Truy Đuổi

Chương 29: Sân sau bốc cháy

/69


Quán bar đang vô cùng náo nhiệt lập tức trở nên yên tĩnh, tất cả ánh mắt đều tập trung vào Dạ Sâm. Máu tươi cùng với rượu chảy xuôi xuống theo gương mặt góc cạnh, Dạ Sâm nghiến răng dữ tợn, như một con dã thú nổi điên, xung quanh người hắn bao phủ một tầng không khí tàn bạo.

Nhan Hoan không thể tin được, nhìn chai rượu nguyên xi không tổn hại gì trên tay mình, lại nhìn vết thương trên đầu Dạ Sâm. Giữa quán rượu yên tĩnh vang lên một giọng nam lạnh lùng, “Hóa ra công việc lớn nhất của DK không phải là đi đua xe, mà là bắt nạt phụ nữ.”

Giọng nói này, là…

Nhan Hoan giật mình kinh hãi, cái chai trong tay rơi xuống đất vỡ choang, tạo ra tiếng động rất lớn.

Dạ Sâm lau vết máu trên mặt, vươn đầu lưỡi liếm liếm, ánh mắt nguy hiểm, chậm rãi xoay người, sau khi thấy rõ người vừa tập kích mình, hắn hơi sững lại nhưng lập tức khôi phục thần sắc, nói: “Lãnh tổng, Lãnh Ngự Thần phải không?”

Vừa dứt lời, Dạ Sâm giơ tay, nắm đấm chuẩn xác hướng về phía Lãnh Ngự Thần, Lãnh Ngự Thần hơi nghiêng mình, tránh được cú đấm, hai người đàn ông bắt đầu ẩu đả. Lãnh Ngự Thần ra tay vô cùng ác độc, Dạ Sâm dùng lực đánh trả cũng mười phần mười, dưới những cú đấm nặng nề liên tiếp, cả hai bên đều bị thương.

“Anh Dạ!” Đường Kiệt ôm một bên mắt phải thâm tím chạy tới cùng hai tên thuộc hạ.

Giản Ninh khoanh tay đứng một bên xem hai người đàn ông đánh nhau, căn chuẩn thời gian, nắm đấm vung ra, Đường Kiệt lật đật chạy tới vừa lúc đụng phải nắm tay sức lực mười phần, “oái” một tiếng, mắt bên trái lập tức đổi màu.

Lãnh Ngự Thần luyện kiếm đạo đánh nhau cùng Dạ Sâm luyện vật tự do, Giản Ninh một mình đấu với bốn tên bọn Đường Kiệt, bàn rượu bị lật tung, ghế chổng ngược, khách khứa thét lên kinh hoàng vội vàng né tránh, cục diện cực kỳ hỗn loạn.

“Đừng đánh nữa.” Nhan Hoan kéo Lãnh Ngự Thần, bị anh đẩy qua một bên. Giản Ninh còn hơn thế, làm ngơ tiếng gọi của cô, hoàn toàn nhập tâm, hung mãnh như không phải là con gái, khiến Nhan Hoan ngây ngốc đứng nhìn.

Nhân viên an ninh của quán bar không biết làm thế nào, vô duyên vô cớ cũng bị ăn đấm. Lúc này Bạch Diệc Phong mới trèo xuống khỏi người một cô gái, mặc quần đi ra đầu cầu thang xem xét, không hề suy nghĩ đã lấy điện thoại ra gọi cho Tiêu Trạch, phủ đầu ngay một câu: “Sân sau nhà cậu bốc cháy rồi.”

Không ai có thể biết được ở London đã xảy ra một chuyện khiến Tiêu Trạch giận dữ hơn cả việc sân sau nhà mình bốc cháy.

Dạ Sâm đau đớn ôm ngực, xương cốt như vỡ ra, Lãnh Ngự Thần cũng chẳng tốt hơn là mấy, cả cánh tay và khóe miệng đều chảy máu, cuối cùng hai người bị cảnh sát tách ra.

Đã nửa đêm mà cục cảnh sát vẫn náo loạn, bên ngoài, đám băng đảng đua xe kêu gào đòi thả người, bên trong, luật sư hai bên cố gắng hết năng lực vật lộn với cảnh sát. Hai nhân vật cấp quan trọng một đen một trﮧ khiến cảnh sát rất áp lực, sau khi giải trình mọi chuyện, hai bên đồng ý giảng hòa, lúc ấy một đám người mới lục tục ra khỏi cục cảnh sát.

Đám phóng viên khứu giác nhạy bén đã sớm chờ ở ngoài cổng lớn, đèn flash liên tục nhắm vào Lãnh Ngự Thần. Tại cổng sau, Nhan Hoan và Giản Ninh đã ngồi yên vị trên xe của Triển Dương. Giản Ninh xoa xoa đốt ngón tay đỏ hồng, liếc mắt nhìn Nhan Hoan đang nặng nề tâm sự, nói: “Tùy chọn ba con số.”

Nhan Hoan khó hiểu nhìn cô.

Giản Ninh ngồi thẳng người, nói: “Dùng đầu ngón tay mà nghĩ cũng thấy được những nhân vật quan trọng đều có liên quan tới cậu, đào hoa như vậy, mua sổ xổ nhất định trúng thưởng.”

“Cậu đang châm chọc tớ sao?” Nhan Hoan lừ mắt.

“Đâu dám! Họ Lãnh ra tay ác như vậy, nhỏ bé như tớ làm sao chịu nổi.”

Nhớ tới Đường Kiệt hốc mắt còn đen hơn cả gấu trúc, Nhan Hoan lại không nhịn được bật cười ra tiếng, “Sao tớ cảm thấy cậu ra tay còn ác hơn.”

“Haizz!” Giản Ninh thở dài, vuốt phẳng vạt áo, nói: “Có lẽ dạo này ăn nhiều quá, nóng trong người không có chỗ phát tiết.”

“Uống nhiều thuốc tăng lực hả?”

Giản Ninh không đáp, ánh mắt thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nhan Hoan cũng không lên tiếng nữa, nghiêng đầu sang chỗ khác, đưa mắt trông theo những ánh đèn neon lập lòe dọc đường.

Xe vừa lái vào khu cư xá, Nhan Hoan đã trông thấy chiếc Maserati của Lãnh Ngự Thần. Triển Dương mở cửa mời cô lên, Nhan Hoan cắn răng ngồi vào.

Dù sao Lãnh Ngự Thần đánh nhau với Dạ Sâm cũng là vì cô.

Triển Dương đóng cửa xe, đứng bên cạnh hút thuốc.

Trong xe, Lãnh Ngự Thần sắc mặt tái nhợt không nói lời nào, máu đọng ở khóe miệng thành cục.

Người đàn ông này vì mày mà đánh nhau với người ta, cảm động không? Nhan Hoan.

Nhan Hoan tự vấn lòng mình, có tồn tại sự cảm động hay không, kết quả phát hiện Lãnh Ngự Thần khiến cô áp lực còn hơn cả cảm động. Với thân phận và sức ảnh hưởng của anh, hoàn toàn không cần giải quyết sự việc theo hướng bạo lực.

“Biết không, anh khiến tôi phải nhìn bằng con mắt khác.” Trong không gian yên tĩnh nhỏ hẹp, tiếng nói của Nhan Hoan vang lên.

“Em muốn nói việc đánh nhau sao?” Lãnh Ngự Thần hỏi.

“Với thân phận của anh không nên đánh nhau với người khác, loại hành động không lý trí này sẽ dẫn tới hậu quả gì, lúc đó không nghĩ tới sao?”

“Lúc đánh hắn, anh chỉ biết anh là đàn ông.” Là một người đàn ông thầm yêu em nên mới đánh, không phải đánh với thân phận Tổng giám đốc Lãnh Thị hay anh trai khác cha khác mẹ của em. Lãnh Ngự Thần nhìn thẳng Nhan Hoan, ánh mắt sáng quắc, bao nhiêu tình cảm đè nén dưới đáy lòng xuyên qua ánh mắt này mà tuôn ra.

Càng quan tâm, cho nên mới càng không lý trí.

Chỉ cần là chuyện có liên quan tới cô, anh liền không thể bình tĩnh được. Nhìn cô đua xe trên đỉnh núi, máu trong người suýt chút nữa chảy ngược. Nhìn cô bị đánh ở xưởng sửa chữa, cơn giận bốc cháy chỉ muốn lái xe đâm người, lần này đối mặt với Dạ Sâm, nhân tử bạo lực trong người hoàn toàn bị kích thích.

Nhan Hoan vô thức quay mặt sang chỗ khác, không dám nhìn anh, càng không dám suy đoán rằng tình cảm để lộ trong đáy mắt anh có liên quan tới tình yêu. Cô cuộn chặt nắm đấm, móng tay bấm vào da thịt, dùng sự đau đớn để nhắc nhở bản thân, người đàn ông ở trước mặt là con trai của Từ Giai Oánh, là Tổng giám đốc của Lãnh Thị quốc tế mà Diêu Bội Bội muốn trả thù, cô tuyệt đối không thể có bất cứ liên lụy tình cảm nào với anh.

Tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ sự nặng nề, Lãnh Ngự Thần lấy điện thoại ra xem rồi áp vào tai, theo lời báo cáo của đối phương, lông mày anh ngày càng nhíu chặt. Nhan Hoan chẳng muốn nghe lén chuyện làm ăn cơ mật gì của Lãnh Thị, quay đầu sang chỗ khác. Không gian đêm tối yên tĩnh khiến âm lượng của cuộc trò chuyện bị phóng đại lên nhiều lần, bên kia hình như đã xảy ra chuyện gì, một giọng nói nôn nóng bất an truyền tới qua loa điện thoại, vài từ ngữ nhạy cảm lọt vào tai cô.

London, bản kế hoạch, Tiêu Trạch…

Tiêu Trạch?

Nhan Hoan theo phản xạ có điều kiện hơi quay đầu sang, chạm phải ánh mắt lạnh như băng của Lãnh Ngự Thần.

Lãnh Ngự Thần thu hồi ánh mắt, bàn tay cầm điện thoại hơi siết chặt, thân máy phát ra tiếng kêu rất nhỏ, lạnh giọng dặn dò đối phương: “Quincy, anh đã lăn lộn trong giới này bao lâu rồi, Hòa Điền là dạng công ty gì, Tiêu Trạch không biết, chẳng nhẽ Quincy anh cũng không biết sao?”

Đối phương hình như định giải thích, bị Lãnh Ngự Thần cắt ngang, “Được rồi, không cần giải thích, tài liệu mất trên tay cậu ta với mất trên tay anh thì có gì khác nhau, tốt nhất là nghĩ cách bổ sung vào.”

Nhan Hoan đã hiểu, ở London Tiêu Trạch làm mất tài liệu kế hoạch làm ăn quan trọng nhất.

Anh là đồ ngốc sao?

Nhan Hoan thầm mắng một câu.

Lãnh Ngự Thần cúp điện thoại, tay lau mồ hôi trên trán, gương mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi.

“Lãnh tổng đang có việc bận, tôi không quấy rầy.” Nhan Hoan đẩy cửa xuống xe, không quên nói một câu, “Chuyện tối nay, cảm ơn.”

Bóng dáng cao gầy biến mất tại cửa ra vào, Triển Dương ngồi vào ghế lái, nói: “Lãnh tổng, thật kỳ lạ, sự việc quả nhiên đi theo hướng mà anh dự đoán, có cần gửi lại bản kế hoạch cho bọn họ không ạ?”

Lãnh Ngự Thần sờ nhẹ vết thương trên khóe miệng, nhếch lên nụ cười lạnh.

Chuyện làm ăn vẫn luôn đi theo hướng mà anh dự đoán, thế nhưng lòng người anh lại đoán không ra, cũng không khống chế được.

Nhan Hoan, xem ra mục tiêu đem em làm của riêng, khiến em cam tâm tình nguyện theo anh còn phải cần chút thời gian.



Đêm khuya, Nhan Hoan không tài nào ngủ được, cô khoác thêm áo khoác rồi đi lên sân thượng, nhìn lên bầu trời đầy sao.

Tiêu Trạch, lúc này chắc hẳn trong lòng anh không hề dễ chịu?

Thành phố London.

Trong phòng khách sạn năm sao, Tiêu Trạch ngồi trên ghế sô-pha tức giận nhìn chằm chằm vào chiếc bánh kem trang trí tỉ mỉ trên bàn trà. Vừa mới tới London mà anh đã gặp phải kẻ xấu đầu tiên, có người thừa dịp anh và Amy đi ra ngoài đã lấy cắp tài liệu kế hoạch, khiến anh vô cùng bực bội.

“Ông chủ, hay là sửa lại bản kế hoạch, thời gian còn kịp.” Amy sốt ruột đi qua đi lại.

Tiếng giày cao gót “lạch cạch” càng khiến Tiêu Trạch rối trí, “Sửa cái gì?” Để gặp Pierce, anh đã học thuộc lòng bản kế hoạch, thứ được Lãnh Ngự Thần viết ra vô cùng hoàn hảo còn có thể sửa như thế nào, muốn sửa cũng phải là Lãnh Ngự Thần tự đến mà sửa, anh không làm được.

“Nhưng cũng không thể nào cứ ngây ngốc ngồi đây mà đợi được.” Amy nói.

Tiêu Trạch trừng mắt: “Không ngây ngốc mà đợi thì còn có thể làm gì, báo cảnh sát bắt người, để cho tất cả mọi người biết được Tiêu Trạch tôi ngu xuẩn đến mức nào, kế hoạch làm ăn tuyệt mật mà cũng để người ta lấy cắp?”

“Kế hoạch làm ăn cơ mật bị lấy cắp cũng chẳng phải chuyện lạ, chỉ có thể nói thủ đoạn của đối phương thật xấu xa.”

Tiêu Trạch liếc ánh mắt chẳng tốt đẹp gì nhìn Amy, nói tiếp: “Là năng lực đề phòng của tôi quá thấp, dễ dàng ra tay đúng không?”

“Tôi đâu có nói như vậy.” Amy chột dạ nhìn sang chỗ khác. Trong mắt cô, Tiêu Trạch là người tốt, nhưng không phải là một thương nhân giỏi, ít nhất là bây giờ không phải.

Tiêu Trạch miễn cưỡng mỉm cười, ngả người trên ghế sô-pha, tâm tình bực bội áp lực, muốn đi đua xe, thật nhanh. Đang lúc rối bời, chợt nhận được một tin nhắn, là Nhan Hoan gửi.

“Nghe nói từ xe có thể nhìn ra tính cách của chủ nhân, biết chiếc Reventon của anh cho tôi cảm giác gì không? Cao độ, lợi hại, đằng đằng sát khí, có một loại tinh thần không chịu thua, không chịu thỏa hiệp. Chạy phía sau anh khiến tôi có cảm giác rất áp lực, không biết ngồi ở vị trí lái sẽ có cảm giác gì, tim có đập rộn lên không, có làm người ta sợ hãi giống như đột nhiên nhìn thấy con nhện từ trên trần nhà rơi xuống không, hay có làm người ta hưng phấn như thể chợt thấy sao băng lóe lên giữa bầu trời đêm không. Khi nào về, đưa xe cho tôi mượn thử xem.”

Anh gặp chuyện ở London, cô cũng biết.

Ý của cô, anh hiểu.

Tiêu Trạch cảm thấy rất vui, đồng thời bỗng nhiên có cảm giác anh thật thấp hèn trước mặt Nhan Hoan. Ngẫm lại bản thân ngoại trừ có tiền, vóc dáng cao lớn, chẳng biết có chỗ nào mạnh mẽ hơn cô.

Amy ngồi bên kia ghế sô-pha, vừa bưng chén hồng trà vừa liếc trộm sắc mặt trời âm u dần chuyển trong xanh của ông chủ, âm thầm suy đoán ai vừa gửi tin nhắn.

“Amy.”

“Vâng.” Amy buông chén hồng trà, ngồi thẳng người, “Ông chủ, có gì dặn dò?”

Tiêu Trạch nhẹ giọng chỉ thị: “Lấy bản kế hoạch ra đây.”

“Hả!”

“Không phải muốn sửa sao.”

Amy mừng rỡ, chưa kịp đứng dậy thì tiếng đập cửa đã vang lên.

Là Quincy, đại diện của Lãnh Thị. Anh ta đưa bản kế hoạch cho Tiêu Trạch, “Tiêu tổng, đây là bản kế hoạch mới tổng công ty vừa gửi đến.”

Tiêu Trạch bán tin bán nghi nhận lấy, tiện tay mở ra, đôi mày dần dần nhíu lại, vẻ nửa tin nửa ngờ trong mắt dần chuyển thành phẫn nộ. “Xoạch” một tiếng, tập văn kiện bị nặng nề khép lại, anh lạnh lùng châm chọc một câu, “Từ cục cảnh sát đi ra vẫn còn về công ty viết lại bản kế hoạch, Lãnh tổng của các người đúng là ngựa không dừng vó, không ngại cực khổ nhỉ!”


/69

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status