Trong Nam Minh cống điện.
Chung Sơn nhìn về phía đám người Chích Hỏa.
- Thế nào?
Chung Sơn hỏi.
Chung Sơn không hy vọng Chích Hỏa mở lời.
- Lần này có tiến triển!
Chích Hỏa lúng túng nói.
- Hả!
Chung Sơn hơi ngạc nhiên.
- Có tiến triển, có tiến triển là tốt rồi!
- Đâu chỉ có tiến triển, hôm nay Chích Hỏa và Thanh Hồng còn hai lần tiếp xúc thân mật với nhau.
Lâm Khiếu bỗng nhiên cười nói.
- Hai lần tiếp xúc rất thân mật?
Chung Sơn trừng mắt.
- Nhanh như vậy sao?
- Ừ!
Chích Hỏa lúng túng nói.
Nhìn thấy vẻ mặt Chích Hỏa. Lâm Khiếu và Liễu Vô Song tươi cười, còn Chung Sơn hơi ngạc nhiên một chút.
- Sao lại thế? Chỉ hai lần thân mật với nhau, có cái gì đáng cười!
Chung Sơn hỏi.
- Ha ha ha!
Chung Sơn vừa nói xong, Lâm Khiếu và Liễu Vô Song càng cười lớn hơn.
- Đại soái, sự tình là như vậy.
Chích Hỏa lúng túng nói.
Ban ngày, đám người của Chung Sơn ra bờ biển bắt cá.
Thanh Hồng đứng ở cung điện nhìn ra, trông có vẻ hứng thú.
Chích Hỏa, Lâm Khiếu, Liễu Vô Song, ba nam tử vô dụng tiến đến bên cạnh. Tất cả đều không hề để ý đến nhau, Thanh Hồng cũng mặc kệ Chích Hỏa. Bốn người yên lặng, không nói gì.
Đột nhiên, xa xa Triệu Thiên Sát nhất kiếm trảm hải.
Hai người phía sau buộc miệng kinh hãi:
- A!
Chích Hỏa kinh ngạc hét lên, Thanh Hồng nhíu mày quay lại nhìn.
Đúng lúc này, Liễu Vô Song đá vào chân, phía sau Lâm Khiếu thì đẩy mạnh một cái!
- Hả!
Chích Hỏa lang tương hướng về phía Thanh Hồng. Hai tay đưa về phía trước, ôm lấy cả người Thanh Hồng. Hai tay ôm lấy, Chích Hỏa và Thanh Hồng lập tức ngây ngẩn cả người. Cùng ngẩn ngơ, lần đầu tiên thân mật với nhau như vậy!
Hai người thân mật với nhau, Lâm Khiếu và Liễu Vô Song thối lui sang một bên.
Thanh Hồng bị ôm ngay trước ngực, nháy mắt phản ứng, lập tức kêu lên:
- A!
Một tiếng thét chói tay, Chích Hỏa Lang hoảng sợ phải buông tay ngay.
Thanh Hồng hết sức kinh sợ, đẩy bàn tay ra.
- Đồ lưu manh!
Một cái tát mạnh mẽ ấn vào mặt Chích Hỏa Lang. Lần thứ hai va chạm với nhau.
Thanh Hồng quay đầu, mang theo câm phẫn bỏ đi.
- Đại soái, như vậy phải tính sao?
Chích Hỏa hốt hoảng nói.
- Tốt, làm thật là tốt! Lâm Khiếu, Liễu Vô Song, các ngươi làm thật là tốt, tiếp theo phải cố gắng hơn đó!
Chung Sơn hết sức hài lòng nói.
- Vâng!
Lâm Khiếu và Liễu Vô Song lập tức đáp.
Chỉ có Chích Hỏa vẫn đúng bên trong, không nói gì.
------------------------------------------------------------------------------------
Ly Hỏa Thánh Đô, bên trong Ly Hỏa Thánh Điện.
Niết Phàm Trần an tọa trên ngai vàng, gọi lão thái giám đến hỏi chuyện của Chung Sơn.
- Thánh Thượng, lão nô đã xem qua, hết sức kỳ lạ, lão nô cũng không rõ!
Lão thái giám nói.
Sao?
Niết Phàm Trần nghi hoặc nói.
- Trong Nam Minh cống điện, bảo vệ minh nguyên đan. Lồng sắt hết sức kỳ lạ, không ngờ lão nô cũng không biết được, kể cả phía dưới mặt đất, lão nô đều tra xét không ra!
Lão thái giám nói.
- Không ngờ ngay cả ngươi cũng không tra xét được? Ai bảo vệ nơi đó?
Niết Phàm Trần hỏi.
- Là thuộc hạ của Chung Sơn, Thi Tiên Sinh, người này ngoại trừ biết được tu vi là ở ngoài Nguyên Anh Kỳ hoành phong, còn lại thì không biết!
Lão thái giám nói.
- Nguyên Anh Kỳ hoành phong? Đến ngươi cũng không biết? Ha ha, bí mật của Chung Sơn đúng thật là không ít!
Niết Phàm Trần nhăn mặt nhíu mày nói.
- Thánh Thượng, người nói sẽ không có ai đến chứ?
Lão thái giám nhíu mày nói.
- Ai có bản lĩnh đó!
Niết Phàm Trần trừng mắt nói.
- Lão nô nói chủ nhân của minh nguyên đan, hắn, hắn sẽ tới sao?
Lão thái giám hỏi. Hiển nhiên đã biết được một chút sự tình, nhưng giả vờ không biết.
- Hắn không có khả năng!
Niết Phàm Trần thở sâu nói.
- Vâng!
Lão thái giám gật đầu.
- Hai tháng rồi, Linh Nhi bên kia thế nào?
Niết Phàm Trần hỏi.
- Bốn trang nam tử, ngoại trừ Thiếu Phi Hầu mang theo nhi nữ,còn lại không có gì nổi trội. Sau vài lần gặp mặt, dường như Chung Sơn và Thiếu Phi Hầu là mạnh mẽ, cứng rắn thi đấu, nhìn thủ pháp của hai người, lão nô ngạc nhiên thán phục không ngừng. Một chút tuyệt kỹ chưa từng thấy bao giờ!
Lão thái giám cảm thán nói.
- Chung Sơn, Thiếu Phi Hầu? Hai người khác nhau chỗ nào?
Niết Phàm Trần hỏi.
- Tiêu Diêu Hầu biểu hiện có chút …
Lão thái giám có chút chần chừ.
- Kể sự tình hiện giờ đi!
Niết Phàm Trần nói.
- Giữa bốn người, Tiêu Diêu Hầu trông có vẻ yếu nhất mặc dù có rất nhiều điều kiện tốt. Còn so với Chung Sơn và Thiếu Phi Hầu thì bị bọn họ áp đảo!
Lão thái giám kể rõ chi tiết.
- Ừ! Còn Triệu Thiên Sát đâu?
Niết Phàm Trần gật đầu, hiển nhiên, đã có thể đoán được.
- Triệu Thiên Sát, tuy rằng so với Tiêu Diêu Hầu tốt hơn một chút, nhất là Linh Nhi công chúa mất trí nhớ, vướng bận tình cảm đối với hắn, nên kết quả cuối cùng mới như vậy!
Lão thái giám lắc đầu nói.
- Nói như vậy, trong bốn người này, ngoại trừ Cuồng Nhi, những người khác càng đấu càng ngang tài ngang sức?
- Có thể nói như vậy!
Lão thái giám cúi người nói.
- Thánh Thượng, Tiêu Diêu Hầu đã đến, lão nô xin phép lui xuống.
Lão thái giám bỗng nhiên nhíu mày nói.
- Ừ!
Niết Phàm Trần gật đầu.
- Tiếp đó, lão thái giám lui ra khỏi đại điện.
- Thánh Thượng, Thánh Thượng!
Niết Cuồng từ ngoài điện tiến vào.
- Thánh Thượng! Người phải giúp Cuồng Nhi! Niết Cuồng uất ức nói.
Trong khoảng thời gian này bị mọi người ngược đãi, khiến trong lòng Tiêu Diêu Hầu đầy nghẹn khuất.
- Sao vậy, Cuồng Nhi?
Niết Phàm Trần hỏi.
- Thánh Thượng, người sắp đặt văn thí, đã đùa giỡn ta rồi, ta vừa tra xét một chút tư liệu của bọn họ, kỳ thi này, Chung Sơn kiêu ngạo khẳng định mình sẽ thắng, Đại Ly Thiên Triều tân khoa trạng nguyên nhất thiên “mãn giang hồng” chọc giận tới trời, Thiên Lôi đánh xuống! Như thể văn chương long trời lở đất, Cuồng Nhi phải làm sao bây giờ!
Niết Cuồng kể lể nói.
- Hắn viết hay hơn ngươi sao?
Niết Phàm Trần nhíu mày nói.
- Đúng vậy. Thánh Thượng, người phải giúp Cuồng Nhi.
Niết Cuồng nũng nịu.
Toàn bộ Đại Ly Thiên Triều, có lẽ chỉ có Niết Cuồng mới dám làm nũng với Thánh Thượng. Niết Phàm Trần gượng cười, lắc đầu nói:
- Ngươi muốn ta làm gì bây giờ?
- Ta cũng muốn viết văn chương thiên phú như vậy, ta muốn vượt mặt Chung Sơn!
Niết Cuồng lập tức nói.
- Ta không thể viết hộ cho ngươi!
- Phụp!
Tiêu Diêu Hầu đột nhiên quỳ xuống.
- Thánh Thượng, Cuồng Nhi xin người, lúc này đây, ta phải vượt mặt Chung Sơn, Thánh Thượng dạy ta viết văn chương đi, không cần nhiều, chỉ cần thật hay là đủ rồi!
Niết Cuồng không ngừng cầu khẩn.
Nhìn Niết Cuồng quỳ xuống đất, đột nhiên, Niết Phàm Trần nghĩ đến người ca ca đã mất. Trước khi chết, khuất nhục quỳ gối trước mặt kẻ thù, chỉ vì muốn giữ tính mạng của mình, trong lòng không khỏi xúc động.
- Được, ta sẽ giúp ngươi viết nhất thiên gợi ra thiên tượng văn chương.
Niết Phàm Trần khẽ thở dài nói.
Nam Minh cống điện!
- Đại soái vì việc này má phá bỏ qui cũ sao!
Thủy Vô Ngân tức giận, vẻ mặt đỏ bừng.
- Đừng nói nữa!
Chung Sơn hít một hơi thật sâu. Hiển nhiên, sợ chuyện này lọt đến tai Niết Phàm Trần.
- Nhưng, đúng là không công bằng cho đại soái. Còn có năm ngày nữa sẽ văn thí, dựa vào năng lực của đại soái, đến lúc đó sẽ viết ra nhất thiên cùng loại “mãn giang hồng”. Ai còn có thể thắng được đại soái? Đại soái khẳng định là có thể thắng, nhưng hiện tại đã có chuyện, rõ ràng là dối trá. Dối trá!
Thủy Vô Ngân tức giận nói.
- Đúng vậy, đại soái, qui cũ rất có lợi cho Tiêu Diêu Hầu, rõ ràng lúc đầu, cho phép bốn người thi viết văn chương, thậm chí văn thí cùng ngày, có thể trực tiếp giao ra văn chương tốt? Nhưng bây giờ rõ ràng để Tiêu Diêu Hầu tìm người viết hộ. Như vậy, đại soái đã mất ưu thế.
Liễu Vô Song lắc đầu nói.
- Rõ ràng Đại Ly Thánh Thượng bao che cho Tiêu Diêu Hầu như thế, viết hộ cho Tiêu Diêu Hầu, đó đúng là văn chương của Đại Ly Thánh Thượng, đại soái cam đoan văn chương của mình có thể thắng được Đại Ly Thánh Thượng sao?
Lâm Khiếu nhíu mày hỏi.
- Đại Ly Thánh Thượng? Ở đây là Ly Hỏa Thánh Đô, không ai có thể hơn được Đại Ly Thánh Thượng! Bởi vì Thánh Thượng là biểu tượng cho Đệ nhất Thiên triều! Là hay nhất!
Chung Sơn thở sâu nói.
- Lần này chịu thua như vậy sao? Còn gì là thi đấu, rõ ràng là dối trá!
Thủy Vô Ngân không cam lòng nói.
- Văn thí, chỉ tại Linh Nhi công chúa phủ bao che như thế, khiến cho Tiêu Diêu Hầu độc lĩnh đứng đầu. Chỉ đợi đến lúc võ thí, lúc đó giữa khoảng sân rộng của Ly Hỏa Thánh Đô, hàng tỉ người chăm chú theo dõi, tài năng có vẻ sẽ công bình.
Liễu Vô Song nhíu mày thở dài.
- Vậy chưa hẳn!
Chung Sơn bỗng nhiên nói.
- Sao?
- Đúng là không ai hơn được văn chương của Đại Ly Thánh Thượng, nhưng không có nghĩa là Tiêu Diêu Hầu sẽ thắng!
Chung Sơn mỉm cười nói.
- Đúng, còn có Linh Nhi công chúa bình phán!
Lâm Khiếu cười nói.
- Nhưng cứ như vậy, văn chương Tiêu Diêu Hầu không kém đại soái, còn tên khốn khiếp Triệu Thiên Sát như hổ rình mồi, một chút ưu thế đại soái cũng không có!
Thủy Vô Ngân lo lắng nói.
- Ưu thế? Ngươi nghĩ ta có ưu thế gì?
Chung Sơn cười nói.
- Ngày xưa, tại Đại Ly Thiên Triều khoa cử, ta có thể đoạt được Đại Ly Thiên Triều tân khoa trạng nguyên, chẳng lẽ ta đã khiến cho trời giận hay sao?
Chung Sơn cười nói.
- Đã thất lễ!
Thủy Vô Ngân ngây ngẩn cả người.
- Đương nhiên không phải. Chẳng qua là trúng tửu mà thôi, là do lúc đó Thánh Thượng ra đề mục “chiến” của ta, mãn giang hồng, ý cảnh rất chuẩn xác, cho nên ta mới đoạt được hạng nhất.
Chung Sơn nói.
- Nhưng lần này, tùy sũy nghĩ của mọi người, không có đề mục!
- Đề mục? Ha ha, đề mục ở trong lòng mọi người! Nắm chắc được đề mục, ngươi liền có thể thắng!
Chung Sơn tỏ vẻ thần bí, mỉm cười nói.
Chung Sơn nhìn về phía đám người Chích Hỏa.
- Thế nào?
Chung Sơn hỏi.
Chung Sơn không hy vọng Chích Hỏa mở lời.
- Lần này có tiến triển!
Chích Hỏa lúng túng nói.
- Hả!
Chung Sơn hơi ngạc nhiên.
- Có tiến triển, có tiến triển là tốt rồi!
- Đâu chỉ có tiến triển, hôm nay Chích Hỏa và Thanh Hồng còn hai lần tiếp xúc thân mật với nhau.
Lâm Khiếu bỗng nhiên cười nói.
- Hai lần tiếp xúc rất thân mật?
Chung Sơn trừng mắt.
- Nhanh như vậy sao?
- Ừ!
Chích Hỏa lúng túng nói.
Nhìn thấy vẻ mặt Chích Hỏa. Lâm Khiếu và Liễu Vô Song tươi cười, còn Chung Sơn hơi ngạc nhiên một chút.
- Sao lại thế? Chỉ hai lần thân mật với nhau, có cái gì đáng cười!
Chung Sơn hỏi.
- Ha ha ha!
Chung Sơn vừa nói xong, Lâm Khiếu và Liễu Vô Song càng cười lớn hơn.
- Đại soái, sự tình là như vậy.
Chích Hỏa lúng túng nói.
Ban ngày, đám người của Chung Sơn ra bờ biển bắt cá.
Thanh Hồng đứng ở cung điện nhìn ra, trông có vẻ hứng thú.
Chích Hỏa, Lâm Khiếu, Liễu Vô Song, ba nam tử vô dụng tiến đến bên cạnh. Tất cả đều không hề để ý đến nhau, Thanh Hồng cũng mặc kệ Chích Hỏa. Bốn người yên lặng, không nói gì.
Đột nhiên, xa xa Triệu Thiên Sát nhất kiếm trảm hải.
Hai người phía sau buộc miệng kinh hãi:
- A!
Chích Hỏa kinh ngạc hét lên, Thanh Hồng nhíu mày quay lại nhìn.
Đúng lúc này, Liễu Vô Song đá vào chân, phía sau Lâm Khiếu thì đẩy mạnh một cái!
- Hả!
Chích Hỏa lang tương hướng về phía Thanh Hồng. Hai tay đưa về phía trước, ôm lấy cả người Thanh Hồng. Hai tay ôm lấy, Chích Hỏa và Thanh Hồng lập tức ngây ngẩn cả người. Cùng ngẩn ngơ, lần đầu tiên thân mật với nhau như vậy!
Hai người thân mật với nhau, Lâm Khiếu và Liễu Vô Song thối lui sang một bên.
Thanh Hồng bị ôm ngay trước ngực, nháy mắt phản ứng, lập tức kêu lên:
- A!
Một tiếng thét chói tay, Chích Hỏa Lang hoảng sợ phải buông tay ngay.
Thanh Hồng hết sức kinh sợ, đẩy bàn tay ra.
- Đồ lưu manh!
Một cái tát mạnh mẽ ấn vào mặt Chích Hỏa Lang. Lần thứ hai va chạm với nhau.
Thanh Hồng quay đầu, mang theo câm phẫn bỏ đi.
- Đại soái, như vậy phải tính sao?
Chích Hỏa hốt hoảng nói.
- Tốt, làm thật là tốt! Lâm Khiếu, Liễu Vô Song, các ngươi làm thật là tốt, tiếp theo phải cố gắng hơn đó!
Chung Sơn hết sức hài lòng nói.
- Vâng!
Lâm Khiếu và Liễu Vô Song lập tức đáp.
Chỉ có Chích Hỏa vẫn đúng bên trong, không nói gì.
------------------------------------------------------------------------------------
Ly Hỏa Thánh Đô, bên trong Ly Hỏa Thánh Điện.
Niết Phàm Trần an tọa trên ngai vàng, gọi lão thái giám đến hỏi chuyện của Chung Sơn.
- Thánh Thượng, lão nô đã xem qua, hết sức kỳ lạ, lão nô cũng không rõ!
Lão thái giám nói.
Sao?
Niết Phàm Trần nghi hoặc nói.
- Trong Nam Minh cống điện, bảo vệ minh nguyên đan. Lồng sắt hết sức kỳ lạ, không ngờ lão nô cũng không biết được, kể cả phía dưới mặt đất, lão nô đều tra xét không ra!
Lão thái giám nói.
- Không ngờ ngay cả ngươi cũng không tra xét được? Ai bảo vệ nơi đó?
Niết Phàm Trần hỏi.
- Là thuộc hạ của Chung Sơn, Thi Tiên Sinh, người này ngoại trừ biết được tu vi là ở ngoài Nguyên Anh Kỳ hoành phong, còn lại thì không biết!
Lão thái giám nói.
- Nguyên Anh Kỳ hoành phong? Đến ngươi cũng không biết? Ha ha, bí mật của Chung Sơn đúng thật là không ít!
Niết Phàm Trần nhăn mặt nhíu mày nói.
- Thánh Thượng, người nói sẽ không có ai đến chứ?
Lão thái giám nhíu mày nói.
- Ai có bản lĩnh đó!
Niết Phàm Trần trừng mắt nói.
- Lão nô nói chủ nhân của minh nguyên đan, hắn, hắn sẽ tới sao?
Lão thái giám hỏi. Hiển nhiên đã biết được một chút sự tình, nhưng giả vờ không biết.
- Hắn không có khả năng!
Niết Phàm Trần thở sâu nói.
- Vâng!
Lão thái giám gật đầu.
- Hai tháng rồi, Linh Nhi bên kia thế nào?
Niết Phàm Trần hỏi.
- Bốn trang nam tử, ngoại trừ Thiếu Phi Hầu mang theo nhi nữ,còn lại không có gì nổi trội. Sau vài lần gặp mặt, dường như Chung Sơn và Thiếu Phi Hầu là mạnh mẽ, cứng rắn thi đấu, nhìn thủ pháp của hai người, lão nô ngạc nhiên thán phục không ngừng. Một chút tuyệt kỹ chưa từng thấy bao giờ!
Lão thái giám cảm thán nói.
- Chung Sơn, Thiếu Phi Hầu? Hai người khác nhau chỗ nào?
Niết Phàm Trần hỏi.
- Tiêu Diêu Hầu biểu hiện có chút …
Lão thái giám có chút chần chừ.
- Kể sự tình hiện giờ đi!
Niết Phàm Trần nói.
- Giữa bốn người, Tiêu Diêu Hầu trông có vẻ yếu nhất mặc dù có rất nhiều điều kiện tốt. Còn so với Chung Sơn và Thiếu Phi Hầu thì bị bọn họ áp đảo!
Lão thái giám kể rõ chi tiết.
- Ừ! Còn Triệu Thiên Sát đâu?
Niết Phàm Trần gật đầu, hiển nhiên, đã có thể đoán được.
- Triệu Thiên Sát, tuy rằng so với Tiêu Diêu Hầu tốt hơn một chút, nhất là Linh Nhi công chúa mất trí nhớ, vướng bận tình cảm đối với hắn, nên kết quả cuối cùng mới như vậy!
Lão thái giám lắc đầu nói.
- Nói như vậy, trong bốn người này, ngoại trừ Cuồng Nhi, những người khác càng đấu càng ngang tài ngang sức?
- Có thể nói như vậy!
Lão thái giám cúi người nói.
- Thánh Thượng, Tiêu Diêu Hầu đã đến, lão nô xin phép lui xuống.
Lão thái giám bỗng nhiên nhíu mày nói.
- Ừ!
Niết Phàm Trần gật đầu.
- Tiếp đó, lão thái giám lui ra khỏi đại điện.
- Thánh Thượng, Thánh Thượng!
Niết Cuồng từ ngoài điện tiến vào.
- Thánh Thượng! Người phải giúp Cuồng Nhi! Niết Cuồng uất ức nói.
Trong khoảng thời gian này bị mọi người ngược đãi, khiến trong lòng Tiêu Diêu Hầu đầy nghẹn khuất.
- Sao vậy, Cuồng Nhi?
Niết Phàm Trần hỏi.
- Thánh Thượng, người sắp đặt văn thí, đã đùa giỡn ta rồi, ta vừa tra xét một chút tư liệu của bọn họ, kỳ thi này, Chung Sơn kiêu ngạo khẳng định mình sẽ thắng, Đại Ly Thiên Triều tân khoa trạng nguyên nhất thiên “mãn giang hồng” chọc giận tới trời, Thiên Lôi đánh xuống! Như thể văn chương long trời lở đất, Cuồng Nhi phải làm sao bây giờ!
Niết Cuồng kể lể nói.
- Hắn viết hay hơn ngươi sao?
Niết Phàm Trần nhíu mày nói.
- Đúng vậy. Thánh Thượng, người phải giúp Cuồng Nhi.
Niết Cuồng nũng nịu.
Toàn bộ Đại Ly Thiên Triều, có lẽ chỉ có Niết Cuồng mới dám làm nũng với Thánh Thượng. Niết Phàm Trần gượng cười, lắc đầu nói:
- Ngươi muốn ta làm gì bây giờ?
- Ta cũng muốn viết văn chương thiên phú như vậy, ta muốn vượt mặt Chung Sơn!
Niết Cuồng lập tức nói.
- Ta không thể viết hộ cho ngươi!
- Phụp!
Tiêu Diêu Hầu đột nhiên quỳ xuống.
- Thánh Thượng, Cuồng Nhi xin người, lúc này đây, ta phải vượt mặt Chung Sơn, Thánh Thượng dạy ta viết văn chương đi, không cần nhiều, chỉ cần thật hay là đủ rồi!
Niết Cuồng không ngừng cầu khẩn.
Nhìn Niết Cuồng quỳ xuống đất, đột nhiên, Niết Phàm Trần nghĩ đến người ca ca đã mất. Trước khi chết, khuất nhục quỳ gối trước mặt kẻ thù, chỉ vì muốn giữ tính mạng của mình, trong lòng không khỏi xúc động.
- Được, ta sẽ giúp ngươi viết nhất thiên gợi ra thiên tượng văn chương.
Niết Phàm Trần khẽ thở dài nói.
Nam Minh cống điện!
- Đại soái vì việc này má phá bỏ qui cũ sao!
Thủy Vô Ngân tức giận, vẻ mặt đỏ bừng.
- Đừng nói nữa!
Chung Sơn hít một hơi thật sâu. Hiển nhiên, sợ chuyện này lọt đến tai Niết Phàm Trần.
- Nhưng, đúng là không công bằng cho đại soái. Còn có năm ngày nữa sẽ văn thí, dựa vào năng lực của đại soái, đến lúc đó sẽ viết ra nhất thiên cùng loại “mãn giang hồng”. Ai còn có thể thắng được đại soái? Đại soái khẳng định là có thể thắng, nhưng hiện tại đã có chuyện, rõ ràng là dối trá. Dối trá!
Thủy Vô Ngân tức giận nói.
- Đúng vậy, đại soái, qui cũ rất có lợi cho Tiêu Diêu Hầu, rõ ràng lúc đầu, cho phép bốn người thi viết văn chương, thậm chí văn thí cùng ngày, có thể trực tiếp giao ra văn chương tốt? Nhưng bây giờ rõ ràng để Tiêu Diêu Hầu tìm người viết hộ. Như vậy, đại soái đã mất ưu thế.
Liễu Vô Song lắc đầu nói.
- Rõ ràng Đại Ly Thánh Thượng bao che cho Tiêu Diêu Hầu như thế, viết hộ cho Tiêu Diêu Hầu, đó đúng là văn chương của Đại Ly Thánh Thượng, đại soái cam đoan văn chương của mình có thể thắng được Đại Ly Thánh Thượng sao?
Lâm Khiếu nhíu mày hỏi.
- Đại Ly Thánh Thượng? Ở đây là Ly Hỏa Thánh Đô, không ai có thể hơn được Đại Ly Thánh Thượng! Bởi vì Thánh Thượng là biểu tượng cho Đệ nhất Thiên triều! Là hay nhất!
Chung Sơn thở sâu nói.
- Lần này chịu thua như vậy sao? Còn gì là thi đấu, rõ ràng là dối trá!
Thủy Vô Ngân không cam lòng nói.
- Văn thí, chỉ tại Linh Nhi công chúa phủ bao che như thế, khiến cho Tiêu Diêu Hầu độc lĩnh đứng đầu. Chỉ đợi đến lúc võ thí, lúc đó giữa khoảng sân rộng của Ly Hỏa Thánh Đô, hàng tỉ người chăm chú theo dõi, tài năng có vẻ sẽ công bình.
Liễu Vô Song nhíu mày thở dài.
- Vậy chưa hẳn!
Chung Sơn bỗng nhiên nói.
- Sao?
- Đúng là không ai hơn được văn chương của Đại Ly Thánh Thượng, nhưng không có nghĩa là Tiêu Diêu Hầu sẽ thắng!
Chung Sơn mỉm cười nói.
- Đúng, còn có Linh Nhi công chúa bình phán!
Lâm Khiếu cười nói.
- Nhưng cứ như vậy, văn chương Tiêu Diêu Hầu không kém đại soái, còn tên khốn khiếp Triệu Thiên Sát như hổ rình mồi, một chút ưu thế đại soái cũng không có!
Thủy Vô Ngân lo lắng nói.
- Ưu thế? Ngươi nghĩ ta có ưu thế gì?
Chung Sơn cười nói.
- Ngày xưa, tại Đại Ly Thiên Triều khoa cử, ta có thể đoạt được Đại Ly Thiên Triều tân khoa trạng nguyên, chẳng lẽ ta đã khiến cho trời giận hay sao?
Chung Sơn cười nói.
- Đã thất lễ!
Thủy Vô Ngân ngây ngẩn cả người.
- Đương nhiên không phải. Chẳng qua là trúng tửu mà thôi, là do lúc đó Thánh Thượng ra đề mục “chiến” của ta, mãn giang hồng, ý cảnh rất chuẩn xác, cho nên ta mới đoạt được hạng nhất.
Chung Sơn nói.
- Nhưng lần này, tùy sũy nghĩ của mọi người, không có đề mục!
- Đề mục? Ha ha, đề mục ở trong lòng mọi người! Nắm chắc được đề mục, ngươi liền có thể thắng!
Chung Sơn tỏ vẻ thần bí, mỉm cười nói.
/1254
|