Trương Tam Phong Dị Giới Du

Chương 372: Một đường đánh giá (1)

/897


Cảm giác lần đầu tiên cưỡi Phi Long cũng không tệ ha, vì vận chuyển hành khách, nên sau lưng Cự Ma kỵ sĩ còn trang bị thêm hai chỗ ngồi khá lớn, một mình bần đạo chiếm lấy một chỗ, nhưng cái mông của Cái Thứ lại quá lớn, đành phải gỡ xuống một chỗ ngồi, khiến hắn ngồi trực tiếp ở trên lưng bóng loáng của Phi Long. Cũng may bần đạo có biện pháp làm cho nó không khỏi bị trơn tuột, cứ việc hắn vạn phần không vui vẻ gì, dưới sự thúc dục của ta, hắn vẫn là thành thật ngồi ở trên lưng Phi Long. Mà Á Lộ Khắc dẫn theo theo Cự Ma Vu sư Lạp Thính Khắc đi cùng, nhưng thân thể Ngưu Nhân thật sự quá nặng, nên không thể hưởng thụ đãi ngộ phi hành a.

Độ cao bay của Phi Long cũng không cao lắm, chỉ cách mặt đất có mấy chục thước mà thôi, tốc độ cũng không phải là nhanh, nhưng hiển nhiên so với tốc độ luồn lách dây chằng ở bên dưới lại nhanh hơn không ít. Sau khi rời khỏi tiểu thành Thú Nhân, ban ngày chúng ta phi hành, đêm xuống thì nghỉ ngơi. Mà ở thời điểm nghỉ ngơi cũng không dễ dàng gì, phía dưới cây cối rậm rạp làm cho Phi Long đáp xuống gây khó khăn rất nhiều, cũng may phần đông chúng ta đây đều là cao thủ chân chính, căn bản không có vấn đề gì. Đầu tiên là Cự Ma Vu sư Lạp Thính Khắc biểu diễn hoa lệ, hắn tùy tiện phát ra một cái pháp thuật, ngay lập tức dưới mặt đất xuất hiện một tảng đá thật lớn như một mảnh đất trống trãi vừa đủ cho chúng ta đáp xuống. Pháp thuật của hắn rất kỳ quái a, dụng một loại năng lượng quỷ dị trực tiếp phá hư tất cả sinh cơ thực vật ở trong phạm vi hơn trăm thước biến thành tro bụi, uy lực hết sức kinh người.

Mà hiển nhiên tên gia hỏa này không phải có chức nghiệp Thần Thú Tiên Tri gì đó, cái này nói lên rằng ở bên trong Thú Nhân còn có rất nhiều người tài giỏi, cũng giống như Nhân loại vậy, chủng loại phức tạp, tuyệt đối không chỉ vẻn vẹn giống như truyền thuyết ở bên ngoài, cũng chỉ có hai cái chức nghiệp là Chiến sĩ và Hiến tế. Mà sở dĩ Cự Ma Vu sư Lạp Thính Khắc xuất thủ gây chiến như vậy, hiển nhiên là đáp lễ lại với bần đạo, ai bảo ta âm thầm giở trò quỷ, hung hăng nện vào mặt mũi của hắn chi?

Cự Ma Vu sư Lạp Thính Khắc sau khi làm xong, lạnh lùng liếc mắt nhìn bần đạo, dĩ nhiên đây là một hành động khiêu chiến. Mà ở một bên Á Lộ Khắc lại châm ngòi thổi gió nói: “Chức nghiệp của Lạp Thính Khắc đại sư ở trong tộc chúng ta lại là rất thưa thớt - Yêu Thuật sư, không nghi ngờ pháp thuật của bọn họ rất cường đại, tại bên trong Thú Nhân đế quốc được hưởng uy cao trọng vọng, ở trong mắt Thú Nhân chúng ta là một cường giả chân chính mới không có khinh thường, bọn họ dám đối mặt với tinh thần khiêu chiến mới đáng giá được chúng ta tôn trọng”

Một khi hắn đã nói như thế, tự nhiên bần đạo cũng không cam nguyện yếu thế, nếu cứ như vậy không phải bị Thú Nhân này khinh thường sao? Cho nên ngày hôm sau ở thời điểm cắm trại, Cự Ma Vu sư Lạp Thính Khắc cũng không động thủ lần nữa, chỉ là ánh mắt khiêu khích nhìn ta cùng Khắc Lý, Khắc Lý khinh thường vung tay lên, một loại ám ảnh chi nộ bay ra, như nước trào dâng, trong khoảng khắc hắc sắc năng lượng bạo phát mở ra, hướng bốn phía chung quanh bay đi, nội trong phạm vi vài trăm thước chẳng có một ngọn cỏ còn tươi tốt.

Lúc này mặt mày Cự Ma Vu sư Lạp Thính Khắc xám xịt như tro tàn, ít nhất ở phương diện lực phá hoại, pháp thuật của Khắc Lý mạnh hơn hắn rất nhiều, bằng không không có khả năng phá hư với diện tích hơn hắn nhiều lần. Ngay cả Á Lộ Khắc cùng ba vị kỵ sĩ kia cũng kinh ngạc há mồm trợn mắt. Bất quá, Lạp Thính Khắc đại sư thất bại thảm hại, nhưng vẫn không làm cho bọn họ mất hết hy vọng. Ngược lại chuyển chủ ý sang trên người của thúc tổ ta.

Bình thường lúc chúng ta cắm trại đều dùng lương khô mang theo, nhưng vào một ngày nào đó Á Lộ Khắc lại bảo ba tên Cự Ma kỵ sĩ đi săn thú, ba tên này gật gật đầu ăn ý, không nói lời nào liền vọt vào trong rừng rậm. Ba người này có thể đảm đương kỵ sĩ Phi long, đã nói lên rằng thân thủ rất cường hãn, theo quan sát của ta, tu vi đấu khí của bọn họ đã không thua gì Hoàng Kim chiến sĩ đỉnh phong của nhân loại, dưới sự phối hợp lực lượng của bọn họ, thực lực không thể kém hơn so với những người vừa bước chân vào Kiếm Thánh.

Cao thủ Thú Nhân so với nhân loại bỏ xa xa. Thật sự đây cũng là chuyện bình thường thôi, ai bảo bẩm sinh của người ta chiếm hết ưu thế? Mặc dù Cự Ma ở trong Thú Nhân là người kém cỏi nhất nhưng thân hình lại cao đến hai thước, mà thân hình của ba người này đều cao hơn ba thước, gân cốt cường hãn nở nang, lực lượng mạnh mẽ không chút bàn cãi nào, ở Nhân tộc tuyệt đối cũng không có khả năng xuất hiện người có hình thể cùng lực lượng như vậy được, mọi người nếu có đấu khí giống nhau, thì lực lượng thân thể đa số điều giành phần thắng.

Phải biết rằng tu luyện đấu khí và chiến đấu cùng với cường độ cơ thể có quan hệ rất lớn, hơn nữa dư thừa đấu khí nên cường đại hơn, luyện tập bình thường cũng có gia tăng nhưng rất chậm, đây là chuyện không hề nghi ngờ. Mà cơ hồ mỗi ngày Thú Nhân đều chiến đấu cùng ma thú, lực lượng cơ thể lợi hại đến mức biến thái, thì đấu khí có thể yếu nhược sao? Cha ta được xưng là thiên tài võ học, chính là dựa vào thân thể cao hai thước tư cộng thêm đó là một thân thể cường tráng, và chiến đấu tôi luyện tại Tinh Linh Chi Sâm những mười năm, mới có thể trở thành Kiếm Thánh trẻ tuổi nhất ở trên đại lục.

Mạo hiểm sinh tử tại trong chiến đấu, là nơi mà các chiến sĩ dễ dàng thăng hoa cảnh giới nhất, chỉ cần đấu khí dồi dào đầy đủ và cảnh giới cũng vậy, tất nhiên chuyện thăng cấp chỉ là vấn đề thời gian thôi. Cho nên, cao thủ bên trong Thú Nhân nhiều như mây là vì vậy, cấp bậc Kiếm Thần chỉ có vài người, còn cấp Kiếm Thánh thì có một đống, về phần cấp Hoàng Kim đỉnh phong tại Thú Nhân là một trong chủng tộc mạnh nhất, cơ hồ lại rất phổ biến.

Lúc trước bần đạo biết được chuyện này cũng là buồn bực không thôi, nếu như nhiều cao thủ như vậy thành lập bộ đội, căn bản là không ai đánh lại. Cũng may trí lực của Thú Nhân lại không cao, cũng không có tinh lực dư thừa để phát triển sinh sản, nếu bọn họ nắm giữ được vũ khí tinh xảo, lại có lương thực cung ứng sung túc, nói gì cũng đừng nói nữa, khẳng định chắc chắn rằng một khi quét ngang toàn bộ đại lục, vô địch tuyệt đối.

Ba gã Cự Ma kỵ sĩ đến chiều tối cùng ngày đã trở lại, mỗi người đều ôm một cái đùi ma thú, nhìn bộ dáng bên ngoài của nó chỉ có voi Ma mút mà thôi, bát cấp ma thú ở giữa vòng vây của ba gã cấp Kiếm Thánh lại là thợ săn chuyên nghiệp, cũng chỉ có nuốt hận mà chết, bất quá nhìn thấy sự chật vật của ba người thì có thể đoán được, bọn họ vừa trải qua cật lực khổ chiến mới giết chết được, hơn nữa bởi vì bọn họ không có vũ khí sắc bén, cho nên cái chân này đều bị bọn họ cứng rắn bẻ gãy.

Mặc dù bọn họ có chút chật vật, ngược lại vẻ mặt thật cao hứng, trong đó còn có một người đã bị thương, cánh tay mềm nhũn, rõ ràng xương cốt đã bị gãy đứt, bị trọng thương như vậy nhưng mà trên khuôn mặt của hắn cũng không thể che dấu được vẻ vui mừng. Choáng a, chỉ là giết chết bát cấp ma thú thôi mà, sao bọn họ lại đắc ý vậy ta. Chẳng qua, làm bần đạo mở rộng tầm mắt chính là biểu hiện của Cự Ma Vu sư Lạp Thính Khắc, không ngờ hắn dụng pháp thuật quỷ dị trị liệu vết thương của gã kỵ sĩ kia. Trải qua thời gian trị liệu không lâu, cánh tay của kỵ sĩ kia đã phục hồi như lúc ban đầu, sau khi hắn tạ ơn Cự Ma Vu sư Lạp Thính Khắc xong, liền cùng đồng bạn bắt đầu cùng nhau nướng thịt ăn, giống như trước đó không hề có bị thương qua.

Hắc hắc. Thật sự kỳ lạ a, loại Yêu Thuật Sư này được đây, không chỉ có tranh đua với lực sát thương với Pháp sư, còn có tranh đua với năng lực trị liệu của Mục sư, quá tuyệt vời, nếu hắn thật sự am hiểu thêm cận chiến. Bần đạo đã có thể bội phục thật sự. Bất quá, từ một thân thể tinh tráng, chuyện này thật đúng là không phải không có khả năng, vậy hắn chẳng phải là nhân tài toàn năng sao? Thú Nhân mang đến kinh hỉ cho bần đạo thật không ít a.

Kế tiếp là một cái cắm trại cái rắm gì đó, tự nhiên là đến lượt thúc tổ biểu hiện. Sau khi nhảy xuống Phi Long, cũng không cần phân phó gì, thân hình trực tiếp lóe lên đã không thấy bóng dáng tăm hơi. Sau đó, đột nhiên bần đạo phát hiện ra một cổ năng lượng quỷ dị bắn theo hắn, hiển nhiên là loại pháp thuật giám thị, mà nơi phát ra của loại pháp thuật này không ai khác chính Cự Ma Vu sư Lạp Thính Khắc.

Khắc Lý cùng ta liếc mắt nhìn nhau. Hắn dụng ánh mắt xin chỉ thị từ ta muốn hay không tiêu trừ đi pháp thuật này, bần đạo thoáng tự hỏi một trận, lập tức ngăn lại sao, hay là chúng ta cứ giả vờ không nghe không thấy có khi lại tốt hơn, vì như vậy sau này hắn sẽ yên tâm lớn mật tiếp tục dựa vào loại pháp thuật này mà yên tâm dám thị chúng ta. Nói không chừng còn có cơ hội lợi dụng ngược lại, hao hảo âm mưu bọn họ một lần, tạm thời cho bọn hắn kiêu ngạo một lần trước đi.

Không đến ba mươi phút, thúc tổ đã trở lại, trên vai hắn khiêng hai ba con tiểu Thạch Hóa Vinh Nguyên. Đi đến gần chúng ta cười khốc khốc, hướng trên mặt đất ném cái bạch, nói: “Ngày hôm qua lão ăn thịt dai qua, không thể ăn được, hôm nay ăn một ít thịt mềm đi ha”

“Không phải thế chứ?” Một trong kỵ sĩ có niên kỷ khá lớn khi thấy những con mồi của thúc tổ liền sợ hãi hô lên: “Các hạ sẽ không đánh lén sào huyệt của Thạch Hóa Vinh Nguyên (một loại kỳ nhông) đấy chứ? Trời ạ, ngươi nhất định là thừa lúc bọn nó ra ngoài đi săn mới bắt được con của nó. Ngươi có biết hay không, khứu giác của chúng nó thập phần đáng sợ, một khi bọn họ nghe được mùi thơm ở nơi này liền tìm tới đây, lúc đó toàn bộ chúng ta chết chắc rồi”

“Đại nhân, hay là chúng ta nên nhanh chóng rời khỏi đây đi, Thạch Hóa Vinh Nguyên có thể tìm đến đây bất cứ lúc nào” Một gã kỵ sĩ khác không kịp tức giận thúc tổ, trực tiếp nhìn Á Lộ Khắc khuyên nhủ.

Nhưng, Á Lộ Khắc lại không thèm để ý đến hắn, mà bắt đầu nghe Cự Ma Vu sư Lạp Thính Khắc nói cái gì đó. Bần đạo cùng thúc tổ, Khắc Lý cũng không nóng nảy gì, mà là mang vẻ mặt buồn cười nhìn khuôn mặt xấu xí của Cự Ma kỵ sĩ kia. Ta tự nhiên hiểu được, lấy kiến thức của thúc tổ, đương nhiên không có khả năng làm ra sự kiện ô long gì đó. Như vậy chỉ có một loại khả năng, hắn đã giết chết toàn bộ Thạch Hóa Vinh Nguyên tại bên trong sào huyệt của nó.

Trương Tam Phong Dị Giới Du

Tác giả: Tả Tự Bản

Chương 372: Một đường đánh giá (2)

Nhóm dịch: Dung Nhi

Nguồn: Vipvandan

Thạch Hóa Vinh Nguyên là bát cấp ma thú, nhưng mà nó thuộc loại quần cư, mặc dù Mãnh Tượng (voi Ma Mút) cũng có cấp bậc như thế, nhưng chẳng qua chúng nó tụ họp thành đoàn chỉ có 3-5 con mà thôi, mà hang ổ của Vinh Nguyên chỉ có hai ba chục con. Bọn nó nếu đơn đả độc đấu thì sức chiến đấu xấp xỉ nhau, nhưng bởi vì liên quan đến số lượng, nhất định đối phó với Thạch Hóa Vinh Nguyên so với Mãnh Tượng (voi Ma Mút) lại khó khăn hơn mười lần.

Thạch Hóa Vinh Nguyên lúc trưởng thành rất to và dài, cái đuôi của chúng nó ước chừng 7 - 8 thước, nặng đến vài tấn, toàn thân của chúng được bao phủ một tầng lân giáp thật dày, lực phòng ngự không kém bao nhiêu so với Thiết Giáp Thú, điểm quan trọng nhất là chúng nó am hiểu hai loại pháp thuật, một cái là Thạch Hóa Bì Phu, tăng lực phòng ngự trên diện rộng, một cái khác là Thạch Hóa Thổ Tức, chúng nó khi phun ra khí thể có thể làm cho con mồi dính vào trên đá, sau đó là quá trình hóa thạch với tốc độ nhanh chóng mặt và cũng rất thống khổ nữa, mặc dù Mục sư có thể phá giải được, nhưng mà cũng không thể hồi phục như nguyên trạng ban đầu, mà toàn bộ thân thể sau khi bị thạch hóa, giải người này thì chết người kia, là một loại pháp thuật hết sức quỷ dị.

Kỳ thật Thạch Hóa Vinh Nguyên khó đối phó nhất còn xem như nó không có nhược điểm cùng sơ hở, chúng nó dựa vào khứu giác để tiến hành công kích, cho nên một khi trận chiến được khai mở, chúng nó sẽ làm cho con ngươi nho nhỏ đó nhắm lại, không nhìn kỹ căn bản không nhận được, cho dù có nhận được cũng vô pháp công kích được, chúng nó hóa thạch làn da khiến cho ngay cả mí mắt cũng quá cứng rắn, cho dù chúng nó mù đi cũng không có ảnh hưởng đến công kích, cho nên công kích đến mắt của nó cơ bản là vô dụng, chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt mà thôi. Hơn nữa, làn da trên toàn thân chúng nó nơi nơi đều cứng rắn da dày, căn bản là không có vũ khí nào có thể đánh đâm nó được.

Thạch Hóa Vinh Nguyên có được rất nhiều cường lực … thủ đoạn hộ thân cùng tấn công, nói là bát cấp ma thú nhưng thật ra trong con mắt của Thú Nhân, một khi bọn nó xuất động thành đàn không thể kém hơn với Bỉ Mông dù một tí tẹo, ít nhất lấy kỹ thuật chế tạo vũ khí bằng xương cốt của Thú Nhân thật sự không có năng lực để uy hiếp đến Thạch Hóa Vinh Nguyên, nếu đơn độc còn có thể miễn cưỡng đối phó được, nhưng nhìn chung chẳng có cách nào. Cho nên bọn họ mới nhận định, chẳng qua thúc tổ trộm cắp ấu tể của người ta mà thôi.

Mà trên thực tế, thúc tổ còn làm hơn thế nữa, toàn bộ ba mươi con lớn nhỏ Thạch Hóa Vinh Nguyên đều bị giết chết sạch sẽ, nếu là trước kia, đích thực hắn chỉ có chạy trối chết, cho dù gia gia đến đây cũng giống nhau thôi, nhưng mà hiện tại không giống nhau a, ai bảo thúc tổ hắn đi theo bần đạo chi, từ súng bắn chim biến thành pháo cao xạ, sử dụng vũ khí cấp bậc thần khí – Thu Thủy Thần Kiếm?

Cũng là vũ khí cấp Thần khí, tỷ như Thần khí chủy thủ ở trên tay thúc tổ – Nguyệt Thần Chi Vẫn, mặc dù có được thuộc tính phá pháp, cũng rất là sắc bén, nhưng muốn chống lại loại da siêu dày như sắt của Thạch Hóa Vinh Nguyên, chỉ có thể xuyên thấu đến nửa tấc cũng không sai biệt lắm, mà sâu đến nửa tấc tại bên ngoài da của Thạch Hóa Vinh Nguyên cũng không ăn thua gì, một giọt máu cũng không chảy ra, căn bản không nguy hiểm đến tính mạng.

Nhưng Thu Thủy Thần Kiếm lại hoàn toàn bất đồng, nó đặc biệt sắc bén, ngay cả Long Lân giáp do tự tay ta luyện chế ở trước mặt nó cũng không có mấy tác dụng, da của Thạch Hóa Vinh Nguyên hoàn toàn không đáng nói đến. Thúc tổ dựa vào thân pháp mau lẹ vọt tới người chúng nó, một kiếm nhẹ nhàng quán vào trong não, đầu khí được thúc tổ truyền đến mũi kiếm, óc của Thạch Hóa Vinh Nguyên ngay lập tức nát bấy. Dưới tình huống như vậy, thúc tổ nhảy lên hạ xuống, một kiếm lại tiếp theo một kiếm. Vẻn vẻn một hồi công phu tất cả Thạch Hoa Vinh Nguyên đều bị giết chết sạch sẽ.

Lúc này liền nhìn ra một thanh vũ khí cấp bậc Thần khí, rốt cuộc có bao nhiêu giá trị, có thể nói sở dĩ Thần khí là báu vật vô giá ở trên đại lục mà mọi người cùng tranh nhau chiếm đoạt, tuyệt đối là có đạo lý của nó. Nếu như hôm nay không có Thu Thủy Thần Kiếm, một mình thúc tổ so đấu với một đầu Thạch Hóa Vinh Nguyên cũng đã lao lực rồi. Chứ đừng nói đến dễ dàng chém giết đến ba mươi con.

Lúc này, Á Lộ Khắc cũng đã nghe xong hồi báo của Cự Ma Vu sư Lạp Thính Khắc, hắn lập tức ngăn cản tranh luận của đám thủ hạ, hoảng sợ nói: “Không cần nhiều lời, tất cả thành viên Thạch Hóa Vinh Nguyên tại sào huyệt đã bị dũng sĩ cường đại này giết chết toàn bộ” Á Lộ Khắc nói như vậy vẫn không phải là thị uy, mà hắn nói cho chúng ta biết, nhất cử nhất động của thúc tổ đều không có lừa gạt trinh sát của bọn hắn, ý tứ là cảnh cáo đến hành động của chúng ta tại Thú Nhân đế quốc phải thu liễm hơn một chút.

“A….a! Điều này sao có thể được?” Đám Cự Ma kỵ sĩ lộ ra vẻ khiếp sợ, nói.

“Ha ha, Lạp Thính Khắc đại sư quả nhiên là cực kỳ lợi hại nha” Bần đạo làm ra bộ dáng sợ hãi nói. Hắc hắc! Một khi lão cáo già này muốn làm cho ta sợ hãi, ta đây tiếp nhận phối hợp với hắn một lần, làm cho hắn an tâm, như vậy mới có thể cho ta thêm một cơ hội giải trừ tình huống a.

“Ha ha” Ta cùng Á Lộ Khắc hai người nhìn nhau sau đó đồng thanh cười ha hả. Hiển nhiên, song phương đã trải qua một loại so đấu, cũng đối với đối phương ít nhiều hiểu được, cũng vì trí lực và thực lực của đối phương mà khiếp sợ, mặc dù biết tình hình có chút giả dối, nhưng cũng thực sự bội phục lẫn nhau. Trong lúc này hai bên đều coi như tỉnh táo và hiểu biết lẫn nhau.

Chẳng qua tại bữa ăn tối sau đó làm bần đạo một trận đau xót, một ma thú ấu tể (ma thú còn nhỏ) tại Nhân tộc có giá trị đến mấy trăm vạn, mà một bữa ăn chúng ta xơi luôn vài con, mà người khởi xướng ra nó là thúc tổ cũng một trận buồn bực, hắn lúc ấy chém giết chúng thật sự thống khoái, thuận tay a, cho đến bây giờ hắn cũng không nghĩ tới lúc một giây một kiếm có thể giết bát cấp ma thú, hơn nữa lúc ấy trong lòng chỉ nghĩ trở về sớm một chút để báo cáo kết quả công tác, cho nên hắn lập tức không hề nghĩ ngợi một kiếm làm thịt toàn bộ tiểu thú. Lúc này đây đang ngồi ăn, nhìn thấy ánh mắt u oán của mọi người chúng ta, mới chợt nhớ đến, hắn đã làm những thứ gì rồi?

Thúc tổ sau một lúc hối hận, nhưng mà giết cũng đã giết rồi, làm gì còn mà hối hận nữa cơ chứ. Chính bọn người Á Lộ Khắc cũng là một trận tiếc hận, tại bên trong Thú Nhân tộc, mấy con này điều là bảo bối, nếu như nuôi lớn chúng thực là có sức chiến đấu cường hãn, hơn nữa thật sự rất khó kiếm được.

Sau đó thúc tổ thật sự chịu không nổi ánh mắt của bần đạo, đành phải nhẹ nhàng nhìn ta nói: “Lần này là ta hồ đồ được chưa, có ta xuất mã thật sự rất đơn giản, nhưng cũng đừng dùng ánh mắt oán giận nhìn ta như thế chứ?”

“Ta kháo” Bần đạo thiếu chút nữa bị mạnh miệng hắn làm tức khí mà chết, nhỏ giọng cả giận nói: “Rừng rậm lớn như vậy, ngươi có biết được khu vực nào có tiểu thú bát cấp ma thú sao? Đã biết đúng không, không có Phi Long chỉ cho ngươi bay, ngươi một mình một ngựa dám xâm nhập vào trong này bắt chúng nó sao hả?

“Hắc hắc. Chúng ta tìm bọn họ mua vài con Phi Long là được rồi” Thúc tổ bị ta nói một trận liền yếu thế, đành phải nhẹ nhàng cười làm lành nói.

“Ai! Thúc tổ a, nào có đơn giản như vậy” Bần đạo thở ra một hơi dài, bất đắc dĩ nói: “Thật sự rất khó a, đây chính là bất truyền chi mật của người ta đó, làm sao dễ dàng bán ra ngoài được? Nếu được thì ta đã có”

Có lần này âm thầm đánh giá, quan hệ giữa chúng ta không chỉ không có cương, ngược lại dần dần hòa hợp, chính là gã Cự Ma kỵ sĩ kia cũng đã bắt đầu thay đổi bộ dáng hờ hững khi nhìn chúng ta, cũng đã tỏ vẻ thái độ hữu hảo. Bần đạo ở thời điểm cùng bọn họ ăn thịt nướng, muốn xé rách bức màn còn lại, nhân cơ hội này tặng cho bọn họ một người một thanh chủy thủ tinh xảo, bọn họ vui mừng quá đỗi, liên tục nói lời cám ơn không thôi.

Chính Á Lộ Khắc cùng Cự Ma Vu sư Lạp Thính Khắc cũng lộ ra vẻ cực kỳ hâm mộ, bần đạo sao không hiểu được chứ, nhanh nhạy tặng cho bọn họ một người một thanh chủy thủ tinh mỹ hơn trên đó được đính bảo thạch. Hai người kinh hỉ không thôi, Thú Nhân không có vũ khí sắc bén, vài thanh chủy thủ này mà nói đối với bọn họ có thể là bảo vật vô giá.

Về sau quan hệ giữa chúng ta càng thân mật hơn, đối với các loại tò mò của bần đạo, bọn họ bắt đầu vô tri vô giác hỏi đâu đáp đó, đương nhiên bần đạo rất có chừng mực, chưa bao giờ hỏi về vấn đề mẫn cảm là quân sự, mà chỉ là hỏi về một ít phong thổ mà thôi. Cứ như vậy lại qua đi mấy ngày, chúng ta rốt cục cũng đã tới một tòa thành thị khá lớn, ấn theo như kế hoạch ban đầu, chúng ta ở trong này nghỉ ngơi và hồi phục một ngày.

Đó là một thành thị đủ các loại chủng tộc Thú Nhân, bất quá đa số đều là Bán Thú Nhân, một số ít là Ngưu Nhân cùng các chủng tộc Thú Nhân khác, dân cư cũng gần ba trăm vạn, thành thị này nếu ở Nhân tộc cũng xem như đại thành. Bên trong thành này bắt đầu có cửa hàng, chẳng qua bọn họ vẫn không có tiền, mọi thứ giao dịch trao đổi đều dựa vào thứ dễ dàng lưu thông nhất chính là ma hạch, ở một ý nghĩa nào đó, ma hạch ma thú chính là tiền tệ lưu thông.


/897

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status