Cổ La mừng rỡ trong lòng, cờ hiệu trên hai con thuyền chính là cờ hiệu của gia tộc hắn, đến đúng lúc này tránh được mãnh thú. Bất quá, niềm vui của hắn cũng không kéo dài, dưới đáy biển sâu vọng lên tiếng gầm lớn, khiến nước biển cuồn cuộn sục sôi, trên mặt biển xuất hiện một cột nước cao chót vót, bọt nước trắng xóa bắn lên tung tóe, một vật khổng lồ rẽ nước vọt lên.
Hai con thuyền lớn phát hiện bất trắc, tăng tốc nhằm thẳng hướng bờ biển. Bất quá, thượng cổ mãnh thú tuy còn ở xa nhưng tốc độ lại quá nhanh, khi hai con thuyền chỉ còn cách bờ biển chừng hơn trăm thước thì nó đã đến sát rồi.
“Ầm.”
Thân thể khổng lồ trong nháy mắt đã đập trúng hai con thuyền, chiếc sừng bén nhọn mọc trên cái đầu khổng lồ hung tợn, răng nhọn như đao kiếm, ánh bạc lấp lánh toàn thân, trông nó giống như lưỡi dao khổng lồ, nhẹ nhàng chặt đôi hai con thuyền lớn.
Tất cả mọi người, gan mật đều đông cứng. Sắc mặt Cổ La xanh như tàu lá.
Bát tí ác long khuấy động sóng lớn, hai con thuyền lớn bị xé nát nhanh chóng, hơn trăm người rơi xuống biển. Lực lượng mà Cổ La gia tộc gửi lên đảo cơ hồ sắp bị tiêu diệt hoàn toàn.
Bất quá, thượng cổ ác long tựa hồ không thèm nhìn đám sinh vật nhỏ bé kia vào mắt, sau khi đập nát hai con thuyền cũng không tiếp tục giết chóc, chỉ tiếp tục bay lên khiến sóng biển cuộn lên dữ dội.
Không ít người bị cơn sóng hung hãn kia chôn vùi vĩnh viễn dưới đáy biển sâu, nhưng cũng có khoảng bốn năm chục người ngoi được lên trên mặt nước, có thể nói là đã thoát chết.
Cuối cùng cũng có bốn mươi ba người đặt chân được lên mặt đất, phần đông đều đã chôn thây dưới biển làm mồi cho cá, tổn thất nặng nề. Những người còn sống sót chính là những người ưu tú nhất. Vốn Cổ La đã hoàn toàn tuyệt vọng, nhưng nhìn thấy non nửa nhân số còn sống sót hắn cảm thấy nhẹ lòng hơn rất nhiều.
Khi đã đủ thời gian cho những người này khôi phục tinh lực, cũng chính là lúc Cổ La cùng Triệu Lâm Nhi đi lùng sục Tiêu Thần. Ban đầu, mọi việc đều theo như Tiêu Thần dự liệu, đám người này theo những dấu vết giả mà truy tìm hắn.
Đúng lúc đám người đi đến một bãi đá ẩm thấp tăm tối, bất chợt một con rết khổng lồ màu bạc dài chừng ba bốn thước vọt đến như tia chớp, chỉ trong nháy mắt đã xé xác hai tên đi đầu, đồng thời ba người gần đó cũng bị trúng kịch độc khiến thân thể hoại tử hoàn toàn còn trơ lại ba bộ xương trắng.
Đao kiếm chém vào thân thể con rết bạc đến tóe lửa, nhưng căn bản là cũng không thể khiến nó xây xước, thậm chí cả khi Cổ La dùng đến quang nhận quyển trục cũng không thể khiến nó bị thương. Cuối cùng một quyển trục cháy rừng rực mới khiến con rết này lui bước, đám người nhanh chóng đào tẩu.
Đến giờ Triệu Lâm Nhi và Cổ La đã biết bị lừa, bắt đầu tính toán xem Tiêu Thần có thể đã thoát đi đường nào. Tiết trời nóng bức, thế nhưng khu rừng nguyên thủy ngập ngụa sát khí.
Lúc này, bên trong đầm lầy chết chóc vẫn âm u như trước, cái cây khổng lồ đã che mất ánh mặt trời, âm khí dày đặc tản mạn. Tiêu Thần ngủ trên một thân cây đại thụ, ba bộ xương khô đáng sợ treo ngược mình như những con dơi ngay trước mặt hắn.
Một người đang lúc tỉnh giấc, nhìn thấy ba bộ xương treo ngược trước mắt mình sẽ có phản ứng thế nào?
Ba bộ xương cắm ngập đôi chân vào thân cây, nhận thấy hắn đã tỉnh dậy, hốc mắt của chúng cũng lấp lóe ánh sáng, tựa hồ bọn chúng cũng vừa nghỉ ngơi.
Tiếng khớp xương chuyển động kêu răng rắc, ba bộ xương không ngừng cử động. Trong lòng Tiêu Thần dấy lên một cảm giác khó tả, ngoài kia có những đồng loại đang tìm giết hắn, còn ở gần hắn lại hòa hợp với ba bộ xương khô…quả thực có hơi buồn cười.
Hắn muốn đặt tên cho ba bộ xương, bất giác chợt nghĩ đến mười vị quân vương nơi âm phủ.
“Ngươi gọi là Diêm La Vương”
“Ngươi tên là Tần Nghiễm Vương”
“Ngươi, gọi là Luân Hồi Vương nhé.”
Tần Nghiễm Vương, Diêm La Vương, Luân Hồi Vương chính là tên ba vị quân vương nơi âm phủ, bây giờ lại thành tên ba bộ xương khô, có thể là Tiêu Thần có ý, hắn đang chờ mong điều gì đó!
Giữa trưa tiết trời oi ả, Tiêu Thần rời khỏi đầm lầy, nhưng ba bộ xương khô lại không muốn rời khỏi nơi âm khí dày đặc chết chóc này. Bất quá, Tiêu Thần có ý bảo chúng ra, chúng cũng liền đi theo hắn.
Ánh mặt trời nóng rực bị cây cối trong rừng che khuất, duy chỉ có một khoảng đất nhỏ không có cây to là còn có ánh sáng lọt vào. Ba bộ xương khô cực kỳ ghét ánh mặt trời, chúng chỉ đi dưới bóng những tàng cây, tựa hồ là thiên tính tự nhiên của chúng.
Bọn chúng hình như rất ít khi rời khỏi đầm lầy, tiếp xúc với môi trường bên ngoài luôn có vẻ rất tò mò. Đúng lúc Tiêu Thần hướng đến một con báo khổng lồ dài hơn năm thước, chúng cũng không hề do dự vọt đến cắm sáu bàn tay xương xẩu cứng rắn vào đầu con báo, con vật tội nghiệp mất mạng ngay tức khắc.
Chiến lực mạnh mẽ của chúng cũng khiến Tiêu Thần sững sờ kinh ngạc.
“Ting!”
Một viên tinh thể trong suốt bị Tiêu Thần móc lấy từ xác con báo, ngón tay hắn búng vào viên tinh thể khiến nó phát ra tiếng “ting-ing..”. Hốc mắt ba bộ xương sáng lấp lóe, Tiêu Thần khẽ nở nụ cười rồi đưa luôn viên tinh thể cho chúng.
Tần Nghiễm Vương, Diêm La Vương, Luân Hồi Vương lần đầu tiên cảm thấy hứng thú với thế giới bên ngoài, đương nhiên là vì sức hấp dẫn từ những viên tinh thạch. Dưới sự dẫn dắt của Tiêu Thần, chúng đi vòng quanh chu vi của đầm lầy tử vong để tìm kiếm dấu chân của những mãnh thú mà chúng có khả năng đối phó.
Bất quá, tinh thạch cũng không phải là thứ dễ tìm, đi được nửa ngày mà cũng chỉ có thể tìm được chừng bốn năm viên. Tiêu Thần cũng nhân tiện xem xét cẩn thận địa thế chung quanh nhằm đối phó cường địch.
Sau khi trở lại đầm lầy, Tiêu Thần lặng lẽ tu luyện, ba bộ xương cũng bận rộn hấp thu năng lượng của những viên tinh thạch.
Khi ráng chiều buông xuống, cũng chính là lúc Triệu Lâm Nhi và Cổ La rốt cục cũng tìm đến, nhanh hơn dự tính của Tiêu Thần.
Gã tóc nâu Cổ La ánh mắt lạnh lẽo, khi đối phó với con rết khổng lồ đã để mất năm tên hảo thủ. Mặc dù hắn kịp thời đoán ra mưu kế của Tiêu Thần nhưng đoàn người đông như thế, cũng khó tránh khỏi làm kinh động đám man thú trong rừng nên lại mất thêm tám người nữa. Hiện giờ, tính cả hắn và Triệu Lâm Nhi chỉ còn lại ba mươi hai người.
Tiêu Thần đang ở giữa đầm khẽ mở mắt, hắn cảm thấy sát khí đang đến gần. Ba bộ xương thấy hắn chuyển sang tư thế chiến đấu, chúng cũng đứng dậy lại bên hắn, linh giác của chúng cũng rất nhạy cảm, đã phát hiện được đám người đang tới.
Tiêu Thần không muốn cùng đối phương đối đầu trực diện, thương thế của hắn vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, nhất định phải tìm cách kéo dài thời gian, đợi cho màn thi chướng giăng lên, hắn sẽ ra tay hủy diệt đối phương, hắn ra hiệu cho ba bộ xương ẩn nấp.
Ba bộ xương cũng hiểu ý Tiêu Thần, Tần Nghiễm Vương, Luân Hồi Vương, Diêm La Vương thuận thế nằm luôn xuống mặt đầm, chung quanh chỗ chúng nằm cũng có nhiều bộ hài cốt.
Tiêu Thần lại ngẩn người, ba tên gia hỏa thông minh hơn nhiều so với sự tưởng tượng của hắn, thậm chí hắn còn cảm thấy ba tên này hơi nham hiểm.
Hai con thuyền lớn phát hiện bất trắc, tăng tốc nhằm thẳng hướng bờ biển. Bất quá, thượng cổ mãnh thú tuy còn ở xa nhưng tốc độ lại quá nhanh, khi hai con thuyền chỉ còn cách bờ biển chừng hơn trăm thước thì nó đã đến sát rồi.
“Ầm.”
Thân thể khổng lồ trong nháy mắt đã đập trúng hai con thuyền, chiếc sừng bén nhọn mọc trên cái đầu khổng lồ hung tợn, răng nhọn như đao kiếm, ánh bạc lấp lánh toàn thân, trông nó giống như lưỡi dao khổng lồ, nhẹ nhàng chặt đôi hai con thuyền lớn.
Tất cả mọi người, gan mật đều đông cứng. Sắc mặt Cổ La xanh như tàu lá.
Bát tí ác long khuấy động sóng lớn, hai con thuyền lớn bị xé nát nhanh chóng, hơn trăm người rơi xuống biển. Lực lượng mà Cổ La gia tộc gửi lên đảo cơ hồ sắp bị tiêu diệt hoàn toàn.
Bất quá, thượng cổ ác long tựa hồ không thèm nhìn đám sinh vật nhỏ bé kia vào mắt, sau khi đập nát hai con thuyền cũng không tiếp tục giết chóc, chỉ tiếp tục bay lên khiến sóng biển cuộn lên dữ dội.
Không ít người bị cơn sóng hung hãn kia chôn vùi vĩnh viễn dưới đáy biển sâu, nhưng cũng có khoảng bốn năm chục người ngoi được lên trên mặt nước, có thể nói là đã thoát chết.
Cuối cùng cũng có bốn mươi ba người đặt chân được lên mặt đất, phần đông đều đã chôn thây dưới biển làm mồi cho cá, tổn thất nặng nề. Những người còn sống sót chính là những người ưu tú nhất. Vốn Cổ La đã hoàn toàn tuyệt vọng, nhưng nhìn thấy non nửa nhân số còn sống sót hắn cảm thấy nhẹ lòng hơn rất nhiều.
Khi đã đủ thời gian cho những người này khôi phục tinh lực, cũng chính là lúc Cổ La cùng Triệu Lâm Nhi đi lùng sục Tiêu Thần. Ban đầu, mọi việc đều theo như Tiêu Thần dự liệu, đám người này theo những dấu vết giả mà truy tìm hắn.
Đúng lúc đám người đi đến một bãi đá ẩm thấp tăm tối, bất chợt một con rết khổng lồ màu bạc dài chừng ba bốn thước vọt đến như tia chớp, chỉ trong nháy mắt đã xé xác hai tên đi đầu, đồng thời ba người gần đó cũng bị trúng kịch độc khiến thân thể hoại tử hoàn toàn còn trơ lại ba bộ xương trắng.
Đao kiếm chém vào thân thể con rết bạc đến tóe lửa, nhưng căn bản là cũng không thể khiến nó xây xước, thậm chí cả khi Cổ La dùng đến quang nhận quyển trục cũng không thể khiến nó bị thương. Cuối cùng một quyển trục cháy rừng rực mới khiến con rết này lui bước, đám người nhanh chóng đào tẩu.
Đến giờ Triệu Lâm Nhi và Cổ La đã biết bị lừa, bắt đầu tính toán xem Tiêu Thần có thể đã thoát đi đường nào. Tiết trời nóng bức, thế nhưng khu rừng nguyên thủy ngập ngụa sát khí.
Lúc này, bên trong đầm lầy chết chóc vẫn âm u như trước, cái cây khổng lồ đã che mất ánh mặt trời, âm khí dày đặc tản mạn. Tiêu Thần ngủ trên một thân cây đại thụ, ba bộ xương khô đáng sợ treo ngược mình như những con dơi ngay trước mặt hắn.
Một người đang lúc tỉnh giấc, nhìn thấy ba bộ xương treo ngược trước mắt mình sẽ có phản ứng thế nào?
Ba bộ xương cắm ngập đôi chân vào thân cây, nhận thấy hắn đã tỉnh dậy, hốc mắt của chúng cũng lấp lóe ánh sáng, tựa hồ bọn chúng cũng vừa nghỉ ngơi.
Tiếng khớp xương chuyển động kêu răng rắc, ba bộ xương không ngừng cử động. Trong lòng Tiêu Thần dấy lên một cảm giác khó tả, ngoài kia có những đồng loại đang tìm giết hắn, còn ở gần hắn lại hòa hợp với ba bộ xương khô…quả thực có hơi buồn cười.
Hắn muốn đặt tên cho ba bộ xương, bất giác chợt nghĩ đến mười vị quân vương nơi âm phủ.
“Ngươi gọi là Diêm La Vương”
“Ngươi tên là Tần Nghiễm Vương”
“Ngươi, gọi là Luân Hồi Vương nhé.”
Tần Nghiễm Vương, Diêm La Vương, Luân Hồi Vương chính là tên ba vị quân vương nơi âm phủ, bây giờ lại thành tên ba bộ xương khô, có thể là Tiêu Thần có ý, hắn đang chờ mong điều gì đó!
Giữa trưa tiết trời oi ả, Tiêu Thần rời khỏi đầm lầy, nhưng ba bộ xương khô lại không muốn rời khỏi nơi âm khí dày đặc chết chóc này. Bất quá, Tiêu Thần có ý bảo chúng ra, chúng cũng liền đi theo hắn.
Ánh mặt trời nóng rực bị cây cối trong rừng che khuất, duy chỉ có một khoảng đất nhỏ không có cây to là còn có ánh sáng lọt vào. Ba bộ xương khô cực kỳ ghét ánh mặt trời, chúng chỉ đi dưới bóng những tàng cây, tựa hồ là thiên tính tự nhiên của chúng.
Bọn chúng hình như rất ít khi rời khỏi đầm lầy, tiếp xúc với môi trường bên ngoài luôn có vẻ rất tò mò. Đúng lúc Tiêu Thần hướng đến một con báo khổng lồ dài hơn năm thước, chúng cũng không hề do dự vọt đến cắm sáu bàn tay xương xẩu cứng rắn vào đầu con báo, con vật tội nghiệp mất mạng ngay tức khắc.
Chiến lực mạnh mẽ của chúng cũng khiến Tiêu Thần sững sờ kinh ngạc.
“Ting!”
Một viên tinh thể trong suốt bị Tiêu Thần móc lấy từ xác con báo, ngón tay hắn búng vào viên tinh thể khiến nó phát ra tiếng “ting-ing..”. Hốc mắt ba bộ xương sáng lấp lóe, Tiêu Thần khẽ nở nụ cười rồi đưa luôn viên tinh thể cho chúng.
Tần Nghiễm Vương, Diêm La Vương, Luân Hồi Vương lần đầu tiên cảm thấy hứng thú với thế giới bên ngoài, đương nhiên là vì sức hấp dẫn từ những viên tinh thạch. Dưới sự dẫn dắt của Tiêu Thần, chúng đi vòng quanh chu vi của đầm lầy tử vong để tìm kiếm dấu chân của những mãnh thú mà chúng có khả năng đối phó.
Bất quá, tinh thạch cũng không phải là thứ dễ tìm, đi được nửa ngày mà cũng chỉ có thể tìm được chừng bốn năm viên. Tiêu Thần cũng nhân tiện xem xét cẩn thận địa thế chung quanh nhằm đối phó cường địch.
Sau khi trở lại đầm lầy, Tiêu Thần lặng lẽ tu luyện, ba bộ xương cũng bận rộn hấp thu năng lượng của những viên tinh thạch.
Khi ráng chiều buông xuống, cũng chính là lúc Triệu Lâm Nhi và Cổ La rốt cục cũng tìm đến, nhanh hơn dự tính của Tiêu Thần.
Gã tóc nâu Cổ La ánh mắt lạnh lẽo, khi đối phó với con rết khổng lồ đã để mất năm tên hảo thủ. Mặc dù hắn kịp thời đoán ra mưu kế của Tiêu Thần nhưng đoàn người đông như thế, cũng khó tránh khỏi làm kinh động đám man thú trong rừng nên lại mất thêm tám người nữa. Hiện giờ, tính cả hắn và Triệu Lâm Nhi chỉ còn lại ba mươi hai người.
Tiêu Thần đang ở giữa đầm khẽ mở mắt, hắn cảm thấy sát khí đang đến gần. Ba bộ xương thấy hắn chuyển sang tư thế chiến đấu, chúng cũng đứng dậy lại bên hắn, linh giác của chúng cũng rất nhạy cảm, đã phát hiện được đám người đang tới.
Tiêu Thần không muốn cùng đối phương đối đầu trực diện, thương thế của hắn vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, nhất định phải tìm cách kéo dài thời gian, đợi cho màn thi chướng giăng lên, hắn sẽ ra tay hủy diệt đối phương, hắn ra hiệu cho ba bộ xương ẩn nấp.
Ba bộ xương cũng hiểu ý Tiêu Thần, Tần Nghiễm Vương, Luân Hồi Vương, Diêm La Vương thuận thế nằm luôn xuống mặt đầm, chung quanh chỗ chúng nằm cũng có nhiều bộ hài cốt.
Tiêu Thần lại ngẩn người, ba tên gia hỏa thông minh hơn nhiều so với sự tưởng tượng của hắn, thậm chí hắn còn cảm thấy ba tên này hơi nham hiểm.
/433
|