- Nhân Tôn? Là ai?
Cửu Vĩ Quận chúa nghi ngờ nói.
Mọi người nhìn về phía Chung Sơn.
- Một Phong Thủy Sư cường đại, hơn nữa sau lưng hắn nội tình rất sâu!
Chung Sơn hít sâu một cái nói.
- Sau lưng nội tình rất sâu? Có thể sâu bao nhiêu!
Cửu Vĩ Quận chúa khinh thường nói.
- Nhân Tôn tới đây, tất có tính toán, hy vọng cùng chúng ta không phát sinh xung đột!
Chung Sơn thản nhiên nói.
- Người này đáng sợ như vậy?
Tô A Phật nghi ngờ nói.
Theo Tô A Phật, người khoa trương như Chung Sơn, không sợ trời không sợ đất, khi nói tới Nhân Tôn không ngờ lại có chút bó tay?
- Ta không phải sợ hắn, chỉ là còn không muốn chạm vào đầm nước sâu sau lưng hắn thôi, bây giờ còn không phải lúc!
Chung Sơn trịnh trọng nói.
Ba người cái hiểu cái không.
- Người nào là Chung Sơn, đi ra.................!
Trong lúc mọi người nói tới đây, trên hải đảo bỗng nhiên truyền tới tiếng quát lớn.
Mọi người nhướng mày, đạp bước đi ra đại điện.
Trên không trung hải đảo, bốn nam tử bày ra một hàng, từng người vẻ mặt tràn đầy hung giận, trên hải đảo có rất nhiều thị vệ chỉnh quân đợi tấn công. Nhìn thẳng bốn người trên không trung.
Lúc Chung Sơn đi ra, ánh mắt bốn người trực tiếp ép tới Chung Sơn.
- Các ngươi là người nào?
Chung Sơn chân mày cau lại.
- Chính là ngươi giết tiểu vương tử, giết thập lục?
Một gã áo bào đen cầm đầu lạnh lùng nói.
- Các ngươi là ai?
Chung Sơn trầm giọng nói.
- Hải Sa tộc nhị trưởng lão, Lục trưởng lão, bát trưởng lão và cửu trưởng lão!
Hoằng Tiêu nói.
- Ngươi đã là Chung Sơn, vậy thì được rồi, giết tiểu vương tử tộc ta, giết thập lục trưởng lão, tuân lệnh Vương, chúng ta lấy thủ cấp của ngươi!
Cầm đầu nhị trưởng lão trầm giọng nói.
- Lấy thủ cấp của ta? Khẩu khí thật lớn, các ngươi biết ta là ai không? Biết các ngươi hôm nay mạo phạm có kết cục gì không?
Chung Sơn trừng mắt, một cỗ lệ khí kinh người bắn thẳng đến bốn gã cường giả.
- Ngươi là ai? Ngươi cho rằng ngươi là ai? Đại Tranh Thánh Vương? Một cái Thánh đình ngay cả Thiên Triều cũng không bằng?
Nhị trưởng lão khinh thường cười nói.
- Đồ hỗn trướng, chỉ bằng các ngươi? Không biết nơi này là nơi nào sao?
Cửu Vĩ Quận chúa một tiếng gào to lên.
Nhị trưởng lão nhìn thoáng qua Cửu Vĩ Quận chúa, ánh mắt thản nhiên nói:
- Thái Sơ Cửu Vĩ Quận chúa? Ngươi yên tâm, bốn người chúng ta sẽ không tới các ngươi, chúng ta chỉ cần Chung Sơn chết là đủ rồi!
- Chung Sơn được Thái Sơ phù hộ, giết Chung Thánh Vương chính là đối địch với Thái Sơ, các ngươi phải nghĩ cho kỹ!
Hoằng Tiêu trầm giọng nói.
Nhìn thoáng qua Hoằng Tiêu, nhị trưởng lão nhíu mày, nhưng dường như nghĩ đến cái gì, lập tức nói:
- Hoằng Tiêu Tướng quân, hậu quả chúng ta tự nhiên nghĩ đến, xin ngươi không nên ngăn trở, hôm nay bốn Đại Tiên chúng ta tới đông đủ, ngươi cũng có thể nhìn ra quyết tâm của chúng ta, nếu như một mặt ngăn trở, xảy ra bất kỳ tình huống gì thì ta cũng không dám cam đoan!
- Ha ha ha! Đại Tiên? Các ngươi cũng xứng làm Đại Tiên?
Chung Sơn khinh thường cười to một tiếng.
Tứ đại trưởng lão trợn trừng mắt.
- Giết người đều sợ đầu sợ đuôi, xem ra vừa rồi ta còn đề cao các ngươi! Lấy binh khí của các ngươi ra đi, ta nghĩ các ngươi đám đến, nhất định mang theo Đại Tiên khí đến!
Chung Sơn cười nói.
Trong lúc nói chuyện, trên bầu trời đột nhiên chuyển thành màu tím, sấm rền chớp giật. Bốn phía đột nhiên thay đổi, là cảnh tượng hải đảo đột nhiên biến mất, biến thành Thần Giới của Chung Sơn.
Trong Thần Giới chỉ có năm người.
Tứ đại trưởng lão và Chung Sơn, còn đám người Tô A Phật cũng không tiến vào.
Tứ đại trưởng lão nhìn chằm chằm Chung Sơn, nhị trưởng lão kinh ngạc nói:
- Được, có đảm lượng, chỉ một mình Tiên Thiên muốn đối chiến với bốn Đại Tiên chúng ta. Không hổ là một thế hệ Thánh Vương, bất kể như thế nào, cỗ khí phách này của ngươi, tuyệt đối là lớn nhất mà ta từng thấy, chúng ta cũng tận lực lưu nửa cái thi thể cho ngươi.
- Nửa cái thi thể?
Chung Sơn cười lạnh một tiếng.
Khi nói chuyện, trong tay bốn người hiện ra một pháp bảo, một đao, hai kiếm cùng một cái thần châu.
Bốn Đại Tiên khí? Chung Sơn híp mắt lại, đồng thời, Bát Cực Thiên Vĩ bỗng nhiên hóa thành bằng bàn tay, leo lên đầu vai Chung Sơn.
Bát Cực Thiên Vĩ đung đưa 8 cái đuôi, nhìn chằm chằm bốn Đại Tiên khí còn có bốn Đại Tiên, hai con mắt đen lánh ánh lên ánh sáng cực kỳ tham lam.
- Ái da ái da ái da...!
Bát Cực Thiên Vĩ không ngừng kêu lên, dường như muốn nhanh chóng nhào lên thì phải.
Tứ đại trưởng lão hơi hơi kinh ngạc, sủng vật? Muốn giở trò gì đây? Bốn người liếc nhau, không nghĩ đến tình cảnh quái dị này, mọi người chuẩn bị tiến lên giải quyết Chung Sơn!
Bên ngoài, trên hải đảo.
Bầu trời tràn ngập tử quang nhàn nhạt, Chung Sơn và tứ đại trưởng lão đột nhiên biến mất.
Đột nhiên biến mất khiến cho mọi người hơi kinh hãi.
- Không thể nào, Chung Sơn muốn một địch bốn? Một cái Thiên Tiên đối chiến bốn Đại Tiên, có thể sao?
Tô A Phật há mồm ngạc nhiên nói.
- Có cái gì không thể chứ, Chung Sơn là môn khách của ta!
Cửu Vĩ Quận chúa một bộ đương nhiên nói.
- Nhưng, Quận chúa, Chung Thánh Vương dù thế nào đi nữa thì cũng chỉ là một Thiên Tiên, có nguy hiểm hay không? Có cần giúp một tay hay không?
Hoằng Tiêu cau mày nói.
- Không cần lo lắng, không thấy sao? Đây là Thế Giới của Chung Sơn. Chung Sơn gặp nguy hiểm, thì hắn rất dễ dàng trốn ra, đến lúc đó chúng ta lại ra tay cũng không muộn. Bốn con cá mập hóa hình người mà thôi!
Cửu Vĩ Quận chúa khinh thường nói.
- Được rồi!
Hoằng Tiêu chỉ có thể gật gật đầu, nhưng trong lòng lại vì Chung Sơn ứa ra mồ hôi.
Cửu Vĩ Quận chúa ngưng trọng nhìn chằm chằm bầu trời ánh sáng màu tím, trong chớp nhoáng này, Cửu Vĩ Quận chúa cũng không còn nhốn nháo như trước, trở nên vô cùng nghiêm túc và ngưng trọng.
Tô A Phật nhìn Cửu Vĩ Quận chúa, trong mắt lóe lên vẻ cổ quái, nhưng mà vẫn kiên nhẫn chờ.
Cứ như vậy, suốt đợi một ngày.
- Chung Sơn không có sao chứ, ta còn trông cậy vào hắn dạy ta câu dẫn Thánh nữ đấy!
Tô A Phật có chút lo lắng nói.
- Sẽ không có gì, đây là Thế Giới của Chung Thánh Vương.
Hoằng Tiêu nói.
Đang lúc mọi người chờ!
Xa xa, một đạo lưu quang hiện lên, vọt thẳng tới hải đảo này.
Đảo mắt đã tới gần, là một nam nhân áo đỏ, toàn thân là máu, chật vật không chịu nổi, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.
- Hải Sa tộc tứ trưởng lão?
Hoằng Tiêu hai mắt híp lại.
- Nhị ca? Nhị ca?
Hồng bào nam tử kia kêu thảm.
Nam nhân áo đỏ dường như có thể cảm nhận được những trưởng lão Hải Sa tộc khác, vừa tới nơi này, liền rống lên.
- Oanh.................!
Trong hư không nổ lớn một tiếng, một quang cầu màu xanh nhạt đột nhiên bắn ra, hoặc là nói từ trong Thần Giới của Chung Sơn chạy ra.
Ánh sáng lam nhoáng lên một cái, tiếp đó lộ ra một nam nhân tóc tai bù xù, đúng là nhị trưởng lão lúc trước, Đại Tiên khí trong tay nhị trưởng lão đã không còn, trên mặt lộ ra vẻ khủng hoảng.
Lúc này, thân ảnh Chung Sơn cũng chậm rãi lộ ra, chỉ là ba trưởng lão lúc trước biến mất không thấy.
- Ngươi, ngươi tên ma quỷ này!
Nhị trưởng lão sợ hãi rống lên.
- Đều đã là Đại Tiên, còn sợ ma quỷ?
Chung Sơn cười lạnh nói.
Trong lúc Chung Sơn nói chuyện, tay phải lại lần nữa phát ra ngân quang nhàn nhạt. Phảng phất lại thi triển ra Khai Thiên Chưởng vậy, nhưng mà, trong lúc ngân quang lóe lên, Chung Sơn đồng tử co rụt lại, ngân quang tán đi.
- Nhị ca, rốt cuộc ta tìm được ngươi!
Tứ trưởng lão bỗng nhiên bay về phía nhị trưởng lão.
- Lão tứ, sao ngươi lại tới đây?
Nhị trưởng lão một bên đề phòng Chung Sơn, một bên thất kinh hỏi.
- Đã chết, chết hết, Hải Sa tộc ta bị diệt tộc rồi, Vương, còn có các trưởng lão khác, toàn bộ đã chết rồi!
Tứ trưởng lão bi tráng hao tổn nói.
- Cái gì?
Nhị trưởng lão sợ hãi rống lên.
- Là Trình Bạch Y của Tử Tiêu Đạo tràng, là hắn tự mình xuất thủ, ai cũng trốn không thoát, khi lão đại liều mạng ta mới trốn ra được, ta tới là để thông tri cho các ngươi, thông tri các ngươi chạy mau đi!
Tứ trưởng lão bi tráng nói.
- Diệt tộc?
Nhị trưởng lão lảo đảo một cái, hiển nhiên rất khó chấp nhận đả kích này.
- Nhị ca, những người khác đâu?
Tứ trưởng lão hỏi.
Tứ trưởng lão vừa hỏi, nhị trưởng lão giật mình một cái, mặt đầy hoảng sợ nhìn về phía Chung Sơn.
Thời khắc này Chung Sơn cũng không xuất thủ nữa, chẳng biết tại sao, bỗng nhiên đáp xuống trên hải đảo, đáp xuống giữa đám người Cửu Vĩ Quận chúa.
- Đã chết, chết hết, đi thôi, rời khỏi chỗ này, rời khỏi chỗ này!
Nhị trưởng lão mang theo hoảng sợ nói.
- Rời khỏi? Các ngươi còn rời được sao?
Trong hư không 1 tiếng quát lớn vang lên.
Đây cũng là nguyên nhân vừa rồi Chung Sơn buông bỏ tiếp tục đuổi giết. Chung Sơn mơ hồ cảm giác được có cường giả đến đây, bởi vậy Khai Thiên Chưởng vẫn chưa tái triển.
Một tiếng quát lớn, mọi người nhìn lại, trong không trung, một gã nam nhân áo trắng lăng không mà đứng, trong mắt hiện lên vẻ cực kỳ ác nghiệt.
- Là hắn? Hắn chính là Trình Bạch Y?
Chung Sơn nhíu mày.
Người này Chung Sơn gặp qua, lần trước chỗ phần mộ Tô Đắc Kỷ, chính là hắn theo Tử Tiêu Giáo chủ đi tới.
- Trình Bạch Y? Là ngươi? Ngươi không phải ở đảo cá mập sao? Ngươi, ngươi theo dõi ta?
Tứ trưởng lão sợ hãi kêu lên một tiếng.
- Ta không đi theo ngươi, làm sao có thể tìm được dư nghiệt? Dám khinh nhờn Tử Tiêu Thánh nữ, chỉ có chết. Ta nói rồi, phải tiêu diệt tộc ngươi, quyết không nuốt lời!
Trình Bạch Y lạnh giọng nói.
Trong lúc nói chuyện, Trình Bạch Y đưa tay ra, trong hư không, lập tức ngưng hiện ra một bàn tay màu trắng chộp về phía nhị trưởng lão và tứ trưởng lão.
Hai người vốn đã bị trọng thương, giờ khắc này trước mặt Trình Bạch Y mạnh mẽ, lại giống như bị khóa chặt cho không nhúc nhích được vậy, căn bản không thể giãy giụa, bị một bàn tay màu trắng này bao bọc.
- Oanh.................!
Một tiếng nổ lớn vang lên, bàn tay màu trắng chậm rãi tán đi, hai cường giả Hải Sa tộc, cứ như vậy bị mạnh mẽ bóp nát.
Trình Bạch Y một chưởng bóp nát hai cường giả, tiếp đó nhìn về phía Chung Sơn, nhìn thật sâu một cái, dường như muốn khiêu khích với Chung Sơn vậy. Vừa rồi một chưởng kia, cũng giống như khiêu khích Khai Thiên Chưởng một tháng trước của Chung Sơn vậy.
Chung Sơn cũng không nói gì thêm. Vẻn vẹn chỉ nhìn chằm chằm Trình Bạch Y.
Trình Bạch Y dường như đã đạt đến hiệu quả mình muốn, thân hình loáng một cái biến mất trước mặt mọi người.
- Trình Bạch Y Đạo Quân? Thật là giết chóc, diệt Hải Sa tộc?
Hoằng Tiêu cau mày nói.
- Đi thôi!
Chung Sơn cất bước trở lại đại điện đầu tiên.
Ba tên yêu thú Hải Sa tộc cảnh giới Đại Tiên, bốn Đại Tiên khí, Bát Cực Thiên Vĩ toàn bộ nuốt chửng, khiến cho tu vi Chung Sơn lại tăng 1 tầng, Thiên Tiên tầng 5! Ngạo Lai Hải, đúng là một nơi tốt.
- - -
Nửa tháng sau.
Trên một cái hải đảo của Ngạo Lai Hải. Tư Mã Thanh đứng ở trên bãi biển, khoanh tay nhìn biển rộng, Tư Mã Thiên Quân đứng ở sau.
- Tiểu vương gia, Hải Sa tộc diệt tộc, Trình Bạch Y tự mình ra tay.
Tư Mã Thiên Quân nói.
- Diệt tộc? Diệt tộc thì diệt tộc đi, chỉ là đáng tiếc, không thể giết chết Tử Tiêu Thánh nữ. Rác rưởi!
Tư Mã Thanh trầm giọng nói.
- Nhưng...!
Tư Mã Thiên Quân cau mày nói.
- Không cần để ý, Hải Sa tộc, ta cũng không dùng lâu lắm, chỉ là không thể giết Tử Tiêu Thánh nữ, kế hoạch trước kia liền không thể dùng, phải một lần nữa đính chính!
Tư Mã Thanh khe khẽ thở dài nói.
Cửu Vĩ Quận chúa nghi ngờ nói.
Mọi người nhìn về phía Chung Sơn.
- Một Phong Thủy Sư cường đại, hơn nữa sau lưng hắn nội tình rất sâu!
Chung Sơn hít sâu một cái nói.
- Sau lưng nội tình rất sâu? Có thể sâu bao nhiêu!
Cửu Vĩ Quận chúa khinh thường nói.
- Nhân Tôn tới đây, tất có tính toán, hy vọng cùng chúng ta không phát sinh xung đột!
Chung Sơn thản nhiên nói.
- Người này đáng sợ như vậy?
Tô A Phật nghi ngờ nói.
Theo Tô A Phật, người khoa trương như Chung Sơn, không sợ trời không sợ đất, khi nói tới Nhân Tôn không ngờ lại có chút bó tay?
- Ta không phải sợ hắn, chỉ là còn không muốn chạm vào đầm nước sâu sau lưng hắn thôi, bây giờ còn không phải lúc!
Chung Sơn trịnh trọng nói.
Ba người cái hiểu cái không.
- Người nào là Chung Sơn, đi ra.................!
Trong lúc mọi người nói tới đây, trên hải đảo bỗng nhiên truyền tới tiếng quát lớn.
Mọi người nhướng mày, đạp bước đi ra đại điện.
Trên không trung hải đảo, bốn nam tử bày ra một hàng, từng người vẻ mặt tràn đầy hung giận, trên hải đảo có rất nhiều thị vệ chỉnh quân đợi tấn công. Nhìn thẳng bốn người trên không trung.
Lúc Chung Sơn đi ra, ánh mắt bốn người trực tiếp ép tới Chung Sơn.
- Các ngươi là người nào?
Chung Sơn chân mày cau lại.
- Chính là ngươi giết tiểu vương tử, giết thập lục?
Một gã áo bào đen cầm đầu lạnh lùng nói.
- Các ngươi là ai?
Chung Sơn trầm giọng nói.
- Hải Sa tộc nhị trưởng lão, Lục trưởng lão, bát trưởng lão và cửu trưởng lão!
Hoằng Tiêu nói.
- Ngươi đã là Chung Sơn, vậy thì được rồi, giết tiểu vương tử tộc ta, giết thập lục trưởng lão, tuân lệnh Vương, chúng ta lấy thủ cấp của ngươi!
Cầm đầu nhị trưởng lão trầm giọng nói.
- Lấy thủ cấp của ta? Khẩu khí thật lớn, các ngươi biết ta là ai không? Biết các ngươi hôm nay mạo phạm có kết cục gì không?
Chung Sơn trừng mắt, một cỗ lệ khí kinh người bắn thẳng đến bốn gã cường giả.
- Ngươi là ai? Ngươi cho rằng ngươi là ai? Đại Tranh Thánh Vương? Một cái Thánh đình ngay cả Thiên Triều cũng không bằng?
Nhị trưởng lão khinh thường cười nói.
- Đồ hỗn trướng, chỉ bằng các ngươi? Không biết nơi này là nơi nào sao?
Cửu Vĩ Quận chúa một tiếng gào to lên.
Nhị trưởng lão nhìn thoáng qua Cửu Vĩ Quận chúa, ánh mắt thản nhiên nói:
- Thái Sơ Cửu Vĩ Quận chúa? Ngươi yên tâm, bốn người chúng ta sẽ không tới các ngươi, chúng ta chỉ cần Chung Sơn chết là đủ rồi!
- Chung Sơn được Thái Sơ phù hộ, giết Chung Thánh Vương chính là đối địch với Thái Sơ, các ngươi phải nghĩ cho kỹ!
Hoằng Tiêu trầm giọng nói.
Nhìn thoáng qua Hoằng Tiêu, nhị trưởng lão nhíu mày, nhưng dường như nghĩ đến cái gì, lập tức nói:
- Hoằng Tiêu Tướng quân, hậu quả chúng ta tự nhiên nghĩ đến, xin ngươi không nên ngăn trở, hôm nay bốn Đại Tiên chúng ta tới đông đủ, ngươi cũng có thể nhìn ra quyết tâm của chúng ta, nếu như một mặt ngăn trở, xảy ra bất kỳ tình huống gì thì ta cũng không dám cam đoan!
- Ha ha ha! Đại Tiên? Các ngươi cũng xứng làm Đại Tiên?
Chung Sơn khinh thường cười to một tiếng.
Tứ đại trưởng lão trợn trừng mắt.
- Giết người đều sợ đầu sợ đuôi, xem ra vừa rồi ta còn đề cao các ngươi! Lấy binh khí của các ngươi ra đi, ta nghĩ các ngươi đám đến, nhất định mang theo Đại Tiên khí đến!
Chung Sơn cười nói.
Trong lúc nói chuyện, trên bầu trời đột nhiên chuyển thành màu tím, sấm rền chớp giật. Bốn phía đột nhiên thay đổi, là cảnh tượng hải đảo đột nhiên biến mất, biến thành Thần Giới của Chung Sơn.
Trong Thần Giới chỉ có năm người.
Tứ đại trưởng lão và Chung Sơn, còn đám người Tô A Phật cũng không tiến vào.
Tứ đại trưởng lão nhìn chằm chằm Chung Sơn, nhị trưởng lão kinh ngạc nói:
- Được, có đảm lượng, chỉ một mình Tiên Thiên muốn đối chiến với bốn Đại Tiên chúng ta. Không hổ là một thế hệ Thánh Vương, bất kể như thế nào, cỗ khí phách này của ngươi, tuyệt đối là lớn nhất mà ta từng thấy, chúng ta cũng tận lực lưu nửa cái thi thể cho ngươi.
- Nửa cái thi thể?
Chung Sơn cười lạnh một tiếng.
Khi nói chuyện, trong tay bốn người hiện ra một pháp bảo, một đao, hai kiếm cùng một cái thần châu.
Bốn Đại Tiên khí? Chung Sơn híp mắt lại, đồng thời, Bát Cực Thiên Vĩ bỗng nhiên hóa thành bằng bàn tay, leo lên đầu vai Chung Sơn.
Bát Cực Thiên Vĩ đung đưa 8 cái đuôi, nhìn chằm chằm bốn Đại Tiên khí còn có bốn Đại Tiên, hai con mắt đen lánh ánh lên ánh sáng cực kỳ tham lam.
- Ái da ái da ái da...!
Bát Cực Thiên Vĩ không ngừng kêu lên, dường như muốn nhanh chóng nhào lên thì phải.
Tứ đại trưởng lão hơi hơi kinh ngạc, sủng vật? Muốn giở trò gì đây? Bốn người liếc nhau, không nghĩ đến tình cảnh quái dị này, mọi người chuẩn bị tiến lên giải quyết Chung Sơn!
Bên ngoài, trên hải đảo.
Bầu trời tràn ngập tử quang nhàn nhạt, Chung Sơn và tứ đại trưởng lão đột nhiên biến mất.
Đột nhiên biến mất khiến cho mọi người hơi kinh hãi.
- Không thể nào, Chung Sơn muốn một địch bốn? Một cái Thiên Tiên đối chiến bốn Đại Tiên, có thể sao?
Tô A Phật há mồm ngạc nhiên nói.
- Có cái gì không thể chứ, Chung Sơn là môn khách của ta!
Cửu Vĩ Quận chúa một bộ đương nhiên nói.
- Nhưng, Quận chúa, Chung Thánh Vương dù thế nào đi nữa thì cũng chỉ là một Thiên Tiên, có nguy hiểm hay không? Có cần giúp một tay hay không?
Hoằng Tiêu cau mày nói.
- Không cần lo lắng, không thấy sao? Đây là Thế Giới của Chung Sơn. Chung Sơn gặp nguy hiểm, thì hắn rất dễ dàng trốn ra, đến lúc đó chúng ta lại ra tay cũng không muộn. Bốn con cá mập hóa hình người mà thôi!
Cửu Vĩ Quận chúa khinh thường nói.
- Được rồi!
Hoằng Tiêu chỉ có thể gật gật đầu, nhưng trong lòng lại vì Chung Sơn ứa ra mồ hôi.
Cửu Vĩ Quận chúa ngưng trọng nhìn chằm chằm bầu trời ánh sáng màu tím, trong chớp nhoáng này, Cửu Vĩ Quận chúa cũng không còn nhốn nháo như trước, trở nên vô cùng nghiêm túc và ngưng trọng.
Tô A Phật nhìn Cửu Vĩ Quận chúa, trong mắt lóe lên vẻ cổ quái, nhưng mà vẫn kiên nhẫn chờ.
Cứ như vậy, suốt đợi một ngày.
- Chung Sơn không có sao chứ, ta còn trông cậy vào hắn dạy ta câu dẫn Thánh nữ đấy!
Tô A Phật có chút lo lắng nói.
- Sẽ không có gì, đây là Thế Giới của Chung Thánh Vương.
Hoằng Tiêu nói.
Đang lúc mọi người chờ!
Xa xa, một đạo lưu quang hiện lên, vọt thẳng tới hải đảo này.
Đảo mắt đã tới gần, là một nam nhân áo đỏ, toàn thân là máu, chật vật không chịu nổi, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.
- Hải Sa tộc tứ trưởng lão?
Hoằng Tiêu hai mắt híp lại.
- Nhị ca? Nhị ca?
Hồng bào nam tử kia kêu thảm.
Nam nhân áo đỏ dường như có thể cảm nhận được những trưởng lão Hải Sa tộc khác, vừa tới nơi này, liền rống lên.
- Oanh.................!
Trong hư không nổ lớn một tiếng, một quang cầu màu xanh nhạt đột nhiên bắn ra, hoặc là nói từ trong Thần Giới của Chung Sơn chạy ra.
Ánh sáng lam nhoáng lên một cái, tiếp đó lộ ra một nam nhân tóc tai bù xù, đúng là nhị trưởng lão lúc trước, Đại Tiên khí trong tay nhị trưởng lão đã không còn, trên mặt lộ ra vẻ khủng hoảng.
Lúc này, thân ảnh Chung Sơn cũng chậm rãi lộ ra, chỉ là ba trưởng lão lúc trước biến mất không thấy.
- Ngươi, ngươi tên ma quỷ này!
Nhị trưởng lão sợ hãi rống lên.
- Đều đã là Đại Tiên, còn sợ ma quỷ?
Chung Sơn cười lạnh nói.
Trong lúc Chung Sơn nói chuyện, tay phải lại lần nữa phát ra ngân quang nhàn nhạt. Phảng phất lại thi triển ra Khai Thiên Chưởng vậy, nhưng mà, trong lúc ngân quang lóe lên, Chung Sơn đồng tử co rụt lại, ngân quang tán đi.
- Nhị ca, rốt cuộc ta tìm được ngươi!
Tứ trưởng lão bỗng nhiên bay về phía nhị trưởng lão.
- Lão tứ, sao ngươi lại tới đây?
Nhị trưởng lão một bên đề phòng Chung Sơn, một bên thất kinh hỏi.
- Đã chết, chết hết, Hải Sa tộc ta bị diệt tộc rồi, Vương, còn có các trưởng lão khác, toàn bộ đã chết rồi!
Tứ trưởng lão bi tráng hao tổn nói.
- Cái gì?
Nhị trưởng lão sợ hãi rống lên.
- Là Trình Bạch Y của Tử Tiêu Đạo tràng, là hắn tự mình xuất thủ, ai cũng trốn không thoát, khi lão đại liều mạng ta mới trốn ra được, ta tới là để thông tri cho các ngươi, thông tri các ngươi chạy mau đi!
Tứ trưởng lão bi tráng nói.
- Diệt tộc?
Nhị trưởng lão lảo đảo một cái, hiển nhiên rất khó chấp nhận đả kích này.
- Nhị ca, những người khác đâu?
Tứ trưởng lão hỏi.
Tứ trưởng lão vừa hỏi, nhị trưởng lão giật mình một cái, mặt đầy hoảng sợ nhìn về phía Chung Sơn.
Thời khắc này Chung Sơn cũng không xuất thủ nữa, chẳng biết tại sao, bỗng nhiên đáp xuống trên hải đảo, đáp xuống giữa đám người Cửu Vĩ Quận chúa.
- Đã chết, chết hết, đi thôi, rời khỏi chỗ này, rời khỏi chỗ này!
Nhị trưởng lão mang theo hoảng sợ nói.
- Rời khỏi? Các ngươi còn rời được sao?
Trong hư không 1 tiếng quát lớn vang lên.
Đây cũng là nguyên nhân vừa rồi Chung Sơn buông bỏ tiếp tục đuổi giết. Chung Sơn mơ hồ cảm giác được có cường giả đến đây, bởi vậy Khai Thiên Chưởng vẫn chưa tái triển.
Một tiếng quát lớn, mọi người nhìn lại, trong không trung, một gã nam nhân áo trắng lăng không mà đứng, trong mắt hiện lên vẻ cực kỳ ác nghiệt.
- Là hắn? Hắn chính là Trình Bạch Y?
Chung Sơn nhíu mày.
Người này Chung Sơn gặp qua, lần trước chỗ phần mộ Tô Đắc Kỷ, chính là hắn theo Tử Tiêu Giáo chủ đi tới.
- Trình Bạch Y? Là ngươi? Ngươi không phải ở đảo cá mập sao? Ngươi, ngươi theo dõi ta?
Tứ trưởng lão sợ hãi kêu lên một tiếng.
- Ta không đi theo ngươi, làm sao có thể tìm được dư nghiệt? Dám khinh nhờn Tử Tiêu Thánh nữ, chỉ có chết. Ta nói rồi, phải tiêu diệt tộc ngươi, quyết không nuốt lời!
Trình Bạch Y lạnh giọng nói.
Trong lúc nói chuyện, Trình Bạch Y đưa tay ra, trong hư không, lập tức ngưng hiện ra một bàn tay màu trắng chộp về phía nhị trưởng lão và tứ trưởng lão.
Hai người vốn đã bị trọng thương, giờ khắc này trước mặt Trình Bạch Y mạnh mẽ, lại giống như bị khóa chặt cho không nhúc nhích được vậy, căn bản không thể giãy giụa, bị một bàn tay màu trắng này bao bọc.
- Oanh.................!
Một tiếng nổ lớn vang lên, bàn tay màu trắng chậm rãi tán đi, hai cường giả Hải Sa tộc, cứ như vậy bị mạnh mẽ bóp nát.
Trình Bạch Y một chưởng bóp nát hai cường giả, tiếp đó nhìn về phía Chung Sơn, nhìn thật sâu một cái, dường như muốn khiêu khích với Chung Sơn vậy. Vừa rồi một chưởng kia, cũng giống như khiêu khích Khai Thiên Chưởng một tháng trước của Chung Sơn vậy.
Chung Sơn cũng không nói gì thêm. Vẻn vẹn chỉ nhìn chằm chằm Trình Bạch Y.
Trình Bạch Y dường như đã đạt đến hiệu quả mình muốn, thân hình loáng một cái biến mất trước mặt mọi người.
- Trình Bạch Y Đạo Quân? Thật là giết chóc, diệt Hải Sa tộc?
Hoằng Tiêu cau mày nói.
- Đi thôi!
Chung Sơn cất bước trở lại đại điện đầu tiên.
Ba tên yêu thú Hải Sa tộc cảnh giới Đại Tiên, bốn Đại Tiên khí, Bát Cực Thiên Vĩ toàn bộ nuốt chửng, khiến cho tu vi Chung Sơn lại tăng 1 tầng, Thiên Tiên tầng 5! Ngạo Lai Hải, đúng là một nơi tốt.
- - -
Nửa tháng sau.
Trên một cái hải đảo của Ngạo Lai Hải. Tư Mã Thanh đứng ở trên bãi biển, khoanh tay nhìn biển rộng, Tư Mã Thiên Quân đứng ở sau.
- Tiểu vương gia, Hải Sa tộc diệt tộc, Trình Bạch Y tự mình ra tay.
Tư Mã Thiên Quân nói.
- Diệt tộc? Diệt tộc thì diệt tộc đi, chỉ là đáng tiếc, không thể giết chết Tử Tiêu Thánh nữ. Rác rưởi!
Tư Mã Thanh trầm giọng nói.
- Nhưng...!
Tư Mã Thiên Quân cau mày nói.
- Không cần để ý, Hải Sa tộc, ta cũng không dùng lâu lắm, chỉ là không thể giết Tử Tiêu Thánh nữ, kế hoạch trước kia liền không thể dùng, phải một lần nữa đính chính!
Tư Mã Thanh khe khẽ thở dài nói.
/1254
|