Tiêu Hòa Lễ chỉ ở lại ba ngày, tuy rằng cô còn rất lo lắng Mộc Hãn nhưng vì chồng tương lai ra sức thúc giục cô về nhà nên Tiêu Hòa Lễ đành phải ngoan ngoãn trở về chuẩn bị hôn lễ, lúc đi còn không quên dặn dò Tạ Khinh Dung vạn lần phải nhớ bảo trì khoảng cách với Mộc Hãn. Tạ Khinh Dung cảm thấy vô cùng may mắn mới có người bạn như Tiêu Hòa Lễ, đời người mấy ai có thể có được người bạn chân thành như vậy.
Sau khi Tiêu Hòa Lễ trở về, cuộc sống của Tạ Khinh Dung lại giống như bình thường, đơn điệu mà có quy luật, sau khi xem xong biểu đồ xu hướng giá vàng và quan sát số liệu mới công bố, Tạ Khinh Dung đóng laptop, thu dọn lại nhà cửa gọn gàng rồi mới tắm rửa, nằm trên giường nhắm hai mắt lại, một ngày buồn tẻ lại trôi qua.
Tạ Khinh Dung đúng là người có khả năng chịu được cô đơn, cô không hề chơi đùa, chưa từng sống về đêm, mà ngay cả đi dạo phố cũng đều đi một mình, từ khi đoạn tuyệt với Mộc Hãn, cô tuyệt đối không tùy tiện thân thiết cùng người khác, chí ít sẽ không thành thật với nhau, một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, dù nhiều hay ít thì bóng ma vẫn còn tồn tại là sự thật.
Cuộc sống của cô từng bị Mộc Hãn xâm nhập vào mọi nơi, trước kia khi Mộc Hãn còn ở bên người thì cuộc sống của cô bao giờ cũng náo nhiệt, Mộc Hãn rất ít khi khiến cô có thời gian trống trãi. Thật ra Tạ Khinh Dung đều biết, so với mình, Mộc Hãn mới là người sợ cô đơn nhất.
Tạ Khinh Dung lại mơ thấy Mộc Hãn, lúc trước trong mộng chỉ xuất hiện một vài kí ức vụn vặt, nhưng mà đêm nay nàng lại mơ thấy hành động xúc phạm mình của Mộc Hãn hai ngày trước, đôi mắt nóng bỏng kia khiến cô bừng tỉnh, cư nhiên toàn thân chảy mồ hôi lạnh.
Buổi sáng thời điểm đến công ty, Tạ Khinh Dung lại gặp mặt Mộc Hãn ở bãi đỗ xe, không hiểu tại sao gần đây đi làm luôn vừa vặn va chạm phải Mộc Hãn, rõ ràng là số lần cô gặp Mộc Hãn ngày càng tăng, Tạ Khinh Dung không hề suy nghĩ nhiều, chỉ là cảm thấy oan gia ngõ hẹp, càng không muốn gặp thì càng thường xuyên gặp được.
Sự thật là, lấy sự hiểu biết của Mộc Hãn đối với Tạ khinh Dung đã sớm nhìn thấu thói quen cố định, mỗi khi đi làm sẽ đến trước công ty 10 phút, nhà của Tạ khinh Dung cách công ty không xa, hơn nữa giao thông thuận tiện, nếu loại trừ sự việc ngẫu nhiên ngoài ý muốn, thời gian mà Tạ Khinh Dung tới công ty sẽ không vượt qua 5 phút, Mộc Hãn cũng bắt đúng điểm nên bình thường đến công ty vào giờ này, đương nhiên xác suất chạm mặt cực kỳ cao.
Mỗi lần Mộc Hãn chạm mặt Tạ khinh Dung sẽ luôn cho cô một nụ cười sáng lạn, ban đầu Tạ Khinh Dung gặp Mộc Hãn sắc mặt đều không vui, nhưng dần dần cũng không biết là do bị tê liệt hay là lười nổi giận với Mộc Hãn, có thể đối với nàng giống như đồng nghiệp bình thường, lúc tâm tình tốt còn có thể vuốt cằm tỏ ý, tuy rằng thái độ vẫn rất lạnh nhạt nhưng cũng đủ để Mộc Hãn vui sướng.
“Dung Dung.” Mộc Hãn chủ động chào hỏi Tạ Khinh Dung.
Tạ Khinh Dung khẽ liếc Mộc Hãn một cái, chuẩn bị lướt qua bên người Mộc Hãn.
Sự lãnh đạm của Tạ Khinh Dung khiến cho Mộc Hãn phản xạ có điều kiện, bắt lấy cánh tay Tạ Khinh Dung, tuy rằng nàng vẫn chưa tìm được lý do.
“Có chuyện gì sao?” Ta Khinh Dung vẫn lạnh nhạt như trước hỏi.
“Tiêu Hòa Lễ trở về rồi sao?” Mộc Hãn vốn là một người rất không muốn chủ động đặt câu hỏi khơi chuyện, nàng cảm thấy chính mình đối với Dung Dung lúc nào cũng ngốc nghếch rất nhiều so với người khác.
“Từ khi nào mà cô lại quan tâm cậu ấy như vậy?” Tạ Khinh Dung nhíu mày hỏi ngược lại, hiển nhiên đã nhận ra Mộc Hãn không có đề tài nào nên tìm đại đề tài nào đó để lừa bịp.
“Mình và cậu ấy cũng là bạn học mà, quan tâm bạn học một chút cũng là điều dĩ nhiên.” Mộc Hãn cười làm lành , bạn học tình tâm, tuy rằng Mộc Hãn cũng hiểu được mình đang bịa đặt, nhưng có thể cùng Dung Dung nói thêm mấy câu thì sao cũng được.
Dối trá, Tạ Khinh Dung thầm nghĩ, thật ra Tiêu Hòa Lễ xem Mộc Hãn như mỹ nhân xà hạt không phải là không có lý, khi Mộc Hãn nghĩ muốn đạt được mục đích nào đó, thật sự bất luận cái gì cũng không cần.
“Cô có thể buông tay tôi ra được chưa?” Tạ khinh Dung nhìn Mộc Hãn vẫn còn nắm chặt cánh tay của mình khẽ nhíu mày.
Mộc Hãn không còn cách nào khác đành phải buông tay Tạ Khinh Dung , nàng vừa buông ra, Tạ Khinh Dung liền xoay người rời đi.
“Dung Dung, mình thích cậu.” Thanh âm của Mộc Hãn rất nhỏ nhưng cũng đủ để Tạ Khinh Dung nghe được.
Tạ Khinh Dung nghe được câu thổ lộ này liền khẽ nhíu mày, nhưng mà cô vẫn làm như chẳng hề nghe thấy.
Tạ Khinh Dung vào công ty liền nhìn thấy Kim Vi Vi ăn mặc trang điểm xinh đẹp, đặc biệt chói mắt trong một đám người mặc âu phục, giống như giữa rừng đen trắng có chấm một điểm hồng vậy, Trương phó tổng bởi vì để chứng tỏ hình tượng chuyên nghiệp giống nhau nên yêu cầu nam nhân phải mặc âu phục đeo caravat, nữ nhân phải sáo trang* , vậy mà Kim Vi Vi toàn thân lông thú nhìn vô cùng không hợp , mà dù sao cũng rất đẹp.
(*sáo trang: đồ công sở kiểu nữ)
Mộc Hãn đi phía sau Tạ Khinh Dung nhìn thấy Kim Vi Vi không khỏi giương lên khóe môi, nàng cảm thấy công ty có Kim Vi Vi nhất định sẽ rộn rã hơn, nàng có thể đoán trước được vẻ mặt của kẻ luôn luôn tuân theo quy tắc nghiêm ngặt -- Trương phó tổng khi nhìn thấy cách ăn mặc của Kim Vi Vi, mặt than sụp đổ chắc hẳn sẽ rất thú vị.
Kim Linh tiến vào nhìn thấy thấy cô em họ của mình ăn mặc trang điểm lộng lẫy như vậy trong lòng cũng âm thầm kêu khổ, chị cho ngươi đến làm việc chứ không phải đến làm đẹp a.
“Chị khuyên em tốt nhất là nên đổi bộ quần áo khác đi, với tính cách lục thân không nhận[1] của Tập Nhiễm, chị sợ em sẽ bị em ấy mắng.” Kim Linh tốt bụng nhắc nhở.
[1]: lục thân bao gồm: ba, mẹ, anh, em, chồng (vợ) và con đều không nhận.
“Khó coi lắm sao?” Kim Vi Vi khó hiểu hỏi, quy định của công ty cô tuyệt đối sẽ không xem, cô còn buồn bực, rõ ràng trong công ty mỹ nữ như mây, vậy mà một đám đều ăn mặc cứng nhắc như vậy.
Kim Linh không muốn dong dài với Kim Vi Vi, có đôi khi giải thích là một việc mệt chết người, do tính chất công việc nên mới khiến cho Tập Nhiễm trở nên tương đối khô khan như vậy, Kim Linh trốn vào phòng làm việc của mình, hiếm khi bị cảm nhanh khỏi như vậy, tâm tình thật tốt, nàng lấy kềm cắt móng ra, có chút tiếc nuối cắt bỏ hết móng tay yêu quý mà mình cực kì giữ gìn, Trang Ỷ Mộng, vì muốn áp cô, tôi đã hy sinh rất lớn, ngày mai là sinh nhật của cậu, cô sẽ trở về Kim gia, cơ hội ngày mai nhất định không thể buông tha.
Tạ Khinh Dung nghe được tiếng gõ cửa, đầu cũng không nâng liền hô một tiếng mời vào.
Sau khi Mộc Hãn vào văn phòng Tạ Khinh Dung, đóng cửa lại xong thì Tạ Khinh Dung mới ngẩng đầu, nhìn thấy Mộc Hãn, cô cũng không chào đón.
“Cô vô đây làm gì?” Tạ Khinh Dung nhíu mày hỏi, cô tuyệt đối sẽ không đồng ý Mộc Hãn lấy cớ học tập để quấy rầy lần nữa.
“Đến cảm ơn cậu đó.” Mộc Hãn nói với vẻ mặt thoải mái, Mộc Hãn không ngồi xuống ghế mà trực tiếp ngồi lên chiếc bàn làm việc sắp xếp ngăn nắp của Tạ Khinh Dung, đôi chân xinh đẹp thon dài dưới làn váy liền đặt tại bên người Tạ Khinh Dung, khiêu gợi khiến người ta có cảm tưởng muốn sờ lên, cổ áo sơ mi trắng mở một cúc áo, bộ ngực trắng nõn, kênh rạch như ẩn như hiện, chắc chắn đây là cảnh tượng làm cho người ta phun máu mũi, xích lõa phục tùng hấp dẫn.
“Cám ơn tôi cái gì?” Tạ Khinh Dung cố gắng nhẫn nại hỏi, thật sự cô rất muốn ném Mộc Hãn ra khỏi phòng làm việc của mình, cô cảm thấy Mộc Hãn rất có tiềm chất của nữ nhân không đứng đắn.
“Các phán đoán của cậu đều rất chính xác khiến cho khách hàng của mình đều kiếm không ít tiền, ngay cả số tiền thua lỗ lúc trước bây giờ cũng thu lại được, khiến mình cảm thấy nhẹ nhõm không ít, mình nhất định phải cám ơn cậu thật tốt mới được.” Mộc Hãn không quên tâng bốc Tạ Khinh Dung.
“Đó đều là trách nhiệm công việc của tôi, không có gì để cám ơn cả.” Khách hàng có lời là tốt rồi, ít nhất bù lại lần trước phán đoán sai lầm khiến khách hàng bị tổn thất, điều này khiến Tạ Khinh Dung có chút vui vẻ.
“Dung Dung, mình mời cãu ăn cơm được chứ?” Mộc Hãn biết điều này sẽ khiến Dung Dung vui vẻ, nàng muốn thừa dịp Dung Dung vui vẻ mà được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.
“Không!” Thẳng thừng cự tuyệt không hề cho bất kì khả năng thương lượng nào.
“Dung Dung, buổi tối mình đến nhà cậu được không?”
“Không!” Càng không có một chút cơ hội, chắc như đinh đóng cột.
“Thật ra mình không có ý gì khác, cậu biết dạ dày của mình không tốt, mình muốn xin cậu dạy mình một vài món ăn bổ cho dạ dày.” Mộc Hãn bày ra vẻ mặt vô tội ‘tôi thật sự không có ý đồ gì khác’.
“Tôi không rảnh, cô nên trở về văn phòng mình đi.” Tạ Khinh Dung hạ lệnh trục khách, dạ dày của Mộc Hãn quả thật cần phải điều dưỡng thật tốt, nhưng sự sống chết của nàng hoàn toàn không nằm trong phạm vi trách nhiệm của mình.
Hết chương 17
Sau khi Tiêu Hòa Lễ trở về, cuộc sống của Tạ Khinh Dung lại giống như bình thường, đơn điệu mà có quy luật, sau khi xem xong biểu đồ xu hướng giá vàng và quan sát số liệu mới công bố, Tạ Khinh Dung đóng laptop, thu dọn lại nhà cửa gọn gàng rồi mới tắm rửa, nằm trên giường nhắm hai mắt lại, một ngày buồn tẻ lại trôi qua.
Tạ Khinh Dung đúng là người có khả năng chịu được cô đơn, cô không hề chơi đùa, chưa từng sống về đêm, mà ngay cả đi dạo phố cũng đều đi một mình, từ khi đoạn tuyệt với Mộc Hãn, cô tuyệt đối không tùy tiện thân thiết cùng người khác, chí ít sẽ không thành thật với nhau, một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, dù nhiều hay ít thì bóng ma vẫn còn tồn tại là sự thật.
Cuộc sống của cô từng bị Mộc Hãn xâm nhập vào mọi nơi, trước kia khi Mộc Hãn còn ở bên người thì cuộc sống của cô bao giờ cũng náo nhiệt, Mộc Hãn rất ít khi khiến cô có thời gian trống trãi. Thật ra Tạ Khinh Dung đều biết, so với mình, Mộc Hãn mới là người sợ cô đơn nhất.
Tạ Khinh Dung lại mơ thấy Mộc Hãn, lúc trước trong mộng chỉ xuất hiện một vài kí ức vụn vặt, nhưng mà đêm nay nàng lại mơ thấy hành động xúc phạm mình của Mộc Hãn hai ngày trước, đôi mắt nóng bỏng kia khiến cô bừng tỉnh, cư nhiên toàn thân chảy mồ hôi lạnh.
Buổi sáng thời điểm đến công ty, Tạ Khinh Dung lại gặp mặt Mộc Hãn ở bãi đỗ xe, không hiểu tại sao gần đây đi làm luôn vừa vặn va chạm phải Mộc Hãn, rõ ràng là số lần cô gặp Mộc Hãn ngày càng tăng, Tạ Khinh Dung không hề suy nghĩ nhiều, chỉ là cảm thấy oan gia ngõ hẹp, càng không muốn gặp thì càng thường xuyên gặp được.
Sự thật là, lấy sự hiểu biết của Mộc Hãn đối với Tạ khinh Dung đã sớm nhìn thấu thói quen cố định, mỗi khi đi làm sẽ đến trước công ty 10 phút, nhà của Tạ khinh Dung cách công ty không xa, hơn nữa giao thông thuận tiện, nếu loại trừ sự việc ngẫu nhiên ngoài ý muốn, thời gian mà Tạ Khinh Dung tới công ty sẽ không vượt qua 5 phút, Mộc Hãn cũng bắt đúng điểm nên bình thường đến công ty vào giờ này, đương nhiên xác suất chạm mặt cực kỳ cao.
Mỗi lần Mộc Hãn chạm mặt Tạ khinh Dung sẽ luôn cho cô một nụ cười sáng lạn, ban đầu Tạ Khinh Dung gặp Mộc Hãn sắc mặt đều không vui, nhưng dần dần cũng không biết là do bị tê liệt hay là lười nổi giận với Mộc Hãn, có thể đối với nàng giống như đồng nghiệp bình thường, lúc tâm tình tốt còn có thể vuốt cằm tỏ ý, tuy rằng thái độ vẫn rất lạnh nhạt nhưng cũng đủ để Mộc Hãn vui sướng.
“Dung Dung.” Mộc Hãn chủ động chào hỏi Tạ Khinh Dung.
Tạ Khinh Dung khẽ liếc Mộc Hãn một cái, chuẩn bị lướt qua bên người Mộc Hãn.
Sự lãnh đạm của Tạ Khinh Dung khiến cho Mộc Hãn phản xạ có điều kiện, bắt lấy cánh tay Tạ Khinh Dung, tuy rằng nàng vẫn chưa tìm được lý do.
“Có chuyện gì sao?” Ta Khinh Dung vẫn lạnh nhạt như trước hỏi.
“Tiêu Hòa Lễ trở về rồi sao?” Mộc Hãn vốn là một người rất không muốn chủ động đặt câu hỏi khơi chuyện, nàng cảm thấy chính mình đối với Dung Dung lúc nào cũng ngốc nghếch rất nhiều so với người khác.
“Từ khi nào mà cô lại quan tâm cậu ấy như vậy?” Tạ Khinh Dung nhíu mày hỏi ngược lại, hiển nhiên đã nhận ra Mộc Hãn không có đề tài nào nên tìm đại đề tài nào đó để lừa bịp.
“Mình và cậu ấy cũng là bạn học mà, quan tâm bạn học một chút cũng là điều dĩ nhiên.” Mộc Hãn cười làm lành , bạn học tình tâm, tuy rằng Mộc Hãn cũng hiểu được mình đang bịa đặt, nhưng có thể cùng Dung Dung nói thêm mấy câu thì sao cũng được.
Dối trá, Tạ Khinh Dung thầm nghĩ, thật ra Tiêu Hòa Lễ xem Mộc Hãn như mỹ nhân xà hạt không phải là không có lý, khi Mộc Hãn nghĩ muốn đạt được mục đích nào đó, thật sự bất luận cái gì cũng không cần.
“Cô có thể buông tay tôi ra được chưa?” Tạ khinh Dung nhìn Mộc Hãn vẫn còn nắm chặt cánh tay của mình khẽ nhíu mày.
Mộc Hãn không còn cách nào khác đành phải buông tay Tạ Khinh Dung , nàng vừa buông ra, Tạ Khinh Dung liền xoay người rời đi.
“Dung Dung, mình thích cậu.” Thanh âm của Mộc Hãn rất nhỏ nhưng cũng đủ để Tạ Khinh Dung nghe được.
Tạ Khinh Dung nghe được câu thổ lộ này liền khẽ nhíu mày, nhưng mà cô vẫn làm như chẳng hề nghe thấy.
Tạ Khinh Dung vào công ty liền nhìn thấy Kim Vi Vi ăn mặc trang điểm xinh đẹp, đặc biệt chói mắt trong một đám người mặc âu phục, giống như giữa rừng đen trắng có chấm một điểm hồng vậy, Trương phó tổng bởi vì để chứng tỏ hình tượng chuyên nghiệp giống nhau nên yêu cầu nam nhân phải mặc âu phục đeo caravat, nữ nhân phải sáo trang* , vậy mà Kim Vi Vi toàn thân lông thú nhìn vô cùng không hợp , mà dù sao cũng rất đẹp.
(*sáo trang: đồ công sở kiểu nữ)
Mộc Hãn đi phía sau Tạ Khinh Dung nhìn thấy Kim Vi Vi không khỏi giương lên khóe môi, nàng cảm thấy công ty có Kim Vi Vi nhất định sẽ rộn rã hơn, nàng có thể đoán trước được vẻ mặt của kẻ luôn luôn tuân theo quy tắc nghiêm ngặt -- Trương phó tổng khi nhìn thấy cách ăn mặc của Kim Vi Vi, mặt than sụp đổ chắc hẳn sẽ rất thú vị.
Kim Linh tiến vào nhìn thấy thấy cô em họ của mình ăn mặc trang điểm lộng lẫy như vậy trong lòng cũng âm thầm kêu khổ, chị cho ngươi đến làm việc chứ không phải đến làm đẹp a.
“Chị khuyên em tốt nhất là nên đổi bộ quần áo khác đi, với tính cách lục thân không nhận[1] của Tập Nhiễm, chị sợ em sẽ bị em ấy mắng.” Kim Linh tốt bụng nhắc nhở.
[1]: lục thân bao gồm: ba, mẹ, anh, em, chồng (vợ) và con đều không nhận.
“Khó coi lắm sao?” Kim Vi Vi khó hiểu hỏi, quy định của công ty cô tuyệt đối sẽ không xem, cô còn buồn bực, rõ ràng trong công ty mỹ nữ như mây, vậy mà một đám đều ăn mặc cứng nhắc như vậy.
Kim Linh không muốn dong dài với Kim Vi Vi, có đôi khi giải thích là một việc mệt chết người, do tính chất công việc nên mới khiến cho Tập Nhiễm trở nên tương đối khô khan như vậy, Kim Linh trốn vào phòng làm việc của mình, hiếm khi bị cảm nhanh khỏi như vậy, tâm tình thật tốt, nàng lấy kềm cắt móng ra, có chút tiếc nuối cắt bỏ hết móng tay yêu quý mà mình cực kì giữ gìn, Trang Ỷ Mộng, vì muốn áp cô, tôi đã hy sinh rất lớn, ngày mai là sinh nhật của cậu, cô sẽ trở về Kim gia, cơ hội ngày mai nhất định không thể buông tha.
Tạ Khinh Dung nghe được tiếng gõ cửa, đầu cũng không nâng liền hô một tiếng mời vào.
Sau khi Mộc Hãn vào văn phòng Tạ Khinh Dung, đóng cửa lại xong thì Tạ Khinh Dung mới ngẩng đầu, nhìn thấy Mộc Hãn, cô cũng không chào đón.
“Cô vô đây làm gì?” Tạ Khinh Dung nhíu mày hỏi, cô tuyệt đối sẽ không đồng ý Mộc Hãn lấy cớ học tập để quấy rầy lần nữa.
“Đến cảm ơn cậu đó.” Mộc Hãn nói với vẻ mặt thoải mái, Mộc Hãn không ngồi xuống ghế mà trực tiếp ngồi lên chiếc bàn làm việc sắp xếp ngăn nắp của Tạ Khinh Dung, đôi chân xinh đẹp thon dài dưới làn váy liền đặt tại bên người Tạ Khinh Dung, khiêu gợi khiến người ta có cảm tưởng muốn sờ lên, cổ áo sơ mi trắng mở một cúc áo, bộ ngực trắng nõn, kênh rạch như ẩn như hiện, chắc chắn đây là cảnh tượng làm cho người ta phun máu mũi, xích lõa phục tùng hấp dẫn.
“Cám ơn tôi cái gì?” Tạ Khinh Dung cố gắng nhẫn nại hỏi, thật sự cô rất muốn ném Mộc Hãn ra khỏi phòng làm việc của mình, cô cảm thấy Mộc Hãn rất có tiềm chất của nữ nhân không đứng đắn.
“Các phán đoán của cậu đều rất chính xác khiến cho khách hàng của mình đều kiếm không ít tiền, ngay cả số tiền thua lỗ lúc trước bây giờ cũng thu lại được, khiến mình cảm thấy nhẹ nhõm không ít, mình nhất định phải cám ơn cậu thật tốt mới được.” Mộc Hãn không quên tâng bốc Tạ Khinh Dung.
“Đó đều là trách nhiệm công việc của tôi, không có gì để cám ơn cả.” Khách hàng có lời là tốt rồi, ít nhất bù lại lần trước phán đoán sai lầm khiến khách hàng bị tổn thất, điều này khiến Tạ Khinh Dung có chút vui vẻ.
“Dung Dung, mình mời cãu ăn cơm được chứ?” Mộc Hãn biết điều này sẽ khiến Dung Dung vui vẻ, nàng muốn thừa dịp Dung Dung vui vẻ mà được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.
“Không!” Thẳng thừng cự tuyệt không hề cho bất kì khả năng thương lượng nào.
“Dung Dung, buổi tối mình đến nhà cậu được không?”
“Không!” Càng không có một chút cơ hội, chắc như đinh đóng cột.
“Thật ra mình không có ý gì khác, cậu biết dạ dày của mình không tốt, mình muốn xin cậu dạy mình một vài món ăn bổ cho dạ dày.” Mộc Hãn bày ra vẻ mặt vô tội ‘tôi thật sự không có ý đồ gì khác’.
“Tôi không rảnh, cô nên trở về văn phòng mình đi.” Tạ Khinh Dung hạ lệnh trục khách, dạ dày của Mộc Hãn quả thật cần phải điều dưỡng thật tốt, nhưng sự sống chết của nàng hoàn toàn không nằm trong phạm vi trách nhiệm của mình.
Hết chương 17
/121
|