- Chung Sơn! Ngài cũng quá ngoan độc đi?
Ức Lam Khuyết nhìn pháo hoa đầy thành xa xa cười nói.
- Ngoan độc?
Dần Lạc Nhật không rõ.
- Tinh Thái Đấu người ta đã đủ thảm rồi, Đại Diễn Thiên triều bị sụp đổ, trước mắt Tinh Đấu Đế triều cũng đổ sụp, ngài còn ngại không đủ thảm, trực tiếp ở thời điểm Thiên Băng nhất trọng thiên đã đi tới hướng suy sụp, ngài còn không buông tha, xát một nắm muối vào vết thương trong lòng hắn! Một nắm muối đau xót nhất!
Ức Lam Khuyết cảm thán nói.
- Tinh Thái Đấu là người gì chứ? Sáng lập một đại Thiên triều, tố chất tâm lý của hắn kiên cường biết bao! Thiên triều sụp đổ, Đế triều sụp đổ, những chuyện đó cũng không thể làm Tinh Thái Đấu mất đi bình tĩnh. Nếu muốn hắn trở thành cây trường mâu để ta đâm vào Thiên gia, phải làm cho hắn điên cuồng mới được. Thế nhưng vẻn vẹn chỉ những chuyện đó được không? Mặc dù Thiên gia hạ lệnh đuổi bắt khắp thiên hạ, cũng không có khả năng làm Tinh Thái Đấu mất đi lý trí. Cho nên, bất đắc dĩ, chỉ có thể làm ra hạ sách này!
Chung Sơn lắc đầu thở dài.
- Nhưng, cứ phóng pháo hoa ở nơi này là được rồi sao?
Dần Lạc Nhật khó hiểu hỏi tới.
- Có đôi khi chém tâm lý mới có thể hình thành vết thương nặng nhất! Mới có thể làm người ta điên cuồng! Người điên cuồng mới mất đi lý trí!
Ức Lam Khuyết lắc lắc đầu nói.
Bên trong Tinh Đấu Thành.
Tinh Thái Đấu có chút đờ đẫn nhìn pháo hoa đầy trời, trong bóng đêm vô tận pháo hoa nhìn qua hết sức xinh đẹp; cảnh vật tươi đẹp luôn có thể vuốt dịu một ít tổn thương tâm lý của mọi người.
Tinh Thái Đấu nhìn pháo hoa đầy trời, mơ hồ quên đi phiền não ở thế tục, quên đi tiêu điều lúc trước, quên chính mình lần lượt thất bại... trong mắt chỉ còn lại có thưởng thức.
- Đây là chuyện gì xảy ra? Như thế nào hôm nay trong Tinh Đấu Thành nhiều pháo hoa nở rộ như vậy?
Một chỗ khác, Diệp Khuynh Thành nghi hoặc nói.
- Giới chủ! Chúng ta cũng không rõ ràng lắm!
Một đệ tử Bất Lão Giới đáp.
- Đi thăm dò thử xem!
Diệp Khuynh Thành ra lệnh.
Người kia còn chưa có bước đi, bỗng nhiên, lại một luồng pháo hoa bay vọt lên tận trời, mà đóa pháo hoa này bay lên cao hơn các pháo hoa khác... bay đến trời cao liền ầm ầm nổ tung, hóa thành một hàng chữ to sáng rực rỡ:
“Cung Chúc Diệp Giới Chủ Bất Lão Giới, Vạn Thọ Vô Cương.”
- Hả?
Diệp Khuynh Thành sửng sốt kêu lên.
Đây là chúc mừng ta ư? Diệp Khuynh Thành nhìn lên trời kỳ quái.
Theo một hàng chữ này, pháo hoa hình chữ thứ hai tiếp nối bay lên tận trời:
“Cung Chúc Diệp Giới Chủ Bất Lão Giới, Thọ Dữ Thiên Tề.”
Một cái tiếp theo một cái bay lên tận trời:
“Cung Chúc Diệp Giới Chủ Bất Lão Giới, Tiên Phúc Vĩnh Hưởng.”
“Cung Chúc Diệp Giới Chủ Bất Lão Giới, Thiên Địa Đồng Thọ!”
... Một cái tiếp theo một cái pháo hoa bay vọt lên tận trời, từng câu từng chữ chúc mừng đại thọ Diệp Khuynh Thành, lóng lánh đầy trời.
Phản ứng đầu tiên của Diệp Khuynh Thành:
- Hôm nay là đại thọ của mình sao?
- Giới chủ thứ tội! Chúng ta không thể mừng thọ cho Giới chủ, chúng ta có lỗi lớn!
Một đệ tử Bất Lão Giới sợ hãi nói.
- Giới chủ thứ lỗi!
Cả đám người Bất Lão Giới lập tức nói theo.
- Quên đi, không cần! Ta vốn cũng không định tổ chức! Đi điều tra cho ta, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, là ai phóng lên vô tận pháo hoa?
Diệp Khuynh Thành mặt mày nhăn nhó nói.
Diệp Khuynh Thành theo bản năng dự cảm có điều không ổn, dường như chính mình bị người sử dụng làm một mũi thương, nhưng lại không biết rốt cuộc là làm chuyện gì.
Ở chỗ Tinh Thái Đấu.
Nguyên vốn Tinh Thái Đấu ở dưới pháo hoa sáng lạn đầy trời, tạm thời quên mất thất bại của mình. Trong lòng càm thấy hơi thoải mái.
Nhưng bỗng nhiên từng câu phụ đề pháo hoa kia, hoàn toàn làm Tinh Thái Đấu tỉnh thần lại.
Mừng đại thọ Diệp Khuynh Thành? Đây là chúc mừng đại thọ của Diệp Khuynh Thành?
Theo bản năng, Tinh Thái Đấu nhìn về hướng chỗ cung điện của Diệp Khuynh Thành xa xa, vô số chúng đệ tử Bất Lão Giới vây quanh Diệp Khuynh Thành: Pháo hoa sáng lạn chợt hiện này là chuyên dành cho Diệp Khuynh Thành ư?
- Mau, đi thăm dò xem, rốt cuộc là ai phóng pháo hoa, mang đến gặp ta!
Người ở trước mặt Diệp Khuynh Thành vừa rồi gào nói với một đám thuộc hạ xa xa.
Không phải chúng đệ tử Bất Lão Giới phóng pháo hoa? Chẳng lẽ là những người thiên hạ khác nhớ rõ sinh nhật của Diệp Khuynh Thành, cố ý phóng pháo hoa chúc phúc?
Trong nháy mắt, có cảm giác như Diệp Khuynh Thành bị thảy đến vị trí chói mắt nhất, nhận chúc phúc của thiên hạ. Ít nhất, ở trong lòng Tinh Thái Đấu đúng là nghĩ như thế.
Có Bất Lão Giới, Diệp Khuynh Thành vĩnh viễn không bại, Bất Lão Giới còn tồn tại, vĩnh viễn Diệp Khuynh Thành thuộc loại vinh quang rực sáng nhất. Hắn có thể quát tháo thiên hạ, đắc thế, được đặt tên, còn có về sau được trường sinh.
Còn phần mình thì sao?
Những vấn đề ban đầu Tinh Thái Đấu cố ý không nghĩ tới, rất nhanh hiện lên trước mắt hắn.
Từ sau khi Vu tộc rời đi, chính mình đã không còn vinh quang rực sáng nữa, Đại Diễn Thiên triều bị hủy, Tinh Đấu Đế triều bị hủy, chính mình thì liên tục bị Thiên gia truy nã, chạy thục mạng khắp thiên hạ... chỉ có thể tạm liên minh với Bất Lão Giới! Không, phải nói là ăn nhờ ở đậu, được Bất Lão Giới che chở.
Bất Lão Giới thịnh vượng thì mình vô sự, Bất Lão Giới bị hủy thì bản thân mình sẽ tiếp tục bị Thiên gia đuổi giết.
Nếu không có Bất Lão Giới, mình vừa đến nơi này là đã bị Thiên gia vây quanh rồi.
Thiên gia là đang thử Bất Lão Giới, Bất Lão Giới cũng đang thử Thiên gia, cho nên hình thành một sự cân bằng tinh tế.
Nếu Bất Lão Giới thắng thì còn may mà nói. Thế nhưng Thiên gia tồn tại mười mấy vạn năm, Thiên gia sẽ bại sao? Một khi Bất Lão Giới không địch lại Thiên gia, vậy khẳng định sẽ đẩy mình ra: Bản thân mình chính là người chịu tội thay cho mâu thuẫn giữa hai thế lực lớn. Với danh tiếng của Bất Lão Giới, ai dám truy cứu sai lầm nhỏ nhất thời của Bất Lão Giới chứ? Chỉ biết truy cứu mình là kẻ cấu kết với đại thế giới thôi?
Mình căn bản không có được Bất Lão Giới thu dụng, mình chỉ là một người cô đơn mà thôi!
“Người cô đơn?”
Tinh Thái Đấu nhìn pháo hoa sáng lạn đầy trời, tâm tình lập tức xảy ra chuyển biến thật lớn, sâu trong tâm linh lập tức sinh ra một nỗi sợ hãi thật sâu, mối sợ hãi chưa từng có! Diệp Khuynh Thành là minh hữu ư? Chỉ cần Thiên gia không diệt, sớm muộn gì mình sẽ bị đám minh hữu này đẩy ra làm người chịu tội thay, bởi vì Thiên gia đuổi giết là vĩnh viễn sẽ không ngừng nghỉ.
Mình đã phạm vào quy củ, thì nhất định phải một mình đối mặt với Thiên gia?
Chết? Chết? Bị Thiên gia giết chết?
Giờ khắc này, Tinh Thái Đấu vốn đang đau lòng, tiêu điều, dưới kích thích của pháo hoa, tâm lý hắn lập tức biến đổi cực kỳ quỷ dị: người cô đơn tối tịch mịch, tịch mịch đến đông lại hồn phách. Một loại hàn ý lạnh lẽo đến xương bao phủ toàn thân Tinh Thái Đấu.
Người thường cũng đã như thế, huống chi Tinh Thái Đấu thân ở địa vị cao đã mấy ngàn năm nay?
Thiên gia không bị diệt, chính là Tinh Thái Đấu ta chết!
Trong lúc nhất thời, ở dưới pháo hoa sáng lạn đầy trời, Tinh Thái Đấu bị áp bức, lập tức Thiên gia trở thành như cái bóng đè, ở trong lòng Tinh Thái Đấu sinh thành một cái u ác tính như một hạt giống, thúc giục Tinh Thái Đấu mau mau tiêu diệt khối u ác tính nội tâm này.
Tinh Thái Đấu mắt lạnh xuống nhìn về hướng minh hữu Diệp Khuynh Thành ở xa xa, lại lạnh lùng nhìn lên bầu trời. Trong nháy mắt, hình như toàn bộ thế giới đều trở thành kẻ thù của Tinh Thái Đấu.
- Hống...
Tinh Thái Đấu ngửa mặt lên trời rống dài một tiếng.
Trong tiếng rống ầm ầm, chấn cho vô số pháo hoa tán loạn, toàn thành chấn động không chịu nổi.
Trong nháy mắt, mọi người đều chuyển ánh mắt về hướng Tinh Thái Đấu đang rống to.
Ngoài thành, Chung Sơn dán mắt nhìn chằm chằm Tinh Đấu Thành. Thẳng đến thời điểm Tinh Thái Đấu rống lên một tiếng vang dội, đầy trời gió mây biến sắc, Chung Sơn mới kích động nắm chặt tay quyền, thở phào một hơi thật dài.
- Thành công rồi ư?
Ức Lam Khuyết kinh ngạc nói.
- Đúng thành công rồi!
Chung Sơn hít sâu một hơi khẳng định.
Trong mắt Ức Lam Khuyết hiện lên vẻ kinh ngạc. Lúc trước nói theo Chung Sơn với ý trêu ghẹo, nói phương pháp của Chung Sơn mạnh thế này hay thế nọ, nhưng trong lòng Ức Lam Khuyết cũng không muốn thừa nhận, cho rằng đây là chuyện không có khả năng! Dù sao, vẻn vẹn chỉ bằng vào một ít pháo hoa, liền hoàn toàn thay đổi tâm tính một người, làm cho một người biến đổi tính cách lớn... điều đó tuyệt đối khó tin.
- Hiện tại Tinh Thái Đấu cũng nguyện ý công sát Thiên gia rồi ư?
Dần Lạc Nhật còn kinh ngạc hơn.
- Tâm lý của Tinh Thái Đấu trước kia, đã giống như con ếch luộc trong nồi nước ấm, có cừu oán với Thiên gia nhưng còn chưa tới mức liều mạng, bởi vì hắn còn có liên minh với Bất Lão Giới, hắn còn có một đường sinh cơ, còn có một chỗ an thân. Thế nhưng, ngay vừa rồi, ở thời điểm tâm tình hắn mất mát, ta chính là làm cho hắn thấy được kết cục cuối cùng của con ếch trong nồi nước đun nóng: là tử cục của hắn! Hiện tại, hắn đã biến đổi rồi!
Chung Sơn vô cùng tự tin.
- Hả? Tử cục?
Dần Lạc Nhật nhíu mày nhìn ra xa.
- Ta hiểu rồi! Đây là ngài gieo một hạt giống trong nội tâm Tinh Thái Đấu, làm cho Tinh Thái Đấu tự mình thúc giục hạt giống cảm xúc này trở thành lớn nhất. Đây là tình tự ngài muốn! Với tâm tính vững chắc của Tinh Thái Đấu, mặc kệ ai đi khuyên bảo, cũng không có mang đến mãnh liệt bằng chính hắn. Chỉ có tình tự sinh ra của chính hắn đối với chính mình, mới sẽ không cảm nhận có mâu thuẫn, mới có thể biểu hiện cá tính của hắn hoàn mỹ nhất!
Ức Lam Khuyết kinh hãi nhìn về phía Chung Sơn.
Giờ khắc này, rốt cục Ức Lam Khuyết thấy được chỗ đáng sợ của Chung Sơn, hắn có thể làm cho tâm lý này nọ giấu tận đáy lòng ngươi bùng dậy, còn làm cho ngươi cảm thấy là chính ý tưởng của ngươi nghĩ ra!
Thiên hạ tu khó nhất không phải pháp thuật nào đó, mà là lòng người! Mà Chung Sơn, lại có thể thao túng lòng người? Phần thao túng lòng người này quả thật đáng sợ! Trong vô tình liền biến đổi đối thủ?
Trong lòng Ức Lam Khuyết vô cùng kinh sợ, Chung Sơn này là yêu nghiệt sao? Như thế nào khủng bố như vậy? Chỉ một chiêu người cô đơn này đã mạnh hơn gấp mấy lần so với trọn bộ Thiên Băng Kế Hoa. Thậm chí, còn tính đúng thời cơ làm cho Thiên Băng nhất trọng thiên vừa ngay khớp cùng ngày đại thọ của Diệp Khuynh Thành? Phần tính toán, tính kế này quá khủng bố đi.
Bước thứ hai, người cô đơn?
- Tốt lắm! Chuyện hôm nay, cơ bản đã đúng lúc, chúng ta trở về nghỉ ngơi đi!
Chung Sơn cười nói.
- Cái này xong rồi ư?
Dần Lạc Nhật không tin.
- Vậy là đủ rồi! Chỉ cần đến thời cơ thích hợp, Tinh Thái Đấu còn có lão thái giám Thiên Cực Cảnh của hắn kia, nhất định sẽ liều mạng công sát Thiên gia! Bước thứ hai, người cô đơn, ngài lại vượt qua một nhân vật có lực cản lớn nhất, Thiên gia lại đau đầu thêm rồi!
Ức Lam Khuyết giải thích.
Chung Sơn rời đi, trong thành pháo hoa vẫn còn nở rộ.
Tinh Thái Đấu rống to một tiếng, dẫn tới mọi người chú mục, Tinh Thái Đấu nhìn một vòng mọi người, hít vào một hơi thật sâu.
- Đi, trở về!
Tinh Thái Đấu nói với lão thái giám.
- Dạ!
Lão thái giám phát hiện, dường như theo sau một tiếng rống to này, cả người Thánh thượng đều thay đổi rất lớn, nhưng lại không biết thay đổi thứ gì.
Diệp Khuynh Thành cổ quái nhìn lại phía Tinh Thái Đấu, nhưng không có nói gì.
Ngày thứ hai, sự kiện trong Tinh Đấu Thành nhanh chóng truyền đi khắp bốn phương. Một đêm pháo hoa chúc phúc Diệp Khuynh Thành, Tinh Thái Đấu rống to một tiếng: đều để lộ ra điều quỷ dị.
Tin tức truyền đi khắp phương, đương nhiên không bao lâu đã truyền tới chỗ Thiên Hiểu.
Thiên Hiểu nhìn tờ tin báo, nhăn mày thành hình chữ “Xuyên”.
- Rốt cuộc là chuyện gì? Ta luôn cảm giác có chỗ nào đó không đúng, không thích hợp! Tiêu Vong! Ngươi nhìn xem, ngươi xem có thấy chỗ nào không đúng không?
Thiên Hiểu đưa tờ tin báo cho Tiêu Vong.
- Dạ!
Tiêu Vong tiếp nhận tin báo, xem kỹ một lần.
- Ta dám khẳng định, trong này có bàn tay của Chung Sơn; khẳng định pháo hoa này có liên quan với Chung Sơn, thế nhưng rốt cuộc là vấn đề gì? Còn có vì sao Tinh Thái Đấu rống dài một tiếng?
Thiên Hiểu nhíu mày suy nghĩ.
- - - - - oOo- - - - -
Ức Lam Khuyết nhìn pháo hoa đầy thành xa xa cười nói.
- Ngoan độc?
Dần Lạc Nhật không rõ.
- Tinh Thái Đấu người ta đã đủ thảm rồi, Đại Diễn Thiên triều bị sụp đổ, trước mắt Tinh Đấu Đế triều cũng đổ sụp, ngài còn ngại không đủ thảm, trực tiếp ở thời điểm Thiên Băng nhất trọng thiên đã đi tới hướng suy sụp, ngài còn không buông tha, xát một nắm muối vào vết thương trong lòng hắn! Một nắm muối đau xót nhất!
Ức Lam Khuyết cảm thán nói.
- Tinh Thái Đấu là người gì chứ? Sáng lập một đại Thiên triều, tố chất tâm lý của hắn kiên cường biết bao! Thiên triều sụp đổ, Đế triều sụp đổ, những chuyện đó cũng không thể làm Tinh Thái Đấu mất đi bình tĩnh. Nếu muốn hắn trở thành cây trường mâu để ta đâm vào Thiên gia, phải làm cho hắn điên cuồng mới được. Thế nhưng vẻn vẹn chỉ những chuyện đó được không? Mặc dù Thiên gia hạ lệnh đuổi bắt khắp thiên hạ, cũng không có khả năng làm Tinh Thái Đấu mất đi lý trí. Cho nên, bất đắc dĩ, chỉ có thể làm ra hạ sách này!
Chung Sơn lắc đầu thở dài.
- Nhưng, cứ phóng pháo hoa ở nơi này là được rồi sao?
Dần Lạc Nhật khó hiểu hỏi tới.
- Có đôi khi chém tâm lý mới có thể hình thành vết thương nặng nhất! Mới có thể làm người ta điên cuồng! Người điên cuồng mới mất đi lý trí!
Ức Lam Khuyết lắc lắc đầu nói.
Bên trong Tinh Đấu Thành.
Tinh Thái Đấu có chút đờ đẫn nhìn pháo hoa đầy trời, trong bóng đêm vô tận pháo hoa nhìn qua hết sức xinh đẹp; cảnh vật tươi đẹp luôn có thể vuốt dịu một ít tổn thương tâm lý của mọi người.
Tinh Thái Đấu nhìn pháo hoa đầy trời, mơ hồ quên đi phiền não ở thế tục, quên đi tiêu điều lúc trước, quên chính mình lần lượt thất bại... trong mắt chỉ còn lại có thưởng thức.
- Đây là chuyện gì xảy ra? Như thế nào hôm nay trong Tinh Đấu Thành nhiều pháo hoa nở rộ như vậy?
Một chỗ khác, Diệp Khuynh Thành nghi hoặc nói.
- Giới chủ! Chúng ta cũng không rõ ràng lắm!
Một đệ tử Bất Lão Giới đáp.
- Đi thăm dò thử xem!
Diệp Khuynh Thành ra lệnh.
Người kia còn chưa có bước đi, bỗng nhiên, lại một luồng pháo hoa bay vọt lên tận trời, mà đóa pháo hoa này bay lên cao hơn các pháo hoa khác... bay đến trời cao liền ầm ầm nổ tung, hóa thành một hàng chữ to sáng rực rỡ:
“Cung Chúc Diệp Giới Chủ Bất Lão Giới, Vạn Thọ Vô Cương.”
- Hả?
Diệp Khuynh Thành sửng sốt kêu lên.
Đây là chúc mừng ta ư? Diệp Khuynh Thành nhìn lên trời kỳ quái.
Theo một hàng chữ này, pháo hoa hình chữ thứ hai tiếp nối bay lên tận trời:
“Cung Chúc Diệp Giới Chủ Bất Lão Giới, Thọ Dữ Thiên Tề.”
Một cái tiếp theo một cái bay lên tận trời:
“Cung Chúc Diệp Giới Chủ Bất Lão Giới, Tiên Phúc Vĩnh Hưởng.”
“Cung Chúc Diệp Giới Chủ Bất Lão Giới, Thiên Địa Đồng Thọ!”
... Một cái tiếp theo một cái pháo hoa bay vọt lên tận trời, từng câu từng chữ chúc mừng đại thọ Diệp Khuynh Thành, lóng lánh đầy trời.
Phản ứng đầu tiên của Diệp Khuynh Thành:
- Hôm nay là đại thọ của mình sao?
- Giới chủ thứ tội! Chúng ta không thể mừng thọ cho Giới chủ, chúng ta có lỗi lớn!
Một đệ tử Bất Lão Giới sợ hãi nói.
- Giới chủ thứ lỗi!
Cả đám người Bất Lão Giới lập tức nói theo.
- Quên đi, không cần! Ta vốn cũng không định tổ chức! Đi điều tra cho ta, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, là ai phóng lên vô tận pháo hoa?
Diệp Khuynh Thành mặt mày nhăn nhó nói.
Diệp Khuynh Thành theo bản năng dự cảm có điều không ổn, dường như chính mình bị người sử dụng làm một mũi thương, nhưng lại không biết rốt cuộc là làm chuyện gì.
Ở chỗ Tinh Thái Đấu.
Nguyên vốn Tinh Thái Đấu ở dưới pháo hoa sáng lạn đầy trời, tạm thời quên mất thất bại của mình. Trong lòng càm thấy hơi thoải mái.
Nhưng bỗng nhiên từng câu phụ đề pháo hoa kia, hoàn toàn làm Tinh Thái Đấu tỉnh thần lại.
Mừng đại thọ Diệp Khuynh Thành? Đây là chúc mừng đại thọ của Diệp Khuynh Thành?
Theo bản năng, Tinh Thái Đấu nhìn về hướng chỗ cung điện của Diệp Khuynh Thành xa xa, vô số chúng đệ tử Bất Lão Giới vây quanh Diệp Khuynh Thành: Pháo hoa sáng lạn chợt hiện này là chuyên dành cho Diệp Khuynh Thành ư?
- Mau, đi thăm dò xem, rốt cuộc là ai phóng pháo hoa, mang đến gặp ta!
Người ở trước mặt Diệp Khuynh Thành vừa rồi gào nói với một đám thuộc hạ xa xa.
Không phải chúng đệ tử Bất Lão Giới phóng pháo hoa? Chẳng lẽ là những người thiên hạ khác nhớ rõ sinh nhật của Diệp Khuynh Thành, cố ý phóng pháo hoa chúc phúc?
Trong nháy mắt, có cảm giác như Diệp Khuynh Thành bị thảy đến vị trí chói mắt nhất, nhận chúc phúc của thiên hạ. Ít nhất, ở trong lòng Tinh Thái Đấu đúng là nghĩ như thế.
Có Bất Lão Giới, Diệp Khuynh Thành vĩnh viễn không bại, Bất Lão Giới còn tồn tại, vĩnh viễn Diệp Khuynh Thành thuộc loại vinh quang rực sáng nhất. Hắn có thể quát tháo thiên hạ, đắc thế, được đặt tên, còn có về sau được trường sinh.
Còn phần mình thì sao?
Những vấn đề ban đầu Tinh Thái Đấu cố ý không nghĩ tới, rất nhanh hiện lên trước mắt hắn.
Từ sau khi Vu tộc rời đi, chính mình đã không còn vinh quang rực sáng nữa, Đại Diễn Thiên triều bị hủy, Tinh Đấu Đế triều bị hủy, chính mình thì liên tục bị Thiên gia truy nã, chạy thục mạng khắp thiên hạ... chỉ có thể tạm liên minh với Bất Lão Giới! Không, phải nói là ăn nhờ ở đậu, được Bất Lão Giới che chở.
Bất Lão Giới thịnh vượng thì mình vô sự, Bất Lão Giới bị hủy thì bản thân mình sẽ tiếp tục bị Thiên gia đuổi giết.
Nếu không có Bất Lão Giới, mình vừa đến nơi này là đã bị Thiên gia vây quanh rồi.
Thiên gia là đang thử Bất Lão Giới, Bất Lão Giới cũng đang thử Thiên gia, cho nên hình thành một sự cân bằng tinh tế.
Nếu Bất Lão Giới thắng thì còn may mà nói. Thế nhưng Thiên gia tồn tại mười mấy vạn năm, Thiên gia sẽ bại sao? Một khi Bất Lão Giới không địch lại Thiên gia, vậy khẳng định sẽ đẩy mình ra: Bản thân mình chính là người chịu tội thay cho mâu thuẫn giữa hai thế lực lớn. Với danh tiếng của Bất Lão Giới, ai dám truy cứu sai lầm nhỏ nhất thời của Bất Lão Giới chứ? Chỉ biết truy cứu mình là kẻ cấu kết với đại thế giới thôi?
Mình căn bản không có được Bất Lão Giới thu dụng, mình chỉ là một người cô đơn mà thôi!
“Người cô đơn?”
Tinh Thái Đấu nhìn pháo hoa sáng lạn đầy trời, tâm tình lập tức xảy ra chuyển biến thật lớn, sâu trong tâm linh lập tức sinh ra một nỗi sợ hãi thật sâu, mối sợ hãi chưa từng có! Diệp Khuynh Thành là minh hữu ư? Chỉ cần Thiên gia không diệt, sớm muộn gì mình sẽ bị đám minh hữu này đẩy ra làm người chịu tội thay, bởi vì Thiên gia đuổi giết là vĩnh viễn sẽ không ngừng nghỉ.
Mình đã phạm vào quy củ, thì nhất định phải một mình đối mặt với Thiên gia?
Chết? Chết? Bị Thiên gia giết chết?
Giờ khắc này, Tinh Thái Đấu vốn đang đau lòng, tiêu điều, dưới kích thích của pháo hoa, tâm lý hắn lập tức biến đổi cực kỳ quỷ dị: người cô đơn tối tịch mịch, tịch mịch đến đông lại hồn phách. Một loại hàn ý lạnh lẽo đến xương bao phủ toàn thân Tinh Thái Đấu.
Người thường cũng đã như thế, huống chi Tinh Thái Đấu thân ở địa vị cao đã mấy ngàn năm nay?
Thiên gia không bị diệt, chính là Tinh Thái Đấu ta chết!
Trong lúc nhất thời, ở dưới pháo hoa sáng lạn đầy trời, Tinh Thái Đấu bị áp bức, lập tức Thiên gia trở thành như cái bóng đè, ở trong lòng Tinh Thái Đấu sinh thành một cái u ác tính như một hạt giống, thúc giục Tinh Thái Đấu mau mau tiêu diệt khối u ác tính nội tâm này.
Tinh Thái Đấu mắt lạnh xuống nhìn về hướng minh hữu Diệp Khuynh Thành ở xa xa, lại lạnh lùng nhìn lên bầu trời. Trong nháy mắt, hình như toàn bộ thế giới đều trở thành kẻ thù của Tinh Thái Đấu.
- Hống...
Tinh Thái Đấu ngửa mặt lên trời rống dài một tiếng.
Trong tiếng rống ầm ầm, chấn cho vô số pháo hoa tán loạn, toàn thành chấn động không chịu nổi.
Trong nháy mắt, mọi người đều chuyển ánh mắt về hướng Tinh Thái Đấu đang rống to.
Ngoài thành, Chung Sơn dán mắt nhìn chằm chằm Tinh Đấu Thành. Thẳng đến thời điểm Tinh Thái Đấu rống lên một tiếng vang dội, đầy trời gió mây biến sắc, Chung Sơn mới kích động nắm chặt tay quyền, thở phào một hơi thật dài.
- Thành công rồi ư?
Ức Lam Khuyết kinh ngạc nói.
- Đúng thành công rồi!
Chung Sơn hít sâu một hơi khẳng định.
Trong mắt Ức Lam Khuyết hiện lên vẻ kinh ngạc. Lúc trước nói theo Chung Sơn với ý trêu ghẹo, nói phương pháp của Chung Sơn mạnh thế này hay thế nọ, nhưng trong lòng Ức Lam Khuyết cũng không muốn thừa nhận, cho rằng đây là chuyện không có khả năng! Dù sao, vẻn vẹn chỉ bằng vào một ít pháo hoa, liền hoàn toàn thay đổi tâm tính một người, làm cho một người biến đổi tính cách lớn... điều đó tuyệt đối khó tin.
- Hiện tại Tinh Thái Đấu cũng nguyện ý công sát Thiên gia rồi ư?
Dần Lạc Nhật còn kinh ngạc hơn.
- Tâm lý của Tinh Thái Đấu trước kia, đã giống như con ếch luộc trong nồi nước ấm, có cừu oán với Thiên gia nhưng còn chưa tới mức liều mạng, bởi vì hắn còn có liên minh với Bất Lão Giới, hắn còn có một đường sinh cơ, còn có một chỗ an thân. Thế nhưng, ngay vừa rồi, ở thời điểm tâm tình hắn mất mát, ta chính là làm cho hắn thấy được kết cục cuối cùng của con ếch trong nồi nước đun nóng: là tử cục của hắn! Hiện tại, hắn đã biến đổi rồi!
Chung Sơn vô cùng tự tin.
- Hả? Tử cục?
Dần Lạc Nhật nhíu mày nhìn ra xa.
- Ta hiểu rồi! Đây là ngài gieo một hạt giống trong nội tâm Tinh Thái Đấu, làm cho Tinh Thái Đấu tự mình thúc giục hạt giống cảm xúc này trở thành lớn nhất. Đây là tình tự ngài muốn! Với tâm tính vững chắc của Tinh Thái Đấu, mặc kệ ai đi khuyên bảo, cũng không có mang đến mãnh liệt bằng chính hắn. Chỉ có tình tự sinh ra của chính hắn đối với chính mình, mới sẽ không cảm nhận có mâu thuẫn, mới có thể biểu hiện cá tính của hắn hoàn mỹ nhất!
Ức Lam Khuyết kinh hãi nhìn về phía Chung Sơn.
Giờ khắc này, rốt cục Ức Lam Khuyết thấy được chỗ đáng sợ của Chung Sơn, hắn có thể làm cho tâm lý này nọ giấu tận đáy lòng ngươi bùng dậy, còn làm cho ngươi cảm thấy là chính ý tưởng của ngươi nghĩ ra!
Thiên hạ tu khó nhất không phải pháp thuật nào đó, mà là lòng người! Mà Chung Sơn, lại có thể thao túng lòng người? Phần thao túng lòng người này quả thật đáng sợ! Trong vô tình liền biến đổi đối thủ?
Trong lòng Ức Lam Khuyết vô cùng kinh sợ, Chung Sơn này là yêu nghiệt sao? Như thế nào khủng bố như vậy? Chỉ một chiêu người cô đơn này đã mạnh hơn gấp mấy lần so với trọn bộ Thiên Băng Kế Hoa. Thậm chí, còn tính đúng thời cơ làm cho Thiên Băng nhất trọng thiên vừa ngay khớp cùng ngày đại thọ của Diệp Khuynh Thành? Phần tính toán, tính kế này quá khủng bố đi.
Bước thứ hai, người cô đơn?
- Tốt lắm! Chuyện hôm nay, cơ bản đã đúng lúc, chúng ta trở về nghỉ ngơi đi!
Chung Sơn cười nói.
- Cái này xong rồi ư?
Dần Lạc Nhật không tin.
- Vậy là đủ rồi! Chỉ cần đến thời cơ thích hợp, Tinh Thái Đấu còn có lão thái giám Thiên Cực Cảnh của hắn kia, nhất định sẽ liều mạng công sát Thiên gia! Bước thứ hai, người cô đơn, ngài lại vượt qua một nhân vật có lực cản lớn nhất, Thiên gia lại đau đầu thêm rồi!
Ức Lam Khuyết giải thích.
Chung Sơn rời đi, trong thành pháo hoa vẫn còn nở rộ.
Tinh Thái Đấu rống to một tiếng, dẫn tới mọi người chú mục, Tinh Thái Đấu nhìn một vòng mọi người, hít vào một hơi thật sâu.
- Đi, trở về!
Tinh Thái Đấu nói với lão thái giám.
- Dạ!
Lão thái giám phát hiện, dường như theo sau một tiếng rống to này, cả người Thánh thượng đều thay đổi rất lớn, nhưng lại không biết thay đổi thứ gì.
Diệp Khuynh Thành cổ quái nhìn lại phía Tinh Thái Đấu, nhưng không có nói gì.
Ngày thứ hai, sự kiện trong Tinh Đấu Thành nhanh chóng truyền đi khắp bốn phương. Một đêm pháo hoa chúc phúc Diệp Khuynh Thành, Tinh Thái Đấu rống to một tiếng: đều để lộ ra điều quỷ dị.
Tin tức truyền đi khắp phương, đương nhiên không bao lâu đã truyền tới chỗ Thiên Hiểu.
Thiên Hiểu nhìn tờ tin báo, nhăn mày thành hình chữ “Xuyên”.
- Rốt cuộc là chuyện gì? Ta luôn cảm giác có chỗ nào đó không đúng, không thích hợp! Tiêu Vong! Ngươi nhìn xem, ngươi xem có thấy chỗ nào không đúng không?
Thiên Hiểu đưa tờ tin báo cho Tiêu Vong.
- Dạ!
Tiêu Vong tiếp nhận tin báo, xem kỹ một lần.
- Ta dám khẳng định, trong này có bàn tay của Chung Sơn; khẳng định pháo hoa này có liên quan với Chung Sơn, thế nhưng rốt cuộc là vấn đề gì? Còn có vì sao Tinh Thái Đấu rống dài một tiếng?
Thiên Hiểu nhíu mày suy nghĩ.
- - - - - oOo- - - - -
/1254
|