Âm phủ, Hoàng Tuyền Lộ khẩu!
Quỷ vật vẫn hội tụ từ bốn phương tám hướng không ngừng nghỉ, đến Hoàng Tuyền Hải liền trực tiếp nhảy vào trong đó.
Ở một cái sơn cốc cách Hoàng Tuyền Lộ Khẩu không xa, sơn cốc sắp đặt trận pháp, khiến cho quỷ vật không cách nào đi vào.
Trong sơn cốc, có một cái nhà tranh nhỏ, phía ngoài có bảy tám đệ tử Thiên gia đứng, cẩn thận đề phòng tứ phương.
Lúc này, tân gia chủ của Thiên gia, Thiên Hiểu Tử mang theo Tiêu Vong bay tới, hạ xuống cửa.
- Gia chủ!
Đệ tử Thiên gia thủ vệ cung kính nói.
- Phát hiện lúc nào?
Thiên Hiểu Tử hỏi.
- Ba ngày trước, lão gia chủ lệnh cho ta mang vài thứ tới, từ hôm đó cứ như vậy!
Đệ tử Thiên gia cau mày nói.
Thiên Hiểu Tử gật đầu, đẩy cửa nhà tranh ra.
Tiêu Vong theo sát mà vào, bên trong vô cùng sạch sẽ, trung tâm có một cái bồ đoàn, gia chủ đời trước Thiên Cơ Tử khoanh chân mà ngồi, không nhúc nhích, ngay cả có người đẩy cửa vào, cũng không phát giác gì.
- Gia chủ, lão gia chủ, hắn . . . Hắn đã chết?
Tiêu Vong kinh ngạc nói.
Thiên Hiểu Tử nhìn Thiên Cơ Tử một chút, khe khẽ thở dài nói:
- Phụ thân, ngươi rốt cục hiểu được ý tứ của trưởng lão?
- Gia chủ!
Mắt Tiêu Vong lộ ra một cổ kinh hãi.
Hướng về phía thi thể Thiên Cơ Tử, Thiên Hiểu Tử bái một cái thật sâu, nói:
- Ngươi vĩnh viễn cũng là phụ thân mà ta kinh nể nhất, ta mặc dù biết ý nghĩ của đại trưởng lão, nhưng ta không có phách lực của phụ thân, phần phách lực này của phụ thân, đáng giá để Thiên Hiểu nhớ Thiên Hiểu!
Thiên Hiểu Tử lấy ra một cái ngọc quan, nhẹ nhàng đặt thi thể của Thiên Cơ Tử trong đó.
Mang theo ngọc quan, Thiên Hiểu Tử chậm rãi đi ra khỏi nhà tranh, nói:
- Nơi này, phái người thời khắc đóng quân! Không được bỏ hoang! Thường xuyên chú ý Du Hồn từ dương gian xuống!
- Rõ!
Một đám đệ tử Thiên gia lập tức đáp.
Thiên Hiểu Tử mang theo quan tài đi về Thiên gia.
Ở bên trong Tĩnh Ba Trì, Thiên Hiểu Tử để ngọc quan xuống trước mặt một đám trưởng lão.
- Đại trưởng lão!
Thiên Hiểu Tử khom người nói.
Thiên Thần tử chậm rãi mở hai mắt ra, nhìn thoáng qua ngọc quan, nói:
- Hắn đi rồi?
- Vâng, phụ thân là người có đại dũng phách, đã đi nghịch Hoàng Tuyền Lộ, mang theo trí nhớ, chuyển sang kiếp khác ở địa giới dương gian!
Thiên Hiểu trầm giọng nói.
- Ừm, Thiên Cơ Tử, có thể làm gia chủ, sao lại là người tầm thường chứ? Chẳng qua là những năm này bị quyền thế che ánh mắt mà thôi. Ánh mắt bị che đậy, sẽ biến thành mãng phu ngu dốt!
Thiên Thần tử thản nhiên nói.
- Vâng, Thiên Hiểu sẽ rút kinh nghiệm sống!
Thiên Hiểu Tử lập tức khom người nói.
Đây là Thiên Thần tử đang cảnh tỉnh chính mình, để cho mình có thể sống yên ổn nghĩ đến ngày gian nguy.
- Ừm, Thiên Cơ Tử đi dương gian tìm Thiên Lệnh, phái thêm người chú ý Hoàng Tuyền Lộ Khẩu!
Thiên Thần tử thản nhiên nói.
- Ta đã an bài xong xuôi!
Thiên Hiểu gật đầu.
- Còn có, Đại Tranh Đế triều kia, coi trọng!
Thiên Thần tử nói.
- Vâng!
Nửa năm sau, dương gian, Đại Tần Thiên triều, Hàm Dương Thánh Đô!
Trong triều đình, Doanh nghe bẩm báo đến từ tứ phương.
- Khởi bẩm Thánh thượng, chiến trường Bắc Phương, Bạch Khởi một đường đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, sắp tiến vào cảnh nội Đại Ly Thiên triều!
Lý Tư bẩm báo nói.
- Ừm, sẽ quyết đấu?
Doanh gật đầu.
- Vâng, quân đội của ba Thiên triều: Đại Tần, Thái tuế, Đại Ung sắp gặp nhau ở nơi nguyên là Ly Hỏa Thánh Đô, chiến trường Bắc Phương lần này, trừ Đại Tần ta, Thái tuế, Đại Ung cũng không có sức mạnh nào địch nổi, Huyễn Đồ Long của Đại Ung Thiên triều, là một chiến hùng chân chính, Vong Trần của Thái Tuế Thiên triều, lấy biển máu tẩy các triều, uy lực của Huyết Thần tử, vô cùng cường thế.
Lý Tư trịnh trọng nói.
- Huyết Thần tử? Lại là một công pháp của đại thế giới, đệ tử họ Khổng này thật đúng là đến có chuẩn bị!
Doanh cười nhạt, trong tươi cười nhìn không ra chút tâm tình nào của Doanh.
- Ừm, Thái Tuế Thiên triều, thiên hạ bố Nho, người chủ sử kêu Sắc Không, đã gặp qua một lần ở Lăng Tiêu Thiên Đình, lúc ấy nhìn như vô cùng nao núng, nhưng bây giờ nhìn lại, thật đúng là bề tôi tài cán!
Lý Tư thản nhiên nói.
- Nga?
- Sắc Không này phảng phất giống như biết Đại Tần ta không thích Nho đạo, không ngờ nhạy cảm tránh được rất nhiều yếu địa của Đại Tần ta, mở Thư viện Nho đạo ở Đế triều bốn phía!
Lý Tư nói.
- Vậy thì nhìn lại một chút!
Doanh nói.
- Rõ!
- Lã Bất Vi, Quỷ Cốc chết đi, đã điều tra xong chưa?
Doanh hỏi.
- Vâng, hẳn là nguyên nhân do Đại Ung Thiên triều xuất thủ!
Lã Bất Vi suy nghĩ một chút nói.
- Đại Ung? A! Đáng tiếc a, Cổ Thần Thông không có hạ xuống Đại Ung!
Doanh khẽ lắc đầu.
- Cổ Thần Thông? Thánh thượng, ngươi là nói lam quang vô dụng mà mọi người thấy Nô Thanh Huệ thả ra với Kim Long số mệnh?
Chân mày Lã Bất Vi cau lại.
- Ngươi cứ nói đi?
Doanh thản nhiên nói.
Lã Bất Vi suy nghĩ một chút, gật gật đầu nói.
- Nếu không phải Thánh thượng nhắc nhở, thần thiếu chút nữa đã xem nhẹ. Cổ Thần Thông? Chung Sơn? Thật càng ngày càng thú vị!
- Không sai, càng ngày càng thú vị, ngày đó ở cửa ra vào của Trường Sinh giới, phát hiện cái gì?
Doanh hỏi.
- Ngũ Sắc Thần Quang, một cao thủ tuyệt thế!
Lã Bất Vi trầm giọng nói.
- Nga?
- Đại thế giới, Thông Thiên Thánh nhân vẫn lạc, Tru Tiên Tứ Kiếm hóa thành phấn vụn, kiếm hồn chẳng biết đi đâu. Sau khi đánh một trận cùng Lăng Tiêu Thiên Đình, Tru Tiên Kiếm, Tuyệt Tiên Kiếm không ngờ có thể tránh phá tay Đế Huyền Sát, thần suy đoán, có lẽ Tru Tiên Tứ Kiếm của Trường Sinh giới chính là cái gọi là kiếm hồn!
Lã Bất Vi suy nghĩ một chút nói.
- Ừm, đại thế giới, phảng phất vô cùng nhiều Tru Tiên Tứ Kiếm, nhưng tuyệt đối không có hung lệ như Tru Tiên Tứ Kiếm chánh bản, Tru Tiên Tứ Kiếm của Trường Sinh giới, có lẽ thật sự chính là kiếm hồn trong truyền thuyết cũng không nhất định.
Lý Tư thở dài nói.
- Kiếm hồn thì lại có thể thế nào? Mất đi Thông Thiên Thánh nhân, mất đi thân kiếm, hiện tại nó đã kém tới mức không chịu đựng nổi!
Lã Bất Vi thở dài nói.
- Nhưng đúng là vẫn còn kiếm hồn của Tru Tiên Tứ Kiếm! Nếu thật là kiếm hồn của Tru Tiên Tứ Kiếm, vậy cái vị kia của Trường Sinh giới rốt cuộc là người nào?
Lý Tư khẽ cau mày.
- Nhìn dáng dấp người nọ thật giống như đang dưỡng thương, có phải hay không là . . .
Lã Bất Vi cũng nhíu mày.
Lý Tư cũng nhíu mày, cuối cùng nhìn Doanh.
- Ngũ Sắc Thần Quang đâu?
Doanh chưa trả lời, mà là lại hỏi một cái vấn đề khác.
- Kinh thiên động địa!
Lã Bất Vi trả lời.
- Ừm!
Doanh gật đầu.
- Thánh thượng, triều ta muốn binh phạt Trường Sinh giới sao?
Lý Tư hỏi.
- Tạm thời còn không cần! Phạt Trường Sinh giới? Có người còn gấp gáp hơn so với chúng ta!
Doanh nhàn nhạt khẳng định nói.
- Vâng!
- Thánh thượng, Nam Phương bị thương chiến của Chung Sơn bao trùm chỉ còn dư lại hai mươi Đế triều, đã có 14 Đế triều xuất hiện nội loạn, thần không còn là thần, quân không còn là quân, thậm chí, lại có Đại Đế bị tru sát, chỉ có sáu Đại Đế, thanh tĩnh nhất, kịp thời phản kích, đáng tiếc, chỉ có bốn Đại Đế thành công, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai chém giết người có liên quan, bất quá, bốn Đế triều kia cũng lâm vào giai đoạn bối rối, đường đường là Đế triều, gần như phế đi!
Lã Bất Vi thở dài nói.
- Thiệt hại thật lớn, lấy buôn bán để hủy nước? Đại Tần ta có thể có người noi theo?
Doanh hỏi.
- Bẩm Thánh thượng, có, đã bị thần xử phạt mức cao nhất theo pháp luật!
Lý Tư tiến lên phía trước nói.
- Ừm, ngăn chặn hết thảy ngọn nguồn!
Trong mắt Doanh hiện lên một cổ sát khí, nói.
- Vâng!
- Thánh thượng, Nam Phương đã đến giai đoạn kết thúc thương chiến, quân đội Đại Tranh Đế triều của Chung Sơn lập tức sẽ bắt đầu thu hoạch thành quả thịnh soạn, chúng ta có nên . . .
Lã Bất Vi hỏi.
- Để cho chút ít võ tướng vừa mới lên đi Nam Phương lịch lãm một phen a!
Doanh gật gật đầu nói.
- Vâng!
Lã Bất Vi lập tức cung kính nói.
Đại Tần bắt đầu xuất binh xuôi nam, giống như trước, một đám Đế triều ở Nam Phương bỗng nhiên hỗn loạn không chịu nổi một cách quỷ dị, Đại Ung Thiên triều do Thái Tông Vương mang binh xuôi nam, Thái Tuế Thiên triều cũng phái binh xuôi nam!
Đại Tranh Đế triều, Trường Sinh Điện! Bên trong triều hội.
Thủy Kính tiến lên phía trước nói:
- Khởi bẩm bệ hạ, bốn Đế triều vây công triều ta nửa năm trước đã hoàn toàn bình định.
- Ừm!
Chung Sơn gật đầu.
- Khởi bẩm bệ hạ, bên trong các Đế triều ở tứ phương, có mười đại Đế triều đã sụp đổ, các Thừa tướng nguyên triều, thần tử phụ triều, tấu lên bệ hạ, mời bệ hạ tiếp thu chư địa!
Dịch Diễn cười nói.
Cả triều ồ lên, hiển nhiên, rất nhiều đại thần đến hiện tại vẫn không rõ chuyện gì xảy ra, mời Đại Tranh tiếp thu chư địa? Thiệt hay giả?
- Ừm, tam đại Thiên triều ở Bắc Phương có thể đã động binh, tăng nhanh động tác, lấy tốc độ nhanh nhất, thu phục chúng địa!
Chung Sơn hạ lệnh.
- Rõ!
Dịch Diễn lập tức nói.
Cả triều khiếp sợ, phảng phất giống như nghe thiên thư, đây là thật sao? Đại Tranh nửa năm trước khó khăn nặng nề, ngoài bị vây công bốn hướng, bên trong có Trường Sinh giới đột kích, có thể nói thiếu chút xíu nữa là sẽ bị tiêu diệt, hiện tại, hiện tại cũng quá thuận đi, Đế triều của người ta tới mời Đại Tranh đi tiếp thu?
- Thủy Kính!
Chung Sơn kêu lên.
- Có thần!
Thủy Kính lập tức đáp.
- Mấy năm trước, khoa cử của Đại La Thiên triều, một bài văn của Thủy Kính, dẫn tới chư thần trỗi lên, văn chương có một không hai, khoa cử của Đại Tranh lần này, cứ giao cho ngươi làm chủ khảo, mong ngươi là vì Đại Tranh mà chọn lựa nhân tài ưu tú nhất! Bổ sung những gì quốc gia cần!
Chung Sơn trầm giọng nói.
- Rõ, thần tất không phụ bệ hạ trọng vọng! Bất quá văn chương của thần, so với bệ hạ lại khác khá xa, bệ hạ khen trật rồi.
Thủy Kính lập tức cung kính nói.
- Ừm, bãi triều!
Chung Sơn nói.
- Bãi triều!
- Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.
Hạ triều, Chung Sơn đang muốn chuẩn bị tiếp tục nghiên cứu tàn niệm của Cổ Thần Thông trong cơ thể, bỗng nhiên lại có người tới nhiễu.
Người tới chính là Thiếu chủ Huyền Vũ tộc, Quy Xà.
- Bệ hạ, Tiền Chí Tôn của Huyền Vũ cầu kiến.
Quy Xà nhíu mày nói.
- Quy Thọ? Hắn đã độ quá Thiên kiếp?
Chung Sơn khe khẽ ngoài ý muốn.
- Đúng, Tiền Chí Tôn sắp đi tới đại thế giới, trước khi đi, muốn gặp lại bệ hạ một lần!
Quy Xà nói.
Suy nghĩ một chút, Chung Sơn nói:
- Ngươi đi dẫn hắn đến Thiên Duyến Các đi!
- Vâng!
Quỷ vật vẫn hội tụ từ bốn phương tám hướng không ngừng nghỉ, đến Hoàng Tuyền Hải liền trực tiếp nhảy vào trong đó.
Ở một cái sơn cốc cách Hoàng Tuyền Lộ Khẩu không xa, sơn cốc sắp đặt trận pháp, khiến cho quỷ vật không cách nào đi vào.
Trong sơn cốc, có một cái nhà tranh nhỏ, phía ngoài có bảy tám đệ tử Thiên gia đứng, cẩn thận đề phòng tứ phương.
Lúc này, tân gia chủ của Thiên gia, Thiên Hiểu Tử mang theo Tiêu Vong bay tới, hạ xuống cửa.
- Gia chủ!
Đệ tử Thiên gia thủ vệ cung kính nói.
- Phát hiện lúc nào?
Thiên Hiểu Tử hỏi.
- Ba ngày trước, lão gia chủ lệnh cho ta mang vài thứ tới, từ hôm đó cứ như vậy!
Đệ tử Thiên gia cau mày nói.
Thiên Hiểu Tử gật đầu, đẩy cửa nhà tranh ra.
Tiêu Vong theo sát mà vào, bên trong vô cùng sạch sẽ, trung tâm có một cái bồ đoàn, gia chủ đời trước Thiên Cơ Tử khoanh chân mà ngồi, không nhúc nhích, ngay cả có người đẩy cửa vào, cũng không phát giác gì.
- Gia chủ, lão gia chủ, hắn . . . Hắn đã chết?
Tiêu Vong kinh ngạc nói.
Thiên Hiểu Tử nhìn Thiên Cơ Tử một chút, khe khẽ thở dài nói:
- Phụ thân, ngươi rốt cục hiểu được ý tứ của trưởng lão?
- Gia chủ!
Mắt Tiêu Vong lộ ra một cổ kinh hãi.
Hướng về phía thi thể Thiên Cơ Tử, Thiên Hiểu Tử bái một cái thật sâu, nói:
- Ngươi vĩnh viễn cũng là phụ thân mà ta kinh nể nhất, ta mặc dù biết ý nghĩ của đại trưởng lão, nhưng ta không có phách lực của phụ thân, phần phách lực này của phụ thân, đáng giá để Thiên Hiểu nhớ Thiên Hiểu!
Thiên Hiểu Tử lấy ra một cái ngọc quan, nhẹ nhàng đặt thi thể của Thiên Cơ Tử trong đó.
Mang theo ngọc quan, Thiên Hiểu Tử chậm rãi đi ra khỏi nhà tranh, nói:
- Nơi này, phái người thời khắc đóng quân! Không được bỏ hoang! Thường xuyên chú ý Du Hồn từ dương gian xuống!
- Rõ!
Một đám đệ tử Thiên gia lập tức đáp.
Thiên Hiểu Tử mang theo quan tài đi về Thiên gia.
Ở bên trong Tĩnh Ba Trì, Thiên Hiểu Tử để ngọc quan xuống trước mặt một đám trưởng lão.
- Đại trưởng lão!
Thiên Hiểu Tử khom người nói.
Thiên Thần tử chậm rãi mở hai mắt ra, nhìn thoáng qua ngọc quan, nói:
- Hắn đi rồi?
- Vâng, phụ thân là người có đại dũng phách, đã đi nghịch Hoàng Tuyền Lộ, mang theo trí nhớ, chuyển sang kiếp khác ở địa giới dương gian!
Thiên Hiểu trầm giọng nói.
- Ừm, Thiên Cơ Tử, có thể làm gia chủ, sao lại là người tầm thường chứ? Chẳng qua là những năm này bị quyền thế che ánh mắt mà thôi. Ánh mắt bị che đậy, sẽ biến thành mãng phu ngu dốt!
Thiên Thần tử thản nhiên nói.
- Vâng, Thiên Hiểu sẽ rút kinh nghiệm sống!
Thiên Hiểu Tử lập tức khom người nói.
Đây là Thiên Thần tử đang cảnh tỉnh chính mình, để cho mình có thể sống yên ổn nghĩ đến ngày gian nguy.
- Ừm, Thiên Cơ Tử đi dương gian tìm Thiên Lệnh, phái thêm người chú ý Hoàng Tuyền Lộ Khẩu!
Thiên Thần tử thản nhiên nói.
- Ta đã an bài xong xuôi!
Thiên Hiểu gật đầu.
- Còn có, Đại Tranh Đế triều kia, coi trọng!
Thiên Thần tử nói.
- Vâng!
Nửa năm sau, dương gian, Đại Tần Thiên triều, Hàm Dương Thánh Đô!
Trong triều đình, Doanh nghe bẩm báo đến từ tứ phương.
- Khởi bẩm Thánh thượng, chiến trường Bắc Phương, Bạch Khởi một đường đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, sắp tiến vào cảnh nội Đại Ly Thiên triều!
Lý Tư bẩm báo nói.
- Ừm, sẽ quyết đấu?
Doanh gật đầu.
- Vâng, quân đội của ba Thiên triều: Đại Tần, Thái tuế, Đại Ung sắp gặp nhau ở nơi nguyên là Ly Hỏa Thánh Đô, chiến trường Bắc Phương lần này, trừ Đại Tần ta, Thái tuế, Đại Ung cũng không có sức mạnh nào địch nổi, Huyễn Đồ Long của Đại Ung Thiên triều, là một chiến hùng chân chính, Vong Trần của Thái Tuế Thiên triều, lấy biển máu tẩy các triều, uy lực của Huyết Thần tử, vô cùng cường thế.
Lý Tư trịnh trọng nói.
- Huyết Thần tử? Lại là một công pháp của đại thế giới, đệ tử họ Khổng này thật đúng là đến có chuẩn bị!
Doanh cười nhạt, trong tươi cười nhìn không ra chút tâm tình nào của Doanh.
- Ừm, Thái Tuế Thiên triều, thiên hạ bố Nho, người chủ sử kêu Sắc Không, đã gặp qua một lần ở Lăng Tiêu Thiên Đình, lúc ấy nhìn như vô cùng nao núng, nhưng bây giờ nhìn lại, thật đúng là bề tôi tài cán!
Lý Tư thản nhiên nói.
- Nga?
- Sắc Không này phảng phất giống như biết Đại Tần ta không thích Nho đạo, không ngờ nhạy cảm tránh được rất nhiều yếu địa của Đại Tần ta, mở Thư viện Nho đạo ở Đế triều bốn phía!
Lý Tư nói.
- Vậy thì nhìn lại một chút!
Doanh nói.
- Rõ!
- Lã Bất Vi, Quỷ Cốc chết đi, đã điều tra xong chưa?
Doanh hỏi.
- Vâng, hẳn là nguyên nhân do Đại Ung Thiên triều xuất thủ!
Lã Bất Vi suy nghĩ một chút nói.
- Đại Ung? A! Đáng tiếc a, Cổ Thần Thông không có hạ xuống Đại Ung!
Doanh khẽ lắc đầu.
- Cổ Thần Thông? Thánh thượng, ngươi là nói lam quang vô dụng mà mọi người thấy Nô Thanh Huệ thả ra với Kim Long số mệnh?
Chân mày Lã Bất Vi cau lại.
- Ngươi cứ nói đi?
Doanh thản nhiên nói.
Lã Bất Vi suy nghĩ một chút, gật gật đầu nói.
- Nếu không phải Thánh thượng nhắc nhở, thần thiếu chút nữa đã xem nhẹ. Cổ Thần Thông? Chung Sơn? Thật càng ngày càng thú vị!
- Không sai, càng ngày càng thú vị, ngày đó ở cửa ra vào của Trường Sinh giới, phát hiện cái gì?
Doanh hỏi.
- Ngũ Sắc Thần Quang, một cao thủ tuyệt thế!
Lã Bất Vi trầm giọng nói.
- Nga?
- Đại thế giới, Thông Thiên Thánh nhân vẫn lạc, Tru Tiên Tứ Kiếm hóa thành phấn vụn, kiếm hồn chẳng biết đi đâu. Sau khi đánh một trận cùng Lăng Tiêu Thiên Đình, Tru Tiên Kiếm, Tuyệt Tiên Kiếm không ngờ có thể tránh phá tay Đế Huyền Sát, thần suy đoán, có lẽ Tru Tiên Tứ Kiếm của Trường Sinh giới chính là cái gọi là kiếm hồn!
Lã Bất Vi suy nghĩ một chút nói.
- Ừm, đại thế giới, phảng phất vô cùng nhiều Tru Tiên Tứ Kiếm, nhưng tuyệt đối không có hung lệ như Tru Tiên Tứ Kiếm chánh bản, Tru Tiên Tứ Kiếm của Trường Sinh giới, có lẽ thật sự chính là kiếm hồn trong truyền thuyết cũng không nhất định.
Lý Tư thở dài nói.
- Kiếm hồn thì lại có thể thế nào? Mất đi Thông Thiên Thánh nhân, mất đi thân kiếm, hiện tại nó đã kém tới mức không chịu đựng nổi!
Lã Bất Vi thở dài nói.
- Nhưng đúng là vẫn còn kiếm hồn của Tru Tiên Tứ Kiếm! Nếu thật là kiếm hồn của Tru Tiên Tứ Kiếm, vậy cái vị kia của Trường Sinh giới rốt cuộc là người nào?
Lý Tư khẽ cau mày.
- Nhìn dáng dấp người nọ thật giống như đang dưỡng thương, có phải hay không là . . .
Lã Bất Vi cũng nhíu mày.
Lý Tư cũng nhíu mày, cuối cùng nhìn Doanh.
- Ngũ Sắc Thần Quang đâu?
Doanh chưa trả lời, mà là lại hỏi một cái vấn đề khác.
- Kinh thiên động địa!
Lã Bất Vi trả lời.
- Ừm!
Doanh gật đầu.
- Thánh thượng, triều ta muốn binh phạt Trường Sinh giới sao?
Lý Tư hỏi.
- Tạm thời còn không cần! Phạt Trường Sinh giới? Có người còn gấp gáp hơn so với chúng ta!
Doanh nhàn nhạt khẳng định nói.
- Vâng!
- Thánh thượng, Nam Phương bị thương chiến của Chung Sơn bao trùm chỉ còn dư lại hai mươi Đế triều, đã có 14 Đế triều xuất hiện nội loạn, thần không còn là thần, quân không còn là quân, thậm chí, lại có Đại Đế bị tru sát, chỉ có sáu Đại Đế, thanh tĩnh nhất, kịp thời phản kích, đáng tiếc, chỉ có bốn Đại Đế thành công, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai chém giết người có liên quan, bất quá, bốn Đế triều kia cũng lâm vào giai đoạn bối rối, đường đường là Đế triều, gần như phế đi!
Lã Bất Vi thở dài nói.
- Thiệt hại thật lớn, lấy buôn bán để hủy nước? Đại Tần ta có thể có người noi theo?
Doanh hỏi.
- Bẩm Thánh thượng, có, đã bị thần xử phạt mức cao nhất theo pháp luật!
Lý Tư tiến lên phía trước nói.
- Ừm, ngăn chặn hết thảy ngọn nguồn!
Trong mắt Doanh hiện lên một cổ sát khí, nói.
- Vâng!
- Thánh thượng, Nam Phương đã đến giai đoạn kết thúc thương chiến, quân đội Đại Tranh Đế triều của Chung Sơn lập tức sẽ bắt đầu thu hoạch thành quả thịnh soạn, chúng ta có nên . . .
Lã Bất Vi hỏi.
- Để cho chút ít võ tướng vừa mới lên đi Nam Phương lịch lãm một phen a!
Doanh gật gật đầu nói.
- Vâng!
Lã Bất Vi lập tức cung kính nói.
Đại Tần bắt đầu xuất binh xuôi nam, giống như trước, một đám Đế triều ở Nam Phương bỗng nhiên hỗn loạn không chịu nổi một cách quỷ dị, Đại Ung Thiên triều do Thái Tông Vương mang binh xuôi nam, Thái Tuế Thiên triều cũng phái binh xuôi nam!
Đại Tranh Đế triều, Trường Sinh Điện! Bên trong triều hội.
Thủy Kính tiến lên phía trước nói:
- Khởi bẩm bệ hạ, bốn Đế triều vây công triều ta nửa năm trước đã hoàn toàn bình định.
- Ừm!
Chung Sơn gật đầu.
- Khởi bẩm bệ hạ, bên trong các Đế triều ở tứ phương, có mười đại Đế triều đã sụp đổ, các Thừa tướng nguyên triều, thần tử phụ triều, tấu lên bệ hạ, mời bệ hạ tiếp thu chư địa!
Dịch Diễn cười nói.
Cả triều ồ lên, hiển nhiên, rất nhiều đại thần đến hiện tại vẫn không rõ chuyện gì xảy ra, mời Đại Tranh tiếp thu chư địa? Thiệt hay giả?
- Ừm, tam đại Thiên triều ở Bắc Phương có thể đã động binh, tăng nhanh động tác, lấy tốc độ nhanh nhất, thu phục chúng địa!
Chung Sơn hạ lệnh.
- Rõ!
Dịch Diễn lập tức nói.
Cả triều khiếp sợ, phảng phất giống như nghe thiên thư, đây là thật sao? Đại Tranh nửa năm trước khó khăn nặng nề, ngoài bị vây công bốn hướng, bên trong có Trường Sinh giới đột kích, có thể nói thiếu chút xíu nữa là sẽ bị tiêu diệt, hiện tại, hiện tại cũng quá thuận đi, Đế triều của người ta tới mời Đại Tranh đi tiếp thu?
- Thủy Kính!
Chung Sơn kêu lên.
- Có thần!
Thủy Kính lập tức đáp.
- Mấy năm trước, khoa cử của Đại La Thiên triều, một bài văn của Thủy Kính, dẫn tới chư thần trỗi lên, văn chương có một không hai, khoa cử của Đại Tranh lần này, cứ giao cho ngươi làm chủ khảo, mong ngươi là vì Đại Tranh mà chọn lựa nhân tài ưu tú nhất! Bổ sung những gì quốc gia cần!
Chung Sơn trầm giọng nói.
- Rõ, thần tất không phụ bệ hạ trọng vọng! Bất quá văn chương của thần, so với bệ hạ lại khác khá xa, bệ hạ khen trật rồi.
Thủy Kính lập tức cung kính nói.
- Ừm, bãi triều!
Chung Sơn nói.
- Bãi triều!
- Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.
Hạ triều, Chung Sơn đang muốn chuẩn bị tiếp tục nghiên cứu tàn niệm của Cổ Thần Thông trong cơ thể, bỗng nhiên lại có người tới nhiễu.
Người tới chính là Thiếu chủ Huyền Vũ tộc, Quy Xà.
- Bệ hạ, Tiền Chí Tôn của Huyền Vũ cầu kiến.
Quy Xà nhíu mày nói.
- Quy Thọ? Hắn đã độ quá Thiên kiếp?
Chung Sơn khe khẽ ngoài ý muốn.
- Đúng, Tiền Chí Tôn sắp đi tới đại thế giới, trước khi đi, muốn gặp lại bệ hạ một lần!
Quy Xà nói.
Suy nghĩ một chút, Chung Sơn nói:
- Ngươi đi dẫn hắn đến Thiên Duyến Các đi!
- Vâng!
/1254
|