Chung Sơn không nghĩ tiếp tục tham dự vào tràng chiến đấu giữa Nam Cung Thắng và hai gã Vu tộc kia. Vừa rồi chiến đấu với một gã Vu tộc, đã khiến Chung Sơn hao phí tâm thần, mở ra Luân Hồi thông đạo vô cùng hao phí tâm lực.
Cũng may Luân Hồi thông đạo Chung Sơn mở ra không lớn, nhưng mà mở ra bay cái, số lượng nhiều cũng sẽ biến đổi về chất, tiêu hao tương xứng với lần trước đối phó Thực Não Thú, tuy rằng không đến mức lập tức hôn mê, nhưng mà lại cực kỳ mệt mỏi.
Không gọi Dần Lạc Nhật dậy, cũng là bây giờ hắn không rõ tâm tư Dần Lạc Nhật lắm. Dù sao, chi nhân chi diện bất chi tâm, một người mới vừa quen biết, liền thành thật với hắn, sinh tử cũng ký thác là tuyệt đối không được.
Chung Sơn rời xa hiện trường. Đuổi thẳng theo phương hướng cả đám người Cổ Thiên U rời đi.
Bầu trời mưa máu vẫn còn rơi, trời đất âm u, Chung Sơn hóa thành một cái bóng, trên mặt đất nhoáng lên vô số lần, lúc này, xa xa lại có một cái bóng vọt tới, vọt thẳng tới chỗ Chung Sơn.
Đó là một cái ảnh phân thân của Chung Sơn.
Hai Chung Sơn gặp mặt, ảnh phân thân kia lật tay lấy ra một cái cờ nhỏ.
Ngũ Phương Kỳ trong Hạnh Hoàng Kỳ! Chung Sơn đem nó và quyền trượng của tên Vu tộc kia ném vào một chỗ, hai cái không bỏ được vào không gian trữ vật, tuy nhiên ảnh thân Chung Sơn lại có dị năng biến thái, chỉ cần dán lên trên người là được, cho dù hai kiện Pháp bảo cấp bậc Tiên khí cũng bị ảnh hóa.
Thu lại nhị bảo, Chung Sơn lại lần nữa vọt đi.
Quả nhiên, không bao lâu, Dần Lạc Nhật và Thiên Hiểu tỉnh lại.
Trong nháy mắt tỉnh lại, đột nhiên nhớ tới một màn khủng bố lúc trước.
Luân Hồi thông đạo? Quyền trượng hủy diệt Luân Hồi thông đạo?
Hai người nhìn xung quanh, thấy xung quanh có vô số người hôn mê.
Vừa rồi sao lại thế này?
Chung Sơn đã chết? Bị tên Vu tộc kia kia đánh chết? Không đúng, nếu Chung Sơn chết, bọn họ cũng sống không được, vậy là gì? Chung Sơn giết chết tên Vu tộc kia? Không có khả năng nha?
Chung Sơn và Vu tộc đồng quy vu tận?
Hai người liếc nhau trong lòng lộ ra vẻ nghi hoặc, trong mắt đối phương đều nhận ra vẻ khó hiểu.
Chỉ một hồi công phu này, càng ngày càng nhiều người tỉnh lại.
Mọi người cũng nhìn lại xung quanh, nhìn thấy mình được cứu, đều lộ ra vẻ hưng phấn, đồng thời, mọi người cũng thấy được chiến đấu trong trời cao phía xa xa giữa Nam Cung Thắng và Vu tộc.
Mọi người đều lộ vẻ khiếp sợ, phải nhanh đi, vừa rồi mới vớt được cái mạng nhỏ, không nên tiếp tục không muốn sống nữa.
Lúc này, xa xa bỗng nhiên bay tới một đám người, là 50 người của Đại Diễn Thiên triều, bọn họ nhìn thấy vô số người được cứu, còn có vài người đã bay rất xa, quay sang Tinh Thái Đấu bẩm báo.
- Đi!
Thiên Hiểu không chút do dự, mang theo 1 đám con cháu Thiên gia nhanh chóng rút lui.
Dần Lạc Nhật cũng vậy, nhìn con cháu Thiên gia rời đi, ánh mắt híp lại, quay đầu hướng về một phương khác mà đi, Dần Lạc Nhật muốn đi Đại Tranh Đế triều, Đại Tranh Đế triều trong miệng Chung Sơn lúc trước, Dần Lạc Nhật muốn đi chứng thực, chứng thực Chung Sơn có phải không bị việc gì hay không?
Cường giả bốn phía nhanh chóng quay đầu bỏ đi, trước mắt đã không phải là bọn họ có khả năng nhúng chàm, bất kể là Vu tộc hay là Nam Cung Thắng, đều mạnh đến biến thái, thậm chí tiện tay cũng đã bóp chết 1 cường giả. Tiếp tục ở lại đây thì chỉ có chịu chết.
Đối mặt với vô số cường giả, mấy chục người Đại Diễn Thiên triều cũng không ngăn lại, chỉ đợi Tinh Thái Đấu trở về, Tinh Thái Đấu đuổi theo Ngũ Phương Kỳ, không biết đã tuổi tới bao xa. Dù sao có một cây đã lọt vào tay Chung Sơn.
Trong nháy mắt, bốn phía trống không.
Tại một khe núi khác. Trong khe núi là Niệm Du Du và thành viên của Bất Lão Giới.
Cầm đầu chính là gã nam nhân tóc tím, giờ phút này, nam nhân tóc tím đứng trên đỉnh một tòa núi cao, nhìn chằm chằm sương mù đầy trời phía trước. Khóe miệng lộ ra nụ cười mạnh mẽ.
Niệm Du Du đi tới bên cạnh. Đầu vai còn có Tổ Thần thú lông xù hình cầu.
- Sư muội, hôm nay sao ngươi lại tới tìm ta?
Nam nhân tóc tím quay đầu nhìn về phía Niệm Du Du, khóe miệng lộ ra nụ cười tà.
- Sư huynh, có thể để xem ngươi đối phó đám người kia ra sao không?
Niệm Du Du hỏi.
- Đương nhiên có thể, nếu sư muội lên tiếng, làm gì có đạo lý không đồng ý chứ?
Nam nhân tóc tím cười nói.
Tiếp đó, nam nhân tóc tím vẫy tay một cái, dùng pháp thuật ngưng hiện ra một đám thân ảnh.
Nhìn thấy nhóm người này, đồng tử Niệm Du Du co rụt lại, trong mắt hiện lên vẻ cực kỳ khó tin. Này, điều này sao có thể?
Nhóm người này đúng là Cổ Thiên U, Tiên Tiên, Thi tiên sinh, lão già nát rượu. Niệm Du Du tuy rằng không thể quen biết toàn bộ, nhưng mà lại quen thuộc nhất Cổ Thiên U.
Đối mặt với Bát Cực Thiên Vĩ nuốt thiên nuốt địa, Niệm Du Du đã đi theo bên cạnh Chung Sơn, cố ý dùng Cổ Thiên U để tranh thủ tình cảm, lúc ấy khẩu chiến 1 thời gian dài, có thể nói là không thể quen thuộc hơn.
Này?
Niệm Du Du trợn tròn mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên, Cổ Thiên U sao lại đến âm phủ? Lúc Cổ Thần Thông khai thiên lập địa? Không đúng, khi Đại Tranh Hoàng triều chinh chiến khu vực hỗn loạn, Cổ Thiên U đã trở thành hoàng hậu của Chung Sơn. Không có khả năng là thời điểm đó.
Cũng không phải là khi đó, vậy làm sao vào được âm phủ? Mà đây cũng không phải là chủ chốt, chính yếu là ở chỗ Cổ Thiên U xuống dưới, vậy Chung Sơn đâu? Chung Sơn buông bỏ cơ nghiệp dương gian, cũng xuống dưới?
Chung Sơn có thể xuống âm phủ hay không?
Trong mắt Niệm Du Du lập tức hiện lên vẻ bối rối, mình đến âm phủ chính là muốn né tránh Chung Sơn, không nghĩ lại gặp Chung Sơn, nhưng mà vì sao Chung Sơn luôn âm hồn không tiêu tan, mấy năm nay trong đầu mình vì sao không bỏ đi được?
Hắn đến đây sao? Trong mắt Niệm Du Du hiện ra vẻ bối rối.
Một tia bối rối này lại không thoát khỏi ánh mắt nam nhân tóc tím.
- Sư muội, ngươi làm sao vậy?
Nam nhân tóc tím hỏi.
Nghe nam nhân tóc tím kêu lên, vẻ mặt Niệm Du Du cứng lại, vẻ bối rối ban đầu lập tức biến mất.
Nhìn chằm chằm pháp thuật ngưng thành Cổ Thiên U, Niệm Du Du vài lần, nàng nói:
- Sư huynh, sư muội có câu muốn khuyên ngươi!
- Ồ? Khuyên ta? Sư muội sao tự nhiên lại khuyên ta?
Nam nhân áo tím lộ ra một bộ ngoài ý muốn hỏi.
- Ngươi có biết bọn họ là ai không?
Niệm Du Du hỏi.
- Không biết, thì tính sao?
- Ta khuyên sư huynh tốt nhất không nên chọc vào bọn họ!
Niệm Du Du nói.
- Tốt nhất không cần chọc vào bọn họ? Chê cười, vì sao không thể chọc vào bọn họ? Tiểu thế giới này, còn có ai mà Bất Lão Giới chúng ta không thể chọc vào?
Nam nhân tóc tím một bộ không cho là đúng.
- Ít nhất, ngươi phải thả nữ nhân kia!
Niệm Du Du dùng một ngón tay chỉ Cổ Thiên U do pháp thuật ngưng thành nói.
- Nàng? Ha ha ha! Nếu như là người khác, ta có thể nể mặt mũi của sư muội, nhưng nàng thì không được!
Nam nhân tóc tím lắc đầu nói.
- Vì sao?
Niệm Du Du nhướng mày.
- Bởi vì nàng và sư muội giống nhau, cũng là cửu đỉnh chi thân, Tốn Đỉnh, nếu không phải bởi vì Phong Thủy Trận này, ta đã không phát hiện, nếu đã biết nàng có thể chất này, vậy càng không thể buông tha, nên biết rằng, trong Bất Lão Giới nhất mạch, một gã Phong trưởng lão chính là muốn tìm kiếm Tốn Đỉnh khắp nơi mà không được!
Nam nhân tóc tím lộ ra vẻ tà cười nói.
Niệm Du Du nhướng mày, nhìn chằm chằm nam nhân tóc tím nói:
- Ngươi không biết nàng, cũng không biết người phía sau nàng, ngươi nếu không thả bọn họ, ngươi có thể sẽ hối hận!
- Hối hận? Ta chưa bao giờ biết cái gì kêu là hối hận!
Nam nhân tóc tím cũng quật cường nói.
- Đại sự của giới chủ sắp bắt đầu, tại thời điểm mấu chốt giam cầm bọn họ, chẳng lẽ ngươi không để ý, khiến đại sự Giới chủ thất bại?
Niệm Du Du khuyên nữa.
- Sư muội, ngươi không cần khuyên, ý ta đã quyết, đại sự Giới chủ còn chưa bắt đầu, trong khoảng thời gian này, cũng đủ cho ta bắt giữ bọn họ. Lại nói, lần này do ta phụ trách, xảy ra chuyện gì, ta chịu trách nhiệm, ngươi không cần lo lắng.
Nam nhân tóc tím lại lần nữa quật cường nói.
- Hy vọng sư huynh không phải hối hận!
Niệm Du Du lại lần nữa nói một tiếng, nói xong quay đầu rời đi.
Nhìn Niệm Du Du mang theo Tổ Thần thú rời đi, nam nhân tóc tím hai mắt híp lại, trên mặt hiện lên vẻ thâm độc.
Ở trong sương mù trước mặt nam nhân tóc tím chính là đám người Cổ Thiên U.
- Điềm xấu, đúng là điềm xấu! Bốn phương tám hướng đều là điềm xấu, chúng ta không thể chạy thoát, có người chuyên môn nhằm vào chúng ta, giờ thì chúng ta thảm rồi!
Lão già nát rượu đầy mặt lo lắng nói.
- Tốt lắm, đừng ầm ĩ nữa!
Cổ Thiên U mày nhướng lên.
- Câm miệng đi, không phải là một vụ trận nho nhỏ sao? Cũng không phải chưa gặp qua, có cái gì đáng nói!
Tiên Tiên vẻ mặt khinh bỉ nói.
Lúc này, Thi tiên sinh cũng từ cách đó không xa bay tới.
- Khởi bẩm hoàng hậu, phía đông, cách đây 50 dặm có một thành hoang.
Thi tiên sinh trầm giọng nói.
- Ừ! Lập tức rút về thành hoang!
Cổ Thiên U gật gật đầu.
- Vâng!
Mọi người lập tức đáp.
- Hoàng hậu, ngươi có nhìn ra đây là trận pháp gì không?
Thi tiên sinh nhíu mày hỏi.
- Đó là một Phong Thủy Đại Trận, ta từng từ chỗ Thiên lão học được một ít, hơn nữa Nê Bồ Tát cũng cho ta ít điển tịch, cho dù chúng ta không phá được Phong Thủy Trận này, nhưng cố thủ thì không có vấn đề gì, chỉ cần chờ bệ hạ đến, tất cả có thể giải quyết dễ dàng!
Cổ Thiên U vô cùng trấn định nói.
- Vâng!
Mọi người gật gật đầu.
Rất nhanh, mọi người tới thành hoang theo lời Thi tiên sinh, tại đây tràn ngập sương mù, căn bản không phân rõ đông nam tây bắc, thậm chí thần thức cũng không dò được quá xa, giống như Phong Thủy Đại Trận ngày trước Nê Bồ Tát bố trí. Cuối cùng Chung Sơn dùng một đám dã lang phá cục, nhưng mà nơi đây căn bản không có dã lang, có thể phát hiện một tòa thành hoang cũng là do Thi tiên sinh là phiền Cương thi một phen, Cương thi ẩn giấu ở trong lòng đất cho nên không bị phát hiện.
Thành hoang vô cùng tàn tạ, hơn nữa rất nhỏ, chỉ là một tòa thành do phàm nhân ở mà thôi.
- Bây giờ ta muốn cái tạo tòa thành nhỏ này, sử dụng khả năng tàng phong tụ khí, khu trừ sương mù bên ngoài quấy nhiễu, còn nhờ chư vị giúp ta sửa chữa lối trong thành này.
Cổ Thiên U nhìn mọi người nói.
- Chờ đợi hoàng hậu sai khiến!
Mọi người đáp.
Tiếp đó, Cổ Thiên U an bài cho đám lang tướng và Lang Vương những nhiệm vụ khác nhau, nhiệm vụ vô cùng cổ quái, có một số chỗ là xô đổ phòng ốc, có một số chỗ lại mở ra một con đường.
Có đám cường giả giúp đỡ, trong nháy mắt, thành trì đã biến đổi lớn, trong thành xuất hiện 9 cái vòng, một vòng trùm một vòng tạo thành một vòng tròn bao quanh thành, đồng thời từ chỗ trung tâm, 18 con đường khác nhau kéo dài tới bốn phương tám hướng.
- Khởi trận...................!
Cổ Thiên U ra lệnh một tiếng, 18 phương vị, 18 lang tướng nhao nhao lấy ra một quả trận kỳ cắm lên mặt đất.
- Ông...................
Trận kỳ run rẩy một trận, sau đó biến mất không thấy, tiếp đó đám lang tướng bỗng nhiên cảm thấy, thành nhỏ vừa cái tạo chậm rãi xoay tròn, nhưng mà mình lại đứng tại chỗ không hề động đậy à, thành nhỏ xoay tròn rất nhanh tại chỗ, lại giống như chưa nhúc nhích, dường như mình bị hoa mắt choáng đầu vậy.
Tuy nhiên, sương mù trong thành dần dần biến mất, càng ngày càng ít, vô số sương mù không ngờ bị ép ra bên ngoài, bao phủ ở ngoài thành nhỏ, mà không chút mảy may vào trong được.
Dùng Phong Thủy Trận đối phó Phong Thủy Trận, Cổ Thiên U chiếm được 1 góc an thân.
- - - - - oOo- - - - -
Cũng may Luân Hồi thông đạo Chung Sơn mở ra không lớn, nhưng mà mở ra bay cái, số lượng nhiều cũng sẽ biến đổi về chất, tiêu hao tương xứng với lần trước đối phó Thực Não Thú, tuy rằng không đến mức lập tức hôn mê, nhưng mà lại cực kỳ mệt mỏi.
Không gọi Dần Lạc Nhật dậy, cũng là bây giờ hắn không rõ tâm tư Dần Lạc Nhật lắm. Dù sao, chi nhân chi diện bất chi tâm, một người mới vừa quen biết, liền thành thật với hắn, sinh tử cũng ký thác là tuyệt đối không được.
Chung Sơn rời xa hiện trường. Đuổi thẳng theo phương hướng cả đám người Cổ Thiên U rời đi.
Bầu trời mưa máu vẫn còn rơi, trời đất âm u, Chung Sơn hóa thành một cái bóng, trên mặt đất nhoáng lên vô số lần, lúc này, xa xa lại có một cái bóng vọt tới, vọt thẳng tới chỗ Chung Sơn.
Đó là một cái ảnh phân thân của Chung Sơn.
Hai Chung Sơn gặp mặt, ảnh phân thân kia lật tay lấy ra một cái cờ nhỏ.
Ngũ Phương Kỳ trong Hạnh Hoàng Kỳ! Chung Sơn đem nó và quyền trượng của tên Vu tộc kia ném vào một chỗ, hai cái không bỏ được vào không gian trữ vật, tuy nhiên ảnh thân Chung Sơn lại có dị năng biến thái, chỉ cần dán lên trên người là được, cho dù hai kiện Pháp bảo cấp bậc Tiên khí cũng bị ảnh hóa.
Thu lại nhị bảo, Chung Sơn lại lần nữa vọt đi.
Quả nhiên, không bao lâu, Dần Lạc Nhật và Thiên Hiểu tỉnh lại.
Trong nháy mắt tỉnh lại, đột nhiên nhớ tới một màn khủng bố lúc trước.
Luân Hồi thông đạo? Quyền trượng hủy diệt Luân Hồi thông đạo?
Hai người nhìn xung quanh, thấy xung quanh có vô số người hôn mê.
Vừa rồi sao lại thế này?
Chung Sơn đã chết? Bị tên Vu tộc kia kia đánh chết? Không đúng, nếu Chung Sơn chết, bọn họ cũng sống không được, vậy là gì? Chung Sơn giết chết tên Vu tộc kia? Không có khả năng nha?
Chung Sơn và Vu tộc đồng quy vu tận?
Hai người liếc nhau trong lòng lộ ra vẻ nghi hoặc, trong mắt đối phương đều nhận ra vẻ khó hiểu.
Chỉ một hồi công phu này, càng ngày càng nhiều người tỉnh lại.
Mọi người cũng nhìn lại xung quanh, nhìn thấy mình được cứu, đều lộ ra vẻ hưng phấn, đồng thời, mọi người cũng thấy được chiến đấu trong trời cao phía xa xa giữa Nam Cung Thắng và Vu tộc.
Mọi người đều lộ vẻ khiếp sợ, phải nhanh đi, vừa rồi mới vớt được cái mạng nhỏ, không nên tiếp tục không muốn sống nữa.
Lúc này, xa xa bỗng nhiên bay tới một đám người, là 50 người của Đại Diễn Thiên triều, bọn họ nhìn thấy vô số người được cứu, còn có vài người đã bay rất xa, quay sang Tinh Thái Đấu bẩm báo.
- Đi!
Thiên Hiểu không chút do dự, mang theo 1 đám con cháu Thiên gia nhanh chóng rút lui.
Dần Lạc Nhật cũng vậy, nhìn con cháu Thiên gia rời đi, ánh mắt híp lại, quay đầu hướng về một phương khác mà đi, Dần Lạc Nhật muốn đi Đại Tranh Đế triều, Đại Tranh Đế triều trong miệng Chung Sơn lúc trước, Dần Lạc Nhật muốn đi chứng thực, chứng thực Chung Sơn có phải không bị việc gì hay không?
Cường giả bốn phía nhanh chóng quay đầu bỏ đi, trước mắt đã không phải là bọn họ có khả năng nhúng chàm, bất kể là Vu tộc hay là Nam Cung Thắng, đều mạnh đến biến thái, thậm chí tiện tay cũng đã bóp chết 1 cường giả. Tiếp tục ở lại đây thì chỉ có chịu chết.
Đối mặt với vô số cường giả, mấy chục người Đại Diễn Thiên triều cũng không ngăn lại, chỉ đợi Tinh Thái Đấu trở về, Tinh Thái Đấu đuổi theo Ngũ Phương Kỳ, không biết đã tuổi tới bao xa. Dù sao có một cây đã lọt vào tay Chung Sơn.
Trong nháy mắt, bốn phía trống không.
Tại một khe núi khác. Trong khe núi là Niệm Du Du và thành viên của Bất Lão Giới.
Cầm đầu chính là gã nam nhân tóc tím, giờ phút này, nam nhân tóc tím đứng trên đỉnh một tòa núi cao, nhìn chằm chằm sương mù đầy trời phía trước. Khóe miệng lộ ra nụ cười mạnh mẽ.
Niệm Du Du đi tới bên cạnh. Đầu vai còn có Tổ Thần thú lông xù hình cầu.
- Sư muội, hôm nay sao ngươi lại tới tìm ta?
Nam nhân tóc tím quay đầu nhìn về phía Niệm Du Du, khóe miệng lộ ra nụ cười tà.
- Sư huynh, có thể để xem ngươi đối phó đám người kia ra sao không?
Niệm Du Du hỏi.
- Đương nhiên có thể, nếu sư muội lên tiếng, làm gì có đạo lý không đồng ý chứ?
Nam nhân tóc tím cười nói.
Tiếp đó, nam nhân tóc tím vẫy tay một cái, dùng pháp thuật ngưng hiện ra một đám thân ảnh.
Nhìn thấy nhóm người này, đồng tử Niệm Du Du co rụt lại, trong mắt hiện lên vẻ cực kỳ khó tin. Này, điều này sao có thể?
Nhóm người này đúng là Cổ Thiên U, Tiên Tiên, Thi tiên sinh, lão già nát rượu. Niệm Du Du tuy rằng không thể quen biết toàn bộ, nhưng mà lại quen thuộc nhất Cổ Thiên U.
Đối mặt với Bát Cực Thiên Vĩ nuốt thiên nuốt địa, Niệm Du Du đã đi theo bên cạnh Chung Sơn, cố ý dùng Cổ Thiên U để tranh thủ tình cảm, lúc ấy khẩu chiến 1 thời gian dài, có thể nói là không thể quen thuộc hơn.
Này?
Niệm Du Du trợn tròn mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên, Cổ Thiên U sao lại đến âm phủ? Lúc Cổ Thần Thông khai thiên lập địa? Không đúng, khi Đại Tranh Hoàng triều chinh chiến khu vực hỗn loạn, Cổ Thiên U đã trở thành hoàng hậu của Chung Sơn. Không có khả năng là thời điểm đó.
Cũng không phải là khi đó, vậy làm sao vào được âm phủ? Mà đây cũng không phải là chủ chốt, chính yếu là ở chỗ Cổ Thiên U xuống dưới, vậy Chung Sơn đâu? Chung Sơn buông bỏ cơ nghiệp dương gian, cũng xuống dưới?
Chung Sơn có thể xuống âm phủ hay không?
Trong mắt Niệm Du Du lập tức hiện lên vẻ bối rối, mình đến âm phủ chính là muốn né tránh Chung Sơn, không nghĩ lại gặp Chung Sơn, nhưng mà vì sao Chung Sơn luôn âm hồn không tiêu tan, mấy năm nay trong đầu mình vì sao không bỏ đi được?
Hắn đến đây sao? Trong mắt Niệm Du Du hiện ra vẻ bối rối.
Một tia bối rối này lại không thoát khỏi ánh mắt nam nhân tóc tím.
- Sư muội, ngươi làm sao vậy?
Nam nhân tóc tím hỏi.
Nghe nam nhân tóc tím kêu lên, vẻ mặt Niệm Du Du cứng lại, vẻ bối rối ban đầu lập tức biến mất.
Nhìn chằm chằm pháp thuật ngưng thành Cổ Thiên U, Niệm Du Du vài lần, nàng nói:
- Sư huynh, sư muội có câu muốn khuyên ngươi!
- Ồ? Khuyên ta? Sư muội sao tự nhiên lại khuyên ta?
Nam nhân áo tím lộ ra một bộ ngoài ý muốn hỏi.
- Ngươi có biết bọn họ là ai không?
Niệm Du Du hỏi.
- Không biết, thì tính sao?
- Ta khuyên sư huynh tốt nhất không nên chọc vào bọn họ!
Niệm Du Du nói.
- Tốt nhất không cần chọc vào bọn họ? Chê cười, vì sao không thể chọc vào bọn họ? Tiểu thế giới này, còn có ai mà Bất Lão Giới chúng ta không thể chọc vào?
Nam nhân tóc tím một bộ không cho là đúng.
- Ít nhất, ngươi phải thả nữ nhân kia!
Niệm Du Du dùng một ngón tay chỉ Cổ Thiên U do pháp thuật ngưng thành nói.
- Nàng? Ha ha ha! Nếu như là người khác, ta có thể nể mặt mũi của sư muội, nhưng nàng thì không được!
Nam nhân tóc tím lắc đầu nói.
- Vì sao?
Niệm Du Du nhướng mày.
- Bởi vì nàng và sư muội giống nhau, cũng là cửu đỉnh chi thân, Tốn Đỉnh, nếu không phải bởi vì Phong Thủy Trận này, ta đã không phát hiện, nếu đã biết nàng có thể chất này, vậy càng không thể buông tha, nên biết rằng, trong Bất Lão Giới nhất mạch, một gã Phong trưởng lão chính là muốn tìm kiếm Tốn Đỉnh khắp nơi mà không được!
Nam nhân tóc tím lộ ra vẻ tà cười nói.
Niệm Du Du nhướng mày, nhìn chằm chằm nam nhân tóc tím nói:
- Ngươi không biết nàng, cũng không biết người phía sau nàng, ngươi nếu không thả bọn họ, ngươi có thể sẽ hối hận!
- Hối hận? Ta chưa bao giờ biết cái gì kêu là hối hận!
Nam nhân tóc tím cũng quật cường nói.
- Đại sự của giới chủ sắp bắt đầu, tại thời điểm mấu chốt giam cầm bọn họ, chẳng lẽ ngươi không để ý, khiến đại sự Giới chủ thất bại?
Niệm Du Du khuyên nữa.
- Sư muội, ngươi không cần khuyên, ý ta đã quyết, đại sự Giới chủ còn chưa bắt đầu, trong khoảng thời gian này, cũng đủ cho ta bắt giữ bọn họ. Lại nói, lần này do ta phụ trách, xảy ra chuyện gì, ta chịu trách nhiệm, ngươi không cần lo lắng.
Nam nhân tóc tím lại lần nữa quật cường nói.
- Hy vọng sư huynh không phải hối hận!
Niệm Du Du lại lần nữa nói một tiếng, nói xong quay đầu rời đi.
Nhìn Niệm Du Du mang theo Tổ Thần thú rời đi, nam nhân tóc tím hai mắt híp lại, trên mặt hiện lên vẻ thâm độc.
Ở trong sương mù trước mặt nam nhân tóc tím chính là đám người Cổ Thiên U.
- Điềm xấu, đúng là điềm xấu! Bốn phương tám hướng đều là điềm xấu, chúng ta không thể chạy thoát, có người chuyên môn nhằm vào chúng ta, giờ thì chúng ta thảm rồi!
Lão già nát rượu đầy mặt lo lắng nói.
- Tốt lắm, đừng ầm ĩ nữa!
Cổ Thiên U mày nhướng lên.
- Câm miệng đi, không phải là một vụ trận nho nhỏ sao? Cũng không phải chưa gặp qua, có cái gì đáng nói!
Tiên Tiên vẻ mặt khinh bỉ nói.
Lúc này, Thi tiên sinh cũng từ cách đó không xa bay tới.
- Khởi bẩm hoàng hậu, phía đông, cách đây 50 dặm có một thành hoang.
Thi tiên sinh trầm giọng nói.
- Ừ! Lập tức rút về thành hoang!
Cổ Thiên U gật gật đầu.
- Vâng!
Mọi người lập tức đáp.
- Hoàng hậu, ngươi có nhìn ra đây là trận pháp gì không?
Thi tiên sinh nhíu mày hỏi.
- Đó là một Phong Thủy Đại Trận, ta từng từ chỗ Thiên lão học được một ít, hơn nữa Nê Bồ Tát cũng cho ta ít điển tịch, cho dù chúng ta không phá được Phong Thủy Trận này, nhưng cố thủ thì không có vấn đề gì, chỉ cần chờ bệ hạ đến, tất cả có thể giải quyết dễ dàng!
Cổ Thiên U vô cùng trấn định nói.
- Vâng!
Mọi người gật gật đầu.
Rất nhanh, mọi người tới thành hoang theo lời Thi tiên sinh, tại đây tràn ngập sương mù, căn bản không phân rõ đông nam tây bắc, thậm chí thần thức cũng không dò được quá xa, giống như Phong Thủy Đại Trận ngày trước Nê Bồ Tát bố trí. Cuối cùng Chung Sơn dùng một đám dã lang phá cục, nhưng mà nơi đây căn bản không có dã lang, có thể phát hiện một tòa thành hoang cũng là do Thi tiên sinh là phiền Cương thi một phen, Cương thi ẩn giấu ở trong lòng đất cho nên không bị phát hiện.
Thành hoang vô cùng tàn tạ, hơn nữa rất nhỏ, chỉ là một tòa thành do phàm nhân ở mà thôi.
- Bây giờ ta muốn cái tạo tòa thành nhỏ này, sử dụng khả năng tàng phong tụ khí, khu trừ sương mù bên ngoài quấy nhiễu, còn nhờ chư vị giúp ta sửa chữa lối trong thành này.
Cổ Thiên U nhìn mọi người nói.
- Chờ đợi hoàng hậu sai khiến!
Mọi người đáp.
Tiếp đó, Cổ Thiên U an bài cho đám lang tướng và Lang Vương những nhiệm vụ khác nhau, nhiệm vụ vô cùng cổ quái, có một số chỗ là xô đổ phòng ốc, có một số chỗ lại mở ra một con đường.
Có đám cường giả giúp đỡ, trong nháy mắt, thành trì đã biến đổi lớn, trong thành xuất hiện 9 cái vòng, một vòng trùm một vòng tạo thành một vòng tròn bao quanh thành, đồng thời từ chỗ trung tâm, 18 con đường khác nhau kéo dài tới bốn phương tám hướng.
- Khởi trận...................!
Cổ Thiên U ra lệnh một tiếng, 18 phương vị, 18 lang tướng nhao nhao lấy ra một quả trận kỳ cắm lên mặt đất.
- Ông...................
Trận kỳ run rẩy một trận, sau đó biến mất không thấy, tiếp đó đám lang tướng bỗng nhiên cảm thấy, thành nhỏ vừa cái tạo chậm rãi xoay tròn, nhưng mà mình lại đứng tại chỗ không hề động đậy à, thành nhỏ xoay tròn rất nhanh tại chỗ, lại giống như chưa nhúc nhích, dường như mình bị hoa mắt choáng đầu vậy.
Tuy nhiên, sương mù trong thành dần dần biến mất, càng ngày càng ít, vô số sương mù không ngờ bị ép ra bên ngoài, bao phủ ở ngoài thành nhỏ, mà không chút mảy may vào trong được.
Dùng Phong Thủy Trận đối phó Phong Thủy Trận, Cổ Thiên U chiếm được 1 góc an thân.
- - - - - oOo- - - - -
/1254
|