Trường Sinh Giới

Chương 172: Trấn Áp Thú Ma

/433


‘Bắc Đẩu Quang Mạc’ phát ra thần quang rực rõ như một hoàng kim chiến giáp toát hơi thở sát phạt vô cùng vô tận.

‘Bắt Đẩu Quang Mạc’ được Tiêu Thần gọi là ‘Phong Thần Quang Mạc’ vốn được hắn cực kỳ coi trọng như sau khi tứ đại tán thủ xuất hiện thì bắc đẩu quang mạc bị Tiêu Thần bỏ qua một bên. Nhưng bây giờ sau khi huyệt đạo được thần hóa khiến cho lực lượng tăng mạnh. Giữa tám đại thần huyệt có sinh mệnh tinh nguyên tràn đầy không ngừng lưu chuyển liên tục. ‘Bắc Đẩu Quang Mạc’ như được nuôi dưỡng một thời gian dài, bây giờ nó xuất hiện so với trước kia cường thịnh hơn rất nhiều.

Như một cổ giáp thức tỉnh. Vừa hình thành bắc đẩu quang thuẩn vừa hóa thành chiến giáp phát ra ánh sáng chói mắt.

‘Phong Thần Quang Mạc’ sau khi được trọng tân lại thì đây là lần đầu tiên Tiêu Thần mặc giáp đối địch! Hắn cảm giác được sự cường đại và đáng sợ của Vũ Văn Phong. Đây là một thanh niên cao thủ tràn đầy ma tính tồn tại không theo lẽ thường. Chỉ có cao thủ ở Thức Tàng Cảnh Giới có được trận vực mới có thể chiến thắng hắn còn những tu giả bình thường không cách nào chống lại.

Đúng lúc này thì công kích của Vũ Văn Phong đã đến phía trước Tiêu Thần rồi. Thú Vực đỏ sậm khiến cho người khác sợ hãi không thôi. Một hơi thở huyết sát kinh khủng truyền đến. Huyết lãng nhiểm đỏ cả bầu trời, thần diễm đỏ như máu bừng cháy mãnh liệt.

Âm thanh vạn thú di chuyển đinh tai nhức óc, lại có âm thanh rống giận của man thú truyền đến, âm thanh đáng sợ này lại có thể khiến cho mặt hồ không ngừng xuất hiện những bọt nước lớn. Ngay khi Tiêu Thần cảm thấy đau đầu vô cùng thì âm ba lại có thể bỏ qua thân thể hắn, trực tiếp công kích vào linh hồn.

Cuối cùng thì Bắc đẩu quang mạc đã bao phủ toàn bộ cơ thể hắn, chỉ chùa lại một đôi mắt lấp lóe hàn quang.

“Ầm.”

Bầu trời rung chuyển mãnh liệt. Vũ Văn Phong mang theo Thú Vực di chuyển tạo ra thanh thế quá mức kinh người rồi. Một quyền đánh ra khiến cho không gian vặn vẹo, ‘Vực’ bộc phát ra một lực lượng đáng sợ có thể ảnh hưởng đến không gian.

Tiêu Thần bay lên không trung không ngừng đánh ra Lục thần tán thủ. Những tia máu trong ‘Vực’ không ngừng bị Tiêu Thần chém nát. Rồi sau đó hắn bắt đầu từ trên trời hạ xuống, lấy mạnh mẽ đánh mạnh mẽ, không hề có một chút ý định lui lại nào.

‘Vực’ khi di chuyển đều mang theo một lực lượng kì dị. Trong phạm vi nó bao phủ thì tất cả những ngoại lực đều bị hóa giải đến một phạm vi lớn nhất. Còn lực lượng nó phát ra lại không ngừng tăng cao.

“Ầm ầm.”

Hồ nước sôi trào, huyết quang tận trời, vạn thú rít gào. Hồ nước bị ảnh hưởng bốc lên sương trắng vô cùng vô tận, khắp mặt hồ đều bị sương mù bao phủ.

Tiêu Thần bị một lực lượng khổng lồ đánh bay ngược trở lại. Vũ Văn Phong đạp sóng màu đi, thân thể như một đạo huyết ảnh nhanh như gió như điện.

“Đi tìm chết!”

Vũ Văn Phong cuồng ngạo vô cùng, Vạn Thú Ma Quyết di chuyển như thông thiên. Hắn ở bên trong huyết quang như một Ma Thần có lực lượng câu thông thiên địa. Thiên địa linh khí mênh mông từ bốn phương tám hướng hội tụ lại. Vì vực mà tụ họp, vì quyền hắn mà cuồng bạo.

Hắn huy động quyền liên tục, mười ba quyền đánh ra quyền sau mạnh hơn quyền trước. Sóng nước trong Minh Hồ nâng cao tận trời, mặt hồ bị lực lượng công kích mạnh mẽ của hắn làm lộ ra bùn ở dưới đáy. Sáu phần nước hồ đều bị hắn đánh bay lên không trung.

Tiêu Thần không chút sợ hãi thuận theo thế công của hắn lùi nhanh trở lại. Sau khi điều chỉnh một chút liền nhắm vào Vũ Văn Phong ở bên trong huyết quang bay thẳng vào. Hắn không phải là người lỗ mãng không biết sống chết mà là hắn cảm giác được có thể ngạnh kháng với Vũ Văn Phong. Chỉ là khoảng cách càng gần thì dễ tìm được cơ hội đột phá hơn thôi.

Lục Thần!

Trấn Ma!

Băng Liệt!

Tam đại tán thủ dung hợp làm một trên hai bàn tay của Tiêu Thần. Một lực lượng bài sơn hải đảo được xuất ra hết lần này đến lần khác. Như những cơn sóng lớn vô cùng vô tận lại như một ngôi sao vẫn lạc phá toái trường không. Thần quang vô cùng vô tận bao phủ cái hồ nhỏ này khiến cho ánh sáng của trăng sao trên bầu trời đêm ảm đạm hơn rất nhiều.

Phô thiên cái địa!

Lúc này Tiêu Thần không hề giữ lại chút lực lượng nào, dùng tất cả lực lượng mà hắn có cùng đại chiến với Vũ Văn Phong.

Chỉ là Thú Vực màu đỏ sậm này quá mức tà dị rồi. Dường như đã hình thành một thiên địa riêng biệt, bên trong như ẩn chứa pháp tắc. Xem như không nhìn thấy những cơn sóng năng lượng bài sơn hải đảo mà Tiêu Thần công kích đến này.

Tầng tầng sóng năng lượng như đánh vào khoảng không. Từng tia máu đỏ sậm như bốc cháy lên mãnh liệt tạo ra huyết quang ngập trời phủ xuống.

Vũ Văn Phong trực tiếp lướt qua từng cơn sóng năng lượng Tiêu Thần tạo nên, mỗi một bước điều xuất hiện những nơi khác nhau trên mặt hồ. Chỉ vài bước hắn đã xuất hiện trước mặt Tiêu Thần. ‘Bình Loạn Thức’ – một chiêu thức trong Vạn Thú Ma Quyết được đánh ra tạo nên những tiếng nỗ đinh tai nhức óc. Huyết sắc quang mang bạo phát tạo ra một hư ảnh của thượng cổ man thú gào thét bay thẳng đến Tiêu Thần.

Âm thanh vỡ nát vang lên không ngừng. Tiêu Thần mặc dù xuất toàn lực ngăn cản nhưng bị lực lượng mạnh mẽ đánh bay ra ngoài khiến trong miệng phun ra một tia máu tươi.

“Ha ha…” Vũ Văn Phong ngửa mặt lên trời phát ra những tiếng cười kiêu ngạo vô cùng. Thân ảnh của hắn từ trong huyết sắc thú vực xuất hiện lạnh lùng lên tiếng: “Ta đã tu luyện ra ‘Vực’, ngươi dựa vào cái gì đòi đấu với ta ? Ngươi có thể đấu lại sao ? Giết ngươi không phải là chuyện khó khăn gì. Trước mặt huyết sắc thú vực của ta thì lực lượng của ngươi bóng trăng in dưới nước mà thôi. Không tạo ra một chút tác dụng nào cho ta cả. Bởi vì ngươi căn bản không thể phá vỡ thú vực của ta được. Ngươi – không – thể.”

Tiếng đàn âm trầm vang lên khắp nơi bên hồ.

Tiêu Thần lau đi vết máu trên khóe miệng, quang mang trong đôi mắt càng thêm bốc cháy rừng rực. Trong lòng Tiêu Thần không một chút sợ hãi nào, ngượi lại chiến ý dâng lên càng cao. Hiện tại điều hắn muốn chính là có một địch nhân như thế. Máu huyết trong cơ thể hắn đã sôi trào lên, hắn vốn là một cuồng nhân chỉ là ngày thường không biểu lộ ra mà thôi.

Bình thường người không phạm ta thì ta không phạm người. Đây chính là quy tắc của hắn. Bây giờ ý chiến điên cuồng của hắn đã được kích phát ra hoàn toàn.

Tiêu Thần đứng trên mặt hồ, đạp sóng công kích Vũ Văn Phong, khí thế cả người càng ngày càng thịnh. Cuối cùng thân thể hắn như một cột ánh sáng bừng cháy mãnh liệt, như một thanh lợi kiếm bay lên không trung.

Cả người được hắn đưa vào trong trạng thái chiến đấu mạnh mẽ nhất.

Lục Thần!

Trấn Ma!

Băng Liệt!

Nghịch Loạn!

Tứ đại tán thủ được hắn đánh ra cùng lúc. Mục tiêu của hắn cũng chỉ có một điểm- yết hầu của Vũ Văn Phong.

Cứ việc đã có huyết vụ ngăn cản nhưng linh giác nhạy cảm của Tiêu Thần đã tập trung vào một điểm kia.

Lục Thần Thức hóa thành ngàn vạn ánh sáng mờ ngưng tụ thành những thanh đao kiếm sắc bén.

Trấn Ma Thức như một cánh cửa địa ngục được rộng mở. Từng đạo từng đạo văn tự cổ xưa to lớn xếp hàng tại không trung trấn áp về phía trước.

Băng Liệt Thức dường như đã phát toái hư không hóa thành từng đạo từng đạo liệt ngân trải rộng khắp không trung. Dường như đã tạo nên một khoảng không gian mới.

Nghịch Loạn Thức – lấy những thủ pháp phức tạp đánh ra những ấn ký huyền ảo khó hiểu. Điên đảo âm dương, từng chùm ánh sáng không ngừng đánh về phía huyết quang màu đỏ sậm kia. Nó muốn phá vỡ thú vực này.

Tứ tại tán thủ chỉ tập trung vào một điểm là huyết hầu của Vũ Văn Phong. Tứ đại tán thủ bộc phát ra một lực lượng đáng sợ! Thâm sâu như biển lớn, mang một xu thế không gì ngăn cản được.

Vượt qua hết thảy mọi ngăn cản, phá vở tất cả mọi vật.

Vũ Văn Phong rốt cuộc cũng biến sắc, thú vực mạnh mẽ được hắn tu luyện ra cũng cảm giác được sự áp bức đầy nguy hiểm. Nhất là yết hầu khiến cho trong lòng hắn xuất hiện một sự sợ hãi khó hiểu.

Thân hình hắn lùi lại nhanh chóng như quỷ mị, biến mất tại chỗ nhanh như lưu tinh.

Nhưng linh giác Tiêu Thần tập trung vào hắn theo sát hắn như bóng với hình., tứ đại tán thủ dung hợp lại một chổ đồng thời bạo phát ra bay thẳng đến yết hầu của Vũ Văn Phong.

Vũ Văn Phong biến sắc một lần nữa. Tính tình hắn điên cuồng như dã thú, ở sâu trong nam hoang tu luyện hơn một năm thì ngày nào cũng làm bạn với dã thú cho nên hắn cũng có được trực giác nhạy bén của dã thú đối với sự nguy hiểm đến tính mạng.

Xoát xoát xoát.

Hai người không ngừng thay đổi vị trí. Ở trên mặt nước Minh Hồ có hai bóng ảnh không ngừng dây dưa với nhau.

“Ầm.”

Lực lượng của tứ đại tán thủ dung nhập cùng một chổ rốt cuộc cũng bạo phát ra. Một tay của Vũ Văn Phong bảo vệ yết hầu, một tay điều khiển thú vực tiếp một kích mạnh nhất của Tiêu Thần.

Hai người đều bị lực lượng phản chấn bay ra ngoài. Cả hai đều phun ra một ngụm máu.

“Điều ta muốn chính là cảm giác này!” Tiêu Thần thì thào tự nói. Cứ việc bị thương thì đã sao ? Ánh mắt của hắn lại càng thêm sáng ngời, hắn cảm giác được cánh của phong ấn của bảo tàng bên trong cơ thể đã xuất hiện một khe hở, cánh cửa phong ấn sắp được mở ra rồi.

Vũ Văn Phong sau khi ổn định thân hình cũng không hề lên tiếng mà đạp nước trên mặt hồ đi đến Tiêu Thần. Tốc độ tuy rất chậm nhưng có vẻ nặng nề vô cùng. Phía trên hồ nước như bị một tòa núi lớn rơi xuống, một cảm giác áp lực rất khó chịu khiến cho người ta hít thở khó khăn vô cùng.

Thú vực màu đỏ sậm không ngừng mở rộng ra, mỗi một hồ ảnh ác thú đều bay ra ngoài bao quanh Tiêu Thần, cả Minh Hồ đều bị bao phủ hoàn toàn.

Từ xa nhìn lại nơi đây huyết quang tận trời, ‘Vực’ đỏ sậm mạnh mẽ vây Tiêu Thần vào bên trong.

Tiêu Thần cũng không hề e ngại, trong sát na khi cánh cửa bảo tàng của cơ thể khẽ hé mở ra thì tám đại thần huyệt phát ra quang quang chói mắt.

Huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu, hai huyệt Thương Khâu ở hai chân, hai huyệt Kiên Tỉnh ở hai bên vai, hai huyệt Lao Cung ở hai tay, Trung Đình huyệt ở ngực được mấy luồng sáng quán thông với nhau. Không giống như trước kia chỉ có thể cảm nhận mà không thể nhìn thấy được, bây giờ dùng mắt thường cũng có thể chứng kiến rõ.

Đó như một sợi dây mà vàng rực rỡ đem tám đại thần huyệt kết nối lại một chỗ. Thán thông đầu, tứ chi, ngực trở thành một chử đại ( 大 ) thật lớn. Kim sắc từ trong cơ thể phát ra rực rỡ, bắc đẩu quang mạc càng cường thịnh. Hoàng kim chiến giáp được bắc đẩu quang mạc tạo nên như được thực thể hóa.

Sinh mạng tinh nguyên như hồng thủy vỡ đê rít gào chảy cuồn cuộn. Chỉ trong chốc lát đã chạy khắp toàn thân Tiêu Thần. Lực lượng vốn tiêu hao như không còn gì chỉ trong chốc lát đã hồi phục như thời kì cường thịnh nhất, hơn nữa mạnh mẽ hơn nhiều.

Quang mang rực rỡ đen toàn thân Tiêu Thần bao phủ vào bên trong. Thú vực màu đỏ sậm kia đã bao phủ hoàn toàn Tiêu Thần nhưng không cách nào có thể đến trước người hắn được.

Đây là một cổ sinh mạng tinh nguyên dồi dào như biển rộng. Thân thể Tiêu Thần chỉ trong chốc lát đã được tẩy lễ một lần, càng trở nên cường thịnh hơn rất nhiều.

Một đôi mắt phát ra thần quang rực rỡ, người bận hoàng kim thần giáp. Những ngón tay Tiêu Thần như đao. Mỗi một bước được hắn bước ra đều di chuyển hơn tám trượng tiến thẳng đến Vũ Văn Phong. Dĩ nhiên có thể phá vỡ lực giam cầm của Thú Vực.

“Không có khả năng!” Lần đầu tiên Vũ Văn Phong lộ ra vẻ mặt đầy khiếp sợ.

“Ầm.”

Tay Tiêu Thần như đao run lên liên tục. Lực lương theo hình xoắn ốc từ nắm tay Vũ Văn Phong truyền vào cơ thể hắn, phá vỡ tầng máu đỏ sậm bên ngoài cơ thể hắn.

“Phốc.”

Vũ Văn Phong điên cuồng phun ra ba ngụm máu tươi, thân thể bị chấn bay ra ngoài. Đến bây giờ hắn vẫn không tin tưởng khiếp sợ nói: “’Vực’. Ngươi có thể tu luyện thành trận vực ngay vừa rồi ?”

Hắn cảm giác đây chính là lực lượng của ‘Vực’ đã mạnh mẽ phá tan Thú Vực màu đỏ này của hắn.

“Vực đã là cái gì ? Trên thế gian này không có thần thông vô địch mà chỉ có người vô địch thôi.” Tiêu Thần bước một bước lên, chưởng đao chém ra lần nữa phát ánh sáng rực rỡ nhằm vào vùng bụng của Vũ Văn Phong.

“Đây tuyệt đối là ‘Vực’” Vũ Văn Phong từ trong Thú Vực đỏ sậm dùng quyền đầu của mình so với chưởng đao của Tiêu Thần.

“Oanh oanh oanh.”

Âm thanh vỡ nát vang lên không ngừng. Thần quang đầy trời đem cả Minh Hồ bao phủ vào trong. Vũ Văn Phong và Tiêu Thần đồng thời hộc máu nhưng Vũ Văn Phong thì lui ra sau từng bước còn Tiêu Thần thì từng bước tiến lên.

Chỉ có tiến không lùi! Tiêu Thần mang theo xu thế đánh đến hơi thở cuối cùng, khí thế vô cùng.

Những đường kim sắc quán thông tám đại huyệt đạo được thần hóa dường như đã hình thành một thần chi tuần hoàn liên tục. Sinh ra lực lượng không ngừng, mô phỏng một ‘Vực’ chân thật.

Mặc dù không phải là ‘Vực’ nhưng cũng không kém gì.

Sinh mệnh tinh nguyên ẩn tàng trong các thần huyệt mặc dù đã rút lui về bên trong thần huyệt nhưng ‘Vực’ được mô phỏng này không biến mất theo mà hòa nhập vào Bắc đẩu quang mạc. Kim sắc thần giáp bộc phát ra tác dụng như Thú Vực màu đỏ sậm kia. Ảnh hưởng đến không gian xung quanh, những lực lượng khác rất khó có thể tiến vào bên trong ‘Vực’. Nhưng người sở hữu ‘Vực’ lại có thể phát huy được lực lượng của mình ở trạng thái mạnh nhất.

Thực ra thu hoạch lớn nhất của Tiêu Thần là những đường màu vàng nối liền tám đại thần huyệt với nhau. Tương lai có biến hóa như thế nào rất khó có thể đoán trước được.

Chưởng đao như cầu vồng, khí thế của Tiêu Thần càng ngày càng thịnh.

Tiêu Thần lấy mạnh mẽ đối mạnh mẽ. Đại khai đại hợp công kích Vũ Văn Phong.

Vũ Văn Phong luôn lấy lực lượng và sự cuồng dã mà nỗi tiếng. Nhưng Tiêu Thần lúc này đã lấy những điểm mạnh của hắn công kích lại hắn, cuồng phách vô cùng, mãnh liệt vô cùng.

Hai đại cao thủ trong nháy mắt đã kịch chiến hơn trăm hiệp khiến cho Minh Hồ nỗi lên những cơn sóng tận trời.

Vũ Văn Phong bị lực lượng mạnh mẽ của Tiêu Thần áp chế!

Dây là một loại cảm giác thất bại khó diễn tả bởi vì Tiêu Thần hoàn toàn dùng lực lượng đối kháng lực lượng, lấy mạnh mẽ đối mạnh mẽ. Dùng sở trường của Vũ Văn Phong áp chế hắn.

Điên cuồng, so với hắn điên cuồng hơn nhiều.

Mạnh, so với ngươi mạnh hơn nhiều.

Lấy lĩnh vực mình mạnh mẽ nhất đánh bại mình, điều đó rất khó chịu.

“Hống…”

Vũ Văn Phong ngửa mặt lên trời rống giận. Hắn liền bay lên không trung cùng với Tiêu Thần ngạnh kháng ba quyền cuối cùng.

“Ầm…”

“Ầm…”

“Ầm…”

Âm thanh đinh tai nhức óc vang lên, ánh sáng chói mắt vô cùng. Tiếng xương cốt vỡ nát truyền ra từ nơi hai người giao chiến.

Vũ Văn Phong bị đánh bay ra ngoài. Nắm tay run rẩy rất nhỏ. Trong đó dĩ nhiên có bốn ngón đã bị gãy xương.

Mà tay của Tiêu Thần cũng đau nhức vô cùng. Xương bàn tay đã xuất hiện những vết nứt, hắn có thể cảm giác được sự đau nhức nơi xương tay bị rạn nức kia. Nhưng mà hắn không chút nào do dự giơ bàn tay xuất hiện vết nứt kia lên. Vẫn dùng tay như đao hướng về Vũ Văn Phong chém đến.

Bất đắc dĩ!

Phẩn nộ!

Nắm tay bị gãy của Vũ Văn Phong run rẩy không ngừng, hắn cố gắng nắm chặt lại nhưng cho dù cố gắng như thế nào cũng không thể khép năm ngón tay lại được. Cuối cùng ngửa mặt lên trời huýt sáo một tiếng dài, bay nhanh như điện ra bên ngoài Bế Nguyệt Tu Hoa Điện, điều hắn chỉ có thể làm bây giờ là bỏ chạy.

Sát ý của Tiêu Thần sớm đã xuất hiện rồi, hắn triển khai Bất Tử Thiên Dực bay nhanh đuổi theo sau. Rất nhanh đã theo kịp Vũ Văn Phong.

“Ầm.”

Một chưởng đao được hắn chém ra, thân ảnh cao lớn của Vũ Văn Phong bị sóng năng lượng đánh bay phun máu tươi liên tục. Nhưng hắn cũng đã bay ra bên ngoài Bế Nguyệt Tu Hoa Điện. Hắn nhìn vào dòng sông phía trước rồi sau đó không chút do dự nhảy vào lòng sông.

Tiêu Thần cũng gần như đồng thời tiến vào lòng sông cùng lúc nhưng thần thức nhạy cảm của hắn không cách nào tìm được bóng dáng của Vũ Văn Phong. Linh giác của hắn đã mất đi hiệu lực rồi.

Không hề trì hoãn chút nào. Tiêu Thần lao ra khỏi dòng sông đứng lẳng lặng trên bầu trời yên lặng điều tức, chữa trị thương thế của cơ thể.

Cho đến hơn nữa canh giờ sau hắn mới mở mắt một lần nữa.

Cách đó không xa, thân thể lả lướt mà uyển chuyển của Hỏa Vũ di chuyển đến gần Tiêu Thần. Còn Băng Cầm với một thân bạch y trắng đang đứng trước của lớn của Bế Nguyệt Tu Hoa Điện nhìn hắn.

“Tiêu huynh, đêm nay chúng ta chuẩn bị tặng cho người thắng một phần đại lễ đây.”

Thần thái của Hỏa Vũ quyến rũ vô cùng. Một đôi mắt long lanh như nước nhìn Tiêu Thần không chút nháy mắt, trong đó tràn đầy sự khiêu khích.

“Đại lễ hôm nay ta xin ghi nhớ, ngày khác sẽ trở lại lấy sau.” Dứt lời, Tiêu Thần bay lên trời hướng một khu vực khác bay đi.

“Kế tiếp, Độc Cô Kiếm Ma!”

Cho đến rất lâu sau khi Tiêu Thần rời khỏi thì ở hạ lưu cách đó khoảng trăm thước, Vũ Văn Phong mới từ trong đáy bùn trồi lên. Cả người đều được bùn lầy bao phủ. Hắn như một dã thú bị thương, hung quang trong mắt lập lòe rồi sau đó ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng hống phẫn nộ vô cùng.

Quá uất ức rồi. Đường đường là một Vũ Văn Phong, từ khi xuất tràng đến giờ luôn được xưng là thanh niên cao thủ vô địch Nam Hoang lại bị Tiêu Thần bức đến nỗi phải trốn vào trong bùn dưới đáy sông này thật sự là một đã kích không hề nhỏ chút nào!

“Ta phải mạnh mẽ hơn! Ta - muốn - lực - lượng.”

Cùng lúc đó bên trong Bế Nguyệt Tu Hoa Điện truyền đến như có như không âm thanh long khiếu. Ánh mắt của Vũ Văn Phong lạnh lùng như ánh đao nhìn vào cung điện nguy nga sừng sững kia.


/433

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status