Rống!
Cái đuôi màu đỏ của Bát Cực Thiên Vĩ cắm xuống, nhất thời đâm rách cái cánh có lực mạnh của Côn Bằng, đây chính là phòng ngự cường đại cấp bậc tiên thuẫn, cư nhiên bị cái đuôi của Bát Cực Thiên Vĩ đâm thấu?
Cái đuôi màu đỏ rút ra, mang theo một nắm máu huyết của Côn Bằng.
Đau đớn cực độ, thân thể Côn Bằng ầm ầm rung động, rung động khổng lồ, kéo theo Bắc Minh Thế Giới cũng không ngừng lay động, Bắc Minh Chi Hải phía dưới lại càng trào dâng lên tận trời, nước Hắc Hải gầm thét đầy trời!
Chấn động kịch liệt đánh bay Bát Cực Thiên Vĩ.
Côn Bằng lớn ba nghìn dặm, Bát Cực Thiên Vĩ chỉ lớn có hai nghìn dặm, cuối cùng không cách nào quấn quanh hoàn toàn, bị Côn Bằng đẩy ra!
Côn Bằng đánh văng Bát Cực Thiên Vĩ ra, vẻ mặt phẫn nộ, sợ hãi lúc trước đã sớm không thấy, mà Bát Cực Thiên Vĩ cũng không sợ hãi, cái đuôi màu đỏ như máu kia, hình dáng đã có sáu phần tựa như Lục Tiên Kiếm, thật giống như có được uy lực kinh khủng của Lục Tiên Kiếm, cường thế vô địch.
Lực lượng đơn thể của Bát Cực Thiên Vĩ có lẽ không bằng Côn Bằng, nhưng là cái đuôi Lục Tiên Kiếm màu đỏ, lại thật giống như đuôi của bò cạp, làm Bát Cực Thiên Vĩ không sợ hãi!
Hai cự thú thông thiên đánh nhau.
Lúc trước khi Bát Cực Thiên Vĩ đâm cái đuôi xuống, Chung Sơn cũng xông về Thiên Hiểu Tử.
Hai thiên tài Thiên Cực Cảnh, đánh nhau kịch liệt.
Thiên Hiểu Tử, thiên tài tuyệt đối của Thiên gia, còn có vô số nội tình của Thiên gia, thế cho nên lúc đối địch, có thể luôn luôn có Tiên khí.
Thiên Điều, 1000 Trọng Lãng của Chung Sơn thật sự rất lợi hại, lúc trước một đao chém vỡ một cái Tiên khí, cỗ uy lực này đã sớm để cho Thiên Hiểu Tử phải trịnh trọng đối đãi, tuyệt đối không dám khinh thường.
Giờ phút này, Thiên Hiểu Tử đã trang bị Tiên khí mới, chuẩn bị nghênh đón đại đao của Chung Sơn, nhưng Chung Sơn cũng là thu hồi đại đao? Dùng bàn tay quỷ dị kia để đánh tới?
Trong tay Thiên Hiểu Tử là một thanh kiếm tiên!
Phối kiếm của Gia chủ Thiên gia, Thiên Mạch Kiếm!
Thiên Mạch Kiếm, bội kiếm do lão tổ tông Thiên gia lưu lại được sáng chế ở âm phủ. Là một thanh kiếm Thiên Tiên chân chính!
Thiên Hiểu Tử đâm ra một kiếm, Thiên Mạch Kiếm cường thế đâm thẳng về phía Chung Sơn.
Một đạo kiếm cương mười vạn trượng, phong mang mênh mông nhắm thẳng vào Chung Sơn, mặc dù không biến thái bằng Lục Tiên Kiếm, nhưng là khí thế kia lại không kém là bao nhiêu.
Đối mặt một kiếm này, Thiên Hiểu Tử nguyên tưởng rằng Chung Sơn sẽ chuẩn bị trốn, vì vậy ngay cả chuyển động biến hóa của kiếm thế cũng đã nghĩ kỹ.
Đáng tiếc, Chung Sơn cũng không có trốn, mà là đưa tay phải ra, hóa thành chưởng đao, một cái chưởng đao ầm ầm nghênh đón.
Một chưởng xuất ra, trong hư không nhất thời xuất hiện một cái hư ảnh chưởng đao khổng lồ, vô tận ký hiệu vờn quanh hai bên chưởng đao, mây mù lượn lờ, hết sức không chân thật.
Kiếm cương cùng hư ảnh chưởng đao va chạm.
Oanh!
Một tiếng vang thật lớn, thân hình Thiên Hiểu Tử chợt lui trăm trượng, thân hình Chung Sơn dừng lại.
Một chưởng bị kiếm cương của Thiên Mạch Kiếm triệt tiêu, Chung Sơn khẽ nhíu mày nhìn về Thiên Mạch Kiếm, Thiên Mạch Kiếm này lợi hại như thế?
Chung Sơn ngờ vực, mà Thiên Hiểu Tử cũng là kinh hãi, trong mắt đều là kinh hãi, làm sao có thể, làm sao lại vậy? Bàn tay kia của Chung Sơn, bàn tay kia làm sao lợi hại như vậy? Đây cũng là Thiên Tiên chi kiếm a!
Không thể nào, Thiên Hiểu Tử không tin, vũ động trường kiếm trong tay, mang ra một cổ kiếm thế cực hạn đâm thẳng về phía Chung Sơn lần nữa.
Bàn tay kia của Chung Sơn, hoặc biến thành chưởng đao, hoặc hóa thành quả đấm, một lần lại một lần, hung hăng va chạm với Thiên Mạch Kiếm.
Oanh! Oanh! Oanh! Oanh! Oanh! Oanh!
Theo kiếm cương đối đầu với hư ảnh, cuối cùng bàn tay kia của Chung Sơn cùng kiếm thể của Thiên Mạch Kiếm chạm vào nhau, nhiều lần bị đòn nghiêm trọng, Thiên Mạch Kiếm cũng là không công mà lui.
Chung Sơn thì càng chiến càng nhẹ nhàng vui vẻ, mà Thiên Hiểu Tử cũng là càng đánh càng sợ!
Bàn tay kia? Thế gian làm sao có thể có bàn tay cường đại như vậy? Có thể so với Thiên Tiên chi khí?
Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!
Nội tâm Thiên Hiểu Tử có vô hạn sợ hãi, đâm ra một kiếm lần nữa, tách ra khỏi Chung Sơn, từ xa xa kinh hãi nhìn vào bàn tay toả ra phù văn kia của Chung Sơn.
Thiên Hiểu Tử cảm thụ suy nghĩ của chính mình có chút rối loạn, không ngừng bắt buộc chính mình tĩnh táo, nhất định phải tĩnh táo. Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?
Thiên Hiểu Tử tỉnh táo lại, lần nữa lần nữa Thiên Mạch Kiếm thử dò xét.
Chung Sơn đánh tới một chưởng lần nữa!
Oanh!
Hư không lần nữa xuất hiện một hư ảnh quả đấm, vô tận hư ảnh phù văn bành bành tán, tiếp theo liền lờ mờ tản đi.
Bỗng nhiên, trong đầu Thiên Hiểu Tử chợt lóe linh quang. Tiếp theo lộ ra vẻ khó tin cực độ.
- Phù văn? Phù văn? Đó là phù văn phía trên Khai Thiên Phu, gia tộc từng có ghi lại, đó là phù văn phía trên Khai Thiên Phu! Đó là Khai Thiên Phu!
Thiên Hiểu Tử kinh hãi chỉ vào song chưởng của Chung Sơn.
Bàn tay của Chung Sơn, phù văn khe khẽ chớp động, ngân quang thoáng hiện, khói trắng lượn lờ, nhìn như vô cùng thần bí.
Nghe được Thiên Hiểu Tử sợ hãi kêu lên, Chung Sơn cười nhạt nói:
- Thiên gia không hổ là có truyền thừa lâu đời, ngay cả cái này cũng biết?
- Khai Thiên Phu, thật sự là Khai Thiên Phu? Không thể nào, vẫn lạc Cổ Thần Thông vẫn lạc, phủ hồn của Khai Thiên Phu đã tán ở thiên địa, tán ở trước mặt mọi người trong thiên hạ, cho dù lúc ấy Cổ Thần Thông có thể sống lại cũng không chiếm được, tại sao ngươi có thể có Khai Thiên Phu, tại sao ngươi có thể có?
Thiên Hiểu Tử cả kinh kêu lên.
- Khai Thiên Phu, Khai Thiên Phu là ở đâu ra?
Chung Sơn cười hỏi.
- Khai Thiên Phu, nghe đồn là một loại thiên đạo thiên địa đại thế giới phủ xuống, ngưng hình thành phủ (rìu), rơi vào hàng ngàn tiểu thế giới, mong người có đại phúc duyên nhận được để mở hàng ngàn tiểu thế giới. Một khi chủ nhân bỏ mình, nhất định tiêu tán trong thiên địa, đợi vài ngàn năm sau lại xuất thế lần nữa, truyền thừa mãi mãi.
Thiên Hiểu Tử nói.
- Ngươi cũng biết truyền thừa mãi mãi, là thiên đạo mà đại thế giới phủ xuống? Cổ Thần Thông vẫn lạc, Khai Thiên Phu tán ở thiên địa, ai có thể nói rằng phải chờ tới vạn năm mới có thể xuất thế lần nữa?
Chung Sơn cười nói.
- Xuất thế trước?
Trong lòng Thiên Hiểu Tử cả kinh.
Có lẽ là thiên đạo của đại thế giới cho phép, ở ngoại giới của hàng ngàn tiểu thế giới này đã xuất hiện khai thiên rầm rộ, đưa tới vô số thế lực của đại thế giới vây xem, bên trong Khai Thiên Phu bên trong nhất định sẽ xuất thế trước tiên.
- Ngươi cứ nói đi?
Chung Sơn nói.
- Cư nhiên bị ngươi chiếm được? Ngươi không ngờ lại là người đại phúc duyên kia, tại sao? Tại sao không phải là ta!
Trong mắt Thiên Hiểu Tử giận dữ, sắc mặt nhanh chóng đỏ bừng một trận.
- Phúc duyên của ngươi chưa đủ!
Chung Sơn đả kích nói.
Thiên Hiểu Tử đỏ hồng mắt nhìn chằm chằm Chung Sơn, đúng là chỉ có người đại phúc duyên mới có thể nhận được Khai Thiên Phu, Chung Sơn này có phúc duyên quá dày.
- Ngươi cũng đừng đắc ý, từ xưa đến nay, nhận được Khai Thiên Phu không chỉ có mình ngươi, nhưng không có một người nào khai thiên thành công, hơn nữa, mỗi người nhận được Khai Thiên Phu, có đại phúc duyên, cuối cùng cũng không chết tử tế được, hình thần câu diệt! Thậm chí trước Cổ Thần Thông, từng người cũng là bởi vì phúc duyên mà nhận được Khai Thiên Phu, tiếp theo cũng vì vậy mà phúc duyên hao hết, Khai Thiên Phu bị cưỡng đoạt đi, từ đó lúc trước, hình thần câu diệt!
Thiên Hiểu Tử ghen tỵ nói.
- Ngươi nói không sai, bọn họ cuối cùng cũng hình thần câu diệt, nhưng là, giả như ta khai thiên thành công thì sao?
Chung Sơn cười nhạt nói.
- Khai thiên thành công? Không thể nào, Cổ Thần Thông cũng không có thành công, ngươi làm sao có thể thành công?
Thiên Hiểu Tử cười lạnh nói.
- Ta bất đồng cùng hắn!
Chung Sơn lắc đầu.
Thấy Chung Sơn tự tin, con ngươi Thiên Hiểu Tử bỗng nhiên co rụt lại, không đúng, Chung Sơn đây không phải là Khai Thiên Phu, đó là một đôi bàn tay.
- Ngươi . . . Khai Thiên Phu của ngươi đâu? Ngươi luyện Khai Thiên Phu thành bàn tay? Ngươi đây là ý gì? Ngươi muốn làm gì?
Thiên Hiểu Tử bỗng nhiên cả kinh kêu lên.
- Ta không muốn trả lại trời cao!
Chung Sơn tà tà cười, dưới chân một bước xông về Thiên Hiểu Tử.
Không muốn trả lại cho trời cao? Lời nói thật cuồng vọng, cũng chỉ có Chung Sơn mới dám nói ra ngữ điệu cuồng ngạo như thế.
Khai Thiên Phum một loại thiên đạo chi dẫn do đại thế giới phủ xuống, thiên đạo chi uy, vô cùng mênh mông. Khai Thiên Phu, cuối cùng chẳng qua là ngoại vật, một khi khai thiên thành công, nhất định bị đại thế giới thu hồi, tan thành mây khói.
Chí bảo như thế, Chung Sơn sao có thể bỏ được?
Đại thế giới lựa chọn Chung Sơn, là phúc duyên vận khí của Chung Sơn, một thoáng kia khi Chung Sơn nhận được hồn của Khai Thiên Phu, phản ứng đầu tiên chính là chiếm để mình dùng, khai thiên không được, nhất định tan thành mây khói, khai thiên thành công còn phải trả lại?
Đến trong tay Chung Sơn, còn muốn trả lại? Lúc ấy phản ứng đầu tiên của Chung Sơn chính là luyện hóa hoàn toàn.
Cũng mặc kệ luyện hóa thành loại bảo vật nào, cuối cùng cũng sẽ bị thu hồi, Chung Sơn không cam lòng, vì vậy nghĩ tới luyện hóa để nhập vào cơ thể, trở thành một phần thân thể.
Hồn của Khai Thiên Phu mặc dù thuộc về tình hình yếu nhất của thiên đạo chi dẫn, nhưng vẫn là quá cường đại, thân thể người phàm căn bản chịu không được. Nhưng Chung Sơn cũng là ngoại lệ, Thiên Ma Thối Thể Đại Pháp có thể làm cho thực lực tăng lên trong thời gian ngắn, nhưng tên của môn công pháp này cuối cùng vẫn là Tôi Thể, tăng thực lực lên chẳng qua là tác dụng phụ mà thôi. Tôi Thể mới là bản chất, tầng thứ sáu, thân thể Chung Sơn đã cường đại đến mức có thể so với thân thể tiên nhân, cường thế vô địch.
Mặc dù dưới tình huống này, dưới tình huống Chung Sơn còn đang mượn số mệnh thiên hạ của Đại Tranh Đế triều, mới hoàn toàn luyện hóa Khai Thiên Phu hồn.
Một đôi bàn tay này, chính là một đôi Thần khí khai thiên! Không thể địch nổi!
Chung Sơn muốn lưu Khai Thiên Phu lại!
Đây là lần đầu tiên Chung Sơn thi triển, cũng cho Thiên Hiểu Tử một sự kinh sợ khổng lồ giống như trước.
Đối với Thiên Hiểu Tử, Chung Sơn cực kỳ rõ ràng, dã tâm của người này, là một người có dã tâm khổng lồ nhất trong lịch sử của Thiên gia âm phủ, dã tâm như thế, hắn không thể nào nói ra bí mật về hai tay của chính mình.
Một khi nói ra, chỉ cần lan truyền ra một tia phong thanh, vô số cường giả của thiên hạ nhất định sẽ ùn ùn kéo vào Đại Tranh Đế triều, mà dã tâm của hắn cũng không cách nào thi triển, hoàn toàn tan biến.
Ầm!
Chung Sơn đánh ra một chưởng lần nữa.
Bàn tay chắc chắn, sau khi luyện Khai Thiên Phu, tạo ra một cổ sắc bén cùng cuồng chưa từng có từ trước đến nay, một chưởng này đánh ra, thật giống như thiên địa Thần khí chém ra, không thể địch nổi.
Dĩ nhiên, cho dù sau khi luyện Khai Thiên Phu, bàn tay còn không phải là mạnh nhất, mặc dù Cổ Thần Thông có được Khai Thiên Phu, nhưng không có trải qua tế luyện quanh năm, cũng không thể cường đại đến trạng thái vô địch về sau.
Nhưng là, có Khai Thiên Phu hồn này, lời dẫn của thiên đạo, như vậy đối với sự trưởng thành sau này của bàn tay nhất định sẽ không có chút bình cảnh nào, càng ngày càng mạnh, một chưởng đánh ra, tức là thiên đạo khai thiên.
- Đôi bàn tay này của ta, gọi là Khai Thiên Chưởng.
Chung Sơn cười to nói.
Hữu chưởng chém ra một cái chưởng đao về phía Thiên Hiểu Tử lần nữa, va chạm một lần với Thiên Mạch Kiếm.
Oanh!
Thiên Mạch Kiếm run lên, nghiêng về một bên.
- A!
Thiên Mạch Kiếm bị bày tay trái của Chung Sơn nắm trong tay.
Cái đuôi màu đỏ của Bát Cực Thiên Vĩ cắm xuống, nhất thời đâm rách cái cánh có lực mạnh của Côn Bằng, đây chính là phòng ngự cường đại cấp bậc tiên thuẫn, cư nhiên bị cái đuôi của Bát Cực Thiên Vĩ đâm thấu?
Cái đuôi màu đỏ rút ra, mang theo một nắm máu huyết của Côn Bằng.
Đau đớn cực độ, thân thể Côn Bằng ầm ầm rung động, rung động khổng lồ, kéo theo Bắc Minh Thế Giới cũng không ngừng lay động, Bắc Minh Chi Hải phía dưới lại càng trào dâng lên tận trời, nước Hắc Hải gầm thét đầy trời!
Chấn động kịch liệt đánh bay Bát Cực Thiên Vĩ.
Côn Bằng lớn ba nghìn dặm, Bát Cực Thiên Vĩ chỉ lớn có hai nghìn dặm, cuối cùng không cách nào quấn quanh hoàn toàn, bị Côn Bằng đẩy ra!
Côn Bằng đánh văng Bát Cực Thiên Vĩ ra, vẻ mặt phẫn nộ, sợ hãi lúc trước đã sớm không thấy, mà Bát Cực Thiên Vĩ cũng không sợ hãi, cái đuôi màu đỏ như máu kia, hình dáng đã có sáu phần tựa như Lục Tiên Kiếm, thật giống như có được uy lực kinh khủng của Lục Tiên Kiếm, cường thế vô địch.
Lực lượng đơn thể của Bát Cực Thiên Vĩ có lẽ không bằng Côn Bằng, nhưng là cái đuôi Lục Tiên Kiếm màu đỏ, lại thật giống như đuôi của bò cạp, làm Bát Cực Thiên Vĩ không sợ hãi!
Hai cự thú thông thiên đánh nhau.
Lúc trước khi Bát Cực Thiên Vĩ đâm cái đuôi xuống, Chung Sơn cũng xông về Thiên Hiểu Tử.
Hai thiên tài Thiên Cực Cảnh, đánh nhau kịch liệt.
Thiên Hiểu Tử, thiên tài tuyệt đối của Thiên gia, còn có vô số nội tình của Thiên gia, thế cho nên lúc đối địch, có thể luôn luôn có Tiên khí.
Thiên Điều, 1000 Trọng Lãng của Chung Sơn thật sự rất lợi hại, lúc trước một đao chém vỡ một cái Tiên khí, cỗ uy lực này đã sớm để cho Thiên Hiểu Tử phải trịnh trọng đối đãi, tuyệt đối không dám khinh thường.
Giờ phút này, Thiên Hiểu Tử đã trang bị Tiên khí mới, chuẩn bị nghênh đón đại đao của Chung Sơn, nhưng Chung Sơn cũng là thu hồi đại đao? Dùng bàn tay quỷ dị kia để đánh tới?
Trong tay Thiên Hiểu Tử là một thanh kiếm tiên!
Phối kiếm của Gia chủ Thiên gia, Thiên Mạch Kiếm!
Thiên Mạch Kiếm, bội kiếm do lão tổ tông Thiên gia lưu lại được sáng chế ở âm phủ. Là một thanh kiếm Thiên Tiên chân chính!
Thiên Hiểu Tử đâm ra một kiếm, Thiên Mạch Kiếm cường thế đâm thẳng về phía Chung Sơn.
Một đạo kiếm cương mười vạn trượng, phong mang mênh mông nhắm thẳng vào Chung Sơn, mặc dù không biến thái bằng Lục Tiên Kiếm, nhưng là khí thế kia lại không kém là bao nhiêu.
Đối mặt một kiếm này, Thiên Hiểu Tử nguyên tưởng rằng Chung Sơn sẽ chuẩn bị trốn, vì vậy ngay cả chuyển động biến hóa của kiếm thế cũng đã nghĩ kỹ.
Đáng tiếc, Chung Sơn cũng không có trốn, mà là đưa tay phải ra, hóa thành chưởng đao, một cái chưởng đao ầm ầm nghênh đón.
Một chưởng xuất ra, trong hư không nhất thời xuất hiện một cái hư ảnh chưởng đao khổng lồ, vô tận ký hiệu vờn quanh hai bên chưởng đao, mây mù lượn lờ, hết sức không chân thật.
Kiếm cương cùng hư ảnh chưởng đao va chạm.
Oanh!
Một tiếng vang thật lớn, thân hình Thiên Hiểu Tử chợt lui trăm trượng, thân hình Chung Sơn dừng lại.
Một chưởng bị kiếm cương của Thiên Mạch Kiếm triệt tiêu, Chung Sơn khẽ nhíu mày nhìn về Thiên Mạch Kiếm, Thiên Mạch Kiếm này lợi hại như thế?
Chung Sơn ngờ vực, mà Thiên Hiểu Tử cũng là kinh hãi, trong mắt đều là kinh hãi, làm sao có thể, làm sao lại vậy? Bàn tay kia của Chung Sơn, bàn tay kia làm sao lợi hại như vậy? Đây cũng là Thiên Tiên chi kiếm a!
Không thể nào, Thiên Hiểu Tử không tin, vũ động trường kiếm trong tay, mang ra một cổ kiếm thế cực hạn đâm thẳng về phía Chung Sơn lần nữa.
Bàn tay kia của Chung Sơn, hoặc biến thành chưởng đao, hoặc hóa thành quả đấm, một lần lại một lần, hung hăng va chạm với Thiên Mạch Kiếm.
Oanh! Oanh! Oanh! Oanh! Oanh! Oanh!
Theo kiếm cương đối đầu với hư ảnh, cuối cùng bàn tay kia của Chung Sơn cùng kiếm thể của Thiên Mạch Kiếm chạm vào nhau, nhiều lần bị đòn nghiêm trọng, Thiên Mạch Kiếm cũng là không công mà lui.
Chung Sơn thì càng chiến càng nhẹ nhàng vui vẻ, mà Thiên Hiểu Tử cũng là càng đánh càng sợ!
Bàn tay kia? Thế gian làm sao có thể có bàn tay cường đại như vậy? Có thể so với Thiên Tiên chi khí?
Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!
Nội tâm Thiên Hiểu Tử có vô hạn sợ hãi, đâm ra một kiếm lần nữa, tách ra khỏi Chung Sơn, từ xa xa kinh hãi nhìn vào bàn tay toả ra phù văn kia của Chung Sơn.
Thiên Hiểu Tử cảm thụ suy nghĩ của chính mình có chút rối loạn, không ngừng bắt buộc chính mình tĩnh táo, nhất định phải tĩnh táo. Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?
Thiên Hiểu Tử tỉnh táo lại, lần nữa lần nữa Thiên Mạch Kiếm thử dò xét.
Chung Sơn đánh tới một chưởng lần nữa!
Oanh!
Hư không lần nữa xuất hiện một hư ảnh quả đấm, vô tận hư ảnh phù văn bành bành tán, tiếp theo liền lờ mờ tản đi.
Bỗng nhiên, trong đầu Thiên Hiểu Tử chợt lóe linh quang. Tiếp theo lộ ra vẻ khó tin cực độ.
- Phù văn? Phù văn? Đó là phù văn phía trên Khai Thiên Phu, gia tộc từng có ghi lại, đó là phù văn phía trên Khai Thiên Phu! Đó là Khai Thiên Phu!
Thiên Hiểu Tử kinh hãi chỉ vào song chưởng của Chung Sơn.
Bàn tay của Chung Sơn, phù văn khe khẽ chớp động, ngân quang thoáng hiện, khói trắng lượn lờ, nhìn như vô cùng thần bí.
Nghe được Thiên Hiểu Tử sợ hãi kêu lên, Chung Sơn cười nhạt nói:
- Thiên gia không hổ là có truyền thừa lâu đời, ngay cả cái này cũng biết?
- Khai Thiên Phu, thật sự là Khai Thiên Phu? Không thể nào, vẫn lạc Cổ Thần Thông vẫn lạc, phủ hồn của Khai Thiên Phu đã tán ở thiên địa, tán ở trước mặt mọi người trong thiên hạ, cho dù lúc ấy Cổ Thần Thông có thể sống lại cũng không chiếm được, tại sao ngươi có thể có Khai Thiên Phu, tại sao ngươi có thể có?
Thiên Hiểu Tử cả kinh kêu lên.
- Khai Thiên Phu, Khai Thiên Phu là ở đâu ra?
Chung Sơn cười hỏi.
- Khai Thiên Phu, nghe đồn là một loại thiên đạo thiên địa đại thế giới phủ xuống, ngưng hình thành phủ (rìu), rơi vào hàng ngàn tiểu thế giới, mong người có đại phúc duyên nhận được để mở hàng ngàn tiểu thế giới. Một khi chủ nhân bỏ mình, nhất định tiêu tán trong thiên địa, đợi vài ngàn năm sau lại xuất thế lần nữa, truyền thừa mãi mãi.
Thiên Hiểu Tử nói.
- Ngươi cũng biết truyền thừa mãi mãi, là thiên đạo mà đại thế giới phủ xuống? Cổ Thần Thông vẫn lạc, Khai Thiên Phu tán ở thiên địa, ai có thể nói rằng phải chờ tới vạn năm mới có thể xuất thế lần nữa?
Chung Sơn cười nói.
- Xuất thế trước?
Trong lòng Thiên Hiểu Tử cả kinh.
Có lẽ là thiên đạo của đại thế giới cho phép, ở ngoại giới của hàng ngàn tiểu thế giới này đã xuất hiện khai thiên rầm rộ, đưa tới vô số thế lực của đại thế giới vây xem, bên trong Khai Thiên Phu bên trong nhất định sẽ xuất thế trước tiên.
- Ngươi cứ nói đi?
Chung Sơn nói.
- Cư nhiên bị ngươi chiếm được? Ngươi không ngờ lại là người đại phúc duyên kia, tại sao? Tại sao không phải là ta!
Trong mắt Thiên Hiểu Tử giận dữ, sắc mặt nhanh chóng đỏ bừng một trận.
- Phúc duyên của ngươi chưa đủ!
Chung Sơn đả kích nói.
Thiên Hiểu Tử đỏ hồng mắt nhìn chằm chằm Chung Sơn, đúng là chỉ có người đại phúc duyên mới có thể nhận được Khai Thiên Phu, Chung Sơn này có phúc duyên quá dày.
- Ngươi cũng đừng đắc ý, từ xưa đến nay, nhận được Khai Thiên Phu không chỉ có mình ngươi, nhưng không có một người nào khai thiên thành công, hơn nữa, mỗi người nhận được Khai Thiên Phu, có đại phúc duyên, cuối cùng cũng không chết tử tế được, hình thần câu diệt! Thậm chí trước Cổ Thần Thông, từng người cũng là bởi vì phúc duyên mà nhận được Khai Thiên Phu, tiếp theo cũng vì vậy mà phúc duyên hao hết, Khai Thiên Phu bị cưỡng đoạt đi, từ đó lúc trước, hình thần câu diệt!
Thiên Hiểu Tử ghen tỵ nói.
- Ngươi nói không sai, bọn họ cuối cùng cũng hình thần câu diệt, nhưng là, giả như ta khai thiên thành công thì sao?
Chung Sơn cười nhạt nói.
- Khai thiên thành công? Không thể nào, Cổ Thần Thông cũng không có thành công, ngươi làm sao có thể thành công?
Thiên Hiểu Tử cười lạnh nói.
- Ta bất đồng cùng hắn!
Chung Sơn lắc đầu.
Thấy Chung Sơn tự tin, con ngươi Thiên Hiểu Tử bỗng nhiên co rụt lại, không đúng, Chung Sơn đây không phải là Khai Thiên Phu, đó là một đôi bàn tay.
- Ngươi . . . Khai Thiên Phu của ngươi đâu? Ngươi luyện Khai Thiên Phu thành bàn tay? Ngươi đây là ý gì? Ngươi muốn làm gì?
Thiên Hiểu Tử bỗng nhiên cả kinh kêu lên.
- Ta không muốn trả lại trời cao!
Chung Sơn tà tà cười, dưới chân một bước xông về Thiên Hiểu Tử.
Không muốn trả lại cho trời cao? Lời nói thật cuồng vọng, cũng chỉ có Chung Sơn mới dám nói ra ngữ điệu cuồng ngạo như thế.
Khai Thiên Phum một loại thiên đạo chi dẫn do đại thế giới phủ xuống, thiên đạo chi uy, vô cùng mênh mông. Khai Thiên Phu, cuối cùng chẳng qua là ngoại vật, một khi khai thiên thành công, nhất định bị đại thế giới thu hồi, tan thành mây khói.
Chí bảo như thế, Chung Sơn sao có thể bỏ được?
Đại thế giới lựa chọn Chung Sơn, là phúc duyên vận khí của Chung Sơn, một thoáng kia khi Chung Sơn nhận được hồn của Khai Thiên Phu, phản ứng đầu tiên chính là chiếm để mình dùng, khai thiên không được, nhất định tan thành mây khói, khai thiên thành công còn phải trả lại?
Đến trong tay Chung Sơn, còn muốn trả lại? Lúc ấy phản ứng đầu tiên của Chung Sơn chính là luyện hóa hoàn toàn.
Cũng mặc kệ luyện hóa thành loại bảo vật nào, cuối cùng cũng sẽ bị thu hồi, Chung Sơn không cam lòng, vì vậy nghĩ tới luyện hóa để nhập vào cơ thể, trở thành một phần thân thể.
Hồn của Khai Thiên Phu mặc dù thuộc về tình hình yếu nhất của thiên đạo chi dẫn, nhưng vẫn là quá cường đại, thân thể người phàm căn bản chịu không được. Nhưng Chung Sơn cũng là ngoại lệ, Thiên Ma Thối Thể Đại Pháp có thể làm cho thực lực tăng lên trong thời gian ngắn, nhưng tên của môn công pháp này cuối cùng vẫn là Tôi Thể, tăng thực lực lên chẳng qua là tác dụng phụ mà thôi. Tôi Thể mới là bản chất, tầng thứ sáu, thân thể Chung Sơn đã cường đại đến mức có thể so với thân thể tiên nhân, cường thế vô địch.
Mặc dù dưới tình huống này, dưới tình huống Chung Sơn còn đang mượn số mệnh thiên hạ của Đại Tranh Đế triều, mới hoàn toàn luyện hóa Khai Thiên Phu hồn.
Một đôi bàn tay này, chính là một đôi Thần khí khai thiên! Không thể địch nổi!
Chung Sơn muốn lưu Khai Thiên Phu lại!
Đây là lần đầu tiên Chung Sơn thi triển, cũng cho Thiên Hiểu Tử một sự kinh sợ khổng lồ giống như trước.
Đối với Thiên Hiểu Tử, Chung Sơn cực kỳ rõ ràng, dã tâm của người này, là một người có dã tâm khổng lồ nhất trong lịch sử của Thiên gia âm phủ, dã tâm như thế, hắn không thể nào nói ra bí mật về hai tay của chính mình.
Một khi nói ra, chỉ cần lan truyền ra một tia phong thanh, vô số cường giả của thiên hạ nhất định sẽ ùn ùn kéo vào Đại Tranh Đế triều, mà dã tâm của hắn cũng không cách nào thi triển, hoàn toàn tan biến.
Ầm!
Chung Sơn đánh ra một chưởng lần nữa.
Bàn tay chắc chắn, sau khi luyện Khai Thiên Phu, tạo ra một cổ sắc bén cùng cuồng chưa từng có từ trước đến nay, một chưởng này đánh ra, thật giống như thiên địa Thần khí chém ra, không thể địch nổi.
Dĩ nhiên, cho dù sau khi luyện Khai Thiên Phu, bàn tay còn không phải là mạnh nhất, mặc dù Cổ Thần Thông có được Khai Thiên Phu, nhưng không có trải qua tế luyện quanh năm, cũng không thể cường đại đến trạng thái vô địch về sau.
Nhưng là, có Khai Thiên Phu hồn này, lời dẫn của thiên đạo, như vậy đối với sự trưởng thành sau này của bàn tay nhất định sẽ không có chút bình cảnh nào, càng ngày càng mạnh, một chưởng đánh ra, tức là thiên đạo khai thiên.
- Đôi bàn tay này của ta, gọi là Khai Thiên Chưởng.
Chung Sơn cười to nói.
Hữu chưởng chém ra một cái chưởng đao về phía Thiên Hiểu Tử lần nữa, va chạm một lần với Thiên Mạch Kiếm.
Oanh!
Thiên Mạch Kiếm run lên, nghiêng về một bên.
- A!
Thiên Mạch Kiếm bị bày tay trái của Chung Sơn nắm trong tay.
/1254
|