Bên ngoài phong ấn, Chung Sơn lấy ra một cái Ngọc Tịnh Bình, ở trong ánh mắt cổ quái của Nê Bồ Tát, chậm rãi đổ ra một luồng chất lỏng màu xanh biếc.
Chất lỏng màu xanh biếc dưới sự khống chế của Chung Sơn, chậm rãi bay về phía trung tâm đại điện, bao gồm đóa U Minh hoa hồng kia, tiếp đó Chung Sơn lại dùng tinh thạch đem chất lỏng và hoa hồng cùng bị phong ấn vào bên trong.
- Rắc! Hoa hồng gãy gốc!
- Vù! Dưới đại điện, nước đen lập tức cuồn cuộn, hiển nhiên hoa hồng mất đi khiến cho trận pháp đại điện lại lần nữa phát sinh lệch lạc quỷ dị. Đại lượng lệ khí xông lên tận trời.
- Thánh Vương, thần đi thúc dục Phong Thủy Trận, khoảng 3 canh giờ có thể phóng xuất cường giả bên trong. Tuy nhiên, nếu như ta toàn lực thúc dục Phong Thủy Trận, thì không thể thay Thánh Vương ngăn trở lệ khí, xin Thánh Vương hãy ra ngoài trận trước đi! Nê Bồ Tát nói.
- Ừ! Chung Sơn gật gật đầu.
Thu hồi U Minh hoa hồng, thân hình thoắt một cái, Chung Sơn vọt ra bên ngoài. Nê Bồ Tát thiết trí Phong Thủy Trận.
Tới thì rất chậm, lúc đi ra tốc độ của Chung Sơn cực nhanh, trong nháy mắt đã xuyên qua phạm vi lệ khí khổng lồ, đảo mắt đã tới bên ngoài.
Nhưng trong giây lát tới bên ngoài, Chung Sơn không khỏi cả kinh, thân hình đột nhiên đình chỉ.
Chung Sơn phát hiện không đúng, bên ngoài này làm sao trở nên sáng như vậy?
Đương nhiên, cũng không sáng hơn bao nhiêu, chỉ là hơi sáng một ít, nhưng chỉ hơi sáng một ít cũng đủ để ảnh thân Chung Sơn nắm được điểm không đúng.
Ảnh thân vốn chính là phân thân một cái bóng, cho nên cực kỳ mẫn cảm với ánh sáng, biến hóa rất nhỏ này người khác không phát hiện được, nhưng mà Chung Sơn trong nháy mắt lại phóng lớn nó ra.
Không đúng, không đúng, chính mình dường như đã tiến vào trong trận pháp.
Chung Sơn không hề động, cũng chưa hề đụng tới, dường như đang tìm điểm không đúng xung quanh.
Từ từ, Chung Sơn phát hiện một tia kỳ dị, một chỗ không gian phía trước, nhìn như tầm thường, nhưng cẩn thận nhìn thì vẫn nhìn ra chố khác với xung quanh, hơi hơi ẩn động.
- Nếu đã đến đây, cũng không cần dấu đầu lộ đuôi nữa! Chung Sơn trầm giọng nói.
Quả nhiên, chỗ không gian kia bỗng nhiên hơi chao đảo một cái, lộ ra một gã nam nhân mặc long bào màu tím.
- Đại Tranh Thánh Vương, quả nhiên giảo hoạt dị thường, vừa mới vào trong trận của ta, liền phát hiện ra sự khắc biệt! Nam nhân áo bào tím nói.
- Thanh Minh Thánh thượng? Chung Sơn hai mắt híp lại.
- Chung Thánh Vương, ngươi thấy đại trận của ta thế nào? Thanh Minh Thánh thượng cười lạnh nói.
- Ra vào như không! Chung Sơn khinh thường nói.
- A, ha ha ha ha, khoác lác, Ra vào như không? Thanh Minh Thánh thượng trừng mắt nói.
- Vù! Chung Sơn bước một bước ra khỏi đại trận!
Trong đại trận, Thanh Minh Thánh thượng đang cười to nghẹn lại. Giống như bị nước miếng khi cười ra làm cho sặc vậy.
- Khụ khu, khụ khụ!
Sau khi liên tiếp ho khan, sắc mặt Thanh Minh Thánh thượng đỏ lên.
Thanh Minh Thánh thượng bỗng nhiên có loại buồn bực ngửa mặt lên trời thét dài vậy. Mình mưu tính đã lâu mới thiết trí trận pháp này, lại hoàn mỹ lừa Chung Sơn vào hũ, nhưng ngay sau đó Chung Sơn ra vào như không có gì, đạp bước ra ngoài, một màn thình lình này khiến cho Thanh Minh Thánh thượng làm sao có thể chấp nhận được? Để Thanh Minh Thánh thượng làm sao chịu nổi đây?
- Diêm Trùng Chi? Chung Sơn vừa ra đại trận liền thấy Diêm Trùng Chi chiến đấu ở phía xa.
Giờ phút này, trên mặt đất sụp đổ ngổn ngang tướng sĩ Đại Tranh, 15 tên cường giả tuyệt thế đang đâm chém Đại Tranh tướng sĩ.
Đầu vai Diêm Trùng Chi bị thương, hiển nhiên người tới đều là cường giả tuyệt thế. Đại Tiên? Một đám Đại Tiên?
Chung Sơn hét lớn một tiếng, hai phe chiến đấu ngừng lại.
- Thánh Vương! Diêm Trùng Chi hơi hơi khổ sở nói.
300 vạn đại quân đóng ở đây, có 200 vạn đi ra dò xét bốn phía Chuyển Luân Điện, chỉ có 100 vạn ở trong này, nhưng cường giả đối phương quá mạnh mẻ. Căn bản không phải cùng một cấp bậc.
Nếu không phải Thánh Vương đi ra đúng lúc, giờ phút này nói không chừng mọi người đều hy sinh lừng lẫy.
- Thanh Minh Thánh thượng, sao lại thế này? Chung Sơn không phải vào trận sao? Một người bên ngoài sợ hãi rống lên.
Thanh Minh Thánh thượng đi ra, bị người nọ quát lên, Thanh Minh Thánh thượng cũng không biết nói gì, ngươi hỏi ta, ta làm sao biết?
- Diêm Trùng Chi, mang binh lui qua một bên, nơi này để cho ta! Chung Sơn trầm giọng nói.
- Vâng!
Diêm Trùng Chi mang theo đại quân nhanh lui về phía xa, đối với những người này, những Đại Tiên này cũng không quá chú ý, dù sao, mục đích của mọi người chỉ có một, Chung Sơn!
Chung Sơn quay đầu, nhìn về phía các cường giả.
Tận 52 tên! 52 tên Đại Tiên?
- Thì ra đều là người chủ mỗi một đại Thiên triều và người chủ các đại Thánh địa, thế nào? Đối mặt với Đại Tranh ta, không tư triều cống, ngược lại muốn hất lên chiến loạn? Tám đại Thiên triều kia bị huỷ diệt, các ngươi đều quên hết sao? Chung Sơn quát lạnh một tiếng.
Một tiếng quát lạnh, có vài người lộ ra vẻ khiếp sợ, mà người chủ các đại Thánh địa và người chủ Thiên triều lại tràn ngập kiên định. Đều đã đến bước này, căn bản không có đường sống vẹn toàn.
- Vô nghĩa, không cần nói nhiều, nếu khốn trận không được, vậy đấu trận đi, Diệt Cổ Tiên Thiên Diễn Trận! Thanh Minh Thánh thượng hét lớn một tiếng.
- Vù!
Các cường giả rất nhanh vây quanh Chung Sơn chuyển động, đồng thời quanh người phát ra vô số ánh sáng màu lam, ánh sáng màu lam vây quanh Chung Sơn, đột nhiên hình thành một hoàn cảnh khác biệt, đem Chung Sơn giam ở trong đó, giống như thông đạo Luân Hồi vậy.
Mà khi đại trận này khởi động, trong thiên địa đột nhiên trời đất u ám, thậm chí, ở phạm vi nhỏ trong không gian đại thế giới đều giống như run lên nhè nhẹ.
[CHARGE=3]
Diêm Trùng Chi đang chạy về phía xa kinh hãi nhìn một màn này. Này? Chấn động không gian? Đây chính là không gian đại thế giới a, đây là trận pháp gì? Đáng sợ như vậy?
Màu lam lồng giam, trên thông thiên, dưới trụ địa. Nhìn qua cực kỳ bá đạo, hình dáng vô cùng giống với thông đạo Luân Hồi Chung Sơn triển khai.
Chung Sơn ở trong lồng giam này chính là ở trong đại trận, đây không phải là trận pháp vây khốn, mà là một cái trận pháp năng lượng, để năng lượng các cường giả bên trong chồng lên nhau, đồng thời tăng phúc và mở rộng ra.
Thậm chí, Chung Sơn còn phát hiện một màn này vô cùng cường đại. Pháp tắc và quy tắc thiên địa bên trong đều bị làm rối loạn, dường như làm cho người ta không thể thi triển pháp thuật vậy, mà cái lồng giam này có thể sinh ra một hoàn cảnh ngăn cách xung quanh. Làm cho người ta chỉ có chờ chết.
- Vù!
Bên trên lồng giam, chậm rãi hiện ra một thân ảnh, Thanh Minh Thánh thượng.
- Chung Sơn, có phải phát hiện đại trận này khác các đại trận khác hay không? Thanh Minh Thánh thượng cười lạnh nói.
Chung Sơn lạnh lùng nhìn Thanh Minh Thánh thượng nói: - Khác? Ta không nhìn ra khác à!
- Hừ, ngươi cứ mạnh miệng đi, đại trận này, ngươi không phá được, nếu muốn đi ra ngoài, sẽ phải đối mặt với lực lượng chúng ta, mà ở bên trong pháp thuật gì cũng không thi triển được, đây là trận pháp sáng tạo ra chuyên đối phó Cổ Tiên, cho dù là Cổ Tiên, ở trong này cũng chỉ có kết cục ngã xuống, ngươi? Hôm nay không có khả năng còn sống đi ra! Thanh Minh Thánh thượng nói.
- Phải không? Ngay cả Cổ Tiên đều không ra được? Chung Sơn lạnh lùng nói.
- Trừ phi thân hợp thiên đạo, nếu không nghĩ cũng không cần nghĩ!
Khi nói chuyện, Thanh Minh Thánh thượng quay lên trời vẫy một cái.
- Oanh.................!
Trong không trung, dường như có một cột nước đột nhiên trút xuống vậy.
Cột nước màu xám, nhìn qua nặng nề vô cùng.
Chung Sơn trốn thoát, cột nước ầm ầm đập xuống đất, đập ra một cái hố sâu vô cùng, cột nước đi qua có sự ăn mòn mạnh mẽ. Cột nước này ăn mòn họ so với Thiên Tiên công kích mạnh còn mạnh hơn? Mà cột nước này càng khoa trương hơn là dường như vĩnh viễn không chấm dứt vậy.
- Cái này gọi là Nhược Thủy, dính vào là diệt hồn! Thanh Minh Thánh thượng lạnh lùng nói.
Đang lúc ầm ầm, cây cột trên bầu trời Nhược Thủy càng lúc càng lớn, càng ngày càng nhiều.
Lật tay một cái, trong tay Chung Sơn xuât hiện một cái bình nhỏ, Ngọc Tịnh Bình. Ngọc Tịnh Bình vừa mở ra, tiếp đó trực tiếp thu vào.
- Vù! Vô số chất lỏng bị hút vào trong đó.
Nhưng vừa mới hút vào một hồi, Chung Sơn đột nhiên nhướng mày, bởi vì Chung Sơn phát hiện, Ngọc Tịnh Bình tuy rằng tạm thời có thể ngăn cản Nhược Thủy ăn mòn, nhưng dường như không kiên trì được bao lâu.
- Không có ích lợi gì, Đại Tiên khí cũng không đỡ nổi sự ăn mòn của nó. Thanh Minh Thánh thượng cười lạnh nói.
Trên bầu trời Nhược Thủy càng ngày càng nhiều. Trong nháy mắt, đường kính đã đạt tới đường kính lồng giam.
1 cột Nhược Thủy khủng bố này để xem Chung Sơn làm sao trốn?
Thân hình thoắt một chạy về phía vách lồng giam.
- Oanh.................!
Chung Sơn bị một cổ cự lực cường đại một cường giả trong lồng giam đánh trở về. Trốn không thoát?
Mắt thấy vô tận Nhược Thủy lao xuống, đang lúc Chung Sơn mày hơi nhíu, Đế Vương Đồ đột nhiên chắn trên đỉnh đầu.
Đế Vương Đồ Âm Đồ có màu đen, ở giữa có một điêm trắng, đó là trong Âm Dương Ngư, dương nhãn của âm ngư, điểm trắng bỗng nhiên quỷ dị phóng lớn lên, đồng thời đột nhiên sinh ra một cỗ lực hút, hút toàn bộ Nhược Thủy vào trong. - Lại là hấp thu? Ta xem ngươi hấp thu đến khi nào! Thanh Minh Thánh thượng lạnh lùng nói - - - -
Dương gian, bản thể Chung Sơn, Cửu Vĩ Quận chúa, Tô A Phật ba người bay qua từng ngọn núi.
Bỗng nhiên, Chung Sơn biến sắc. Mang theo ba người dừng ở trong sơn cốc.
- Các ngươi ở chỗ này chờ ta! Chung Sơn nói.
Nói xong bay đến đỉnh núi, nhìn về phía bên kia, bên kia là một khe núi thật lớn.
- Chung Sơn muốn làm gì? Cửu Vĩ Quận chúa nghi ngờ hỏi. Không giải thích được vì sao đột nhiên dừng lại, muốn làm gì?
- Còn có thể làm chi? Lúc trước ở quý phủ Si Mị Kỳ Thánh uống rượu, uống vào nhiều như vậy, người có 3 thứ cấp bách, Chung Sơn chẳng lẽ không có sao? Tô A Phật nói đùa.
- Thúi lắm, Chung Sơn đều đã là thiên tiên, làm sao có thể còn có thể có loại chuyện này? Cửu Vĩ Quận chúa khinh thường nói.
- Ào ào ào............!
Trên ngọn núi, truyền đến tiếng nước chảy vang dội, mặc dù ở mặt bên kia núi, nhưng vẫn nghe nó truyền tới, hơn nữa còn rất vang, nước trút lên thân núi, phát ra từng đợt tiếng sấm.
Tô A Phật: “...!” Cửu Vĩ Quận chúa: “...!”
Hai người hai mặt nhìn nhau, nghĩ đến cái suy đoán kia của Tô A Phật, đều lộ ra vẻ kỳ quái, đương nhiên, hai người cũng tò mò bay lên trời.
Đảo mắt đã lên trời, từ sau lưng Chung Sơn nhìn thấy, Chung Sơn ngạo nghễ đứng ở một đỉnh núi, mà ở bên kia hắn, lại có một cột nước khổng lồ, dường như từ trong cơ thể Chung Sơn tuôn ra vậy.
Lũ lụt bất ngờ tới như vậy, mạnh mẽ quét tất cả thứ nó đi qua, rất nhiều ngọn núi bị Chung Sơn xối nước trôi đi hoặc phá hủy.
Hai người không khỏi há hốc mồm.
- Quả nhiên là mãnh nhân a! Tô A Phật theo bản năng nói.
Đương nhiên, hai người cũng không tin đây là một trong ba thứ cấp bách của Chung Sơn, rất nhanh bay qua.
Dừng ở chung quanh Chung Sơn, hai người thở phào một hơi, may mà không phải.
Ngực Chung Sơn có một tấm đồ màu trắng lơ lửng trên không trung, từ bên trong chẳng biết tại sao, đột nhiên tuồn ra dòng nước khổng lồ.
- Đây là, Nhược Thủy? Nhược Thủy chỉ có âm phủ mới có à? Cửu Vĩ Quận chúa kinh ngạc nói. - - - - - oOo- - - - -
Chất lỏng màu xanh biếc dưới sự khống chế của Chung Sơn, chậm rãi bay về phía trung tâm đại điện, bao gồm đóa U Minh hoa hồng kia, tiếp đó Chung Sơn lại dùng tinh thạch đem chất lỏng và hoa hồng cùng bị phong ấn vào bên trong.
- Rắc! Hoa hồng gãy gốc!
- Vù! Dưới đại điện, nước đen lập tức cuồn cuộn, hiển nhiên hoa hồng mất đi khiến cho trận pháp đại điện lại lần nữa phát sinh lệch lạc quỷ dị. Đại lượng lệ khí xông lên tận trời.
- Thánh Vương, thần đi thúc dục Phong Thủy Trận, khoảng 3 canh giờ có thể phóng xuất cường giả bên trong. Tuy nhiên, nếu như ta toàn lực thúc dục Phong Thủy Trận, thì không thể thay Thánh Vương ngăn trở lệ khí, xin Thánh Vương hãy ra ngoài trận trước đi! Nê Bồ Tát nói.
- Ừ! Chung Sơn gật gật đầu.
Thu hồi U Minh hoa hồng, thân hình thoắt một cái, Chung Sơn vọt ra bên ngoài. Nê Bồ Tát thiết trí Phong Thủy Trận.
Tới thì rất chậm, lúc đi ra tốc độ của Chung Sơn cực nhanh, trong nháy mắt đã xuyên qua phạm vi lệ khí khổng lồ, đảo mắt đã tới bên ngoài.
Nhưng trong giây lát tới bên ngoài, Chung Sơn không khỏi cả kinh, thân hình đột nhiên đình chỉ.
Chung Sơn phát hiện không đúng, bên ngoài này làm sao trở nên sáng như vậy?
Đương nhiên, cũng không sáng hơn bao nhiêu, chỉ là hơi sáng một ít, nhưng chỉ hơi sáng một ít cũng đủ để ảnh thân Chung Sơn nắm được điểm không đúng.
Ảnh thân vốn chính là phân thân một cái bóng, cho nên cực kỳ mẫn cảm với ánh sáng, biến hóa rất nhỏ này người khác không phát hiện được, nhưng mà Chung Sơn trong nháy mắt lại phóng lớn nó ra.
Không đúng, không đúng, chính mình dường như đã tiến vào trong trận pháp.
Chung Sơn không hề động, cũng chưa hề đụng tới, dường như đang tìm điểm không đúng xung quanh.
Từ từ, Chung Sơn phát hiện một tia kỳ dị, một chỗ không gian phía trước, nhìn như tầm thường, nhưng cẩn thận nhìn thì vẫn nhìn ra chố khác với xung quanh, hơi hơi ẩn động.
- Nếu đã đến đây, cũng không cần dấu đầu lộ đuôi nữa! Chung Sơn trầm giọng nói.
Quả nhiên, chỗ không gian kia bỗng nhiên hơi chao đảo một cái, lộ ra một gã nam nhân mặc long bào màu tím.
- Đại Tranh Thánh Vương, quả nhiên giảo hoạt dị thường, vừa mới vào trong trận của ta, liền phát hiện ra sự khắc biệt! Nam nhân áo bào tím nói.
- Thanh Minh Thánh thượng? Chung Sơn hai mắt híp lại.
- Chung Thánh Vương, ngươi thấy đại trận của ta thế nào? Thanh Minh Thánh thượng cười lạnh nói.
- Ra vào như không! Chung Sơn khinh thường nói.
- A, ha ha ha ha, khoác lác, Ra vào như không? Thanh Minh Thánh thượng trừng mắt nói.
- Vù! Chung Sơn bước một bước ra khỏi đại trận!
Trong đại trận, Thanh Minh Thánh thượng đang cười to nghẹn lại. Giống như bị nước miếng khi cười ra làm cho sặc vậy.
- Khụ khu, khụ khụ!
Sau khi liên tiếp ho khan, sắc mặt Thanh Minh Thánh thượng đỏ lên.
Thanh Minh Thánh thượng bỗng nhiên có loại buồn bực ngửa mặt lên trời thét dài vậy. Mình mưu tính đã lâu mới thiết trí trận pháp này, lại hoàn mỹ lừa Chung Sơn vào hũ, nhưng ngay sau đó Chung Sơn ra vào như không có gì, đạp bước ra ngoài, một màn thình lình này khiến cho Thanh Minh Thánh thượng làm sao có thể chấp nhận được? Để Thanh Minh Thánh thượng làm sao chịu nổi đây?
- Diêm Trùng Chi? Chung Sơn vừa ra đại trận liền thấy Diêm Trùng Chi chiến đấu ở phía xa.
Giờ phút này, trên mặt đất sụp đổ ngổn ngang tướng sĩ Đại Tranh, 15 tên cường giả tuyệt thế đang đâm chém Đại Tranh tướng sĩ.
Đầu vai Diêm Trùng Chi bị thương, hiển nhiên người tới đều là cường giả tuyệt thế. Đại Tiên? Một đám Đại Tiên?
Chung Sơn hét lớn một tiếng, hai phe chiến đấu ngừng lại.
- Thánh Vương! Diêm Trùng Chi hơi hơi khổ sở nói.
300 vạn đại quân đóng ở đây, có 200 vạn đi ra dò xét bốn phía Chuyển Luân Điện, chỉ có 100 vạn ở trong này, nhưng cường giả đối phương quá mạnh mẻ. Căn bản không phải cùng một cấp bậc.
Nếu không phải Thánh Vương đi ra đúng lúc, giờ phút này nói không chừng mọi người đều hy sinh lừng lẫy.
- Thanh Minh Thánh thượng, sao lại thế này? Chung Sơn không phải vào trận sao? Một người bên ngoài sợ hãi rống lên.
Thanh Minh Thánh thượng đi ra, bị người nọ quát lên, Thanh Minh Thánh thượng cũng không biết nói gì, ngươi hỏi ta, ta làm sao biết?
- Diêm Trùng Chi, mang binh lui qua một bên, nơi này để cho ta! Chung Sơn trầm giọng nói.
- Vâng!
Diêm Trùng Chi mang theo đại quân nhanh lui về phía xa, đối với những người này, những Đại Tiên này cũng không quá chú ý, dù sao, mục đích của mọi người chỉ có một, Chung Sơn!
Chung Sơn quay đầu, nhìn về phía các cường giả.
Tận 52 tên! 52 tên Đại Tiên?
- Thì ra đều là người chủ mỗi một đại Thiên triều và người chủ các đại Thánh địa, thế nào? Đối mặt với Đại Tranh ta, không tư triều cống, ngược lại muốn hất lên chiến loạn? Tám đại Thiên triều kia bị huỷ diệt, các ngươi đều quên hết sao? Chung Sơn quát lạnh một tiếng.
Một tiếng quát lạnh, có vài người lộ ra vẻ khiếp sợ, mà người chủ các đại Thánh địa và người chủ Thiên triều lại tràn ngập kiên định. Đều đã đến bước này, căn bản không có đường sống vẹn toàn.
- Vô nghĩa, không cần nói nhiều, nếu khốn trận không được, vậy đấu trận đi, Diệt Cổ Tiên Thiên Diễn Trận! Thanh Minh Thánh thượng hét lớn một tiếng.
- Vù!
Các cường giả rất nhanh vây quanh Chung Sơn chuyển động, đồng thời quanh người phát ra vô số ánh sáng màu lam, ánh sáng màu lam vây quanh Chung Sơn, đột nhiên hình thành một hoàn cảnh khác biệt, đem Chung Sơn giam ở trong đó, giống như thông đạo Luân Hồi vậy.
Mà khi đại trận này khởi động, trong thiên địa đột nhiên trời đất u ám, thậm chí, ở phạm vi nhỏ trong không gian đại thế giới đều giống như run lên nhè nhẹ.
[CHARGE=3]
Diêm Trùng Chi đang chạy về phía xa kinh hãi nhìn một màn này. Này? Chấn động không gian? Đây chính là không gian đại thế giới a, đây là trận pháp gì? Đáng sợ như vậy?
Màu lam lồng giam, trên thông thiên, dưới trụ địa. Nhìn qua cực kỳ bá đạo, hình dáng vô cùng giống với thông đạo Luân Hồi Chung Sơn triển khai.
Chung Sơn ở trong lồng giam này chính là ở trong đại trận, đây không phải là trận pháp vây khốn, mà là một cái trận pháp năng lượng, để năng lượng các cường giả bên trong chồng lên nhau, đồng thời tăng phúc và mở rộng ra.
Thậm chí, Chung Sơn còn phát hiện một màn này vô cùng cường đại. Pháp tắc và quy tắc thiên địa bên trong đều bị làm rối loạn, dường như làm cho người ta không thể thi triển pháp thuật vậy, mà cái lồng giam này có thể sinh ra một hoàn cảnh ngăn cách xung quanh. Làm cho người ta chỉ có chờ chết.
- Vù!
Bên trên lồng giam, chậm rãi hiện ra một thân ảnh, Thanh Minh Thánh thượng.
- Chung Sơn, có phải phát hiện đại trận này khác các đại trận khác hay không? Thanh Minh Thánh thượng cười lạnh nói.
Chung Sơn lạnh lùng nhìn Thanh Minh Thánh thượng nói: - Khác? Ta không nhìn ra khác à!
- Hừ, ngươi cứ mạnh miệng đi, đại trận này, ngươi không phá được, nếu muốn đi ra ngoài, sẽ phải đối mặt với lực lượng chúng ta, mà ở bên trong pháp thuật gì cũng không thi triển được, đây là trận pháp sáng tạo ra chuyên đối phó Cổ Tiên, cho dù là Cổ Tiên, ở trong này cũng chỉ có kết cục ngã xuống, ngươi? Hôm nay không có khả năng còn sống đi ra! Thanh Minh Thánh thượng nói.
- Phải không? Ngay cả Cổ Tiên đều không ra được? Chung Sơn lạnh lùng nói.
- Trừ phi thân hợp thiên đạo, nếu không nghĩ cũng không cần nghĩ!
Khi nói chuyện, Thanh Minh Thánh thượng quay lên trời vẫy một cái.
- Oanh.................!
Trong không trung, dường như có một cột nước đột nhiên trút xuống vậy.
Cột nước màu xám, nhìn qua nặng nề vô cùng.
Chung Sơn trốn thoát, cột nước ầm ầm đập xuống đất, đập ra một cái hố sâu vô cùng, cột nước đi qua có sự ăn mòn mạnh mẽ. Cột nước này ăn mòn họ so với Thiên Tiên công kích mạnh còn mạnh hơn? Mà cột nước này càng khoa trương hơn là dường như vĩnh viễn không chấm dứt vậy.
- Cái này gọi là Nhược Thủy, dính vào là diệt hồn! Thanh Minh Thánh thượng lạnh lùng nói.
Đang lúc ầm ầm, cây cột trên bầu trời Nhược Thủy càng lúc càng lớn, càng ngày càng nhiều.
Lật tay một cái, trong tay Chung Sơn xuât hiện một cái bình nhỏ, Ngọc Tịnh Bình. Ngọc Tịnh Bình vừa mở ra, tiếp đó trực tiếp thu vào.
- Vù! Vô số chất lỏng bị hút vào trong đó.
Nhưng vừa mới hút vào một hồi, Chung Sơn đột nhiên nhướng mày, bởi vì Chung Sơn phát hiện, Ngọc Tịnh Bình tuy rằng tạm thời có thể ngăn cản Nhược Thủy ăn mòn, nhưng dường như không kiên trì được bao lâu.
- Không có ích lợi gì, Đại Tiên khí cũng không đỡ nổi sự ăn mòn của nó. Thanh Minh Thánh thượng cười lạnh nói.
Trên bầu trời Nhược Thủy càng ngày càng nhiều. Trong nháy mắt, đường kính đã đạt tới đường kính lồng giam.
1 cột Nhược Thủy khủng bố này để xem Chung Sơn làm sao trốn?
Thân hình thoắt một chạy về phía vách lồng giam.
- Oanh.................!
Chung Sơn bị một cổ cự lực cường đại một cường giả trong lồng giam đánh trở về. Trốn không thoát?
Mắt thấy vô tận Nhược Thủy lao xuống, đang lúc Chung Sơn mày hơi nhíu, Đế Vương Đồ đột nhiên chắn trên đỉnh đầu.
Đế Vương Đồ Âm Đồ có màu đen, ở giữa có một điêm trắng, đó là trong Âm Dương Ngư, dương nhãn của âm ngư, điểm trắng bỗng nhiên quỷ dị phóng lớn lên, đồng thời đột nhiên sinh ra một cỗ lực hút, hút toàn bộ Nhược Thủy vào trong. - Lại là hấp thu? Ta xem ngươi hấp thu đến khi nào! Thanh Minh Thánh thượng lạnh lùng nói - - - -
Dương gian, bản thể Chung Sơn, Cửu Vĩ Quận chúa, Tô A Phật ba người bay qua từng ngọn núi.
Bỗng nhiên, Chung Sơn biến sắc. Mang theo ba người dừng ở trong sơn cốc.
- Các ngươi ở chỗ này chờ ta! Chung Sơn nói.
Nói xong bay đến đỉnh núi, nhìn về phía bên kia, bên kia là một khe núi thật lớn.
- Chung Sơn muốn làm gì? Cửu Vĩ Quận chúa nghi ngờ hỏi. Không giải thích được vì sao đột nhiên dừng lại, muốn làm gì?
- Còn có thể làm chi? Lúc trước ở quý phủ Si Mị Kỳ Thánh uống rượu, uống vào nhiều như vậy, người có 3 thứ cấp bách, Chung Sơn chẳng lẽ không có sao? Tô A Phật nói đùa.
- Thúi lắm, Chung Sơn đều đã là thiên tiên, làm sao có thể còn có thể có loại chuyện này? Cửu Vĩ Quận chúa khinh thường nói.
- Ào ào ào............!
Trên ngọn núi, truyền đến tiếng nước chảy vang dội, mặc dù ở mặt bên kia núi, nhưng vẫn nghe nó truyền tới, hơn nữa còn rất vang, nước trút lên thân núi, phát ra từng đợt tiếng sấm.
Tô A Phật: “...!” Cửu Vĩ Quận chúa: “...!”
Hai người hai mặt nhìn nhau, nghĩ đến cái suy đoán kia của Tô A Phật, đều lộ ra vẻ kỳ quái, đương nhiên, hai người cũng tò mò bay lên trời.
Đảo mắt đã lên trời, từ sau lưng Chung Sơn nhìn thấy, Chung Sơn ngạo nghễ đứng ở một đỉnh núi, mà ở bên kia hắn, lại có một cột nước khổng lồ, dường như từ trong cơ thể Chung Sơn tuôn ra vậy.
Lũ lụt bất ngờ tới như vậy, mạnh mẽ quét tất cả thứ nó đi qua, rất nhiều ngọn núi bị Chung Sơn xối nước trôi đi hoặc phá hủy.
Hai người không khỏi há hốc mồm.
- Quả nhiên là mãnh nhân a! Tô A Phật theo bản năng nói.
Đương nhiên, hai người cũng không tin đây là một trong ba thứ cấp bách của Chung Sơn, rất nhanh bay qua.
Dừng ở chung quanh Chung Sơn, hai người thở phào một hơi, may mà không phải.
Ngực Chung Sơn có một tấm đồ màu trắng lơ lửng trên không trung, từ bên trong chẳng biết tại sao, đột nhiên tuồn ra dòng nước khổng lồ.
- Đây là, Nhược Thủy? Nhược Thủy chỉ có âm phủ mới có à? Cửu Vĩ Quận chúa kinh ngạc nói. - - - - - oOo- - - - -
/1254
|