- Trang Tử? Điệp Vũ thiên hạ?
Doanh nhàn nhạt gật đầu.
Đối với Trang Tử, Doanh dành cho hắn đầy đủ tôn trọng, người tiếp cận gần tới Thánh nhân nhất, nhất định cường thế, người như vậy nói năng hòa nhã với ngươi, cho dù ai cũng sẽ không dùng lời nói lạnh nhạt để đáp trả!
- Đây chính là Quỷ Cốc tử?
Trang Tử nhìn về phía khu sương mù đen trên ngọn núi.
- Đúng vậy!
Doanh nói thẳng.
Trang Tử nhìn Quỷ Cốc tử, cuối cùng gật gật đầu nói:
- Xem ra, các ngươi cũng vì một ít vật mà đến, Quỷ Cốc tử, Doanh, các ngươi dắt tay nhau mà đến, xem ra tình thế bắt buộc?
- Tình thế bắt buộc?
Doanh lộ ra một tia cười nhạt ai cũng đoán không ra.
- Mời!
Trang Tử trịnh trọng nói.
Doanh gật đầu.
Chân trái đạp về sau, thân thể hơi đổi, vươn tay phải ra, động tác Trang Tử vô cùng chậm chạp, nhưng chậm chạp thoạt nhìn lại tự nhiên, bốn phía Trang Tử nhất thời hiện ra hư ảnh của một con bướm lớn vạn trượng.
Không tiết lộ chút khí tức nào, nhưng ai cũng không dám xem thường thức mở đầu của Trang Tử.
Một đám mở to hai mắt nhìn, đây cũng là Trang Tử tiếp cận gần tới Thánh nhân nhất xuất thủ, sẽ có bao nhiêu huyền bí a?
Xem không hiểu được, Cổ Tiên trở xuống, ai cũng xem không hiểu được, mà chỉ có Tổ Tiên mới có thể nhìn ra đầu mối.
Nơi xa, Chung Sơn ngưng thần, Hồng Loan Thiên Kinh tràn vào trong mắt, thiên đạo lại xuất hiện.
Doanh thân hợp thiên đạo, một thiên đạo đen nhánh vô cùng khí phách, nhìn qua vô cùng chói mắt. Mà giờ phút này Trang Tử cũng là thân hợp thiên đạo, thiên đạo của Trang Tử là màu trắng tinh.
Bên trong thiên đạo, đại lượng sương trắng dày đặc làm cho Trang Tử như mộng như ảo.
Trang Tử đánh tới một chưởng, thiên đạo màu trắng thật giống như đi theo một chưởng này mà biến lớn.
- Một chưởng thật cường hãn!
Chung Sơn thở dài nói.
Nhiên Đăng, khi đó điều động lực lượng thiên đạo, nhiều nhất là phân lưu ra một chút lực lượng từ trong thiên đạo bị khống chế mà thôi, mà Trang Tử trước mắt phảng phất giống như thao túng cả thiên đạo, cách biệt một trời.
- Nhưng nhìn không ra uy lực a!
Một bên Lạc Tinh Trần cau mày nói.
Trang Tử thân hợp thiên đạo quá hoàn mỹ, thế cho nên tự nhiên không có tràn ra một chút xíu lực lượng nào. Vì vậy từ Cổ Tiên trở xuống, người nào cũng nhìn không ra đầu mối. Quá cường hãn!
Động tác của Trang Tử rất chậm, còn Doanh đang đối mặt đã nhìn ra sự cường đại của Trang Tử, ít nhất mạnh hơn Kim Đề Phật Tổ mới vừa rồi, Doanh ngưng trọng mà đợi. Trong lúc đợi, Doanh cũng vươn tay phải của mình ra.
Vẫn là thế đứng của Đế Vương chưa từng có từ trước đến nay, sương trắng lượn lờ phía trên tay phải, mà ở bên trong sương trắng, vô số sao nhỏ sáng chói không ngừng xoay tròn vòng quanh bàn tay.
Sao nhỏ? Mọi người ngưng thần nhìn lại, đợi tới khi thấy rõ sao nhỏ kia, cơ hồ tất cả mọi người mở to hai mắt nhìn.
Ngôi sao, căn bản không phải là sao nhỏ, mà là vô số ngôi sao, vô số ngôi sao vờn quanh tay phải Doanh, thật giống như nắm trọn tinh không ở trong tay.
Chung quanh Trang Tử tạo thành hư ảnh của một con bướm lớn vạn trượng, mà chung quanh Doanh, đột nhiên cũng có vô lượng hư ảnh ngôi sao vờn quanh, Doanh thật giống như thành một cái trung tâm, bốn phương tám hướng tựa như bầu trời sao khổng lồ. Nhanh chóng xoay tròn, thật giống như Doanh chính là một Hằng Tinh, bao quanh đại lượng hành tinh.
Giống như trước cũng không có khí tức cường đại phát ra, nhưng tất cả mọi người biết sự cường đại của Doanh.
Tay phải của hai người hướng về nhau. Không có Hư Không Đại Thủ Ấn, cứ như vậy chưởng đối chưởng càng ngày càng gần lại với nhau.
Bành!
Thật giống như có một tiếng vang nhỏ, con bướm lớn vạn trượng sau lưng Trang Tử ầm ầm nổ tung, không phải là nổ tung không còn gì, mà là hóa thành Hồ Điệp nhỏ vô cùng vô tận, Hồ Điệp nhỏ bao phủ bốn phương tám hướng, bên trong mười vạn dặm, đều là vô cùng vô tận Hồ Điệp nhỏ.
Mà vô tận tinh không của Doanh bỗng nhiên cũng mở rộng đến mười vạn dặm. Trong nháy mắt, bao phủ vô tận cường giả ở bốn phương tám hướng vào bên trong. Xoay tròn, vòng quanh trung tâm hai người nhanh chóng xoay tròn, thật giống như trời đất quay cuồng, toàn bộ thế giới cũng quay vòng.
Người lạc vào cảnh giới kỳ lạ, bốn phía mọi người đều là bóng dáng của Hồ Điệp cùng ngôi sao, hơn nữa còn vòng quanh trung tâm, như một cái cối xay lớn điên cuồng xoay quanh.
Không có lực trùng kích hiện ra, có ý nghĩa Trang Tử cùng Doanh đã nắm giữ thiên đạo đạt đến chí cực, tinh vi đến mức không tiết lộ ra một tia lực lượng nào.
Nhưng dù vậy, mọi người cũng không dám chờ lâu, nhanh chóng lui về phía sau, muốn thối lui khỏi phạm vi bao phủ của ngôi sao cùng Hồ Điệp.
Lui! Lui! Lui!
Nơi xa đã nhìn không thấy thân ảnh của Doanh, chỉ có thể nhìn thấy vô lượng tinh không còn có vô lượng Hồ Điệp nối liền trời đất.
- Tổ Tiên?
Trong mắt Lạc Tinh Trần lóe lên một cổ kinh hãi.
Ở lại với Doanh cùng Trang Tử trong tâm chiến trường, chỉ có một đám Tổ Tiên. Cho dù là một đám Tổ Tiên, giờ phút này cũng tràn đầy kinh hãi. Doanh quá cường đại. Từ đâu xuất hiện?
Mà khi ánh mắt của mọi người tập trung ở trên người Doanh cùng Trang Tử.
Ngọn núi dưới chân hai người, hai mắt Bạch Khởi quỷ dị biến đổi, một đạo ngân quang từ trong đôi mắt Bạch Khởi lóe ra, Bạch Khởi đột nhiên thay đổi thành một người khác, lạnh lùng phân biệt một phương hướng, thân hình lùi lại biến mất ngay tại chỗ.
Bạch Khởi rời đi?
Một đám Tổ Tiên cũng là khe khẽ ngoài ý muốn, bất minh sở dĩ, bất quá chúng Tổ Tiên sẽ không để ý một Cổ Tiên, phần lớn cũng là nhìn Doanh cùng Trang Tử, chỉ có một số người nhìn chằm chằm phương hướng Bạch Khởi rời đi.
Phương hướng Bạch Khởi bay đi là Tây Nam, một thân sát khí, một thanh đại đao nắm trong tay, tràn đầy một cổ khí tức thô bạo.
Không bao lâu sau, đã dừng ở phía trên một ngọn núi.
Nơi này rất vắng vẻ, nhưng bị rất nhiều người chú ý.
Tuyết Mai lão tổ.
- Sư tôn, đó là Bạch Khởi? Hắn làm sao đến trước mặt Chung Sơn?
- Hắn muốn chém giết cùng Chung Sơn? Đây là Doanh ra lệnh sao?
- Bạch Khởi hắn điên rồi? Lúc này không là hộ pháp cho Quỷ Cốc tử, làm sao chính mình chạy tới đây?
. . .
Mặc dù Chung Sơn chiếm cứ chỗ bí mật, nhưng vẫn là rất nhiều người nhìn thấy, giờ phút này Bạch Khởi đã rơi vào cách Chung Sơn không xa.
Một thân sát khí, sát khí trực tiếp bức về chỗ Chung Sơn, thật giống như muốn chém giết Chung Sơn dưới đao, quá đột nhiên, thế cho nên bản thân đều Chung Sơn khẽ nhíu mày.
Bạch Khởi hắn nổi điên gì vậy?
Nơi xa, Tuyết Mai lão tổ bấm ngón tay tính một cái, trong mắt lóe lên một cổ ngờ vực.
- Chẳng lẽ? Chiêu Yêu Phiên sẽ trải qua tay Chung Sơn, chẳng lẽ Doanh cố ý để cho Bạch Khởi chém giết Chung Sơn, Chiêu Yêu Phiên kia cũng sẽ không trải qua tay Chung Sơn, tiếp theo đến trong tay Doanh? Đây là Doanh cố ý?
Chân mày Tuyết Mai lão tổ cau lại.
- Lão tổ?
Một gã đệ tử kêu lên.
- Ba người các ngươi, đi, ngăn cản người nọ, bảo vệ tốt Chung Sơn!
Tuyết Mai lão tổ bỗng nhiên kêu lên.
- Ách, vâng!
Ba đệ tử bất minh sở dĩ, nhưng vẫn là lập tức tuân mệnh.
Ba người cách chỗ Chung Sơn vốn là cũng không, trong nháy mắt đã đến phụ cận.
- Bạch Khởi? Ngươi muốn làm gì?
Chung Sơn quát lạnh một tiếng.
Mà mọi người vây xem lập twcshieeur, người này tên là Bạch Khởi!
Bạch Khởi gắt gao nhìn chằm chằm Chung Sơn, trong mắt khe khẽ phiếm bạch quang, sát khí bao phủ quanh thân, nhìn qua cực kỳ hung ác.
Đại đao trong tay khẽ run, thật giống như sắp xuất thủ đánh Chung Sơn.
- Dừng tay!
Một gã đệ tử của Tuyết Mai lão tổ lập tức la hét nói.
Tam đại cường giả bỗng nhiên chắn trước mặt Chung Sơn.
Chung Sơn hơi hơi ngạc nhiên, đệ tử của Tuyết Mai lão tổ? Bọn họ tới làm chi? Bảo vệ mình?
Ba tên cường giả chia ra, lấy ra một thanh trường kiếm, một đám lạnh lẽo nhìn Bạch Khởi, hiển nhiên vì hoàn thành nguyện vọng của lão tổ, Chung Sơn này nhất định phải bảo hộ.
Bởi vì có Chung Sơn, Chiêu Yêu Phiên mới có thể thoát khỏi tay Doanh lần nữa.
- Ba con chuột!
Bạch Khởi cười lạnh một tiếng.
- Ngươi nói cái gì?
Người cầm đầu giận dữ hét.
Đang khi nói chuyện, tam đại cường giả đồng thời xuất thủ, một người một kiếm, ba đường kiếm cuồng quét về phía Bạch Khởi.
Thiên địa thật giống như bị kiếm khí bao phủ, kiếm khí kinh khủng như biển gầm xông thẳng về chỗ Bạch Khởi.
Oanh!
Bầu trời bỗng nhiên phát ra một đạo ánh sáng chói mắt, trong nháy mắt đã tách kiếm khí của mọi người ra.
- Hống!
Bạch Khởi rống to một tiếng, lại một đạo bạch quang từ trên trời giáng xuống, nơi nó đi qua, cường giả cầm đầu đối diện kia bị bổ thành hai nửa.
Bạch Khởi cường hãn, giết Cổ Tiên như giết heo giết dê, quá kiêu ngạo, thật là bá đạo, một đao đi qua, giết Cổ Tiên!
Chiến trường này nhất thời dẫn tới ánh mắt của vô số người.
Mà hai đao kinh thế của Bạch Khởi nhất thời chấn nhiếp mọ người.
Đây mới là hung nhân.
Tam đại Cổ Tiên chặn lại, chỉ có một gã vừa đối mặt đã bị chém giết, tinh thần của hai gã Cổ Tiên khác nhất thời phát run, vốn cho là ba đối một, cho dù không ăn thua gì cũng có thể giữ chân Bạch Khởi, nhưng chuyện này là sao?
Giết!
Quả thực là miểu sát! Bạch Khởi này thật là bá đạo!
- Ai còn muốn ngăn ta?
Bạch Khởi trừng mắt.
Một cổ sát khí cường đại ép về phía hai người ở không trung.
Hai người kia mắt thấy như thế, còn liều cái rắm a, mặt mày xám xịt trốn chạy về chỗ Tuyết Mai lão tổ.
Hung nhân trên đời này cũng làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Người ngăn trở đã rời đi, Bạch Khởi nhìn về phía Chung Sơn lần nữa, sát khí mãnh liệt phóng về phía Chung Sơn.
Nơi sát khí kinh khủng qua, một ít cây nhất thời cong lại, thật giống như cũng là bị sát khí của Bạch Khởi ép.
Đỉnh núi, y phục của Chung Sơn cũng bị sát khí của Bạch Khởi thổi tung làm cho lay động. Nhưng trên mặt Chung Sơn không khiếp sợ chút nào. Trịnh trọng nhìn về phía Bạch Khởi.
Bạch Khởi nắm đại đao, nhìn chằm chằm Chung Sơn, sát khí càng ngưng tụ càng nặng, thật giống như tùy thời sẽ xuất thủ.
Hưu!
Lạc Tinh Trần bỗng nhiên bước ra một bước, đứng ở trước mặt Chung Sơn, ngọc bích ở mi tâm khe khẽ chớp động, Lạc Tinh Trần là vì quân phân ưu, cũng muốn động thủ.
- Người nọ sát khí quá mạnh mẻ, đứng tại xa như vậy, ta cũng cảm thấy trong lòng cuồng loạn!
- Giết Cổ Tiên dễ như giết heo giết dê, thuộc hạ của Doanh quá biến thái!
- Hắn muốn giết Chung Sơn? Tại sao?
- Chung Sơn gặp xui rồi!
- Lạc Tinh Trần đứng ra? Hắn muốn tìm chết sao? Cho dù hắn là Cổ Tiên, cũng không có bá đạo như Bạch Khởi a!
- "Đúng vậy a, lần trước chiến đấu hồi lâu cùng đệ tử của Tuyết Mai lão tổ, mà Bạch Khởi chiến đấu cùng đệ tử của Tuyết Mai lão tổ chính là miểu sát, Lạc Tinh Trần đánh không lại Bạch Khởi!
- Khẳng định đánh không lại!
. . .
Mọi người không ngừng kể lể, Bạch Khởi vs Lạc Tinh Trần!
- Bạch Khởi!
Bỗng nhiên Chung Sơn quát một tiếng.
Bạch Khởi mắt lạnh nhìn Chung Sơn.
- Còn không tỉnh lại!
Chung Sơn quát một câu!
Thanh âm Chung Sơn vô cùng cao, thật giống như tiếng nổ, nơi xa Bạch Khởi nghe được thanh âm của Chung Sơn, bỗng nhiên nhắm mắt cau mày, trên mặt lộ ra sự thống khổ, nhưng chỉ vẻn vẹn trong nháy mắt, ánh mắt đã mở ra, sát khí mãnh liệt hơn nhiều so với mới vừa rồi bao phủ toàn thân.
Một màn này mặc dù rất ngắn, nhưng một chút người thông minh cực độ lập tức phản ứng lại.
- Bạch Khởi bị khống chế?
Nhận được cái suy đoán này, cơ hồ tất cả mọi người sợ hãi cả kinh, dưới sát khí bá đạo như vậy còn có thể bị khống chế, người khống chế hắn sẽ là tồn tại dạng gì?
Doanh nhàn nhạt gật đầu.
Đối với Trang Tử, Doanh dành cho hắn đầy đủ tôn trọng, người tiếp cận gần tới Thánh nhân nhất, nhất định cường thế, người như vậy nói năng hòa nhã với ngươi, cho dù ai cũng sẽ không dùng lời nói lạnh nhạt để đáp trả!
- Đây chính là Quỷ Cốc tử?
Trang Tử nhìn về phía khu sương mù đen trên ngọn núi.
- Đúng vậy!
Doanh nói thẳng.
Trang Tử nhìn Quỷ Cốc tử, cuối cùng gật gật đầu nói:
- Xem ra, các ngươi cũng vì một ít vật mà đến, Quỷ Cốc tử, Doanh, các ngươi dắt tay nhau mà đến, xem ra tình thế bắt buộc?
- Tình thế bắt buộc?
Doanh lộ ra một tia cười nhạt ai cũng đoán không ra.
- Mời!
Trang Tử trịnh trọng nói.
Doanh gật đầu.
Chân trái đạp về sau, thân thể hơi đổi, vươn tay phải ra, động tác Trang Tử vô cùng chậm chạp, nhưng chậm chạp thoạt nhìn lại tự nhiên, bốn phía Trang Tử nhất thời hiện ra hư ảnh của một con bướm lớn vạn trượng.
Không tiết lộ chút khí tức nào, nhưng ai cũng không dám xem thường thức mở đầu của Trang Tử.
Một đám mở to hai mắt nhìn, đây cũng là Trang Tử tiếp cận gần tới Thánh nhân nhất xuất thủ, sẽ có bao nhiêu huyền bí a?
Xem không hiểu được, Cổ Tiên trở xuống, ai cũng xem không hiểu được, mà chỉ có Tổ Tiên mới có thể nhìn ra đầu mối.
Nơi xa, Chung Sơn ngưng thần, Hồng Loan Thiên Kinh tràn vào trong mắt, thiên đạo lại xuất hiện.
Doanh thân hợp thiên đạo, một thiên đạo đen nhánh vô cùng khí phách, nhìn qua vô cùng chói mắt. Mà giờ phút này Trang Tử cũng là thân hợp thiên đạo, thiên đạo của Trang Tử là màu trắng tinh.
Bên trong thiên đạo, đại lượng sương trắng dày đặc làm cho Trang Tử như mộng như ảo.
Trang Tử đánh tới một chưởng, thiên đạo màu trắng thật giống như đi theo một chưởng này mà biến lớn.
- Một chưởng thật cường hãn!
Chung Sơn thở dài nói.
Nhiên Đăng, khi đó điều động lực lượng thiên đạo, nhiều nhất là phân lưu ra một chút lực lượng từ trong thiên đạo bị khống chế mà thôi, mà Trang Tử trước mắt phảng phất giống như thao túng cả thiên đạo, cách biệt một trời.
- Nhưng nhìn không ra uy lực a!
Một bên Lạc Tinh Trần cau mày nói.
Trang Tử thân hợp thiên đạo quá hoàn mỹ, thế cho nên tự nhiên không có tràn ra một chút xíu lực lượng nào. Vì vậy từ Cổ Tiên trở xuống, người nào cũng nhìn không ra đầu mối. Quá cường hãn!
Động tác của Trang Tử rất chậm, còn Doanh đang đối mặt đã nhìn ra sự cường đại của Trang Tử, ít nhất mạnh hơn Kim Đề Phật Tổ mới vừa rồi, Doanh ngưng trọng mà đợi. Trong lúc đợi, Doanh cũng vươn tay phải của mình ra.
Vẫn là thế đứng của Đế Vương chưa từng có từ trước đến nay, sương trắng lượn lờ phía trên tay phải, mà ở bên trong sương trắng, vô số sao nhỏ sáng chói không ngừng xoay tròn vòng quanh bàn tay.
Sao nhỏ? Mọi người ngưng thần nhìn lại, đợi tới khi thấy rõ sao nhỏ kia, cơ hồ tất cả mọi người mở to hai mắt nhìn.
Ngôi sao, căn bản không phải là sao nhỏ, mà là vô số ngôi sao, vô số ngôi sao vờn quanh tay phải Doanh, thật giống như nắm trọn tinh không ở trong tay.
Chung quanh Trang Tử tạo thành hư ảnh của một con bướm lớn vạn trượng, mà chung quanh Doanh, đột nhiên cũng có vô lượng hư ảnh ngôi sao vờn quanh, Doanh thật giống như thành một cái trung tâm, bốn phương tám hướng tựa như bầu trời sao khổng lồ. Nhanh chóng xoay tròn, thật giống như Doanh chính là một Hằng Tinh, bao quanh đại lượng hành tinh.
Giống như trước cũng không có khí tức cường đại phát ra, nhưng tất cả mọi người biết sự cường đại của Doanh.
Tay phải của hai người hướng về nhau. Không có Hư Không Đại Thủ Ấn, cứ như vậy chưởng đối chưởng càng ngày càng gần lại với nhau.
Bành!
Thật giống như có một tiếng vang nhỏ, con bướm lớn vạn trượng sau lưng Trang Tử ầm ầm nổ tung, không phải là nổ tung không còn gì, mà là hóa thành Hồ Điệp nhỏ vô cùng vô tận, Hồ Điệp nhỏ bao phủ bốn phương tám hướng, bên trong mười vạn dặm, đều là vô cùng vô tận Hồ Điệp nhỏ.
Mà vô tận tinh không của Doanh bỗng nhiên cũng mở rộng đến mười vạn dặm. Trong nháy mắt, bao phủ vô tận cường giả ở bốn phương tám hướng vào bên trong. Xoay tròn, vòng quanh trung tâm hai người nhanh chóng xoay tròn, thật giống như trời đất quay cuồng, toàn bộ thế giới cũng quay vòng.
Người lạc vào cảnh giới kỳ lạ, bốn phía mọi người đều là bóng dáng của Hồ Điệp cùng ngôi sao, hơn nữa còn vòng quanh trung tâm, như một cái cối xay lớn điên cuồng xoay quanh.
Không có lực trùng kích hiện ra, có ý nghĩa Trang Tử cùng Doanh đã nắm giữ thiên đạo đạt đến chí cực, tinh vi đến mức không tiết lộ ra một tia lực lượng nào.
Nhưng dù vậy, mọi người cũng không dám chờ lâu, nhanh chóng lui về phía sau, muốn thối lui khỏi phạm vi bao phủ của ngôi sao cùng Hồ Điệp.
Lui! Lui! Lui!
Nơi xa đã nhìn không thấy thân ảnh của Doanh, chỉ có thể nhìn thấy vô lượng tinh không còn có vô lượng Hồ Điệp nối liền trời đất.
- Tổ Tiên?
Trong mắt Lạc Tinh Trần lóe lên một cổ kinh hãi.
Ở lại với Doanh cùng Trang Tử trong tâm chiến trường, chỉ có một đám Tổ Tiên. Cho dù là một đám Tổ Tiên, giờ phút này cũng tràn đầy kinh hãi. Doanh quá cường đại. Từ đâu xuất hiện?
Mà khi ánh mắt của mọi người tập trung ở trên người Doanh cùng Trang Tử.
Ngọn núi dưới chân hai người, hai mắt Bạch Khởi quỷ dị biến đổi, một đạo ngân quang từ trong đôi mắt Bạch Khởi lóe ra, Bạch Khởi đột nhiên thay đổi thành một người khác, lạnh lùng phân biệt một phương hướng, thân hình lùi lại biến mất ngay tại chỗ.
Bạch Khởi rời đi?
Một đám Tổ Tiên cũng là khe khẽ ngoài ý muốn, bất minh sở dĩ, bất quá chúng Tổ Tiên sẽ không để ý một Cổ Tiên, phần lớn cũng là nhìn Doanh cùng Trang Tử, chỉ có một số người nhìn chằm chằm phương hướng Bạch Khởi rời đi.
Phương hướng Bạch Khởi bay đi là Tây Nam, một thân sát khí, một thanh đại đao nắm trong tay, tràn đầy một cổ khí tức thô bạo.
Không bao lâu sau, đã dừng ở phía trên một ngọn núi.
Nơi này rất vắng vẻ, nhưng bị rất nhiều người chú ý.
Tuyết Mai lão tổ.
- Sư tôn, đó là Bạch Khởi? Hắn làm sao đến trước mặt Chung Sơn?
- Hắn muốn chém giết cùng Chung Sơn? Đây là Doanh ra lệnh sao?
- Bạch Khởi hắn điên rồi? Lúc này không là hộ pháp cho Quỷ Cốc tử, làm sao chính mình chạy tới đây?
. . .
Mặc dù Chung Sơn chiếm cứ chỗ bí mật, nhưng vẫn là rất nhiều người nhìn thấy, giờ phút này Bạch Khởi đã rơi vào cách Chung Sơn không xa.
Một thân sát khí, sát khí trực tiếp bức về chỗ Chung Sơn, thật giống như muốn chém giết Chung Sơn dưới đao, quá đột nhiên, thế cho nên bản thân đều Chung Sơn khẽ nhíu mày.
Bạch Khởi hắn nổi điên gì vậy?
Nơi xa, Tuyết Mai lão tổ bấm ngón tay tính một cái, trong mắt lóe lên một cổ ngờ vực.
- Chẳng lẽ? Chiêu Yêu Phiên sẽ trải qua tay Chung Sơn, chẳng lẽ Doanh cố ý để cho Bạch Khởi chém giết Chung Sơn, Chiêu Yêu Phiên kia cũng sẽ không trải qua tay Chung Sơn, tiếp theo đến trong tay Doanh? Đây là Doanh cố ý?
Chân mày Tuyết Mai lão tổ cau lại.
- Lão tổ?
Một gã đệ tử kêu lên.
- Ba người các ngươi, đi, ngăn cản người nọ, bảo vệ tốt Chung Sơn!
Tuyết Mai lão tổ bỗng nhiên kêu lên.
- Ách, vâng!
Ba đệ tử bất minh sở dĩ, nhưng vẫn là lập tức tuân mệnh.
Ba người cách chỗ Chung Sơn vốn là cũng không, trong nháy mắt đã đến phụ cận.
- Bạch Khởi? Ngươi muốn làm gì?
Chung Sơn quát lạnh một tiếng.
Mà mọi người vây xem lập twcshieeur, người này tên là Bạch Khởi!
Bạch Khởi gắt gao nhìn chằm chằm Chung Sơn, trong mắt khe khẽ phiếm bạch quang, sát khí bao phủ quanh thân, nhìn qua cực kỳ hung ác.
Đại đao trong tay khẽ run, thật giống như sắp xuất thủ đánh Chung Sơn.
- Dừng tay!
Một gã đệ tử của Tuyết Mai lão tổ lập tức la hét nói.
Tam đại cường giả bỗng nhiên chắn trước mặt Chung Sơn.
Chung Sơn hơi hơi ngạc nhiên, đệ tử của Tuyết Mai lão tổ? Bọn họ tới làm chi? Bảo vệ mình?
Ba tên cường giả chia ra, lấy ra một thanh trường kiếm, một đám lạnh lẽo nhìn Bạch Khởi, hiển nhiên vì hoàn thành nguyện vọng của lão tổ, Chung Sơn này nhất định phải bảo hộ.
Bởi vì có Chung Sơn, Chiêu Yêu Phiên mới có thể thoát khỏi tay Doanh lần nữa.
- Ba con chuột!
Bạch Khởi cười lạnh một tiếng.
- Ngươi nói cái gì?
Người cầm đầu giận dữ hét.
Đang khi nói chuyện, tam đại cường giả đồng thời xuất thủ, một người một kiếm, ba đường kiếm cuồng quét về phía Bạch Khởi.
Thiên địa thật giống như bị kiếm khí bao phủ, kiếm khí kinh khủng như biển gầm xông thẳng về chỗ Bạch Khởi.
Oanh!
Bầu trời bỗng nhiên phát ra một đạo ánh sáng chói mắt, trong nháy mắt đã tách kiếm khí của mọi người ra.
- Hống!
Bạch Khởi rống to một tiếng, lại một đạo bạch quang từ trên trời giáng xuống, nơi nó đi qua, cường giả cầm đầu đối diện kia bị bổ thành hai nửa.
Bạch Khởi cường hãn, giết Cổ Tiên như giết heo giết dê, quá kiêu ngạo, thật là bá đạo, một đao đi qua, giết Cổ Tiên!
Chiến trường này nhất thời dẫn tới ánh mắt của vô số người.
Mà hai đao kinh thế của Bạch Khởi nhất thời chấn nhiếp mọ người.
Đây mới là hung nhân.
Tam đại Cổ Tiên chặn lại, chỉ có một gã vừa đối mặt đã bị chém giết, tinh thần của hai gã Cổ Tiên khác nhất thời phát run, vốn cho là ba đối một, cho dù không ăn thua gì cũng có thể giữ chân Bạch Khởi, nhưng chuyện này là sao?
Giết!
Quả thực là miểu sát! Bạch Khởi này thật là bá đạo!
- Ai còn muốn ngăn ta?
Bạch Khởi trừng mắt.
Một cổ sát khí cường đại ép về phía hai người ở không trung.
Hai người kia mắt thấy như thế, còn liều cái rắm a, mặt mày xám xịt trốn chạy về chỗ Tuyết Mai lão tổ.
Hung nhân trên đời này cũng làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Người ngăn trở đã rời đi, Bạch Khởi nhìn về phía Chung Sơn lần nữa, sát khí mãnh liệt phóng về phía Chung Sơn.
Nơi sát khí kinh khủng qua, một ít cây nhất thời cong lại, thật giống như cũng là bị sát khí của Bạch Khởi ép.
Đỉnh núi, y phục của Chung Sơn cũng bị sát khí của Bạch Khởi thổi tung làm cho lay động. Nhưng trên mặt Chung Sơn không khiếp sợ chút nào. Trịnh trọng nhìn về phía Bạch Khởi.
Bạch Khởi nắm đại đao, nhìn chằm chằm Chung Sơn, sát khí càng ngưng tụ càng nặng, thật giống như tùy thời sẽ xuất thủ.
Hưu!
Lạc Tinh Trần bỗng nhiên bước ra một bước, đứng ở trước mặt Chung Sơn, ngọc bích ở mi tâm khe khẽ chớp động, Lạc Tinh Trần là vì quân phân ưu, cũng muốn động thủ.
- Người nọ sát khí quá mạnh mẻ, đứng tại xa như vậy, ta cũng cảm thấy trong lòng cuồng loạn!
- Giết Cổ Tiên dễ như giết heo giết dê, thuộc hạ của Doanh quá biến thái!
- Hắn muốn giết Chung Sơn? Tại sao?
- Chung Sơn gặp xui rồi!
- Lạc Tinh Trần đứng ra? Hắn muốn tìm chết sao? Cho dù hắn là Cổ Tiên, cũng không có bá đạo như Bạch Khởi a!
- "Đúng vậy a, lần trước chiến đấu hồi lâu cùng đệ tử của Tuyết Mai lão tổ, mà Bạch Khởi chiến đấu cùng đệ tử của Tuyết Mai lão tổ chính là miểu sát, Lạc Tinh Trần đánh không lại Bạch Khởi!
- Khẳng định đánh không lại!
. . .
Mọi người không ngừng kể lể, Bạch Khởi vs Lạc Tinh Trần!
- Bạch Khởi!
Bỗng nhiên Chung Sơn quát một tiếng.
Bạch Khởi mắt lạnh nhìn Chung Sơn.
- Còn không tỉnh lại!
Chung Sơn quát một câu!
Thanh âm Chung Sơn vô cùng cao, thật giống như tiếng nổ, nơi xa Bạch Khởi nghe được thanh âm của Chung Sơn, bỗng nhiên nhắm mắt cau mày, trên mặt lộ ra sự thống khổ, nhưng chỉ vẻn vẹn trong nháy mắt, ánh mắt đã mở ra, sát khí mãnh liệt hơn nhiều so với mới vừa rồi bao phủ toàn thân.
Một màn này mặc dù rất ngắn, nhưng một chút người thông minh cực độ lập tức phản ứng lại.
- Bạch Khởi bị khống chế?
Nhận được cái suy đoán này, cơ hồ tất cả mọi người sợ hãi cả kinh, dưới sát khí bá đạo như vậy còn có thể bị khống chế, người khống chế hắn sẽ là tồn tại dạng gì?
/1254
|