Nhìn thấy Thiên Linh Nhi ngồi ở trên võng, cảm giác sung sướng ngày xưa bỗng nhiên hiện về, trên khuôn mặt Chung Sơn bất giác nở ra một nụ cười không hiểu nổi.
Niết Thanh Thành đi vào bên trong, núp vào trong một rừng cây nhỏ.
- Đây là quế hoa cao do ta làm, chính là món ăn ngày xưa mà Thiên Linh nhi thích nhất.
Chung Sơn lấy ra một cái hộp nhỏ.
Trên khuôn mặt Thiên Linh Nhi hiện lên một vẻ hiếu kỳ, nàng bắt đầu đưa nó vào trong miệng, hai mắt nàng sáng lên, đây quả nhiên là một món ăn rất ngon, nàng nhịn không được mà mút mút ngón tay của mình.
Bỗng nhiên Thiên Linh nhi dừng lại, đôi mắt kinh hoàng nhìn Chung Sơn, không dám ăn nữa.
Chuyện gì dã xảy ra vậy? Tại sao ta cùng với Thiên Linh Nhi trong câu chuyện đó lại giống nhau như vậy.
Chung Sơn thở ra một hơi rồi nói tiếp câu chuyện với Thiên Linh nhi ngày xưa.
Nhắc tới lúc đổ trường, Thiên Linh Nhi hiếu kỳ với xúc xắc, nhắc đến chuyện cứu sói con, Chung Sơn phân biệt hung thủ.
Đến chuyện Chung Sơn gia, Huyết bồ đề, quái nhân nham thạch, đến khi hai người lợi dụng pháo không khí mà bay lên trên trời, đôi mắt Thiên Linh Nhi tràn ngập vẻ ngạc nhiên.
Chuyện kể này thật sự là có hứng thú.
Đến chuyện Chung Sơn bị rắn nuốt vào bụng, trong lòng Thiên Linh Nhi bỗng nhiên xiết chặt lại.
Đến chuyện ở bát môn, Thiên Linh Nhi lại tràn ngập sự hiếu kỳ.
Lại nó đến chuyện hai người hái lôi hoa gặp lôi bò cạp.
Cả người Thiên Linh nhi đều đắm chìm vào chuyện xưa.
MỘt lần nữa, Chung Sơn lại đưa tất cả quế hoa cao còn sót lại cho Thiên Linh nhi, mình thì đi ngăn chặn động khẩu lại.
Cuối cùng Thiên Linh Nhi cũng không kìm được, nước mắt cuối cùng cũng tuôn trào. thậm chí ở sâu trong tâm linh, có một cảm giác đau đớn ngập tràn ngập đau đớn.
Chung Sơn kể không nổi nữa.
Niết Thanh Thanh cũng đi ra, nhìn đôi mắt đẫm lệ nhìn Thiên Linh Nhi, lại nhìn Chung Sơn, ánh mắt cũng trở nên phức tạp.
- Ngày mai ngươi lại đến.
Niết Thanh Thanh nói.
- Được.
Chung Sơn gật gật đầu rồi lui ra ngoài.
Gọi cho Chích Hỏa Lanh tương rồi trở về công điện Nam Minh.
Ở trong điện Nam Minh.
- Hôm nay ngươi thế nào rồi?
Chung Sơn nhìn Chích Hỏa lang tương mà hỏi.
- Có thể tiến hành được rồi.
Chích Hỏa lang tương hơi quái dị nói.
- Ừ.
Chung Sơn cũng không hỏi nhiều.
Ngà thứ hai, Chung Sơn thấy được Thiên Linh Nhi đối với mình đã có sự biến hóa, sự đề phòng càng nhiều hơn, đồng thời phức tạp cũng nhiều hơn.
Thiên Linh Nhi cũng không ăn quế hoa cao nữa, mà nhớ lại những câu chuyện cảm động mà Chung Sơn kể lại.
NIết Thanh Thanh sau khi nghe qua những chuyện xưa đó cũng trở nên đa sầu đa cảm, thái độ đối với Chung Sơn cũng tốt hơn rất nhiều lần.
Liên tiếp bốn ngày, dù sao thời gian hai người ở cùng một chỗ cũng quá dài, rất nhiều điều muốn nói, chỉ có điều bốn ngày
- Tỷ tỷ, ta phải đi về, ta muốn nghĩ lại cho kỹ, mấy hôm nữa ta không đến nơi này nữa đâu.
Đôi mắt của Thiên Linh Nhi sưng đỏ nói.
- Ừ.
Niết Thanh Thanh khẽ gật gật đầu.
Thiên Linh Nhi muốn ôm tiểu hồng rồi đi thì Chung Sơn đã tới.
- Những thứ này là gì vậy?
Chung Sơn nắm hạt chu tước hỏi.
Trong lúc lơ đãng Chung Sơn đã ném hai hạt tiểu mễ.
Cũng may mấy ngày nay Chung Sơn đã tìm Thi tiên sinh mà chế tác ra.
Đây chính là lương thực của tiểu hồng.
Thiên Linh Nhi ôm lấy Chu tước rồi rời khỏi.
Nhìn theo bóng lưng Thiên Linh Nhi rời đi, Chung Sơn hít một hơi thật sâu.
- Không được, phong ấn của phượng hoàng chí tôn không thể nào dễ bị cởi bỏ như vậy.
Niết Thanh Thanh lắc đầu thở dài.
- Mặc kệ có hiệu quả hay không, đều cám ơn cô nương.
Chung Sơn hướng về phía Niết Thanh Thanh nói.
- Ai.
Chung Sơn cáo từ, mang theo Chích Hỏa lang tương một lần nữa tới cổng điện Nam Minh.
- Cho ngươi câu dẫn thanh hồng, làm đến đâu rồi.
Chung Sơn hỏi Chích Hỏa lang tương.
- Đã có thể tiến hành rồi.
Chích Hỏa nói.
- Có thể tiến hành, cái gì gọi là có thể tiến hành?
Thanh Hồng là gì vậy?
Chung Sơn mang theo một vẻ không xác định nhìn về phía Chích Hỏa nói.
- Là….
Chích Hỏa chần chừ một lúc.
Chung Sơn mở to hai mắt nhìn về phía Chích Hỏa lang tướng.
- Ngươi không nói cho ta, ta cho ngươi bốn ngày, ngươi dùng cái gọi là “ có thể tiến hành” thực hiện trước mặt thanh hồng có được không?
Chung Sơn mở to mắt nhìn về phía Chích Hỏa.
Chích Hỏa lang tương bất đắc dĩ cúi đầu xuống, hổ thẹn mà gật đầu.
Ở trong triều đình Đại Ly, trong Ly Hỏa Thánh diện, Chung Sơn kiên nhãn chờ.
- Tuyên sứ giả đại La thiên triều vào trong Ly Hỏa thánh điện.
Chung Sơn một lần nữa bước vào thang trời, hướng vào trong Ly hỏa thánh điện.
Vừa đi vào trong cửa đại điện thì bỗng nhiên…
- Cởi bẩm thánh thượng, Triệu thái tử của Đại Thừa đế triều, Triệu Thiên Sát đêm qua vừa tới Ly Hỏa thánh điện, nói là mang theo thành ý của Đại Thừa đế triều, cầu kiến thánh thượng, đã sắp xếp ở Du Dương cung.
- Đại Thừa đế triều có thành ý? Đại Thừa đế triều luôn cùng với chúng ta chiến tranh với nhau, há có thể có thành ý gì?
- Tuyên!
Niết Phàm Trần nói.
- Dạ.
Mọi người đều im lặng.
Chung Sơn bước vào trong đại điện, đồng thời mốt lão thái giám lại bước ra khỏi đại điện, tựa như tìm Triệu Thiên Sát tới.
Ở bên trong đại điện, hai bên là hai hàng quan văn võ, cao cao tại thượng ở trung tâm chính là Niết phàm tràn, triều đình này cũng giống như là triều đình Đại La, vô cùng trang trọng.
Ở hai bên, Chung Sơn chỉ nhận ra hai người, một kẻ nhìn hắn cười lạnh, đó chính là Tiêu Dao hầu, một người khác thì mang theo một nụ cười hiền lành, đó chính là thiếu phi hầu.
- Sứ giả Đại La Chung Sơn bái kiến thánh thượng, cầu cho Đại Ly thánh thượng có thể tiên phúc tĩnh hưởng, thọ sánh nang trời.
Chung Sơn mỉm cười nói.
- Sứ giả đại La? Ngươi đại diện cho Đại La thiên triều tới đây sao? Có chuyện gì vậy?
Niết Phàm Trần hỏi.
- Đại La, Đại Ly đều là thiên triều ở Thần Châu, là gương mẫu của Thần châu đại địa, thánh thượng Đại La là bạn cũ của thánh thượng Đại Ly, bởi vậy đặc cách phái Chung Sơn tiến tới làm hữu nghị, khắc sâu tình cảm của hai nước.
Chung Sơn nói.
- Chuẩn.
Niết Phàm Trần nhàn nhạt nói.
Sau đó vài thái giám mang một cái khay tới.
Chung Sơn lấy ra linh quả của Đại La thiên triều, từ từ bước tới đặt lên trên đó.
Sau khi linh quả mang tới, trong đại điện tràn ngập u khí, tất cả đều có cảm giác lỗ chân lông được lộ ra vậy.
Những linh quả này, phần lớn đều là linh quả thất phẩm, vô cùng trân quý.
Chính là ngoại vật cuối cùng, ở trên triều đình, không có chỗ nào mà không có người quen.
Sau đó một thái giám mang theo một trái cây ngân sắc tới.
Trên trái cây có một lượng lớn tinh tế lân phiếu, tựa như được bọc bằng da rắn vậy.
Linh quả bất phẩm, thiên thu quả.
Vừa nhìn những trái cây kia, Chung Sơn liền lập tức nhận ra.
Hắn lập tức lấy ra cái hộp tiểu ngũ, vô cùng trịnh trọng.
- Đa tạ thánh thượng đại Ly.
Chung Sơn làm xong rồi cúi đầu xuống.
- Nghe nói, Đại La thiên triều Đông phương công có một lọ thuốc trường sinh bất tử, không biết có thật hay không?
Tiêu Dao hầu ở bên cạnh đột nhiên cổ quái nói.
Trường sinh bất tử dược? Thần sắc của bọn triều thần liền xiết chặt lại, tất cả đều vô cùng chờ đợt nhìn Chung Sơn.
- Vị quan viên này không biết là phải xưng hô như thế nào?
Chung Sơn nhìn Tiêu Dao hầu hỏi.
Chung Sơn vừa hởi, Tiêu Dao hầu đã tức giận đến mức đỏ cả mắt, đánh ta hai lần, còn không biết ta sao?
Ta chính là tiêu dao hầu, Niết Cuồng.
Tiêu Dao hầu trầm giọng nói.
- Thì ra là Tiêu Dao Hầu, Chung Sơn không ngờ lại được gặp Tiêu Dao hầu ở đây.
Chung Sơn cười ha hả nói, sau đó cũng không thèm đề cập tới thuốc trường sinh bất tử nữa.
- Chung Sơn, ta đã từng nghe nói, ngươi có một lọ thuốc trường sinh bất tử phải không.
Bây giờ NIết Phàm Trần mới uy nghiêm nói.
Ở trên triều đình, chúng thần đều ở một chỗ nhìn về phía Chung Sơn.
- Bẩm cáo thánh thượng, tuyệt đối không có chuyện này.
Chung Sơn phủ định hoàn toàn nói.
- Ngươi nói dối.
Tiêu Dao hầu tức giận nói.
Chung Sơn cũng không thèm nhìn tiêu dao hầu.
- Chỉ có điều, tại hạ xác định đã tìm được một vật thần kỳ, có phải là trường sinh bất tử hay không thì không biết, nhưng mà có th ểgia tăng được một nghìn năm tuổi thọ.
Triều đình nghe vậy thì lập tức ầm ĩ lên.
- Thật vậy sao?
Niết Phàm Trần mỉm cười nói.
- Chung Sơn ánh mắt vụng về, muốn nhờ Đại Ly thánh thượng kiểm chứng.
Chung Sơn một lần nữa nói.
- Được.
Niết Phàm Trần trả lời thẳng.
- Vật này không thể chứa vào trong vòng tay trữ vật, đang để ở bên ngoài, thỉnh thánh thượng ân chuẩn cho mang lên.
Chung Sơn một lần nữa.
- Chuẩn.
Nhanh chóng sau đó, Lâm Khiếu từ thang trời mang theo một cái khay màu tím, đi vào trong Ly Hỏa thánh dô.
Trong nháy mắt ánh mắt của mọi người đều tập trung vào cái khay thủy tinh đó.
Niết Thanh Thành đi vào bên trong, núp vào trong một rừng cây nhỏ.
- Đây là quế hoa cao do ta làm, chính là món ăn ngày xưa mà Thiên Linh nhi thích nhất.
Chung Sơn lấy ra một cái hộp nhỏ.
Trên khuôn mặt Thiên Linh Nhi hiện lên một vẻ hiếu kỳ, nàng bắt đầu đưa nó vào trong miệng, hai mắt nàng sáng lên, đây quả nhiên là một món ăn rất ngon, nàng nhịn không được mà mút mút ngón tay của mình.
Bỗng nhiên Thiên Linh nhi dừng lại, đôi mắt kinh hoàng nhìn Chung Sơn, không dám ăn nữa.
Chuyện gì dã xảy ra vậy? Tại sao ta cùng với Thiên Linh Nhi trong câu chuyện đó lại giống nhau như vậy.
Chung Sơn thở ra một hơi rồi nói tiếp câu chuyện với Thiên Linh nhi ngày xưa.
Nhắc tới lúc đổ trường, Thiên Linh Nhi hiếu kỳ với xúc xắc, nhắc đến chuyện cứu sói con, Chung Sơn phân biệt hung thủ.
Đến chuyện Chung Sơn gia, Huyết bồ đề, quái nhân nham thạch, đến khi hai người lợi dụng pháo không khí mà bay lên trên trời, đôi mắt Thiên Linh Nhi tràn ngập vẻ ngạc nhiên.
Chuyện kể này thật sự là có hứng thú.
Đến chuyện Chung Sơn bị rắn nuốt vào bụng, trong lòng Thiên Linh Nhi bỗng nhiên xiết chặt lại.
Đến chuyện ở bát môn, Thiên Linh Nhi lại tràn ngập sự hiếu kỳ.
Lại nó đến chuyện hai người hái lôi hoa gặp lôi bò cạp.
Cả người Thiên Linh nhi đều đắm chìm vào chuyện xưa.
MỘt lần nữa, Chung Sơn lại đưa tất cả quế hoa cao còn sót lại cho Thiên Linh nhi, mình thì đi ngăn chặn động khẩu lại.
Cuối cùng Thiên Linh Nhi cũng không kìm được, nước mắt cuối cùng cũng tuôn trào. thậm chí ở sâu trong tâm linh, có một cảm giác đau đớn ngập tràn ngập đau đớn.
Chung Sơn kể không nổi nữa.
Niết Thanh Thanh cũng đi ra, nhìn đôi mắt đẫm lệ nhìn Thiên Linh Nhi, lại nhìn Chung Sơn, ánh mắt cũng trở nên phức tạp.
- Ngày mai ngươi lại đến.
Niết Thanh Thanh nói.
- Được.
Chung Sơn gật gật đầu rồi lui ra ngoài.
Gọi cho Chích Hỏa Lanh tương rồi trở về công điện Nam Minh.
Ở trong điện Nam Minh.
- Hôm nay ngươi thế nào rồi?
Chung Sơn nhìn Chích Hỏa lang tương mà hỏi.
- Có thể tiến hành được rồi.
Chích Hỏa lang tương hơi quái dị nói.
- Ừ.
Chung Sơn cũng không hỏi nhiều.
Ngà thứ hai, Chung Sơn thấy được Thiên Linh Nhi đối với mình đã có sự biến hóa, sự đề phòng càng nhiều hơn, đồng thời phức tạp cũng nhiều hơn.
Thiên Linh Nhi cũng không ăn quế hoa cao nữa, mà nhớ lại những câu chuyện cảm động mà Chung Sơn kể lại.
NIết Thanh Thanh sau khi nghe qua những chuyện xưa đó cũng trở nên đa sầu đa cảm, thái độ đối với Chung Sơn cũng tốt hơn rất nhiều lần.
Liên tiếp bốn ngày, dù sao thời gian hai người ở cùng một chỗ cũng quá dài, rất nhiều điều muốn nói, chỉ có điều bốn ngày
- Tỷ tỷ, ta phải đi về, ta muốn nghĩ lại cho kỹ, mấy hôm nữa ta không đến nơi này nữa đâu.
Đôi mắt của Thiên Linh Nhi sưng đỏ nói.
- Ừ.
Niết Thanh Thanh khẽ gật gật đầu.
Thiên Linh Nhi muốn ôm tiểu hồng rồi đi thì Chung Sơn đã tới.
- Những thứ này là gì vậy?
Chung Sơn nắm hạt chu tước hỏi.
Trong lúc lơ đãng Chung Sơn đã ném hai hạt tiểu mễ.
Cũng may mấy ngày nay Chung Sơn đã tìm Thi tiên sinh mà chế tác ra.
Đây chính là lương thực của tiểu hồng.
Thiên Linh Nhi ôm lấy Chu tước rồi rời khỏi.
Nhìn theo bóng lưng Thiên Linh Nhi rời đi, Chung Sơn hít một hơi thật sâu.
- Không được, phong ấn của phượng hoàng chí tôn không thể nào dễ bị cởi bỏ như vậy.
Niết Thanh Thanh lắc đầu thở dài.
- Mặc kệ có hiệu quả hay không, đều cám ơn cô nương.
Chung Sơn hướng về phía Niết Thanh Thanh nói.
- Ai.
Chung Sơn cáo từ, mang theo Chích Hỏa lang tương một lần nữa tới cổng điện Nam Minh.
- Cho ngươi câu dẫn thanh hồng, làm đến đâu rồi.
Chung Sơn hỏi Chích Hỏa lang tương.
- Đã có thể tiến hành rồi.
Chích Hỏa nói.
- Có thể tiến hành, cái gì gọi là có thể tiến hành?
Thanh Hồng là gì vậy?
Chung Sơn mang theo một vẻ không xác định nhìn về phía Chích Hỏa nói.
- Là….
Chích Hỏa chần chừ một lúc.
Chung Sơn mở to hai mắt nhìn về phía Chích Hỏa lang tướng.
- Ngươi không nói cho ta, ta cho ngươi bốn ngày, ngươi dùng cái gọi là “ có thể tiến hành” thực hiện trước mặt thanh hồng có được không?
Chung Sơn mở to mắt nhìn về phía Chích Hỏa.
Chích Hỏa lang tương bất đắc dĩ cúi đầu xuống, hổ thẹn mà gật đầu.
Ở trong triều đình Đại Ly, trong Ly Hỏa Thánh diện, Chung Sơn kiên nhãn chờ.
- Tuyên sứ giả đại La thiên triều vào trong Ly Hỏa thánh điện.
Chung Sơn một lần nữa bước vào thang trời, hướng vào trong Ly hỏa thánh điện.
Vừa đi vào trong cửa đại điện thì bỗng nhiên…
- Cởi bẩm thánh thượng, Triệu thái tử của Đại Thừa đế triều, Triệu Thiên Sát đêm qua vừa tới Ly Hỏa thánh điện, nói là mang theo thành ý của Đại Thừa đế triều, cầu kiến thánh thượng, đã sắp xếp ở Du Dương cung.
- Đại Thừa đế triều có thành ý? Đại Thừa đế triều luôn cùng với chúng ta chiến tranh với nhau, há có thể có thành ý gì?
- Tuyên!
Niết Phàm Trần nói.
- Dạ.
Mọi người đều im lặng.
Chung Sơn bước vào trong đại điện, đồng thời mốt lão thái giám lại bước ra khỏi đại điện, tựa như tìm Triệu Thiên Sát tới.
Ở bên trong đại điện, hai bên là hai hàng quan văn võ, cao cao tại thượng ở trung tâm chính là Niết phàm tràn, triều đình này cũng giống như là triều đình Đại La, vô cùng trang trọng.
Ở hai bên, Chung Sơn chỉ nhận ra hai người, một kẻ nhìn hắn cười lạnh, đó chính là Tiêu Dao hầu, một người khác thì mang theo một nụ cười hiền lành, đó chính là thiếu phi hầu.
- Sứ giả Đại La Chung Sơn bái kiến thánh thượng, cầu cho Đại Ly thánh thượng có thể tiên phúc tĩnh hưởng, thọ sánh nang trời.
Chung Sơn mỉm cười nói.
- Sứ giả đại La? Ngươi đại diện cho Đại La thiên triều tới đây sao? Có chuyện gì vậy?
Niết Phàm Trần hỏi.
- Đại La, Đại Ly đều là thiên triều ở Thần Châu, là gương mẫu của Thần châu đại địa, thánh thượng Đại La là bạn cũ của thánh thượng Đại Ly, bởi vậy đặc cách phái Chung Sơn tiến tới làm hữu nghị, khắc sâu tình cảm của hai nước.
Chung Sơn nói.
- Chuẩn.
Niết Phàm Trần nhàn nhạt nói.
Sau đó vài thái giám mang một cái khay tới.
Chung Sơn lấy ra linh quả của Đại La thiên triều, từ từ bước tới đặt lên trên đó.
Sau khi linh quả mang tới, trong đại điện tràn ngập u khí, tất cả đều có cảm giác lỗ chân lông được lộ ra vậy.
Những linh quả này, phần lớn đều là linh quả thất phẩm, vô cùng trân quý.
Chính là ngoại vật cuối cùng, ở trên triều đình, không có chỗ nào mà không có người quen.
Sau đó một thái giám mang theo một trái cây ngân sắc tới.
Trên trái cây có một lượng lớn tinh tế lân phiếu, tựa như được bọc bằng da rắn vậy.
Linh quả bất phẩm, thiên thu quả.
Vừa nhìn những trái cây kia, Chung Sơn liền lập tức nhận ra.
Hắn lập tức lấy ra cái hộp tiểu ngũ, vô cùng trịnh trọng.
- Đa tạ thánh thượng đại Ly.
Chung Sơn làm xong rồi cúi đầu xuống.
- Nghe nói, Đại La thiên triều Đông phương công có một lọ thuốc trường sinh bất tử, không biết có thật hay không?
Tiêu Dao hầu ở bên cạnh đột nhiên cổ quái nói.
Trường sinh bất tử dược? Thần sắc của bọn triều thần liền xiết chặt lại, tất cả đều vô cùng chờ đợt nhìn Chung Sơn.
- Vị quan viên này không biết là phải xưng hô như thế nào?
Chung Sơn nhìn Tiêu Dao hầu hỏi.
Chung Sơn vừa hởi, Tiêu Dao hầu đã tức giận đến mức đỏ cả mắt, đánh ta hai lần, còn không biết ta sao?
Ta chính là tiêu dao hầu, Niết Cuồng.
Tiêu Dao hầu trầm giọng nói.
- Thì ra là Tiêu Dao Hầu, Chung Sơn không ngờ lại được gặp Tiêu Dao hầu ở đây.
Chung Sơn cười ha hả nói, sau đó cũng không thèm đề cập tới thuốc trường sinh bất tử nữa.
- Chung Sơn, ta đã từng nghe nói, ngươi có một lọ thuốc trường sinh bất tử phải không.
Bây giờ NIết Phàm Trần mới uy nghiêm nói.
Ở trên triều đình, chúng thần đều ở một chỗ nhìn về phía Chung Sơn.
- Bẩm cáo thánh thượng, tuyệt đối không có chuyện này.
Chung Sơn phủ định hoàn toàn nói.
- Ngươi nói dối.
Tiêu Dao hầu tức giận nói.
Chung Sơn cũng không thèm nhìn tiêu dao hầu.
- Chỉ có điều, tại hạ xác định đã tìm được một vật thần kỳ, có phải là trường sinh bất tử hay không thì không biết, nhưng mà có th ểgia tăng được một nghìn năm tuổi thọ.
Triều đình nghe vậy thì lập tức ầm ĩ lên.
- Thật vậy sao?
Niết Phàm Trần mỉm cười nói.
- Chung Sơn ánh mắt vụng về, muốn nhờ Đại Ly thánh thượng kiểm chứng.
Chung Sơn một lần nữa nói.
- Được.
Niết Phàm Trần trả lời thẳng.
- Vật này không thể chứa vào trong vòng tay trữ vật, đang để ở bên ngoài, thỉnh thánh thượng ân chuẩn cho mang lên.
Chung Sơn một lần nữa.
- Chuẩn.
Nhanh chóng sau đó, Lâm Khiếu từ thang trời mang theo một cái khay màu tím, đi vào trong Ly Hỏa thánh dô.
Trong nháy mắt ánh mắt của mọi người đều tập trung vào cái khay thủy tinh đó.
/1254
|