Mọi người đều nhìn về phía Chung Sơn, ghế nhỏ?
Tư Mã Sách và một đám tiên nhân dùng vẻ mặt trêu tức nhìn về phía Chung Sơn, một tên Đế Cực Cảnh mà thôi, có thể cho ngươi ngồi ghế đã là nể mặt mũi ngươi rồi, vừa vặn lại có thể chấn nhiếp mọi người, chỉ cần mọi người đều ngồi xuống, vậy thì coi như thừa nhận địa vị cường thế của hắn, lời nói kế tiếp cũng dễ dàng hơn nhiều.
Khổng Liệt Thiên, Cổ Chính Nhất, Doanh, ba Thánh thượng đều nhìn về phía Chung Sơn, ba người cũng không ngồi xuống, ba người đều đoán được dụng ý của Tư Mã Sách, tuy nhiên, ba người đều biết Chung Sơn không phải người chủ dễ khi dễ, theo kinh nghiệm trước đó, cho dù hoàn cảnh gian nan hơn, Chung Sơn đều có thể tìm được một cái kỳ lộ để đi ra.
Chung Sơn nhìn ghế nhỏ trước mặt, khóe miệng lộ ra nụ cười khổ, xem ra, những tiên nhân này thực xem hắn như quả hồng?
Ghế nhỏ? Chung Sơn làm sao có thể ngồi xuống? Tuy nói đại trượng phu co được dãn được, nhưng mà trong lúc không thể khuất nhục, tuyệt đối không được khuất phục.
Tiên nhân? Tiên nhân thì thế nào, ở âm phủ, tiên nhân cũng chỉ là thần tử của ta mà thôi.
Chung Sơn ánh mắt lạnh lùng.
- Mời...............!
Tư Mã Sách lại lần nữa quay sang Chung Sơn kêu một tiếng, một cái vòng này, quan trong nhất chính là bức bách tên Đế Cực Cảnh này ngồi xuống.
1 cổ cường đại khí ép về phía Chung Sơn, Tư Mã Sách chẳng những phải áp bách tâm lý Chung Sơn, mà còn phải áp bức thân thể hắn, khí tức cường đại lập tức ép lại, như một cơn cuồng phong thổi thẳng tới Chung Sơn, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng đem Chung Sơn thôi bay.
Đúng lúc này, Đế Huyền Sát chắn trước mặt, lập tức chắn trước mặt Chung Sơn, khí thế cuồng phong đột nhiên dừng lại, Chung Sơn phảng phất như không hề phát giác nhìn.
Tư Mã Sách nhíu mày, ngưng trọng nhìn về phía Đế Huyền Sát.
Lúc này, chỉ thấy Chung Sơn bỗng nhiên nhấc chân, một cước đã lăn ghế.
- Ầm ầm!
Ghế không ngờ bị Chung Sơn đá lăn ra ngoài.
Một cước đột ngột này, mọi người nhìn mà đều kinh ngạc, Tư Mã Sách không tin, rất không tín, hắn chỉ là một tên Đế Cực Cảnh nho nhỏ, dám ở trong Thế Giới của mình giương oai?
Ba tên Thánh thượng khác cũng đều nhíu nhíu mày, Chung Sơn này, rất khiến cho người ta ngoài ý muốn, cho dù không ngồi, cũng không nên đá lăn ra đất nha.
Trên trán mười đại Địa Tiên đều lộ ra từng đạo hắc tuyến.
Chung Sơn một cước đá lăn lốc ghế nhỏ, vung tay một cái, một tòa Đế Vương tôn vị, Cửu Long Thiên Ỷ ầm ầm rơi xuống đất.
- Oanh...............!
Cửu Long Thiên Ỷ mạnh mẽ rơi xuống đất, đập khiến mặt đất nổ tung, đây mới là ghế ngồi của Đế Vương. Chung Sơn một thân long bào, đạp bước đi lên, xoay người ngồi xuống.
Tư Mã Sách có cảm giác có chút há hốc mồm, đây là cái quái gì? Ra ngoài còn tự mang long ỷ?
- Ha ha ha ha..........!
Doanh tán thưởng cười to một trận. Nhấc chân, một cước đá văng ngai vàng trước mặt.
Lật tay một cái, Doanh cũng lấy ra một cái Thánh thượng tôn vị thật lớn, cũng là một cái long ỷ thật lớn.
- Oanh...............!
Long ỷ rơi xuống đất, Doanh một thân long bào màu đen, đạp bước đi lên, xoay người ngồi xuống.
Lại một cái nữa? Tư Mã Sách mí mắt nhảy lên.
Không phải lại một cái, mà mỗi một Thánh thượng đều như thế, Cổ Chính Nhất, Khổng Liệt Thiên, mỗi người đều lấy ra long ỷ của mình, đá văng ngai vàng ra, bình yên ngồi xuống.
Tiểu thế giới phân tranh đó là chuyện tiểu thế giới, đối với kẻ lai giả bất thiện của đại thế giới, tự nhiên mọi người tạm thời nhất trí đối ngoại.
Bốn Hoàng đế sau khi ngồi xong, bốn người mang theo đứng ở một bên, cùng nhau nhìn về phía Tư Mã Sách.
Tư Mã Sách, kế sách thứ nhất thất bại.
Phẫn hận nhìn chằm chằm Chung Sơn, trong mắt Tư Mã Sách hiện lên vẻ oán độc.
Mà cổ oán độc này vô cùng mãnh liệt, phảng phất lây lan đến Thao Thiết đang ngồi ăn vậy.
Thao Thiết đang nhấm nuốt ngấu nghiến như hổ đói, bỗng nhiên, Thao Thiết cảm nhận được chủ nhân phẫn nộ, bản thân Thao Thiết cũng phẫn nộ theo.
Tư Mã Sách oán độc nhìn chằm chằm Chung Sơn, Thao Thiết cũng rất nhanh phát hiện Chung Sơn, hai mắt lập tức đỏ rực, thân hình bổ nhào tới.
- Rống...............!
Thao Thiết rống to một tiếng, nằm ngoài dự kiến của mọi người lao thẳng tới Chung Sơn, mồm to mở ra, hình như muốn một ngụm nuốt chửng Chung Sơn. Khí thế kia, tràn ngập một cỗ khí thế không thể đỡ.
Một màn này, đập vào trong mắt Tư Mã Sách nhưng, Tư Mã Sách cũng không ngăn cản, tùy ý để Thao Thiết nhắm tới Chung Sơn, mở cái miệng rộng thôn thiên nuốt địa ra.
Đế Huyền Sát vừa muốn ra tay, Chung Sơn ngón tay hơi động, ý bảo Đế Huyền Sát không nên cử động. Đế Huyền Sát gật gật đầu nhịn xuống.
Mồm to mang theo một cỗ tanh hôi, lao thẳng tới Chung Sơn, mắt thấy sắp tới trước mặt, mắt thấy sẽ một ngụm nuốt cả Chung Sơn lẫn long ỷ.
- Ái da...............!
Chỗ long ỷ, đột nhiên truyền tới thanh âm yêu kiều của Bát Cực Thiên Vĩ, thanh âm rất giòn tan, nhưng lại tràn ngập phẫn nộ.
Sau một tiếng kêu này, Thao Thiết không biết vì sao, toàn thân đột nhiên dựng thẳng lên, rất nhiều gai thịt dựng thẳng lên, tiếp đó mồm to đóng lai, đột nhiên lui về phía sau.
Trên mặt Thao Thiết không ngờ tràn đầy hoảng sợ, phảng phất vừa rồi bị tiếng kêu cổ quái kia làm cho sợ dựng lên.
Nhìn thấy Thao Thiết khiếp đảm lui trở về, trên mặt Tư Mã Sách hơi hơi phát lạnh, cảm giác hôm nay cái gì cũng không thuận lợi.
Một tiếng vừa rồi sao lại thế vậy? Sao lại dọa cho Thao Thiết sợ tới như vậy?
Tư Mã Sách không rõ, đám Địa Tiên cũng không rõ, nhưng, Thân Tề Thiên và Thần Nha Đạo Quân lại rất rõ ràng, lại là thanh âm kia, lại là quái thú kia? Ngay cả Tử Kim Văn Long Côn nó đều ăn. Ngay cả Trảm Tiên Phi Đao nó đều nuốt. Không sai đâu, chính là thanh âm kia.
Nhưng, quái thú kia trốn ở đâu?
Thao Thiết mới đầu sợ hãi, sau đó hình như cũng phát hiện chính mình không ổn, một màn sợ hãi vừa rồi, không phải trong trí nhớ mỗi hung thú, mà là sợ hãi từ trong linh hồn, hình như sợ hãi từ bản năng vậy. Không, có cái gì đó thật là khủng khiếp!
- Rống...............
Thao Thiết lại lần nữa hung ác rống với Chung Sơn.
- Tư Mã Sách, đây là đạo đãi khách của ngươi sao?
Doanh nhàn nhạt lên tiếng.
Tư Mã Sách sắc mặt rất không tốt, nhìn lại xem Doanh, lại nhìn lại Chung Sơn.
- Đi ăn linh thạch đi, tạm thời không cần ngươi!
Tư Mã Sách trấn an Thao Thiết.
Thao Thiết lại quay sang Chung Sơn hung ác một hồi, mới không cam lòng rất không muốn tiêu sái đi tới đống linh thạch của mình.
Chủ khách ngồi nói chuyện hoang đường, sách lược Tư Mã Sách tỉ mỉ chuẩn bị không ngờ lại biến thành không chịu nổi như thế, lần đầu tiên Tư Mã Sách cảm giác được sự tà môn của tiểu thế giới này, mình cho tới bấy giờ chưa hề thua thiệt, mà ở trong này lại bị ngậm bồ hòn, lại không làm gì được.
.
- Tư Mã tiên nhân?
Thân Tề Thiên bỗng nhiên kêu lên.
Tư Mã Sách quay đầu nhìn về phía Thân Tề Thiên, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc, đối với Thân Tề Thiên, Tư Mã Sách vô cùng phức tạp. Bởi vì hắn rất giống một người.
- Hả?
Tư Mã Sách nghi hoặc hỏi.
- Lúc trước từ trong giọng nói của ngươi, ta nghe ngươi nói, đại thế giới có một người có hình dạng rất giống ta, không biết hắn là ai?
Thân Tề Thiên nhíu mày hỏi.
Là ai? Tư Mã Sách nhíu mày, nhìn lại Thân Tề Thiên, Tư Mã Sách cũng không cố ý giấu giếm.
- Hầu tộc từng có 1 Đại Thánh họ Tôn, đáng tiếc bất hạnh ngã xuống, lưu lại 18 đệ tử Hầu tộc, mỗi người đều sửa lại họ Tôn, trong đó có một gã Tôn Thân trong 18 đệ tử hung ác nhất, người đời xưng là Hầu Ma, đáng tiếc, cuối cùng bị đám đại tiên tiêu diệt ở chỗ sườn núi cao 6 trượng ở đại thế giới, lúc ấy ta vừa vặn ở đó, tằng thấy mặt hắn một lần, trừ khí chất khác ra thì bộ dạng giống hệt ngươi!
Tư Mã Sách trầm giọng nói.
- Tôn Thân?
Thân Tề Thiên khẽ nhíu mày.
- Tốt lắm, bắt đầu cái mà ngươi gọi là Luận Thiên Đại Hội đi!
Doanh nhàn nhạt lên tiếng.
Mọi người cùng nhau nhìn về phía Tư Mã Sách.
Tư Mã Sách nhìn lại Doanh, không biết vì sao, Tư Mã Sách không ngờ nhìn không thấu Doanh, thậm chí, tên thuộc hạ kia của Doanh, Tư Mã Sách cũng không thấu, Đại Tần này thật là cổ quái.
Bên kia Khổng Liệt Thiên, Tư Mã Sách cũng như thế, cảm giác nhìn không rõ, hình như hắn bị làm cho chìm vào trong sương mù vậy. Bên cạnh Thần Nha Đạo Quân, hắn cũng không nhìn rõ tu vi.
Tư Mã Sách càng ngày càng cổ quái, công pháp tiểu thế giới này, thật sự thần kỳ như vậy? Không ngờ công pháp che giấu đến ngay cả một Thiên Tiên như hắn cũng nhìn không thấu?
Lúc nhìn về phía Chung Sơn là lúc, Tư Mã Sách nhìn ra tu vi của Chung Sơn, Đế Cực Cảnh tầng thứ bảy, nhưng mà Đế Huyền Sát bên cạnh hắn, chính mình không ngờ cũng nhìn không thấu tu vi, này, này rốt cuộc tiểu thế giới gì? Sao lại cổ quái như vậy?
Khi nhìn Cổ Chính Nhất, Tư Mã Sách sắc mặt tốt hơn rất nhiều, nhưng mà bộ dạng của Thân Tề Thiên, lại khiến cho Tư Mã Sách rối rắm không thôi.
Tiểu thế giới cổ quái, tiểu thế giới tà môn!
- Tốt lắm, chúng ta bắt đầu đi!
Tư Mã Sách hít sâu một hơi nói.
Mọi người đều nhìn về phía Tư Mã Sách.
- Luận Thiên Đại Hội, triệu tập các ngươi đến, tự nhiên là thảo luận thiên địa này, thảo luận quyền sở hữu tiểu thế giới này.
Tư Mã Sách nói.
- Quyền sở hữu? Ngươi muốn cùng chúng ta phân thiên hạ?
Khổng Liệt Thiên cười lạnh nói.
- Không, không phải phân!
Tư Mã Sách cười tà nói.
Không phải phân? Chẳng nhẽ muốn toàn bộ? Mọi người lạnh lùng nhìn về phía Tư Mã Sách.
- Hơn 100 năm trước, ở đại thế giới, tại một chỗ cách Thái Sơ Thánh Đình ta không xa, không gian chấn động không chịu nổi, một tiểu thế giới phảng phất giống như bất cứ lúc nào cũng sụp đổ, chắc là chư vị đều biết sao lại như thế, một năm này, ta đã sưu tập tư liệu Thần Châu, cũng đã hiểu rõ, Thần Châu từng có một tên Cổ Thần Thông khai thiên lập địa, đáng tiếc, cuối cùng thất bại trong gang tấc. Có đúng hay không?
Tư Mã Sách nhàn nhạt hỏi.
- Ngươi là nói, lúc Cổ Thần Thông khai thiên lập địa, đại thế giới phản ứng rất mạnh?
Doanh mặt nhăn mày nhíu hỏi.
- Thiên địa cử hà (mây màu sinh ra), vạn hồng (vạn cầu vồng) xông lên tận trời, tiên nhạc thổi lên, huyễn tiên vô tận, cộng thêm không gian lay động, đâu chỉ là phản ứng rất manh?
Tư Mã Sách nhớ lại nói.
Doanh gật gật đầu, nhẹ nhàng vỗ long ỷ, phảng phất như đang suy nghĩ cái gì.
- Vậy ngươi ý của ngươi là gì?
Khổng Liệt Thiên trầm giọng hỏi.
- Thánh Đình chi cảnh đã hiện, đó là thiên ý cho phép, Cổ Thần Thông thất bại, đó là hắn vô năng, xuất hiện qua Thánh Đình chi cảnh, đây là thiên ý, ý nghĩa tiểu thế giới này, không lâu sau nhất định sẽ sụp đổ, lại có người khai thiên, đúc Thiên Đình, trở thành thiên địa Thánh Đình.
Tư Mã Sách trầm giọng nói.
- Ồ? Vậy ngươi muốn...?
Khổng Liệt Thiên lạnh lùng nhìn về phía Tư Mã Sách.
Mọi người đều đại khái đoán được ý tứ của Tư Mã Sách, bốn Hoàng đế đồng thời lạnh lùng nhìn về phía Tư Mã Sách.
- Lại khai thiên địa!
Tư Mã Sách vô cùng kiên định nói.
Tư Mã Sách và một đám tiên nhân dùng vẻ mặt trêu tức nhìn về phía Chung Sơn, một tên Đế Cực Cảnh mà thôi, có thể cho ngươi ngồi ghế đã là nể mặt mũi ngươi rồi, vừa vặn lại có thể chấn nhiếp mọi người, chỉ cần mọi người đều ngồi xuống, vậy thì coi như thừa nhận địa vị cường thế của hắn, lời nói kế tiếp cũng dễ dàng hơn nhiều.
Khổng Liệt Thiên, Cổ Chính Nhất, Doanh, ba Thánh thượng đều nhìn về phía Chung Sơn, ba người cũng không ngồi xuống, ba người đều đoán được dụng ý của Tư Mã Sách, tuy nhiên, ba người đều biết Chung Sơn không phải người chủ dễ khi dễ, theo kinh nghiệm trước đó, cho dù hoàn cảnh gian nan hơn, Chung Sơn đều có thể tìm được một cái kỳ lộ để đi ra.
Chung Sơn nhìn ghế nhỏ trước mặt, khóe miệng lộ ra nụ cười khổ, xem ra, những tiên nhân này thực xem hắn như quả hồng?
Ghế nhỏ? Chung Sơn làm sao có thể ngồi xuống? Tuy nói đại trượng phu co được dãn được, nhưng mà trong lúc không thể khuất nhục, tuyệt đối không được khuất phục.
Tiên nhân? Tiên nhân thì thế nào, ở âm phủ, tiên nhân cũng chỉ là thần tử của ta mà thôi.
Chung Sơn ánh mắt lạnh lùng.
- Mời...............!
Tư Mã Sách lại lần nữa quay sang Chung Sơn kêu một tiếng, một cái vòng này, quan trong nhất chính là bức bách tên Đế Cực Cảnh này ngồi xuống.
1 cổ cường đại khí ép về phía Chung Sơn, Tư Mã Sách chẳng những phải áp bách tâm lý Chung Sơn, mà còn phải áp bức thân thể hắn, khí tức cường đại lập tức ép lại, như một cơn cuồng phong thổi thẳng tới Chung Sơn, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng đem Chung Sơn thôi bay.
Đúng lúc này, Đế Huyền Sát chắn trước mặt, lập tức chắn trước mặt Chung Sơn, khí thế cuồng phong đột nhiên dừng lại, Chung Sơn phảng phất như không hề phát giác nhìn.
Tư Mã Sách nhíu mày, ngưng trọng nhìn về phía Đế Huyền Sát.
Lúc này, chỉ thấy Chung Sơn bỗng nhiên nhấc chân, một cước đã lăn ghế.
- Ầm ầm!
Ghế không ngờ bị Chung Sơn đá lăn ra ngoài.
Một cước đột ngột này, mọi người nhìn mà đều kinh ngạc, Tư Mã Sách không tin, rất không tín, hắn chỉ là một tên Đế Cực Cảnh nho nhỏ, dám ở trong Thế Giới của mình giương oai?
Ba tên Thánh thượng khác cũng đều nhíu nhíu mày, Chung Sơn này, rất khiến cho người ta ngoài ý muốn, cho dù không ngồi, cũng không nên đá lăn ra đất nha.
Trên trán mười đại Địa Tiên đều lộ ra từng đạo hắc tuyến.
Chung Sơn một cước đá lăn lốc ghế nhỏ, vung tay một cái, một tòa Đế Vương tôn vị, Cửu Long Thiên Ỷ ầm ầm rơi xuống đất.
- Oanh...............!
Cửu Long Thiên Ỷ mạnh mẽ rơi xuống đất, đập khiến mặt đất nổ tung, đây mới là ghế ngồi của Đế Vương. Chung Sơn một thân long bào, đạp bước đi lên, xoay người ngồi xuống.
Tư Mã Sách có cảm giác có chút há hốc mồm, đây là cái quái gì? Ra ngoài còn tự mang long ỷ?
- Ha ha ha ha..........!
Doanh tán thưởng cười to một trận. Nhấc chân, một cước đá văng ngai vàng trước mặt.
Lật tay một cái, Doanh cũng lấy ra một cái Thánh thượng tôn vị thật lớn, cũng là một cái long ỷ thật lớn.
- Oanh...............!
Long ỷ rơi xuống đất, Doanh một thân long bào màu đen, đạp bước đi lên, xoay người ngồi xuống.
Lại một cái nữa? Tư Mã Sách mí mắt nhảy lên.
Không phải lại một cái, mà mỗi một Thánh thượng đều như thế, Cổ Chính Nhất, Khổng Liệt Thiên, mỗi người đều lấy ra long ỷ của mình, đá văng ngai vàng ra, bình yên ngồi xuống.
Tiểu thế giới phân tranh đó là chuyện tiểu thế giới, đối với kẻ lai giả bất thiện của đại thế giới, tự nhiên mọi người tạm thời nhất trí đối ngoại.
Bốn Hoàng đế sau khi ngồi xong, bốn người mang theo đứng ở một bên, cùng nhau nhìn về phía Tư Mã Sách.
Tư Mã Sách, kế sách thứ nhất thất bại.
Phẫn hận nhìn chằm chằm Chung Sơn, trong mắt Tư Mã Sách hiện lên vẻ oán độc.
Mà cổ oán độc này vô cùng mãnh liệt, phảng phất lây lan đến Thao Thiết đang ngồi ăn vậy.
Thao Thiết đang nhấm nuốt ngấu nghiến như hổ đói, bỗng nhiên, Thao Thiết cảm nhận được chủ nhân phẫn nộ, bản thân Thao Thiết cũng phẫn nộ theo.
Tư Mã Sách oán độc nhìn chằm chằm Chung Sơn, Thao Thiết cũng rất nhanh phát hiện Chung Sơn, hai mắt lập tức đỏ rực, thân hình bổ nhào tới.
- Rống...............!
Thao Thiết rống to một tiếng, nằm ngoài dự kiến của mọi người lao thẳng tới Chung Sơn, mồm to mở ra, hình như muốn một ngụm nuốt chửng Chung Sơn. Khí thế kia, tràn ngập một cỗ khí thế không thể đỡ.
Một màn này, đập vào trong mắt Tư Mã Sách nhưng, Tư Mã Sách cũng không ngăn cản, tùy ý để Thao Thiết nhắm tới Chung Sơn, mở cái miệng rộng thôn thiên nuốt địa ra.
Đế Huyền Sát vừa muốn ra tay, Chung Sơn ngón tay hơi động, ý bảo Đế Huyền Sát không nên cử động. Đế Huyền Sát gật gật đầu nhịn xuống.
Mồm to mang theo một cỗ tanh hôi, lao thẳng tới Chung Sơn, mắt thấy sắp tới trước mặt, mắt thấy sẽ một ngụm nuốt cả Chung Sơn lẫn long ỷ.
- Ái da...............!
Chỗ long ỷ, đột nhiên truyền tới thanh âm yêu kiều của Bát Cực Thiên Vĩ, thanh âm rất giòn tan, nhưng lại tràn ngập phẫn nộ.
Sau một tiếng kêu này, Thao Thiết không biết vì sao, toàn thân đột nhiên dựng thẳng lên, rất nhiều gai thịt dựng thẳng lên, tiếp đó mồm to đóng lai, đột nhiên lui về phía sau.
Trên mặt Thao Thiết không ngờ tràn đầy hoảng sợ, phảng phất vừa rồi bị tiếng kêu cổ quái kia làm cho sợ dựng lên.
Nhìn thấy Thao Thiết khiếp đảm lui trở về, trên mặt Tư Mã Sách hơi hơi phát lạnh, cảm giác hôm nay cái gì cũng không thuận lợi.
Một tiếng vừa rồi sao lại thế vậy? Sao lại dọa cho Thao Thiết sợ tới như vậy?
Tư Mã Sách không rõ, đám Địa Tiên cũng không rõ, nhưng, Thân Tề Thiên và Thần Nha Đạo Quân lại rất rõ ràng, lại là thanh âm kia, lại là quái thú kia? Ngay cả Tử Kim Văn Long Côn nó đều ăn. Ngay cả Trảm Tiên Phi Đao nó đều nuốt. Không sai đâu, chính là thanh âm kia.
Nhưng, quái thú kia trốn ở đâu?
Thao Thiết mới đầu sợ hãi, sau đó hình như cũng phát hiện chính mình không ổn, một màn sợ hãi vừa rồi, không phải trong trí nhớ mỗi hung thú, mà là sợ hãi từ trong linh hồn, hình như sợ hãi từ bản năng vậy. Không, có cái gì đó thật là khủng khiếp!
- Rống...............
Thao Thiết lại lần nữa hung ác rống với Chung Sơn.
- Tư Mã Sách, đây là đạo đãi khách của ngươi sao?
Doanh nhàn nhạt lên tiếng.
Tư Mã Sách sắc mặt rất không tốt, nhìn lại xem Doanh, lại nhìn lại Chung Sơn.
- Đi ăn linh thạch đi, tạm thời không cần ngươi!
Tư Mã Sách trấn an Thao Thiết.
Thao Thiết lại quay sang Chung Sơn hung ác một hồi, mới không cam lòng rất không muốn tiêu sái đi tới đống linh thạch của mình.
Chủ khách ngồi nói chuyện hoang đường, sách lược Tư Mã Sách tỉ mỉ chuẩn bị không ngờ lại biến thành không chịu nổi như thế, lần đầu tiên Tư Mã Sách cảm giác được sự tà môn của tiểu thế giới này, mình cho tới bấy giờ chưa hề thua thiệt, mà ở trong này lại bị ngậm bồ hòn, lại không làm gì được.
.
- Tư Mã tiên nhân?
Thân Tề Thiên bỗng nhiên kêu lên.
Tư Mã Sách quay đầu nhìn về phía Thân Tề Thiên, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc, đối với Thân Tề Thiên, Tư Mã Sách vô cùng phức tạp. Bởi vì hắn rất giống một người.
- Hả?
Tư Mã Sách nghi hoặc hỏi.
- Lúc trước từ trong giọng nói của ngươi, ta nghe ngươi nói, đại thế giới có một người có hình dạng rất giống ta, không biết hắn là ai?
Thân Tề Thiên nhíu mày hỏi.
Là ai? Tư Mã Sách nhíu mày, nhìn lại Thân Tề Thiên, Tư Mã Sách cũng không cố ý giấu giếm.
- Hầu tộc từng có 1 Đại Thánh họ Tôn, đáng tiếc bất hạnh ngã xuống, lưu lại 18 đệ tử Hầu tộc, mỗi người đều sửa lại họ Tôn, trong đó có một gã Tôn Thân trong 18 đệ tử hung ác nhất, người đời xưng là Hầu Ma, đáng tiếc, cuối cùng bị đám đại tiên tiêu diệt ở chỗ sườn núi cao 6 trượng ở đại thế giới, lúc ấy ta vừa vặn ở đó, tằng thấy mặt hắn một lần, trừ khí chất khác ra thì bộ dạng giống hệt ngươi!
Tư Mã Sách trầm giọng nói.
- Tôn Thân?
Thân Tề Thiên khẽ nhíu mày.
- Tốt lắm, bắt đầu cái mà ngươi gọi là Luận Thiên Đại Hội đi!
Doanh nhàn nhạt lên tiếng.
Mọi người cùng nhau nhìn về phía Tư Mã Sách.
Tư Mã Sách nhìn lại Doanh, không biết vì sao, Tư Mã Sách không ngờ nhìn không thấu Doanh, thậm chí, tên thuộc hạ kia của Doanh, Tư Mã Sách cũng không thấu, Đại Tần này thật là cổ quái.
Bên kia Khổng Liệt Thiên, Tư Mã Sách cũng như thế, cảm giác nhìn không rõ, hình như hắn bị làm cho chìm vào trong sương mù vậy. Bên cạnh Thần Nha Đạo Quân, hắn cũng không nhìn rõ tu vi.
Tư Mã Sách càng ngày càng cổ quái, công pháp tiểu thế giới này, thật sự thần kỳ như vậy? Không ngờ công pháp che giấu đến ngay cả một Thiên Tiên như hắn cũng nhìn không thấu?
Lúc nhìn về phía Chung Sơn là lúc, Tư Mã Sách nhìn ra tu vi của Chung Sơn, Đế Cực Cảnh tầng thứ bảy, nhưng mà Đế Huyền Sát bên cạnh hắn, chính mình không ngờ cũng nhìn không thấu tu vi, này, này rốt cuộc tiểu thế giới gì? Sao lại cổ quái như vậy?
Khi nhìn Cổ Chính Nhất, Tư Mã Sách sắc mặt tốt hơn rất nhiều, nhưng mà bộ dạng của Thân Tề Thiên, lại khiến cho Tư Mã Sách rối rắm không thôi.
Tiểu thế giới cổ quái, tiểu thế giới tà môn!
- Tốt lắm, chúng ta bắt đầu đi!
Tư Mã Sách hít sâu một hơi nói.
Mọi người đều nhìn về phía Tư Mã Sách.
- Luận Thiên Đại Hội, triệu tập các ngươi đến, tự nhiên là thảo luận thiên địa này, thảo luận quyền sở hữu tiểu thế giới này.
Tư Mã Sách nói.
- Quyền sở hữu? Ngươi muốn cùng chúng ta phân thiên hạ?
Khổng Liệt Thiên cười lạnh nói.
- Không, không phải phân!
Tư Mã Sách cười tà nói.
Không phải phân? Chẳng nhẽ muốn toàn bộ? Mọi người lạnh lùng nhìn về phía Tư Mã Sách.
- Hơn 100 năm trước, ở đại thế giới, tại một chỗ cách Thái Sơ Thánh Đình ta không xa, không gian chấn động không chịu nổi, một tiểu thế giới phảng phất giống như bất cứ lúc nào cũng sụp đổ, chắc là chư vị đều biết sao lại như thế, một năm này, ta đã sưu tập tư liệu Thần Châu, cũng đã hiểu rõ, Thần Châu từng có một tên Cổ Thần Thông khai thiên lập địa, đáng tiếc, cuối cùng thất bại trong gang tấc. Có đúng hay không?
Tư Mã Sách nhàn nhạt hỏi.
- Ngươi là nói, lúc Cổ Thần Thông khai thiên lập địa, đại thế giới phản ứng rất mạnh?
Doanh mặt nhăn mày nhíu hỏi.
- Thiên địa cử hà (mây màu sinh ra), vạn hồng (vạn cầu vồng) xông lên tận trời, tiên nhạc thổi lên, huyễn tiên vô tận, cộng thêm không gian lay động, đâu chỉ là phản ứng rất manh?
Tư Mã Sách nhớ lại nói.
Doanh gật gật đầu, nhẹ nhàng vỗ long ỷ, phảng phất như đang suy nghĩ cái gì.
- Vậy ngươi ý của ngươi là gì?
Khổng Liệt Thiên trầm giọng hỏi.
- Thánh Đình chi cảnh đã hiện, đó là thiên ý cho phép, Cổ Thần Thông thất bại, đó là hắn vô năng, xuất hiện qua Thánh Đình chi cảnh, đây là thiên ý, ý nghĩa tiểu thế giới này, không lâu sau nhất định sẽ sụp đổ, lại có người khai thiên, đúc Thiên Đình, trở thành thiên địa Thánh Đình.
Tư Mã Sách trầm giọng nói.
- Ồ? Vậy ngươi muốn...?
Khổng Liệt Thiên lạnh lùng nhìn về phía Tư Mã Sách.
Mọi người đều đại khái đoán được ý tứ của Tư Mã Sách, bốn Hoàng đế đồng thời lạnh lùng nhìn về phía Tư Mã Sách.
- Lại khai thiên địa!
Tư Mã Sách vô cùng kiên định nói.
/1254
|