Lăng Tiêu Thiên Đình!
Thân hình của ảnh thân Chung Sơn thoáng một cái biến mất trước mắt mọi người. Chúng thần mặc dù ngờ vực, nhưng không ai đi điều tra, rất nhanh, Đế Huyền Sát rơi xuống trên quảng trường.
- Trở lại?
Dịch Diễn chào hỏi
- Ừm!
Đế Huyền Sát gật đầu.
Tiếp theo, hai mắt Đế Huyền Sát cũng nhíu lại nhìn chằm chằm về giữa quảng trường, quan tài cực lớn màu tím dài mười trượng kia, còn có Tru Tiên Kiếm bình ổn dâng lên bầu trời.
- Tỷ tỷ, Chung Sơn đi đâu?
Linh Nhi nắm tay Bảo Nhi ở bên cạnh, nói.
- Thánh thượng đang xử lý bắt Cáp Mô Lại trở lại, lập tức quay lại!
Theo Đế Huyền Sát vừa nói hết lời, Chung Sơn đi tới quảng trường lần nữa, ảnh thân cùng bản thể lần nữa hợp hai làm một.
- Thật là kỳ quái, kỳ quái, kỳ quái!
Huyễn Cơ bên cạnh vòng quanh Chung Sơn nhìn một chút.
Chung Sơn khẽ mỉm cười với hắn, bình thường, Chung Sơn sẽ không bày ra hai thân thể ở trước mặt mọi người.
- Chung Sơn, quần áo ngươi đã đổi?
Thiên Linh Nhi nói.
Trong mắt chúng nữ tràn đầy nhu tình, Chung Sơn gật đầu với chúng nữ.
- Tốt lắm, xem cái quan tài cực lớn này một chút a, bên trong là ai, đoán được không?
Chung Sơn hỏi.
- Tru Tiên Tứ Kiếm, vốn là chí bảo của Thông Thiên Thánh nhân, trong quan tài rất có thể là hắn!
Thi tiên sinh trầm giọng nói.
- Xác định?
- Không xác định!
Thi tiên sinh lắc đầu.
- Nga?
- Chỉ có thể nói, rất có thể là Thông Thiên Thánh nhân, nhưng không có chuyện tình tuyệt đối, bất quá có một điều có thể khẳng định, đây là một cỗ thi thể Thánh nhân!
Thi tiên sinh trầm giọng nói.
- Ừm!
Vương Khô ở một bên gật đầu.
- Chung Sơn, ngươi nói mấy ngày qua, quan tài kia hút nhiều hắc khí như vậy để làm gì?
Huyễn Cơ bên cạnh bỗng nhiên nói.
Huyễn Cơ nói chuyện, chỉ có một mình Chung Sơn nghe được.
- Hắc khí?
Chân mày Chung Sơn cau lại, nơi đó có hắc khí?
- Thánh thượng, hắc khí gì a?
Nê Bồ Tát nghi ngờ nói.
- Chính là hắc khí a, ta cũng không nói lên được, dù sao chính là hắc khí, mỗi ngày đều có rất nhiều rất nhiều hắc khí vọt tới phía trên quan tài, sau đó bị quan tài hấp thu!
Huyễn Cơ nói.
Thấy Huyễn Cơ khẳng định như thế, mặt Chung Sơn liền biến sắc.
- Lão gia, hắc khí gì?
Bảo Nhi cũng lộ ra một tia ngờ vực.
- Ta cũng không biết, nhưng là ta có thể khẳng định, có một loại khí tức chúng ta không nhìn thấy, đang không ngừng bị quan tài cực lớn hấp thu, không ngừng hấp thu. Đã mấy ngày, một khắc không ngừng!
Chung Sơn cau mày nói.
- Không tốt!
Thi tiên sinh bỗng nhiên cả kinh kêu lên.
- Tại sao?
- Thánh thượng, mau, mau thanh lý Tru Tiên Kiếm, đóng quan tài, phải lập tức trở về, chậm sẽ sinh biến!
Thi tiên sinh cả kinh kêu lên.
Chậm sẽ sinh biến?
Chung Sơn căn bản không có hỏi Thi tiên sinh là cái gì biến, Bát Cực Thiên Vĩ đột nhiên hiện tại trước mặt Chung Sơn.
- Đế Huyền Sát, Vương Khô, phía trên!
Chung Sơn hét to một tiếng.
Bát Cực Thiên Vĩ, Đế Huyền Sát, Vương Khô đột nhiên xông đi lên.
Bành!
Trong chớp mắt, Tru Tiên Kiếm đại phóng tử quang, lệ khí vô cùng vô tận bộc phát ra, đầy trời đều là kiếm khí màu tím, dưới kiếm khí cuồng bạo, Đế Huyền Sát, Vương Khô cùng Bát Cực Thiên Vĩ nhanh chóng tiến lên đón đỡ.
Chung Sơn bảo vệ mọi người nhanh chóng lui về phía sau.
Oanh!
Quả Thế Kim Luân của Đế Huyền Sát hung hăng chém xuống, va chạm cường thế cùng Tru Tiên Kiếm một lần, Quả Thế Kim Luân bay ngược, Tru Tiên Kiếm chỉ có rung động một cái mà thôi.
Đương!
Ngai vàng đồng thau của Vương Khô cùng Tru Tiên Kiếm va chạm một tiếng cường đại, ai cũng không có chiếm được chỗ tốt.
- Tru Tiên Kiếm trở nên mạnh mẻ?
Thi tiên sinh kinh ngạc nói.
Mà lúc này, Quả Thế Kim Luân trùng kích lần nữa, ngai vàng đồng thau cũng đồng thời đánh xuống.
Oanh!
Một tiếng vang thật lớn, Tru Tiên Kiếm rốt cục lảo đảo một cái, rút lui hơn mười trượng.
- A ô!
Bát Cực Thiên Vĩ một ngụm nuốt Tru Tiên Kiếm vào.
Bành!
Thân thể Bát Cực Thiên Vĩ không bị khống chế hung hăng đụng vào cả vùng đất, cả vùng đất nổ vang một tiếng.
Tiếp theo, Bát Cực Thiên Vĩ không ngừng run rẩy, hiển nhiên, Tru Tiên Kiếm trong miệng đang điên cuồng giãy dụa bên trong.
Chung Sơn búng ngón tay một cái, Bát Cực Thiên Vĩ xông lên tận trời, ầm ầm lao ra khỏi đại trận, vũ động ở trên không, lần này không có trở nên to lớn, nhưng là vẫn vô cùng điên cuồng giằng co cùng Tru Tiên Kiếm, trời cao đột nhiên xuất hiện một cái hắc động thật lớn, Bát Cực Thiên Vĩ mãnh liệt liều mạng bên trong.
Tru Tiên Kiếm, không hổ là đứng đầu tứ kiếm, Bát Cực Thiên Vĩ muốn tiêu hóa không phải là dễ dàng như vậy.
Mà khi Tru Tiên Kiếm bị nuốt, thiếu ánh sáng màu tím của Tru Tiên Kiếm che dấu, bốn phía quan tài cực lớn rốt cục thấy được sương mù màu đen nhè nhẹ.
Đại lượng sương mù màu đen tụ tập, tụ một hồi, rồi lại tản đi.
Ở bầu trời phía trên quan tài cực lớn màu tím, hẳn là đối diện với vị trí đầu của Thánh nhân trong quan, không ngờ hắc vụ đọng lại hiện ra một chữ.
Ba mươi mốt chữ "tạp" đen nhánh trôi lơ lửng ở phía trên quan tài cực lớn, loáng thoáng, vô cùng quỷ dị. Nhìn cái chữ này, làm cho người ta bất giác cảm thấy một loại cảm thụ tử vong.
Sắc mặt Thi tiên sinh đại biến, ầm ầm xông về quan tài cực lớn màu tím.
Bành!
Thi tiên sinh bị sương mù màu đen trùng kích bay ngược ra ngoài, cũng không đụng vào quan tài cực lớn màu tím được nữa, sương mù màu đen chắn trước mặt quan tài, để cho Thi tiên sinh không cách nào nhích tới gần.
- Vương Khô, là thi khí ngăn chặn ta, chỉ có ngươi có thể thừa nhận, mau, đem mười miếng đinh đóng lên phía trên quan tài, mau!
Thi tiên sinh quát to một tiếng, mười miếng đinh quan tài trong tay nhanh chóng ném về phía Vương Khô.
Vương Khô lấy tay tiếp được, không chút do dự nào xông về phía quan tài, mười lỗ thủng vẫn còn, Vương Khô chỉ cần đóng đinh vào quan tài là tốt rồi.
Sương mù màu đen nhanh chóng quấn quanh Vương Khô, nhưng Vương Khô thật giống như tốt hơn rất nhiều so với Thi tiên sinh, mặc dù bị ngăn lại, mặc dù có khó khăn, nhưng cuối cùng vẫn đóng được đinh lên lỗ thủng ở quan tài.
Ầm!
Ngai vàng đồng thau nhỏ đi, nện vào đinh ở trên quan tài, đóng đinh trên quan tài sâu vào bên trong.
"Ầm!" "Ầm!" "Ầm!" . . .
Sau mười tiếng động lớn nổi lên, rốt cục cũng đóng được đinh lên quan tài.
- Hô!
Thi tiên sinh thở phào thật dài.
- Tru Tiên Kiếm khá lắm, nguyên lai nó không chỉ là thủ hộ quan tài cực lớn, mà là mê hoặc mọi người, làm cho người ta nhìn không thấy hắc khí kia?
Dịch Diễn bên cạnh cau mày thở dài nói.
- Thi tiên sinh, mới vừa rồi chuyện gì xảy ra? Hắc khí kia là cái gì?
Chung Sơn hỏi.
Mọi người nhìn Thi tiên sinh.
- Hiển hiện ra chính là thi khí, nhưng là còn có thứ mà chúng ta nhìn không thấy, khí mà Thánh thượng mới vừa nói, hẳn là tập khí!
- Tập khí?
- Đúng, ta cũng không hiểu là cái gì, nghe đồn chỉ có Thánh nhân mới biết sử dụng! Mới vừa rồi nguy hiểm thật.
Thi tiên sinh lòng vẫn còn sợ hãi, nói.
- Hiểm?
- Đúng, đinh ở quan tài, ngoại trừ cố định một khối quan tài, đồng thời còn trấn trụ thi thể bên trong, để phòng ngừa thi biến!
Thi tiên sinh nói.
- Thi biến?
Trong mắt Thiên Linh Nhi hiện lên một chút sợ hãi.
- Không sai, thi biến, bình thường thi thể phàm nhân bị thi biến thì cũng đã là tai nạn, huống chi là thi thể Thánh nhân? Thi thể Thánh nhân một khi thi biến, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi, ít nhất, Lăng Tiêu Thiên Đình ta sẽ bị hủy diệt trước tiên!
Thi tiên sinh lau mồ hôi lạnh trên cái trán, nói.
Thi biến? Tạp?
- 'Tạp' đại biểu cái gì?
Chung Sơn nhìn về phía Thi tiên sinh.
- Không biết, nhưng có liên quan cùng cỗ thi thể này!
Thi tiên sinh lắc đầu.
Tất cả mọi người không rõ, nhưng tâm tình cũng là cực kỳ trầm trọng.
- Quan tài này, xử trí như thế nào?
Dịch Diễn nhíu mày nói.
- Thi thể Thánh nhân?
Hai mắt Chung Sơn nhíu lại.
- Thánh thượng, chỉ cần tin tức truyền đi, quan tài này tuyệt đối còn oanh động hơn so với khai thiên, vô số Đại Năng của đại thế giới nghe tin nhất định lập tức hành động, thi thể Thánh nhân, củ khoai lang phỏng tay a!
Vương Khô lo lắng nói.
- Nếu không chúng ta giấu nó đi, sau này cho tiểu khả ái ăn?
Thiên Linh Nhi bỗng nhiên nói.
Tiểu khả ái? Mọi người cổ quái nhìn hắc động trên trời, nó là tiểu khả ái? Bát Cực Thiên Vĩ gọi là tiểu khả ái?
Chung Sơn lắc đầu, thi thể Thánh nhân, ăn? Không thể nào, cho dù qua mấy ngàn năm nữa, cũng không có tư cách ăn, mở quan tài sẽ khiến thiên địa than khóc, ngươi muốn khinh nhờn thi thể của nó, trời cao nhất định sẽ giáng Thiên Khiển xuống, huống chi, nếu là ăn, Bát Cực Thiên Vĩ tuyệt đối bị năng lượng khổng lồ no căng mà chết.
Một điểm trọng yếu hơn chính là, giấu không được, tung tích quan tài rất nhanh nhất định sẽ bị Khổng Tuyên biết, bị người của Trường Sinh giới biết, cũng chính là sẽ bị người của đại thế giới biết.
Suy nghĩ một chút, Chung Sơn bỗng nhiên hướng về phía nơi xa kêu lên:
- Liễu Vô Song, mang Cáp Mô Lại tới!
- Rõ!
Ở ngoài quảng trường truyền đến tiếng nói của Cẩm Y vệ tổng Chỉ Huy Sứ - Vô Song.
Rất nhanh, Cáp Mô Lại hôn mê bị dẫn theo tới đây.
- Cứu tỉnh hắn!
Chung Sơn nói.
Bành!
Một thùng nước hắt lên trên người Cáp Mô Lại, Cáp Mô Lại giật mình một cái, tỉnh táo lại.
Tỉnh táo lại trong nháy mắt, đã thấy được tên Sát Thần Chung Sơn, còn có Đế Huyền Sát, còn có Vương Khô kia?
Một đoàn người Đại Tranh vây quanh Cáp Mô Lại, Cáp Mô Lại giật mình một cái.
Mấy lần trước lúc hôn mê, Cáp Mô Lại đã biết mình rơi vào trong tay tặc nhân, Thần Nha Đạo Quân, Khổng Liệt Thiên cũng không trông thấy, xong, xong, chẳng lẽ phải chết ở chỗ này?
- Ta, ta đầu hàng, ta bỏ gian tà theo chính nghĩa, ta . . .
Cáp Mô Lại lời nói không có mạch lạc xin khoan dung, nói.
Mọi người im lặng nhìn Cáp Mô Lại.
- Ta không muốn ngươi đầu hàng!
Chung Sơn lắc lắc đầu nói.
- Ta thật muốn đầu hàng a, Thánh thượng, ngươi phải tin tưởng ta, ta thật không muốn làm đồng bọn với những người kia, van xin ngươi cho ta một cơ hội, để cho ta đường đường chánh chánh làm người, ta bỏ gian tà theo chính nghĩa, ta là thật lòng . . .
Cáp Mô Lại than thở khóc lóc kêu lên.
Vì mạng sống, Cáp Mô Lại cũng không quản mặt mũi gì. Nhưng những lời nói này mọi người nghe vào trong tai, da đầu mọi người mọi người tê dại một trận, trong mắt lại càng hiện lên một trận chán ghét, Cáp Mô Lại không chỉ có là phế vật, còn là một tiện nhân.
- Im miệng!
Chung Sơn gào to một tiếng.
Cáp Mô Lại giật mình.
- Thấy cái quan tài này chứ?
Chung Sơn chỉ vào quan tài, trầm giọng nói.
Chẳng lẽ là chuẩn bị cho ta? Sắc mặt Cáp Mô Lại đại biến, tiếp theo lại than thở khóc lóc lần nữa, nói:
- Ta thật sự bỏ gian tà theo chính nghĩa!
- Câm mồm!
Mọi người chán ghét nhìn Cáp Mô Lại.
- Trở về Trường Sinh giới mang một câu nói cho Thần Nha Đạo Quân, muốn cái quan tài này, cầm tất cả Bất Hủ Phong Bi trong tay của hắn để đổi!
Chung Sơn trầm giọng nói.
- Ách? Ngươi thả ta đi?
Cáp Mô Lại ngẩn người, Cáp Mô Lại không tin, Chung Sơn bắt chính mình tới, chỉ có để mình truyền một câu nói?
Quan tài? Ngươi muốn làm cho Thần Nha Đạo Quân nhục nhã?
- Có nghe hay không?
Chung Sơn lạnh lùng nói.
- Nghe . . . Nghe được!
- Nghe được thì cút ngay!
Chung Sơn trầm giọng nói.
- Ngươi thật muốn thả ta đi?
- Cút!
Thân hình của ảnh thân Chung Sơn thoáng một cái biến mất trước mắt mọi người. Chúng thần mặc dù ngờ vực, nhưng không ai đi điều tra, rất nhanh, Đế Huyền Sát rơi xuống trên quảng trường.
- Trở lại?
Dịch Diễn chào hỏi
- Ừm!
Đế Huyền Sát gật đầu.
Tiếp theo, hai mắt Đế Huyền Sát cũng nhíu lại nhìn chằm chằm về giữa quảng trường, quan tài cực lớn màu tím dài mười trượng kia, còn có Tru Tiên Kiếm bình ổn dâng lên bầu trời.
- Tỷ tỷ, Chung Sơn đi đâu?
Linh Nhi nắm tay Bảo Nhi ở bên cạnh, nói.
- Thánh thượng đang xử lý bắt Cáp Mô Lại trở lại, lập tức quay lại!
Theo Đế Huyền Sát vừa nói hết lời, Chung Sơn đi tới quảng trường lần nữa, ảnh thân cùng bản thể lần nữa hợp hai làm một.
- Thật là kỳ quái, kỳ quái, kỳ quái!
Huyễn Cơ bên cạnh vòng quanh Chung Sơn nhìn một chút.
Chung Sơn khẽ mỉm cười với hắn, bình thường, Chung Sơn sẽ không bày ra hai thân thể ở trước mặt mọi người.
- Chung Sơn, quần áo ngươi đã đổi?
Thiên Linh Nhi nói.
Trong mắt chúng nữ tràn đầy nhu tình, Chung Sơn gật đầu với chúng nữ.
- Tốt lắm, xem cái quan tài cực lớn này một chút a, bên trong là ai, đoán được không?
Chung Sơn hỏi.
- Tru Tiên Tứ Kiếm, vốn là chí bảo của Thông Thiên Thánh nhân, trong quan tài rất có thể là hắn!
Thi tiên sinh trầm giọng nói.
- Xác định?
- Không xác định!
Thi tiên sinh lắc đầu.
- Nga?
- Chỉ có thể nói, rất có thể là Thông Thiên Thánh nhân, nhưng không có chuyện tình tuyệt đối, bất quá có một điều có thể khẳng định, đây là một cỗ thi thể Thánh nhân!
Thi tiên sinh trầm giọng nói.
- Ừm!
Vương Khô ở một bên gật đầu.
- Chung Sơn, ngươi nói mấy ngày qua, quan tài kia hút nhiều hắc khí như vậy để làm gì?
Huyễn Cơ bên cạnh bỗng nhiên nói.
Huyễn Cơ nói chuyện, chỉ có một mình Chung Sơn nghe được.
- Hắc khí?
Chân mày Chung Sơn cau lại, nơi đó có hắc khí?
- Thánh thượng, hắc khí gì a?
Nê Bồ Tát nghi ngờ nói.
- Chính là hắc khí a, ta cũng không nói lên được, dù sao chính là hắc khí, mỗi ngày đều có rất nhiều rất nhiều hắc khí vọt tới phía trên quan tài, sau đó bị quan tài hấp thu!
Huyễn Cơ nói.
Thấy Huyễn Cơ khẳng định như thế, mặt Chung Sơn liền biến sắc.
- Lão gia, hắc khí gì?
Bảo Nhi cũng lộ ra một tia ngờ vực.
- Ta cũng không biết, nhưng là ta có thể khẳng định, có một loại khí tức chúng ta không nhìn thấy, đang không ngừng bị quan tài cực lớn hấp thu, không ngừng hấp thu. Đã mấy ngày, một khắc không ngừng!
Chung Sơn cau mày nói.
- Không tốt!
Thi tiên sinh bỗng nhiên cả kinh kêu lên.
- Tại sao?
- Thánh thượng, mau, mau thanh lý Tru Tiên Kiếm, đóng quan tài, phải lập tức trở về, chậm sẽ sinh biến!
Thi tiên sinh cả kinh kêu lên.
Chậm sẽ sinh biến?
Chung Sơn căn bản không có hỏi Thi tiên sinh là cái gì biến, Bát Cực Thiên Vĩ đột nhiên hiện tại trước mặt Chung Sơn.
- Đế Huyền Sát, Vương Khô, phía trên!
Chung Sơn hét to một tiếng.
Bát Cực Thiên Vĩ, Đế Huyền Sát, Vương Khô đột nhiên xông đi lên.
Bành!
Trong chớp mắt, Tru Tiên Kiếm đại phóng tử quang, lệ khí vô cùng vô tận bộc phát ra, đầy trời đều là kiếm khí màu tím, dưới kiếm khí cuồng bạo, Đế Huyền Sát, Vương Khô cùng Bát Cực Thiên Vĩ nhanh chóng tiến lên đón đỡ.
Chung Sơn bảo vệ mọi người nhanh chóng lui về phía sau.
Oanh!
Quả Thế Kim Luân của Đế Huyền Sát hung hăng chém xuống, va chạm cường thế cùng Tru Tiên Kiếm một lần, Quả Thế Kim Luân bay ngược, Tru Tiên Kiếm chỉ có rung động một cái mà thôi.
Đương!
Ngai vàng đồng thau của Vương Khô cùng Tru Tiên Kiếm va chạm một tiếng cường đại, ai cũng không có chiếm được chỗ tốt.
- Tru Tiên Kiếm trở nên mạnh mẻ?
Thi tiên sinh kinh ngạc nói.
Mà lúc này, Quả Thế Kim Luân trùng kích lần nữa, ngai vàng đồng thau cũng đồng thời đánh xuống.
Oanh!
Một tiếng vang thật lớn, Tru Tiên Kiếm rốt cục lảo đảo một cái, rút lui hơn mười trượng.
- A ô!
Bát Cực Thiên Vĩ một ngụm nuốt Tru Tiên Kiếm vào.
Bành!
Thân thể Bát Cực Thiên Vĩ không bị khống chế hung hăng đụng vào cả vùng đất, cả vùng đất nổ vang một tiếng.
Tiếp theo, Bát Cực Thiên Vĩ không ngừng run rẩy, hiển nhiên, Tru Tiên Kiếm trong miệng đang điên cuồng giãy dụa bên trong.
Chung Sơn búng ngón tay một cái, Bát Cực Thiên Vĩ xông lên tận trời, ầm ầm lao ra khỏi đại trận, vũ động ở trên không, lần này không có trở nên to lớn, nhưng là vẫn vô cùng điên cuồng giằng co cùng Tru Tiên Kiếm, trời cao đột nhiên xuất hiện một cái hắc động thật lớn, Bát Cực Thiên Vĩ mãnh liệt liều mạng bên trong.
Tru Tiên Kiếm, không hổ là đứng đầu tứ kiếm, Bát Cực Thiên Vĩ muốn tiêu hóa không phải là dễ dàng như vậy.
Mà khi Tru Tiên Kiếm bị nuốt, thiếu ánh sáng màu tím của Tru Tiên Kiếm che dấu, bốn phía quan tài cực lớn rốt cục thấy được sương mù màu đen nhè nhẹ.
Đại lượng sương mù màu đen tụ tập, tụ một hồi, rồi lại tản đi.
Ở bầu trời phía trên quan tài cực lớn màu tím, hẳn là đối diện với vị trí đầu của Thánh nhân trong quan, không ngờ hắc vụ đọng lại hiện ra một chữ.
Ba mươi mốt chữ "tạp" đen nhánh trôi lơ lửng ở phía trên quan tài cực lớn, loáng thoáng, vô cùng quỷ dị. Nhìn cái chữ này, làm cho người ta bất giác cảm thấy một loại cảm thụ tử vong.
Sắc mặt Thi tiên sinh đại biến, ầm ầm xông về quan tài cực lớn màu tím.
Bành!
Thi tiên sinh bị sương mù màu đen trùng kích bay ngược ra ngoài, cũng không đụng vào quan tài cực lớn màu tím được nữa, sương mù màu đen chắn trước mặt quan tài, để cho Thi tiên sinh không cách nào nhích tới gần.
- Vương Khô, là thi khí ngăn chặn ta, chỉ có ngươi có thể thừa nhận, mau, đem mười miếng đinh đóng lên phía trên quan tài, mau!
Thi tiên sinh quát to một tiếng, mười miếng đinh quan tài trong tay nhanh chóng ném về phía Vương Khô.
Vương Khô lấy tay tiếp được, không chút do dự nào xông về phía quan tài, mười lỗ thủng vẫn còn, Vương Khô chỉ cần đóng đinh vào quan tài là tốt rồi.
Sương mù màu đen nhanh chóng quấn quanh Vương Khô, nhưng Vương Khô thật giống như tốt hơn rất nhiều so với Thi tiên sinh, mặc dù bị ngăn lại, mặc dù có khó khăn, nhưng cuối cùng vẫn đóng được đinh lên lỗ thủng ở quan tài.
Ầm!
Ngai vàng đồng thau nhỏ đi, nện vào đinh ở trên quan tài, đóng đinh trên quan tài sâu vào bên trong.
"Ầm!" "Ầm!" "Ầm!" . . .
Sau mười tiếng động lớn nổi lên, rốt cục cũng đóng được đinh lên quan tài.
- Hô!
Thi tiên sinh thở phào thật dài.
- Tru Tiên Kiếm khá lắm, nguyên lai nó không chỉ là thủ hộ quan tài cực lớn, mà là mê hoặc mọi người, làm cho người ta nhìn không thấy hắc khí kia?
Dịch Diễn bên cạnh cau mày thở dài nói.
- Thi tiên sinh, mới vừa rồi chuyện gì xảy ra? Hắc khí kia là cái gì?
Chung Sơn hỏi.
Mọi người nhìn Thi tiên sinh.
- Hiển hiện ra chính là thi khí, nhưng là còn có thứ mà chúng ta nhìn không thấy, khí mà Thánh thượng mới vừa nói, hẳn là tập khí!
- Tập khí?
- Đúng, ta cũng không hiểu là cái gì, nghe đồn chỉ có Thánh nhân mới biết sử dụng! Mới vừa rồi nguy hiểm thật.
Thi tiên sinh lòng vẫn còn sợ hãi, nói.
- Hiểm?
- Đúng, đinh ở quan tài, ngoại trừ cố định một khối quan tài, đồng thời còn trấn trụ thi thể bên trong, để phòng ngừa thi biến!
Thi tiên sinh nói.
- Thi biến?
Trong mắt Thiên Linh Nhi hiện lên một chút sợ hãi.
- Không sai, thi biến, bình thường thi thể phàm nhân bị thi biến thì cũng đã là tai nạn, huống chi là thi thể Thánh nhân? Thi thể Thánh nhân một khi thi biến, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi, ít nhất, Lăng Tiêu Thiên Đình ta sẽ bị hủy diệt trước tiên!
Thi tiên sinh lau mồ hôi lạnh trên cái trán, nói.
Thi biến? Tạp?
- 'Tạp' đại biểu cái gì?
Chung Sơn nhìn về phía Thi tiên sinh.
- Không biết, nhưng có liên quan cùng cỗ thi thể này!
Thi tiên sinh lắc đầu.
Tất cả mọi người không rõ, nhưng tâm tình cũng là cực kỳ trầm trọng.
- Quan tài này, xử trí như thế nào?
Dịch Diễn nhíu mày nói.
- Thi thể Thánh nhân?
Hai mắt Chung Sơn nhíu lại.
- Thánh thượng, chỉ cần tin tức truyền đi, quan tài này tuyệt đối còn oanh động hơn so với khai thiên, vô số Đại Năng của đại thế giới nghe tin nhất định lập tức hành động, thi thể Thánh nhân, củ khoai lang phỏng tay a!
Vương Khô lo lắng nói.
- Nếu không chúng ta giấu nó đi, sau này cho tiểu khả ái ăn?
Thiên Linh Nhi bỗng nhiên nói.
Tiểu khả ái? Mọi người cổ quái nhìn hắc động trên trời, nó là tiểu khả ái? Bát Cực Thiên Vĩ gọi là tiểu khả ái?
Chung Sơn lắc đầu, thi thể Thánh nhân, ăn? Không thể nào, cho dù qua mấy ngàn năm nữa, cũng không có tư cách ăn, mở quan tài sẽ khiến thiên địa than khóc, ngươi muốn khinh nhờn thi thể của nó, trời cao nhất định sẽ giáng Thiên Khiển xuống, huống chi, nếu là ăn, Bát Cực Thiên Vĩ tuyệt đối bị năng lượng khổng lồ no căng mà chết.
Một điểm trọng yếu hơn chính là, giấu không được, tung tích quan tài rất nhanh nhất định sẽ bị Khổng Tuyên biết, bị người của Trường Sinh giới biết, cũng chính là sẽ bị người của đại thế giới biết.
Suy nghĩ một chút, Chung Sơn bỗng nhiên hướng về phía nơi xa kêu lên:
- Liễu Vô Song, mang Cáp Mô Lại tới!
- Rõ!
Ở ngoài quảng trường truyền đến tiếng nói của Cẩm Y vệ tổng Chỉ Huy Sứ - Vô Song.
Rất nhanh, Cáp Mô Lại hôn mê bị dẫn theo tới đây.
- Cứu tỉnh hắn!
Chung Sơn nói.
Bành!
Một thùng nước hắt lên trên người Cáp Mô Lại, Cáp Mô Lại giật mình một cái, tỉnh táo lại.
Tỉnh táo lại trong nháy mắt, đã thấy được tên Sát Thần Chung Sơn, còn có Đế Huyền Sát, còn có Vương Khô kia?
Một đoàn người Đại Tranh vây quanh Cáp Mô Lại, Cáp Mô Lại giật mình một cái.
Mấy lần trước lúc hôn mê, Cáp Mô Lại đã biết mình rơi vào trong tay tặc nhân, Thần Nha Đạo Quân, Khổng Liệt Thiên cũng không trông thấy, xong, xong, chẳng lẽ phải chết ở chỗ này?
- Ta, ta đầu hàng, ta bỏ gian tà theo chính nghĩa, ta . . .
Cáp Mô Lại lời nói không có mạch lạc xin khoan dung, nói.
Mọi người im lặng nhìn Cáp Mô Lại.
- Ta không muốn ngươi đầu hàng!
Chung Sơn lắc lắc đầu nói.
- Ta thật muốn đầu hàng a, Thánh thượng, ngươi phải tin tưởng ta, ta thật không muốn làm đồng bọn với những người kia, van xin ngươi cho ta một cơ hội, để cho ta đường đường chánh chánh làm người, ta bỏ gian tà theo chính nghĩa, ta là thật lòng . . .
Cáp Mô Lại than thở khóc lóc kêu lên.
Vì mạng sống, Cáp Mô Lại cũng không quản mặt mũi gì. Nhưng những lời nói này mọi người nghe vào trong tai, da đầu mọi người mọi người tê dại một trận, trong mắt lại càng hiện lên một trận chán ghét, Cáp Mô Lại không chỉ có là phế vật, còn là một tiện nhân.
- Im miệng!
Chung Sơn gào to một tiếng.
Cáp Mô Lại giật mình.
- Thấy cái quan tài này chứ?
Chung Sơn chỉ vào quan tài, trầm giọng nói.
Chẳng lẽ là chuẩn bị cho ta? Sắc mặt Cáp Mô Lại đại biến, tiếp theo lại than thở khóc lóc lần nữa, nói:
- Ta thật sự bỏ gian tà theo chính nghĩa!
- Câm mồm!
Mọi người chán ghét nhìn Cáp Mô Lại.
- Trở về Trường Sinh giới mang một câu nói cho Thần Nha Đạo Quân, muốn cái quan tài này, cầm tất cả Bất Hủ Phong Bi trong tay của hắn để đổi!
Chung Sơn trầm giọng nói.
- Ách? Ngươi thả ta đi?
Cáp Mô Lại ngẩn người, Cáp Mô Lại không tin, Chung Sơn bắt chính mình tới, chỉ có để mình truyền một câu nói?
Quan tài? Ngươi muốn làm cho Thần Nha Đạo Quân nhục nhã?
- Có nghe hay không?
Chung Sơn lạnh lùng nói.
- Nghe . . . Nghe được!
- Nghe được thì cút ngay!
Chung Sơn trầm giọng nói.
- Ngươi thật muốn thả ta đi?
- Cút!
/1254
|