Không khí quen thuộc dày đặc mùi máu tanh bao phủ lấy nàng, nàng nháy mắt, cố gắng tỉnh lại từ trong bóng đen.
Mờ mịt nhìn thế giới bị máu nhộm thành màu đỏ này, nơi này là âm phủ sao?
Cảm giác đè nặng trên người, thúc ép nàng lấy lại tinh thần từ trong thế giới màu máu này. Những khối thịt đè ép tứ tung trên người nàng, đều là thi thể bị chém thành nhiều mảnh nhỏ.
Nàng bình tĩnh ngồi xuống giữa đồi xác người, mới phát hiện tay trái của mình bị trật khớp, hoàn toàn không cử động được, còn đau ê ẩm.
Vậy mà không chết? Không đúng! Đây không phải là thân thể của nàng, khối thân thể này rõ ràng còn chưa bắt đầu phát dục, giống như bàn tay quá mức xinh xắn này.
Mượn xác hoàn hồn, sống lại, xuyên qua. Cho dù là cái nào, tóm lại, nàng vừa sống lại.
Nhíu mày lau đi vết máu ở miệng, nàng dùng sức một chút đẩy bả vai bị trật khớp trở lại vị trí cũ. Sau đó, đẩy từng khối, từng khối thi thể đè lên mình qua một bên, mãi đến khi có thể động đậy, mới đứng dậy từ trong đống thi thể.
Phóng mắt nhìn quanh, thế giới tràn ngập mùi máu tươi cùng thi thể. Chỉ sợ địa ngục cũng không thua gì nơi này a.
Xa xa, mơ hồ truyền đến thanh âm binh khí va chạm, nàng không chút do dự đi qua.
Trong đám người, có một vạt áo trắng tung bay, thân ảnh bay nhanh kinh người. Bóng kiếm bàng bạc di động như thoi đưa giữa đám người, nhanh đến mức gần như không nhìn thấy rõ, đi theo mỗi đường sáng bạc hiện lên, là những xác chết bị chặt thành nhiều mảnh nhỏ.
Không ngừng có người xông lên, sau đó, bị chém thành những khối thịt bay ra ngoài. Vốn có khoảng 100 người vây quanh, chốc lát sau hình như không còn được một nửa.
Mơ hồ, nàng thậm chí có thể nghe được tiếng bàn luận nho nhỏ của những người kia.
“Hắn không phải là người! Đó là yêu ma! Suốt một đêm, hắn cũng không có dừng lại lần nào.”
“Sư thúc, lục đại môn phái đều chết hết, chỉ còn lại chúng ta!”
“Trấn tính, hắn sắp kiệt sức, chịu đựng!”
Nàng thấy đường kiếm càng ngày càng sắc bén, đâu giống kiệt sức? Rõ ràng càng ngày càng khát máu.
Trong đám người kia, hình như cảm nhận được ánh mắt nàng, ngẩng đầu nhìn về phía bên này.
Tầm mắt giao nhau vài giây, nàng đọc được một tia kinh ngạc trong mắt đối phương. Giết chóc suốt đêm, lại vẫn có thể có con ngươi đen trong sáng như vậy. Nàng cong môi cười rộ lên, người này hợp khẩu vị của nàng.
Đám người vây đánh lục tục giảm bớt, mãi đến khi người cuối cùng rơi vào lưỡi kiếm của hắn. Giông như thật lâu, lại giống như chỉ trong nháy mắt. Kiếm của hắn cũng giống như tà áo trắng trên người hắn, không nhiễm bụi trần.
Hắn chậm rãi thu kiếm, sau đó mới quay đầu sang nhìn nàng. Mủi chân điểm nhẹ, đã đứng trước mặt nàng.
Áo trắng như tuyết, mày kiếm nhíu lại, trong con ngươi đen của hắn có một chút nghi ngờ. “Con chưa chết.”
Nhìn người đàn ông giống như bán tiên ở trước mặt, khí chất mờ ảo như khói, hoàn toàn không giống ác ma cuồng sát vừa rồi, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ai mà tin được, vô số thi thể dưới chân này, chính là kiệt tác của hắn.
“Chú là ai?”
“Nam Cung Quân, cha con.”
“Tôi là ai?”
" Nam Cung Trụy Nguyệt."
Nàng nhìn khuôn mặt quá mức tuấn mỹ của người đàn ông kia, không khỏi có chút nhíu mày.
“Người trẻ quá.”
Thần sắc trên mặt Nam Cung Quân không thay đổi, cong nhẹ khóe môi, nhìn qua hình như tâm tình không tệ.
Không đợi nàng lại đưa ra ý kiến về bề ngoài, hắn đã vươn tay ôm nàng vào ngực, sau đó, mới vận công nhảy xuống đỉnh núi, giống như một con chim ưng giương cánh.
Đây không phải thế giới cũ của nàng, đây là một thời đại toàn vũ khí lạnh. Chẳng qua, vũ khí lạnh, đó là thứ nàng yêu nhất, lúc trước cũng bởi vị nàng cố chấp, cho nên mới phải chết oan dưới súng ngắm a.
Nàng ngẩng đầu quan sát cẩn thận người đàn ông này, tuổi trẻ đẹp trai, khát máu tàn nhẫn, còn có một thân võ công tuyệt thế.
“Con muốn học võ công của người.”
Thân ảnh người đàn ông không ngừng bay vọt giữa các nhánh cây, chỉ cực lạnh liếc nàng.
“Ta dạy cho con.”
Từ một khắc nhìn thấy người bị giết hại trở đi, nàng sẽ không nghĩ người này là người lương thiện. Chỉ sợ sẽ là loại ma đầu truyền thuyết trong võ lâm, cho nên những vị đạo sĩ chính nghĩa kia, mới có thể liên kết với Lục Đại môn phái đánh đuổi hắn?
Đứng trước cửa cung, nhìn bọn thuộc hạ quỳ ngối cung kính ở hai bên đường. So với lão đại xã hội đen kiếp trước còn khí thế hơn nhiều, có lẽ đi theo người đàn ông này sẽ rất thú vị.
Nhưng nàng lập tức thu hồi đánh giá vừa rồi về người kia, ai đến nói cho nàng biết, ma giáo cùng tà đạo bình thường không phải đều lấy tên rất khí thế sao? Tại sao hội của bọn họ lại gọi là Thanh Phong quán.
Nhìn sao đều cảm thấy như là tên của một đạo quán.
Người nọ đi ở phía trước, dừng lại bước chân, nghiêng người nhìn về phía bên này. Nàng mím môi bước nhanh đi theo.
Người nọ đi trước nàng, vạt áo trắng lay động theo gió, sợi tóc đen nhánh phất phới ra sau, nhìn thế nào đều là bộ dáng ung dung tự tại. Người như vậy ở trong Thanh Phong quán, cũng tương xứng. Chỉ là nàng vẫn cảm thấy hơi khó chịu.
Dọc theo hai bên đường đi quỳ đầy thuộc hạ của hắn, mãi đến khi hắn mang nàng vào chính điện, hắn mới lên tiếng.
" Chuyện gì vậy?"
Nàng ngước mắt đón lấy ánh mắt dò xét của người kia.
“Không thích cái tên.”
“Tên gì?”
Nàng nhịn xuống xúc động phẫn nộ. “Thanh Phong quán.”
“Vậy thì đổi cái khác.” Vẻ mặt của hắn cực lạnh, giống như không thèm để tâm chút nào đến việc đổi tên nhỏ nhặt này.
Nàng không không mong hắn lại lấy cái tên Bạch Vân quán ra tức chết nàng, lập tức đoạt lấy nói. “Tự con chọn.”
Hắn vẻ mặt không sao cả, ra hiệu về phía ngoài điện. Một người đàn ông trưởng thành mặc trang phục màu đen đi vào, cung kính quỳ xuống.
"Bẩm chủ tử."
“Đổi tên cho Thanh Phong quán.”
Thân thể người đàn ông có chút cứng đờ, trên mặt còn mang theo một ít không thể tưởng tượng nổi. Chỉ bằng địa vị bá chủ hiện giờ của Thanh Phong quán trong giang hồ, sao có thể đơn giản nói đổi liền đổi tên được a.
Nàng nhìn khuôn mặt phảng phất không dính một chút bụi trần của Nam Cung Quân, đột nhiên sinh ra một loại cảm giác, muốn kéo hắn xuống khỏi đám mây, gần như theo bản năng nghĩ đến một cái tên.
" Tiêu Hồn Điện."
Khóe miệng Nam Cung Quân cong lên, hình như cảm thấy cái tên này cũng không tệ lắn. Lập tức không quan tâm khóe miệng sắp chụt rút của cấp dưới, liền quyết định như thế.
Mờ mịt nhìn thế giới bị máu nhộm thành màu đỏ này, nơi này là âm phủ sao?
Cảm giác đè nặng trên người, thúc ép nàng lấy lại tinh thần từ trong thế giới màu máu này. Những khối thịt đè ép tứ tung trên người nàng, đều là thi thể bị chém thành nhiều mảnh nhỏ.
Nàng bình tĩnh ngồi xuống giữa đồi xác người, mới phát hiện tay trái của mình bị trật khớp, hoàn toàn không cử động được, còn đau ê ẩm.
Vậy mà không chết? Không đúng! Đây không phải là thân thể của nàng, khối thân thể này rõ ràng còn chưa bắt đầu phát dục, giống như bàn tay quá mức xinh xắn này.
Mượn xác hoàn hồn, sống lại, xuyên qua. Cho dù là cái nào, tóm lại, nàng vừa sống lại.
Nhíu mày lau đi vết máu ở miệng, nàng dùng sức một chút đẩy bả vai bị trật khớp trở lại vị trí cũ. Sau đó, đẩy từng khối, từng khối thi thể đè lên mình qua một bên, mãi đến khi có thể động đậy, mới đứng dậy từ trong đống thi thể.
Phóng mắt nhìn quanh, thế giới tràn ngập mùi máu tươi cùng thi thể. Chỉ sợ địa ngục cũng không thua gì nơi này a.
Xa xa, mơ hồ truyền đến thanh âm binh khí va chạm, nàng không chút do dự đi qua.
Trong đám người, có một vạt áo trắng tung bay, thân ảnh bay nhanh kinh người. Bóng kiếm bàng bạc di động như thoi đưa giữa đám người, nhanh đến mức gần như không nhìn thấy rõ, đi theo mỗi đường sáng bạc hiện lên, là những xác chết bị chặt thành nhiều mảnh nhỏ.
Không ngừng có người xông lên, sau đó, bị chém thành những khối thịt bay ra ngoài. Vốn có khoảng 100 người vây quanh, chốc lát sau hình như không còn được một nửa.
Mơ hồ, nàng thậm chí có thể nghe được tiếng bàn luận nho nhỏ của những người kia.
“Hắn không phải là người! Đó là yêu ma! Suốt một đêm, hắn cũng không có dừng lại lần nào.”
“Sư thúc, lục đại môn phái đều chết hết, chỉ còn lại chúng ta!”
“Trấn tính, hắn sắp kiệt sức, chịu đựng!”
Nàng thấy đường kiếm càng ngày càng sắc bén, đâu giống kiệt sức? Rõ ràng càng ngày càng khát máu.
Trong đám người kia, hình như cảm nhận được ánh mắt nàng, ngẩng đầu nhìn về phía bên này.
Tầm mắt giao nhau vài giây, nàng đọc được một tia kinh ngạc trong mắt đối phương. Giết chóc suốt đêm, lại vẫn có thể có con ngươi đen trong sáng như vậy. Nàng cong môi cười rộ lên, người này hợp khẩu vị của nàng.
Đám người vây đánh lục tục giảm bớt, mãi đến khi người cuối cùng rơi vào lưỡi kiếm của hắn. Giông như thật lâu, lại giống như chỉ trong nháy mắt. Kiếm của hắn cũng giống như tà áo trắng trên người hắn, không nhiễm bụi trần.
Hắn chậm rãi thu kiếm, sau đó mới quay đầu sang nhìn nàng. Mủi chân điểm nhẹ, đã đứng trước mặt nàng.
Áo trắng như tuyết, mày kiếm nhíu lại, trong con ngươi đen của hắn có một chút nghi ngờ. “Con chưa chết.”
Nhìn người đàn ông giống như bán tiên ở trước mặt, khí chất mờ ảo như khói, hoàn toàn không giống ác ma cuồng sát vừa rồi, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ai mà tin được, vô số thi thể dưới chân này, chính là kiệt tác của hắn.
“Chú là ai?”
“Nam Cung Quân, cha con.”
“Tôi là ai?”
" Nam Cung Trụy Nguyệt."
Nàng nhìn khuôn mặt quá mức tuấn mỹ của người đàn ông kia, không khỏi có chút nhíu mày.
“Người trẻ quá.”
Thần sắc trên mặt Nam Cung Quân không thay đổi, cong nhẹ khóe môi, nhìn qua hình như tâm tình không tệ.
Không đợi nàng lại đưa ra ý kiến về bề ngoài, hắn đã vươn tay ôm nàng vào ngực, sau đó, mới vận công nhảy xuống đỉnh núi, giống như một con chim ưng giương cánh.
Đây không phải thế giới cũ của nàng, đây là một thời đại toàn vũ khí lạnh. Chẳng qua, vũ khí lạnh, đó là thứ nàng yêu nhất, lúc trước cũng bởi vị nàng cố chấp, cho nên mới phải chết oan dưới súng ngắm a.
Nàng ngẩng đầu quan sát cẩn thận người đàn ông này, tuổi trẻ đẹp trai, khát máu tàn nhẫn, còn có một thân võ công tuyệt thế.
“Con muốn học võ công của người.”
Thân ảnh người đàn ông không ngừng bay vọt giữa các nhánh cây, chỉ cực lạnh liếc nàng.
“Ta dạy cho con.”
Từ một khắc nhìn thấy người bị giết hại trở đi, nàng sẽ không nghĩ người này là người lương thiện. Chỉ sợ sẽ là loại ma đầu truyền thuyết trong võ lâm, cho nên những vị đạo sĩ chính nghĩa kia, mới có thể liên kết với Lục Đại môn phái đánh đuổi hắn?
Đứng trước cửa cung, nhìn bọn thuộc hạ quỳ ngối cung kính ở hai bên đường. So với lão đại xã hội đen kiếp trước còn khí thế hơn nhiều, có lẽ đi theo người đàn ông này sẽ rất thú vị.
Nhưng nàng lập tức thu hồi đánh giá vừa rồi về người kia, ai đến nói cho nàng biết, ma giáo cùng tà đạo bình thường không phải đều lấy tên rất khí thế sao? Tại sao hội của bọn họ lại gọi là Thanh Phong quán.
Nhìn sao đều cảm thấy như là tên của một đạo quán.
Người nọ đi ở phía trước, dừng lại bước chân, nghiêng người nhìn về phía bên này. Nàng mím môi bước nhanh đi theo.
Người nọ đi trước nàng, vạt áo trắng lay động theo gió, sợi tóc đen nhánh phất phới ra sau, nhìn thế nào đều là bộ dáng ung dung tự tại. Người như vậy ở trong Thanh Phong quán, cũng tương xứng. Chỉ là nàng vẫn cảm thấy hơi khó chịu.
Dọc theo hai bên đường đi quỳ đầy thuộc hạ của hắn, mãi đến khi hắn mang nàng vào chính điện, hắn mới lên tiếng.
" Chuyện gì vậy?"
Nàng ngước mắt đón lấy ánh mắt dò xét của người kia.
“Không thích cái tên.”
“Tên gì?”
Nàng nhịn xuống xúc động phẫn nộ. “Thanh Phong quán.”
“Vậy thì đổi cái khác.” Vẻ mặt của hắn cực lạnh, giống như không thèm để tâm chút nào đến việc đổi tên nhỏ nhặt này.
Nàng không không mong hắn lại lấy cái tên Bạch Vân quán ra tức chết nàng, lập tức đoạt lấy nói. “Tự con chọn.”
Hắn vẻ mặt không sao cả, ra hiệu về phía ngoài điện. Một người đàn ông trưởng thành mặc trang phục màu đen đi vào, cung kính quỳ xuống.
"Bẩm chủ tử."
“Đổi tên cho Thanh Phong quán.”
Thân thể người đàn ông có chút cứng đờ, trên mặt còn mang theo một ít không thể tưởng tượng nổi. Chỉ bằng địa vị bá chủ hiện giờ của Thanh Phong quán trong giang hồ, sao có thể đơn giản nói đổi liền đổi tên được a.
Nàng nhìn khuôn mặt phảng phất không dính một chút bụi trần của Nam Cung Quân, đột nhiên sinh ra một loại cảm giác, muốn kéo hắn xuống khỏi đám mây, gần như theo bản năng nghĩ đến một cái tên.
" Tiêu Hồn Điện."
Khóe miệng Nam Cung Quân cong lên, hình như cảm thấy cái tên này cũng không tệ lắn. Lập tức không quan tâm khóe miệng sắp chụt rút của cấp dưới, liền quyết định như thế.
/17
|