Tiêu Thần thầm nhủ may mắn thoát khỏi tầm mắt của Bất tử chi vương, hắn cùng ba bộ khô cốt cũng không quay đầu lại nhìn vội vã rời khỏi đầm lầy. Từ màn sương mù đen kịt phía sau thi thoảng lại truyền đến tiếng kêu thảm thiết, âm thanh thê lương tràn ngập sợ hãi, khiến người ta sởn gai ốc toàn thân
Hắn dẫn theo ba bộ xương khô lao thẳng đến chỗ đám người Cổ La đang chạy trốn. Bất tử chi vương cũng không chạy khắp đầm, nó tựa như tùy ý cất bước, thuận tay lấy mạng người vậy.
Đúng lúc Tiêu Thần đuổi tới thì gặp Cổ La và Triệu Lâm Nhi dẫn theo hai ba tên thủ hạ lao ra khỏi đầm lầy, cùng đám người tiếp ứng bên ngoài chạy trối chết. Tiêu Thần quay đầu lại nhìn thì thấy thi ảnh cao mười thước thấp thoáng giữa màn u minh tử khí đang cầm một cái xác nhai ngấu nghiến, đôi mắt xanh lè phát ra hai dòng tử quang giữa khoảnh rừng âm u hắc ám trông cực kỳ ghê rợn.
“Grừ…”
Cùng với tiếng rít gào inh tai nhức óc, rung chuyển núi rừng, màn tử khí vô tận lại trùng trùng lan ra, chỉ chớp mắt lại hiện lên đôi cánh mục rữa. Tiêu Thần cùng ba bộ xương khô không hề quay đầu lại, xoay người đuổi theo đám người Cổ La. Dọc đường hắn phát hiện hai xác chết trong tình trạng kinh khủng, thân thể bị mục rữa không còn ra hình thù gì nữa, nhiều chỗ lộ ra xương cốt trắng nhởn.
Đuổi theo được chừng ba, bốn dặm, hắn đã chặn được trước mặt Cổ La và Triệu Lâm Nhi, hiển nhiên cả Cổ La và Triệu Lâm Nhi đều bị nhiễm đầy tử khí, chiến lực không bằng trước đó, nếu không cũng không thể bị đuổi kịp nhanh đến thế. Gặp lại Tiêu Thần và ba bộ xương khô, sắc mặt cả đám người đều trở nên rất khó coi.
Cổ La nhíu chặt đôi mày, hôm nay với hắn là một ngày cực kỳ đáng hận, chỉ một cuộc giao chiến đã khiến hắn chịu tổn thất nặng nề, trơ mắt nhìn quân mình kẻ chết người bị thương, hắn cực kỳ phẫn nộ xen lẫn hối hận, chiến lực của hắn giảm sút thảm hại, thi khí xâm nhập cơ thể, nếu không nhanh chóng trục xuất thì có thể phải mất mạng.
Tuy lúc này rất chật vật, nhưng cũng không làm mất đi vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành của Triệu Lâm Nhi. Bất quá, đôi mắt long lanh của nàng ta nhìn Tiêu Thần tràn đầy địch ý, nàng ta chưa từng chiếm được ưu thế tuyệt đối đã phải chịu thất bại nặng nề.
“Đại nhân mau chạy đi! Bọn thuộc hạ sẽ cản hắn lại!”
Mười nhân ảnh ở lại chặn đường Tiêu Thần và ba bộ xương, còn lại ba tên theo Triệu Lâm Nhi và Cổ La chạy trốn. Lúc này, không nói lời thừa, Tiêu Thần cùng ba bộ xương nhanh chóng vọt tới, ra tay chém giết.
Kiếm khí tung hoành phiêu động giữa rừng, tay hắn vừa phạt ngang thì một chiếc đầu lâu cũng rơi xuống, thi thể không đầu phun lên một vòi máu cao đến hai thước rồi tưới đẫm mặt đất dưới chân.
Tiếp đó, lại một tiếng kêu thảm thiết vang lên, ba bộ xương khô nắm lấy tay chân một tên điềm nhiên xé xác. Tiếng kêu thảm còn chưa dứt, trường kiếm trên tay Tiêu Thần đã chém trúng một người, máu tươi văng tung tóe, thân thể bị phạt ngang eo đứt làm hai đoạn, rơi xuống trong vũng máu.
Chiến lực cách biệt quá lớn, thủ đoạn đẫm máu của Tiêu Thần cùng ba bộ xương khô tàn bạo khiến người ta phải lạnh mình, lúc này bọn chúng cũng quên đi lòng trung thành. Tất cả đều không dám ngăn trở thêm nữa, sợ hãi chạy theo cái bóng của Cổ La.
Thực là một cảnh đuổi giết đẫm máu. Tiêu Thần như tu la khát máu, trên đường liên tục vung kiếm hủy diệt khiến từng thi thể lần lượt đổ xuống, thân thể của hắn cũng nhuốm đầy máu tươi bắn ra từ đó.
“Roạt!”, máu me vương vãi, một chiếc đầu lăn lông lốc.
“Roạt!”, một bờ vai bị xẻ đôi, máu phun thành vòi.
….
Tất cả chỉ là chém giết đẫm máu.
Đến khi tên cản trở cuối cùng đầu lìa khỏi cổ thì toàn thân Tiêu Thần cũng đỏ rực màu máu, lúc này nhìn hắn như sát thần, cùng ba bộ xương khô chặn đứng đường đi của Cổ La và Triệu Lâm Nhi.
Trên tay Cổ La và Triệu Lâm Nhi đều đã xuất hiện những vệt đen, chính là thi khí từ Bất tử chi vương nhiễm vào. Bây giờ bên cạnh Cổ La chỉ còn lại một tay cao thủ bảo vệ, gã thủ vệ lạnh lùng giương mắt nhìn Tiêu Thần và ba bộ xương khô, trên tay phát ra một thanh hỏa diễm đao, giữa đêm trông rực rỡ đẹp mắt, vừa có độ nóng của lửa, vừa có độ sắc bén của binh khí lạnh.
Lúc này Tiêu Thần cũng không vội vã động thủ, chiến lực của đối phương lúc này không thể so được với hắn nữa rồi, bây giờ hắn cùng ba bộ xương khô chiếm ưu thế tuyệt đối. Hắn kinh ngạc nhìn ngọn hỏa diễm đao, hỏi : “Ngươi làm thế nào mà tạo ra được hỏa diễm đao?”
“Hừ!”, gã kia hừ lạnh, không thèm để ý đến lời của hắn.
Hắn không trả lời, Tiêu Thần cũng không hề tức giận, quay sang nói với Triệu Lâm Nhi : “Ta chưa hề nghĩ đến sẽ lại gặp ngươi trên vị trí của kẻ thắng trận, theo ngươi ta nên xử trí ngươi thế nào đây?”
Thấy cặp mắt hắn chăm chăm nhìn vào thân thể mình, nàng ta lả lướt lui về phía sau một bước, thu hồi thần sắc cao ngạo lạnh như băng, nở một nụ cười trả lời : “Cái gọi là thắng làm vua thua làm giặc ta hiểu rất rõ, bất quá, cuối cùng ai thắng ai thua cũng rất khó nói.”
Hoàng gia thiên nữ tư dung tuyệt thế khuynh quốc khuynh thành, dưới hoàn cảnh thất thế vẫn hiển lộ phong hoa tuyệt đại.
“Ai làm vua, ai làm giặc lát nữa sẽ biết được ngay.”, dứt lời hắn quay sang gã tóc nâu Cổ La hỏi : “Ta sẽ không nói lời thừa, không để cho ngươi sống sót để lưu lại ẩn họa cho mình được. Bất quá, trước khi chấm dứt ta cũng muốn hỏi một chút, ngươi thích phóng ra những quyển trục, chúng thực ra là cái gì?”
Đúng như Tiêu Thần mong đợi, Cổ La điềm nhiên trả lời câu hỏi của hắn : “Là chú ngữ của Đông-Tây phương dung hợp lại thành một dạng ứng dụng thuật pháp.”
“Hỏa diễm đao kia cũng chính là ứng dụng này?”
“Không sai!.”
Đã tìm được câu trả lời, Tiêu Thần khẽ gật đầu, trường sinh giới huyền bí hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn, có rất nhiều việc hắn phải tự mình kinh qua mới có thể hiểu được.
“Cổ La, ngươi tự mình ra tay hay để ta phải ra tay?” Tiêu Thần cầm thanh trường kiếm lạnh lẽo chỉ thẳng vào ngực Cổ La.
Cách xa đầm lầy chết chóc, ánh trăng dường như cũng trở nên hiền hòa hơn, bất quá lúc này trong rừng tràn ngập sát khí. Dưới ánh trăng mờ ảo, xương hàm của ba bộ xương khô trắng hếu không mấp máy gì đó kêu “lách cách”, giữa đêm trăng trông thật khủng khiếp.
Hắn dẫn theo ba bộ xương khô lao thẳng đến chỗ đám người Cổ La đang chạy trốn. Bất tử chi vương cũng không chạy khắp đầm, nó tựa như tùy ý cất bước, thuận tay lấy mạng người vậy.
Đúng lúc Tiêu Thần đuổi tới thì gặp Cổ La và Triệu Lâm Nhi dẫn theo hai ba tên thủ hạ lao ra khỏi đầm lầy, cùng đám người tiếp ứng bên ngoài chạy trối chết. Tiêu Thần quay đầu lại nhìn thì thấy thi ảnh cao mười thước thấp thoáng giữa màn u minh tử khí đang cầm một cái xác nhai ngấu nghiến, đôi mắt xanh lè phát ra hai dòng tử quang giữa khoảnh rừng âm u hắc ám trông cực kỳ ghê rợn.
“Grừ…”
Cùng với tiếng rít gào inh tai nhức óc, rung chuyển núi rừng, màn tử khí vô tận lại trùng trùng lan ra, chỉ chớp mắt lại hiện lên đôi cánh mục rữa. Tiêu Thần cùng ba bộ xương khô không hề quay đầu lại, xoay người đuổi theo đám người Cổ La. Dọc đường hắn phát hiện hai xác chết trong tình trạng kinh khủng, thân thể bị mục rữa không còn ra hình thù gì nữa, nhiều chỗ lộ ra xương cốt trắng nhởn.
Đuổi theo được chừng ba, bốn dặm, hắn đã chặn được trước mặt Cổ La và Triệu Lâm Nhi, hiển nhiên cả Cổ La và Triệu Lâm Nhi đều bị nhiễm đầy tử khí, chiến lực không bằng trước đó, nếu không cũng không thể bị đuổi kịp nhanh đến thế. Gặp lại Tiêu Thần và ba bộ xương khô, sắc mặt cả đám người đều trở nên rất khó coi.
Cổ La nhíu chặt đôi mày, hôm nay với hắn là một ngày cực kỳ đáng hận, chỉ một cuộc giao chiến đã khiến hắn chịu tổn thất nặng nề, trơ mắt nhìn quân mình kẻ chết người bị thương, hắn cực kỳ phẫn nộ xen lẫn hối hận, chiến lực của hắn giảm sút thảm hại, thi khí xâm nhập cơ thể, nếu không nhanh chóng trục xuất thì có thể phải mất mạng.
Tuy lúc này rất chật vật, nhưng cũng không làm mất đi vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành của Triệu Lâm Nhi. Bất quá, đôi mắt long lanh của nàng ta nhìn Tiêu Thần tràn đầy địch ý, nàng ta chưa từng chiếm được ưu thế tuyệt đối đã phải chịu thất bại nặng nề.
“Đại nhân mau chạy đi! Bọn thuộc hạ sẽ cản hắn lại!”
Mười nhân ảnh ở lại chặn đường Tiêu Thần và ba bộ xương, còn lại ba tên theo Triệu Lâm Nhi và Cổ La chạy trốn. Lúc này, không nói lời thừa, Tiêu Thần cùng ba bộ xương nhanh chóng vọt tới, ra tay chém giết.
Kiếm khí tung hoành phiêu động giữa rừng, tay hắn vừa phạt ngang thì một chiếc đầu lâu cũng rơi xuống, thi thể không đầu phun lên một vòi máu cao đến hai thước rồi tưới đẫm mặt đất dưới chân.
Tiếp đó, lại một tiếng kêu thảm thiết vang lên, ba bộ xương khô nắm lấy tay chân một tên điềm nhiên xé xác. Tiếng kêu thảm còn chưa dứt, trường kiếm trên tay Tiêu Thần đã chém trúng một người, máu tươi văng tung tóe, thân thể bị phạt ngang eo đứt làm hai đoạn, rơi xuống trong vũng máu.
Chiến lực cách biệt quá lớn, thủ đoạn đẫm máu của Tiêu Thần cùng ba bộ xương khô tàn bạo khiến người ta phải lạnh mình, lúc này bọn chúng cũng quên đi lòng trung thành. Tất cả đều không dám ngăn trở thêm nữa, sợ hãi chạy theo cái bóng của Cổ La.
Thực là một cảnh đuổi giết đẫm máu. Tiêu Thần như tu la khát máu, trên đường liên tục vung kiếm hủy diệt khiến từng thi thể lần lượt đổ xuống, thân thể của hắn cũng nhuốm đầy máu tươi bắn ra từ đó.
“Roạt!”, máu me vương vãi, một chiếc đầu lăn lông lốc.
“Roạt!”, một bờ vai bị xẻ đôi, máu phun thành vòi.
….
Tất cả chỉ là chém giết đẫm máu.
Đến khi tên cản trở cuối cùng đầu lìa khỏi cổ thì toàn thân Tiêu Thần cũng đỏ rực màu máu, lúc này nhìn hắn như sát thần, cùng ba bộ xương khô chặn đứng đường đi của Cổ La và Triệu Lâm Nhi.
Trên tay Cổ La và Triệu Lâm Nhi đều đã xuất hiện những vệt đen, chính là thi khí từ Bất tử chi vương nhiễm vào. Bây giờ bên cạnh Cổ La chỉ còn lại một tay cao thủ bảo vệ, gã thủ vệ lạnh lùng giương mắt nhìn Tiêu Thần và ba bộ xương khô, trên tay phát ra một thanh hỏa diễm đao, giữa đêm trông rực rỡ đẹp mắt, vừa có độ nóng của lửa, vừa có độ sắc bén của binh khí lạnh.
Lúc này Tiêu Thần cũng không vội vã động thủ, chiến lực của đối phương lúc này không thể so được với hắn nữa rồi, bây giờ hắn cùng ba bộ xương khô chiếm ưu thế tuyệt đối. Hắn kinh ngạc nhìn ngọn hỏa diễm đao, hỏi : “Ngươi làm thế nào mà tạo ra được hỏa diễm đao?”
“Hừ!”, gã kia hừ lạnh, không thèm để ý đến lời của hắn.
Hắn không trả lời, Tiêu Thần cũng không hề tức giận, quay sang nói với Triệu Lâm Nhi : “Ta chưa hề nghĩ đến sẽ lại gặp ngươi trên vị trí của kẻ thắng trận, theo ngươi ta nên xử trí ngươi thế nào đây?”
Thấy cặp mắt hắn chăm chăm nhìn vào thân thể mình, nàng ta lả lướt lui về phía sau một bước, thu hồi thần sắc cao ngạo lạnh như băng, nở một nụ cười trả lời : “Cái gọi là thắng làm vua thua làm giặc ta hiểu rất rõ, bất quá, cuối cùng ai thắng ai thua cũng rất khó nói.”
Hoàng gia thiên nữ tư dung tuyệt thế khuynh quốc khuynh thành, dưới hoàn cảnh thất thế vẫn hiển lộ phong hoa tuyệt đại.
“Ai làm vua, ai làm giặc lát nữa sẽ biết được ngay.”, dứt lời hắn quay sang gã tóc nâu Cổ La hỏi : “Ta sẽ không nói lời thừa, không để cho ngươi sống sót để lưu lại ẩn họa cho mình được. Bất quá, trước khi chấm dứt ta cũng muốn hỏi một chút, ngươi thích phóng ra những quyển trục, chúng thực ra là cái gì?”
Đúng như Tiêu Thần mong đợi, Cổ La điềm nhiên trả lời câu hỏi của hắn : “Là chú ngữ của Đông-Tây phương dung hợp lại thành một dạng ứng dụng thuật pháp.”
“Hỏa diễm đao kia cũng chính là ứng dụng này?”
“Không sai!.”
Đã tìm được câu trả lời, Tiêu Thần khẽ gật đầu, trường sinh giới huyền bí hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn, có rất nhiều việc hắn phải tự mình kinh qua mới có thể hiểu được.
“Cổ La, ngươi tự mình ra tay hay để ta phải ra tay?” Tiêu Thần cầm thanh trường kiếm lạnh lẽo chỉ thẳng vào ngực Cổ La.
Cách xa đầm lầy chết chóc, ánh trăng dường như cũng trở nên hiền hòa hơn, bất quá lúc này trong rừng tràn ngập sát khí. Dưới ánh trăng mờ ảo, xương hàm của ba bộ xương khô trắng hếu không mấp máy gì đó kêu “lách cách”, giữa đêm trăng trông thật khủng khiếp.
/433
|