Nguyệt nhi nghe Tống Lâm nói vậy thì cảm thấy vô cùng lo lắng. Sầm Khắc thực lực cường hãn còn không trụ nổi trong Vô Thanh động một năm, nói gì tới Biệt Hàn còn yếu kém lại phải chịu án phạt những ba năm thời gian đằng đẳng.
Nàng níu trường bào La Phi cầu xin: "Sư phụ, người không phải muốn dồn đầu gỗ vào chỗ chết chứ? Xin người đừng làm vậy, Nguyệt nhi đau lòng chết mất!"
La Phi không quay lại, chỉ nghiêm giọng: "Tu giả cần phải cắt đứt thất tình lục dục mới mong đắc thành tiên đạo. Con và hắn chỉ như bèo nước gặp nhau, sao phải đau lòng?"
Bất ngờ bị vặn hỏi, Nguyệt nhi không biết trả lời thế nào, ấp úng một lúc mới nói: "Đúng là con và đầu gỗ chỉ gặp qua đôi lần, nhưng đâu phải vì vậy mà không thể trở thành bằng hữu tốt? Sư phụ đâu cần làm vậy với hắn.."
"Mỗi việc làm của ta đều có ẩn ý trong đó, sau này con sẽ hiểu. Đừng nói nữa!"
La Phi nhẹ lắc đầu.
Gương mặt mỹ lệ còn khá non nớt của Nguyệt nhi xịu xuống, buồn bã như đóa hoa đang hé nở chợt héo rũ.
"Muội đừng nói thêm sẽ khiến sư phụ tức giận, như vậy không tốt! Những suy tính của người, chúng ta không thể biết được."
Tống Lâm bất nhẫn lên tiếng khuyên nhủ, nhưng thần sắc Nguyệt nhi cũng chẳng khá lên được chút nào.
Trong lúc Nguyệt nhi vì Biệt Hàn mà cầu tình thì trong Thần Điện mọi người bàn tán xôn xao.
Vô Thanh động đã quá nổi tiếng trong Thần Môn, thậm chí danh tiếng lan xa khắp tu chân giới, không ai không biết. Đây là địa phương ám ảnh nhất, chỉ nghe cái tên cũng khiến người ta sợ hãi, bất giác rùng mình như bị gió lạnh thổi qua người.
Hỏa Phượng tiên tử có chút khó hiểu nhìn La Phi, nhỏ giọng: "La huynh, ta không rõ vì sao huynh lại trừng phạt tiểu bối kia nặng như vậy. Hắn vô tội!"
"Chuyện này thứ cho ta không thể đáp lời muội."
La Phi điềm nhiên nói.
Hỏa Phượng tiên tử không hỏi thêm. Xưa nay La Phi luôn có nhiều hành động rất thần bí, tuy vậy mỗi việc hắn làm đều có ý đồ hẳn hoi, chưa bao giờ phí công cho những chuyện vô nghĩa. Nàng tin lần này cũng vậy.
Mấy người Lăng Khiếu, Khấu Biền và phu phụ Triết Giang đưa mắt nhìn nhau. Lần này bọn họ đến đây không chỉ để tham dự phiên xét xử Biệt Hàn cho vui, mà đều có mục đích. Trong đó quan trọng nhất là phải dồn tiểu tử kia vào chỗ chết, nhất quyết không để hắn sống.
Lý do rất đơn giản. Một gã trẻ tuổi chưa đến mười lăm có thể đồ sát mấy chục nhân tài đồng môn, có nghĩ bằng mông thì ai cũng hiểu hắn chính là thiên tài. Đã có tiềm lực mạnh, tâm tính lại vô cùng tàn độc quyết đoán, trong mắt những đại nhân vật có tầm nhìn xa như Lăng Khiếu thì Biệt Hàn chính là cái gai cần phải trừ khử, tốt nhất tiêu diệt từ trong trứng nước, ngay khi hắn còn chưa trưởng thành.
Nếu cho Biệt Hàn thời gian phát triển, tương lai có thành mối nguy, ngáng đường bọn họ không thì vẫn còn khó nói. Nhưng cẩn tắc vô ưu, lo xa chẳng bao giờ thừa.
Bọn họ không nghĩ La Phi sẽ xử tử Biệt Hàn. Bởi vì đặt vào vị trí bọn họ, họa điên mới tự tay bóp chết thiên tài dưới trướng của mình. Vài chục đệ tử có là bao, chết nhiều hơn cũng được, bấy nhiêu đổi lấy một đệ tử thiên tài tiềm năng vô song cũng rất đáng giá.
Nào ngờ hành động của La Phi vượt ra ngoài suy nghĩ của mấy người Lăng Khiếu. Dù không giết Biệt Hàn nhưng lại giam hắn vào cái động quái quỷ kia thì có khác gì. Việc làm này khiến bọn họ vốn định cùng nhau gây áp lực, buộc La Phi xử tội Biệt Hàn trở thành vô ích. Chết trước chết sau gì cũng là chết, không cần vì thế mà trở mặt với La Phi. Gã này nhìn bề ngoài hiền lành vô hại nhưng bọn họ thừa biết con người thật ẩn bên trong gã ra sao.
"La huynh xử sự công minh, Lăng mỗ bội phục!"
Lăng Khiếu là người đầu tiên lên tiếng tán thành. Chuyện này hắn cầu còn không được, đương nhiên ủng hộ hết lòng.
"Còn trẻ như vậy đã phải chết, thật quá đáng tiếc! Tiểu đệ đệ, tỷ tỷ muốn giúp ngươi cũng không thể."
Sa Mạn uốn éo cơ thể hở hang từng mảng da thịt trắng bóc, cử chỉ tựa như muốn câu dẫn Biệt Hàn. Nữ nhân này hoàn toàn xứng với câu" Già không bỏ, nhỏ chẳng tha".
Biệt Hàn không hiểu gì, có phần ngơ ngác. Thoạt nghe hình phạt của nó không nặng lắm, nhưng sao mắt mọi người nhìn nó cứ như nhìn người chết. Những cảm xúc thương hại, trào phúng, hả hê từ họ phát ra, pha lẫn vào nhau quấn quanh Biệt Hàn.
Chợt có đệ tử đi vào bẩm báo: "Bẩm môn chủ, bên ngoài có người xin cầu kiến."
La Phi cau mày: "Người đến có xưng là ai không?"
"Bẩm, người đó tự xưng là sứ giả của giới chủ. Y có đưa lệnh bài nhờ đệ tử chuyển lên cho môn chủ."
Hai tay đệ tử nọ cung kính dâng lên một mảnh ngọc bội nhỏ chỉ bằng nửa bàn tay màu đỏ chót.
Không thấy La Phi có hành động nào, mảnh ngọc bội bỗng trôi nổi trên không, bồng bềnh bay vào tay hắn.
Lướt mắt qua ngọc bội, sắc diện La Phi trở nên trầm trọng, hạ lệnh: "Mau mời sứ giả vào!"
Gã đệ tử lập tức chạy ra ngoài.
"Giới chủ sao tự dưng cử sứ giả đến đây, lại còn mang theo Huyết Bài? Xem ra sắp có trò vui rồi đây!"
Sa Mạn cười nụ.
Khấu Biền vẫn giấu kín người trong bộ trường bào đen, giọng khàn khàn nói: "Chắc chắn sứ giả đến có liên quan tới tiểu tử kia. Hắn thật có mặt mũi, ngay cả giới chủ cũng không thể ngồi yên."
"Khấu cốc chủ đừng vội đoán mò. Biết đâu lần này sứ giả tới vì giới chủ muốn cầu tình cho Biệt Hàn thì sao?"
Lăng Khiếu cười ha hả. Câu nói của hắn đơn thuần chỉ là châm biếm, đương nhiên không ai tin nhân vật như giới chủ lại ra mặt vì một tiểu tử xa lạ, không thân thích.
"Ta thấy các vị như rất vui khi người gặp nạn! Nên nhớ, cười người hôm trước, hôm sau người cười."
Hỏa Phượng tiên tử thấy chướng mắt, bĩu môi nói.
Triết Giang cười tà: "Ấy chết, tiên tử đừng nên nhân cơ hội kết thân với La huynh, rồi đổ vấy tội lỗi lên đầu bọn ta chứ? Tối độc phụ nhân tâm không sai, bất quá tiên tử càng khiến ta muốn chinh phục. Không biết cảm giác khi.."
"Câm miệng. Ngươi còn dám nói lời dơ bẩn đừng trách ta không khách sáo!"
Hỏa Phượng tiên tử vỗ mạnh ngọc thủ lên thành ghế, tức giận ngắt lời.
"Ha ha, không nói thì không nói. Mỹ nhân đúng thật là mỹ nhân, ngay cả lúc giận cũng xinh đẹp như vậy, khiến ta khó cầm lòng!"
Triết Giang xua loạn, bộ dáng rất sợ Hỏa Phượng tiên tử nổi giận lôi đình, nhưng lời nói của y hoàn toàn ngược lại.
Lúc này, một thanh niên diện mạo bình thường khoan thai đi vào. Nếu ném thanh niên này vào biển người, chắc chắn chẳng ai thèm chú ý đến, bởi gã bình thường trên cả bình thường. Nhưng sát khí từ gã tỏa ra lại không bình thường chút nào, cực kỳ đậm đặc.
Phải giết bao nhiêu người mới cô đọng sát khí đến vậy? Toàn trường đều có chung câu hỏi này.
"Người tới là Lôi Tế. Lần này chỉ sợ có chuyện thật rồi."
Một số người có kiến thức nhanh chóng nhận ra thanh niên kia, thì thào với nhau.
"Lôi Tế bái kiến La môn chủ và các vị tông chủ."
Dưới ánh nhìn soi mói của mọi người, thanh niên Lôi Tế bình thản đi tới, mắt nhìn thẳng phía trước. Cứ như trong Thần Điện, trừ các vị nhất môn chi chủ ra, kỳ dư chẳng còn ai đáng cho gã để vào mắt. Khi chào mấy người La Phi, gã cũng chỉ hơi khom người.
"Lôi huynh đệ không cần đa lễ. Mời ngồi!"
La Phi liền nói, tay đưa về hướng chiếc ghế vừa được lấy ra đặt ngay vị trí phía trên đại trưởng lão. Điều này nói lên địa vị của Lôi Tế còn cao hơn đại trưởng lão một bậc.
"Không cần. Hôm nay tiểu đệ từ vạn dặm xa xôi tới đây chỉ để chuyển lời của giới chủ giao phó. Sau khi nói xong sẽ đi ngay."
Sắc mặt Lôi Tế bình thản, không vì được xem trọng mà đắc ý.
"Có việc gì Lôi huynh đệ cứ nói." La Phi gật đầu.
"Đây có phải chính là Biệt Hàn?" Lôi Tế bất ngờ quay nhìn Biệt Hàn: "Không rõ La môn chủ định xử trí hắn thế nào?"
La Phi thầm kêu khổ, ngay câu đầu tiên đã cho thấy mục đích tới đây lần này của Lôi Tế, quả nhiên nhắm vào Biệt Hàn.
Nghĩ vậy nhưng ngoài mặt La Phi vẫn bình đạm nói: "Vừa rồi trước mặt tất cả mọi người, ta đã tuyên phạt hắn diện bích sám hối tại Vô Thanh động trong ba năm. Lôi huynh đệ hỏi vậy, không biết có ý gì?"
"Trước khi đi, giới chủ đã đặc biệt căn dặn tiểu đệ chuyển lời thật chính xác, không được sai sót dù chỉ một từ. Biệt Hàn còn rất trẻ mà tâm tính đã quá độc ác, một đêm sát hại gần năm chục huynh đệ đồng môn. Hắn còn sống ngày nào chính là mối họa tiềm ẩn cho mọi người ngày ấy. Vì vậy giới chủ hy vọng La môn chủ lập tức xử tử Biệt Hàn, không thể buông tha."
Trong lúc truyền đạt, mục quang Lôi Tế khẽ đảo qua Biệt Hàn, sắc mặt dửng dưng như thể những lời gã nói không liên quan gì đến Biệt Hàn đang quỳ gần đó.
"Có thật giới chủ nói như vậy?" La Phi lạnh giọng.
"Những gì tiểu đệ vừa nói chính là nguyên văn, không hề sai lệch."
La Phi cả cười: "Xưa nay giới chủ chỉ có trách nhiệm xử lý những việc xảy ra trong Tinh giới. Sao lần này lại xen cả vào chuyện riêng của Thần Môn? Liệu có nhầm lẫn gì chăng?"
"Tiểu đệ chỉ có nhiệm vụ truyền đạt mệnh lệnh từ giới chủ. Nếu La môn chủ có khúc mắc, cứ việc tìm đến giới chủ để được tỏ tường."
Ngữ khí Lôi Tế không chút gì kiêng nể nhân vật đứng đầu đại tông môn như La Phi.
"Ha ha..." La Phi cười một tràng rồi lạnh lùng thốt: "Lôi huynh đệ về nói lại với giới chủ. Những việc khác ta có thể nghe theo hắn sắp xếp, nhưng đây là chuyện riêng của Thần Môn, ta thân là môn chủ tự có chủ ý."
"Như vậy, ý La môn chủ muốn kháng lệnh?"
Lôi Tế cao giọng.
"Kháng lệnh?" La Phi giận quá hóa cười: "Trước giờ chúng ta chủ trương hợp tác với giới chủ vì muốn giữ gìn bình yên cho Tinh giới. Coi bộ lâu ngày, giới chủ già cả nên dần quên, nghĩ ta là thuộc hạ của hắn để ra mệnh lệnh? Thật buồn cười!"
Lôi Tế nhìn La Phi thật lâu, nói: "La môn chủ cho ta xin lại Huyết Bài."
"Cứ tự nhiên."
La Phi ném nhẹ ngọc bội về phía Lôi Tế, gã nhanh chóng chụp lấy.
Sau khi cầm Huyết Bài trong tay, Lôi Tế đưa lên cao, gằn giọng: "La môn chủ đừng quên vật này có khả năng ghi lại hình ảnh và âm thanh. Những gì ngươi vừa nói đều đã được nó lưu giữ. Nếu chuyện này tới tai giới chủ, thiết nghĩ La môn chủ tự biết hậu quả thế nào."
"Ngươi đe dọa ta? Đừng nghĩ có giới chủ chống lưng rồi tự cho ngươi có quyền đứng trước mặt ta khua môi múa mép. Cút, còn lảm nhảm đừng trách ta xuất thủ, tự tay tiễn ngươi đi!"
Lôi Tế đã không nể mặt, La Phi cũng chẳng cần khách khí, thẳng thừng trục khách, không cho gã chút thể diện nào.
"Nghe danh La môn chủ đã lâu, quả nhiên đảm lược hơn người. Được lắm! Ngươi chờ đó."
Lôi Tế tức giận ném lại một câu, quay người bay đi, thoáng chốc đã mất dạng.
Lôi Tế đi rồi, La Phi nét mặt âm trầm, đôi mày kiếm rậm rạp cau lại, âm thầm tính toán.
"La huynh, giới chủ không phải người mà chúng ta có thể trêu vào.."
Hỏa Phượng tiên tử lo âu.
"Làm cũng đã làm rồi, còn sợ gì nữa? Muội bảo ta phải làm sao, tuân lệnh lão già lẩm cẩm đó, giết chết tiểu tử kia?"
La Phi cau mặt.
Hỏa Phượng tiên tử lắc đầu: "Muội không có ý đó. Huynh nói đúng, hiện tại cần phải bình tĩnh tìm đối sách. Có thể không lâu nữa, Thần Môn sẽ trải qua một hồi phong ba."
"Việc này ta đã có cách, muội không phải lo!"
La Phi mỉm cười. Sau một hồi giận dữ, hắn nhanh chóng lấy lại thần thái ung dung, bình tịnh như núi.
Tâm tư Hỏa Phượng tiên tử thoáng xao động, không kìm được sự ngưỡng mộ. Từ lâu nàng âm thầm trao tình cảm cho nam nhân này, chính vì dáng vẻ bễ nghễ không sợ trời không sợ đất kia của hắn. Cảm giác như trời có sập xuống cũng không thể dọa được La Phi.
"La huynh, bọn ta xin cáo từ. Chúc huynh và Thần Môn may mắn, tai qua nạn khỏi!"
Kịch hay đã hết, bọn người Lăng Khiếu lập tức đứng lên chào bái biệt. Bọn họ phải nhanh chóng rời khỏi đây trước khi giới chủ trút cơn thịnh nộ xuống, kẻo xui xẻo bị vạ lây.
"Các vị ra về thật sớm, ta còn định mở tiệc thết đãi. Đành hẹn khi khác vậy, rảnh rỗi cứ đến chơi!"
La Phi trào phúng nói mấy câu.
"Ha ha, nhất định nhất định."
Mấy người cười giả tạo, kéo nhau bỏ đi.
"Tiểu đệ đệ, nếu sau này còn có dịp gặp lại, tỷ tỷ sẽ cho ngươi nếm khoái lạc trần gian, si mê ngây ngất, hì hì.."
Sa Mạn trước khi đi còn tranh thủ trêu chọc Biệt Hàn, đôi gò cao trước ngực rung rung theo tiếng cười phóng đãng.
Phu nhân đã vậy, phu quân cũng chẳng khác mấy. Triết Giang quay sang Hỏa Phượng tiên tử hấp háy đôi mắt dâm tà: "Ta đi trước. Lần sau gặp lại, hy vọng sẽ được tiên tử bồi tiếp một trận điên cuồng!"
Rồi mặc kệ Hỏa Phượng tiên tử tức giận nghiến răng ken két, Triết Giang cười khoái trá nắm tay Sa Mạn, cùng nhau đạp không biến mất, độn tốc nhanh còn hơn thiểm điện.
"Mọi chuyện đã xong. Án phạt ta đưa ra cho Biệt Hàn vẫn được giữ nguyên, mau chóng thi hành. Việc này giao cho Bàn Tử xử lý. Mọi người giải tán. Riêng tứ đại trưởng lão ở lại, ta có việc cần giao phó."
La Phi cao giọng.
Tất cả nghe vậy liền bỏ ra về. Bàn Tử lãnh lệnh cũng dẫn Biệt Hàn đi.
Cuối cùng trong điện chỉ còn lại La Phi, tứ đại trưởng lão và Hỏa Phượng tiên tử. Ngay cả mấy đệ tử luôn theo sau bọn họ cũng không được phép ở lại. Tống Lâm cùng Nguyệt nhi cũng không ngoại lệ.
"A, muội xin phép đi trước!"
Nhìn qua nhìn lại thấy chỉ có riêng mình là người lạ, Hỏa Phượng tiên tử hơi ngượng, định ra về.
"Muội cứ ở lại. Ta nghĩ bọn họ sẽ không dị nghị gì, đúng chứ?"
La Phi nhìn bốn vị trưởng lão.
"Tất nhiên, tất nhiên. Hỏa Phượng tiên tử đâu phải người ngoài."
Đại trưởng lão ho húng hắng nói.
Ba người kia chẳng dám có ý kiến gì, nhếch mép cười ruồi.
Không để phí thời gian, La Phi hạ thấp giọng: "Chuyện vừa rồi, mọi người cũng đã thấy. Với cá tính của giới chủ, chắc chắn sẽ tìm đến gây phiền toái.."
"Không biết môn chủ định thế nào?" Thất Cô cất giọng the thé.
"Hiện tại ta định đi Tinh Thành một chuyến." La Phi đáp.
"Tinh Thành? Môn chủ không phải muốn..."
Nhị trưởng lão thảng thốt.
"Không sai. Ngồi chờ lão ta đến, chi bằng ta tiên hạ thủ vi cường sẽ tốt hơn."
La Phi cười nhẹ.
Lão bà bà Thất Cô run giọng: "Môn chủ, chuyện này không thể đùa được. Tu vi giới chủ cực kỳ cao thâm, người không phải đối thủ. Tìm đến nạp mạng cho lão không phải là cách hay, ngược lại còn là hạ sách."
Mấy người kia tuy không nói ra, nhưng nhìn sắc mặt đúng là rất đồng tình với ý kiến của Thất Cô.
"Mọi người không phải cho rằng ta sẽ ngu xuẩn như vậy chứ? Yên tâm, ta có cách."
Gương mặt anh tuấn của La Phi phủ đầy nét bí ẩn.
o0o
Trong khi mấy người bọn họ âm thầm bàn tính kế sách thì Biệt Hàn lẽo đẽo theo chân Bàn Tử.
"Bàn trưởng lão, khi nãy môn chủ nói đệ tử có một ngày để thu xếp hành lý, đúng chứ?"
Biệt Hàn hỏi.
Bàn Tử gật đầu: "Đúng. Nhưng theo ta, ngươi không nên phí thời gian cho chuyện vô ích như vậy. Thay vào đó, ngươi nên tận dụng thời gian ít ỏi còn lại từ biệt mọi người."
"Bàn trưởng lão đừng hù dọa tiểu điệt chứ? Người nói cứ như tiểu điệt sắp chết tới nơi."
Biệt Hàn nhăn mặt.
"Hầy da, ta cũng không biết nói sao. Vô Thanh động, nơi đó không dành cho người sống cư ngụ."
Bàn Tử thở dài.
Biệt Hàn kinh nghi: "Không dành cho người sống thì dành cho ai?"
"Người chết." Bàn Tử đáp gọn lỏn.
"Bàn trưởng lão có thể giải thích cho tiểu điệt biết nơi đó nguy hiểm như thế nào không?"
Biệt Hàn bắt đầu thấy lo lắng không yên.
"Đó là một nơi rất yên tĩnh, cực kỳ yên tĩnh..."
Giọng Bàn Tử run run.
"Vậy quá tốt rồi! Không phải rất thuận lợi cho việc tu luyện sao?"
Biệt Hàn thật không hiểu vị trưởng lão béo lùn này muốn ám chỉ điều gì.
Bàn Tử hừ mũi: "Tốt cái đầu ngươi! Nơi đó không phải yên tĩnh bình thường, mà là rất rất yên tĩnh, hiểu chưa? Yên tĩnh đến mức ngươi có thể nghe được tiếng các bộ phận trong cơ thể ngươi vận động. Ngay cả tiếng tim đập rất nhẹ lúc thường, đối với ngươi cũng như tiếng sấm đánh ngang tai."
"Ghê gớm như vậy? Nhưng thế cũng có sao, chẳng lẽ yên tĩnh thì sẽ giết chết người?"
Biệt Hàn ngơ ngác.
Bàn Tử tức muốn xịt khói lỗ mũi, hậm hực nói: "Tiểu bối vô tri, nếu chưa từng trải qua, ta có nói thế nào ngươi cũng không mường tượng ra được sự kinh khủng của Vô Thanh động. Khi xưa, có một lần môn chủ từng ra điều kiện vô cùng hấp dẫn. Bất cứ đệ tử nào trong tông môn, chỉ cần trụ lại được khoảng thời gian một năm trong Vô Thanh động, sẽ lập tức được người nhận làm đệ tử. Chẳng những vậy, sau này khi môn chủ thoái ẩn sẽ truyền ngôi vị lại cho kẻ đó..."
Những thiên cố sự luôn có lực hấp dẫn cực lớn với bất kỳ ai. Biệt Hàn cũng vậy, say mê lắng nghe, tò mò hỏi: "Cuối cùng ra sao, có ai vượt qua được không?"
"Ngươi nghĩ sao? Lúc đó rất đông đệ tử kéo đến xin được tham gia thử thách. Kết quả, chẳng ai trụ được quá nửa giờ ngắn ngủi chứ đừng nói ba năm dài dằng dặc. Ta khi ấy vừa trở thành chấp sự nội môn, cũng tò mò xin vào thử. Ài, nhớ lại vẫn còn nổi gai ốc.."
Bàn Tử nổi gai ốc thật. Bàn tay lão chà chà lên cánh tay múp míp đang nổi đầy những hạt nhỏ sần sùi, khuôn mặt mang theo nét kinh hãi chưa phai mờ theo năm tháng.
"Cảm giác kinh khủng lắm sao?" Biệt Hàn hồi hộp liếm môi.
"Rất kinh khủng! Đó là lần đầu tiên trong đời ta hoảng sợ đến vậy. Sau khi ngồi trong động được tầm nửa giờ, ta bắt đầu bị ảo giác. Thần kinh căng thẳng như dây đàn, mỗi giây mỗi phút trải quả đều bị những âm thanh trong cơ thể mình tạo ra tra tấn, muốn phát điên."
"Đáng sợ tới vậy? Bàn trưởng lão chịu được bao lâu?"
Biệt Hàn rùng mình hỏi.
"Khoảng bốn mươi phút. Do cố quá sức, lúc đó ta rơi vào trạng thái ngây ngây dại dại, đờ đẫn sắp không biết gì. May sao phút cuối ta gắng gượng giật sợi dây làm rung quả chuông treo bên ngoài, mọi người mới mở cửa, kịp thời đưa ra. Suýt chút nữa ta chết vì ngu xuẩn, không biết tự lượng sức!"
Bàn Tử cười tự giễu.
"Nói vậy, tiểu điệt sắp bị nhốt vào nơi kinh khiếp đó trong ba năm ư?"
Cảm giác Biệt Hàn hiện tại thật khó diễn tả, chưa gì nó đã thấy mơ mơ hồ hồ.
"Lúc vừa nghe ta cũng thầm lo cho ngươi. Nhưng môn chủ đã hạ lệnh, không còn cách nào khác. Ta trộm nghĩ, có khi môn chủ nhìn ra tiềm năng của ngươi nên muốn nhân dịp này khảo nghiệm như lúc trước từng làm. Hãy bình tâm cố gắng, biết đâu ngươi sẽ vượt qua được, một bước thăng thiên."
Bàn Tử an ủi Biệt Hàn nhưng chính lão cũng thấy mình thật giả tạo. Ba năm, trên đời này liệu có ai tồn tại được ba năm trong đó cơ chứ.
"Đầu gỗ, chờ ta với!"
Xa xa, thân hình yểu điệu mang sắc tím u buồn của Nguyệt nhi bay đến.
Bàn Tử vỗ vai Biệt Hàn: "Ngươi có một ngày để từ biệt mọi người và lo liệu những thứ cần thiết. Sáng mai đến Nội Điện tìm ta."
Biệt Hàn khổ sở gật đầu, còn chưa đi được mấy bước đã nghe Bàn Tử truyền âm vào tai: "Mau trốn đi thật xa. Mọi chuyện cứ để ta và sư phụ ngươi lo, ở lại ngươi chỉ có chết!"
Biệt Hàn lặng người mất một lúc, lắc đầu nói: "Ý tốt của Bàn trưởng lão, đệ tử tâm lĩnh. Nhưng Biệt Hàn không muốn cả đời trốn tránh, càng không thể để người khác gánh chịu giùm mình. Đệ tử sẽ không đi đâu cả."
"Ngu ngốc! Ài, ngươi còn một ngày để chuẩn bị, cứ suy nghĩ thật thấu đáo."
Cơ thể béo lùn Bàn Tử nhoáng lên, bay về phía chân trời.
"Đến tiễn ta sao?" Biệt Hàn mỉm cười với Nguyệt nhi vừa đến.
"Ngươi định vào nơi đó thật? Đừng điên như vậy!"
Nguyệt nhi kịp nghe câu cuối Biệt Hàn nói với Bàn Tử, liền hỏi.
Biệt Hàn trầm ngâm: "Môn chủ ban lệnh xuống, ta đâu thể không tuân."
"Sư phụ ta ra lệnh thì sao chứ? Chẳng lẽ kêu ngươi chui đầu vào chỗ chết, ngươi cũng nghe theo?"
Đôi mắt tím mỹ lệ của Nguyệt nhi mở to, vô cùng ngạc nhiên.
"Nếu môn chủ ra lệnh giết ta, ta lập tức trốn đi. Nhưng đằng này chỉ là phạt diện bích tự sám hối ba năm, ta sao có thể kháng lệnh?"
"Ngốc nghếch! Đầu gỗ, ngươi đúng là đầu gỗ mà! Có biết nơi ngươi sắp bị đưa vào đáng sợ thế nào không?"
Nguyệt nhi tức tối giẫm chân thình thịch. Nếu có thể, nàng thật muốn chẻ đầu Biệt Hàn ra, xem trong đó chứa gì mà ngốc đến thế.
"Ta vừa mới nghe Bàn trưởng lão nói qua. Đúng là rất kinh khủng!"
Biệt Hàn gật nhẹ.
"Đã nghe mà vẫn còn ý định chui vào? Ngươi... hết thuốc chữa rồi. Đi, mau theo ta!"
Nguyệt nhi bỗng nắm tay Biệt Hàn kéo đi, không chút ngại ngùng vì khoảng cách nam nữ.
"Đi đâu?" Biệt Hàn hỏi.
"Trốn khỏi đây. Có ta đưa đi, ngươi sẽ dễ ra ngoài hơn." Nguyệt nhi gấp gáp.
"Ta không đi."
Biệt Hàn buông tay Nguyệt nhi ra, khẽ lắc đầu.
Nguyệt nhi sửng sốt đứng lại, trố mắt nhìn Biệt Hàn: "Ngươi nhất định ở lại chịu chết, quyết không đi?"
"Thứ nhất, vào Vô Thanh động chưa chắc ta sẽ chết. Thứ hai, ta bỏ đi sẽ liên lụy rất nhiều người."
Biệt Hàn nghiêm mặt nói.
"Thứ nhất, vào nơi đó ngươi chắc chắn mất mạng. Thứ hai, mọi chuyện liên quan đến việc ngươi bỏ trốn đã có ta gánh vác. Cùng lắm sư phụ phạt ta một chút rồi thôi, không cần lo!"
Nguyệt nhi trề môi, nhại lại giọng điệu Biệt Hàn.
Rồi thấy Biệt Hàn không tỏ thái độ gì, nàng bực dọc: "Ngươi có nghe ta nói gì không đấy?"
"Ta sẽ không thay đổi ý định. Ngươi đừng nên phí lời vô ích."
Biệt Hàn dịu giọng.
"Ta hỏi một lần nữa. Ngươi đi hay không?
Nguyệt nhi nhìn Biệt Hàn thật lâu rồi nói.
"Không." Biệt Hàn kiên quyết.
Dung nhan như hoa như ngọc của Nguyệt nhi thoáng ửng hồng rồi lại chuyển xanh, mang đủ mọi sắc thái cảm xúc.
Yên lặng khá lâu, đôi vai thon của nàng hơi run, môi son mím lại: "Được. Nếu ngươi đã muốn chết, ta cũng không cản nữa! Coi như Nguyệt nhi này rỗi hơi lo chuyện không đâu.."
Vút!
Dứt lời, Nguyệt nhi bay đi mất dạng, không hề ngoảnh lại.
Nhìn theo hướng nàng vừa khuất bóng, Biệt Hàn nhíu mày. Nó hy vọng bản thân không quyết định sai lầm. Vô Thanh động, chẳng hiểu sao Biệt Hàn cảm thấy mình nhất định phải tới.
Nàng níu trường bào La Phi cầu xin: "Sư phụ, người không phải muốn dồn đầu gỗ vào chỗ chết chứ? Xin người đừng làm vậy, Nguyệt nhi đau lòng chết mất!"
La Phi không quay lại, chỉ nghiêm giọng: "Tu giả cần phải cắt đứt thất tình lục dục mới mong đắc thành tiên đạo. Con và hắn chỉ như bèo nước gặp nhau, sao phải đau lòng?"
Bất ngờ bị vặn hỏi, Nguyệt nhi không biết trả lời thế nào, ấp úng một lúc mới nói: "Đúng là con và đầu gỗ chỉ gặp qua đôi lần, nhưng đâu phải vì vậy mà không thể trở thành bằng hữu tốt? Sư phụ đâu cần làm vậy với hắn.."
"Mỗi việc làm của ta đều có ẩn ý trong đó, sau này con sẽ hiểu. Đừng nói nữa!"
La Phi nhẹ lắc đầu.
Gương mặt mỹ lệ còn khá non nớt của Nguyệt nhi xịu xuống, buồn bã như đóa hoa đang hé nở chợt héo rũ.
"Muội đừng nói thêm sẽ khiến sư phụ tức giận, như vậy không tốt! Những suy tính của người, chúng ta không thể biết được."
Tống Lâm bất nhẫn lên tiếng khuyên nhủ, nhưng thần sắc Nguyệt nhi cũng chẳng khá lên được chút nào.
Trong lúc Nguyệt nhi vì Biệt Hàn mà cầu tình thì trong Thần Điện mọi người bàn tán xôn xao.
Vô Thanh động đã quá nổi tiếng trong Thần Môn, thậm chí danh tiếng lan xa khắp tu chân giới, không ai không biết. Đây là địa phương ám ảnh nhất, chỉ nghe cái tên cũng khiến người ta sợ hãi, bất giác rùng mình như bị gió lạnh thổi qua người.
Hỏa Phượng tiên tử có chút khó hiểu nhìn La Phi, nhỏ giọng: "La huynh, ta không rõ vì sao huynh lại trừng phạt tiểu bối kia nặng như vậy. Hắn vô tội!"
"Chuyện này thứ cho ta không thể đáp lời muội."
La Phi điềm nhiên nói.
Hỏa Phượng tiên tử không hỏi thêm. Xưa nay La Phi luôn có nhiều hành động rất thần bí, tuy vậy mỗi việc hắn làm đều có ý đồ hẳn hoi, chưa bao giờ phí công cho những chuyện vô nghĩa. Nàng tin lần này cũng vậy.
Mấy người Lăng Khiếu, Khấu Biền và phu phụ Triết Giang đưa mắt nhìn nhau. Lần này bọn họ đến đây không chỉ để tham dự phiên xét xử Biệt Hàn cho vui, mà đều có mục đích. Trong đó quan trọng nhất là phải dồn tiểu tử kia vào chỗ chết, nhất quyết không để hắn sống.
Lý do rất đơn giản. Một gã trẻ tuổi chưa đến mười lăm có thể đồ sát mấy chục nhân tài đồng môn, có nghĩ bằng mông thì ai cũng hiểu hắn chính là thiên tài. Đã có tiềm lực mạnh, tâm tính lại vô cùng tàn độc quyết đoán, trong mắt những đại nhân vật có tầm nhìn xa như Lăng Khiếu thì Biệt Hàn chính là cái gai cần phải trừ khử, tốt nhất tiêu diệt từ trong trứng nước, ngay khi hắn còn chưa trưởng thành.
Nếu cho Biệt Hàn thời gian phát triển, tương lai có thành mối nguy, ngáng đường bọn họ không thì vẫn còn khó nói. Nhưng cẩn tắc vô ưu, lo xa chẳng bao giờ thừa.
Bọn họ không nghĩ La Phi sẽ xử tử Biệt Hàn. Bởi vì đặt vào vị trí bọn họ, họa điên mới tự tay bóp chết thiên tài dưới trướng của mình. Vài chục đệ tử có là bao, chết nhiều hơn cũng được, bấy nhiêu đổi lấy một đệ tử thiên tài tiềm năng vô song cũng rất đáng giá.
Nào ngờ hành động của La Phi vượt ra ngoài suy nghĩ của mấy người Lăng Khiếu. Dù không giết Biệt Hàn nhưng lại giam hắn vào cái động quái quỷ kia thì có khác gì. Việc làm này khiến bọn họ vốn định cùng nhau gây áp lực, buộc La Phi xử tội Biệt Hàn trở thành vô ích. Chết trước chết sau gì cũng là chết, không cần vì thế mà trở mặt với La Phi. Gã này nhìn bề ngoài hiền lành vô hại nhưng bọn họ thừa biết con người thật ẩn bên trong gã ra sao.
"La huynh xử sự công minh, Lăng mỗ bội phục!"
Lăng Khiếu là người đầu tiên lên tiếng tán thành. Chuyện này hắn cầu còn không được, đương nhiên ủng hộ hết lòng.
"Còn trẻ như vậy đã phải chết, thật quá đáng tiếc! Tiểu đệ đệ, tỷ tỷ muốn giúp ngươi cũng không thể."
Sa Mạn uốn éo cơ thể hở hang từng mảng da thịt trắng bóc, cử chỉ tựa như muốn câu dẫn Biệt Hàn. Nữ nhân này hoàn toàn xứng với câu" Già không bỏ, nhỏ chẳng tha".
Biệt Hàn không hiểu gì, có phần ngơ ngác. Thoạt nghe hình phạt của nó không nặng lắm, nhưng sao mắt mọi người nhìn nó cứ như nhìn người chết. Những cảm xúc thương hại, trào phúng, hả hê từ họ phát ra, pha lẫn vào nhau quấn quanh Biệt Hàn.
Chợt có đệ tử đi vào bẩm báo: "Bẩm môn chủ, bên ngoài có người xin cầu kiến."
La Phi cau mày: "Người đến có xưng là ai không?"
"Bẩm, người đó tự xưng là sứ giả của giới chủ. Y có đưa lệnh bài nhờ đệ tử chuyển lên cho môn chủ."
Hai tay đệ tử nọ cung kính dâng lên một mảnh ngọc bội nhỏ chỉ bằng nửa bàn tay màu đỏ chót.
Không thấy La Phi có hành động nào, mảnh ngọc bội bỗng trôi nổi trên không, bồng bềnh bay vào tay hắn.
Lướt mắt qua ngọc bội, sắc diện La Phi trở nên trầm trọng, hạ lệnh: "Mau mời sứ giả vào!"
Gã đệ tử lập tức chạy ra ngoài.
"Giới chủ sao tự dưng cử sứ giả đến đây, lại còn mang theo Huyết Bài? Xem ra sắp có trò vui rồi đây!"
Sa Mạn cười nụ.
Khấu Biền vẫn giấu kín người trong bộ trường bào đen, giọng khàn khàn nói: "Chắc chắn sứ giả đến có liên quan tới tiểu tử kia. Hắn thật có mặt mũi, ngay cả giới chủ cũng không thể ngồi yên."
"Khấu cốc chủ đừng vội đoán mò. Biết đâu lần này sứ giả tới vì giới chủ muốn cầu tình cho Biệt Hàn thì sao?"
Lăng Khiếu cười ha hả. Câu nói của hắn đơn thuần chỉ là châm biếm, đương nhiên không ai tin nhân vật như giới chủ lại ra mặt vì một tiểu tử xa lạ, không thân thích.
"Ta thấy các vị như rất vui khi người gặp nạn! Nên nhớ, cười người hôm trước, hôm sau người cười."
Hỏa Phượng tiên tử thấy chướng mắt, bĩu môi nói.
Triết Giang cười tà: "Ấy chết, tiên tử đừng nên nhân cơ hội kết thân với La huynh, rồi đổ vấy tội lỗi lên đầu bọn ta chứ? Tối độc phụ nhân tâm không sai, bất quá tiên tử càng khiến ta muốn chinh phục. Không biết cảm giác khi.."
"Câm miệng. Ngươi còn dám nói lời dơ bẩn đừng trách ta không khách sáo!"
Hỏa Phượng tiên tử vỗ mạnh ngọc thủ lên thành ghế, tức giận ngắt lời.
"Ha ha, không nói thì không nói. Mỹ nhân đúng thật là mỹ nhân, ngay cả lúc giận cũng xinh đẹp như vậy, khiến ta khó cầm lòng!"
Triết Giang xua loạn, bộ dáng rất sợ Hỏa Phượng tiên tử nổi giận lôi đình, nhưng lời nói của y hoàn toàn ngược lại.
Lúc này, một thanh niên diện mạo bình thường khoan thai đi vào. Nếu ném thanh niên này vào biển người, chắc chắn chẳng ai thèm chú ý đến, bởi gã bình thường trên cả bình thường. Nhưng sát khí từ gã tỏa ra lại không bình thường chút nào, cực kỳ đậm đặc.
Phải giết bao nhiêu người mới cô đọng sát khí đến vậy? Toàn trường đều có chung câu hỏi này.
"Người tới là Lôi Tế. Lần này chỉ sợ có chuyện thật rồi."
Một số người có kiến thức nhanh chóng nhận ra thanh niên kia, thì thào với nhau.
"Lôi Tế bái kiến La môn chủ và các vị tông chủ."
Dưới ánh nhìn soi mói của mọi người, thanh niên Lôi Tế bình thản đi tới, mắt nhìn thẳng phía trước. Cứ như trong Thần Điện, trừ các vị nhất môn chi chủ ra, kỳ dư chẳng còn ai đáng cho gã để vào mắt. Khi chào mấy người La Phi, gã cũng chỉ hơi khom người.
"Lôi huynh đệ không cần đa lễ. Mời ngồi!"
La Phi liền nói, tay đưa về hướng chiếc ghế vừa được lấy ra đặt ngay vị trí phía trên đại trưởng lão. Điều này nói lên địa vị của Lôi Tế còn cao hơn đại trưởng lão một bậc.
"Không cần. Hôm nay tiểu đệ từ vạn dặm xa xôi tới đây chỉ để chuyển lời của giới chủ giao phó. Sau khi nói xong sẽ đi ngay."
Sắc mặt Lôi Tế bình thản, không vì được xem trọng mà đắc ý.
"Có việc gì Lôi huynh đệ cứ nói." La Phi gật đầu.
"Đây có phải chính là Biệt Hàn?" Lôi Tế bất ngờ quay nhìn Biệt Hàn: "Không rõ La môn chủ định xử trí hắn thế nào?"
La Phi thầm kêu khổ, ngay câu đầu tiên đã cho thấy mục đích tới đây lần này của Lôi Tế, quả nhiên nhắm vào Biệt Hàn.
Nghĩ vậy nhưng ngoài mặt La Phi vẫn bình đạm nói: "Vừa rồi trước mặt tất cả mọi người, ta đã tuyên phạt hắn diện bích sám hối tại Vô Thanh động trong ba năm. Lôi huynh đệ hỏi vậy, không biết có ý gì?"
"Trước khi đi, giới chủ đã đặc biệt căn dặn tiểu đệ chuyển lời thật chính xác, không được sai sót dù chỉ một từ. Biệt Hàn còn rất trẻ mà tâm tính đã quá độc ác, một đêm sát hại gần năm chục huynh đệ đồng môn. Hắn còn sống ngày nào chính là mối họa tiềm ẩn cho mọi người ngày ấy. Vì vậy giới chủ hy vọng La môn chủ lập tức xử tử Biệt Hàn, không thể buông tha."
Trong lúc truyền đạt, mục quang Lôi Tế khẽ đảo qua Biệt Hàn, sắc mặt dửng dưng như thể những lời gã nói không liên quan gì đến Biệt Hàn đang quỳ gần đó.
"Có thật giới chủ nói như vậy?" La Phi lạnh giọng.
"Những gì tiểu đệ vừa nói chính là nguyên văn, không hề sai lệch."
La Phi cả cười: "Xưa nay giới chủ chỉ có trách nhiệm xử lý những việc xảy ra trong Tinh giới. Sao lần này lại xen cả vào chuyện riêng của Thần Môn? Liệu có nhầm lẫn gì chăng?"
"Tiểu đệ chỉ có nhiệm vụ truyền đạt mệnh lệnh từ giới chủ. Nếu La môn chủ có khúc mắc, cứ việc tìm đến giới chủ để được tỏ tường."
Ngữ khí Lôi Tế không chút gì kiêng nể nhân vật đứng đầu đại tông môn như La Phi.
"Ha ha..." La Phi cười một tràng rồi lạnh lùng thốt: "Lôi huynh đệ về nói lại với giới chủ. Những việc khác ta có thể nghe theo hắn sắp xếp, nhưng đây là chuyện riêng của Thần Môn, ta thân là môn chủ tự có chủ ý."
"Như vậy, ý La môn chủ muốn kháng lệnh?"
Lôi Tế cao giọng.
"Kháng lệnh?" La Phi giận quá hóa cười: "Trước giờ chúng ta chủ trương hợp tác với giới chủ vì muốn giữ gìn bình yên cho Tinh giới. Coi bộ lâu ngày, giới chủ già cả nên dần quên, nghĩ ta là thuộc hạ của hắn để ra mệnh lệnh? Thật buồn cười!"
Lôi Tế nhìn La Phi thật lâu, nói: "La môn chủ cho ta xin lại Huyết Bài."
"Cứ tự nhiên."
La Phi ném nhẹ ngọc bội về phía Lôi Tế, gã nhanh chóng chụp lấy.
Sau khi cầm Huyết Bài trong tay, Lôi Tế đưa lên cao, gằn giọng: "La môn chủ đừng quên vật này có khả năng ghi lại hình ảnh và âm thanh. Những gì ngươi vừa nói đều đã được nó lưu giữ. Nếu chuyện này tới tai giới chủ, thiết nghĩ La môn chủ tự biết hậu quả thế nào."
"Ngươi đe dọa ta? Đừng nghĩ có giới chủ chống lưng rồi tự cho ngươi có quyền đứng trước mặt ta khua môi múa mép. Cút, còn lảm nhảm đừng trách ta xuất thủ, tự tay tiễn ngươi đi!"
Lôi Tế đã không nể mặt, La Phi cũng chẳng cần khách khí, thẳng thừng trục khách, không cho gã chút thể diện nào.
"Nghe danh La môn chủ đã lâu, quả nhiên đảm lược hơn người. Được lắm! Ngươi chờ đó."
Lôi Tế tức giận ném lại một câu, quay người bay đi, thoáng chốc đã mất dạng.
Lôi Tế đi rồi, La Phi nét mặt âm trầm, đôi mày kiếm rậm rạp cau lại, âm thầm tính toán.
"La huynh, giới chủ không phải người mà chúng ta có thể trêu vào.."
Hỏa Phượng tiên tử lo âu.
"Làm cũng đã làm rồi, còn sợ gì nữa? Muội bảo ta phải làm sao, tuân lệnh lão già lẩm cẩm đó, giết chết tiểu tử kia?"
La Phi cau mặt.
Hỏa Phượng tiên tử lắc đầu: "Muội không có ý đó. Huynh nói đúng, hiện tại cần phải bình tĩnh tìm đối sách. Có thể không lâu nữa, Thần Môn sẽ trải qua một hồi phong ba."
"Việc này ta đã có cách, muội không phải lo!"
La Phi mỉm cười. Sau một hồi giận dữ, hắn nhanh chóng lấy lại thần thái ung dung, bình tịnh như núi.
Tâm tư Hỏa Phượng tiên tử thoáng xao động, không kìm được sự ngưỡng mộ. Từ lâu nàng âm thầm trao tình cảm cho nam nhân này, chính vì dáng vẻ bễ nghễ không sợ trời không sợ đất kia của hắn. Cảm giác như trời có sập xuống cũng không thể dọa được La Phi.
"La huynh, bọn ta xin cáo từ. Chúc huynh và Thần Môn may mắn, tai qua nạn khỏi!"
Kịch hay đã hết, bọn người Lăng Khiếu lập tức đứng lên chào bái biệt. Bọn họ phải nhanh chóng rời khỏi đây trước khi giới chủ trút cơn thịnh nộ xuống, kẻo xui xẻo bị vạ lây.
"Các vị ra về thật sớm, ta còn định mở tiệc thết đãi. Đành hẹn khi khác vậy, rảnh rỗi cứ đến chơi!"
La Phi trào phúng nói mấy câu.
"Ha ha, nhất định nhất định."
Mấy người cười giả tạo, kéo nhau bỏ đi.
"Tiểu đệ đệ, nếu sau này còn có dịp gặp lại, tỷ tỷ sẽ cho ngươi nếm khoái lạc trần gian, si mê ngây ngất, hì hì.."
Sa Mạn trước khi đi còn tranh thủ trêu chọc Biệt Hàn, đôi gò cao trước ngực rung rung theo tiếng cười phóng đãng.
Phu nhân đã vậy, phu quân cũng chẳng khác mấy. Triết Giang quay sang Hỏa Phượng tiên tử hấp háy đôi mắt dâm tà: "Ta đi trước. Lần sau gặp lại, hy vọng sẽ được tiên tử bồi tiếp một trận điên cuồng!"
Rồi mặc kệ Hỏa Phượng tiên tử tức giận nghiến răng ken két, Triết Giang cười khoái trá nắm tay Sa Mạn, cùng nhau đạp không biến mất, độn tốc nhanh còn hơn thiểm điện.
"Mọi chuyện đã xong. Án phạt ta đưa ra cho Biệt Hàn vẫn được giữ nguyên, mau chóng thi hành. Việc này giao cho Bàn Tử xử lý. Mọi người giải tán. Riêng tứ đại trưởng lão ở lại, ta có việc cần giao phó."
La Phi cao giọng.
Tất cả nghe vậy liền bỏ ra về. Bàn Tử lãnh lệnh cũng dẫn Biệt Hàn đi.
Cuối cùng trong điện chỉ còn lại La Phi, tứ đại trưởng lão và Hỏa Phượng tiên tử. Ngay cả mấy đệ tử luôn theo sau bọn họ cũng không được phép ở lại. Tống Lâm cùng Nguyệt nhi cũng không ngoại lệ.
"A, muội xin phép đi trước!"
Nhìn qua nhìn lại thấy chỉ có riêng mình là người lạ, Hỏa Phượng tiên tử hơi ngượng, định ra về.
"Muội cứ ở lại. Ta nghĩ bọn họ sẽ không dị nghị gì, đúng chứ?"
La Phi nhìn bốn vị trưởng lão.
"Tất nhiên, tất nhiên. Hỏa Phượng tiên tử đâu phải người ngoài."
Đại trưởng lão ho húng hắng nói.
Ba người kia chẳng dám có ý kiến gì, nhếch mép cười ruồi.
Không để phí thời gian, La Phi hạ thấp giọng: "Chuyện vừa rồi, mọi người cũng đã thấy. Với cá tính của giới chủ, chắc chắn sẽ tìm đến gây phiền toái.."
"Không biết môn chủ định thế nào?" Thất Cô cất giọng the thé.
"Hiện tại ta định đi Tinh Thành một chuyến." La Phi đáp.
"Tinh Thành? Môn chủ không phải muốn..."
Nhị trưởng lão thảng thốt.
"Không sai. Ngồi chờ lão ta đến, chi bằng ta tiên hạ thủ vi cường sẽ tốt hơn."
La Phi cười nhẹ.
Lão bà bà Thất Cô run giọng: "Môn chủ, chuyện này không thể đùa được. Tu vi giới chủ cực kỳ cao thâm, người không phải đối thủ. Tìm đến nạp mạng cho lão không phải là cách hay, ngược lại còn là hạ sách."
Mấy người kia tuy không nói ra, nhưng nhìn sắc mặt đúng là rất đồng tình với ý kiến của Thất Cô.
"Mọi người không phải cho rằng ta sẽ ngu xuẩn như vậy chứ? Yên tâm, ta có cách."
Gương mặt anh tuấn của La Phi phủ đầy nét bí ẩn.
o0o
Trong khi mấy người bọn họ âm thầm bàn tính kế sách thì Biệt Hàn lẽo đẽo theo chân Bàn Tử.
"Bàn trưởng lão, khi nãy môn chủ nói đệ tử có một ngày để thu xếp hành lý, đúng chứ?"
Biệt Hàn hỏi.
Bàn Tử gật đầu: "Đúng. Nhưng theo ta, ngươi không nên phí thời gian cho chuyện vô ích như vậy. Thay vào đó, ngươi nên tận dụng thời gian ít ỏi còn lại từ biệt mọi người."
"Bàn trưởng lão đừng hù dọa tiểu điệt chứ? Người nói cứ như tiểu điệt sắp chết tới nơi."
Biệt Hàn nhăn mặt.
"Hầy da, ta cũng không biết nói sao. Vô Thanh động, nơi đó không dành cho người sống cư ngụ."
Bàn Tử thở dài.
Biệt Hàn kinh nghi: "Không dành cho người sống thì dành cho ai?"
"Người chết." Bàn Tử đáp gọn lỏn.
"Bàn trưởng lão có thể giải thích cho tiểu điệt biết nơi đó nguy hiểm như thế nào không?"
Biệt Hàn bắt đầu thấy lo lắng không yên.
"Đó là một nơi rất yên tĩnh, cực kỳ yên tĩnh..."
Giọng Bàn Tử run run.
"Vậy quá tốt rồi! Không phải rất thuận lợi cho việc tu luyện sao?"
Biệt Hàn thật không hiểu vị trưởng lão béo lùn này muốn ám chỉ điều gì.
Bàn Tử hừ mũi: "Tốt cái đầu ngươi! Nơi đó không phải yên tĩnh bình thường, mà là rất rất yên tĩnh, hiểu chưa? Yên tĩnh đến mức ngươi có thể nghe được tiếng các bộ phận trong cơ thể ngươi vận động. Ngay cả tiếng tim đập rất nhẹ lúc thường, đối với ngươi cũng như tiếng sấm đánh ngang tai."
"Ghê gớm như vậy? Nhưng thế cũng có sao, chẳng lẽ yên tĩnh thì sẽ giết chết người?"
Biệt Hàn ngơ ngác.
Bàn Tử tức muốn xịt khói lỗ mũi, hậm hực nói: "Tiểu bối vô tri, nếu chưa từng trải qua, ta có nói thế nào ngươi cũng không mường tượng ra được sự kinh khủng của Vô Thanh động. Khi xưa, có một lần môn chủ từng ra điều kiện vô cùng hấp dẫn. Bất cứ đệ tử nào trong tông môn, chỉ cần trụ lại được khoảng thời gian một năm trong Vô Thanh động, sẽ lập tức được người nhận làm đệ tử. Chẳng những vậy, sau này khi môn chủ thoái ẩn sẽ truyền ngôi vị lại cho kẻ đó..."
Những thiên cố sự luôn có lực hấp dẫn cực lớn với bất kỳ ai. Biệt Hàn cũng vậy, say mê lắng nghe, tò mò hỏi: "Cuối cùng ra sao, có ai vượt qua được không?"
"Ngươi nghĩ sao? Lúc đó rất đông đệ tử kéo đến xin được tham gia thử thách. Kết quả, chẳng ai trụ được quá nửa giờ ngắn ngủi chứ đừng nói ba năm dài dằng dặc. Ta khi ấy vừa trở thành chấp sự nội môn, cũng tò mò xin vào thử. Ài, nhớ lại vẫn còn nổi gai ốc.."
Bàn Tử nổi gai ốc thật. Bàn tay lão chà chà lên cánh tay múp míp đang nổi đầy những hạt nhỏ sần sùi, khuôn mặt mang theo nét kinh hãi chưa phai mờ theo năm tháng.
"Cảm giác kinh khủng lắm sao?" Biệt Hàn hồi hộp liếm môi.
"Rất kinh khủng! Đó là lần đầu tiên trong đời ta hoảng sợ đến vậy. Sau khi ngồi trong động được tầm nửa giờ, ta bắt đầu bị ảo giác. Thần kinh căng thẳng như dây đàn, mỗi giây mỗi phút trải quả đều bị những âm thanh trong cơ thể mình tạo ra tra tấn, muốn phát điên."
"Đáng sợ tới vậy? Bàn trưởng lão chịu được bao lâu?"
Biệt Hàn rùng mình hỏi.
"Khoảng bốn mươi phút. Do cố quá sức, lúc đó ta rơi vào trạng thái ngây ngây dại dại, đờ đẫn sắp không biết gì. May sao phút cuối ta gắng gượng giật sợi dây làm rung quả chuông treo bên ngoài, mọi người mới mở cửa, kịp thời đưa ra. Suýt chút nữa ta chết vì ngu xuẩn, không biết tự lượng sức!"
Bàn Tử cười tự giễu.
"Nói vậy, tiểu điệt sắp bị nhốt vào nơi kinh khiếp đó trong ba năm ư?"
Cảm giác Biệt Hàn hiện tại thật khó diễn tả, chưa gì nó đã thấy mơ mơ hồ hồ.
"Lúc vừa nghe ta cũng thầm lo cho ngươi. Nhưng môn chủ đã hạ lệnh, không còn cách nào khác. Ta trộm nghĩ, có khi môn chủ nhìn ra tiềm năng của ngươi nên muốn nhân dịp này khảo nghiệm như lúc trước từng làm. Hãy bình tâm cố gắng, biết đâu ngươi sẽ vượt qua được, một bước thăng thiên."
Bàn Tử an ủi Biệt Hàn nhưng chính lão cũng thấy mình thật giả tạo. Ba năm, trên đời này liệu có ai tồn tại được ba năm trong đó cơ chứ.
"Đầu gỗ, chờ ta với!"
Xa xa, thân hình yểu điệu mang sắc tím u buồn của Nguyệt nhi bay đến.
Bàn Tử vỗ vai Biệt Hàn: "Ngươi có một ngày để từ biệt mọi người và lo liệu những thứ cần thiết. Sáng mai đến Nội Điện tìm ta."
Biệt Hàn khổ sở gật đầu, còn chưa đi được mấy bước đã nghe Bàn Tử truyền âm vào tai: "Mau trốn đi thật xa. Mọi chuyện cứ để ta và sư phụ ngươi lo, ở lại ngươi chỉ có chết!"
Biệt Hàn lặng người mất một lúc, lắc đầu nói: "Ý tốt của Bàn trưởng lão, đệ tử tâm lĩnh. Nhưng Biệt Hàn không muốn cả đời trốn tránh, càng không thể để người khác gánh chịu giùm mình. Đệ tử sẽ không đi đâu cả."
"Ngu ngốc! Ài, ngươi còn một ngày để chuẩn bị, cứ suy nghĩ thật thấu đáo."
Cơ thể béo lùn Bàn Tử nhoáng lên, bay về phía chân trời.
"Đến tiễn ta sao?" Biệt Hàn mỉm cười với Nguyệt nhi vừa đến.
"Ngươi định vào nơi đó thật? Đừng điên như vậy!"
Nguyệt nhi kịp nghe câu cuối Biệt Hàn nói với Bàn Tử, liền hỏi.
Biệt Hàn trầm ngâm: "Môn chủ ban lệnh xuống, ta đâu thể không tuân."
"Sư phụ ta ra lệnh thì sao chứ? Chẳng lẽ kêu ngươi chui đầu vào chỗ chết, ngươi cũng nghe theo?"
Đôi mắt tím mỹ lệ của Nguyệt nhi mở to, vô cùng ngạc nhiên.
"Nếu môn chủ ra lệnh giết ta, ta lập tức trốn đi. Nhưng đằng này chỉ là phạt diện bích tự sám hối ba năm, ta sao có thể kháng lệnh?"
"Ngốc nghếch! Đầu gỗ, ngươi đúng là đầu gỗ mà! Có biết nơi ngươi sắp bị đưa vào đáng sợ thế nào không?"
Nguyệt nhi tức tối giẫm chân thình thịch. Nếu có thể, nàng thật muốn chẻ đầu Biệt Hàn ra, xem trong đó chứa gì mà ngốc đến thế.
"Ta vừa mới nghe Bàn trưởng lão nói qua. Đúng là rất kinh khủng!"
Biệt Hàn gật nhẹ.
"Đã nghe mà vẫn còn ý định chui vào? Ngươi... hết thuốc chữa rồi. Đi, mau theo ta!"
Nguyệt nhi bỗng nắm tay Biệt Hàn kéo đi, không chút ngại ngùng vì khoảng cách nam nữ.
"Đi đâu?" Biệt Hàn hỏi.
"Trốn khỏi đây. Có ta đưa đi, ngươi sẽ dễ ra ngoài hơn." Nguyệt nhi gấp gáp.
"Ta không đi."
Biệt Hàn buông tay Nguyệt nhi ra, khẽ lắc đầu.
Nguyệt nhi sửng sốt đứng lại, trố mắt nhìn Biệt Hàn: "Ngươi nhất định ở lại chịu chết, quyết không đi?"
"Thứ nhất, vào Vô Thanh động chưa chắc ta sẽ chết. Thứ hai, ta bỏ đi sẽ liên lụy rất nhiều người."
Biệt Hàn nghiêm mặt nói.
"Thứ nhất, vào nơi đó ngươi chắc chắn mất mạng. Thứ hai, mọi chuyện liên quan đến việc ngươi bỏ trốn đã có ta gánh vác. Cùng lắm sư phụ phạt ta một chút rồi thôi, không cần lo!"
Nguyệt nhi trề môi, nhại lại giọng điệu Biệt Hàn.
Rồi thấy Biệt Hàn không tỏ thái độ gì, nàng bực dọc: "Ngươi có nghe ta nói gì không đấy?"
"Ta sẽ không thay đổi ý định. Ngươi đừng nên phí lời vô ích."
Biệt Hàn dịu giọng.
"Ta hỏi một lần nữa. Ngươi đi hay không?
Nguyệt nhi nhìn Biệt Hàn thật lâu rồi nói.
"Không." Biệt Hàn kiên quyết.
Dung nhan như hoa như ngọc của Nguyệt nhi thoáng ửng hồng rồi lại chuyển xanh, mang đủ mọi sắc thái cảm xúc.
Yên lặng khá lâu, đôi vai thon của nàng hơi run, môi son mím lại: "Được. Nếu ngươi đã muốn chết, ta cũng không cản nữa! Coi như Nguyệt nhi này rỗi hơi lo chuyện không đâu.."
Vút!
Dứt lời, Nguyệt nhi bay đi mất dạng, không hề ngoảnh lại.
Nhìn theo hướng nàng vừa khuất bóng, Biệt Hàn nhíu mày. Nó hy vọng bản thân không quyết định sai lầm. Vô Thanh động, chẳng hiểu sao Biệt Hàn cảm thấy mình nhất định phải tới.
/31
|