Đột nhiên, Tiêu Thần biến sắc, bởi vì hắn phát hiện Vương Tử Phong lộ ra một nụ cười tà dị, cả người gần như trong suốt phát ra quang mang vô cùng chói mắt, toàn thân bắt đầu rạn nứt tựa hồ như sắp vỡ vụn ra.
Tiêu Thần thân thể hóa thành một đạo điện quang,toàn lực lui về phía sau.
Một cỗ lực lượng đáng sợ bộc phát tràn ra khắp nơi.
"Oanh!"
Theo bạo phát năng lượng đáng sợ ấy, thân thể của Vương Tử Phong vỡ vụn ra, cây cối xung quanh đổ rạp xuống tạo thành một vùng bằng phẳng lớn! Thân thể Tiêu Thần tuy bị bao phủ trong vụ nổ lớn đó nhưng y vẫn cố gắng kháng cự liên tục tránh cây cối đổ xuống bay vọt ra ngoài.
Trên khóe miệng còn rỉ máu, run rẩy ngồi trên mặt đất nhưng hắn vẫn nở nụ cười như trút được gánh nặng, sát ý kiên định, hành sự dứt khoát, hắn cuối cùng cũng đã giải quyết được hai cường địch, giải quyết được sự uy hiếp sinh tử.
Trên vách núi hồng quang chói mắt, truyền đến từng đợt hơi nóng đáng sợ, đỉnh núi đã bị tan chảy thành nham thạch đang từ từ chảy xuống.
Dưới núi lửa cháy nghi ngút, mấy vùng phụ cận không ngừng vang lên những tiếng rít gào của đám hung thú. Tất cả dã thú gần đó đã bắt đầu bỏ chạy toán loạn.
Lửa lớn dần dần lan ra khắp nơi, ánh lửa ngút trời trong màn đêm trông rất chói mắt.
Tiêu Thần nén đau, nhặt lấy thanh trường kiếm của Vương Tử Phong rồi lui về phía con suối cách đó không xa đứng nhìn trận hỏa hoạn rồi mới bắt đầu trị liệu thương thế.
Gần nửa canh giờ sau, trên không trung lại vang lên tiếng sấm động, từng tia sét rạch ngang bầu trời nhưng vẫn không có lấy một hạt mưa nào rơi xuống, vùng quanh khu rừng cổ nguyên thủy đã bị thiêu rụi một mảng lớn.
Tiêu Thần đột nhiên mở bừng hai mắt, lúc này hắn cảm giác được một luồng sát khí đáng sợ!.
Ở phía bên kia bờ suối, một tuyệt đại giai nhân xinh đẹp như tiên nữ giáng trần đang nhẹ nhàng bay tới.
“Triệu Lâm Nhi!” Tiêu Thần không thể tưởng tượng được Triệu Lâm Nhi lại có thể xuất hiện vào lúc này. Rõ ràng là vụ cháy rừng dữ dội đã dẫn nàng đến đây.
Cái khăn che mặt sớm đã bị mất, khuân mặt xinh đẹp hiện lên, đôi mắt như làm thu thủy, đôi môi đỏ mọng, hàm răng trắng như ngọc, sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành như mộng như ảo khiến cho người ngắm nhìn phải nín thở.
Triệu Lâm Nhi có tiếng là Cửu Châu đệ nhất mĩ nữ, nhưng Tiêu Thần đối mặt với mĩ nữ phong tư tuyệt thế này chỉ có thể thở dài bất đắc dĩ, bởi vì một trận chiến sinh tử sắp bắt đầu.
Ngọn lửa ngút trời phản chiếu lên mặt nước lóng lánh, Triệu Lâm Nhi lẳng lặng đứng ở bờ bên kia nhìn về phía Tiêu Thần.
Tiêu Thần nắm chặt trường kiếm đứng dậy, đối mặt với Hoàng gia thiên nữ bình tĩnh nói : “Không thể tưởng tượng được điện hạ cũng tiến nhập vào Trường Sinh giới, trên hòn đảo hoàng này còn có thể gặp được cố nhân đến từ nhân gian giới thật sự là một sự kiện đáng mừng”.
Triệu Lâm Nhi phong hoa tuyệt đại, chỉ một cái đưa tay nhấc chân cũng hiện lên vẻ ưu nhã thoát tục, khuôn mặt xinh đẹp khẽ cười lạnh, nói : “Ngươi nói như vậy, phải chăng muốn ta niệm tình cố thổ mà không giết ngươi? Đừng quên chúng ta vì sao lại đến nơi này!”.
Tiêu Thần nắm chặt trường kiếm trong tay chuẩn bị chiến đấu, hắn bất đắc dĩ cười nói : “Tiến vào Trường Sinh giới cũng tính là một loại thiên duyên, từ trước đến nay có mấy người có thể đến được nơi này? Nói không chừng điện hạ sau này có lẽ sẽ sống suốt đời ở thế giới này, vậy thì chút ân oán ở thế giới cũ còn tính làm gì nữa chứ”.
“Sống suốt đời ở nơi này? Ta không cần. Ta chỉ thấy nơi này mãnh thú khắp nơi, man thú hoành hành, toàn bộ như là một hồng hoang thế giới. Ta phải đến một nơi như thế này tất cả là do ngươi. Chính ngươi đã khiến ta phải rời xa giang sơn gấm vóc, rời xa sự thịnh thế phồn vinh, lìa bỏ phụ hoàng cùng với mẫu hậu!”. Tiệu Lâm Nhi trừng mắt nhìn Tiêu Thần, khuôn mặt sinh đẹp ngập tràn sát ý.
Ở dưới lửa cháy nghi ngút, khiến cho màn đêm bừng sáng như ban ngày. Còn trên trời cao. Tiếng sấm ngày càng vang động, từng tia sét không ngừng rạch ngang bầu trời, mây đen từ chân trời không ngừng bay đến, giống như sắp trút xuống một cơn mưa lớn.
Tiêu Thần đưa mắt nhìn Triệu Lâm Nhi, thành thực nói : “Trên hòn đảo này không nhưng ác thú hoành hành mà khắp nơi còn tràn ngập sự thần bí. Trước mắt, nơi này chỉ có hai người chúng ta, với lại đều đến từ nhân gian giới. Điện hạ, người thực sự muốn quyết chiến sinh tử ư? Nếu muốn, ta cũng không còn gì để nói. Nhưng chúng ta cùng đến từ một nơi, thực sự không nên tàn sát lẫn nhau. Giờ đã tiến vào Trường Sinh giới, tôi nghĩ những ân oán cũ nên bỏ qua có được không? Tất cả sẽ bắt đầu lại từ đầu, trên hoang đảo này chúng ta sẽ giúp đỡ nhau được rất nhiều”.
Triệu Lâm Nhi cất tiếng cười như chuông ngân, êm ái dễ nghe nhưng tràn đầy sát ý : “Nếu như không có ân oán ở nhân gian, chúng ta có thể hợp tác với nhau. Nhưng mà, trước mắt thì không thể, để ngươi lại trên đảo này giống như là dưỡng hổ vi hoạn. Hiện tại ngươi bởi vì thân mang trọng thương mới đưa ra đề nghị cầu toàn như vậy mà thôi. Nếu như lúc này thân thể ngươi đang ở trạng thái đỉnh cao, sợ rằng sớm đã xuất thủ vô tình rồi”.
Tiêu Thần không còn gì để nói, hai người đều là người thông minh, có những việc nói nhiều cũng vô ích.
Hoàng gia thiên nữ sớm đã phát hiện hai cái thi thể cách đó không xa, nàng nhìn về phía Tiêu Thần hỏi : “Ngươi bị bọn chúng đả thương sao. Hoang đảo này vì sao lại xuất hiện mấy người đó, bọn họ là ai?”
“Truyền nhân của Tà vương Thạch Chi Hiên”.
Nghe thấy những lời này Triệu Lâm Nhi thoáng trở lên thất thần.
Tiêu Thần bạo phát quang mang sáng lạn, cả người như giao long uốn lượn lao vào trong rừng sâu. Hắn hiện tại không thể đánh lại Triệu Lâm Nhi. Vương Tử Phong khị tự bạo đã phát ra sinh mệnh nguyên khí đáng sợ đánh trúng hắn, tuy kịp thời phòng ngự và tránh lui nhưng vẫn khiến hắn bị trọng thương.
Triệu Lâm Nhi chợt bừng tỉnh, cả người như cơn gió đuổi theo. Nàng biết đây là cơ hội rất khó gặp, nếu để cho Tiêu Thần khôi phục công lực thì nàng không thể nắm chắc được là sẽ áp chế đưuọc hắn.
"Oanh!"
Sau một tiếng sấm động, những hạt mưa rốt cục đã rơi xuống, màn mưa bao trùm toàn bộ không gian, trận hỏa hoạn trong rừng nhanh chóng bị dập tắt.
Tiêu Thần thân thể hóa thành một đạo điện quang,toàn lực lui về phía sau.
Một cỗ lực lượng đáng sợ bộc phát tràn ra khắp nơi.
"Oanh!"
Theo bạo phát năng lượng đáng sợ ấy, thân thể của Vương Tử Phong vỡ vụn ra, cây cối xung quanh đổ rạp xuống tạo thành một vùng bằng phẳng lớn! Thân thể Tiêu Thần tuy bị bao phủ trong vụ nổ lớn đó nhưng y vẫn cố gắng kháng cự liên tục tránh cây cối đổ xuống bay vọt ra ngoài.
Trên khóe miệng còn rỉ máu, run rẩy ngồi trên mặt đất nhưng hắn vẫn nở nụ cười như trút được gánh nặng, sát ý kiên định, hành sự dứt khoát, hắn cuối cùng cũng đã giải quyết được hai cường địch, giải quyết được sự uy hiếp sinh tử.
Trên vách núi hồng quang chói mắt, truyền đến từng đợt hơi nóng đáng sợ, đỉnh núi đã bị tan chảy thành nham thạch đang từ từ chảy xuống.
Dưới núi lửa cháy nghi ngút, mấy vùng phụ cận không ngừng vang lên những tiếng rít gào của đám hung thú. Tất cả dã thú gần đó đã bắt đầu bỏ chạy toán loạn.
Lửa lớn dần dần lan ra khắp nơi, ánh lửa ngút trời trong màn đêm trông rất chói mắt.
Tiêu Thần nén đau, nhặt lấy thanh trường kiếm của Vương Tử Phong rồi lui về phía con suối cách đó không xa đứng nhìn trận hỏa hoạn rồi mới bắt đầu trị liệu thương thế.
Gần nửa canh giờ sau, trên không trung lại vang lên tiếng sấm động, từng tia sét rạch ngang bầu trời nhưng vẫn không có lấy một hạt mưa nào rơi xuống, vùng quanh khu rừng cổ nguyên thủy đã bị thiêu rụi một mảng lớn.
Tiêu Thần đột nhiên mở bừng hai mắt, lúc này hắn cảm giác được một luồng sát khí đáng sợ!.
Ở phía bên kia bờ suối, một tuyệt đại giai nhân xinh đẹp như tiên nữ giáng trần đang nhẹ nhàng bay tới.
“Triệu Lâm Nhi!” Tiêu Thần không thể tưởng tượng được Triệu Lâm Nhi lại có thể xuất hiện vào lúc này. Rõ ràng là vụ cháy rừng dữ dội đã dẫn nàng đến đây.
Cái khăn che mặt sớm đã bị mất, khuân mặt xinh đẹp hiện lên, đôi mắt như làm thu thủy, đôi môi đỏ mọng, hàm răng trắng như ngọc, sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành như mộng như ảo khiến cho người ngắm nhìn phải nín thở.
Triệu Lâm Nhi có tiếng là Cửu Châu đệ nhất mĩ nữ, nhưng Tiêu Thần đối mặt với mĩ nữ phong tư tuyệt thế này chỉ có thể thở dài bất đắc dĩ, bởi vì một trận chiến sinh tử sắp bắt đầu.
Ngọn lửa ngút trời phản chiếu lên mặt nước lóng lánh, Triệu Lâm Nhi lẳng lặng đứng ở bờ bên kia nhìn về phía Tiêu Thần.
Tiêu Thần nắm chặt trường kiếm đứng dậy, đối mặt với Hoàng gia thiên nữ bình tĩnh nói : “Không thể tưởng tượng được điện hạ cũng tiến nhập vào Trường Sinh giới, trên hòn đảo hoàng này còn có thể gặp được cố nhân đến từ nhân gian giới thật sự là một sự kiện đáng mừng”.
Triệu Lâm Nhi phong hoa tuyệt đại, chỉ một cái đưa tay nhấc chân cũng hiện lên vẻ ưu nhã thoát tục, khuôn mặt xinh đẹp khẽ cười lạnh, nói : “Ngươi nói như vậy, phải chăng muốn ta niệm tình cố thổ mà không giết ngươi? Đừng quên chúng ta vì sao lại đến nơi này!”.
Tiêu Thần nắm chặt trường kiếm trong tay chuẩn bị chiến đấu, hắn bất đắc dĩ cười nói : “Tiến vào Trường Sinh giới cũng tính là một loại thiên duyên, từ trước đến nay có mấy người có thể đến được nơi này? Nói không chừng điện hạ sau này có lẽ sẽ sống suốt đời ở thế giới này, vậy thì chút ân oán ở thế giới cũ còn tính làm gì nữa chứ”.
“Sống suốt đời ở nơi này? Ta không cần. Ta chỉ thấy nơi này mãnh thú khắp nơi, man thú hoành hành, toàn bộ như là một hồng hoang thế giới. Ta phải đến một nơi như thế này tất cả là do ngươi. Chính ngươi đã khiến ta phải rời xa giang sơn gấm vóc, rời xa sự thịnh thế phồn vinh, lìa bỏ phụ hoàng cùng với mẫu hậu!”. Tiệu Lâm Nhi trừng mắt nhìn Tiêu Thần, khuôn mặt sinh đẹp ngập tràn sát ý.
Ở dưới lửa cháy nghi ngút, khiến cho màn đêm bừng sáng như ban ngày. Còn trên trời cao. Tiếng sấm ngày càng vang động, từng tia sét không ngừng rạch ngang bầu trời, mây đen từ chân trời không ngừng bay đến, giống như sắp trút xuống một cơn mưa lớn.
Tiêu Thần đưa mắt nhìn Triệu Lâm Nhi, thành thực nói : “Trên hòn đảo này không nhưng ác thú hoành hành mà khắp nơi còn tràn ngập sự thần bí. Trước mắt, nơi này chỉ có hai người chúng ta, với lại đều đến từ nhân gian giới. Điện hạ, người thực sự muốn quyết chiến sinh tử ư? Nếu muốn, ta cũng không còn gì để nói. Nhưng chúng ta cùng đến từ một nơi, thực sự không nên tàn sát lẫn nhau. Giờ đã tiến vào Trường Sinh giới, tôi nghĩ những ân oán cũ nên bỏ qua có được không? Tất cả sẽ bắt đầu lại từ đầu, trên hoang đảo này chúng ta sẽ giúp đỡ nhau được rất nhiều”.
Triệu Lâm Nhi cất tiếng cười như chuông ngân, êm ái dễ nghe nhưng tràn đầy sát ý : “Nếu như không có ân oán ở nhân gian, chúng ta có thể hợp tác với nhau. Nhưng mà, trước mắt thì không thể, để ngươi lại trên đảo này giống như là dưỡng hổ vi hoạn. Hiện tại ngươi bởi vì thân mang trọng thương mới đưa ra đề nghị cầu toàn như vậy mà thôi. Nếu như lúc này thân thể ngươi đang ở trạng thái đỉnh cao, sợ rằng sớm đã xuất thủ vô tình rồi”.
Tiêu Thần không còn gì để nói, hai người đều là người thông minh, có những việc nói nhiều cũng vô ích.
Hoàng gia thiên nữ sớm đã phát hiện hai cái thi thể cách đó không xa, nàng nhìn về phía Tiêu Thần hỏi : “Ngươi bị bọn chúng đả thương sao. Hoang đảo này vì sao lại xuất hiện mấy người đó, bọn họ là ai?”
“Truyền nhân của Tà vương Thạch Chi Hiên”.
Nghe thấy những lời này Triệu Lâm Nhi thoáng trở lên thất thần.
Tiêu Thần bạo phát quang mang sáng lạn, cả người như giao long uốn lượn lao vào trong rừng sâu. Hắn hiện tại không thể đánh lại Triệu Lâm Nhi. Vương Tử Phong khị tự bạo đã phát ra sinh mệnh nguyên khí đáng sợ đánh trúng hắn, tuy kịp thời phòng ngự và tránh lui nhưng vẫn khiến hắn bị trọng thương.
Triệu Lâm Nhi chợt bừng tỉnh, cả người như cơn gió đuổi theo. Nàng biết đây là cơ hội rất khó gặp, nếu để cho Tiêu Thần khôi phục công lực thì nàng không thể nắm chắc được là sẽ áp chế đưuọc hắn.
"Oanh!"
Sau một tiếng sấm động, những hạt mưa rốt cục đã rơi xuống, màn mưa bao trùm toàn bộ không gian, trận hỏa hoạn trong rừng nhanh chóng bị dập tắt.
/433
|