Tay Mộc Hãn lướt qua sống lưng trắng nõn loáng bóng của Tạ Khinh Dung, lưng của Dung Dung thật mê người, Mộc Hãn kìm lòng không được lấy tay sờ qua cổ Tạ Khinh Dung, sau đó từ từ đi xuống, mỗi một tấc da thịt đều làm cho cô lưu luyến khó quên. Thời điểm đầu ngón tay chậm rãi trượt đến eo thì chợt nhìn thấy cái mông đĩnh kiều của Tạ Khinh Dung, còn có khu vực huyền bí nằm sâu trong khe đùi, hấp dẫn mê người khiến cho Mộc Hãn không khỏi nuốt nước bọt, thiếu chút nữa là Mộc Hãn khống chế lý trí không được mà vươn tay về phía hai cánh hoa kia.
Tạ Khinh Dung cảm giác có gì đó bất thường, nàng cảm thấy bàn tay trên lưng dần dần không phải là ấn mà là sờ, nàng cảm thấy thật kỳ lạ, chẳng lẽ đây là phương pháp mới sao? Nàng cảm giác được mỗi chỗ bị sờ đến đều có chút nhột, đồng thời còn kèm theo cảm giác tê dại, khác hẳn với cảm giác mà khi mát xa mang lại. Nàng cố gắng áp chế cảm giác quái dị trong lòng, nhưng mà phương pháp này càng ngày càng kỳ lạ, nào có ai mát xa mà lại lướt qua lướt lại ở chỗ khe đùi chứ, Tạ Khinh Dung ngẩng đầu muốn cho nhân viên mát xa chấm dứt hành động này.
Tạ Khinh Dung ngẩng đầu chợt nhìn thấy Mộc Hãn đang bọc khăn tắm nở nụ cười tươi rói, “Sao lại là cậu?” Tạ Khinh Dung nhíu mày hỏi.
“Nhân viên mát xa có việc nên đi trước, cho nên mình mới mát xa cho Dung Dung.” Mộc Hãn bày ra bộ mặt vô tội.
“Cậu mát xa thì mát xa , sao lại sờ soạn lung tung vậy?” Tạ Khinh Dung vốn nằm úp sấp, nên khi nâng cánh tay bất mãn nói với Mộc Hãn, nàng không hề chú ý đến tư thế của mình, làm lộ ra trước ngực đã đầy đặn nay càng thêm đầy đặn. Ánh mắt Mộc Hãn nhìn có chút lóe lên, cô thật muốn vươn tay từ phía sau bao lấy hai cái bánh bao mềm mại của Dung Dung, đương nhiên Mộc Hãn cũng chỉ dám tưởng tượng mà thôi.
“Không phải sờ loạn, là tớ đang thoa tinh dầu cho cậu.” Mộc Hãn không hổ là cao thủ, nói dối không chớp mắt, làm bộ cực kỳ đứng đắn vô tội.
“Vậy sao lâu thế?” Tạ Khinh Dung nghi hoặc hỏi.
“Thoa lâu thì da thịt mới hấp thụ được đầy đủ tinh dầu.” Mộc Hãn nghiêm túc giải thích, nói mà cứ như thật.
“Thật sao?” Tạ Khinh Dung nhìn bộ dáng nghiêm túc của Mộc Hãn, chẳng lẽ là do mình trông gà hóa cuốc, thần kinh quá nhạy cảm sao?
“Ừm, Dung Dung, cậu nằm úp sấp lại đi, còn chưa xong đâu!” tay Mộc Hãn lại phủ lên lưng Tạ Khinh Dung, nhẹ nhàng xoa bóp.
Tạ Khinh Dung bán tín bán nghi nằm úp sấp trở lại, “Cậu học xoa bóp khi nào?” Tạ Khinh Dung hỏi.
Ba năm này, cô thường xuyên đi với Trang Ỷ Mộng đến mấy trung tâm spa cao cấp, do đi nhiều như vậy nên chí ít cũng biết cần ấn huyệt vị nào, nhưng mà dù tư thế có giống như thế nào đi nữa thì cũng chỉ là giả chuyên nghiệp thôi, chí ít vẫn đủ để lừa gạt Dung Dung.
“Những lúc công việc bận rộn, xương sống, eo và vai rất đau, nên thường xuyên cần người xoa bóp, đi nhiều cũng sẽ biết chút ít.” Mộc Hãn thản nhiên nói.
“Thì ra cậu cũng rất biết hưởng thụ.” Tạ Khinh Dung nằm úp sấp ôn hòa nói.
“Đó là Dung Dung còn chưa thấy qua bộ dáng mình uống rượu đến ói thê thảm, ba năm nay mình một chút cũng không sống tốt, chỉ lo liều mạng kiếm tiền.” Dung Dung sẽ không hiểu, cảm giác trong lòng trống rỗng không thể lấp đầy, năm đó khi Dung Dung rời đi, cũng là cắt đi một khối thịt lớn trong tim mình, hiện giờ nghĩ lại vẫn còn ẩn ẩn đau đớn.
“Tiền dù có kiếm được nhiều đến mấy thì cũng cần phải có mạng mới xài được.” Tạ Khinh Dung có thể tưởng tượng được bộ dáng lúc Mộc Hãn xã giao cùng người khác. Một cô gái xinh đẹp như vậy trong xã hội, tuy cũng bình thường, nhưng cũng vì thế mà rước đến không ít phiền toái cho bản thân. Tạ Khinh Dung biết từ nhỏ Mộc Hãn đã không có cảm giác an toàn, tiền là một trong những thứ có thể cho nàng cảm giác an toàn, nhưng nàng không hy vọng Mộc Hãn lấy mạng mình ra để đổi lấy tiền.
“Chỉ cần có Dung Dung ở bên cạnh, Dung Dung sẽ giữ mạng lại giùm mình.” Mộc Hãn cười nói, cô thích cảm giác được Dung Dung quan tâm.
“Thân thể là của mình thì tự mình phụ trách.” Tạ Khinh Dung không thích bộ dạng sao cũng được của Mộc Hãn, mình cũng không có trách nhiệm với nàng, mặc dù lúc nào mình cũng giống như gà mẹ quan tâm nàng.
“Chỉ cần được ở bên cạnh Dung Dung, mình sẽ cố gắng giữ lấy cái mạng này.” Bởi vì cô muốn cả đời ở bên cạnh Tạ Khinh Dung.
“Đừng có mà cái gì cũng lôi tôi vào.” Tạ Khinh Dung cực lực phủ nhận quan hệ với Mộc Hãn.
“Dung Dung, thoải mái sao?” Mộc hãn đánh trống lãng nhẹ nhàng hỏi, mình ra sức ấn như vậy mà Dung Dung cũng không khen người ta một chút. Quả nhiên trình độ nghiệp dư, tay đau quá, nhưng trong lòng lại cảm thấy thỏa mãn cực kỳ. Thật ra người ta càng chờ mong được 'phục vụ' chuyện khác, dù có phục vụ tới tay rút gân, Mộc Hãn này cũng sẽ vui vẻ chịu đựng.
Mặt Tạ Khinh Dung hơi hơi đỏ khi nghe câu hỏi rất ư là mập mờ của Mộc Hãn. Tại sao Mộc Hãn luôn biến mỗi một câu nói ra trở nên mập mờ như vậy? Hừ, nàng mới không thèm thừa nhận Mộc Hãn phục vụ thật sự rất thoải mái.
“Chuyện của cậu và Trang Ỷ Mộng là sao?” Tạ Khinh Dung nói sang chuyện khác, bỗng nhiên nàng rất muốn biết ba năm nay Mộc Hãn trôi qua như thế nào, đây cũng là lần đầu tiên Tạ Khinh Dung chủ động nói về đề tài đồng tính với Mộc Hãn.
Tay Mộc Hãn dừng lại một chút, đột nhiên cô cảm thấy có chút sợ hãi. Mộc Hãn không muốn để Dung Dung biết, mình vì tiền mà chấp nhận quen với Trang Ỷ Mộng, nếu có thể, Mộc Hãn hy vọng giữ lại mặt tốt đẹp nhất cho Tạ Khinh Dung mà không phải mặt xấu xí kia. Nhưng sự thật đằng sau ảo ảnh luôn không thể tránh khỏi, Mộc Hãn không muốn gạt Tạ Khinh Dung.
“Dung Dung không phải đã đoán được rồi sao?” Mộc Hãn hỏi ngược lại, thật ra cô cũng không thích nhắc đến Trang Ỷ Mộng, cảm giác giống như mình đã từng phản bội Tạ Khinh Dung. Tuy rằng Dung Dung chưa từng tiếp nhận tình cảm của mình, mà mình cũng chưa từng yêu Trang Ỷ Mộng, nhưng đúng thật là từng có hành vi thân mật với Trang Ỷ Mộng, dù ở mức độ nào đi nữa thì cũng là thân mật.
Tạ Khinh Dung im lặng một lúc, “Cậu thích cô ta không?” Tạ Khinh Dung cảm thấy nếu Mộc Hãn thật sự thích nữ nhân, vậy Trang Ỷ Mộng đúng là rất thích hợp, dù sao Trang Ỷ Mộng hình như rất yêu Mộc Hãn.
“Thích.” Chỉ là thích, giống như thích một vật xinh đẹp nào đó thôi, không phải yêu, Mộc Hãn tương nhiên biết phân biệt sự khác biệt giữa yêu và thích.
Thời điểm Tạ Khinh Dung nghe Mộc Hãn nói “Thích” thì trong lòng chợt có chút khó chịu không biết từ đâu ra. Nếu Mộc Hãn thích Trang Ỷ Mộng, tiếp tục cùng một chỗ với Trang Ỷ Mộng cũng tốt, Trang Ỷ Mộng vừa có tài vừa có sắc, nhìn thế nào cũng là một sự lựa chọn tốt nhất. Đã thế tại sao còn muốn dây dưa mờ ám với mình , còn khiến cho mình buồn bực như vậy?!
“Dung Dung để ý sao?” Mộc Hãn trong lòng nảy sinh chút hưng phấn, lúc này nhìn dáng vẻ buồn bực không hé răng của Tạ Khinh Dung, lẽ nào Dung Dung đang mất hứng ?
“Không có, cậu cùng một chỗ với cô ấy rất tốt.” Ít nhất chỉ vẻ ngoài thôi cũng cực kỳ xứng đôi, huống hồ, Trang Ỷ Mộng có nhiều tiền như vậy chắc cũng đủ để Mộc Hãn có cảm giác an toàn.
“Chúng ta chia tay rồi, tuyệt đối không quay lại.” Mộc Hãn nhắc lại, cô không thích Dung Dung ghép đôi mình với Trang Ỷ Mộng.
“Dù sao cũng không liên quan đến tôi.” Tạ Khinh Dung lãnh đạm trả lời.
Hết chương 39
Tạ Khinh Dung cảm giác có gì đó bất thường, nàng cảm thấy bàn tay trên lưng dần dần không phải là ấn mà là sờ, nàng cảm thấy thật kỳ lạ, chẳng lẽ đây là phương pháp mới sao? Nàng cảm giác được mỗi chỗ bị sờ đến đều có chút nhột, đồng thời còn kèm theo cảm giác tê dại, khác hẳn với cảm giác mà khi mát xa mang lại. Nàng cố gắng áp chế cảm giác quái dị trong lòng, nhưng mà phương pháp này càng ngày càng kỳ lạ, nào có ai mát xa mà lại lướt qua lướt lại ở chỗ khe đùi chứ, Tạ Khinh Dung ngẩng đầu muốn cho nhân viên mát xa chấm dứt hành động này.
Tạ Khinh Dung ngẩng đầu chợt nhìn thấy Mộc Hãn đang bọc khăn tắm nở nụ cười tươi rói, “Sao lại là cậu?” Tạ Khinh Dung nhíu mày hỏi.
“Nhân viên mát xa có việc nên đi trước, cho nên mình mới mát xa cho Dung Dung.” Mộc Hãn bày ra bộ mặt vô tội.
“Cậu mát xa thì mát xa , sao lại sờ soạn lung tung vậy?” Tạ Khinh Dung vốn nằm úp sấp, nên khi nâng cánh tay bất mãn nói với Mộc Hãn, nàng không hề chú ý đến tư thế của mình, làm lộ ra trước ngực đã đầy đặn nay càng thêm đầy đặn. Ánh mắt Mộc Hãn nhìn có chút lóe lên, cô thật muốn vươn tay từ phía sau bao lấy hai cái bánh bao mềm mại của Dung Dung, đương nhiên Mộc Hãn cũng chỉ dám tưởng tượng mà thôi.
“Không phải sờ loạn, là tớ đang thoa tinh dầu cho cậu.” Mộc Hãn không hổ là cao thủ, nói dối không chớp mắt, làm bộ cực kỳ đứng đắn vô tội.
“Vậy sao lâu thế?” Tạ Khinh Dung nghi hoặc hỏi.
“Thoa lâu thì da thịt mới hấp thụ được đầy đủ tinh dầu.” Mộc Hãn nghiêm túc giải thích, nói mà cứ như thật.
“Thật sao?” Tạ Khinh Dung nhìn bộ dáng nghiêm túc của Mộc Hãn, chẳng lẽ là do mình trông gà hóa cuốc, thần kinh quá nhạy cảm sao?
“Ừm, Dung Dung, cậu nằm úp sấp lại đi, còn chưa xong đâu!” tay Mộc Hãn lại phủ lên lưng Tạ Khinh Dung, nhẹ nhàng xoa bóp.
Tạ Khinh Dung bán tín bán nghi nằm úp sấp trở lại, “Cậu học xoa bóp khi nào?” Tạ Khinh Dung hỏi.
Ba năm này, cô thường xuyên đi với Trang Ỷ Mộng đến mấy trung tâm spa cao cấp, do đi nhiều như vậy nên chí ít cũng biết cần ấn huyệt vị nào, nhưng mà dù tư thế có giống như thế nào đi nữa thì cũng chỉ là giả chuyên nghiệp thôi, chí ít vẫn đủ để lừa gạt Dung Dung.
“Những lúc công việc bận rộn, xương sống, eo và vai rất đau, nên thường xuyên cần người xoa bóp, đi nhiều cũng sẽ biết chút ít.” Mộc Hãn thản nhiên nói.
“Thì ra cậu cũng rất biết hưởng thụ.” Tạ Khinh Dung nằm úp sấp ôn hòa nói.
“Đó là Dung Dung còn chưa thấy qua bộ dáng mình uống rượu đến ói thê thảm, ba năm nay mình một chút cũng không sống tốt, chỉ lo liều mạng kiếm tiền.” Dung Dung sẽ không hiểu, cảm giác trong lòng trống rỗng không thể lấp đầy, năm đó khi Dung Dung rời đi, cũng là cắt đi một khối thịt lớn trong tim mình, hiện giờ nghĩ lại vẫn còn ẩn ẩn đau đớn.
“Tiền dù có kiếm được nhiều đến mấy thì cũng cần phải có mạng mới xài được.” Tạ Khinh Dung có thể tưởng tượng được bộ dáng lúc Mộc Hãn xã giao cùng người khác. Một cô gái xinh đẹp như vậy trong xã hội, tuy cũng bình thường, nhưng cũng vì thế mà rước đến không ít phiền toái cho bản thân. Tạ Khinh Dung biết từ nhỏ Mộc Hãn đã không có cảm giác an toàn, tiền là một trong những thứ có thể cho nàng cảm giác an toàn, nhưng nàng không hy vọng Mộc Hãn lấy mạng mình ra để đổi lấy tiền.
“Chỉ cần có Dung Dung ở bên cạnh, Dung Dung sẽ giữ mạng lại giùm mình.” Mộc Hãn cười nói, cô thích cảm giác được Dung Dung quan tâm.
“Thân thể là của mình thì tự mình phụ trách.” Tạ Khinh Dung không thích bộ dạng sao cũng được của Mộc Hãn, mình cũng không có trách nhiệm với nàng, mặc dù lúc nào mình cũng giống như gà mẹ quan tâm nàng.
“Chỉ cần được ở bên cạnh Dung Dung, mình sẽ cố gắng giữ lấy cái mạng này.” Bởi vì cô muốn cả đời ở bên cạnh Tạ Khinh Dung.
“Đừng có mà cái gì cũng lôi tôi vào.” Tạ Khinh Dung cực lực phủ nhận quan hệ với Mộc Hãn.
“Dung Dung, thoải mái sao?” Mộc hãn đánh trống lãng nhẹ nhàng hỏi, mình ra sức ấn như vậy mà Dung Dung cũng không khen người ta một chút. Quả nhiên trình độ nghiệp dư, tay đau quá, nhưng trong lòng lại cảm thấy thỏa mãn cực kỳ. Thật ra người ta càng chờ mong được 'phục vụ' chuyện khác, dù có phục vụ tới tay rút gân, Mộc Hãn này cũng sẽ vui vẻ chịu đựng.
Mặt Tạ Khinh Dung hơi hơi đỏ khi nghe câu hỏi rất ư là mập mờ của Mộc Hãn. Tại sao Mộc Hãn luôn biến mỗi một câu nói ra trở nên mập mờ như vậy? Hừ, nàng mới không thèm thừa nhận Mộc Hãn phục vụ thật sự rất thoải mái.
“Chuyện của cậu và Trang Ỷ Mộng là sao?” Tạ Khinh Dung nói sang chuyện khác, bỗng nhiên nàng rất muốn biết ba năm nay Mộc Hãn trôi qua như thế nào, đây cũng là lần đầu tiên Tạ Khinh Dung chủ động nói về đề tài đồng tính với Mộc Hãn.
Tay Mộc Hãn dừng lại một chút, đột nhiên cô cảm thấy có chút sợ hãi. Mộc Hãn không muốn để Dung Dung biết, mình vì tiền mà chấp nhận quen với Trang Ỷ Mộng, nếu có thể, Mộc Hãn hy vọng giữ lại mặt tốt đẹp nhất cho Tạ Khinh Dung mà không phải mặt xấu xí kia. Nhưng sự thật đằng sau ảo ảnh luôn không thể tránh khỏi, Mộc Hãn không muốn gạt Tạ Khinh Dung.
“Dung Dung không phải đã đoán được rồi sao?” Mộc Hãn hỏi ngược lại, thật ra cô cũng không thích nhắc đến Trang Ỷ Mộng, cảm giác giống như mình đã từng phản bội Tạ Khinh Dung. Tuy rằng Dung Dung chưa từng tiếp nhận tình cảm của mình, mà mình cũng chưa từng yêu Trang Ỷ Mộng, nhưng đúng thật là từng có hành vi thân mật với Trang Ỷ Mộng, dù ở mức độ nào đi nữa thì cũng là thân mật.
Tạ Khinh Dung im lặng một lúc, “Cậu thích cô ta không?” Tạ Khinh Dung cảm thấy nếu Mộc Hãn thật sự thích nữ nhân, vậy Trang Ỷ Mộng đúng là rất thích hợp, dù sao Trang Ỷ Mộng hình như rất yêu Mộc Hãn.
“Thích.” Chỉ là thích, giống như thích một vật xinh đẹp nào đó thôi, không phải yêu, Mộc Hãn tương nhiên biết phân biệt sự khác biệt giữa yêu và thích.
Thời điểm Tạ Khinh Dung nghe Mộc Hãn nói “Thích” thì trong lòng chợt có chút khó chịu không biết từ đâu ra. Nếu Mộc Hãn thích Trang Ỷ Mộng, tiếp tục cùng một chỗ với Trang Ỷ Mộng cũng tốt, Trang Ỷ Mộng vừa có tài vừa có sắc, nhìn thế nào cũng là một sự lựa chọn tốt nhất. Đã thế tại sao còn muốn dây dưa mờ ám với mình , còn khiến cho mình buồn bực như vậy?!
“Dung Dung để ý sao?” Mộc Hãn trong lòng nảy sinh chút hưng phấn, lúc này nhìn dáng vẻ buồn bực không hé răng của Tạ Khinh Dung, lẽ nào Dung Dung đang mất hứng ?
“Không có, cậu cùng một chỗ với cô ấy rất tốt.” Ít nhất chỉ vẻ ngoài thôi cũng cực kỳ xứng đôi, huống hồ, Trang Ỷ Mộng có nhiều tiền như vậy chắc cũng đủ để Mộc Hãn có cảm giác an toàn.
“Chúng ta chia tay rồi, tuyệt đối không quay lại.” Mộc Hãn nhắc lại, cô không thích Dung Dung ghép đôi mình với Trang Ỷ Mộng.
“Dù sao cũng không liên quan đến tôi.” Tạ Khinh Dung lãnh đạm trả lời.
Hết chương 39
/121
|