Âm phủ, Đại Tranh Thánh đình, Xương Kinh.
Bên ngoài một gian cung điện to lớn cách đại lượng cường giả thủ vệ một khoảng xa. Trong một chỗ trọng địa của Đại Tranh.
Đại điện cửa đóng, bên trong có một khối băng lớn đặt giữa đại điện, khối băng màu xanh biếc, dường như bắn ra hàn khí nhàn nhạt bao phủ toàn khối băng.
Mà giờ khắc này, ở trong khối băng lại có một gã nam nhân khoanh chân ngồi.
Nguyên Giáo chủ Thời Không, Lạc Tinh Trần.
Lạc Tinh Trần tóc tai bù xù, sắc mặt mỏi mệt, hơn nữa toàn thân dường như bị áp chế cực lớn, trốn không thoát đến, chỉ có thể yên lặng chịu đựng thống khổ.
Ngồi xếp bằng, không để ý tới người bên ngoài không ngừng mê hoặc.
Bên trong đại điện, trừ bỏ khối băng này ra, còn có một người, chính là Đại Tranh cẩm y vệ tổng chỉ huy sứ, Liễu Vô Song.
Liễu Vô Song ngồi ở trên một cái ghế, nhìn Lạc Tinh Trần trước mắt, vừa uống trà vừa cau mày.
- Đã một tháng, Thánh Vương bbaor ta khuyên ngươi, ngươi không thể phối hợp một chút sao? Giống như đầu gỗ vậy, một chữ cũng không nói!
Liễu Vô Song bất đắc dĩ nói.
Một tháng trước, Chung Sơn bỗng nhiên giao cho Liễu Vô Song nhiệm vụ khuyên bảo Lạc Tinh Trần gia nhập Đại Tranh, lấy được nhiệm vụ này, Liễu Vô Song rất là hưng phấn, nhiệm vụ trọng đại như thế, không giao cho Dịch Diễn, không giao cho Tiêu Vong, lại giao cho Liễu Vô Song ta?
Một tháng này, Liễu Vô Song sử xuất tất cả thế võ bản thân, nhưng Lạc Tinh Trần giống như một đầu gỗ vậy, một chữ cũng không nói, Liễu Vô Song khuyên hắn, mắng qua hắn, khinh bỉ hắn, ca ngợi hắn, nhưng Lạc Tinh Trần một chữ cũng không mở miệng, thậm chí mí mắt cũng không nhảy một cái.
Liễu Vô Song hoàn toàn hết chỗ nói rồi, đây là người gì đây?
- Đúng là đầu gỗ, khó trách Trần Tiểu Thiến đều phản bội ngươi!
Liễu Vô Song bất đắc dĩ, hung hăng khinh bỉ nói.
Khó trách Trần Tiểu Thiến đều phản bội ngươi, một câu này, so với tất cả những lời một tháng lúc trước còn có tác dụng lớn hơn, những lời khác Lạc Tinh Trần nghe không lọt tai, nhưng những lời này lại giống như lợi khí đâm vào trái tim Lạc Tinh Trần vậy.
Trái tim đã chết của Lạc Tinh Trần, chẳng biết tại sao đột nhiên đau đớn.
Môi hơi động, nắm tay trong lúc bối rối nắm chặt nổi cả gân xanh.
Nhưng mà biến hóa rất nhỏ lập tức khiến cho Liễu Vô Song chú ý.
- Hả? Đầu gỗ này có phản ứng?
Liễu Vô Song kinh ngạc nghĩ.
- Lạc Tinh Trần, Trần Tiểu Thiến nàng này không cần cũng được, ngươi vì sao còn cứ khăng khăng không tha?
Liễu Vô Song cười đi tới nói.
Nhưng Lạc Tinh Trần vẫn không nói 1 lời. Tâm đã chết, còn cái gì để nói?
Nhưng Liễu Vô Song từ phản ứng lúc trước của Lạc Tinh Trần mà nhìn ra, cửa phá ải này chính là đây.
- Trần Tiểu Thiến phản bội, ngươi rất khó chịu? Ta nói, ngươi có gì mà phải khó chịu?
- Trần Tiểu Thiến lúc đầu vốn không phải là nữ nhân của ngươi, nàng vốn là đạo lữ của Trần Tử Hào, là Trần Tử Hào âm mưu đoạt Thời Không Đạo tràng của ngươi, cho nên mới hiến nữ nhân của mình cho ngươi.
Lạc Tinh Trần vẫn trầm mặc.
- Chậc chậc, ta đây không hiểu nổi ngươi, không biết ngươi có gì mà phải buồn phiền, ngươi bị Trần Tử Hào cắm sừng? Ngươi cảm thấy sao?
Lạc Tinh Trần như trước không nói.
- Theo ta thấy, ngươi chẳng những không thiệt mà còn kiếm lời!
- Trần Tiểu Thiến vốn chính là nữ nhân của Trần Tử Hào, dùng lời của phàm nhân mà nói, nàng vốn là vợ người khác, ngươi không công được ngủ với nàng gần ngàn năm, ngươi còn có cái gì mà khúc mắc chứ?
- Chiếm tiện nghi lớn như vậy, còn làm ra bộ dáng thua thiệt, ngươi có phải là nam nhân hay không?
Liễu Vô Song không ngừng quở trách.
- Câm mồm!
Lạc Tinh Trần bỗng nhiên quát lên.
Cho dù Lạc Tinh Trần có đầu gỗ hơn nữa thì cũng chịu không nổi, trái tim chết lại cũng bị Liễu Vô Song làm cho thiêu cháy.
Liễu Vô Song mặc dù nói là sự thật, nhưng Lạc Tinh Trần lại nghe không vô, càng ngày càng nghe không vô. Ầm ầm quát lên.
Lạc Tinh Trần ở trong khối băng xanh biếc, hai mắt mở lớn, trên trán gân xanh nổi lên, nếu không phải bị Chung Sơn vây ở bên trong, giờ phút này nhất định sẽ nhảy ra liều mạng với Liễu Vô Song.
Liễu Vô Song trán đổ mồ hôi nói:
- Mẹ của ta ai, mệt chết lão tử, tốn một tháng trời, ngươi cuối cùng cũng mở miệng.
Liễu Vô Song cũng không dễ dàng, một tháng này cứ ngờ như mình mắc bệnh thần kinh, cứ ở trước mặt Lạc Tinh Trần lầu bầu, mà hắn một chữ cũng không nói, hiện tại cuối cùng cũng mở miệng.
Lạc Tinh Trần gắt gao nhìn chằm chằm Liễu Vô Song.
- Ngươi cũng đừng nhìn ta như vậy, ta nói cũng không phải sai, đều là sự thật, đại trượng phu sợ gì không có vợ? Chỉ cần ngươi chịu gia nhập Đại Tranh ta, về sau muốn dạng nữ nhân gì đều không có sao?
Liễu Vô Song nói.
Lạc Tinh Trần nhìn chằm chằm vào Liễu Vô Song một hồi, tiếp đó nhắm mắt, hít một hơi thật sâu nói:
- Nàng đâu rồi?
- Ai? Trần Tiểu Thiến? Ngươi còn muốn nàng?
Liễu Vô Song cau mày nói.
- Nàng đâu?
Lạc Tinh Trần lại lần nữa hỏi.
Liễu Vô Song ánh mắt sáng lên nói:
- Nàng ở trong Thiên Lao của Đại Tranh ta!
- Thiên Lao?
- Không sai, Thiên Lao, chỉ cần ngươi nguyện ý gia nhập Đại Tranh, ta có thể thỉnh cầu Thánh Vương, ban Trần Tiểu Thiến cho ngươi!
Liễu Vô Song nói.
Lạc Tinh Trần nhìn Liễu Vô Song, trên mặt lộ ra nụ cười buồn bã.
- Thả nàng đi!
Lạc Tinh Trần khổ sở nói.
- Thả? Tại sao phải thả? Dựa vào cái gì phải thả? Ngươi dùng tư cách gì đàm điều kiện với chúng ta? Chính ngươi là tù nhân, chúng ta sao lại vì một câu nói của ngươi mà phải thả nàng?
Liễu Vô Song trầm giọng nói.
Liễu Vô Song phát hiện, mình dương như đã nắm được nhược điểm của Lạc Tinh Trần rồi, là Trần Tiểu Thiến sao? Nàng chính là uy hiếp của Lạc Tinh Trần. Xem ra, sự tình Thánh Vương giao phó sắp thành rồi.
Lạc Tinh Trần lúc này mới cảm nhận sâu sắc, mình dường như đúng là chỉ có hai bàn tay trắng.
- Ta nói cho ngươi biết, môi trường Thiên Lao Đại Tranh ta cũng không tốt, Trần Tiểu Thiến yếu ớt như vậy, không biết có thể kiên trì được bao lâu?
Liễu Vô Song tiếp tục phát huy sự hung ác của cẩm y vệ nói.
- Ngươi dám tổn thương nàng một cọng tóc gáy!
Lạc Tinh Trần lạnh nhạt nói.
- Vì cái gì không dám?
Liễu Vô Song gằn giọng nói.
Lạnh lùng nhìn Liễu Vô Song, dường như Lạc Tinh Trần chợt phát hiện, mình cái gì cũng không thể làm được, từng chút cũng không làm được. Trần Tiểu Thiến? Bọn họ sẽ đối xử với nàng như thế nào? Thiên Lao? Viễn viễn không siêu sinh? Bị rất nhiều tù nhân hung ác bắt nạt?
- Phu nhân, yên tâm, ta nhất định sẽ cho ngươi cuộc sống tốt nhất!
- Phu quân, có ngươi ở đây, ta an tâm rồi!
Tuy rằng biết rõ đó là hư tình giả ý, nhưng chẳng biết tại sao Lạc Tinh Trần bỗng nhiên nghĩ tới cảnh tượng trước kia.
- Lạc Tinh Trần, ngươi còn do dự cái gì chứ? Chỉ cần ngươi gia nhập Đại Tranh, chẳng những mình ngươi có thể tự do, Trần Tiểu Thiến cũng có thể tự do à, ở Đại Tranh, cái gì cũng có, nữ nhân, địa vị, ngươi cái gì cũng không thiếu, ngươi còn do dự cái gì chứ? Gia nhập Đại Tranh đi!
Liễu Vô Song bỗng nhiên dịu dàng khuyên nhủ.
Lạc Tinh Trần cắn chặt răng, trong lòng không ngừng run rẩy, gia nhập Đại Tranh? Tự do? Gia nhập Đại Tranh thì sẽ thật sự mất đi tự do, tâm linh tự do, phần kiêu ngạo tự do kia. Vốn Lạc Tinh Trần tình nguyện chết cũng không nguyện thần phục bất luận kẻ nào, nhưng bây giờ.
Một mặt là ngạo khí của mình, một mặt là nữ nhân mình thích nhất.
Lạc Tinh Trần nghiến răng ken két. Trong lòng như đang giày vò.
Dường như nhìn thấy hỏa hậu không không đủ, Liễu Vô Song đổ dầu vào lửa nói:
- Chỉ cần gia nhập Đại Tranh, ta có thể làm chủ, tặng Trần Tiểu Thiến cho ngươi!
Lạc Tinh Trần trong lòng 100 điều không muốn, nhưng vì sao nữ nhân không thương mình, trái tim Lạc Tinh Trần lại không chịu nổi, từ xưa anh hùng cũng khó qua cửa ải mỹ nhân - anh hùng khó qua cửa ải mỹ nhân à!
Nhắm mắt, toàn thân Lạc Tinh Trần run rẩy. Ngạo khí? Hay là cứu nữ nhân không thương mình đây?
Trần Tiểu Thiến? Lạc Tinh Trần khóe mắt bất giác chảy ra lệ tình.
Liễu Vô Song kích động nhìn, mà Lạc Tinh Trần sau khi không ngừng tranh đấu, rốt cục làm ra quyết định.
Đầy mặt đồi bại, run run há mồm, thời điểm mới vừa muốn nói gì. Bỗng nhiên, một thanh âm ở trong đại điện vang lên.
- Chỉ cần ngươi gia nhập Đại Tranh, ta có thể tặng trái tim của Trần Tiểu Thiến cho ngươi!
Thanh âm của Chung Sơn.
Nghe được thanh âm của Chung Sơn, Liễu Vô Song lập tức đứng lên cung bái.
Mà Lạc Tinh Trần lại bị lời này của Chung Sơn khiến cho mí mắt nhảy lên.
Ngay lúc vừa rồi, Lạc Tinh Trần đã chuẩn bị dùng ngạo khí của mình đổi lấy tự do của Trần Tiểu Thiến. Nhưng bỗng nhiên Chung Sơn nói vậy, lại khiến cho trong lòng Lạc Tinh Trần không khỏi run lên.
Trái tim của Trần Tiểu Thiến? Chẳng biết tại sao, Lạc Tinh Trần bỗng nhiên sinh ra vẻ chờ mong.
Chung Sơn vì sao đột nhiên xuất hiện, bởi vì Chung Sơn cho rằng thời cơ đã đến, hoặc là nói, Chung Sơn luôn luôn chú ý nơi này, ngay phút chốc kia, Chung Sơn phát hiện, ngạo khí của Lạc Tinh Trần rốt cục đã bị buông xuống, nhìn thấy vẻ mặt của Lạc Tinh Trần, Chung Sơn đã biết Lạc Tinh Trần chuẩn bị ủy khuất, thành toàn cho Trần Tiểu Thiến.
Nhưng Chung Sơn thấy chưa đủ, Chung Sơn cần là cần Lạc Tinh Trần toàn tâm toàn ý vì Đại Tranh. Cho nên vào giờ khắc này mới cắt đứt lời nói của Lạc Tinh Trần, thêm một cái lợi thế to lớn để hắn gia nhập Đại Tranh.
- Ngươi nói cái gì?
Lạc Tinh Trần mí mắt mở lớn nhìn về phía Chung Sơn.
Nhìn thấy vẻ hăng hái của Chung Sơn, Lạc Tinh Trần bất giác cảm thấy mình thất bại, nhưng những điều này không thể hủy được những lời vừa nghe được.
Trái tim? Trái tim của Trần Tiểu Thiến?
Lạc Tinh Trần vốn cũng không hy vọng xa vời chuyện này, cũng không đại biểu Lạc Tinh Trần không khát vọng chuyện này, nhưng khát vọng hữu dụng sao?
- Cả đời có thể có vài lần yêu, trái tim của Trần Tiểu Thiến, ngươi không muốn?
Chung Sơn cười hỏi.
Lạc Tinh Trần mí mắt nhảy lên, nhìn Chung Sơn, nhìn mười hơi thở, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, không biết làm sao hình dung trong lòng mình.
- Vì tỏ vẻ thành ý của Đại Tranh, ta quyết định, trước đem trái tim của Trần Tiểu Thiến tặng cho ngươi, tiếp đó lại tự ngươi quyết định gia nhập Đại Tranh!
Chung Sơn trịnh trọng nói.
Lạc Tinh Trần môi giật giật, không nói ra lời.
Nhìn Lạc Tinh Trần, Chung Sơn biết, vật mình muốn đã sắp lấy được.
Điểm ra một cái, khối băng lớn màu xanh biếc trước mắt đột nhiên biến mất, Lạc Tinh Trần cũng biến mất không thấy.
Mà Liễu Vô Song giờ phút này mới kinh hãi phát hiện, mình một tháng này quên ăn khuyên nhủ khối băng này, thì ra chỉ là một ảo cảnh.
- Làm không tệ!
Chung Sơn đối với Liễu Vô Song nói.
Thấy Chung Sơn khích lệ, Liễu Vô Song không khỏi vui mừng nói:
- Tạ ơn Thánh Vương! Đây là việc ta phải làm!
- Ừ, Trần Tiểu Thiến và Trần Tử Hào bây giờ còn đang ở trong Thiên Lao sao?
Chung Sơn hỏi.
- Vâng!
Thần phái rất nhiều thị vệ trông coi, cứ mỗi ba ngày lại một lần phong ấn bọn họ, trốn không thoát đâu, ngay tại trong Thiên Lao!
Liễu Vô Song lập tức nói.
- Đã làm qua cái gì đối với bọn họ chưa?
Chung Sơn hỏi.
- Không có, lúc trước Thánh Vương ra nghiêm lệnh, ai cũng không dám làm khó bọn họ, vẻn vẹn chỉ phong ấn tu vi, còn có nhốt bọn họ lại mà thôi! Ngay cả trên người bọn họ có cái gì, chúng ta cũng không lục qua.
Liễu Vô Song trịnh trọng nói.
- Ừ, dẫn đường!
- Vâng!
Bên ngoài một gian cung điện to lớn cách đại lượng cường giả thủ vệ một khoảng xa. Trong một chỗ trọng địa của Đại Tranh.
Đại điện cửa đóng, bên trong có một khối băng lớn đặt giữa đại điện, khối băng màu xanh biếc, dường như bắn ra hàn khí nhàn nhạt bao phủ toàn khối băng.
Mà giờ khắc này, ở trong khối băng lại có một gã nam nhân khoanh chân ngồi.
Nguyên Giáo chủ Thời Không, Lạc Tinh Trần.
Lạc Tinh Trần tóc tai bù xù, sắc mặt mỏi mệt, hơn nữa toàn thân dường như bị áp chế cực lớn, trốn không thoát đến, chỉ có thể yên lặng chịu đựng thống khổ.
Ngồi xếp bằng, không để ý tới người bên ngoài không ngừng mê hoặc.
Bên trong đại điện, trừ bỏ khối băng này ra, còn có một người, chính là Đại Tranh cẩm y vệ tổng chỉ huy sứ, Liễu Vô Song.
Liễu Vô Song ngồi ở trên một cái ghế, nhìn Lạc Tinh Trần trước mắt, vừa uống trà vừa cau mày.
- Đã một tháng, Thánh Vương bbaor ta khuyên ngươi, ngươi không thể phối hợp một chút sao? Giống như đầu gỗ vậy, một chữ cũng không nói!
Liễu Vô Song bất đắc dĩ nói.
Một tháng trước, Chung Sơn bỗng nhiên giao cho Liễu Vô Song nhiệm vụ khuyên bảo Lạc Tinh Trần gia nhập Đại Tranh, lấy được nhiệm vụ này, Liễu Vô Song rất là hưng phấn, nhiệm vụ trọng đại như thế, không giao cho Dịch Diễn, không giao cho Tiêu Vong, lại giao cho Liễu Vô Song ta?
Một tháng này, Liễu Vô Song sử xuất tất cả thế võ bản thân, nhưng Lạc Tinh Trần giống như một đầu gỗ vậy, một chữ cũng không nói, Liễu Vô Song khuyên hắn, mắng qua hắn, khinh bỉ hắn, ca ngợi hắn, nhưng Lạc Tinh Trần một chữ cũng không mở miệng, thậm chí mí mắt cũng không nhảy một cái.
Liễu Vô Song hoàn toàn hết chỗ nói rồi, đây là người gì đây?
- Đúng là đầu gỗ, khó trách Trần Tiểu Thiến đều phản bội ngươi!
Liễu Vô Song bất đắc dĩ, hung hăng khinh bỉ nói.
Khó trách Trần Tiểu Thiến đều phản bội ngươi, một câu này, so với tất cả những lời một tháng lúc trước còn có tác dụng lớn hơn, những lời khác Lạc Tinh Trần nghe không lọt tai, nhưng những lời này lại giống như lợi khí đâm vào trái tim Lạc Tinh Trần vậy.
Trái tim đã chết của Lạc Tinh Trần, chẳng biết tại sao đột nhiên đau đớn.
Môi hơi động, nắm tay trong lúc bối rối nắm chặt nổi cả gân xanh.
Nhưng mà biến hóa rất nhỏ lập tức khiến cho Liễu Vô Song chú ý.
- Hả? Đầu gỗ này có phản ứng?
Liễu Vô Song kinh ngạc nghĩ.
- Lạc Tinh Trần, Trần Tiểu Thiến nàng này không cần cũng được, ngươi vì sao còn cứ khăng khăng không tha?
Liễu Vô Song cười đi tới nói.
Nhưng Lạc Tinh Trần vẫn không nói 1 lời. Tâm đã chết, còn cái gì để nói?
Nhưng Liễu Vô Song từ phản ứng lúc trước của Lạc Tinh Trần mà nhìn ra, cửa phá ải này chính là đây.
- Trần Tiểu Thiến phản bội, ngươi rất khó chịu? Ta nói, ngươi có gì mà phải khó chịu?
- Trần Tiểu Thiến lúc đầu vốn không phải là nữ nhân của ngươi, nàng vốn là đạo lữ của Trần Tử Hào, là Trần Tử Hào âm mưu đoạt Thời Không Đạo tràng của ngươi, cho nên mới hiến nữ nhân của mình cho ngươi.
Lạc Tinh Trần vẫn trầm mặc.
- Chậc chậc, ta đây không hiểu nổi ngươi, không biết ngươi có gì mà phải buồn phiền, ngươi bị Trần Tử Hào cắm sừng? Ngươi cảm thấy sao?
Lạc Tinh Trần như trước không nói.
- Theo ta thấy, ngươi chẳng những không thiệt mà còn kiếm lời!
- Trần Tiểu Thiến vốn chính là nữ nhân của Trần Tử Hào, dùng lời của phàm nhân mà nói, nàng vốn là vợ người khác, ngươi không công được ngủ với nàng gần ngàn năm, ngươi còn có cái gì mà khúc mắc chứ?
- Chiếm tiện nghi lớn như vậy, còn làm ra bộ dáng thua thiệt, ngươi có phải là nam nhân hay không?
Liễu Vô Song không ngừng quở trách.
- Câm mồm!
Lạc Tinh Trần bỗng nhiên quát lên.
Cho dù Lạc Tinh Trần có đầu gỗ hơn nữa thì cũng chịu không nổi, trái tim chết lại cũng bị Liễu Vô Song làm cho thiêu cháy.
Liễu Vô Song mặc dù nói là sự thật, nhưng Lạc Tinh Trần lại nghe không vô, càng ngày càng nghe không vô. Ầm ầm quát lên.
Lạc Tinh Trần ở trong khối băng xanh biếc, hai mắt mở lớn, trên trán gân xanh nổi lên, nếu không phải bị Chung Sơn vây ở bên trong, giờ phút này nhất định sẽ nhảy ra liều mạng với Liễu Vô Song.
Liễu Vô Song trán đổ mồ hôi nói:
- Mẹ của ta ai, mệt chết lão tử, tốn một tháng trời, ngươi cuối cùng cũng mở miệng.
Liễu Vô Song cũng không dễ dàng, một tháng này cứ ngờ như mình mắc bệnh thần kinh, cứ ở trước mặt Lạc Tinh Trần lầu bầu, mà hắn một chữ cũng không nói, hiện tại cuối cùng cũng mở miệng.
Lạc Tinh Trần gắt gao nhìn chằm chằm Liễu Vô Song.
- Ngươi cũng đừng nhìn ta như vậy, ta nói cũng không phải sai, đều là sự thật, đại trượng phu sợ gì không có vợ? Chỉ cần ngươi chịu gia nhập Đại Tranh ta, về sau muốn dạng nữ nhân gì đều không có sao?
Liễu Vô Song nói.
Lạc Tinh Trần nhìn chằm chằm vào Liễu Vô Song một hồi, tiếp đó nhắm mắt, hít một hơi thật sâu nói:
- Nàng đâu rồi?
- Ai? Trần Tiểu Thiến? Ngươi còn muốn nàng?
Liễu Vô Song cau mày nói.
- Nàng đâu?
Lạc Tinh Trần lại lần nữa hỏi.
Liễu Vô Song ánh mắt sáng lên nói:
- Nàng ở trong Thiên Lao của Đại Tranh ta!
- Thiên Lao?
- Không sai, Thiên Lao, chỉ cần ngươi nguyện ý gia nhập Đại Tranh, ta có thể thỉnh cầu Thánh Vương, ban Trần Tiểu Thiến cho ngươi!
Liễu Vô Song nói.
Lạc Tinh Trần nhìn Liễu Vô Song, trên mặt lộ ra nụ cười buồn bã.
- Thả nàng đi!
Lạc Tinh Trần khổ sở nói.
- Thả? Tại sao phải thả? Dựa vào cái gì phải thả? Ngươi dùng tư cách gì đàm điều kiện với chúng ta? Chính ngươi là tù nhân, chúng ta sao lại vì một câu nói của ngươi mà phải thả nàng?
Liễu Vô Song trầm giọng nói.
Liễu Vô Song phát hiện, mình dương như đã nắm được nhược điểm của Lạc Tinh Trần rồi, là Trần Tiểu Thiến sao? Nàng chính là uy hiếp của Lạc Tinh Trần. Xem ra, sự tình Thánh Vương giao phó sắp thành rồi.
Lạc Tinh Trần lúc này mới cảm nhận sâu sắc, mình dường như đúng là chỉ có hai bàn tay trắng.
- Ta nói cho ngươi biết, môi trường Thiên Lao Đại Tranh ta cũng không tốt, Trần Tiểu Thiến yếu ớt như vậy, không biết có thể kiên trì được bao lâu?
Liễu Vô Song tiếp tục phát huy sự hung ác của cẩm y vệ nói.
- Ngươi dám tổn thương nàng một cọng tóc gáy!
Lạc Tinh Trần lạnh nhạt nói.
- Vì cái gì không dám?
Liễu Vô Song gằn giọng nói.
Lạnh lùng nhìn Liễu Vô Song, dường như Lạc Tinh Trần chợt phát hiện, mình cái gì cũng không thể làm được, từng chút cũng không làm được. Trần Tiểu Thiến? Bọn họ sẽ đối xử với nàng như thế nào? Thiên Lao? Viễn viễn không siêu sinh? Bị rất nhiều tù nhân hung ác bắt nạt?
- Phu nhân, yên tâm, ta nhất định sẽ cho ngươi cuộc sống tốt nhất!
- Phu quân, có ngươi ở đây, ta an tâm rồi!
Tuy rằng biết rõ đó là hư tình giả ý, nhưng chẳng biết tại sao Lạc Tinh Trần bỗng nhiên nghĩ tới cảnh tượng trước kia.
- Lạc Tinh Trần, ngươi còn do dự cái gì chứ? Chỉ cần ngươi gia nhập Đại Tranh, chẳng những mình ngươi có thể tự do, Trần Tiểu Thiến cũng có thể tự do à, ở Đại Tranh, cái gì cũng có, nữ nhân, địa vị, ngươi cái gì cũng không thiếu, ngươi còn do dự cái gì chứ? Gia nhập Đại Tranh đi!
Liễu Vô Song bỗng nhiên dịu dàng khuyên nhủ.
Lạc Tinh Trần cắn chặt răng, trong lòng không ngừng run rẩy, gia nhập Đại Tranh? Tự do? Gia nhập Đại Tranh thì sẽ thật sự mất đi tự do, tâm linh tự do, phần kiêu ngạo tự do kia. Vốn Lạc Tinh Trần tình nguyện chết cũng không nguyện thần phục bất luận kẻ nào, nhưng bây giờ.
Một mặt là ngạo khí của mình, một mặt là nữ nhân mình thích nhất.
Lạc Tinh Trần nghiến răng ken két. Trong lòng như đang giày vò.
Dường như nhìn thấy hỏa hậu không không đủ, Liễu Vô Song đổ dầu vào lửa nói:
- Chỉ cần gia nhập Đại Tranh, ta có thể làm chủ, tặng Trần Tiểu Thiến cho ngươi!
Lạc Tinh Trần trong lòng 100 điều không muốn, nhưng vì sao nữ nhân không thương mình, trái tim Lạc Tinh Trần lại không chịu nổi, từ xưa anh hùng cũng khó qua cửa ải mỹ nhân - anh hùng khó qua cửa ải mỹ nhân à!
Nhắm mắt, toàn thân Lạc Tinh Trần run rẩy. Ngạo khí? Hay là cứu nữ nhân không thương mình đây?
Trần Tiểu Thiến? Lạc Tinh Trần khóe mắt bất giác chảy ra lệ tình.
Liễu Vô Song kích động nhìn, mà Lạc Tinh Trần sau khi không ngừng tranh đấu, rốt cục làm ra quyết định.
Đầy mặt đồi bại, run run há mồm, thời điểm mới vừa muốn nói gì. Bỗng nhiên, một thanh âm ở trong đại điện vang lên.
- Chỉ cần ngươi gia nhập Đại Tranh, ta có thể tặng trái tim của Trần Tiểu Thiến cho ngươi!
Thanh âm của Chung Sơn.
Nghe được thanh âm của Chung Sơn, Liễu Vô Song lập tức đứng lên cung bái.
Mà Lạc Tinh Trần lại bị lời này của Chung Sơn khiến cho mí mắt nhảy lên.
Ngay lúc vừa rồi, Lạc Tinh Trần đã chuẩn bị dùng ngạo khí của mình đổi lấy tự do của Trần Tiểu Thiến. Nhưng bỗng nhiên Chung Sơn nói vậy, lại khiến cho trong lòng Lạc Tinh Trần không khỏi run lên.
Trái tim của Trần Tiểu Thiến? Chẳng biết tại sao, Lạc Tinh Trần bỗng nhiên sinh ra vẻ chờ mong.
Chung Sơn vì sao đột nhiên xuất hiện, bởi vì Chung Sơn cho rằng thời cơ đã đến, hoặc là nói, Chung Sơn luôn luôn chú ý nơi này, ngay phút chốc kia, Chung Sơn phát hiện, ngạo khí của Lạc Tinh Trần rốt cục đã bị buông xuống, nhìn thấy vẻ mặt của Lạc Tinh Trần, Chung Sơn đã biết Lạc Tinh Trần chuẩn bị ủy khuất, thành toàn cho Trần Tiểu Thiến.
Nhưng Chung Sơn thấy chưa đủ, Chung Sơn cần là cần Lạc Tinh Trần toàn tâm toàn ý vì Đại Tranh. Cho nên vào giờ khắc này mới cắt đứt lời nói của Lạc Tinh Trần, thêm một cái lợi thế to lớn để hắn gia nhập Đại Tranh.
- Ngươi nói cái gì?
Lạc Tinh Trần mí mắt mở lớn nhìn về phía Chung Sơn.
Nhìn thấy vẻ hăng hái của Chung Sơn, Lạc Tinh Trần bất giác cảm thấy mình thất bại, nhưng những điều này không thể hủy được những lời vừa nghe được.
Trái tim? Trái tim của Trần Tiểu Thiến?
Lạc Tinh Trần vốn cũng không hy vọng xa vời chuyện này, cũng không đại biểu Lạc Tinh Trần không khát vọng chuyện này, nhưng khát vọng hữu dụng sao?
- Cả đời có thể có vài lần yêu, trái tim của Trần Tiểu Thiến, ngươi không muốn?
Chung Sơn cười hỏi.
Lạc Tinh Trần mí mắt nhảy lên, nhìn Chung Sơn, nhìn mười hơi thở, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, không biết làm sao hình dung trong lòng mình.
- Vì tỏ vẻ thành ý của Đại Tranh, ta quyết định, trước đem trái tim của Trần Tiểu Thiến tặng cho ngươi, tiếp đó lại tự ngươi quyết định gia nhập Đại Tranh!
Chung Sơn trịnh trọng nói.
Lạc Tinh Trần môi giật giật, không nói ra lời.
Nhìn Lạc Tinh Trần, Chung Sơn biết, vật mình muốn đã sắp lấy được.
Điểm ra một cái, khối băng lớn màu xanh biếc trước mắt đột nhiên biến mất, Lạc Tinh Trần cũng biến mất không thấy.
Mà Liễu Vô Song giờ phút này mới kinh hãi phát hiện, mình một tháng này quên ăn khuyên nhủ khối băng này, thì ra chỉ là một ảo cảnh.
- Làm không tệ!
Chung Sơn đối với Liễu Vô Song nói.
Thấy Chung Sơn khích lệ, Liễu Vô Song không khỏi vui mừng nói:
- Tạ ơn Thánh Vương! Đây là việc ta phải làm!
- Ừ, Trần Tiểu Thiến và Trần Tử Hào bây giờ còn đang ở trong Thiên Lao sao?
Chung Sơn hỏi.
- Vâng!
Thần phái rất nhiều thị vệ trông coi, cứ mỗi ba ngày lại một lần phong ấn bọn họ, trốn không thoát đâu, ngay tại trong Thiên Lao!
Liễu Vô Song lập tức nói.
- Đã làm qua cái gì đối với bọn họ chưa?
Chung Sơn hỏi.
- Không có, lúc trước Thánh Vương ra nghiêm lệnh, ai cũng không dám làm khó bọn họ, vẻn vẹn chỉ phong ấn tu vi, còn có nhốt bọn họ lại mà thôi! Ngay cả trên người bọn họ có cái gì, chúng ta cũng không lục qua.
Liễu Vô Song trịnh trọng nói.
- Ừ, dẫn đường!
- Vâng!
/1254
|