Ma Yểm hung hán vọt tới, Chung Sơn không hề có nửa phần khiếp sợ, mà khóe mắt hiện ra một lệ khí. Hai mắt trở nên lạnh lẽo, thanh đao giáng từ trên trời xuống dưới.
- Ầm.
Đao của Chung Sơn vô cùng hung tuyệt, không thể chống đỡ nổi, hướng về Ma yểm hung hán Kim Đan kỳ phía trước bị chém thành hai mảnh.
Không phải là chém ngang mà là chém thẳng, hung hán nếu tránh không nổi thì sẽ bị cắt thành hai mảnh, mà hung hán này bị Chung Sơn xoay người, bàn chân xê dịch, đao phong hung hãn từ trên trời phóng xuống, đao quang lấp loáng, huyết bay đầy trời.
Chung Sơn ra tay vô cùng tàn nhẫn, lấy bạo chế bạo với hung hán, mà hung hán cũng vô cùng ác độc và tàn bạo. Chung Sơn đối phó với bọn họ ngày càng tàn bạo, càng ngày càng có nhiều hung hán ma yểm bị giết chết.
Sát sát sát.
Chung Sơn một dao phóng qua, huyết nhục văng đầy lên trên trời, trên mặt đất tràn ngập thi thể.
Hung hán này tựa như cũng không úy kị, hắn tiếp tục chen lấn xông lên phía trước, chỉ có ma yểm là hơi sợ hãi.
Chung Sơn vung đao lên, chém chém chém.
Một đường vung tới, thi thể văng tung tóe, hai mắt của Chung Sơn đỏ bừng, giết giết giết.
Chỗ của Chung Sơn, thi văng đầy trời, tựa như là một cái cối xay thịt vây, cắt lấy bao nhiêu tính mạng của hung hán.
Mà ở chỗ Kiếm Ngạo, mọi chuyện còn tuyệt mỹ hơn rất nhiều, một kiếm của hắn chém ra, tạo thành từng đóa hoa nhiều màu sắc, lấy đi tính mạng của biết bao nhiêu hung hán. Nhìn thấy Chung Sơn ở phía xa xa hung hãn chém giết, Kiếm Ngạo hơi ngạc nhiên, người này điên rồi.
Ở trên đỉnh núi phía xa xa.
Thi tiên sinh cùng với Sơ Cửu đều nhíu mày.
- Chung Sơn, trong lòng của hắn có một lệ khí nghệ thiên.
Sơ Cửu thở ra một hơi nói.
- Sao?
Thi tiên sinh quay đầu nhìn Sơ cửu.
- Nhìn theo đao pháp của hắn thì lệ khí của hắn đã tăng vọt so với trước kia, so với hai mươi năm về trước thì một trời một mực. Nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, có thể nói là nghị lực của hắn quá lớn.
Sơ Cửu thở ra một hơi mà nói.
- Hai mươi mấy năm trước?
Thi tiên sinh cau mày hỏi.
- Không sai, lúc ấy ta đã nhìn ra, vô luận là kiếm pháp hay đao pháp, trong đó đều có một lệ khí ngập trời, là một bạo tức vô hình, chứng minh trong lòng hắn có một cừu hận, một cừu hận vô cùng to lớn mà ta và ngươi không thể tưởng tượng ra được. Đây không phải là loại cừu hận mà thường nhân có thể tưởng tượng được.
Sơ Cửu nhìn Chung Sơn mà bình luận.
- Tại sao ngươi lại khẳng định như vậy?
Thi tiên sinh cau mày nói.
- Ta trước kia cũng như vậy, chỉ là ta không chấp niệm như vậy, cừu hận của hắn hẳn là vô cùng lớn, cho nên hắn mới áp bức sâu trong đáy lòng như thế. Bạo khí có thể làm ảnh hưởng đến sự tỉnh táo ở trong lòng hắn, tuy nhiên khí phách của hắn thì ngày càng mạnh mẽ.
Sơ Cửu đột nhiên nói.
- Thiết thân nhận thức, khó trách ngươi có thể nhìn ra như vậy.
Thi tiên sinh hơi cảm thán nói.
- Thiết thân nhận thức, còn có một phương diện khác là ta biết rõ có một người cũng như vậy, tràn ngập bạo lệ chi khí.
Sơ Cửu thở ra một hơi mà cảm thán.
- Hắn là ai?
Thi tiên sinh nhàn nhạt hỏi.
- Hắn mang theo cừu hận của mình, ở Thần Châu đại địa khởi tửu thiên huyết vũ, diệt sạch một tộc, giết sạch ức vạn người, vô cùng mạnh mẽ.
Sơ Cửu nói.
- Diệt chủng?
Thi tiên sinh cảm thán nói.
- Nếu như ngươi không tin thì ngươi có thể thu thập tư liệu về hắn.
Sơ Cửu cười cười không nói.
- Không cần, ta đã nhìn thấy loại người này.
Thi tiên sinh lắc đầu nói.
- Sao, ngươi đã từng gặp qua?
Sơ Cửu hơi bất ngờ nhìn Thi tiên sinh.
Thi tiên sinh lắc đầu không nói gì, hai người một lần nữa đi về phía dưới.
Ở phía dưới, Chung Sơn như một cối xay thịt, tàn bạo hung hãn, ở trước mặt Chung Sơn, xác chết chất rất nhiều.
Nhưng lúc này, các hung hán vẫn không hề sợ hãi, bọn họ không ngừng lao về phía Chung Sơn, trong mắt bọn họ chỉ còn vẻ hung ác, bọn họ nhìn chằm chằm vào trái tim của Chung Sơn.
Kim Đan Kỳ, ở trước mặt Chung Sơn chính là ma đao, kế tiếp chính là hung hãn Nguyên Anh kỳ.
- Hống.
Chúng hung hán Nguyên Anh kỳ cưỡi ma yểm, cầm lấy đao chém về phía Chung Sơn, nhân mã hợp nhất, một đao kia chém xuống mang theo một lực đạo vô cùng lớn, từng đạo đao cương mang theo một hắc khí khủng bố chém về phía Chung Sơn.
Nguyên Anh kỳ? Chung Sơn là hung nhân hạng nào, há sợ đồng cấp tương chiến sao? Chung Sơn mở trừng hai mắt, thanh đại đao bổ xuống, bách đao cự đại, mang theo một luồng đao khí khổng lồ, điên cuồng chém xuống.
- Ầm.
Một tiếng nổ vang, xung quanh là phế tích, bụi mù phóng đầy lên trên trời, xông tới bốn gã hung hân ma yểm Nguyên Anh kỳ, tất cả đều trở thành vong hồn dưới đao.
Chung Sơn, Ngạc mộng đao, Chung Sơn vẫn như trước, không ngừng vung đao lên, đao ảnh đầy trời.
Từng nơi Chung Sơn đi qua, giờ đều gào thét, từng đạo đao ảnh tạo ra cuồng phong đầy trời, vô số thi hài bắn ra.
Chung Sơn vung đao tới, các hung hán đều không chịu nổi.
Nguyên Anh kỳ? ngay cả Lục Đạo có tu vi Hợp Thể Kỳ cũng chết trong tay Chung Sơn, Chung Sơn còn quan tâm đến đám Nguyên Anh kỳ này ư?
Mục tiêu của Chung Sơn chính là các hung hán này, hắn phòng tinh thể trực tiếp tới, các hung hán căn bản đều không biết sợ hãi, tựa như là liều chết, vọt về phía Chung Sơn.
Chung Sơn làm việc đều có mục đích, mặc dù đây là chuyện so bì giết người với Kiếm Ngạo nhưng hắn cũng không quên, giết giặc phải bắt vui trước.
Ở phía bắc, Kiêm Ngạo giết người ôn nhu hơn Chung Sơn, Kiếm Ngạo nhìn thấy Chung Sơn hung bạo như vậy thì cũng không hề vội vàng mà giống như đang luyện kiếm vậy.
Thường thường các đối thủ đều cách Kiếm Ngạo rất xa, Kiếm ngạo tạo ra đủ loại kiếm khí bắn về phía đại huyệt các hung hán xung quanh hắn. Kiếm pháp của Kiếm ngạo vô cùng mạnh mẽ.
Dần dần, ma yểm trước mặt hắn từ từ bị giết ngày càng nhiều.
Tuy nhiên những ma yểm hung hán này vô cùng kỳ quái, bọn chúng không hề sợ chết, tựa như là bị rút đi hết thất tình lục dục rồi vậy, không hề biết sợ là gì.
Thi tiên sinh và Sơ cửu lúc này cũng đã từ từ bay về phía chiên trường, vừa nhìn chiến cuộc bọn họ đã hiểu.
Vừa vào chiến trường, sơ cửu đã hơi nghi hoặc nhìn Thi tiên sinh, bởi vì Thi tiên sinh đang nhặt xác.
Nhặt xác?
Thi tiên sinh ở trên mặt đất tìm kiếm thi thể, sau khi tìm được thi thể phù hợp thì lập tức lật tay thu vào. Sơ Cửu vô cùng cổ quái, Thi tiên sinh này không phải là muốn luyện thi chứ?
Dân chúng trong kỳ trận nhìn thấy bên ngoài có người giết ma yểm thì biết rằng mình đã được cứu, tuy nhiên nhìn thấy cảnh giết hại của Chung Sơn thì tất cả đều co rút người lại, có người nhát gan còn nôn ọe ra. Một đao của Chung Sơn là ma yểm hung hán đều bắn tung tóe, bắn tung tóe.
Tất cả mọi người đều sợ hãi, tràn trong im lặng.
Mặc kệ chiến trường hiện nay thế nào, ở phía đông tiểu trấn này, có một nam một nữ, hiển nhiên cũng giống như Chung Sơn, bị oán khí này hấp dẫn mà tới.
Hai người đứng ở trên một sườn núi, nhìn chiến trường xa xa mà nhíu mày lại.
Nam tử này mặc áo lam, trên người tràn ngập khí phách, nhìn qua có vẻ vô cùng tuấn lãng, thiếu nữ thì vô cùng xinh đẹp, hai mắt nhấp nháy.
- Niệm Du Du tại sao phải tới nơi này?
Nam tử hỏi.
Nữ tử này tới đây chính là để từ biệt Chung Sơn.
- Ta thấy ở đây hơi thú vị.
Ánh mắt của Niệm Du Du dừng lại ở trên người Chung Sơn.
- Sao?
Nam tử này cũng nhìn về phía chiến trường.
- Có chút ý tứ.
Nam tử này cũng đột nhiên cười tà.
- Sư huynh nhìn thấy chiến trường này như thế nào?
Niệm Du Du quay đầu hỏi?
- Một đồ phu thô lỗ không chịu nổi, một người khác thì kiếm pháp vô cùng yêu mị.
Nam tử này cười tà đáp.
-Tuy nhiên muội lại có hứng thú với đồ tể kia.
Niệm Du Du nhìn chằm chằm về phía Chung Sơn mà nói.
- Muội?
Nam tử này kỳ quái hỏi.
- Đúng thế, nếu không thì đợi một chút nữa, huynh đi theo tên cầm kiếm, muội tới gần tên đồ tể.
Niệm Du Du khẽ vuốt vuốt cây bì tiên mà nói.
- Muội tách ra khỏi ta sao?
Nam tử này hơi ngạc nhiên.
- Thế nào? Không định theo đuổi Bi thanh ti nữa mà theo đuổi muội ư?
Trên khuôn mặt Niệm Du Du nở ra một nụ cười đùa giỡn.
Nam tử này lập tức cất tiếng nói:
- Người khác không hiểu muội ta còn không hiểu sao? Muội chính là huyết quả phụ, ta cũng không muốn để muội ăn ta.
- Sư huynh thật là quá tuyệt tình.
Niệm Du Du tỏ ra một vẻ đáng thương nói.
Nam tử này cười tà rồi nói:
- Nếu không có Bi Thanh Ti thì ta còn xem xét một chút, hoa hồng có gai thì mới có vị, đáng tiếc ta đã tìm đủ mọi cách vẫn không được, ta có mục tiêu lớn chính là trường sinh giới.
- Bi Thanh Ti? Ha ha, chúc sư huynh thành công, chỉ có điều, huynh thật sự không nên xem thường tên đồ tể kia.
Niệm Du Du đùa giỡn cười nam tử này.
Xác thực, nam tử này thật sự không nên chỉ nhìn vẻ bề ngoài của Chung Sơn, tại sao hắn có thể ngờ được, Bi thanh ti mà mình khổ sở theo đuổi đã sớm có người trong lòng, chính là tên đồ tể trước mặt mình.
Nghe thấy lời nói của Niệm Du Du, nam tử này cảm thấy có một vẻ kỳ lạ.
- Ầm.
Đao của Chung Sơn vô cùng hung tuyệt, không thể chống đỡ nổi, hướng về Ma yểm hung hán Kim Đan kỳ phía trước bị chém thành hai mảnh.
Không phải là chém ngang mà là chém thẳng, hung hán nếu tránh không nổi thì sẽ bị cắt thành hai mảnh, mà hung hán này bị Chung Sơn xoay người, bàn chân xê dịch, đao phong hung hãn từ trên trời phóng xuống, đao quang lấp loáng, huyết bay đầy trời.
Chung Sơn ra tay vô cùng tàn nhẫn, lấy bạo chế bạo với hung hán, mà hung hán cũng vô cùng ác độc và tàn bạo. Chung Sơn đối phó với bọn họ ngày càng tàn bạo, càng ngày càng có nhiều hung hán ma yểm bị giết chết.
Sát sát sát.
Chung Sơn một dao phóng qua, huyết nhục văng đầy lên trên trời, trên mặt đất tràn ngập thi thể.
Hung hán này tựa như cũng không úy kị, hắn tiếp tục chen lấn xông lên phía trước, chỉ có ma yểm là hơi sợ hãi.
Chung Sơn vung đao lên, chém chém chém.
Một đường vung tới, thi thể văng tung tóe, hai mắt của Chung Sơn đỏ bừng, giết giết giết.
Chỗ của Chung Sơn, thi văng đầy trời, tựa như là một cái cối xay thịt vây, cắt lấy bao nhiêu tính mạng của hung hán.
Mà ở chỗ Kiếm Ngạo, mọi chuyện còn tuyệt mỹ hơn rất nhiều, một kiếm của hắn chém ra, tạo thành từng đóa hoa nhiều màu sắc, lấy đi tính mạng của biết bao nhiêu hung hán. Nhìn thấy Chung Sơn ở phía xa xa hung hãn chém giết, Kiếm Ngạo hơi ngạc nhiên, người này điên rồi.
Ở trên đỉnh núi phía xa xa.
Thi tiên sinh cùng với Sơ Cửu đều nhíu mày.
- Chung Sơn, trong lòng của hắn có một lệ khí nghệ thiên.
Sơ Cửu thở ra một hơi nói.
- Sao?
Thi tiên sinh quay đầu nhìn Sơ cửu.
- Nhìn theo đao pháp của hắn thì lệ khí của hắn đã tăng vọt so với trước kia, so với hai mươi năm về trước thì một trời một mực. Nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, có thể nói là nghị lực của hắn quá lớn.
Sơ Cửu thở ra một hơi mà nói.
- Hai mươi mấy năm trước?
Thi tiên sinh cau mày hỏi.
- Không sai, lúc ấy ta đã nhìn ra, vô luận là kiếm pháp hay đao pháp, trong đó đều có một lệ khí ngập trời, là một bạo tức vô hình, chứng minh trong lòng hắn có một cừu hận, một cừu hận vô cùng to lớn mà ta và ngươi không thể tưởng tượng ra được. Đây không phải là loại cừu hận mà thường nhân có thể tưởng tượng được.
Sơ Cửu nhìn Chung Sơn mà bình luận.
- Tại sao ngươi lại khẳng định như vậy?
Thi tiên sinh cau mày nói.
- Ta trước kia cũng như vậy, chỉ là ta không chấp niệm như vậy, cừu hận của hắn hẳn là vô cùng lớn, cho nên hắn mới áp bức sâu trong đáy lòng như thế. Bạo khí có thể làm ảnh hưởng đến sự tỉnh táo ở trong lòng hắn, tuy nhiên khí phách của hắn thì ngày càng mạnh mẽ.
Sơ Cửu đột nhiên nói.
- Thiết thân nhận thức, khó trách ngươi có thể nhìn ra như vậy.
Thi tiên sinh hơi cảm thán nói.
- Thiết thân nhận thức, còn có một phương diện khác là ta biết rõ có một người cũng như vậy, tràn ngập bạo lệ chi khí.
Sơ Cửu thở ra một hơi mà cảm thán.
- Hắn là ai?
Thi tiên sinh nhàn nhạt hỏi.
- Hắn mang theo cừu hận của mình, ở Thần Châu đại địa khởi tửu thiên huyết vũ, diệt sạch một tộc, giết sạch ức vạn người, vô cùng mạnh mẽ.
Sơ Cửu nói.
- Diệt chủng?
Thi tiên sinh cảm thán nói.
- Nếu như ngươi không tin thì ngươi có thể thu thập tư liệu về hắn.
Sơ Cửu cười cười không nói.
- Không cần, ta đã nhìn thấy loại người này.
Thi tiên sinh lắc đầu nói.
- Sao, ngươi đã từng gặp qua?
Sơ Cửu hơi bất ngờ nhìn Thi tiên sinh.
Thi tiên sinh lắc đầu không nói gì, hai người một lần nữa đi về phía dưới.
Ở phía dưới, Chung Sơn như một cối xay thịt, tàn bạo hung hãn, ở trước mặt Chung Sơn, xác chết chất rất nhiều.
Nhưng lúc này, các hung hán vẫn không hề sợ hãi, bọn họ không ngừng lao về phía Chung Sơn, trong mắt bọn họ chỉ còn vẻ hung ác, bọn họ nhìn chằm chằm vào trái tim của Chung Sơn.
Kim Đan Kỳ, ở trước mặt Chung Sơn chính là ma đao, kế tiếp chính là hung hãn Nguyên Anh kỳ.
- Hống.
Chúng hung hán Nguyên Anh kỳ cưỡi ma yểm, cầm lấy đao chém về phía Chung Sơn, nhân mã hợp nhất, một đao kia chém xuống mang theo một lực đạo vô cùng lớn, từng đạo đao cương mang theo một hắc khí khủng bố chém về phía Chung Sơn.
Nguyên Anh kỳ? Chung Sơn là hung nhân hạng nào, há sợ đồng cấp tương chiến sao? Chung Sơn mở trừng hai mắt, thanh đại đao bổ xuống, bách đao cự đại, mang theo một luồng đao khí khổng lồ, điên cuồng chém xuống.
- Ầm.
Một tiếng nổ vang, xung quanh là phế tích, bụi mù phóng đầy lên trên trời, xông tới bốn gã hung hân ma yểm Nguyên Anh kỳ, tất cả đều trở thành vong hồn dưới đao.
Chung Sơn, Ngạc mộng đao, Chung Sơn vẫn như trước, không ngừng vung đao lên, đao ảnh đầy trời.
Từng nơi Chung Sơn đi qua, giờ đều gào thét, từng đạo đao ảnh tạo ra cuồng phong đầy trời, vô số thi hài bắn ra.
Chung Sơn vung đao tới, các hung hán đều không chịu nổi.
Nguyên Anh kỳ? ngay cả Lục Đạo có tu vi Hợp Thể Kỳ cũng chết trong tay Chung Sơn, Chung Sơn còn quan tâm đến đám Nguyên Anh kỳ này ư?
Mục tiêu của Chung Sơn chính là các hung hán này, hắn phòng tinh thể trực tiếp tới, các hung hán căn bản đều không biết sợ hãi, tựa như là liều chết, vọt về phía Chung Sơn.
Chung Sơn làm việc đều có mục đích, mặc dù đây là chuyện so bì giết người với Kiếm Ngạo nhưng hắn cũng không quên, giết giặc phải bắt vui trước.
Ở phía bắc, Kiêm Ngạo giết người ôn nhu hơn Chung Sơn, Kiếm Ngạo nhìn thấy Chung Sơn hung bạo như vậy thì cũng không hề vội vàng mà giống như đang luyện kiếm vậy.
Thường thường các đối thủ đều cách Kiếm Ngạo rất xa, Kiếm ngạo tạo ra đủ loại kiếm khí bắn về phía đại huyệt các hung hán xung quanh hắn. Kiếm pháp của Kiếm ngạo vô cùng mạnh mẽ.
Dần dần, ma yểm trước mặt hắn từ từ bị giết ngày càng nhiều.
Tuy nhiên những ma yểm hung hán này vô cùng kỳ quái, bọn chúng không hề sợ chết, tựa như là bị rút đi hết thất tình lục dục rồi vậy, không hề biết sợ là gì.
Thi tiên sinh và Sơ cửu lúc này cũng đã từ từ bay về phía chiên trường, vừa nhìn chiến cuộc bọn họ đã hiểu.
Vừa vào chiến trường, sơ cửu đã hơi nghi hoặc nhìn Thi tiên sinh, bởi vì Thi tiên sinh đang nhặt xác.
Nhặt xác?
Thi tiên sinh ở trên mặt đất tìm kiếm thi thể, sau khi tìm được thi thể phù hợp thì lập tức lật tay thu vào. Sơ Cửu vô cùng cổ quái, Thi tiên sinh này không phải là muốn luyện thi chứ?
Dân chúng trong kỳ trận nhìn thấy bên ngoài có người giết ma yểm thì biết rằng mình đã được cứu, tuy nhiên nhìn thấy cảnh giết hại của Chung Sơn thì tất cả đều co rút người lại, có người nhát gan còn nôn ọe ra. Một đao của Chung Sơn là ma yểm hung hán đều bắn tung tóe, bắn tung tóe.
Tất cả mọi người đều sợ hãi, tràn trong im lặng.
Mặc kệ chiến trường hiện nay thế nào, ở phía đông tiểu trấn này, có một nam một nữ, hiển nhiên cũng giống như Chung Sơn, bị oán khí này hấp dẫn mà tới.
Hai người đứng ở trên một sườn núi, nhìn chiến trường xa xa mà nhíu mày lại.
Nam tử này mặc áo lam, trên người tràn ngập khí phách, nhìn qua có vẻ vô cùng tuấn lãng, thiếu nữ thì vô cùng xinh đẹp, hai mắt nhấp nháy.
- Niệm Du Du tại sao phải tới nơi này?
Nam tử hỏi.
Nữ tử này tới đây chính là để từ biệt Chung Sơn.
- Ta thấy ở đây hơi thú vị.
Ánh mắt của Niệm Du Du dừng lại ở trên người Chung Sơn.
- Sao?
Nam tử này cũng nhìn về phía chiến trường.
- Có chút ý tứ.
Nam tử này cũng đột nhiên cười tà.
- Sư huynh nhìn thấy chiến trường này như thế nào?
Niệm Du Du quay đầu hỏi?
- Một đồ phu thô lỗ không chịu nổi, một người khác thì kiếm pháp vô cùng yêu mị.
Nam tử này cười tà đáp.
-Tuy nhiên muội lại có hứng thú với đồ tể kia.
Niệm Du Du nhìn chằm chằm về phía Chung Sơn mà nói.
- Muội?
Nam tử này kỳ quái hỏi.
- Đúng thế, nếu không thì đợi một chút nữa, huynh đi theo tên cầm kiếm, muội tới gần tên đồ tể.
Niệm Du Du khẽ vuốt vuốt cây bì tiên mà nói.
- Muội tách ra khỏi ta sao?
Nam tử này hơi ngạc nhiên.
- Thế nào? Không định theo đuổi Bi thanh ti nữa mà theo đuổi muội ư?
Trên khuôn mặt Niệm Du Du nở ra một nụ cười đùa giỡn.
Nam tử này lập tức cất tiếng nói:
- Người khác không hiểu muội ta còn không hiểu sao? Muội chính là huyết quả phụ, ta cũng không muốn để muội ăn ta.
- Sư huynh thật là quá tuyệt tình.
Niệm Du Du tỏ ra một vẻ đáng thương nói.
Nam tử này cười tà rồi nói:
- Nếu không có Bi Thanh Ti thì ta còn xem xét một chút, hoa hồng có gai thì mới có vị, đáng tiếc ta đã tìm đủ mọi cách vẫn không được, ta có mục tiêu lớn chính là trường sinh giới.
- Bi Thanh Ti? Ha ha, chúc sư huynh thành công, chỉ có điều, huynh thật sự không nên xem thường tên đồ tể kia.
Niệm Du Du đùa giỡn cười nam tử này.
Xác thực, nam tử này thật sự không nên chỉ nhìn vẻ bề ngoài của Chung Sơn, tại sao hắn có thể ngờ được, Bi thanh ti mà mình khổ sở theo đuổi đã sớm có người trong lòng, chính là tên đồ tể trước mặt mình.
Nghe thấy lời nói của Niệm Du Du, nam tử này cảm thấy có một vẻ kỳ lạ.
/1254
|