Hai đám mây đen, Chung Sơn theo bên phải, Kiếm Ngạo và Sơ Cửu liền xuất hiện ở một nơi quái lạ.
Dường như là cực lạc tịnh thổ ngày trước, nơi đây cũng là một không gian khác.
Phía trước là một đại địa mênh mông, chỗ dưới chân, một cái bể lớn có đường kính vạn thước, trong bể không có nguồn nước mà chỉ có khí màu đen, hình như Chung Sơn tiến vào đám mây đen trước, chỉ có điều lúc trước là ở trên trời, còn lúc này lại là trong một cái bể lớn.
Ba người xuyên qua đám mây đen, tiến vào U Minh Thiên, từ trong bể chui ra, đó chính là cổng vào của U Minh Thiên.
Bốn phía bể lớn, có một quần thể kiến trúc, đồng thời cũng có vô số các U Minh Thiên ma tu giả canh giữ nơi này, thấy người đến là Kiếm Ngạo, những người này không giám tiến lên chặn đường.
Trong không gian hơi có vẻ âm u bên trong. Không có sao thần nhật nguyệt, chỉ vẻn vẹn là vô số những áng mây đen, từ phía trên mây đen bốc ra vô số ánh quầng trắng màu trắng bạc.
Mặc dù hơi tối tăm, nhưng đều nhìn thấy rõ vạn vật.
Rừng rậm vô tận, đại xuyên vô tận, so với cực lạc tịnh thổ ngày trước xấp xỉ nhau, phạm vi đều vô cùng rộng lớn.
Vào được U Minh Thiên, ba người theo Kiếm Ngạo đi vào phía trong bộ cấp.
Bay qua một ngọn núi lớn, trong rừng núi, có vô số mãnh thú độc trùng có khí độc. Vô cùng nguy hiểm đáng sợ.
Phương hướng mà ba người đi phải là trung tâm của U Minh Thiên.
Từ cự ly xa, Chung Sơn cũng có thể nhìn thấy, trên đám mây đen, có rất nhiều sấm,sấm sét ầm ầm khắp bên trong.
Khoảng xa xa, Chung Sơn phát hiện một chuyện rất kỳ lạ. Chính là khu vực kia giống như một hình tròn vuông vắn. Bởi vì bên trong uốn lượn nên có thể nhìn ra một con sông, chung quanh nơi xa xa là một khu vực rộng lớn.
Khu vực rộng lớn này to lớn đến mức gần bằng một nửa của Thiên Lang đảo.
Thiên Lang đảo rộng lớn như thế nào, phạm vi của Thiên Lang đảo, ước chừng gần bằng với địa cầu lúc Chung Sơn còn trẻ, khu vực này lại có thể bằng một nửa đại địa cầu.
Đương nhiên, đây chỉ là đường nét nhìn từ phía xa xa, đến gần thì sẽ không còn nhìn thấy rõ nữa.
Hoàn toàn không nhìn được thấy tận cùng, chỉ có thể nhìn thấy một con sông dài cuồn cuộn thẳng tắp, thẳng tắp nơi xa xa nhưng cũng có độ cong, nhưng ở gần lại nhìn như thẳng tắp.
Chung Sơn hít một hơi sâu.
- Đây chính là núi âm dương lưỡng giới. hình tròn chính viên, trung tâm một đường mạch núi phân thành âm dương lưỡng giới, giống như âm dương ngư trong không trung .
Kiếm Ngạo giảng giải nói.
- Ừ!
Hai người gật gật đầu.
Cái gọi là núi chạy đoạn chân ngựa, khoảng cách thực sự không gần, ba hoàng cưc cảnh cường nhân bay gần hết nừa ngày mới tới được gần.
Đại hà đã nhìn như thẳng tắp rồi, lúc trước nhìn như thẳng tắp, xuyên thẳng trời xanh, khiến cho người ta phải ngẩng đầu mới có thể nhìn thấy được.
Bên kia đại hà chính là núi âm dương lưỡng giới, nhưng đại hà bên này, lại có hàng loạt kiến trúc, một vài kiến trúc thậm chí được xây dựng ở nơi chóp núi, có một chút đặc sắc khác biệt.
Bốn phía có vô số những ngọn núi, có một vài ngọn núi sớm đã có người tới, chỉ chờ đợi bắt đầu lương hỏa kế thừa cuối cùng.
Trên các ngọn núi, có những người khác nhau, đại thể đều là những ma quân hoặc là ma trẻ của U Minh thiên. Sau đó mang đến những trợ thủ mà mình tìm đến.
Ma quân, phần lớn đều là đế cực cảnh cường nhân. Còn trong ma trẻ, dường như toàn là ma quân hoặc thiên chủ chuyển thế.
Đều là con cưng của trời.
Kiếm Ngạo có thể coi là người đến cuối cùng. Bởi vì, chỉ còn có ba ngày nữa lương hỏa kế thừa sẽ bắt đầu.
Ba người đến khu nghỉ chân, liền có người đến dẫn đường.
Một nam tử mặc y phục màu vàng bay tới.
- Tiền bối, ma la, ở đây còn một vài ngọn núi vẫn chưa có người ở.
Nam tử chỉ về một số ngọn núi.
Tiền bối, đó là xưng hô với Kiếm Ngạo, Kiếm Ngạo chính là người kế thừa, trở thành tiền bối hiển nhiên là hợp tình hợp lý.
- Có bao nhiêu người tới đây?
Kiếm Ngạo mở lời nói.
- Có mười vị ma quân, còn có mười vị tiền bối tham gia lương hỏa kế thừa lần này.
Nam tử đó nói.
- Vậy có nghĩa là có hai mươi tổ?
Kiếm Ngạo gật gật đầu.
Sau đó không nói nhiều với nam tử mặc y phục màu vàng đó nữa, dẫn Chung Sơn và Sơ Cửu bay về một ngọn núi phía xa xa.
Ba người bay lên chỗ tòa nhà trên đỉnh, bước vào bên trong.
Sự xuất hiện của ba người thu hút sự chú ý của vô số người.
Trên đỉnh núi mà Chung Sơn tiến vào, trên một đỉnh núi khác, bên trong một gian đại điện nhất giới. Nam tử mặc hắc bào cũng nhận lời mời mà đến.
Ngồi ở trong cung điện, bưng một tách trà, vừa nhâm nhi chén trà vừa nhìn ra bên ngoài, nhìn về phía ba người bay tới.
Khi nhìn thấy Kiếm Ngạo và Sơ Cửu thì chưa có phản ứng gì, vì đã định liệu trước, nhưng khi nhìn thấy Chung Sơn, bàn tay bất giác run lên.
Chén trà trong tay rung lên làm trà rớt vào y phục.
- Huyền tiên sinh, ngài làm sao vậy?
Bên cạnh một vị nam nhân mặc y phục tím nhíu mày nghi hoặc nhìn người mặc hắc bào hỏi. Người mặc hắc bào đứng phắt dậy, dường như vô cùng kích động, run rẩy một hồi, rồi tâm bình tĩnh trở lại.
- Xin lỗi lần này ta không thể giúp ngươi được rồi.
Người mặc hắc bào lắc lắc đầu nói.
- Cái gì? Chẳng phải đã nói thống nhất rồi sao? Tại sao ngươi lại đổi ý nhanh như vậy?
- Ta không muốn nữa, vì có một lý do đặc biệt, ta nhất định phải lập tức rời đi.
Người mặc hắc bào nói.
Người mặc hắc bào quay đầu nhìn nam nhân sau đó trong nháy mắt một luồng điểm sắc lạnh như băng dày đặc đến cực độ, luồng khí lạnh băng khiến tử côi không ghìm nổi phải lui về phía sau.
Hít một hơi sâu, Huyền tiến sinh mở lời nói:
- Ta trịnh trọng thông báo với ngươi rằng, lần đoạt lương hỏa kế thửa này, ngươi không có hi vọng đâu, mong ngươi tự giải quyết cho ổn thỏa.
Huyễn tiên sinh nói xong, thò tay kéo cái mũ phía sau, che toàn bộ khuân mặt, toàn thân bọc trong bóng hắc ám, giậm chân ra khỏi đại điện, sau đó chẳng quay đầu lại, mau chóng rời khỏi U Minh Thiên.
Người mặc áo tím này không ngăn cản, chỉ là vẻ mặt biến sắc đến mức cực kỳ khó coi. Lạnh lùng nhìn về hướng Huyền tiền sinh rời đi, lưu lại một tiếng hừ mạnh.
Người biết đến Chung Sơn, không chỉ có Huyền tiên sinh đó. Ở đây còn rất nhiều người biết đến Chung Sơn.
Chung Sơn đối với người tu công danh nghe nhiều nên quen, dù sao cũng là nhân vật có ảnh hưởng lớn của Đại La Thiên triều ở vang dội Thần Châu, chỉ cần tu công danh, cũng sẽ chú ý một chút.
Còn đối với người tu tích âm đức, biết đến cũng chỉ có thể nói là bình thường, có điều, từ sau khi Chung Sơm trở thành mệnh kiếp cực lạc tịnh thổ, những người biết đến hắn càng ngày càng nhiều.
Nơi đây có rất nhiều người biết đến.
Có điều, người mà Chung Sơn biết đến không nhiều.
Không nhiều, chỉ có mấy người.
Trong một ngọn núi đại điện khác, tương tự có mấy người đang ngồi, một người trong số đó, mình mặc áo cà sa, đầu nhẵn bóng, dễ nhận thấy là một vị hòa thượng.
Nếu Chung Sơn ở đây, nhật định vừa nhìn là nhận ra, người này là Sắc Không hòa thượng đã gặp mặt ở Phật cấm Thập Vạn Đại Sơn.
Một thành viên bên ngoài của Ma yểm quân đoàn.
Sắc Không vừa nhìn thấy Chung Sơn, trong nháy mắt lập tức căng thẳng, Chung Sơn? Là hắn?
Nhìn thấy Chung Sơn, sắc không kiềm nổi một chút sợ hãi, dù sao ấn tượng mà Chung Sơn để lại cho hắn quá sâu, ngay cả Hoàng cực cảnh sư thúc của Sổ Phong cũng bỏ mạng dưới tay hắn, thì còn có gì là không thể?
- Sư bá!
Sắc Không lập tức bái lạy một vị nam nhân ở bên cạnh.
- Ổ?
Nam tử mặc áo đỏ có chút nghi hoặc.
- Sư bá, kẻ đó chính là Chung Sơn, người đã nhìn thấy chưa?
- Ừ!
Người mặc áo đỏ gật gật đầu.
Nhìn vẻ lo lắng của Sắc Không, người mặc áo đỏ có chút không kiên nhẫn.
- Sư bá chúng ta bỏ cuộc đi. Không nên gây chuyện với người này.
Sắc Không nói.
Sắc Không vừa nói xong, một ma trẻ khác bên cạnh mày nhướng lên.
- Đi thôi. !
- Yên tâm, ta có cách đối phó với hắn. Ngươi chẳng phải muốn từng trải sao? Thế này đã sợ rồi?
Người mặc áo đỏ cười nhạo nói.
- Chỉ có điều trách này. Chung Sơn quá tà môn!
Sắc Không lắc lắc đầu nói.
Nhìn sắc mặt của sợ hãi đến như vậy, vẻ mặt của người mặc áođỏ không vui.
- Ngươi muốn đi, thì đi một mình đi! Sắc mặt của người mặc áo đỏ nghiêm nghị nói.
- Dạ, sư bá, Sư chất rời đi, sau cùng chúc sư ba kỳ khai đắc thắng.
Sắc Không không chút cốt khí nói.
Sắc Không nói xong, khúm núm rời đi. Như sợ chậm trễ sẽ mất đi tiểu mạng.
Nhìn thấy Sư Chất không có một chút khí tiết như vậy, người mặc áo hồng tức khắc cảm thấy bị mất mặt, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng.
- Đạo hữu đừng để ý, có lẽ trong lòng Sắc Không có chút âm ảnh.
Ma trẻ bên cạnh an ủi nói.
Lúc này sắc mặt của người mặc áo đỏ mới dường như đỡ đi nhiều, gật gật đầu nói:
- Khiến ngài cười chê rồi.
- Đâu có. Ma trẻ lắc lắc đầu. Người mặc áo đỏ cảm thấy Sắc Không thật là mất thể diện, còn Sắc Không thì lại cảm thây vô cùng vui mừng, may mà chạy ra được, thể diện coi là gì? Chỉ cần giữ lại cái mạng nhỏ. Thể diện thì đáng bao nhiêu tiền? Mình mấy lần mất thể diện như thế, có thể nhặt lại mấy cái mạng nhỏ này.
Còn có một người Chung Sơn quen, đang ở bên trong một cung điện khác cùng một vị ma trẻ khác.
Người này chính là Giả Tề Thiên bị Kiếm Hồng đuổi giết, ngày xưa Tề Thiên hầu cổ lâm chỉ là bị Cổ Thần Thông thu hầu tước, thu dòng họ mà thôi.
Giả Tề Thiên, viên hầu chí tông chuyển thế.
Lúc này Giả Tề Thiên nhíu mắt nhìn Chung Sơn rời đi.
Chung Sơn, trách đó. Người mà Giả Tề Thiên cả đời cũng sẽ không thể quên, chính là người này, làm hỏng biết bao nhiêu chuyện tốt của ta. Thậm chí vì hắn mà bị đuổi là khỏi Đại La thiên triều, trong năm tháng mà Cổ Thần Thông còn sống không được bước vào Đại La thiên triều, đây chưa phải là quan trọng, quan trọng hơn là Cổ Thiên U, người con gái chung tình duy nhất trên đời này.
Nghĩ đến đây, nắm đấm của Giả Tề Thiên từ từ xiết chặt, ánh mắt hiện lên một sự căm tức mãnh liệt.
- Giả huynh, huynh không sao chứ?
Ma trẻ bên cạnh hỏi.
- Ta không sao. Giả Tề Thiên lắc lắc đầu, nén lại sự phẫn nộ trong lòng.
- Kế tiếp, lẳng lặng chờ đợi, đợi sau ba ngày nữa, lương hỏa kế thừa chính thức bắt đầu.
Những người đến tham gia lương hỏa kế thừa, đều không phả là người tầm thường, ma trẻ, kiếp trước đều là ma quân, thậm chí là thiên chủ đầu thai, hôm nay khẳng định biến đổi , giống như Kiếm Ngạo, thậm chí một vài người tu vi còn cao hơn Kiếm Ngạo.
Về phần ma quân, thì lại càng mạnh, ma quân hầu như đều là những đế cực cảnh cường nhân, mười đại ma quân tham gia, hơn nữa người mà ma quân mời đến, nhất định không phải là bậc tầm thường.
Chung Sơn ở một tổ, nhìn qua không có nhiều ưu thế.
Dường như là cực lạc tịnh thổ ngày trước, nơi đây cũng là một không gian khác.
Phía trước là một đại địa mênh mông, chỗ dưới chân, một cái bể lớn có đường kính vạn thước, trong bể không có nguồn nước mà chỉ có khí màu đen, hình như Chung Sơn tiến vào đám mây đen trước, chỉ có điều lúc trước là ở trên trời, còn lúc này lại là trong một cái bể lớn.
Ba người xuyên qua đám mây đen, tiến vào U Minh Thiên, từ trong bể chui ra, đó chính là cổng vào của U Minh Thiên.
Bốn phía bể lớn, có một quần thể kiến trúc, đồng thời cũng có vô số các U Minh Thiên ma tu giả canh giữ nơi này, thấy người đến là Kiếm Ngạo, những người này không giám tiến lên chặn đường.
Trong không gian hơi có vẻ âm u bên trong. Không có sao thần nhật nguyệt, chỉ vẻn vẹn là vô số những áng mây đen, từ phía trên mây đen bốc ra vô số ánh quầng trắng màu trắng bạc.
Mặc dù hơi tối tăm, nhưng đều nhìn thấy rõ vạn vật.
Rừng rậm vô tận, đại xuyên vô tận, so với cực lạc tịnh thổ ngày trước xấp xỉ nhau, phạm vi đều vô cùng rộng lớn.
Vào được U Minh Thiên, ba người theo Kiếm Ngạo đi vào phía trong bộ cấp.
Bay qua một ngọn núi lớn, trong rừng núi, có vô số mãnh thú độc trùng có khí độc. Vô cùng nguy hiểm đáng sợ.
Phương hướng mà ba người đi phải là trung tâm của U Minh Thiên.
Từ cự ly xa, Chung Sơn cũng có thể nhìn thấy, trên đám mây đen, có rất nhiều sấm,sấm sét ầm ầm khắp bên trong.
Khoảng xa xa, Chung Sơn phát hiện một chuyện rất kỳ lạ. Chính là khu vực kia giống như một hình tròn vuông vắn. Bởi vì bên trong uốn lượn nên có thể nhìn ra một con sông, chung quanh nơi xa xa là một khu vực rộng lớn.
Khu vực rộng lớn này to lớn đến mức gần bằng một nửa của Thiên Lang đảo.
Thiên Lang đảo rộng lớn như thế nào, phạm vi của Thiên Lang đảo, ước chừng gần bằng với địa cầu lúc Chung Sơn còn trẻ, khu vực này lại có thể bằng một nửa đại địa cầu.
Đương nhiên, đây chỉ là đường nét nhìn từ phía xa xa, đến gần thì sẽ không còn nhìn thấy rõ nữa.
Hoàn toàn không nhìn được thấy tận cùng, chỉ có thể nhìn thấy một con sông dài cuồn cuộn thẳng tắp, thẳng tắp nơi xa xa nhưng cũng có độ cong, nhưng ở gần lại nhìn như thẳng tắp.
Chung Sơn hít một hơi sâu.
- Đây chính là núi âm dương lưỡng giới. hình tròn chính viên, trung tâm một đường mạch núi phân thành âm dương lưỡng giới, giống như âm dương ngư trong không trung .
Kiếm Ngạo giảng giải nói.
- Ừ!
Hai người gật gật đầu.
Cái gọi là núi chạy đoạn chân ngựa, khoảng cách thực sự không gần, ba hoàng cưc cảnh cường nhân bay gần hết nừa ngày mới tới được gần.
Đại hà đã nhìn như thẳng tắp rồi, lúc trước nhìn như thẳng tắp, xuyên thẳng trời xanh, khiến cho người ta phải ngẩng đầu mới có thể nhìn thấy được.
Bên kia đại hà chính là núi âm dương lưỡng giới, nhưng đại hà bên này, lại có hàng loạt kiến trúc, một vài kiến trúc thậm chí được xây dựng ở nơi chóp núi, có một chút đặc sắc khác biệt.
Bốn phía có vô số những ngọn núi, có một vài ngọn núi sớm đã có người tới, chỉ chờ đợi bắt đầu lương hỏa kế thừa cuối cùng.
Trên các ngọn núi, có những người khác nhau, đại thể đều là những ma quân hoặc là ma trẻ của U Minh thiên. Sau đó mang đến những trợ thủ mà mình tìm đến.
Ma quân, phần lớn đều là đế cực cảnh cường nhân. Còn trong ma trẻ, dường như toàn là ma quân hoặc thiên chủ chuyển thế.
Đều là con cưng của trời.
Kiếm Ngạo có thể coi là người đến cuối cùng. Bởi vì, chỉ còn có ba ngày nữa lương hỏa kế thừa sẽ bắt đầu.
Ba người đến khu nghỉ chân, liền có người đến dẫn đường.
Một nam tử mặc y phục màu vàng bay tới.
- Tiền bối, ma la, ở đây còn một vài ngọn núi vẫn chưa có người ở.
Nam tử chỉ về một số ngọn núi.
Tiền bối, đó là xưng hô với Kiếm Ngạo, Kiếm Ngạo chính là người kế thừa, trở thành tiền bối hiển nhiên là hợp tình hợp lý.
- Có bao nhiêu người tới đây?
Kiếm Ngạo mở lời nói.
- Có mười vị ma quân, còn có mười vị tiền bối tham gia lương hỏa kế thừa lần này.
Nam tử đó nói.
- Vậy có nghĩa là có hai mươi tổ?
Kiếm Ngạo gật gật đầu.
Sau đó không nói nhiều với nam tử mặc y phục màu vàng đó nữa, dẫn Chung Sơn và Sơ Cửu bay về một ngọn núi phía xa xa.
Ba người bay lên chỗ tòa nhà trên đỉnh, bước vào bên trong.
Sự xuất hiện của ba người thu hút sự chú ý của vô số người.
Trên đỉnh núi mà Chung Sơn tiến vào, trên một đỉnh núi khác, bên trong một gian đại điện nhất giới. Nam tử mặc hắc bào cũng nhận lời mời mà đến.
Ngồi ở trong cung điện, bưng một tách trà, vừa nhâm nhi chén trà vừa nhìn ra bên ngoài, nhìn về phía ba người bay tới.
Khi nhìn thấy Kiếm Ngạo và Sơ Cửu thì chưa có phản ứng gì, vì đã định liệu trước, nhưng khi nhìn thấy Chung Sơn, bàn tay bất giác run lên.
Chén trà trong tay rung lên làm trà rớt vào y phục.
- Huyền tiên sinh, ngài làm sao vậy?
Bên cạnh một vị nam nhân mặc y phục tím nhíu mày nghi hoặc nhìn người mặc hắc bào hỏi. Người mặc hắc bào đứng phắt dậy, dường như vô cùng kích động, run rẩy một hồi, rồi tâm bình tĩnh trở lại.
- Xin lỗi lần này ta không thể giúp ngươi được rồi.
Người mặc hắc bào lắc lắc đầu nói.
- Cái gì? Chẳng phải đã nói thống nhất rồi sao? Tại sao ngươi lại đổi ý nhanh như vậy?
- Ta không muốn nữa, vì có một lý do đặc biệt, ta nhất định phải lập tức rời đi.
Người mặc hắc bào nói.
Người mặc hắc bào quay đầu nhìn nam nhân sau đó trong nháy mắt một luồng điểm sắc lạnh như băng dày đặc đến cực độ, luồng khí lạnh băng khiến tử côi không ghìm nổi phải lui về phía sau.
Hít một hơi sâu, Huyền tiến sinh mở lời nói:
- Ta trịnh trọng thông báo với ngươi rằng, lần đoạt lương hỏa kế thửa này, ngươi không có hi vọng đâu, mong ngươi tự giải quyết cho ổn thỏa.
Huyễn tiên sinh nói xong, thò tay kéo cái mũ phía sau, che toàn bộ khuân mặt, toàn thân bọc trong bóng hắc ám, giậm chân ra khỏi đại điện, sau đó chẳng quay đầu lại, mau chóng rời khỏi U Minh Thiên.
Người mặc áo tím này không ngăn cản, chỉ là vẻ mặt biến sắc đến mức cực kỳ khó coi. Lạnh lùng nhìn về hướng Huyền tiền sinh rời đi, lưu lại một tiếng hừ mạnh.
Người biết đến Chung Sơn, không chỉ có Huyền tiên sinh đó. Ở đây còn rất nhiều người biết đến Chung Sơn.
Chung Sơn đối với người tu công danh nghe nhiều nên quen, dù sao cũng là nhân vật có ảnh hưởng lớn của Đại La Thiên triều ở vang dội Thần Châu, chỉ cần tu công danh, cũng sẽ chú ý một chút.
Còn đối với người tu tích âm đức, biết đến cũng chỉ có thể nói là bình thường, có điều, từ sau khi Chung Sơm trở thành mệnh kiếp cực lạc tịnh thổ, những người biết đến hắn càng ngày càng nhiều.
Nơi đây có rất nhiều người biết đến.
Có điều, người mà Chung Sơn biết đến không nhiều.
Không nhiều, chỉ có mấy người.
Trong một ngọn núi đại điện khác, tương tự có mấy người đang ngồi, một người trong số đó, mình mặc áo cà sa, đầu nhẵn bóng, dễ nhận thấy là một vị hòa thượng.
Nếu Chung Sơn ở đây, nhật định vừa nhìn là nhận ra, người này là Sắc Không hòa thượng đã gặp mặt ở Phật cấm Thập Vạn Đại Sơn.
Một thành viên bên ngoài của Ma yểm quân đoàn.
Sắc Không vừa nhìn thấy Chung Sơn, trong nháy mắt lập tức căng thẳng, Chung Sơn? Là hắn?
Nhìn thấy Chung Sơn, sắc không kiềm nổi một chút sợ hãi, dù sao ấn tượng mà Chung Sơn để lại cho hắn quá sâu, ngay cả Hoàng cực cảnh sư thúc của Sổ Phong cũng bỏ mạng dưới tay hắn, thì còn có gì là không thể?
- Sư bá!
Sắc Không lập tức bái lạy một vị nam nhân ở bên cạnh.
- Ổ?
Nam tử mặc áo đỏ có chút nghi hoặc.
- Sư bá, kẻ đó chính là Chung Sơn, người đã nhìn thấy chưa?
- Ừ!
Người mặc áo đỏ gật gật đầu.
Nhìn vẻ lo lắng của Sắc Không, người mặc áo đỏ có chút không kiên nhẫn.
- Sư bá chúng ta bỏ cuộc đi. Không nên gây chuyện với người này.
Sắc Không nói.
Sắc Không vừa nói xong, một ma trẻ khác bên cạnh mày nhướng lên.
- Đi thôi. !
- Yên tâm, ta có cách đối phó với hắn. Ngươi chẳng phải muốn từng trải sao? Thế này đã sợ rồi?
Người mặc áo đỏ cười nhạo nói.
- Chỉ có điều trách này. Chung Sơn quá tà môn!
Sắc Không lắc lắc đầu nói.
Nhìn sắc mặt của sợ hãi đến như vậy, vẻ mặt của người mặc áođỏ không vui.
- Ngươi muốn đi, thì đi một mình đi! Sắc mặt của người mặc áo đỏ nghiêm nghị nói.
- Dạ, sư bá, Sư chất rời đi, sau cùng chúc sư ba kỳ khai đắc thắng.
Sắc Không không chút cốt khí nói.
Sắc Không nói xong, khúm núm rời đi. Như sợ chậm trễ sẽ mất đi tiểu mạng.
Nhìn thấy Sư Chất không có một chút khí tiết như vậy, người mặc áo hồng tức khắc cảm thấy bị mất mặt, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng.
- Đạo hữu đừng để ý, có lẽ trong lòng Sắc Không có chút âm ảnh.
Ma trẻ bên cạnh an ủi nói.
Lúc này sắc mặt của người mặc áo đỏ mới dường như đỡ đi nhiều, gật gật đầu nói:
- Khiến ngài cười chê rồi.
- Đâu có. Ma trẻ lắc lắc đầu. Người mặc áo đỏ cảm thấy Sắc Không thật là mất thể diện, còn Sắc Không thì lại cảm thây vô cùng vui mừng, may mà chạy ra được, thể diện coi là gì? Chỉ cần giữ lại cái mạng nhỏ. Thể diện thì đáng bao nhiêu tiền? Mình mấy lần mất thể diện như thế, có thể nhặt lại mấy cái mạng nhỏ này.
Còn có một người Chung Sơn quen, đang ở bên trong một cung điện khác cùng một vị ma trẻ khác.
Người này chính là Giả Tề Thiên bị Kiếm Hồng đuổi giết, ngày xưa Tề Thiên hầu cổ lâm chỉ là bị Cổ Thần Thông thu hầu tước, thu dòng họ mà thôi.
Giả Tề Thiên, viên hầu chí tông chuyển thế.
Lúc này Giả Tề Thiên nhíu mắt nhìn Chung Sơn rời đi.
Chung Sơn, trách đó. Người mà Giả Tề Thiên cả đời cũng sẽ không thể quên, chính là người này, làm hỏng biết bao nhiêu chuyện tốt của ta. Thậm chí vì hắn mà bị đuổi là khỏi Đại La thiên triều, trong năm tháng mà Cổ Thần Thông còn sống không được bước vào Đại La thiên triều, đây chưa phải là quan trọng, quan trọng hơn là Cổ Thiên U, người con gái chung tình duy nhất trên đời này.
Nghĩ đến đây, nắm đấm của Giả Tề Thiên từ từ xiết chặt, ánh mắt hiện lên một sự căm tức mãnh liệt.
- Giả huynh, huynh không sao chứ?
Ma trẻ bên cạnh hỏi.
- Ta không sao. Giả Tề Thiên lắc lắc đầu, nén lại sự phẫn nộ trong lòng.
- Kế tiếp, lẳng lặng chờ đợi, đợi sau ba ngày nữa, lương hỏa kế thừa chính thức bắt đầu.
Những người đến tham gia lương hỏa kế thừa, đều không phả là người tầm thường, ma trẻ, kiếp trước đều là ma quân, thậm chí là thiên chủ đầu thai, hôm nay khẳng định biến đổi , giống như Kiếm Ngạo, thậm chí một vài người tu vi còn cao hơn Kiếm Ngạo.
Về phần ma quân, thì lại càng mạnh, ma quân hầu như đều là những đế cực cảnh cường nhân, mười đại ma quân tham gia, hơn nữa người mà ma quân mời đến, nhất định không phải là bậc tầm thường.
Chung Sơn ở một tổ, nhìn qua không có nhiều ưu thế.
/1254
|