Thứ hai là ngày họp hội nghị thường kỳ, xuất hiện một đại mỹ nhân, đó chính là Kim Vi Vi, Trương Tập Nhiễm mặt than không có phản ứng gì đặc biệt, còn Mộc Hãn, biết Kim Vi Vi là hoàng thân quốc thích, liền hướng Kim Vi Vi nở nụ cười hiền lành, Tạ Khinh Dung luôn giữ được vẻ ôn hòa, cũng hướng Kim Vi Vi mỉm cười.
Kim Linh nhìn công ty của mình, nhân viên nữ xinh đẹp rất nhiều, đột nhiên cảm thấy, đây không còn là công ty vàng bạc đá quý nữa, mà trở thành công ty điện ảnh truyền hình mất rồi, dưới ánh nhìn của một đám nữ nhân dung mạo xinh hơn hoa kia, Kim Linh cảm thấy bị áp lực thật lớn, may mà cô cũng thuộc loại hoa nhường nguyệt thẹn, bằng không, chắc chắn biến thành lá cây làm nền cho bọn họ.
Từ khi bước vào, Kim Vi Vi luôn để ý đánh giá những người trong phòng họp này, trừ bỏ vài thành phần cá biệt là đàn ông, còn lại đa số đều là nữ nhân, làm Kim Vi Vi rất thích. Không có biện pháp, với nhan sắc của cô, rất dễ thu hút mấy thằng cha đáng khinh, tỏ vẻ đạo mạo nhưng sau lưng luôn tìm cách quấy nhiễu cô.
Buổi họp thường kỳ hoàn tất, Kim Linh mới giới thiệu cùng mọi người bình hoa di động mới của công ty, Kim Vi Vi, giữa chừng Kim Linh còn hắt xì. Mọi người đang suy nghĩ, mùa này thời tiết đâu dễ bị cảm, Kim tổng đang yên đang lành sao lại bị bệnh chứ?
“Có đơn vị nào thiếu người chứ?” Kim Linh hỏi một câu mang tính tượng trưng, thật ra, đưa nàng vào tổ nào cũng được, vì thực tế nàng đâu có biết làm cái gì.
Không một ai hé răng lên tiếng, Kim Vi Vi thân phận đặc thù, quản không được thì chẳng nên lưu giữ.
“Tiêm Nhiễm này, tôi tiến cử cho em thêm một trợ lý, thấy sao?” Kim Linh trái lương tâm nói, đây là bị Vi Vi ép buộc.
“Tôi không cần cộng sự vô dụng, nếu ép buộc, tôi sẽ rời công ty.” Trương Tập Nhiễm mặt vô biểu tình nói, cô tuyệt đối không tiếp nhận phiền phức vào người, Kim Vi Vi nghe thế, nước mắt lưng tròng, vẻ mặt ủy khuất nhìn Trương Tập Nhiễm.
“Khinh Dung à, bộ phận kỹ thuật các người hình như thiếu người nào bưng trả đổ nước?” Kim Linh hỏi.
Tạ Khinh Dung lắc đầu, ai dám sai khiến đại tiểu thư đi bưng trà đổ nước chứ?
“Kim tổng, thế này đi, cho Vi Vi đến tổ của tôi, tôi cảm thấy cô ấy thích hợp làm nhân viên tiếp điện thoại.” Người tốt Mộc Hãn chủ động hướng Kim tổng xin người.
Điều này làm cho Kim Vi Vi cảm động muốn chết, cuối cùng cũng có người nhìn thấy năng lực của mình, mình vẫn còn hữu dụng, Kim Vi Vi cực kỳ phấn khích.
Mộc Hãn biết Kim Vi Vi, nhung Kim Vi Vi không biết Mộc Hãn, nhưng với dung mạo của Mộc Hãn, đứng hòa lẫn trong đám người xinh đẹp, vẫn đặc biệt chói mắt, ngay cả người xinh đẹp như Kim Vi Vi cũng phải thừa nhận, Mộc Hãn nhìn rất đẹp mắt, nhất là sau khi Mộc Hãn chủ động xin mình về tổ, Kim Vi Vi càng cảm thấy, Mộc Hãn người đẹp mà tâm cũng đẹp.
Kim Linh suy nghĩ, nếu Kim Vi Vi về dưới sự lãnh đạo của Mộc Hãn, có lẽ thật sự sẽ tìm ra chút giá trị, nhưng đó chỉ là có lẽ, cô đối với Vi Vi chẳng ôm hi vọng gì nhiều.
Sau khi tan họp, Mộc Hãn gọi lại Tạ Khinh Dung.
“Tạ cố vấn, có vài chuyện công việc phải hỏi ý kiến cô, không biết có tiện không?” Mộc Hãn hỏi một cách vô củng khách khí, tựa hồ giống như với đồng nghiệp bình thường.
“Có vấn đề gì?” Tạ Khinh Dung hỏi, đối với chuyện công việc, cô sẽ không từ chối Mộc Hãn, trách nhiệm của cô là phối hợp tổ Thị trường, triển khai công tác.
“Muốn hỏi về tương quan kỹ thuật bên Hoàng Kim, cô biết đó, có vài khách hàng hỏi chúng ta về vấn đề này, tôi vừa biết Hoàng Kim chưa lâu, nên hiểu biết chẳng bao nhiêu.” Mộc Hãn khiêm tốn nói, cùng Dung Dung nói chuyện công tác, tốt ở chỗ có thể lấy việc công làm việc tư.
“Lúc huấn luyện nhân viên mới, cô có thể tới nghe.” Mỗi lần công ty đổi mới nhân sự, điều có tổ chức huấn luyện, mời nhân viên già dặn kinh nghiệm tới giảng dạy.
“Những cái đó tôi biết rồi, tôi chính là muốn hiểu sâu thêm một chút, như thế, khi cùng khách hàng trò chuyện, người ta sẽ thấy công ty chúng ta chuyên nghiệp.” Mộc Hãn đương nhiên không dễ dàng rút lui.
“Vậy được rồi.” Trước kia làm sao không phát hiện Mộc Hãn ham học hỏi như vậy? Nhưng là người hiếu học, Tạ Khinh Dung không thể không chỉ nàng, nên cô đành mời Mộc Hãn vào phòng mình.
Tạ Khinh Dung ngồi cách xa Mộc Hãn một khoảng cách nhất định, mở mấy tính của mình lên, cô nhìn mặt Mộc Hãn một chút, hình như còn hơi sưng đỏ, bất quá, với trình độ trang điểm cao siêu của Mộc Hãn, cũng chẳng nhìn thấy rõ ràng lắm.
“Mặt của cô – ngày hôm qua không xử lý một chút sao?” Tạ Khinh Dung đột ngột hỏi, hỏi xong lại muốn tự cắn lưỡi mình.
“Cậu để ý sao?” Mộc Hãn nhìn Tạ Khinh Dung, hỏi ngược lại, Dung Dung là đang quan tâm sao?
“Không liên quan đến tôi.” Tạ Khinh Dung lập tức hồi đáp.
“Vậy hỏi làm cái gì?” Mộc Hãn chọn mi nói.
“Không có việc gì, tôi bây giờ nói cho cậu.” Tạ Khinh Dung chuyển đề tài rất nhanh, bắt đầu trật tự rõ ràng nói cho Mộc Hãn về kỹ thuật và kiến thức.
Mộc Hãn nhìn vẻ mặt tận tâm giảng giải của Tạ Khinh Dung, cô nhớ lại cảnh tượng, năm đó tới gặp Dung Dung hỏi bài môn Toán, Dung Dung cũng như vậy, tận tình vì mình chỉ dạy, Dung Dung là người có tính nhẫn nại phi thường cao, nếu nói không hiểu, nàng sẽ chẳng ngại phiền phức giảng lại lần nữa, bình thường, Mộc Hãn luôn nói không hiểu, khi đó, mình và Dung Dung cách nhau rất gần, ngửi được mùi hương tự nhiên từ cơ thể Tạ Khinh Dung toát ra.
Bây giờ cũng giống với năm đó, ý tại ngôn ngoại*, cô thừa lúc Tạ Khinh Dung không chú ý, tới gần sát nàng, cách mặt Dung Dung gần đến nỗi, chỉ cần tiến tới một chút, là có thể hôn lên mặt nàng, Mộc Hãn nhìn Tạ Khinh Dung, có chút không kiềm chế được. Yêu người ta lâu đến như vậy, tình cảm mãnh liệt thế kia, nên Mộc Hãn vẫn không khắc chế được, đem môi mình hôn lên má Tạ Khinh Dung.
[*: chỉ những điều hàm ý, không nói ra trực tiếp, người nghe phải tự suy ra mà hiểu lấy]
Tạ Khinh Dung cảm giác đôi môi trên mặt mình, không thể tin nhìn Mộc Hãn.
“Cô đang làm cái gì vậy?” Tạ Khinh Dung lớn tiếng hỏi.
Mộc Hãn ở gần Tạ Khinh Dung, cô chưa từng nghĩ là, mình thì ra không có tính nhẫn nại như vậy.
“Chỉ hôn hai má thôi mà, làm gì phản ứng lớn thế?” Mộc Hãn cười cười.
Tạ Khinh Dung nghiêng người lùi ra phía sau, “Cô tránh xa tôi ra một chút.” Tạ Khinh Dung ngữ khí vẫn hơi bực dọc, nếu Mộc Hãn muốn mượn từ ‘thỉnh giáo’ để tiếp cận mình, xin thứ lỗi, tôi không muốn tiếp.
“Cậu chê mình bẩn sao?” Mộc Hãn đứng dậy, hai tay đặt hai bên ghế chỗ Dung Dung, cả người đè lên người nàng, đem Tạ Khinh Dung vây hãm trong vòng tay mình, nhẹ giọng hỏi.
Thời khắc nhìn thấy Mộc Hãn cùng Lí Dương trên giường, cô cảm thấy đôi cẩu nam nữ này thật dơ bẩn, làm cô kinh tởm, nhưng nữ nhân này lại nói cho mình rằng, cô ta làm những việc đó, đều là vì yêu thích mình, dù vậy, cô vẫn cảm thấy rất tức giận.
Mộc Hãn cách Tạ Khinh Dung ngày càng gần, gần tới nỗi Tạ Khinh Dung cảm thấy từng nhịp thở phủ lên mặt mình. Tạ Khinh Dung đột nhiên nhớ ra, nữ nhân này có tình cảm với mình, lại đang ở trên người mình làm ra hành động ái muội, điều này làm cô không biết xử lý làm sao.
“Nói thật, mình cùng Lí Dương chưa chân chính trở thành gian phu dâm phụ.” Mộc Hãn còn đột ngột thừa nhận.
“Có ý gì?” Tạ Khinh Dung khó hiểu.
“Mình với Lí Dương chưa làm tới bước cuối cùng, nếu mình nói cho cậu biết, mình còn là xử nữ, cậu tin mình sao?” Cô cố nén cảm giác ghê tởm lúc đó, may mà đoán chắc chắn thời điểm Tạ Khinh Dung trở về, nếu mình mà tính sai, không chừng đã thật sự thất thân rồi, sự thật chứng minh, mình tính kế luôn rất chuẩn, ở khoảnh khắc cuối cùng, Tạ Khinh Dung trở lại, Dung Dung nhìn thấy mình cùng Lí Dương trần truồng ôm nhau, đại khái liền phát điên lên, làm sao còn chú ý tiểu tiết.
Tạ Khinh Dung kinh ngạc nhìn Mộc Hãn, cho dù nàng và Lí Dương thật sự không làm bước cuối cùng đó, cô nhớ rõ, thời đại học Mộc Hãn đổi bạn trai so với đổi thư còn nhanh hơn, cô không tin Mộc Hãn vẫn là xử nữ, nhưng cô biết là, Mộc Hãn chưa bao giờ nói dối với mình, giờ phút này, tâm tình Tạ Khinh Dung vô cùng phức tạp, nếu chưa làm bước cuối cùng, vậy có phải chưa tính là hoàn toàn phản bội hay không? Nhưng chuyện tới nước này, muốn hối hận cũng chẳng kịp.
“Đừng nói là cậu không tin, tự bản thân mình cũng chẳng tin nổi, già đầu rồi mà vẫn còn là xử nữ.” Mộc Hãn tự giễu, mặc dù ích kỷ, cùng Trang Ỷ Mộng chung một chỗ, cô chưa từng để Trang Ỷ Mộng đụng vào mình, thủ thân như ngọc, còn hơn cả trinh tiết liệt phụ**.
[**: chồng chết => phụ nữ thủ tiết]
“Có khác nhau sao?” Tạ Khinh Dung hỏi, dù có làm bước kia hay không, có khác nhau gì chứ, chẳng phải đều giống nhau, hủy hoại hạnh phúc của mình ư?
“Với cậu, có lẽ nó không có khác biệt, nhưng với mình, là khác biệt rất nhiều, Dung Dung, thân thể của mình là để cho cậu, tuy cậu không quan tâm, mà mình vẫn giữ nó cho cậu, cậu chẳng cảm động chút nào sao?” Mộc Hãn cười hỏi, nụ cười mị hoặc đến lấy mạng người ta.
Tạ Khinh Dung hoắc mắt, đẩy Mộc Hãn ra, đứng lên.
“Mộc Hãn, tôi nói cho cô biết, việc này cũng chẳng thay đổi đâu, tôi chưa từng nghĩ sẽ tha thứ cho cô.” Tạ Khinh Dung xong câu đó, mở cửa rời khỏi văn phòng.
Mộc Hãn khẽ cười, Dung Dung hình như đã quên mất, đây là phòng làm việc của nàng, nhìn cô gái mình yêu như vậy, có phải giống như đang bất an?
Quả nhiên, lát sau Tạ Khinh Dung liền quay lại.
“Cô lập tức rời khỏi văn phòng cho tôi!!” Tạ Khinh Dung lạnh giọng ra lệnh.
Hết chương 14
Kim Linh nhìn công ty của mình, nhân viên nữ xinh đẹp rất nhiều, đột nhiên cảm thấy, đây không còn là công ty vàng bạc đá quý nữa, mà trở thành công ty điện ảnh truyền hình mất rồi, dưới ánh nhìn của một đám nữ nhân dung mạo xinh hơn hoa kia, Kim Linh cảm thấy bị áp lực thật lớn, may mà cô cũng thuộc loại hoa nhường nguyệt thẹn, bằng không, chắc chắn biến thành lá cây làm nền cho bọn họ.
Từ khi bước vào, Kim Vi Vi luôn để ý đánh giá những người trong phòng họp này, trừ bỏ vài thành phần cá biệt là đàn ông, còn lại đa số đều là nữ nhân, làm Kim Vi Vi rất thích. Không có biện pháp, với nhan sắc của cô, rất dễ thu hút mấy thằng cha đáng khinh, tỏ vẻ đạo mạo nhưng sau lưng luôn tìm cách quấy nhiễu cô.
Buổi họp thường kỳ hoàn tất, Kim Linh mới giới thiệu cùng mọi người bình hoa di động mới của công ty, Kim Vi Vi, giữa chừng Kim Linh còn hắt xì. Mọi người đang suy nghĩ, mùa này thời tiết đâu dễ bị cảm, Kim tổng đang yên đang lành sao lại bị bệnh chứ?
“Có đơn vị nào thiếu người chứ?” Kim Linh hỏi một câu mang tính tượng trưng, thật ra, đưa nàng vào tổ nào cũng được, vì thực tế nàng đâu có biết làm cái gì.
Không một ai hé răng lên tiếng, Kim Vi Vi thân phận đặc thù, quản không được thì chẳng nên lưu giữ.
“Tiêm Nhiễm này, tôi tiến cử cho em thêm một trợ lý, thấy sao?” Kim Linh trái lương tâm nói, đây là bị Vi Vi ép buộc.
“Tôi không cần cộng sự vô dụng, nếu ép buộc, tôi sẽ rời công ty.” Trương Tập Nhiễm mặt vô biểu tình nói, cô tuyệt đối không tiếp nhận phiền phức vào người, Kim Vi Vi nghe thế, nước mắt lưng tròng, vẻ mặt ủy khuất nhìn Trương Tập Nhiễm.
“Khinh Dung à, bộ phận kỹ thuật các người hình như thiếu người nào bưng trả đổ nước?” Kim Linh hỏi.
Tạ Khinh Dung lắc đầu, ai dám sai khiến đại tiểu thư đi bưng trà đổ nước chứ?
“Kim tổng, thế này đi, cho Vi Vi đến tổ của tôi, tôi cảm thấy cô ấy thích hợp làm nhân viên tiếp điện thoại.” Người tốt Mộc Hãn chủ động hướng Kim tổng xin người.
Điều này làm cho Kim Vi Vi cảm động muốn chết, cuối cùng cũng có người nhìn thấy năng lực của mình, mình vẫn còn hữu dụng, Kim Vi Vi cực kỳ phấn khích.
Mộc Hãn biết Kim Vi Vi, nhung Kim Vi Vi không biết Mộc Hãn, nhưng với dung mạo của Mộc Hãn, đứng hòa lẫn trong đám người xinh đẹp, vẫn đặc biệt chói mắt, ngay cả người xinh đẹp như Kim Vi Vi cũng phải thừa nhận, Mộc Hãn nhìn rất đẹp mắt, nhất là sau khi Mộc Hãn chủ động xin mình về tổ, Kim Vi Vi càng cảm thấy, Mộc Hãn người đẹp mà tâm cũng đẹp.
Kim Linh suy nghĩ, nếu Kim Vi Vi về dưới sự lãnh đạo của Mộc Hãn, có lẽ thật sự sẽ tìm ra chút giá trị, nhưng đó chỉ là có lẽ, cô đối với Vi Vi chẳng ôm hi vọng gì nhiều.
Sau khi tan họp, Mộc Hãn gọi lại Tạ Khinh Dung.
“Tạ cố vấn, có vài chuyện công việc phải hỏi ý kiến cô, không biết có tiện không?” Mộc Hãn hỏi một cách vô củng khách khí, tựa hồ giống như với đồng nghiệp bình thường.
“Có vấn đề gì?” Tạ Khinh Dung hỏi, đối với chuyện công việc, cô sẽ không từ chối Mộc Hãn, trách nhiệm của cô là phối hợp tổ Thị trường, triển khai công tác.
“Muốn hỏi về tương quan kỹ thuật bên Hoàng Kim, cô biết đó, có vài khách hàng hỏi chúng ta về vấn đề này, tôi vừa biết Hoàng Kim chưa lâu, nên hiểu biết chẳng bao nhiêu.” Mộc Hãn khiêm tốn nói, cùng Dung Dung nói chuyện công tác, tốt ở chỗ có thể lấy việc công làm việc tư.
“Lúc huấn luyện nhân viên mới, cô có thể tới nghe.” Mỗi lần công ty đổi mới nhân sự, điều có tổ chức huấn luyện, mời nhân viên già dặn kinh nghiệm tới giảng dạy.
“Những cái đó tôi biết rồi, tôi chính là muốn hiểu sâu thêm một chút, như thế, khi cùng khách hàng trò chuyện, người ta sẽ thấy công ty chúng ta chuyên nghiệp.” Mộc Hãn đương nhiên không dễ dàng rút lui.
“Vậy được rồi.” Trước kia làm sao không phát hiện Mộc Hãn ham học hỏi như vậy? Nhưng là người hiếu học, Tạ Khinh Dung không thể không chỉ nàng, nên cô đành mời Mộc Hãn vào phòng mình.
Tạ Khinh Dung ngồi cách xa Mộc Hãn một khoảng cách nhất định, mở mấy tính của mình lên, cô nhìn mặt Mộc Hãn một chút, hình như còn hơi sưng đỏ, bất quá, với trình độ trang điểm cao siêu của Mộc Hãn, cũng chẳng nhìn thấy rõ ràng lắm.
“Mặt của cô – ngày hôm qua không xử lý một chút sao?” Tạ Khinh Dung đột ngột hỏi, hỏi xong lại muốn tự cắn lưỡi mình.
“Cậu để ý sao?” Mộc Hãn nhìn Tạ Khinh Dung, hỏi ngược lại, Dung Dung là đang quan tâm sao?
“Không liên quan đến tôi.” Tạ Khinh Dung lập tức hồi đáp.
“Vậy hỏi làm cái gì?” Mộc Hãn chọn mi nói.
“Không có việc gì, tôi bây giờ nói cho cậu.” Tạ Khinh Dung chuyển đề tài rất nhanh, bắt đầu trật tự rõ ràng nói cho Mộc Hãn về kỹ thuật và kiến thức.
Mộc Hãn nhìn vẻ mặt tận tâm giảng giải của Tạ Khinh Dung, cô nhớ lại cảnh tượng, năm đó tới gặp Dung Dung hỏi bài môn Toán, Dung Dung cũng như vậy, tận tình vì mình chỉ dạy, Dung Dung là người có tính nhẫn nại phi thường cao, nếu nói không hiểu, nàng sẽ chẳng ngại phiền phức giảng lại lần nữa, bình thường, Mộc Hãn luôn nói không hiểu, khi đó, mình và Dung Dung cách nhau rất gần, ngửi được mùi hương tự nhiên từ cơ thể Tạ Khinh Dung toát ra.
Bây giờ cũng giống với năm đó, ý tại ngôn ngoại*, cô thừa lúc Tạ Khinh Dung không chú ý, tới gần sát nàng, cách mặt Dung Dung gần đến nỗi, chỉ cần tiến tới một chút, là có thể hôn lên mặt nàng, Mộc Hãn nhìn Tạ Khinh Dung, có chút không kiềm chế được. Yêu người ta lâu đến như vậy, tình cảm mãnh liệt thế kia, nên Mộc Hãn vẫn không khắc chế được, đem môi mình hôn lên má Tạ Khinh Dung.
[*: chỉ những điều hàm ý, không nói ra trực tiếp, người nghe phải tự suy ra mà hiểu lấy]
Tạ Khinh Dung cảm giác đôi môi trên mặt mình, không thể tin nhìn Mộc Hãn.
“Cô đang làm cái gì vậy?” Tạ Khinh Dung lớn tiếng hỏi.
Mộc Hãn ở gần Tạ Khinh Dung, cô chưa từng nghĩ là, mình thì ra không có tính nhẫn nại như vậy.
“Chỉ hôn hai má thôi mà, làm gì phản ứng lớn thế?” Mộc Hãn cười cười.
Tạ Khinh Dung nghiêng người lùi ra phía sau, “Cô tránh xa tôi ra một chút.” Tạ Khinh Dung ngữ khí vẫn hơi bực dọc, nếu Mộc Hãn muốn mượn từ ‘thỉnh giáo’ để tiếp cận mình, xin thứ lỗi, tôi không muốn tiếp.
“Cậu chê mình bẩn sao?” Mộc Hãn đứng dậy, hai tay đặt hai bên ghế chỗ Dung Dung, cả người đè lên người nàng, đem Tạ Khinh Dung vây hãm trong vòng tay mình, nhẹ giọng hỏi.
Thời khắc nhìn thấy Mộc Hãn cùng Lí Dương trên giường, cô cảm thấy đôi cẩu nam nữ này thật dơ bẩn, làm cô kinh tởm, nhưng nữ nhân này lại nói cho mình rằng, cô ta làm những việc đó, đều là vì yêu thích mình, dù vậy, cô vẫn cảm thấy rất tức giận.
Mộc Hãn cách Tạ Khinh Dung ngày càng gần, gần tới nỗi Tạ Khinh Dung cảm thấy từng nhịp thở phủ lên mặt mình. Tạ Khinh Dung đột nhiên nhớ ra, nữ nhân này có tình cảm với mình, lại đang ở trên người mình làm ra hành động ái muội, điều này làm cô không biết xử lý làm sao.
“Nói thật, mình cùng Lí Dương chưa chân chính trở thành gian phu dâm phụ.” Mộc Hãn còn đột ngột thừa nhận.
“Có ý gì?” Tạ Khinh Dung khó hiểu.
“Mình với Lí Dương chưa làm tới bước cuối cùng, nếu mình nói cho cậu biết, mình còn là xử nữ, cậu tin mình sao?” Cô cố nén cảm giác ghê tởm lúc đó, may mà đoán chắc chắn thời điểm Tạ Khinh Dung trở về, nếu mình mà tính sai, không chừng đã thật sự thất thân rồi, sự thật chứng minh, mình tính kế luôn rất chuẩn, ở khoảnh khắc cuối cùng, Tạ Khinh Dung trở lại, Dung Dung nhìn thấy mình cùng Lí Dương trần truồng ôm nhau, đại khái liền phát điên lên, làm sao còn chú ý tiểu tiết.
Tạ Khinh Dung kinh ngạc nhìn Mộc Hãn, cho dù nàng và Lí Dương thật sự không làm bước cuối cùng đó, cô nhớ rõ, thời đại học Mộc Hãn đổi bạn trai so với đổi thư còn nhanh hơn, cô không tin Mộc Hãn vẫn là xử nữ, nhưng cô biết là, Mộc Hãn chưa bao giờ nói dối với mình, giờ phút này, tâm tình Tạ Khinh Dung vô cùng phức tạp, nếu chưa làm bước cuối cùng, vậy có phải chưa tính là hoàn toàn phản bội hay không? Nhưng chuyện tới nước này, muốn hối hận cũng chẳng kịp.
“Đừng nói là cậu không tin, tự bản thân mình cũng chẳng tin nổi, già đầu rồi mà vẫn còn là xử nữ.” Mộc Hãn tự giễu, mặc dù ích kỷ, cùng Trang Ỷ Mộng chung một chỗ, cô chưa từng để Trang Ỷ Mộng đụng vào mình, thủ thân như ngọc, còn hơn cả trinh tiết liệt phụ**.
[**: chồng chết => phụ nữ thủ tiết]
“Có khác nhau sao?” Tạ Khinh Dung hỏi, dù có làm bước kia hay không, có khác nhau gì chứ, chẳng phải đều giống nhau, hủy hoại hạnh phúc của mình ư?
“Với cậu, có lẽ nó không có khác biệt, nhưng với mình, là khác biệt rất nhiều, Dung Dung, thân thể của mình là để cho cậu, tuy cậu không quan tâm, mà mình vẫn giữ nó cho cậu, cậu chẳng cảm động chút nào sao?” Mộc Hãn cười hỏi, nụ cười mị hoặc đến lấy mạng người ta.
Tạ Khinh Dung hoắc mắt, đẩy Mộc Hãn ra, đứng lên.
“Mộc Hãn, tôi nói cho cô biết, việc này cũng chẳng thay đổi đâu, tôi chưa từng nghĩ sẽ tha thứ cho cô.” Tạ Khinh Dung xong câu đó, mở cửa rời khỏi văn phòng.
Mộc Hãn khẽ cười, Dung Dung hình như đã quên mất, đây là phòng làm việc của nàng, nhìn cô gái mình yêu như vậy, có phải giống như đang bất an?
Quả nhiên, lát sau Tạ Khinh Dung liền quay lại.
“Cô lập tức rời khỏi văn phòng cho tôi!!” Tạ Khinh Dung lạnh giọng ra lệnh.
Hết chương 14
/121
|