Biệt Hàn lặng lẽ theo sau mấy người Lưu Linh khá lâu, đi theo lộ tuyến ngoằn ngoèo thâm nhập càng lúc càng sâu vào Vạn Yêu sâm lâm.
Bốn người đi phía trước thi thoảng hạ giọng thì thào bàn luận gì đó. Ngọc Kha thường xuyên quay lại ném cho Biệt Hàn ánh nhìn khoái ý, chẳng rõ có âm mưu gì.
Biệt Hàn thản nhiên như không. Sau khi tỉnh lại, thương thế nó đã hoàn toàn lành lặn, hiện tại linh lực vô cùng sung mãn đủ để ứng phó bất kỳ tình huống bất lợi nếu đám người này dở trò.
Bốn người Lưu Linh, ai cũng có tu vi cao hơn Biệt Hàn nhưng tuyệt không thể bằng Lý Hách. Nếu xảy ra chuyện, Biệt Hàn tin có thể dùng thủ đoạn lôi đình diệt gọn cả đám. Dù sao Lý Hách còn có Lôi Thần Phù biến thái làm chỗ dựa, Biệt Hàn không tin đám người này sở hữu thứ tương tự như thế, đây không phải rác rưởi tràn lan khắp nơi ai cũng có được.
Xâm nhập độ mười dặm, bốn người Lưu Linh dừng lại, cẩn thận nấp sau bụi rậm.
Lưu Linh ra hiệu Biệt Hàn lại gần, đưa tay chỉ vào một hang động đen ngòm xa xa, thì thào: "Đệ vào đó dẫn dụ yêu thú ra đây. Chúng ta ở bên ngoài chuẩn bị sẵn, nó vừa ra liền ập đến cùng nhau giải quyết."
Biệt Hàn nói: "Đây là yêu thú gì? Cảnh giới ra sao?"
"Sợ rồi à? Vừa nhìn ta đã biết ngươi thuộc loại chết nhát, chẳng làm được trò trống gì. Trong động chỉ có một con sơ cấp nhị giai Độc Giác Mã Ngưu."
Ngọc Kha khinh khỉnh.
Biệt Hàn lạnh lùng: "Sơ cấp nhị giai yêu thú? Nếu chỉ có vậy, các vị đã không cần đến ta làm mồi nhử."
"Kỳ thực Kha muội nhớ nhầm thôi. Bên trong là trung cấp nhị giai yêu thú, tuy vậy nó chỉ vừa tiến giai, còn chưa ổn định cảnh giới. Biệt sư đệ không nên quá lo lắng, ngươi chỉ cần tiến vào nhử yêu thú ra ngoài, xem như hoàn thành nhiệm vụ. Mọi việc còn lại để chúng ta lo, chiến lợi phẩm nhất định chia cho đệ một phần, máu yêu thú cũng sẽ tặng riêng cho đệ."
Lưu Linh nói, vẻ mặt đầy chân thành.
"Chỉ cần nhử yêu thú ra đến đây thôi?"
Biệt Hàn trầm ngâm.
"Không. Chỗ này không thuận lợi cho chúng ta chiến đấu, Biệt đệ cố gắng đưa yêu thú đi càng xa càng tốt về phía Tây. Nơi ấy chúng ta đã bày bố sẵn cạm bẫy, chỉ cần dẫn dụ yêu thú đến đó, chắc chắn nhất cử tiêu diệt gọn."
Vương Bộc lên tiếng chỉ dẫn.
Riêng Đinh Hương nét mặt lộ vẻ bất nhẫn, len lén nhìn Biệt Hàn lắc đầu nhè nhẹ.
"Được. Chúng ta tiến hành liền chứ?"
Làm như không thấy biểu hiện khác thường của Đinh Hương, Biệt Hàn đứng lên.
Lưu Linh thấy vậy cả mừng: "Đương nhiên. Biệt đệ nhớ làm đúng những gì bọn ta dặn dò, sẽ không thiếu phần đệ."
Biệt Hàn gật nhẹ, sau đó chậm rãi đi về phía hang động, bỏ lại sau lưng những ánh mắt độc ác đang vô cùng hưng phấn.
Càng đến gần miệng hang, mùi hôi tanh càng nồng nặc. Biệt Hàn truyền linh lực vào bảo y, song thủ hờm sẵn đề phòng bất ngờ bị yêu thú tập kích. Hang động đen kịt dần nuốt trọn thân hình nó.
Đám Lưu Linh nấp bên ngoài chờ đợi, thần sắc cực kỳ khẩn trương.
Vương Bộc nhỏ giọng: "Lưu huynh nghĩ lần này có thành công không?"
Lưu Linh trầm ngâm: "Không rõ. Hy vọng tiểu tử này có chút bản lãnh, đưa Độc Giác Mã Ngưu đi xa một chút. Nếu vẫn không thành công, có lẽ chúng ta phải liên kết với Lý Giám."
"Tên đê tiện đó tham lam vô độ, liên kết với gã khác nào chúng ta hai tay dâng lên."
Ngọc Kha phản đối.
"Chẳng còn cách nào khác. Chúng ta đã mất hai người rồi, ta không cam tâm buông bỏ. Liên kết với Lý Giám ít ra cũng được phân một chén canh, có còn hơn không."
Lưu Linh thở dài, gã cũng không muốn quyết định như thế, nhưng tình huống bắt buộc khó lòng tìm được phương cách nào tốt hơn.
Vương Bộc cau mày: "Sao chúng ta không thông báo cho Mạc Danh?"
Lưu Linh lắc đầu: "Tên đó tham lam còn hơn Lý Giám! Huynh nghĩ sau khi hay chuyện, hắn sẽ chia phần cho bọn ta sao? Ta không tin!"
Mấy người nghe vậy rơi vào im lặng, cảm thấy Lưu Linh nói rất đúng.
"Gã họ Biệt kia còn rất trẻ, bọn ta làm vậy có độc ác quá không?"
Đinh Hương chợt nói, ánh mắt hơi lo lắng nhìn về miệng hang đen ngòm.
Vương Bộc hừ mũi: "Ta nói muội nhiều lần rồi, đừng quá nhân từ! Hôm nay muội không hại hắn, tương lai sẽ có ngày hắn giết muội."
"Huynh nói cứ như ai cũng là địch nhân. Bọn ta và hắn bình thủy tương phùng, chẳng có thù oán gì!"
Đinh Hương chán ngán. Vương Bộc cái gì cũng được, lại rất tốt với nàng nhưng tính tình quá mức độc ác. Trong mắt hắn, trừ nàng ra thì kẻ nào cũng có thể trở thành địch nhân, đòi chém đòi giết vì những lý do rất đơn giản.
"Không tranh cãi nữa! Làm đã làm rồi, nói gì cũng muộn. Tất cả chú ý, ta vừa cảm giác được linh lực dao động."
Lưu Linh trầm trọng nói.
Bọn họ liền im lặng, tập trung theo dõi tình hình.
Grào..!!
Ầm! Ầm!
Hang động rung chuyển. Những âm thanh va chạm chấn loạn, lẫn trong đó có tiếng yêu thú gầm rú dữ tợn.
Vút!
Từ miệng hang, Biệt Hàn gấp rút lao ra, y phục rách nát.
Theo sát ngay sau nó là con yêu thú to lớn mấy trượng, đầu trâu thân ngựa nhìn cực kỳ quái đản, trên đầu có một chiếc sừng cong nhọn hoắt rất sắc bén.
Yêu thú cơ thể to lớn cồng kềnh nhưng tốc độ hoàn toàn không chậm chút nào, lao theo sát nút Biệt Hàn, miệng liên tục gầm rống điên cuồng, nước dãi trắng xóa theo mép chảy xuống từng mảng.
Theo đúng lời căn dặn khi trước của bọn Lưu Linh, Biệt Hàn khẩn trương nhằm hướng Tây bay đi, chẳng kịp nhìn xem bọn họ có theo hay không.
"Thành công rồi! Không nghĩ tiểu tử có chút bản lãnh, tốc độ nhanh đến vậy! Tất cả mau tranh thủ thời gian."
Lưu Linh mừng như điên, dùng hết tốc lực bay đến hang động rồi chui tọt vào trong. Mấy người còn lại cũng lập tức theo sau, không dám chần chừ.
Trong lúc đó, Biệt Hàn ở phía bên kia dẫn Độc Giác Mã Ngưu bay loạn một vòng, cự ly hai bên thủy chung vẫn bảo trì ở mức bốn năm trượng, tạm thời không có gì nguy hiểm cho Biệt Hàn.
Grào..!!
Độc Giác Mã Ngưu bỗng nhiên tăng tốc, chớp mắt đã đến sau lưng Biệt Hàn, hai chân trước to lớn dẫm mạnh xuống.
Biệt Hàn thoáng giật mình nhưng vẫn kịp tràn người sang một bên tránh được.
Ầm!
Sau tiếng động kinh hãi, hai miệng hố to hiện ra. Công kích không trúng, Độc Giác Mã Ngưu càng thêm cuồng nộ, định bồi thêm một đòn, chỉ tiếc Biệt Hàn đã cấp tốc tránh xa.
Grào..!!
Yêu thú gầm rú tiếp tục lao tới chỉ muốn nghiền nát Biệt Hàn mới hả giận. Tuy nhiên Biệt Hàn vô cùng cảnh giác, tốc độ tăng lên đến cực hạn, duy trì cự ly bốn năm trượng không để Độc Giác Mã Ngưu rút ngắn.
Cứ thế một chạy một đuổi, chạy loạn xung quanh. Qua một đoạn thời gian ngắn, áng chừng lúc này bọn Lưu Linh đã vào hang, Biệt Hàn nhếch môi cười khẽ, chuyển đổi phương hướng quay lại hang động.
Grào..!!
Bị Biệt Hàn đùa giỡn, Độc Giác Mã Ngưu tức giận gầm rú. Không cần biết Biệt Hàn chạy đi đâu, nó đùng đùng nhào theo, chỉ chăm chăm xé xác Biệt Hàn làm trăm mảnh.
Yêu thú này nào phải trung cấp nhị giai bình thường như bọn Lưu Linh dối trá, tu vi nó đã đạt đến đỉnh phong, tùy thời có thể đột phá lên thượng cấp, khi đó thực lực có thể so được với tu giả Tụ Linh hậu kỳ.
Vừa rồi chui vào hang, may mà Biệt Hàn cẩn trọng đề phòng, kịp thời né tránh nên chỉ bị một kích của yêu thú sượt qua ngực. Tuy chỉ sượt qua nhưng cũng đủ xé rách y phục nó.
Dựa vào biểu hiện bọn Lưu Linh, Biệt Hàn thầm đoán bên trong hang động có thứ gì đó khiến bọn họ thèm khát. Vì vậy mới tìm cách lừa gạt nó làm vật tế thần, dẫn dụ yêu thú ra xa cho bọn họ thừa cơ xâm nhập chiếm đoạt. Thủ đoạn rất độc ác.
Đối với những kẻ mưu hại mình, Biệt Hàn không bao giờ nhân từ. Nó tương kế tựu kế giả vờ đồng ý, đưa Độc Giác Mã Ngưu dạo chơi một vòng thư giãn gân cốt rồi quay lại hang động, muốn cho song phương tiêu diệt lẫn nhau, bản thân hưởng lợi.
Biệt Hàn không nhận ra, từ sau hai lần phát cuồng, tâm tính nó dần biến chuyển, trở nên tàn độc quyết đoán hơn trước.
Biệt Hàn canh thời gian rất chuẩn. Khi nó và Độc Giác Mã Ngưu lao ập vào hang, mấy người Lưu Linh vừa đắc thủ chiến lợi phẩm đang định chạy ra.
Bọn Lưu Linh đáng thương, trên tay đang mang theo vài con ấu thú nhỏ nhắn, hình dạng giống hệt Độc Giác Mã Ngưu, dường như được sinh ra không lâu, còn chưa mở mắt. Lúc này đang tính đào tẩu, bọn gã chợt nghe tiếng gầm rống, sau đó thân hình to lớn như tòa tháp của Độc Giác Mã Ngưu sầm sầm lao tới, người nào người nấy sắc diện xám ngoét như tro tàn.
Grào..!!
Nhân cơ hội Độc Giác Mã Ngưu bị bọn Lưu Linh thu hút sự chú ý, Biệt Hàn đảo người luồn nhanh, chui ra sau lưng nó, đứng chắn ngay cửa động. Yêu thú này không phản ứng gì, chỉ giương đôi mắt to cồ cộ thù hận nhìn mấy người Lưu Linh.
Bọn Lưu Linh nhanh chóng thoái lùi, miệng gã gầm lớn: "Sao ngươi đưa nó trở lại, không làm theo phương án ta căn dặn?"
Biệt Hàn thản nhiên: "Đi được nửa đường nó bỗng nhiên quay lại, chắc là nhớ con. Ta chịu thôi!"
"Khốn kiếp! Chúng ta bị tiểu tử tính kế rồi. Mọi người mau tản ra, chuẩn bị chiến đấu!"
Lưu Linh đưa ra quyết định rất nhanh. Cả bọn không ai bảo ai đều lùi lại thật xa.
Sự lợi hại của yêu thú kia, khi trước kẻ nào cũng đã được nếm mùi. Mục đích của họ bây giờ không phải kháng cự Độc Giác Mã Ngưu, chỉ muốn tìm cơ hội lao ra ngoài chạy trốn.
Độc Giác Mã Ngưu không đến mức ngu ngốc lắm, bắt đầu nhận ra âm mưu của đám người này. Nó không vội vàng tấn công, thân hình cao to đứng chắn ngay cửa động, quyết chẳng cho kẻ nào trốn thoát.
Biệt Hàn vẫn đứng sau lưng Độc Giác Mã Ngưu, nhưng tiểu tử này tốc độ quá nhanh, lại rất giảo hoạt. Độc Giác Mã Ngưu quyết định bỏ qua, dồn hết căm thù lên bọn Lưu Linh, những kẻ dám âm mưu bắt con nó đi.
Đám Lưu Linh lúc này làm gì còn tâm trí tham tài, liền bỏ ấu thú xuống, tế ra linh khí tùy thời xuất thủ. Linh khí của bọn họ đều là phi kiếm, thứ này dễ sử dụng, uy lực lại mạnh, các tu giả trong tu chân giới đa phần đều sử dụng linh khí dạng này.
"Đánh!"
Lưu Linh phát lệnh. Bốn người lập tức điều động phi kiếm xẹt đến, đánh loạn lên cơ thể Độc Giác Mã Ngưu.
Keng! Keng! Keng..!!
Da thịt Độc Giác Mã Ngưu thập phần cứng rắn, phi kiếm chém lên chỉ lưu lại vết trắng mờ mờ. Chỉ có trung phẩm phi kiếm của Lưu Linh và Vương Bộc mới tạo được chút thương tổn cho nó, nhưng cũng chỉ để lại vài vết máu nho nhỏ không đáng kể.
Độc Giác Mã Ngưu da dày thịt béo, công kích bọn họ yếu ớt thế này, muốn hạ được nó quả thật như người si nói mộng.
Grào..!!
Bị kích thích dã tính, Độc Giác Mã Ngưu giận dữ chồm tới, hai chi trước cuồng nộ giẫm đạp xuống đám Lưu Linh.
Mấy người Lưu Linh sớm đã đề phòng, liền nhanh nhẹn tản ra, nhảy sang hai bên né tránh.
Rầm rầm!
Nơi hai chân Độc Giác Mã Ngưu giẫm xuống thủng hai cái hố, đá vụn bay loạn, bụi cát bốc cao.
Vút! Vút!
Nhân cơ hội bụi mù che thị tuyến yêu thú, Lưu Linh và Vương Bộc len lén chia làm hai hướng lao ra, mục đích trốn chạy khỏi hang động.
Grào..!!
Độc Giác Mã Ngưu không nghĩ mấy kẻ này gian xảo đến thế, chưa đánh đã chạy lại còn chia làm hai hướng khiến nó bị động, nhất thời bối rối chỉ kịp vung đuôi giáng mạnh lên người Vương Bộc, tốc độ nhanh như thiểm điện.
Phịch..!!
Đang cật lực lao ra, bất thần bị đuôi Độc Giác Mã Ngưu quất tới, Vương Bộc chẳng tài nào né kịp lĩnh trọn vào người. Gã hộc một tiếng, như bao cát bay vèo vào trong, va mạnh vào vách động rơi phịch xuống, miệng phún máu thành vòi. Nếu không có bức vách này, chẳng biết Vương Bộc sẽ bay đến tận đâu.
Trong khi đó, Lưu Linh ở phía bên kia thấy vậy mừng rỡ. Nhân lúc Độc Giác Mã Ngưu bị phân tán sự chú ý, tranh thủ cấp tốc phóng nhanh ra miệng hang đã ở trước mắt.
Thấy vậy, Biệt Hàn cười lạnh, song thủ tùy tiện phóng hai luồng linh lực cản đường Lưu Linh.
Vẻ mặt Lưu Linh không thể tin Biệt Hàn dám xuất thủ với gã, khóe môi nhếch lên, song thủ dựng ngược đánh trả. Tình thế nguy cấp, Lưu Linh toàn lực ra tay, quyết một đòn giết chết Biệt Hàn, nhanh nhanh đào tẩu.
Ầm! Ầm!
Linh lực va nhau nổ chan chát. Tu vi Lưu Linh còn xa mới bằng Lý Hách, ngay khi va chạm liền hệt con diều đứt dây bay vèo vào trong chẳng khác gì tình trạng Vương Bộc trước đó. Người gã đập mạnh lên vách động, miệng liên tục thổ ra mấy ngụm máu.
"Khốn kiếp! Không ngờ bọn ta luôn tính kế người khác, hôm nay lại bị tiểu tử chưa ráo máu đầu dắt mũi!"
Chùi máu trên miệng, Lưu Linh loạng choạng đửng lên, hằn học nói.
Grào..!!
Độc Giác Mã Ngưu hùng hục lao tới, khí thế hung mãnh vô bì.
Cả bọn nhảy loạn khắp nơi, mạnh ai nấy tránh. Nhờ địa thế trong động phức tạp, tảng đá nhấp nhô, tạm thời mấy người Lưu Linh vẫn cầm cự được, chưa đến nỗi mất mạng.
Chật vật tránh né, Ngọc Kha trợn mắt hét to: "Tiểu tử độc ác! Còn không mau cho chúng ta ra ngoài, ngươi muốn làm gì?"
Biệt Hàn nhếch môi: "Độc ác?! Câu này phải dành cho các ngươi. Chúng ta không thù không oán lại nhẫn tâm lấy ta làm mồi. Các ngươi có trách hãy tự trách mình, hôm nay ngoan ngoãn táng thân ở đây đi."
Nghe vậy, Ngọc Kha càng thêm điên tiết: "Ta mà thoát ra được bên ngoài, ngươi đừng trách! Ở đây ai cũng là cao thủ bài danh trên Chiến Bảng, Vương huynh Lưu huynh đều nằm trong tốp hai mươi người đứng đầu. Ngươi biết khôn mau trợ giúp bọn ta, khi đó ta sẽ lưu tình cho ngươi con đường sống."
"Tốp hai mươi? Chẳng phải còn không đỡ được một chiêu của ta sao?"
Biệt Hàn lãnh đạm.
Ngọc Kha ngơ ngẩn, chợt nhớ ra vừa rồi Lưu Linh và Biệt Hàn đã giao thủ, hiện giờ Lưu Linh còn đứng chưa vững, mặt mày trắng bệch.
"Biệt Khuất? Đây chắc chỉ là giả danh, nếu ta đoán không nhầm, ngươi chính là Biệt Hàn gần đây vừa đánh bại Lý Hách, thanh danh vang dội?"
Lưu Linh nấp sau một tảng đá lớn, khàn giọng nói.
Biệt Hàn lười đáp, khóe môi hơi cong lên.
Đám người Lưu Linh khổ sở không nói nên lời, phen này đúng là tự lấy đá đập chân mình. Nếu biết tiểu tử kia chính là Biệt Hàn, có mười cái mạng bọn họ cũng không dám trêu vào, giờ hối tiếc đã muộn.
Ngọc Kha càng run rẩy gấp bội, miệng há ra không ngậm lại được, thiếu điều té xỉu tại chỗ.
Grào..!!
Độc Giác Mã Ngưu liên tục đánh hụt, điên tiết lao tới bọn Lưu Linh, bốn chân đánh loạn khắp nơi. Những chỗ nó đi qua, đá tảng đều vỡ vụn, tình trạng cực kỳ kinh khủng.
Đám Lưu Linh nhanh nhẹn chạy vòng quanh, lợi dụng địa hình quanh co nhấp nhô trong động né tránh công kích của Độc Giác Mã Ngưu, cố câu thời gian được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Độc Giác Mã Ngưu có phần tham lam, muốn giết sạch bọn họ, không cho kẻ nào trốn thoát. Nó vừa tiến công vừa cẩn trọng đề phòng, cố gắng không để lộ sơ hở cho ai chạy ra, thế nên hành động hơi khó khăn. Nhờ vậy bọn Lưu Linh mới trụ được đến lúc này.
Dù sao tình trạng Lưu Linh còn đỡ, bị thương không quá nặng sau khi so chiêu với Biệt Hàn, gắng gượng lê thân chạy được. Vương Bộc phải nhờ đến Đinh Hương vác theo, khi nãy bị đuôi yêu thú quất mạnh khiến gã gãy cả chục xương sườn, đứng còn không nổi nói gì chạy trốn.
Phải mang theo Vương Bộc khiến tốc độ Đinh Hương giảm sút, di chuyển kém linh hoạt dần dần đã bị Độc Giác Mã Ngưu đuổi kịp. Yêu thú gào lên váng động, hai chi trước như bão táp cuộn đến.
Ào..!!
Đinh Hương hồn bất phụ thể, lại không đành lòng vứt bỏ Vương Bộc tháo chạy một mình, chỉ biết lặng người nhìn hai chân yêu thú từ trên cao giáng xuống, khóe mắt lấp lánh ngấn lệ.
Bùng! Keng..!!
Ngay sát na chân Độc Giác Mã Ngưu đạp xuống đầu hai người, phi kiếm sáng chói ánh vàng xẹt đến, mạnh mẽ đánh bạt nó sang một bên, cứu mạng bọn họ.
Grào..!!
Độc Giác Mã Ngưu cuồng nộ nhìn Biệt Hàn, ý muốn hỏi tại sao khi nãy giúp nó mà giờ lại quay sang công kích. Chân trước nó xuất hiện vết thương khá sâu, máu tươi phún ra. Phi kiếm của Biệt Hàn thuộc dạng mạnh mẽ trong hàng ngũ thượng phẩm linh khí, phòng ngự Độc Giác Mã Ngưu tuy cường hãn nhưng còn chưa đến mức đỡ được linh khí cấp bậc này.
Từ cõi chết trở về, Đinh Hương cùng Vương Bộc mừng không thể nói hết, nét mặt vẫn còn kinh hãi thất sắc, như chưa tin được mình còn sống.
"Đa tạ!"
Đinh Hương ấp úng nói.
Thấy tình hình biến chuyển, Lưu Linh khấp khởi mừng thầm. Gã gấp rút hô lớn: "Biệt huynh xin cứu mạng, bọn ta sai rồi, không nên tính kế huynh!"
Biệt Hàn ra tay cứu Đinh Hương vì lúc trước nàng có lòng muốn giúp nó, xem như trả chút ân tình. Riêng bọn Lưu Linh, Ngọc Kha, Biệt Hàn không có ý định buông tha, giữ lại hoàn toàn không có lợi, chỉ chuốc họa về sau.
Thần sắc Biệt Hàn lãnh đạm: "Các ngươi lập mưu ám hại ta, giờ lại cầu cứu, dễ thế sao? Muốn sống cũng được, giúp ta tiêu diệt yêu thú này, sau đó ta sẽ cho tất cả rời đi."
Lưu Linh dở khóc dở cười, miệng méo xệch: "Biệt huynh đừng đùa! Độc Giác Mã Ngưu da dày thịt béo, phòng ngự biến thái, tu vi lại cao, cho dù có thượng phẩm linh khí chỉ sợ bọn ta còn chưa đấu nổi."
"Đó là chuyện của các ngươi, không liên quan đến ta!" Biệt Hàn lắc đầu, nhìn Đinh Hương: "Ngươi muốn sống thì mau buông gã đó, ta sẽ cho ra ngoài. Nhược bằng quyết cùng chết với gã, ta cũng không ngại thành toàn."
Đinh Hương hết nhìn Biệt Hàn, lại nhìn Vương Bộc sắc diện nhợt nhạt trong tay, sau cùng nàng lắc đầu, tỏ ý từ chối.
Vương Bộc thều thào: "Muội đi đi! Ở lại bất quá cùng chết với ta thôi, không được gì.."
Đinh Hương đưa tay bịt miệng gã lại, không cho nói nữa. Nàng mím chặt môi, ánh mắt tỏ rõ sự cương quyết không chịu rời đi.
Trong lúc song phương nói qua lại, Độc Giác Mã Ngưu đứng giữa liên tục xoay tới xoay lui. Lưỡng đầu thọ địch, đặc biệt là tiểu tử đứng bên ngoài kia đem lại cho nó cảm giác nguy hiểm, lâm vào trạng thái tiến thoái lưỡng nan, chẳng biết nên làm thế nào mới phải.
Lưu Linh cắn chặt răng, đưa ra quyết định ngay cả gã cũng chưa bao giờ nghĩ bản thân sẽ làm: "Biệt huynh xin cứu chúng ta! Sau này mạng chúng ta thuộc về huynh, sai đâu đánh đó, tuyệt không dám trái lệnh!"
Bọn Ngọc Kha, Đinh Hương nghe thế đều giật mình run bắn, dù không cam lòng nhưng sau đó vẫn tỏ vẻ chấp nhận, chỉ cần bảo toàn tính mạng.
Trước đó Biệt Hàn chưa từng nghĩ đến chuyện này, hiện tại nghe Lưu Linh đề nghị, nó hơi động tâm.
Nội Cốc chia năm xẻ bảy rất nhiều thế lực, muốn tự bảo vệ bản thân, Biệt Hàn cần có thế lực của riêng mình.
Nó chưa điên cuồng đến mức nghĩ mình là vô địch, chỉ một tên Lý Hách hạng mười Chiến Bảng đã khiến nó cực kỳ chật vật, những kẻ phía trên gã tuyệt đối có thực lực cực mạnh, thủ đoạn tầng tầng lớp lớp. Công bằng quyết đấu cùng họ, Biệt Hàn không phải đối thủ. Đó là chưa nói những kẻ đó còn có không ít thủ hạ, rõ ràng nó rơi vào thế yếu.
Huống chi thực lực đám người Lưu Linh cũng không tệ, có họ dưới trướng sẽ giúp Biệt Hàn đỡ rất nhiều phiền toái. Tỷ như sai sử họ đi kiếm máu yêu thú, Biệt Hàn sẽ đỡ tốn thời gian, dành cho việc tu luyện. Ý nghĩ này khiến nó càng thêm động tâm.
"Ta dựa vào gì để tin các ngươi?"
Biệt Hàn trầm giọng.
Thấy nó đã có dấu hiệu lay chuyển, Lưu Linh vội nói: "Bọn ta có thể lập thệ, quyết không bao giờ phản bội Biệt huynh!"
"Ta không tin các ngươi. Nhưng nếu đồng ý để ta thi triển cấm chế, lại là chuyện khác."
Biệt Hàn mỉm cười. Trong mớ thông tin hỗn độn nó sở hữu, có vài cấm chế khá hữu dụng dùng để kiểm soát kẻ khác.
Đang khi Lưu Linh còn suy nghĩ, Độc Giác Mã Ngưu bỗng hùng hục lao đến Biệt Hàn. Nó đã đưa ra quyết định, muốn tiêu diệt Biệt Hàn trước, đám người vô dụng kia để sau.
Biết trước thế nào yêu thú cũng nhắm vào mình, Biệt Hàn nhích động hai ngón tay điều khiển phi kiếm sáng rực chém mạnh xuống.
Đã biết sự lợi hại của phi kiếm, Độc Giác Mã Ngưu nhanh nhẹn hất mạnh đầu, chiếc sừng bên trên cường ngạnh va mạnh vào phi kiếm.
Choang..!!
Tiếng động rền rĩ đinh tai nhức óc. Phi kiếm bị chiếc sừng đánh bay về phía sau, bề mặt dính một lớp dịch thủy nhầy nhụa màu xanh đen, lập tức ảm đạm mờ nhạt.
Không cho Biệt Hàn có cơ hội chuyển mình, chiếc sừng trên đầu Mã Ngưu bất thần xẹt ra một tia sáng bên ngoài bao phủ lớp màng xanh đen hôi thối, tốc độ cực kỳ mau lẹ.
Biệt Hàn thất kinh hồn vía, thần tốc nhảy sang một bên, chỉ thiếu chút nữa dính đòn.
Phụp!
Tia sáng xanh đen xuyên vào vách động một lỗ sâu hoắm, xung quanh sủi bọt, từng làn khói tanh hôi bốc lên. Những mẩu đá cạnh đó liền bị ăn mòn, thoáng chốc thu nhỏ thể tích rồi biến mất.
Biệt Hàn hít sâu một hơi, đổ mồ hôi lạnh. Khi nãy nếu không kịp né tránh, có thể người nó đã thủng một lỗ, bị ăn mòn đến cả xương cốt cũng chẳng còn. Thật quá nguy hiểm!
Grào..!!
Đánh hụt Biệt Hàn, Độc Giác Mã Ngưu lồng lộn nhảy lên, chiếc sừng liên tục bắn ra cả chục tia sáng, ý đồ bao vây không cho Biệt Hàn cơ hội trốn thoát.
Đứng trước chiêu này, quả thực Biệt Hàn chẳng còn không gian để tránh né. Đã sớm có chuẩn bị, nó lập tức tế ra Hắc Phong chắn trước người.
Phụp! Phụp! Phụp..!!
Mấy tia sáng bắn mạnh lên Hắc Phong, sủi bọt mờ mịt nhưng chỉ ăn mòn được một chút trên bề mặt không đáng kể.
Biệt Hàn cả mừng, nếu Hắc Phong cũng không chống đỡ được, nó chỉ còn cách chạy trốn.
Độc Giác Mã Ngưu thật khủng bố, phòng ngự cường hãn không nói, lại còn có chiếc sừng cứng rắn ngay cả thượng phẩm linh khí cũng chẳng thể tổn hại, chưa kể những tia sáng nó bắn ra có độc tính ăn mòn quái dị.
Chiêu bài duy nhất bị vô hiệu hóa, Độc Giác Mã Ngưu giận đến phát điên, hùng hục xông tới húc mạnh lên Hắc Phong.
Ầm!
Hắc Phong lung lay dữ dội nhưng vẫn đứng vững. Độc Giác Mã Ngưu thở phì phò sùi bọt mép, tiếp tục lấy trớn điên cuồng xông đến, quyết phá tan lớp chắn của Biệt Hàn.
Ầm!
Tình trạng vẫn như cũ, nhưng lần này Hắc Phong rung lắc dữ dội hơn trước. Biệt Hàn đứng phía sau, thần sắc hơi tái. Chiếc sừng trên đầu Mã Ngưu quá mạnh mẽ, luận về độ cứng rắn thượng phẩm linh khí thông thường quyết không thể bằng.
Yêu thú này lại có tu vi ngang với tu giả Tụ Linh trung kỳ đỉnh phong, mà trong trường hợp đồng cấp, yêu thú luôn mạnh hơn tu giả không ít. Hiện tại Độc Giác Mã Ngưu điên cuồng công kích khiến Biệt Hàn lực lượng cường hãn cũng thấy khó thở, sắp chịu không nổi.
Grào..!!
Thấy Mã Ngưu vẫn không mệt mỏi hung hãn xông tới, Biệt Hàn vội phóng lên cao né tránh, không dám cương ngạnh đón đỡ trực diện nữa.
Viu! Viu! Viu..!
Như đoán trước hành động Biệt Hàn, chùm tia sáng từ chiếc sừng yêu thú như chớp giật ập tới khiến nó chật vật bó tay bó chân, khó khăn lắm mới dùng Hắc Phong che chắn được hết, may mắn chưa bị thương tổn.
Rầm!
Còn chưa kịp định thần, Mã Ngưu đã bất ngờ phóng lên cao húc mạnh vào Hắc Phong làm Biệt Hàn ngã lăn ra đất, lộn mấy vòng, bụi cát bám đầy. Công kích của yêu thú có thể nói liên tu bất tận, chẳng cho Biệt Hàn lấy hơi.
Thấy Biệt Hàn lồm cồm bò dậy, Độc Giác Mã Ngưu khụt khịt mũi, sùi bọt mép tiếp tục sầm sập lướt đến. Lần này, đề phòng Biệt Hàn nhảy lên tránh né như vừa rồi, Độc Giác Mã Ngưu cẩn thận phát ra mấy chục tia sáng quái dị phong tỏa xung quanh rồi mới tấn công, miệng gầm rống thị uy.
Viu! Viu! Viu..!
Grào..!!
"Yêu thú chết tiệt!"
Biệt Hàn không dám khinh suất né tránh những tia sáng, lo sợ trong lúc nhảy lên khó lòng điều khiển Hắc Phong che chắn được như ý muốn, chẳng may ăn phải một tia thôi, độc tính ăn mòn kinh khủng kia có thể lấy mạng nó.
Hết cách, linh lực nội thể Biệt Hàn điên cuồng xoay chuyển, trút ào ào vào Hắc Phong, nghiến răng dùng cứng đối cứng.
R... Ầ... M!!
Thịch thịch..!
Biệt Hàn lẫn Hắc Phong bị Độc Giác Mã Ngưu húc văng ra ngoài cả trượng, bay khỏi cửa động. Tuy nhiên Biệt Hàn vẫn chưa đến mức trọng thương, chỉ thấy ê ẩm mình mẩy, chân tay đau nhức. Nếu so về lực phòng ngự, Độc Giác Mã Ngưu chưa chắc đã hơn nó.
Grào..!!
Độc Giác Mã Ngưu đắc ý gầm rú, cái đầu to lớn quay tới quay lui, không biết nên tiếp tục đánh đuổi Biệt Hàn hay quay vô trong thanh toán bọn Lưu Linh. Nó lo sợ truy đuổi Biệt Hàn sẽ tạo cơ hội cho đám người kia trốn thoát.
"Còn đứng đó nhìn? Các ngươi không mau ra tay đừng trách ta bỏ đi, khi đó đừng mong còn kẻ nào sống sót!"
Thấy Mã Ngưu đang lưỡng lự, Biệt Hàn lạnh giọng nhắc nhở.
Đám người Lưu Linh vốn định chờ song phương lưỡng bại câu thương, nhân cơ hội hôi của chạy trốn. Lúc này thấy ý đồ đã bị Biệt Hàn phát hiện, nghe nó hăm dọa, nào dám chần chừ, cắn răng tế linh khí tấn công Mã Ngưu.
Trừ Vương Bộc bị thương nặng nằm thoi thóp dưới đất, ba người kia đều liều mạng dồn hết linh lực vào linh khí.
Rầm! Keng..!!
Bị đánh lén ngay mông, Mã Ngưu tức giận hộc lên một tiếng, đùng đùng lao vào trong, không để tâm đến Biệt Hàn nữa.
Bọn Lưu Linh thấy vậy lập tức bay nhảy loạn xạ lên cao, nhưng Mã Ngưu đã từ dưới đất lao vọt lên, húc mạnh về phía Lưu Linh.
"Aaa..!!"
Rầm!! Rào rào..!!
Thời khắc chỉ mành treo chuông, Lưu Linh may mắn kịp nhích sang một bên tránh được cú húc như trời giáng của Mã Ngưu, thoát chết trong đường tơ kẽ tóc nhưng cũng bị dư lực hất ngã nhào xuống đất, lăn lộn rên xiết.
Trần động lung lay dữ dội, đất đá ào ào đổ xuống. Mã Ngưu rơi đùng lên mặt đất, không hề hấn gì, hai mép sủi bọt trắng xóa một lần nữa nhào đến Lưu Linh đang nằm rên rỉ.
Grào..!!
Đang khi lao sắp tới mục tiêu, Mã Ngưu bỗng cảm thấy áp lực to lớn từ trên cao ầm ầm đổ xuống, nó vội nhìn lên chỉ kịp nhìn thấy một ngọn núi to đen sì lạnh lùng giáng xuống đầu.
R...Ầ...M...!!
Máu tươi tung tóe tứ phía, văng ướt người cả bọn. Lưu Linh nằm ngay sát Hắc Phong bị dọa hồn vía lên mây, nuốt phải mấy ngụm máu Mã Ngưu, lăn ra nôn ọe khổ sở. Vừa rồi chỉ chậm một chút thôi, gã đã đi đời nhà ma, hoặc giả Hắc Phong rơi gần thêm một phân, gã cũng đi theo Mã Ngưu, dẹp lép như cái bánh tráng.
Biệt Hàn tựa vào vách động thở dốc. Khi nãy thừa cơ Mã Ngưu mải mê tấn công Lưu Linh, không đề phòng, Biệt Hàn lén khu động Hắc Phong bành trướng thể tích toàn lực đè áp xuống, kết quả thật mỹ mãn, nhất kích đắc thủ. Linh khí này lực công kích rất mạnh nhưng tốc độ thật quá chậm, trừ khi ra tay đánh lén hoặc đối thủ bị trói không thể né tránh mới mong có hiệu quả.
Hắc Phong lúc biến lớn, trọng lượng tăng lên kinh hoàng, Biệt Hàn hao tổn rất nhiều linh lực, đồng thời lực lượng cơ nhục căng ra chịu áp lực nặng nề mới chống đỡ nổi. Hiện tại cơ bắp nó căng cứng, đau nhức không thể tả.
Sau giây phút kinh hoàng, Ngọc Kha gần như nhảy cẫng lên hò hét: "Chết rồi! Nó chết rồi! Ha ha..!!"
Đinh Hương buông phịch thân mình trên đất, trải qua một phen tra tấn thần kinh, căng thẳng cực độ khiến nàng mệt mỏi vô cùng.
Lưu Linh lom khom đứng lên, dè dặt nhìn về hướng Biệt Hàn, chờ đợi phán xét. Lúc này, mạng sống những người ở đây đều tùy thuộc vào một ý niệm của tiểu sát tinh kia.
"Đến lúc các ngươi thực hiện lời hứa rồi."
Mục quang Biệt Hàn rực sáng.
Bốn người đi phía trước thi thoảng hạ giọng thì thào bàn luận gì đó. Ngọc Kha thường xuyên quay lại ném cho Biệt Hàn ánh nhìn khoái ý, chẳng rõ có âm mưu gì.
Biệt Hàn thản nhiên như không. Sau khi tỉnh lại, thương thế nó đã hoàn toàn lành lặn, hiện tại linh lực vô cùng sung mãn đủ để ứng phó bất kỳ tình huống bất lợi nếu đám người này dở trò.
Bốn người Lưu Linh, ai cũng có tu vi cao hơn Biệt Hàn nhưng tuyệt không thể bằng Lý Hách. Nếu xảy ra chuyện, Biệt Hàn tin có thể dùng thủ đoạn lôi đình diệt gọn cả đám. Dù sao Lý Hách còn có Lôi Thần Phù biến thái làm chỗ dựa, Biệt Hàn không tin đám người này sở hữu thứ tương tự như thế, đây không phải rác rưởi tràn lan khắp nơi ai cũng có được.
Xâm nhập độ mười dặm, bốn người Lưu Linh dừng lại, cẩn thận nấp sau bụi rậm.
Lưu Linh ra hiệu Biệt Hàn lại gần, đưa tay chỉ vào một hang động đen ngòm xa xa, thì thào: "Đệ vào đó dẫn dụ yêu thú ra đây. Chúng ta ở bên ngoài chuẩn bị sẵn, nó vừa ra liền ập đến cùng nhau giải quyết."
Biệt Hàn nói: "Đây là yêu thú gì? Cảnh giới ra sao?"
"Sợ rồi à? Vừa nhìn ta đã biết ngươi thuộc loại chết nhát, chẳng làm được trò trống gì. Trong động chỉ có một con sơ cấp nhị giai Độc Giác Mã Ngưu."
Ngọc Kha khinh khỉnh.
Biệt Hàn lạnh lùng: "Sơ cấp nhị giai yêu thú? Nếu chỉ có vậy, các vị đã không cần đến ta làm mồi nhử."
"Kỳ thực Kha muội nhớ nhầm thôi. Bên trong là trung cấp nhị giai yêu thú, tuy vậy nó chỉ vừa tiến giai, còn chưa ổn định cảnh giới. Biệt sư đệ không nên quá lo lắng, ngươi chỉ cần tiến vào nhử yêu thú ra ngoài, xem như hoàn thành nhiệm vụ. Mọi việc còn lại để chúng ta lo, chiến lợi phẩm nhất định chia cho đệ một phần, máu yêu thú cũng sẽ tặng riêng cho đệ."
Lưu Linh nói, vẻ mặt đầy chân thành.
"Chỉ cần nhử yêu thú ra đến đây thôi?"
Biệt Hàn trầm ngâm.
"Không. Chỗ này không thuận lợi cho chúng ta chiến đấu, Biệt đệ cố gắng đưa yêu thú đi càng xa càng tốt về phía Tây. Nơi ấy chúng ta đã bày bố sẵn cạm bẫy, chỉ cần dẫn dụ yêu thú đến đó, chắc chắn nhất cử tiêu diệt gọn."
Vương Bộc lên tiếng chỉ dẫn.
Riêng Đinh Hương nét mặt lộ vẻ bất nhẫn, len lén nhìn Biệt Hàn lắc đầu nhè nhẹ.
"Được. Chúng ta tiến hành liền chứ?"
Làm như không thấy biểu hiện khác thường của Đinh Hương, Biệt Hàn đứng lên.
Lưu Linh thấy vậy cả mừng: "Đương nhiên. Biệt đệ nhớ làm đúng những gì bọn ta dặn dò, sẽ không thiếu phần đệ."
Biệt Hàn gật nhẹ, sau đó chậm rãi đi về phía hang động, bỏ lại sau lưng những ánh mắt độc ác đang vô cùng hưng phấn.
Càng đến gần miệng hang, mùi hôi tanh càng nồng nặc. Biệt Hàn truyền linh lực vào bảo y, song thủ hờm sẵn đề phòng bất ngờ bị yêu thú tập kích. Hang động đen kịt dần nuốt trọn thân hình nó.
Đám Lưu Linh nấp bên ngoài chờ đợi, thần sắc cực kỳ khẩn trương.
Vương Bộc nhỏ giọng: "Lưu huynh nghĩ lần này có thành công không?"
Lưu Linh trầm ngâm: "Không rõ. Hy vọng tiểu tử này có chút bản lãnh, đưa Độc Giác Mã Ngưu đi xa một chút. Nếu vẫn không thành công, có lẽ chúng ta phải liên kết với Lý Giám."
"Tên đê tiện đó tham lam vô độ, liên kết với gã khác nào chúng ta hai tay dâng lên."
Ngọc Kha phản đối.
"Chẳng còn cách nào khác. Chúng ta đã mất hai người rồi, ta không cam tâm buông bỏ. Liên kết với Lý Giám ít ra cũng được phân một chén canh, có còn hơn không."
Lưu Linh thở dài, gã cũng không muốn quyết định như thế, nhưng tình huống bắt buộc khó lòng tìm được phương cách nào tốt hơn.
Vương Bộc cau mày: "Sao chúng ta không thông báo cho Mạc Danh?"
Lưu Linh lắc đầu: "Tên đó tham lam còn hơn Lý Giám! Huynh nghĩ sau khi hay chuyện, hắn sẽ chia phần cho bọn ta sao? Ta không tin!"
Mấy người nghe vậy rơi vào im lặng, cảm thấy Lưu Linh nói rất đúng.
"Gã họ Biệt kia còn rất trẻ, bọn ta làm vậy có độc ác quá không?"
Đinh Hương chợt nói, ánh mắt hơi lo lắng nhìn về miệng hang đen ngòm.
Vương Bộc hừ mũi: "Ta nói muội nhiều lần rồi, đừng quá nhân từ! Hôm nay muội không hại hắn, tương lai sẽ có ngày hắn giết muội."
"Huynh nói cứ như ai cũng là địch nhân. Bọn ta và hắn bình thủy tương phùng, chẳng có thù oán gì!"
Đinh Hương chán ngán. Vương Bộc cái gì cũng được, lại rất tốt với nàng nhưng tính tình quá mức độc ác. Trong mắt hắn, trừ nàng ra thì kẻ nào cũng có thể trở thành địch nhân, đòi chém đòi giết vì những lý do rất đơn giản.
"Không tranh cãi nữa! Làm đã làm rồi, nói gì cũng muộn. Tất cả chú ý, ta vừa cảm giác được linh lực dao động."
Lưu Linh trầm trọng nói.
Bọn họ liền im lặng, tập trung theo dõi tình hình.
Grào..!!
Ầm! Ầm!
Hang động rung chuyển. Những âm thanh va chạm chấn loạn, lẫn trong đó có tiếng yêu thú gầm rú dữ tợn.
Vút!
Từ miệng hang, Biệt Hàn gấp rút lao ra, y phục rách nát.
Theo sát ngay sau nó là con yêu thú to lớn mấy trượng, đầu trâu thân ngựa nhìn cực kỳ quái đản, trên đầu có một chiếc sừng cong nhọn hoắt rất sắc bén.
Yêu thú cơ thể to lớn cồng kềnh nhưng tốc độ hoàn toàn không chậm chút nào, lao theo sát nút Biệt Hàn, miệng liên tục gầm rống điên cuồng, nước dãi trắng xóa theo mép chảy xuống từng mảng.
Theo đúng lời căn dặn khi trước của bọn Lưu Linh, Biệt Hàn khẩn trương nhằm hướng Tây bay đi, chẳng kịp nhìn xem bọn họ có theo hay không.
"Thành công rồi! Không nghĩ tiểu tử có chút bản lãnh, tốc độ nhanh đến vậy! Tất cả mau tranh thủ thời gian."
Lưu Linh mừng như điên, dùng hết tốc lực bay đến hang động rồi chui tọt vào trong. Mấy người còn lại cũng lập tức theo sau, không dám chần chừ.
Trong lúc đó, Biệt Hàn ở phía bên kia dẫn Độc Giác Mã Ngưu bay loạn một vòng, cự ly hai bên thủy chung vẫn bảo trì ở mức bốn năm trượng, tạm thời không có gì nguy hiểm cho Biệt Hàn.
Grào..!!
Độc Giác Mã Ngưu bỗng nhiên tăng tốc, chớp mắt đã đến sau lưng Biệt Hàn, hai chân trước to lớn dẫm mạnh xuống.
Biệt Hàn thoáng giật mình nhưng vẫn kịp tràn người sang một bên tránh được.
Ầm!
Sau tiếng động kinh hãi, hai miệng hố to hiện ra. Công kích không trúng, Độc Giác Mã Ngưu càng thêm cuồng nộ, định bồi thêm một đòn, chỉ tiếc Biệt Hàn đã cấp tốc tránh xa.
Grào..!!
Yêu thú gầm rú tiếp tục lao tới chỉ muốn nghiền nát Biệt Hàn mới hả giận. Tuy nhiên Biệt Hàn vô cùng cảnh giác, tốc độ tăng lên đến cực hạn, duy trì cự ly bốn năm trượng không để Độc Giác Mã Ngưu rút ngắn.
Cứ thế một chạy một đuổi, chạy loạn xung quanh. Qua một đoạn thời gian ngắn, áng chừng lúc này bọn Lưu Linh đã vào hang, Biệt Hàn nhếch môi cười khẽ, chuyển đổi phương hướng quay lại hang động.
Grào..!!
Bị Biệt Hàn đùa giỡn, Độc Giác Mã Ngưu tức giận gầm rú. Không cần biết Biệt Hàn chạy đi đâu, nó đùng đùng nhào theo, chỉ chăm chăm xé xác Biệt Hàn làm trăm mảnh.
Yêu thú này nào phải trung cấp nhị giai bình thường như bọn Lưu Linh dối trá, tu vi nó đã đạt đến đỉnh phong, tùy thời có thể đột phá lên thượng cấp, khi đó thực lực có thể so được với tu giả Tụ Linh hậu kỳ.
Vừa rồi chui vào hang, may mà Biệt Hàn cẩn trọng đề phòng, kịp thời né tránh nên chỉ bị một kích của yêu thú sượt qua ngực. Tuy chỉ sượt qua nhưng cũng đủ xé rách y phục nó.
Dựa vào biểu hiện bọn Lưu Linh, Biệt Hàn thầm đoán bên trong hang động có thứ gì đó khiến bọn họ thèm khát. Vì vậy mới tìm cách lừa gạt nó làm vật tế thần, dẫn dụ yêu thú ra xa cho bọn họ thừa cơ xâm nhập chiếm đoạt. Thủ đoạn rất độc ác.
Đối với những kẻ mưu hại mình, Biệt Hàn không bao giờ nhân từ. Nó tương kế tựu kế giả vờ đồng ý, đưa Độc Giác Mã Ngưu dạo chơi một vòng thư giãn gân cốt rồi quay lại hang động, muốn cho song phương tiêu diệt lẫn nhau, bản thân hưởng lợi.
Biệt Hàn không nhận ra, từ sau hai lần phát cuồng, tâm tính nó dần biến chuyển, trở nên tàn độc quyết đoán hơn trước.
Biệt Hàn canh thời gian rất chuẩn. Khi nó và Độc Giác Mã Ngưu lao ập vào hang, mấy người Lưu Linh vừa đắc thủ chiến lợi phẩm đang định chạy ra.
Bọn Lưu Linh đáng thương, trên tay đang mang theo vài con ấu thú nhỏ nhắn, hình dạng giống hệt Độc Giác Mã Ngưu, dường như được sinh ra không lâu, còn chưa mở mắt. Lúc này đang tính đào tẩu, bọn gã chợt nghe tiếng gầm rống, sau đó thân hình to lớn như tòa tháp của Độc Giác Mã Ngưu sầm sầm lao tới, người nào người nấy sắc diện xám ngoét như tro tàn.
Grào..!!
Nhân cơ hội Độc Giác Mã Ngưu bị bọn Lưu Linh thu hút sự chú ý, Biệt Hàn đảo người luồn nhanh, chui ra sau lưng nó, đứng chắn ngay cửa động. Yêu thú này không phản ứng gì, chỉ giương đôi mắt to cồ cộ thù hận nhìn mấy người Lưu Linh.
Bọn Lưu Linh nhanh chóng thoái lùi, miệng gã gầm lớn: "Sao ngươi đưa nó trở lại, không làm theo phương án ta căn dặn?"
Biệt Hàn thản nhiên: "Đi được nửa đường nó bỗng nhiên quay lại, chắc là nhớ con. Ta chịu thôi!"
"Khốn kiếp! Chúng ta bị tiểu tử tính kế rồi. Mọi người mau tản ra, chuẩn bị chiến đấu!"
Lưu Linh đưa ra quyết định rất nhanh. Cả bọn không ai bảo ai đều lùi lại thật xa.
Sự lợi hại của yêu thú kia, khi trước kẻ nào cũng đã được nếm mùi. Mục đích của họ bây giờ không phải kháng cự Độc Giác Mã Ngưu, chỉ muốn tìm cơ hội lao ra ngoài chạy trốn.
Độc Giác Mã Ngưu không đến mức ngu ngốc lắm, bắt đầu nhận ra âm mưu của đám người này. Nó không vội vàng tấn công, thân hình cao to đứng chắn ngay cửa động, quyết chẳng cho kẻ nào trốn thoát.
Biệt Hàn vẫn đứng sau lưng Độc Giác Mã Ngưu, nhưng tiểu tử này tốc độ quá nhanh, lại rất giảo hoạt. Độc Giác Mã Ngưu quyết định bỏ qua, dồn hết căm thù lên bọn Lưu Linh, những kẻ dám âm mưu bắt con nó đi.
Đám Lưu Linh lúc này làm gì còn tâm trí tham tài, liền bỏ ấu thú xuống, tế ra linh khí tùy thời xuất thủ. Linh khí của bọn họ đều là phi kiếm, thứ này dễ sử dụng, uy lực lại mạnh, các tu giả trong tu chân giới đa phần đều sử dụng linh khí dạng này.
"Đánh!"
Lưu Linh phát lệnh. Bốn người lập tức điều động phi kiếm xẹt đến, đánh loạn lên cơ thể Độc Giác Mã Ngưu.
Keng! Keng! Keng..!!
Da thịt Độc Giác Mã Ngưu thập phần cứng rắn, phi kiếm chém lên chỉ lưu lại vết trắng mờ mờ. Chỉ có trung phẩm phi kiếm của Lưu Linh và Vương Bộc mới tạo được chút thương tổn cho nó, nhưng cũng chỉ để lại vài vết máu nho nhỏ không đáng kể.
Độc Giác Mã Ngưu da dày thịt béo, công kích bọn họ yếu ớt thế này, muốn hạ được nó quả thật như người si nói mộng.
Grào..!!
Bị kích thích dã tính, Độc Giác Mã Ngưu giận dữ chồm tới, hai chi trước cuồng nộ giẫm đạp xuống đám Lưu Linh.
Mấy người Lưu Linh sớm đã đề phòng, liền nhanh nhẹn tản ra, nhảy sang hai bên né tránh.
Rầm rầm!
Nơi hai chân Độc Giác Mã Ngưu giẫm xuống thủng hai cái hố, đá vụn bay loạn, bụi cát bốc cao.
Vút! Vút!
Nhân cơ hội bụi mù che thị tuyến yêu thú, Lưu Linh và Vương Bộc len lén chia làm hai hướng lao ra, mục đích trốn chạy khỏi hang động.
Grào..!!
Độc Giác Mã Ngưu không nghĩ mấy kẻ này gian xảo đến thế, chưa đánh đã chạy lại còn chia làm hai hướng khiến nó bị động, nhất thời bối rối chỉ kịp vung đuôi giáng mạnh lên người Vương Bộc, tốc độ nhanh như thiểm điện.
Phịch..!!
Đang cật lực lao ra, bất thần bị đuôi Độc Giác Mã Ngưu quất tới, Vương Bộc chẳng tài nào né kịp lĩnh trọn vào người. Gã hộc một tiếng, như bao cát bay vèo vào trong, va mạnh vào vách động rơi phịch xuống, miệng phún máu thành vòi. Nếu không có bức vách này, chẳng biết Vương Bộc sẽ bay đến tận đâu.
Trong khi đó, Lưu Linh ở phía bên kia thấy vậy mừng rỡ. Nhân lúc Độc Giác Mã Ngưu bị phân tán sự chú ý, tranh thủ cấp tốc phóng nhanh ra miệng hang đã ở trước mắt.
Thấy vậy, Biệt Hàn cười lạnh, song thủ tùy tiện phóng hai luồng linh lực cản đường Lưu Linh.
Vẻ mặt Lưu Linh không thể tin Biệt Hàn dám xuất thủ với gã, khóe môi nhếch lên, song thủ dựng ngược đánh trả. Tình thế nguy cấp, Lưu Linh toàn lực ra tay, quyết một đòn giết chết Biệt Hàn, nhanh nhanh đào tẩu.
Ầm! Ầm!
Linh lực va nhau nổ chan chát. Tu vi Lưu Linh còn xa mới bằng Lý Hách, ngay khi va chạm liền hệt con diều đứt dây bay vèo vào trong chẳng khác gì tình trạng Vương Bộc trước đó. Người gã đập mạnh lên vách động, miệng liên tục thổ ra mấy ngụm máu.
"Khốn kiếp! Không ngờ bọn ta luôn tính kế người khác, hôm nay lại bị tiểu tử chưa ráo máu đầu dắt mũi!"
Chùi máu trên miệng, Lưu Linh loạng choạng đửng lên, hằn học nói.
Grào..!!
Độc Giác Mã Ngưu hùng hục lao tới, khí thế hung mãnh vô bì.
Cả bọn nhảy loạn khắp nơi, mạnh ai nấy tránh. Nhờ địa thế trong động phức tạp, tảng đá nhấp nhô, tạm thời mấy người Lưu Linh vẫn cầm cự được, chưa đến nỗi mất mạng.
Chật vật tránh né, Ngọc Kha trợn mắt hét to: "Tiểu tử độc ác! Còn không mau cho chúng ta ra ngoài, ngươi muốn làm gì?"
Biệt Hàn nhếch môi: "Độc ác?! Câu này phải dành cho các ngươi. Chúng ta không thù không oán lại nhẫn tâm lấy ta làm mồi. Các ngươi có trách hãy tự trách mình, hôm nay ngoan ngoãn táng thân ở đây đi."
Nghe vậy, Ngọc Kha càng thêm điên tiết: "Ta mà thoát ra được bên ngoài, ngươi đừng trách! Ở đây ai cũng là cao thủ bài danh trên Chiến Bảng, Vương huynh Lưu huynh đều nằm trong tốp hai mươi người đứng đầu. Ngươi biết khôn mau trợ giúp bọn ta, khi đó ta sẽ lưu tình cho ngươi con đường sống."
"Tốp hai mươi? Chẳng phải còn không đỡ được một chiêu của ta sao?"
Biệt Hàn lãnh đạm.
Ngọc Kha ngơ ngẩn, chợt nhớ ra vừa rồi Lưu Linh và Biệt Hàn đã giao thủ, hiện giờ Lưu Linh còn đứng chưa vững, mặt mày trắng bệch.
"Biệt Khuất? Đây chắc chỉ là giả danh, nếu ta đoán không nhầm, ngươi chính là Biệt Hàn gần đây vừa đánh bại Lý Hách, thanh danh vang dội?"
Lưu Linh nấp sau một tảng đá lớn, khàn giọng nói.
Biệt Hàn lười đáp, khóe môi hơi cong lên.
Đám người Lưu Linh khổ sở không nói nên lời, phen này đúng là tự lấy đá đập chân mình. Nếu biết tiểu tử kia chính là Biệt Hàn, có mười cái mạng bọn họ cũng không dám trêu vào, giờ hối tiếc đã muộn.
Ngọc Kha càng run rẩy gấp bội, miệng há ra không ngậm lại được, thiếu điều té xỉu tại chỗ.
Grào..!!
Độc Giác Mã Ngưu liên tục đánh hụt, điên tiết lao tới bọn Lưu Linh, bốn chân đánh loạn khắp nơi. Những chỗ nó đi qua, đá tảng đều vỡ vụn, tình trạng cực kỳ kinh khủng.
Đám Lưu Linh nhanh nhẹn chạy vòng quanh, lợi dụng địa hình quanh co nhấp nhô trong động né tránh công kích của Độc Giác Mã Ngưu, cố câu thời gian được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Độc Giác Mã Ngưu có phần tham lam, muốn giết sạch bọn họ, không cho kẻ nào trốn thoát. Nó vừa tiến công vừa cẩn trọng đề phòng, cố gắng không để lộ sơ hở cho ai chạy ra, thế nên hành động hơi khó khăn. Nhờ vậy bọn Lưu Linh mới trụ được đến lúc này.
Dù sao tình trạng Lưu Linh còn đỡ, bị thương không quá nặng sau khi so chiêu với Biệt Hàn, gắng gượng lê thân chạy được. Vương Bộc phải nhờ đến Đinh Hương vác theo, khi nãy bị đuôi yêu thú quất mạnh khiến gã gãy cả chục xương sườn, đứng còn không nổi nói gì chạy trốn.
Phải mang theo Vương Bộc khiến tốc độ Đinh Hương giảm sút, di chuyển kém linh hoạt dần dần đã bị Độc Giác Mã Ngưu đuổi kịp. Yêu thú gào lên váng động, hai chi trước như bão táp cuộn đến.
Ào..!!
Đinh Hương hồn bất phụ thể, lại không đành lòng vứt bỏ Vương Bộc tháo chạy một mình, chỉ biết lặng người nhìn hai chân yêu thú từ trên cao giáng xuống, khóe mắt lấp lánh ngấn lệ.
Bùng! Keng..!!
Ngay sát na chân Độc Giác Mã Ngưu đạp xuống đầu hai người, phi kiếm sáng chói ánh vàng xẹt đến, mạnh mẽ đánh bạt nó sang một bên, cứu mạng bọn họ.
Grào..!!
Độc Giác Mã Ngưu cuồng nộ nhìn Biệt Hàn, ý muốn hỏi tại sao khi nãy giúp nó mà giờ lại quay sang công kích. Chân trước nó xuất hiện vết thương khá sâu, máu tươi phún ra. Phi kiếm của Biệt Hàn thuộc dạng mạnh mẽ trong hàng ngũ thượng phẩm linh khí, phòng ngự Độc Giác Mã Ngưu tuy cường hãn nhưng còn chưa đến mức đỡ được linh khí cấp bậc này.
Từ cõi chết trở về, Đinh Hương cùng Vương Bộc mừng không thể nói hết, nét mặt vẫn còn kinh hãi thất sắc, như chưa tin được mình còn sống.
"Đa tạ!"
Đinh Hương ấp úng nói.
Thấy tình hình biến chuyển, Lưu Linh khấp khởi mừng thầm. Gã gấp rút hô lớn: "Biệt huynh xin cứu mạng, bọn ta sai rồi, không nên tính kế huynh!"
Biệt Hàn ra tay cứu Đinh Hương vì lúc trước nàng có lòng muốn giúp nó, xem như trả chút ân tình. Riêng bọn Lưu Linh, Ngọc Kha, Biệt Hàn không có ý định buông tha, giữ lại hoàn toàn không có lợi, chỉ chuốc họa về sau.
Thần sắc Biệt Hàn lãnh đạm: "Các ngươi lập mưu ám hại ta, giờ lại cầu cứu, dễ thế sao? Muốn sống cũng được, giúp ta tiêu diệt yêu thú này, sau đó ta sẽ cho tất cả rời đi."
Lưu Linh dở khóc dở cười, miệng méo xệch: "Biệt huynh đừng đùa! Độc Giác Mã Ngưu da dày thịt béo, phòng ngự biến thái, tu vi lại cao, cho dù có thượng phẩm linh khí chỉ sợ bọn ta còn chưa đấu nổi."
"Đó là chuyện của các ngươi, không liên quan đến ta!" Biệt Hàn lắc đầu, nhìn Đinh Hương: "Ngươi muốn sống thì mau buông gã đó, ta sẽ cho ra ngoài. Nhược bằng quyết cùng chết với gã, ta cũng không ngại thành toàn."
Đinh Hương hết nhìn Biệt Hàn, lại nhìn Vương Bộc sắc diện nhợt nhạt trong tay, sau cùng nàng lắc đầu, tỏ ý từ chối.
Vương Bộc thều thào: "Muội đi đi! Ở lại bất quá cùng chết với ta thôi, không được gì.."
Đinh Hương đưa tay bịt miệng gã lại, không cho nói nữa. Nàng mím chặt môi, ánh mắt tỏ rõ sự cương quyết không chịu rời đi.
Trong lúc song phương nói qua lại, Độc Giác Mã Ngưu đứng giữa liên tục xoay tới xoay lui. Lưỡng đầu thọ địch, đặc biệt là tiểu tử đứng bên ngoài kia đem lại cho nó cảm giác nguy hiểm, lâm vào trạng thái tiến thoái lưỡng nan, chẳng biết nên làm thế nào mới phải.
Lưu Linh cắn chặt răng, đưa ra quyết định ngay cả gã cũng chưa bao giờ nghĩ bản thân sẽ làm: "Biệt huynh xin cứu chúng ta! Sau này mạng chúng ta thuộc về huynh, sai đâu đánh đó, tuyệt không dám trái lệnh!"
Bọn Ngọc Kha, Đinh Hương nghe thế đều giật mình run bắn, dù không cam lòng nhưng sau đó vẫn tỏ vẻ chấp nhận, chỉ cần bảo toàn tính mạng.
Trước đó Biệt Hàn chưa từng nghĩ đến chuyện này, hiện tại nghe Lưu Linh đề nghị, nó hơi động tâm.
Nội Cốc chia năm xẻ bảy rất nhiều thế lực, muốn tự bảo vệ bản thân, Biệt Hàn cần có thế lực của riêng mình.
Nó chưa điên cuồng đến mức nghĩ mình là vô địch, chỉ một tên Lý Hách hạng mười Chiến Bảng đã khiến nó cực kỳ chật vật, những kẻ phía trên gã tuyệt đối có thực lực cực mạnh, thủ đoạn tầng tầng lớp lớp. Công bằng quyết đấu cùng họ, Biệt Hàn không phải đối thủ. Đó là chưa nói những kẻ đó còn có không ít thủ hạ, rõ ràng nó rơi vào thế yếu.
Huống chi thực lực đám người Lưu Linh cũng không tệ, có họ dưới trướng sẽ giúp Biệt Hàn đỡ rất nhiều phiền toái. Tỷ như sai sử họ đi kiếm máu yêu thú, Biệt Hàn sẽ đỡ tốn thời gian, dành cho việc tu luyện. Ý nghĩ này khiến nó càng thêm động tâm.
"Ta dựa vào gì để tin các ngươi?"
Biệt Hàn trầm giọng.
Thấy nó đã có dấu hiệu lay chuyển, Lưu Linh vội nói: "Bọn ta có thể lập thệ, quyết không bao giờ phản bội Biệt huynh!"
"Ta không tin các ngươi. Nhưng nếu đồng ý để ta thi triển cấm chế, lại là chuyện khác."
Biệt Hàn mỉm cười. Trong mớ thông tin hỗn độn nó sở hữu, có vài cấm chế khá hữu dụng dùng để kiểm soát kẻ khác.
Đang khi Lưu Linh còn suy nghĩ, Độc Giác Mã Ngưu bỗng hùng hục lao đến Biệt Hàn. Nó đã đưa ra quyết định, muốn tiêu diệt Biệt Hàn trước, đám người vô dụng kia để sau.
Biết trước thế nào yêu thú cũng nhắm vào mình, Biệt Hàn nhích động hai ngón tay điều khiển phi kiếm sáng rực chém mạnh xuống.
Đã biết sự lợi hại của phi kiếm, Độc Giác Mã Ngưu nhanh nhẹn hất mạnh đầu, chiếc sừng bên trên cường ngạnh va mạnh vào phi kiếm.
Choang..!!
Tiếng động rền rĩ đinh tai nhức óc. Phi kiếm bị chiếc sừng đánh bay về phía sau, bề mặt dính một lớp dịch thủy nhầy nhụa màu xanh đen, lập tức ảm đạm mờ nhạt.
Không cho Biệt Hàn có cơ hội chuyển mình, chiếc sừng trên đầu Mã Ngưu bất thần xẹt ra một tia sáng bên ngoài bao phủ lớp màng xanh đen hôi thối, tốc độ cực kỳ mau lẹ.
Biệt Hàn thất kinh hồn vía, thần tốc nhảy sang một bên, chỉ thiếu chút nữa dính đòn.
Phụp!
Tia sáng xanh đen xuyên vào vách động một lỗ sâu hoắm, xung quanh sủi bọt, từng làn khói tanh hôi bốc lên. Những mẩu đá cạnh đó liền bị ăn mòn, thoáng chốc thu nhỏ thể tích rồi biến mất.
Biệt Hàn hít sâu một hơi, đổ mồ hôi lạnh. Khi nãy nếu không kịp né tránh, có thể người nó đã thủng một lỗ, bị ăn mòn đến cả xương cốt cũng chẳng còn. Thật quá nguy hiểm!
Grào..!!
Đánh hụt Biệt Hàn, Độc Giác Mã Ngưu lồng lộn nhảy lên, chiếc sừng liên tục bắn ra cả chục tia sáng, ý đồ bao vây không cho Biệt Hàn cơ hội trốn thoát.
Đứng trước chiêu này, quả thực Biệt Hàn chẳng còn không gian để tránh né. Đã sớm có chuẩn bị, nó lập tức tế ra Hắc Phong chắn trước người.
Phụp! Phụp! Phụp..!!
Mấy tia sáng bắn mạnh lên Hắc Phong, sủi bọt mờ mịt nhưng chỉ ăn mòn được một chút trên bề mặt không đáng kể.
Biệt Hàn cả mừng, nếu Hắc Phong cũng không chống đỡ được, nó chỉ còn cách chạy trốn.
Độc Giác Mã Ngưu thật khủng bố, phòng ngự cường hãn không nói, lại còn có chiếc sừng cứng rắn ngay cả thượng phẩm linh khí cũng chẳng thể tổn hại, chưa kể những tia sáng nó bắn ra có độc tính ăn mòn quái dị.
Chiêu bài duy nhất bị vô hiệu hóa, Độc Giác Mã Ngưu giận đến phát điên, hùng hục xông tới húc mạnh lên Hắc Phong.
Ầm!
Hắc Phong lung lay dữ dội nhưng vẫn đứng vững. Độc Giác Mã Ngưu thở phì phò sùi bọt mép, tiếp tục lấy trớn điên cuồng xông đến, quyết phá tan lớp chắn của Biệt Hàn.
Ầm!
Tình trạng vẫn như cũ, nhưng lần này Hắc Phong rung lắc dữ dội hơn trước. Biệt Hàn đứng phía sau, thần sắc hơi tái. Chiếc sừng trên đầu Mã Ngưu quá mạnh mẽ, luận về độ cứng rắn thượng phẩm linh khí thông thường quyết không thể bằng.
Yêu thú này lại có tu vi ngang với tu giả Tụ Linh trung kỳ đỉnh phong, mà trong trường hợp đồng cấp, yêu thú luôn mạnh hơn tu giả không ít. Hiện tại Độc Giác Mã Ngưu điên cuồng công kích khiến Biệt Hàn lực lượng cường hãn cũng thấy khó thở, sắp chịu không nổi.
Grào..!!
Thấy Mã Ngưu vẫn không mệt mỏi hung hãn xông tới, Biệt Hàn vội phóng lên cao né tránh, không dám cương ngạnh đón đỡ trực diện nữa.
Viu! Viu! Viu..!
Như đoán trước hành động Biệt Hàn, chùm tia sáng từ chiếc sừng yêu thú như chớp giật ập tới khiến nó chật vật bó tay bó chân, khó khăn lắm mới dùng Hắc Phong che chắn được hết, may mắn chưa bị thương tổn.
Rầm!
Còn chưa kịp định thần, Mã Ngưu đã bất ngờ phóng lên cao húc mạnh vào Hắc Phong làm Biệt Hàn ngã lăn ra đất, lộn mấy vòng, bụi cát bám đầy. Công kích của yêu thú có thể nói liên tu bất tận, chẳng cho Biệt Hàn lấy hơi.
Thấy Biệt Hàn lồm cồm bò dậy, Độc Giác Mã Ngưu khụt khịt mũi, sùi bọt mép tiếp tục sầm sập lướt đến. Lần này, đề phòng Biệt Hàn nhảy lên tránh né như vừa rồi, Độc Giác Mã Ngưu cẩn thận phát ra mấy chục tia sáng quái dị phong tỏa xung quanh rồi mới tấn công, miệng gầm rống thị uy.
Viu! Viu! Viu..!
Grào..!!
"Yêu thú chết tiệt!"
Biệt Hàn không dám khinh suất né tránh những tia sáng, lo sợ trong lúc nhảy lên khó lòng điều khiển Hắc Phong che chắn được như ý muốn, chẳng may ăn phải một tia thôi, độc tính ăn mòn kinh khủng kia có thể lấy mạng nó.
Hết cách, linh lực nội thể Biệt Hàn điên cuồng xoay chuyển, trút ào ào vào Hắc Phong, nghiến răng dùng cứng đối cứng.
R... Ầ... M!!
Thịch thịch..!
Biệt Hàn lẫn Hắc Phong bị Độc Giác Mã Ngưu húc văng ra ngoài cả trượng, bay khỏi cửa động. Tuy nhiên Biệt Hàn vẫn chưa đến mức trọng thương, chỉ thấy ê ẩm mình mẩy, chân tay đau nhức. Nếu so về lực phòng ngự, Độc Giác Mã Ngưu chưa chắc đã hơn nó.
Grào..!!
Độc Giác Mã Ngưu đắc ý gầm rú, cái đầu to lớn quay tới quay lui, không biết nên tiếp tục đánh đuổi Biệt Hàn hay quay vô trong thanh toán bọn Lưu Linh. Nó lo sợ truy đuổi Biệt Hàn sẽ tạo cơ hội cho đám người kia trốn thoát.
"Còn đứng đó nhìn? Các ngươi không mau ra tay đừng trách ta bỏ đi, khi đó đừng mong còn kẻ nào sống sót!"
Thấy Mã Ngưu đang lưỡng lự, Biệt Hàn lạnh giọng nhắc nhở.
Đám người Lưu Linh vốn định chờ song phương lưỡng bại câu thương, nhân cơ hội hôi của chạy trốn. Lúc này thấy ý đồ đã bị Biệt Hàn phát hiện, nghe nó hăm dọa, nào dám chần chừ, cắn răng tế linh khí tấn công Mã Ngưu.
Trừ Vương Bộc bị thương nặng nằm thoi thóp dưới đất, ba người kia đều liều mạng dồn hết linh lực vào linh khí.
Rầm! Keng..!!
Bị đánh lén ngay mông, Mã Ngưu tức giận hộc lên một tiếng, đùng đùng lao vào trong, không để tâm đến Biệt Hàn nữa.
Bọn Lưu Linh thấy vậy lập tức bay nhảy loạn xạ lên cao, nhưng Mã Ngưu đã từ dưới đất lao vọt lên, húc mạnh về phía Lưu Linh.
"Aaa..!!"
Rầm!! Rào rào..!!
Thời khắc chỉ mành treo chuông, Lưu Linh may mắn kịp nhích sang một bên tránh được cú húc như trời giáng của Mã Ngưu, thoát chết trong đường tơ kẽ tóc nhưng cũng bị dư lực hất ngã nhào xuống đất, lăn lộn rên xiết.
Trần động lung lay dữ dội, đất đá ào ào đổ xuống. Mã Ngưu rơi đùng lên mặt đất, không hề hấn gì, hai mép sủi bọt trắng xóa một lần nữa nhào đến Lưu Linh đang nằm rên rỉ.
Grào..!!
Đang khi lao sắp tới mục tiêu, Mã Ngưu bỗng cảm thấy áp lực to lớn từ trên cao ầm ầm đổ xuống, nó vội nhìn lên chỉ kịp nhìn thấy một ngọn núi to đen sì lạnh lùng giáng xuống đầu.
R...Ầ...M...!!
Máu tươi tung tóe tứ phía, văng ướt người cả bọn. Lưu Linh nằm ngay sát Hắc Phong bị dọa hồn vía lên mây, nuốt phải mấy ngụm máu Mã Ngưu, lăn ra nôn ọe khổ sở. Vừa rồi chỉ chậm một chút thôi, gã đã đi đời nhà ma, hoặc giả Hắc Phong rơi gần thêm một phân, gã cũng đi theo Mã Ngưu, dẹp lép như cái bánh tráng.
Biệt Hàn tựa vào vách động thở dốc. Khi nãy thừa cơ Mã Ngưu mải mê tấn công Lưu Linh, không đề phòng, Biệt Hàn lén khu động Hắc Phong bành trướng thể tích toàn lực đè áp xuống, kết quả thật mỹ mãn, nhất kích đắc thủ. Linh khí này lực công kích rất mạnh nhưng tốc độ thật quá chậm, trừ khi ra tay đánh lén hoặc đối thủ bị trói không thể né tránh mới mong có hiệu quả.
Hắc Phong lúc biến lớn, trọng lượng tăng lên kinh hoàng, Biệt Hàn hao tổn rất nhiều linh lực, đồng thời lực lượng cơ nhục căng ra chịu áp lực nặng nề mới chống đỡ nổi. Hiện tại cơ bắp nó căng cứng, đau nhức không thể tả.
Sau giây phút kinh hoàng, Ngọc Kha gần như nhảy cẫng lên hò hét: "Chết rồi! Nó chết rồi! Ha ha..!!"
Đinh Hương buông phịch thân mình trên đất, trải qua một phen tra tấn thần kinh, căng thẳng cực độ khiến nàng mệt mỏi vô cùng.
Lưu Linh lom khom đứng lên, dè dặt nhìn về hướng Biệt Hàn, chờ đợi phán xét. Lúc này, mạng sống những người ở đây đều tùy thuộc vào một ý niệm của tiểu sát tinh kia.
"Đến lúc các ngươi thực hiện lời hứa rồi."
Mục quang Biệt Hàn rực sáng.
/31
|