Truy Tìm Ký Ức

Chương 18: Sát thủ cô độc

/73


“Tôi là một sát thủ. Tôi đã làm nghề này năm năm, tám năm hay mười năm? Thời gian không còn quan trọng nữa.

Tôi chưa bao giờ sơ sẩy. Bằng không, hiện tại tôi đã bị lôi ra pháp trường rồi.

Tôi có rất nhiều tiền, muốn mua gì hay chơi gì đều chỉ là chuyện nhỏ. Tuy không phải là triệu phú nhưng tôi tuyệt đối không có áp lực về mặt kinh tế.

Ngón tay tôi chuyên dùng để bóp cò. Nhìn thấy hết thi thể này đến thi thế khác, tôi không có bất cứ cảm giác gì, mà chỉ nghĩ tới một điều, lại có một khoản tiền lớn xuất hiện trong tài khoản của mình.

Cuộc sống của tôi khác hoàn toàn người bình thường nhưng những lúc không làm nhiệm vụ, tôi buộc phải hòa nhập vào cộng đồng và xã hội. Khi đi giữa đám dông, tôi không cảm nhận được sự tồn tại của mình…”

“Khoan đã!” Một giọng nói xen ngang, là Lải Nhải lên tiếng: “Em gái Tiểu Bạch, tuy em biến mình thành sát thủ để suy đoán tâm lý của hắn, nghe có vẻ hay ho đấy, nhưng nội tâm của một tên sát thủ liệu có cảm tính như em nói không? Gì mà khi đi giữa đám đông, không cảm nhận được sự tồn tại của bản thân? Cứ như đọc thơ ấy”.

Anh ta lải nhải một hồi, chỉ đổi lại một cái lườm của Bạch Cẩm Hi.

“Cứ để tôi nói đã.” Cô ngồi lên thành cửa sổ: “Tuy tội phạm của chúng ta là tên sát thủ chuyên nghiệp có tâm lý biến thái nhưng hắn cũng không thoát khỏi công thức của một kẻ biến thái. Chắc chắn do tâm lý đè nén một thời gian dài, cộng thêm sự kích thích khi một việc nào đó xảy ra bất thình lình, dẫn đến sự bùng nổ của hắn. Chuyện xảy ra chỉ là nguyên nhân bên ngoài, còn yếu tố mang tính quyết định luôn luôn là bản thân hắn.”

Châu Tiểu Triện tiếp lời: “Thế có nghĩa là, hắn phải đè nén từ rất lâu rồi?”.

“Đúng vậy.” Bạch Cẩm Hi đáp: “Bằng không, tại sao bao nhiêu sát thủ chuyên nghiệp không biến thái, chỉ có hắn trở nên như vậy? Mọi người nên nhớ, trong ngẫu nhiên luôn luôn chứa đựng yếu tố tất nhiên.”

Bây giờ đã là hơn bốn giờ chiều, ánh tịch dương chiếu qua ô cửa sổ, hiện trường vụ án vắng lặng như tờ.

Bạch Cẩm Hi đảo mắt một vòng. Châu Tiểu Triện đứng gần cô nhất, vẫn tỏ ra nghiêm túc và sùng bái như thường lệ, anh chàng Mặt Lạnh không có bất cứ biểu cảm nào, còn Lải Nhải trầm tư suy nghĩ.

Hàn Trầm đứng xa nhất. Lúc không cười, anh luôn toát ra một vẻ lạnh lùng. Vào thời khắc này, anh nhìn cô không chớp mắt.

Bạch Cẩm Hi cụp mi.

Những lần suy luận trước đây, cô đều dựa vào lý luận và kinh nghiệm để phân tích tới khi đạt được kết quả.

Thật ra, cô không có thói quen coi mình là tên giết người hàng loạt, cảm nhận tâm lý, thậm chí từng lời nói và hành động của hắn. Không hiểu tại sao, hôm nay tự dưng cô lại có linh cảm nên cứ thế tuôn ra như suối.

Lẽ nào, chỉ kẻ giết người biến thái mới có thể tác động đến sợi dây thần kinh nhạy cảm nhất, được cất giấu ở nơi sâu kín nhất trong con người cô? Nên cô mới có cảm giác giống như cá gặp nước?

May mà ngoài Lải Nhải, không ai nghĩ cô thần kinh.

“Bởi vì nghề nghiệp đòi hỏi nên tôi thường xuyên thay đổi chỗ ở. Bây giờ, giá nhà đất hơi cao, dù là sát thủ chuyên nghiệp đi chăng nữa, tôi cũng không có khả năng mua nhiều căn hộ ở khắp nơi. Do đó, tôi sẽ thuê nhà. Tôi thuê một căn hộ bậc trung tại khu chung cư không phải sang trọng nhất, nhưng cũng không quá sâu khuất. Ngoài ra, tôi lái loại ô tô thường thấy nhất trong thành phố. Ở thành phố Lam này, lượng xe tiêu thụ nhiều nhất là nhãn hiệu Citroen của Pháp. Vậy thì tôi sẽ mua một chiếc C-Elysee hay C-Sega tầm một trăm ngàn tệ.” Cô nói: “Nhưng tôi vẫn thích dòng Sega hơn, bởi bề ngoài của nó khá đẹp. Tôi sẽ chọn màu đen, vì màu này càng khó bị phát hiện trong đêm tối”.

Anh chàng Lải Nhải “ồ” một tiếng: “Đến nhãn hiệu xe và màu xe cũng có thể suy ra, đúng là hay thật đấy!”.

Bạch Cẩm Hi cười cười: “Niềm vui lớn nhất của người làm công tác phân tích tâm lý tội phạm là, mọi hành vi của hung thủ qua đôi mắt của họ đều trở nên đơn giản.”

Mấy người đàn ông đều im lặng.

Bạch Cẩm Hi ngồi trên thành cửa sổ, một tay chống xuống bệ, một tay nghịch điếu thuốc. Cô buộc tóc đuôi ngựa, trông rất gọn gàng. Cô hơi cúi mặt, hai hàng lông mi vừa dày vừa đen khẽ rung rung. Khi cô thốt ra những lời ngông cuồng bằng ngữ khí bình thản, bỗng mang lại một thứ cảm giác không hòa hợp.

Hàn Trầm không rời mắt khỏi gương mặt cô. Anh cúi đầu ngậm thuốc, chợt nhớ ra đây là hiện trường vụ án, anh lại cầm xuống, xoay tròn điếu thuốc giữa kẽ ngón tay.

Bạch Cẩm Hi cũng ý thức được câu nói vừa rồi hơi ngạo mạn, nhưng nó tuôn ra khỏi miệng cô một cách tự nhiên. Cảm giác quen thuộc đó dội vào lòng.

Cô tiếp tục giả định vừa rồi: “Bởi vì nội tâm cô độc nên mỗi khi dừng lại ở thành phố, tôi sẽ tìm một công việc của người bình thường. Công việc cao siêu quá, tôi không có thời gian học; đơn giản quá sẽ chẳng bõ công làm. Vì vậy, tôi chọn một công việc đòi hỏi tay nghề, như sở thích, cũng có thể khiến tôi hòa nhập vào xã hội. Từ những phân tích này, “tôi” có thể là thợ sửa đồng hồ, cũng có thể là thợ sửa máy tính… Nói không biết chừng, “tôi” còn có giấy chứng nhận đào tạo của trường Kỹ thuật Bắc Đại Thanh Điểu nữa”.

Cô tỏ ra tinh nghịch, nhưng mấy người đàn ông đều không cười, mà chăm chú lắng nghe.

Bạch Cẩm Hi hít một hơi sâu, nhắm nghiền hai mắt. Trong bộ não của cô hiện lên hình ảnh một người đàn ông như thế này:

Hắn có chiều cao trung bình, thân hình gầy guộc nhưng rắn chắc. Hắn có thể mặc áo sơ mi và quần âu đơn giản, đeo kính, xách túi đựng laptop, nhìn như bất kỳ một nhân viên làm nghề IT nào trên đường phố. Lúc đi bộ, hắn sẽ không đi nhanh, bởi hắn còn phải quan sát con người và sự vật xung quanh. Đây là thói quen nghề nghiệp của hắn nhưng không ai để ý. Bước chân của hắn gần như không phát ra tiếng động.

Mỗi ngày, hắn đi làm và tan sở đúng giờ, sinh hoạt hoàn toàn bình thường, không gây sự chú ý. Đến khi có nhiệm vụ, hắn sẽ tháo kính, thay trang phục khác. Hắn hành sự gọn gàng, dứt khoát. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, trong lòng hắn sẽ xuất hiện cảm giác đạt được thành tựu. Tuy nhiên, cảm giác này vĩnh viễn không thể chia sẻ với người khác. Tích tụ lâu ngày, hắn sẽ cảm thấy một nỗi trống trải cực lớn.

Nguyên nhân nào khiến một tên sát thủ như vậy cuối cùng cũng không thể kìm chế, để rồi từ bỏ sự cao ngạo của mình, xung đột trực diện với linh hồn?

Bạch Cẩm Hi từ từ mở mắt: “Đó là sự lật đổ. Một thứ tình cảm nào đó mà hắn trân trọng bị hủy hoại, khiến cán cân mà hắn miễn cưỡng duy trì trong lòng bị lật đổ một cách triệt để, khiến hắn bắt đầu trả thù xã hội”.

Nói đến đây, cô nhảy xuống đất: “Tôi phân tích xong rồi.”

Mặt Lạnh là người đầu tiên lên tiếng: “Chữ T có nghĩa gì vậy?”

Bạch Cẩm Hi đáp: “Trong các vụ án giết người hàng loạt, những ký hiệu đặc thù mà hung thủ để lại, về cơ bản dùng để chỉ hai đối tượng”.

“Hai đối tượng nào vậy?” Lải Nhải tỏ ra hưng phấn.

Bạch Cẩm Hi cười cười: “Bản thân hung thủ hoặc là chấp niệm của bọn họ. Đây là đạo lý hiển nhiên, có tên giết người nào mà không yêu bản thân? Còn chấp niệm của bọn họ có thể đại diện cho bất cứ con người hay sự việc nào. Có lẽ hung thủ của chúng ta từ nhỏ đã say mê chữ cái viết hoa “T”; cũng có thể người mà hắn yêu thương bị đóng đinh đến chết; hoặc “T” là chữ cái đầu tiên của một từ nào đó, ví dụ “Tuesday” (thứ Ba)… Hiện tại, đi sâu vào nội tâm của hắn vẫn là việc làm quá sớm”.

Ngừng vài giây, cô quay sang Hàn Trầm: “Tiểu Triện có một phát hiện mà tôi cho rằng có giá trị tham khảo. Hai nạn nhân đều là người chẳng ra sao, không có cống hiến cho xã hội. Liệu đây có phải là tiêu chuẩn lựa chọn mục tiêu của tội phạm?

Nhưng dù sao cũng chỉ có hai trường hợp, rốt cuộc họ được hung thủ lựa chọn từ trước hay là hắn tùy cơ giết người? Điều này chúng ta vẫn chưa thể đưa ra kết luận cụ thể.

Theo kinh nghiệm của tôi, phần lớn hung thủ nổ súng giết người ở trong và ngoài nước đều tùy tiện tìm mục tiêu chứ không cố tình lựa chọn. Bởi khoái cảm đạt được trong quá trình giết người đã đủ để thỏa mãn bọn chúng. Vì vậy, chúng cần lựa chọn mục tiêu kỹ càng.”

Những người khác đều gật đầu tán thành. Còn Hàn Trầm cài điếu thuốc ra sau vành tai, tháo găng tay ném cho Châu Tiểu Triện. Cậu ta lập tức giơ tay bắt lấy theo thói quen.

Bạch Cẩm Hi nghĩ bụng: Vị công tử đến từ Bắc Kinh này thật biết sai khiến người khác.

Hàn Trầm lên tiếng: “Không, hai nạn nhân chắc chắn được tội phạm lựa chọn”.

Bạch Cẩm Hi hơi ngẩn người. Thật ra, bản thân cô cũng nghiêng về khuynh hướng lựa chọn nhưng căn cứ vào tình hình hiện tại, thật khó có thể đoán biết.

“Ở hai địa điểm hung thủ nổ súng giết người, mặt đất đều được lau sạch.” Anh lặp lại phát hiện trước đó của Mặt Lạnh.

Bạch Cẩm Hi, Châu Tiểu Triện và Lải Nhải nhíu mày, còn Mặt Lạnh khẽ gật đầu. Xem ra, anh ta đã hiểu ý Hàn Trầm.

“Một tên sát thủ chuyên nghiệp khi hành động chắc chắn sẽ đeo găng tay, đi bao chân, không để lại bất cứ dấu vết nào. Vậy thì việc gì hắn phải lau nền đất?” Anh nói: “Chỉ có một giải thích: Hắn lau đi những giọt mồ hôi của mình”.

Bạch Cẩm Hi liền hiểu ra vấn đề: “Vì ẩn nấp trên sân thượng một lúc lâu nên hắn đổ không ít mồ hôi, mới cần phải lau sạch?”.

Lải Nhải tiếp lời: ‘Đúng rồi. Vì vậy, nạn nhân là do hắn lựa chon. Bởi nếu tùy tiện giết người, lúc đó là buổi trưa, đường phố đầy người đi lại. Hắn ở trên sân thượng, chỉ cần tùy tiện nổ súng là cũng có thể giải quyết được mấy người. Hắn cần gì phải đợi một thời gian dài để bắn chết hai nạn nhân đó?”.

Năm người đều trầm tư suy nghĩ. Bạch Cẩm Hi không thể không thừa nhận, Hàn Trầm lại một lần nữa khiến cô cảm thấy sức hấp dẫn của phương pháp điều tra truyền thống.

Môn Tâm lý tội phạm của cô là suy đoán tính cách và đặc điểm cá nhân từ hành vi của tội phạm. Còn anh thì nhạy bén nắm bắt từng chi tiết nhìn tưởng như có vẻ không quan trọng để tìm kiếm kẽ hở trong logic, ví dụ như mặt đất lau sạch mồ hôi, hay tiếng chuông vang lên vào buổi đêm, từ đó đưa ra giải thích hợp lý và chuẩn xác duy nhất.

Cô nên gọi anh là “vua logic” mới phải. Không ngờ, Lải Nhải lại “tâm linh tương thông” với cô, anh ta cảm thán: “Lão đại, anh đúng là vua logic! Chắc ngày xưa, anh học Toán giỏi lắm”.

Châu Tiểu Triện phụ họa: “Đúng thế!”.

Hàn Trầm cười cười. Như phát giác ra ánh mắt của Bạch Cẩm Hi, anh nhướng mày nhìn cô. Đôi mắt đen thâm trầm bức người, giống nhưcòn tàn dư của buổi chiều, lúc anh kéo cô đứng dậy.

Bạch Cẩm Hi mỉm cười với anh. Hàn Trầm tiếp tục mở miệng: “Hiện trường còn một điểm bất thường nữa là vỏ đạn”.

Lải Nhải tiếp lời: “Đúng thế. Em cũng từng nghĩ, sau khi hung thủ nổ súng giết người, ít nhất cũng phải chục phút sau, đồn cảnh sát mới nhận được điện thoại báo án, trong khi hắn từ nóc tòa nhà chạy xuống vị trí đỗ xe, theo như chúng ta kiểm tra thì mất chưa đầy năm phút đồng hồ. Hung thủ hoàn toàn có thời gian nhặt vỏ đạn, tại sao hắn không làm vậy?

Khẩu súng bắn tỉa mà hắn sử dụng ở trong nước rất hiếm gặp, trên thị trường chợ đen cũng chưa chắc đã có. Bây giờ có đầu đạn và vỏ đạn, chúng ta sẽ có báo cáo chính xác trong vòng mười ngày, rằng viên đạn được bắn ra từ khẩu súng như thế nào, sử dụng mấy năm, thậm chí nơi sản xuất, năm nào sản xuất, có thể mua súng từ con đường nào, trước kia đã xảy ra vụ án tương tự sử dụng loại súng này hay chưa… Hắn để lại nhiều manh mối như vậy, chúng ta sẽ càng có cơ hội lần ra hắn”.

Hàn Trầm nheo mắt, cất giọng lạnh nhạt: “Một tên sát thủ chuyên nghiệp không thể phạm sai lầm sơ đẳng đến mức đó. Hắn không nhặt vỏ đạn, vậy thì chỉ có một nguyên nhân, việc làm này là không cần thiết bởi hắn chẳng hề bận tâm”.

Nghe câu này, bốn người đều chấn động.

“Có một nghịch lý ở đây.” Anh nói tiếp: “Hung thủ lau sạch mồ hôi, nhằm mục đích không cho chúng ta xét nghiệm ADN của hắn. Nếu để lại mồ hôi, chúng ta có thể xác định hắn là ai trong vòng ba ngày. Tuy nhiên, hắn lại cố tình để vỏ đạn ở hiện trường”.

Bộ não Bạch Cẩm Hi vụt qua một ý nghĩ, cô buột miệng: “Điều này chứng tỏ hắn không bận tâm đến việc bị chúng ta bắt trong tương lai. Hắn chỉ hy vọng mình không bị tóm nhanh như vậy”.

Hàn Trầm ngẩng đầu nhìn cô: “Đúng vậy. Đây không đơn giản chỉ là chuyện tùy tiện giết mấy người để trả thù xã hội, mà hắn có một kế hoạch hoàn chỉnh, sẽ thực thi trong vòng mười ngày.”

Nửa đêm, Bạch Cẩm Hi một mình ngồi trong xe cảnh sát, tay cầm quyển sổ, cắm cúi ghi chép.

Kẻ giết người hàng loạt T:

1. Đàn ông, 25-25 tuổi, tướng mạo bình thường;

2. Học lực: cấp ba hoặc chuyên ngành đại học;

3. Nghề nghiệp ngụy trang: công việc liên quan đến kỹ thuật như sửa máy tính, sửa đồng hồ… Nhiều khả năng có giấy chứng nhận nghề nghiệp sơ, trung cấp.

4. Nơi ở: một chung cư bậc trung nào đó trong thành phố.

5. Lái một chiếc C-Sega màu đen.

6. Trong ba tháng qua bị đả kích nặng nề về tình cảm. Ví dụ, người yêu hay người thân qua đời.

7. Coi thường cái chết, không loại trừ khả năng mắc bệnh nan y. Do đó, hung thủ mới bất chấp tất cả thực hiện kế hoạch.

Bạch Cẩm Hi ngẫm nghĩ, lại ghi chú ở dưới: “Tìm ra điểm chung giữa các nạn nhân, nắm được quy luật hành động của tội phạm là biện pháp duy nhất phá bỏ kế hoạch của hắn”.

Đúng lúc này, cửa ô tô mở ra, Châu Tiểu Triện chui vào trong.

“Cả gia đình đều không ở nhà, hàng xóm cũng không biết họ đi đâu. Em gọi điện thì tắt máy, chắc là muộn quá rồi. Bây giờ phải làm thế nào hả chị?”

Bạch Cẩm Hi chau mày: “Hết cách rồi, chúng ta đành đợi ở đây thôi”.

Châu Tiểu Triện gật đầu. Hai người cùng dõi mắt về khu chung cư phía trước. Đây là nhà Châu Tư Hàm, người bạn gái đã qua đời của nạn nhân trẻ tuổi Trần Tây Hiền. Vào thời khắc này, căn hộ ở tầng trên tắt đèn tối om.

Hôm nay, tổ Khiên Đen bận rộn từ sáng đến tối. Những người có thể hỏi đều hỏi qua, những nơi có thể đi đều đi qua, nhưng ngoài chi tiết “vô công rồi nghề”, họ vẫn chưa tìm ra mối liên hệ giữa hai nạn nhân.

Ai cũng biết, trưa ngày mai, sát thủ T sẽ tiếp tục giết người. Bây giờ, họ phải chạy đua với T, tranh thủ từng giây từng phút, tìm ra quy luật trước khi hắn ra tay.

Vì vậy, họ cần “đào” sâu hơn nữa. Bạch Cẩm Hi và Châu Tiểu Triện đến nhà người bạn gái đã qua đời vì tai nạn giao thông của Trần Tây Hiền; Lải Nhải đi ra ga đón Trịnh Thành Đạt, em trai của nạn nhân Trịnh Thành Chí đang trên đường trở về; Mặt Lạnh về quê Trần Tây Hiền điều tra, còn Hàn Trầm phụ trách tìm kiếm xe ô tô của hung thủ.

“Tiểu Bạch, chiều nay trong lúc chạy, tại sao chị lại khóc?” Châu Tiểu Triện hỏi.

Bạch Cẩm Hi trầm mặc vài giây rồi quay sang cậu ta: “Tôi sẽ nói cho cậu biết, nhưng cậu phải giữ bí mật đấy nhé”.

“Vâng!”



Đêm mỗi lúc một khuya, bãi đỗ xe vô cùng yên tĩnh. Kể xong câu chuyện, Bạch Cẩm Hi tựa vào thành ghế, dõi mắt về phía trước.

Châu Tiểu Triện nhìn cô chằm chằm, mãi vẫn không thốt ra lời.

“Tiểu Bạch, cho em ôm chị một cái nào.” Cuối cùng, cậu ta lên tiếng: “Không ngờ chị lại si tình như vậy”.

Đúng lúc này, có một chiếc xe lái vào bãi đỗ, dừng ở vị trí cách họ khá xa. Tư liệu cho biết, nhà họ Châu không có ô tô, chắc là một người dân nào đó về muộn. Bạch Cẩm Hi không để ý, cười cười: “Tự dưng cậu sướt mướt thế làm gì?”.

Nói thì nói vậy, cô vẫn giơ tay ôm cậu ta. Hai người yên lặng một lúc, Châu Tiểu Triện vỗ lưng cô: “Chị cứ yên tâm đi, quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Sau này nếu gặp tên Triệu gì đó, chúng ta sẽ cho hắn một trận”.

Bạch Cẩm Hi phì cười. Vừa định lên tiếng, cô liền nhìn thấy một bóng hình từ phía sau ô tô của cô đi lên rồi dừng lại bên ngoài cửa xe.

Người đàn ông có thân hình cao lớn, gương mặt tuấn tú và đôi mắt thâm trầm đó chính là Hàn Trầm.

Vào khoảnh khắc chạm mắt anh, con tim Bạch Cẩm Hi hơi run rẩy, cô liền đẩy Châu Tiểu Triện ra: “Được rồi”.

Châu Tiểu Triện vẫn đang chìm đắm trong trạng thái phẫn nộ thay cô, cậu ta cất giọng buồn bực: “Để em ôm thêm một lát nữa. Làm vậy trong lòng em mới thoải mái hơn”.

Hàn Trầm liếc cô một cái, chống tay lên cửa xe. Nghe thấy động tĩnh, Châu Tiểu Triện quay đầu, hơi ngây ra rồi lập tức buông tay theo phản xạ có điều kiện.

“Khỉ thật…” Cậu ta nói nhỏ.

Bạch Cẩm Hi cười: “Khỉ gì chứ?”.

Hai người đẩy cửa xuống xe. Hàn Trầm yên lặng nhìn họ rồi từ từ tiến lại gần. Ánh mắt anh bỏ qua Châu Tiểu Triện, chiếu thẳng vào mặt Bạch Cẩm Hi trong giây lát rồi dời đi chỗ khác.

Anh đang điều tra xe ô tô của hung thủ, nhân tiện đi ngang qua nơi này nên rẽ vào. Ai ngờ vừa đến đây, anh liền chứng kiến cảnh hai người ôm nhau.

Châu Tiểu Triện mở miệng trước tiên: “Lão đại, sao anh lại đến đây? Bố mẹ Châu Tư Hàm đều không ở nhà, cũng chẳng rõ đi đâu. Bọn em đành ở đây canh chừng”.

Hàn Trầm châm một điếu thuốc, gật đầu rồi quay sang Bạch Cẩm Hi: “Tôi tiện đường rẽ vào, sẽ đi ngay”.

Bạch Cẩm Hi và Châu Tiểu Triện đồng thời “vâng” một tiếng rồi đưa mắt nhìn nhau. Châu Tiểu Triện cảmđã bị Hàn Trầm hiểu nhầm, nhưng liên quan đến bí mật của Cẩm Hi, cậu ta cũng chẳng có cách nào giải thích. Cậu ta lại nhảy lên xe: “Lão đại, em chợp mắt trước đây, để giữ tinh thần cho ngày mai”.

Nói xong, cậu ta đóng sầm cửa ô tô. Cẩm Hi chửi thầm trong lòng, lại quay sang Hàn Trầm. Anh tựa vào thân xe bất động, cũng chẳng nhìn cô, tựa như chỉ hút một điếu thuốc rồi sẽ đi ngay.

Hai người nhất thời im lặng. Cẩm Hi không biết làm thế nào, đành mở cửa xe: “Tôi nghỉ ngơi trước đây…”

“Tôi vừa đến, hai người liền buồn ngủ à?” Hàn Trầm đột nhiên mở miệng.

“À… cũng không hẳn là buồn ngủ.” Cô buông tay, đi đến bên cạnh anh, cũng tựa vào thân xe rồi dõi mắt về phía trước.

Hàn Trầm tiếp tục hút thuốc, không nói một lời.

Ánh trăng chiếu lên đỉnh đầu hai người, bãi đổ xe lộ thiên được phủ một lớp ánh sáng nhàn nhạt, tòa nhà cao tầng chỉ còn lại đường nét mơ hồ trong đêm tối. Cẩm Hi ngước đầu, ngắm tinh tú trên bầu trời. Bộ não của cô chợt vụt qua hình ảnh Hàn Trầm kéo cô đứng dậy rồi lau nước mắt cho cô vào chiều nay.

Im lặng thêm một lát, cô hỏi: “Anh điều tra ô tô đến đâu rồi?”.

Hàn Trầm hơi khép mí mắt, hít một hơi thuốc: “Chẳng đến đâu cả. Đã phát hiện ra xe của hung thủ, là một chiếc C-Sega màu đen nhưng hắn dùng biển giả. Camera giám sát trên đường phố quay được hình ảnh hắn biến mất ở một ngã rẽ. Bên giao thông đang nỗ lực tìm kiếm chiếc ô tô đó”.

Bạch Cẩm Hi không nói một lời. Thật ra, cô đã sớm có dự cảm, tìm kiếm một chiếc ô tô trong thành phố rộng lớn như vậy không phải là điều dễ dàng, đặc biệt đối phương còn là tội phạm trình độ cao. Việc Hàn Trầm thông qua manh mối ở hiện trường, xác định ra xe của hung thủ đã là đột phá rất lớn. Tiếp theo, cần xem hiệu suất làm việc của phòng cảnh sát giao thông đến đâu.

Cả đội vẫn phải tiếp tục chạy đua với thời gian. Trên thực tế, những vụ bắn chết người hàng loạt trong lịch sử cũng không dễ giải quyết. Khác với vụ giết người hàng loạt thông thường, hung thủ bắn chết nạn nhân từ khoảng cách tương đối xa, manh mối để lại hiện trường vô cùng ít ỏi nên phá án ngay lập tức là nhiệm vụ khó có thể hoàn thành. Có những vụ tương tự ở Mỹ, người chết đều vượt qua con số mười, FBI mới bắt được hung thủ. Trong nước có vụ Châu Khắc Hoa gây chấn động dư luận, tội phạm hạ sát tới mười một người, bỏ trốn tám năm mới bị công an bắn chết trong quá trình truy đuổi.

Trưa mai, nhiều khả năng lại có thêm một nạn nhân nữa, Bạch Cẩm Hi thở dài một hơi.

Con phố bên ngoài khu chung cư có nhiều người bày bán đồ ăn đêm, không khí thoang thoảng mùi thơm.

Bạch Cẩm Hi xoa bụng, lẩm bẩm: “Tôi phải đi kiếm chút đồ ăn mới được.” Cô vừa định chào tạm biệt Hàn Trầm, anh đã tắt mẩu thuốc, ném vào thùng rác: “Đi thôi!”.

Thấy có khách đến, bà chủ quán đồ nướng tỏ ra rất nhiệt tình: “Anh chị muốn ăn thứ gì? Chỗ chúng tôi món nào cũng có, vừa sạch vừa ngon. Anh chị xem, buổi tối ở đây rất đông khách”.

Bạch Cẩm Hi thích nhất mấy quán vỉa hè. Cô đảo mắt một vòng, gật đầu tán thành rồi chỉ vào mấy món.

Bà chủ lấy nguyên liệu, lại quay sang hỏi Hàn Trầm: “Anh muốn ăn đồ gì?”

Hàn Trầm chau mày đáp: “Tôi thì thôi”.

Bạch Cẩm Hi cười cười: “Bà chủ, tất cả hết bao nhiêu tiền?”.

Bà chủ tính toán: “Sáu mươi hai đồng, đuôi lẻ tôi không tính”.

“Được.” Cẩm Hi vừa thò tay vào túi quần lấy tiền, Hàn Trầm đã nhanh chóng rút ví, lấy một tờ đỏ đưa cho bà chủ.

Bạch Cẩm Hi vội giơ tiền của mình: “Để tôi tự thanh toán”.

Hàn Trầm liền gạt tay cô, nhét tờ tiền vào tận tay bà chủ. Bà chủ trả lại tiền lẻ, anh liền bỏ tiền vào ví rồi đút ví vào túi quần, tựa như đây là việc làm hết sức tự nhiên.

Bạch Cẩm Hi không biết nên phản ứng thế nào, đành cầm một xâu thịt viên đã nướng xong đưa lên miệng cắn một miếng.

Đồ ăn nhanh chóng nướng xong. Cẩm Hi còn mua cho cả Châu Tiểu Triện nên xách túi mang về. Hai người quay lại xe ô tô, cô vừa đi vừa ăn.

Lúc này đã là hơn một giờ sáng, trên con đường nhỏ chỉ có đôi nam nữ vai kề vai bước đi. Ánh đèn từ phía sau chiếu vào bọn họ, tạo thành hai cái bóng dài dưới mặt đường.

Dù sao cũng là nửa đêm, Hàn Trầm cảm thấy hơi đói bụng, bị phân tâm bởi mùi thơm bên cạnh, thế là anh châm một điếu thuốc, hít vài hơi mới quay sang Cẩm Hi.

Cô đang ăn cánh gà nướng, nhìn rất ngon miệng. Mặc dù là phụ nữ nhưng cô ăn rất nhanh, vài ba miếng đã gặm sạch rồi ném que tre vào thùng rác. Sau đó, cô thè đầu lưỡi nhỏ liếm môi rồi lại cúi xuống lấy một xiên nấm hương, cắn một miếng.

Hàn Trầm không dời mắt khỏi cô, khóe miệng mỉm cười. Anh lại giơ tay hút thuốc.

Trước đó, Cẩm Hi ăn rất tập trung nên không phát giác Hàn Trầm đang nhìn mình. Lúc này, cô vừa cắn nấm hương vừa ngoảnh đầu về phía anh.

Gương mặt anh mông lung dưới ánh đèn đường tù mù, đôi mắt sâu hun hút nhìn cô qua làn khói thuốc nhàn nhạt.

Bạch Cẩm Hi hơi ngây ra, liền giơ túi đồ: “Anh có ăn không?”

Trên thực tế, cô chỉ hỏi theo phép lịch sự, vì đoán chắc anh sẽ từ chối. Nào ngờ ánh mắt anh dừng lại ở túi đồ trên tay cô.

“Chọn đồ ngon nhất cho tôi.” Hàn Trầm chuyển điếu thuốc từ tay phải sang tay trái.

Hả? Anh cũng ăn sao?

Bạch Cẩm Hi có chút xúc động khó tả. Cô liền cúi đầu, lật giở rồi lấy một xiên cánh gà đưa cho anh. Nghĩ thế nào, cô lại lôi ra xiên rau hẹ nướng mà Châu Tiểu Triện thích nhất, dùng rau hẹ lau sạch hồ tiêu trên cánh gà.

Hàn Trầm cầm lấy, cắn một miếng, lại cúi xuống xem xét.

“Có ngon không?” Cẩm Hi hỏi.

“Cũng tạm.”

Cẩm Hi mỉm cười. Hàn Trầm nhanh chóng ăn xong, ném que tre vào thùng rác.

“Anh có muốn ăn nữa không?”

Anh hít một hơi thuốc, lắc đầu.

Bạch Cẩm Hi cũng ăn xong, cùng anh đi về phía trước. Hai người đều im lặng, chỉ có tiếng bước chân đều đều của bọn họ.

Cẩm Hi cúi xuống nhìn bóng hai người trên mặt đường. Bóng của anh cũng cân đối và đẹp đẽ như người thật, thân hình thẳng tắp, cánh tay buông thõng một bên.

Không hiểu tại sao, cô vô thức liếc tay anh, bàn tay đàn ông với các khớp rõ ràng. Vào thời khắc này, tay trái của anh kẹp điếu thuốc, còn bên phải trống không…

Lòng bàn tay Bạch Cẩm Hi đột nhiên rịn mồ hôi. Cô giật mình bởi ý nghĩ vừa vụt qua. Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, cô chợt nghĩ, liệu anh có nắm tay mình không?

Bạch Cẩm Hi lập tức bỏ một tay vào túi quần.

Hàn Trầm vừa hút thuốc. Ánh mắt anh dừng lại ở hai cái bóng đổ dài trên mặt đất. Sau đó, anh liếc thấy Bạch Cẩm Hi đút tay trái vào túi quần. Anh nhả khói, tiếp tục đi về phía trước.

Vừa vào bãi đỗ xe, điện thoại của Hàn Trầm đổ chuông, là Lải Nhải gọi tới.

Anh bắt máy, vẫy tay ra hiệu cho Cẩm Hi đi trước. Cô gật đầu, hai người đi về hai hướng khác nhau.

Hàn Trầm quay về xe ô tô của mình. Lải Nhải gọi điện báo cáo tình hình của Trịnh Thành Đạt, em trai nạn nhân Trịnh Thành Chí.

“Lão đại, em vẫn chưa tìm thấy anh ta.” Ngữ khí của Lải Nhải có phần ỉu xìu: “Trịnh Thành Đạt không ngồi tàu hỏa. Một đồng hương của anh ta tiết lộ, anh ta đi xe buýt cho tiết kiệm. Có quá nhiều xe buýt vận chuyển hành khách từ Thượng Hải về thành phố Lam, đấy là chưa kể xe tư nhân nữa. Em phải kiểm tra từng chuyến một. Em cũng cho người canh chừng ở bến xe, hễ phát hiện ra anh ta là đưa về Cục hỏi chuyện ngay”.

“Ừ.” Hàn Trầm hỏi anh ta một số vấn đề khác. Sau khi gác máy, anh lại gọi cho Mặt Lạnh và Đội trưởng Tần.

Lúc Hàn Trầm bỏ di động vào túi, đã là hai giờ sáng, anh đã nói chuyện điện thoại hơn nửa tiếng đồng hồ. Anh tựa vào thành ghế, cầm chai nước uống một ngụm. Hiện tại, anh và các đồng nghiệp chỉ có thể chờ đợi một manh mối nào đó tồn tại sự đột phá.

Hàn Trầm đưa mắt về phía ô tô của Cẩm Hi, bên đó vô cùng yên tĩnh.

Anh đẩy cửa xuống xe, tiến lại gần. Cẩm Hi tựa vào thành ghế sau, đã ngủ say từ lúc nào. Châu Tiểu Triện ngồi ở vị trí lái xe, nghe tiếng động liền đẩy cửa bước xuống: “Lão đại đấy à, bọn em tưởng anh về rồi. Tiểu Bạch đã đi ngủ, lát nữa mới dậy đổi ca trực với em. Anh có chuyện gì à? Có cần em đánh thức chị ấy không?”.

“Không cần.”

Hàn Trầm nói vắn tắt một số vấn đề liên quan đến công việc với cậu ta, sau đó dặn khi nào phát hiện ra tung tích của người nhà họ Châu thì báo cáo với anh ngay lập tức.

Châu Tiểu Triện gật đầu. Hàn Trầm nhìn Cẩm Hi, hỏi cậu ta: “Cậu để cô ấy ngủ như vậy sao?”.

Châu Tiểu Triện mù mờ, gãi đầu: “Phải ngủ thế nào cơ ạ? Chị ấy vẫn luôn ngủ như vậy mà…”.

Hàn Trầm chống tay lên cửa xe: “Được rồi, cậu cứ bận việc của cậu đi!”.

Nghe anh nói vậy, Châu Tiểu Triện lại quay về vị trí, đặt laptop lên đùi, tiếp tục nghiên cứu tài liệu.

Hàn Trầm cúi đầu ngắm nhìn Cẩm Hi. Buổi đêm mùa thu tương đối lạnh, trong khi cửa sổ vẫn đang hạ xuống. Cô không nằm thẳng mà ngồi tựa vào thành ghế, trên người chỉ mặc mỗi chiếc áo khoác mỏng.

Hàn Trầm cởi áo jacket, mở cửa xe, cúi thấp xuống đắp lên người Cẩm Hi mà cô vẫn bất động.

Anh chống tay xuống ghế, nhìn gương mặt cô ở cự ly gần. Đây là lần thứ ba anh thấy bộ dạng cô trong lúc ngủ. Trông cô không lanh lợi như lúc thức, môi hơi mím lại, thần thái cũng có phần ngây thơ.

Hàn Trầm cười cười. Anh vừa định rời đi, Cẩm Hi dường như hơi nóng nên cau mày, động đậy người. Sau đó, bàn tay đang đặt trên đầu gối của cô từ từ thõnguỗng, vừa vặn rơi trúng mu bàn tay của anh.

Hàn Trầm ngẩng đầu quan sát Cẩm Hi. Không biết cô mơ thấy gì mà đầu mày giãn ra. Giây tiếp theo, cô túm lấy bàn tay anh. Hàn Trầm bất động trong giây lát, muốn rút tay về. Nào ngờ vừa động đậy, Cẩm Hi càng nắm chặt hơn, giống như sợ anh sẽ biến mất.

Châu Tiểu Triện cắm cúi làm việc một lúc mới phát hiện Hàn Trầm vẫn chưa đi mà ngồi ở ghế sau, một tay gác lên cửa sau. Anh đang hút thuốc, sắc mặt trầm tư như đang suy nghĩ điều gì đó.

Phát hiện anh chỉ mặc áo sơ mi, còn áo khoác ngoài đang đắp lên người Cẩm Hi, cậu ta cảm thấy hơi áy náy vì đã không quan tâm đến đồng nghiệp thân thiết của mình.

“Lão đại, liệu chúng ta có thể phá vụ án này không?” Châu Tiểu Triện hỏi nhỏ.

“Có thể, quan trọng là thời gian.” Hàn Trầm đáp.

Câu trả lời của anh khiến tâm trạng Châu Tiểu Triện trở nên nặng nề, cậu ta cất tiếng thở dài.

Hàn Trầm yên lặng hút thuốc, ngước nhìn bầu trời bên ngoài cửa xe. Còn ở bên dưới áo khoác của anh, Cẩm Hi vẫn nắm chặt tay anh. Cô không động đậy, anh cũng ngồi im.

Trong đầu a bất chợt hiện ra cảnh tượng chiều hôm nay. Cô cảnh sát mạnh mẽ ngồi xổm dưới ánh chiều tà, hai tay ôm đầu gối, khóc rất thương tâm.

Khi cô ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt đẫm lệ, anh đột nhiên cảm thấy trái tim mình đau nhói. Vào khỏanh khắc kéo cô đứng dậy, suýt nữa anh đã ôm cô vào lòng.

Không phải anh không rung động, cũng chẳng phải không bị người phụ nữ bên cạnh thu hút.

Vì vậy, sau khi quay về thành phố Lam, anh không trả lời tin nhắn của cô, rắp tâm để mọi việc trở về trạng thái như cũ.

Nhưng cô lại một lần nữa xuất hiện trước mặt anh, lại một lần nữa “quyến rũ” anh.

Anh cho rằng, hai người cứ giữ mối quan hệ cấp trên cấp dưới, là có thể giữ khoảng cách với cô. Từ trước đến nay, anh luôn có lòng tin về lý trí và khả năng tự kiềm chế của mình. Anh tin, sau một thời gian, cảm giác rung động và bị thu hút đó sẽ tan biến.

Vậy mà cô lại bộc lộ sự yếu đuối trước mặt anh, khóc trước mặt anh.

Hàn Trầm ngoảnh đầu, lặng lẽ ngắm gương mặt Cẩm Hi.

Có phải trong lòng cô cũng tồn tại một người và một tình cảm khó quên, nên cô mới khóc thương tâm như vậy?

Không biết nơi nào đó từ sâu thẳm trong lòng anh lại nhói đau.

Hàn Trầm hút thuốc thêm một lúc, bàn tay âm thầm lật lại, khiến tay của Cẩm Hi nằm gọn trong lòng bàn tay anh. Bây giờ đổi lại là anh nắm tay cô.

Lúc Bạch Cẩm Hi tỉnh giấc, Hàn Trầm đã đi từ lâu, chỉ còn lại chiếc áo jacket đắp trên người cô.

Châu Tiểu Triện đổi ca với cô, bắt đầu ngáy khò khò. Cẩm Hi xuống xe đi dạo một vòng, cảm thấy vô cùng sảng khoái. Cô lại ngồi trên xe tiếp tục chờ đợi.

Đến hơn tám giờ sáng, cuối cùng Cẩm Hi cũng nhìn thấy ba người nhà họ Châu từ bên ngoài đi về khu chung cư.

Cô đánh thức Châu Tiểu Triện, hai người liền chạy tới chỗ bọn họ.

Trong tay ông Châu cầm túi nilon in dòng chữ “Bệnh viện nhân dân thành phố”. Xem ra, họ mới từ bệnh viện trở về. Bà Châu trông rất mệt mỏi, đi bên cạnh là cô con gái út tên Châu Tư Lâm, năm nay mới 19 tuổi, kém chị gái quá cố Châu Tư Hàm ba tuổi.

Bạch Cẩm Hi và Châu Tiểu Triện giơ thẻ công tác, ông Châu tỏ ra nghi hoặc: “Đồng chí cảnh sát, có chuyện gì vậy?”.

“Chú Châu, chuyện là thế này, rất xin lỗi đã làm phiền chú, con gái lớn của chú sinh thời có một người bạn trai tên Trần Tây Hiền…” Cẩm Hi đáp.

Vừa nhắc đến tên Trần Tây Hiền, ba người nhà họ Châu liền biến sắc mặt. Ông Châu quay sang vợ: “Mình đưa Tư Lâm lên nhà trước đi!”.

Bà Châu gật đầu. Châu Tư Lâm nhìn Cẩm Hi bằng ánh mắt phức tạp rồi theo mẹ lên nhà.

Ông Châu lên tiếng: “Đồng chí cảnh sát, tên súc sinh đó chẳng liên quan gì đến gia đình chúng tôi cả. Anh chị muốn tìm hiểu thì hãy đi tìm người khác!”.

Nói xong, ông liền quay người bỏ đi. Châu Tiểu Triện vội ngăn ông lại: “Hôm qua, Trần Tây Hiền đã bị sát hại!”.

Câu này lập tức có tác dụng, ông Châu sững sờ. Nhưng phản ứng tiếp theo của ông hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Cẩm Hi và Châu Tiểu Triện.

Ông bật cười thành tiếng, nụ cười đầy căm hận và sảng khoái: “Tốt quá! Tốt quá! Ông trời có mắt! Chết là đúng. Hôm nay, tôi phải về uống mừng một ly mới được”.

Cẩm Hi và Châu Tiểu Triện đưa mắt nhìn nhau. Ông Châu vừa định rời đi, Cẩm Hi liền túm tay ông: “Chú Châu, tại sao lại thế? Gia đình chú có ân oán với Trần Tây Hiền phải không?”

Ông Châu nghiến răng: “Người đã chết rồi, tôi cũng không sợ mất mặt. Đồng chí cảnh sát, nếu không phải do tên cặn bã Trần Tây Hiền thì con gái tôi đâu có chết. Nếu không phải nó nghiện ngập, bắt con gái tôi đưa tiền, thì trên đường mang tiền đến nhà nó, con gái tôi đã không bị mấy tên lưu manh… Tư Hàm không chịu báo cảnh sát, chúng tôi cũng đành nhẫn nhịn. Chúng tôi bắt nó phải cắt đứt quan hệ với tên súc sinh kia, nhưng tinh thần của nó trở nên không ổn định, chẳng bao lâu sau gặp tai nạn giao thông. Loại người như thằng đó chết đi, xã hội sẽ bớt một mầm mống gây họa. Anh chị còn điều tra làm gì chứ? Người nào giết nó tức là đại ân nhân của gia đình chúng tôi”.

Lúc ô tô rời khỏi khu chung cư, Bạch Cẩm Hi phát hiện ba người nhà họ Châu đều đứng ở ngoài ban công dõi theo xe của cô. Vì khoảng cách khá xa nên cô không thấy rõ nét mặt của họ.

Châu Tiểu Triện lên tiếng: “Không ngờ lại có chuyện, cái chết của Châu Tư Hàm là do Trần Tây Hiền gián tiếp tạo thành”.

Cẩm Hi đang trầm tư suy nghĩ, nghe nói vậy liền rút điện thoại định gọi cho Lải Nhải. Đúng lúc này, màn hình hiện số của Lải Nhải gọi tới.

“Tiểu Bạch, tôi đã tìm ra Trịnh Thành Đạt và đã hỏi chuyện anh ta.” Lải Nhải cất giọng nghiêm túc: “Không đúng, dưới sự chất vấn của tôi, tâm trạng của Trịnh Thành Đạt trở nên kích động. Không ngờ anh ta lại có thành kiến với anh trai mình. Anh ta cho biết, sức khỏe của mẹ anh ta vốn rất tốt, đi đứng cũng luôn cẩn thận. Anh ta tin chắc cái chết của mẹ mình không phải là sự cố ngoài ý muốn, mà là Trịnh Thành Chí đã đẩy mẹ ngã cầu thang để độc chiếm căn hộ và khoản đền bù.”

Bạch Cẩm Hi chấn động. Quả nhiên là vậy. Trước đó, tổ Khiên Đen đã chú ý đến một điểm, cả hai nạn nhân đều có người thân cận qua đời trong thời gian gần đây. Họ cho rằng, có mối liên quan gì đó nên mới điều tra theo hướng này.

Mặc dù không biết sát thủ T tìm ra mục tiêu bằng cách nào, nhưng sự giết chóc của hắn không chỉ đơn giản nhằm vào những đối tượng vô dụng của xã hội.

Hắn giết người nhằm mục đích trừng phạt.

Vừa rồi ông Châu cho biết, Châu Từ Hàm bị cưỡng hiếp khi trên đường cầm tiền đến cho Trần Tây Hiền. Bạch Cẩm Hi làm cảnh sát nhiều năm nên biết rõ, có một số con nghiện đã mất hết nhân tính. Cô cũng từng gặp trường hợp tương tự. Để đổi lấy ma túy, người đàn ông đã cố ý gài bẫy, khiến người phụ nữ của mình chịu nhục nhã.

Như vậy, hai nạn nhân bị T giết chết, rất có thể phải chịu trách nhiệm về hai sinh mệnh nhưng lại không bị pháp luật trừng trị.

“Mau đi tìm Hàn Trầm ngay!” Cẩm Hi lên tiếng: “Tôi đã tìm ra quy luật rồi”.

Nhưng cũng có khả năng… không còn kịp nữa.

Mười hai giờ mười phút trưa. Trong toàn thành phố Lam, đâu đâu cũng có cảnh sát tuần tra. Toàn bộ hệ thống camera giám sát được theo dõi chặt chẽ. Các thành viên của tổ Khiên Đen và đội hình sự tỏa ra mọi nơi, trợ giúp cảnh sát khu vực bố trí canh phòng.

Tuy nhiên, tất cả chỉ như mò kim đáy bể.

“Pằng!” Một tiếng nổ rất nhẹ vang lên ở một nơi nào đó trong thành phố, không hề bị người xung quanh cũng như cảnh sát phát hiện.

Cách đó một đoạn, một cô gái trẻ nằm trên sofa nhà mình, thân hình co giật, máu từ ngực tuôn xối xả.

Mười lăm phút sau, tổ Khiên Đen nhận được cuộc điện thoại báo cáo tình hình.

“Nạn nhân thứ ba đã xuất hiện. Cô ta tên Trần Xán Lạn, 21 tuổi.” Người cảnh sát gọi điện cho biết: “Cô ta có liên quan đến một vụ tai nạn giao thông vào tháng Mười hai năm ngoái. Nghe nói, cô ta uống rượu lái xe, đâm chết một bé gái. Sau đó, nhà cô ta bỏ ra một khoản tiền lớn, tìm một người bạn nhận tội thay cô ta. Vụ này từng ầm ĩ ở trên mạng một thời gian. Bởi vậy, người cảnh sát khu vực vừa đến hiện trường liền nhận ra nạn nhân ngay lập tức”.


/73

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status