Truy Tìm Ký Ức

Chương 35: Sự nghi ngờ đầu tiên

/73


Buổi tối, Hàn Trầm và Cẩm Hi về đến nhà đã hơn tám giờ. Cảnh sát đã bố trí theo dõi ba đối tượng tình nghi, ngày mai hai người sẽ trực luân phiên. Vụ án có đột phá nhanh chóng hay không đều dựa vào tiến triển tiếp theo.

Hai ngày không về nhà, căn hộ tỏa ra không khí lạnh lẽo. Có lẽ đã vô cùng mệt mỏi nên Hàn Trầm cởi áo khoác rồi ngồi bất động trên ghế sofa. Cẩm Hi có chút xót xa trong lòng, không làm phiền anh. Hai ngày nay, cô có thời gian chợp mắt nên tinh thần vẫn tương đối tỉnh táo. Cô cởi áo khoác và áo len mỏng mang ra máy giặt. Khi cô quay lại phòng khách, Hàn Trầm vẫn ngồi yên, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Thật ra, việc đội hình sự dưới sự chỉ đạo của Hàn Trầm tìm ra đối tượng tình nghi trong vòng hai ngày đã là thu hoạch rất lớn. Cẩm Hi cũng coi như được nghiệm chứng tin đồn, một khi phá án, Hàn Trầm làm việc như bán mạng. Anh thức hai ngày liền, khi nào đau đầu thì uống thốc giảm đau.

Trong cuộc sống ít nhiều có tính cách “công tử” nhưng lúc làm việc, anh hoàn toàn là người nghiêm túc và chính trực. Cẩm Hi đang chìm trong suy tư, Hàn Trầm chợt nhướng mày nhìn cô, sau đó, anh lại đưa mắt xuống áo thun đen bó sát trên người cô.

“Em định đi tắm bây giờ, hay là anh tắm trước đi?” Cẩm Hi lên tiếng.

“Chúng ta cùng tắm nhé!” Anh nói nhỏ.

Cẩm Hi: “… Anh đừng mơ”.

Hàn Trầm tựa vào thành ghế, mỉm cười với cô. Cẩm Hi vội quay người đi vào phòng tắm rồi khóa trái cửa. Chính trực gì chứ? Đã mệt đến mức này rồi mà anh còn có ý đồ với cô.

Cẩm Hi vừa tắm vừa lắng nghe động tĩnh ở phòng khách. Bên ngoài im lặng như tờ, chắc anh đã ngủ rồi. Cô nhanh chóng tắm xong, cầm khăn mặt lau đầu. Lúc này, cô mới phát hiện mình quên không mang quần áo để thay.

Vừa rồi bị Hàn Trầm trêu ghẹo, cô nhanh chóng chạy vào đây, hoàn toàn quên mất khoản này. Lại nhìn bộ quần áo bẩn mình vừa thay ra, cả ngày hôm nay đổ đầy mồ hôi nên cô không nghĩ đến chuyện lại mặc nó lên người.

Đắn đo một lúc, Cẩm Hi chỉ còn cách đi đến bên cửa, mở hé hé, gọi nhỏ: “Hàn Trầm!”.

“Ơi!” Tiếng anh truyền tới.

Cẩm Hi đỏ mặt, cô cất giọng bình thản: “Em quên mang quần áo, anh lấy giúp em đi, ở góc bên phải tủ quần áo trong phòng anh đó”. Nói xong, cô liền khép cửa.

Hàn Trầm lặng thinh. Giây tiếp theo, Cẩm Hi nghe thấy tiếng bước chân đi về phía phòng ngủ. Không bao lâu sau lại có tiếng bước chân mỗi lúc một gần nhà tắm.

“Em mở cửa ra đi.” Hàn Trầm cất giọng trầm trầm.

Cẩm Hi mở hé cánh cửa. Anh đưa quần áo, cô liền giơ tay ra lấy. Cô nhanh chóng khép cửa, đồng thời cười nói: “Cảm ơn anh”.

Hàn Trầm không đáp lời, trong đầu anh bất chợt hiện ra cảnh tượng vừa rồi. Qua khe cửa hẹp, cánh tay trắng nõn mềm mại của người phụ nữ thò ra ngoài, mang theo hơi nước ẩm ướt. Rõ ràng chỉ nhìn thấy mỗi cánh tay trần nhưng trong lòng anh cũng không tránh khỏi nhộn nhạo.

Sau khi mặc quần dài, Cẩm Hi chợt có cảm giác lạ thường. Cô ngẩng đầu, phát hiện hình bóng của Hàn Trầm vẫn in trên cánh cửa. Anh vẫn đứng ở ngoài hay sao?

Tim đập thình thịch, Cẩm Hi giờ tay khóa trái cửa theo phản xạ. Hàn Trầm liền lên tiếng: “Em cho rằng khóa trái cửa có tác dụng sao? Anh có chìa khóa đấy”.

Cẩm Hi hết nói nổi. Cô chưa bao giờ gặp người nào vô lại như vậy.

“Anh đứng ngoài cửa làm gì?”

Hàn Trầm im lặng một lúc mới trả lời: “Cẩm Hi, về chuyện đánh cược, anh chịu thua có được không?”. Giọng anh toát ra một vẻ dịu dàng chưa từng thấy.

Cẩm Hi ngạc nhiên: “Tại sao?”.

Đề nghị này không giống phong cách của anh, không hiểu anh định bày trò gì?

Hàn Trầm lập tức trả lời: “Vì anh muốn có kết quả ngay bây giờ”.

Cẩm Hi ngẩn người. Một luồng khí nóng bao trùm gương mặt rồi nhanh chóng lan tỏa khắp toàn thân cô trong giây lát. Anh nói… Anh muốn cùng em nằm mơ… Anh muốn có kết quả ngay bây giờ…

Thổ lộ của anh giống như sóng nước dập dềnh trong trái tim cô. Im lặng vài giây, Cẩm Hi mở cửa, đi thẳng ra ngoài.

“Anh đừng có nằm mơ.” Lúc đi ngang qua Hàn Trầm, cô thốt ra câu này. Giây tiếp theo, cô bị anh kéo vào lòng, ôm chặt đến mức không thể động đậy.

“Anh cứ mơ đấy.” Hàn Trầm cúi đầu nhìn cô.

Cẩm Hi hơi căng thẳng, nhưng câu nói của anh khiến cô buồn cười. Bắt gặp vết bùn đất dính trên áo sơ mi của anh, cô như tìm được “viện binh” trong giây lát, lập tức đẩy người anh: “Anh mau tắm đi, hôi chết được ấy”.

Câu này quả nhiên có tác dụng, Hàn Trầm nhìn người mình, lại liếc Cẩm Hi một cái, bóp nhẹ thắt lưng cô rồi mới chịu rời đi.

“Đợi anh nhé!” Anh quay người đi vào nhà tắm.

Cẩm Hi đỏ mặt, tim đập nhanh hơn bình thường. Cô đi lại một vòng, cuối cùng quyết định sang thư phòng, mở máy tính.

Lúc từ nhà tắm đi ra ngoài, Hàn Trầm thấy Cẩm Hi đang trong thư phòng, thần sắc rất tập trung. Ngọn lửa trong thân thể đã bị dập tắt không ít, nhưng khao khát từ nội tâm vẫn tràn đầy. Anh lặng lẽ đi ra sau lưng cô, chống hai tay xuống bàn: “Em đang làm gì vậy?”.

Người anh có mùi sữa tắm thoang thoảng. Dù cách lớp áo mỏng, Cẩm Hi cũng có thể cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ lồng ngực anh. Mọi tế bào trên thanh thể cô trở nên vô cùng nhạy cảm, cổ cũng cứng đờ.

“Em đã nói sẽ mua thiên ma rồi còn gì?” Cô tạm thời không dám nhắc đến óc lợn.

Hàn Trầm chẳng nói chẳng rằng, cúi đầu hôn một đường từ mái tóc xuống cổ Cẩm Hi. Đay là nụ hôn vô cùng dịu dàng, Cẩm Hi không biết mình rời tay khỏi con chuột từ bao giờ, máy tính cũng bị đẩy sang một bên. Cô chỉ cảm thấy môi lưỡi mềm mại của người đàn ông di chuyển xuống dưới, cúc áo ngủ bị anh cởi ra, bàn tay ấm nóng khám phá cơ thể cô. Cô tựa vào thành ghế, toàn thân như không còn thuộc về mình.

Một lúc sau, Hàn Trầm bế Cẩm Hi đi về phòng ngủ. Anh đặt cô xuống giường rồi đè người xuống. Quần áo vẫn còn nguyên trên người, anh chỉ tập trung ôm ấp, vuốt ve, hôn lên từng tấc da của Cẩm Hi. Một tâm tình và khao khát bị đè nén đã lâu dường như được đốt cháy. Hai người có cảm giác quyến luyến thân thể đối phương một cách mãnh liệt chưa từng thấy.

“Chẳng phải anh rất mệt hay sao?” Cẩm Hi hỏi nhỏ.

“Ừ…” Hàn Trầm đúng là vô cùng mệt mỏi. “Cho anh hôn một lát. Khi nào tỉnh dậy rồi làm được không em?”

Cẩm Hi không trả lời, hàng mi rung rung. Anh lại cúi đầu hôn cô. Trong lúc hai người ý loạn tình mê, di động của cô bất chợt đổ chuông. Hàn Trầm liền buông người cô, thở dài một hơi, nằm thẳng bên cạnh. Cẩm Hi vội giơ tay lấy điện thoại, là Hứa Nam Bách gọi tới.

Cẩm Hi bình ổn hơi thở xong mới ngồi dậy bắt máy: “Chào sư huynh!”.

Giọng Hứa Nam Bách vẫn ôn hòa như thường lệ: “Sư muội, em đã học qua về trắc nghiệm nói dối chưa?”.

“Chưa ạ.” Cẩm Hi đáp.

“Tốt quá, tôi có thể cho em cùng làm. Tôi đã thiết kế ra một cuộc trắc nghiệm nói dối, gửi vào hộp thư của em rồi đấy. Nếu em đang ngồi trước máy tính thì xem luôn đi!”

“Vâng ạ.” Cẩm Hi quay sang Hàn Trầm, anh nhìn cô chăm chú. Khi hai người chạm mắt nhau, ánh mắt anh ẩn hiện ý cười.

Nụ cười của anh khiến tim Cẩm Hi loạn nhịp. Cô liền đứng dậy đi sang thư phòng, cầm laptop qua phòng ngủ rồi mở hộp thư.

Hứa Nam Bách kiên nhẫn chờ đợi, một lúc sau mới hỏi: “Em nhận được chưa?”.

“Rồi ạ.” Cẩm Hi đáp.

“Em xem rồi trả lời tôi ngay trong tối nay được không ? Tôi nghĩ cuộc trắc nghiệm này có thể tiến hành với ba đối tượng tình nghi.”

Vừa đọc, Cẩm Hi lập tức bị thu hút: “Vâng ạ, cảm ơn anh”.

Vừa gác máy, cô liền nghe thấy tiếng Hàn Trầm ở sau lưng: “Tiểu sư muội?”.

Khóe miệng Cẩm Hi cong cong: “Thế thì sao? Không được à?”, cô vừa di chuyển con chuột vừa nói: “Anh thích gọi em là gì? Tiểu Bạch hay Tiểu Hi?”.

“Bà xã!”

Cẩm Hi liền dừng động tác. Cách thức xưng hô hết sức phổ biến nhưng lại khiến trái tim cô rung động. Có phải trước kia anh cũng gọi cô như vậy? Vì anh và cô đã sớm coi đối phương là một nửa của mình.

Sau khi thốt ra hai từ “bà xã”, trong lòng Hàn Trầm tựa hồ dâng tràn một luồng khí nóng. Người mà anh tưởng đã mất đi, cuối cùng cũng tìm lại được, bây giờ còn ở ngay trước mặt anh, từng giây từng phút đều có thể ngắm nhìn, chạm vào và ôm hôn cô.

Hàn Trầm đặt tay lên trán, nhìn đăm đăm bóng lưng người yêu, khóe miệng mỉm cười. Một lúc sau, anh mở miệng: “Em phải sớm dập tắt ý đồ của Từ Tư Bạch đi, anh không vừa mắt anh ta chút nào”.

Cẩm Hi không ngờ, tự dưng anh lại nhắc đến đề tài này. Cô chợt nhớ ra hôm Từ Tư Bạch gia nhập tổ Khiên Đen, Hàn Trầm có vẻ không vui. Cẩm Hi có chút đau đầu, ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Chắc anh ấy cũng biết rồi”.

Hàn Trầm im lặng. Một lúc sau, Cẩm Hi xem xong tài liệu, lập tức trả lời email cho Hứa Nam Bách. Khi quay đầu, cô mới phát hiện Hàn Trầm đã ngủ say.

Cẩm Hi ngồi ngắm Hàn Trầm một lúc lâu mới đứng dậy kéo chăn đắp lên người anh, sau đó nằm bên cạnh ôm anh.

Hôm sau, hai người ngủ đến hơn tám giờ sáng mới thức giấc. Ở trong chăn, Hàn Trầm lại cùng cô thân mật một hồi rồi mới chịu dậy đi làm. Vừa vào văn phòng, hai người liền nghe Mặt Lạnh báo cáo một tin quan trọng: “Đã điều tra ra cả ba đối tượng tình nghi đều là hội viên VIP của một hộp đêm trong thành phố”.

Khi màn đêm buông xuống, con phố bar nằm gần khu CBD tựa như được nhuộm một màu xa hoa lộng lẫy. Đèn điện hai bên đường không đến nỗi nhức mắt, âm nhạc cũng không quá ầm ĩ. Vì có hàng cây che khuất nên cả con phố tựa như ảo mộng phồn hoa.

Lải Nhải, Mặt Lạnh và Châu Tiểu Triện ngồi trong xe của Hàn Trầm, dõi mắt về phía câu lạc bộ tư nhân Tinh Đô. So với các quán bar xung quanh, câu lạc bộ này có vẻ yên tĩnh hơn, chỉ có đại sảnh tầng một bật đèn sáng trưng. Trước cửa không ngừng có ô tô dừng lại, những người xuống xe phần lớn là đàn ông ăn mặc chỉnh tề, thỉnh thoảng mới có phụ nữ.

Lải Nhải quan sát bãi đỗ xe của Tinh Đô, chậc chậc hai tiếng: “Toàn là xe sang trọng, Cayenne, BMW, Cadillac… bét cũng là Passat. Đúng là làm gái còn muốn lập miếu thờ”.

Sau khi biết ba đối tượng tình nghi đều dính dáng đến hộp đêm này, cảnh sát lập tức tiến hành điều tra, đồng thời triệu tập người phụ trách câu lạc bộ. Một điều đáng nói là, sau khi điều tra, cảnh sát phát hiện mô hình kinh doanh của nơi này hoàn toàn hợp pháp. Ở đây không có các cô gái “ôm”, cũng không có hoạt động mại dâm, mà chỉ là nơi uống trà, trò chuyện và khiêu vũ.

Tuy nhiên, câu lạc bộ đề ra yêu cầu khắt khe đối với hội viên, đàn ông phải có giá trị tài sản trên ba triệu nhân dân tệ, phụ nữ cần có học vấn cao, nhan sắc ưa nhìn, nghề nghiệp tử tế.

Về việc sau khi rời khỏi câu lạc bộ, các hội viên nam nữ sẽ làm gì… “Chúng tôi không có quyền can thiệp vào cuộc sống riêng của khách hàng.” Ông chủ câu lạc bộ nói.

Vài vậy, trong xã hội này, nhiều chuyện bạn thích nói nó là đen thì sẽ là đen, thích nói là trắng thì nó sẽ là trắng. Càng ở tầng lớp cao, sự vẩn đục này càng đường đường chính chính, càng rõ ràng hơn.

Để tránh rút dây động rừng, cuộc điều tra của cảnh sát được giữ bí mật hoàn toàn. Vì vậy tối nay, câu lạc bộ vẫn kinh doanh bình thường, thậm chí vẫn tổ chức hoạt động “ngày hội viên” của tháng như thường lệ. Theo lịch hẹn từ trước, cả Kim Lan Hanh, Tưởng Tử Dịch và Tư Đồ Dập đều tham gia.

Mọi người đợi thêm một lát, Châu Tiểu Triện lẩm bẩm: “Sao Tiểu Bạch vẫn chưa đến nhỉ?”.

Lải Nhải cười khẽ: “Chắc cô ấy còn phải thay váy, trang điểm. Nếu cứ như bình thường mà đi vào hộp đêm, chắc cô ấy sẽ trở thành tâm điểm chú ý mất”.

Mọi người đều cười, Hàn Trầm cũng mỉm cười, dõi mắt ra ngoài cửa sổ. Đột nhiên, ánh mắt anh dừng lại ở một người phụ nữ vừa xuống taxi. Cô mặc bộ váy màu lam thẫm dài đến đầu gối, bên ngoài diện áo khác ngắn màu trắng. Cô đi giày cao gót, để lộ bắp chân thon thả, mái tóc dài xõa xuống bờ vai, trên mặt là cặp kính râm khá lớn.

Hàn Trầm gõ gõ tay xuống vô lăng, nhìn cô tiến lại gần. Lải Nhải ngồi ở ghế sau, cảm thán khi thấy người phụ nữ: “Cô gái kia trông cứ như ngôi sao ấy, xinh quá!”.

Mặt Lạnh và Châu Tiểu Triện đều đưa mắt qua bên đó. Châu Tiểu Triện phụ họa: “Khí chất rất thu hút!”.

Hàn Trầm nhếch miệng. Sau đó, bốn người cùng quan sát cô gái uyển chuyển đi về phía ô tô, mở cửa bên ghế phụ, ngồi vào trong xe, sau đó tháo kính râm, cười híp mắt với bọn họ: “Thế nào? Các anh có nhận ra tôi không?”.

Lải Nhải, Mặt Lạnh và Châu Tiểu Triện: “…”.

Cẩm Hi quay sang Hàn Trầm: “Anh có nhận ra em không?”.

“Làm sao anh không nhận ra em cơ chứ?” Anh thản nhiên trả lời. Khóe miệng Cẩm Hi cong cong.

Ba người ngồi ở phía sau giả vờ không phát hiện ra thái độ thân mật của hai người. Đặc biệt là Lải Nhải, anh ta tự cảm thấy bản thân phải có trách nhiệm bảo vệ và che giấu bí mật, thế là anh ta đánh trống lảng: “Tiểu Bạch, em mượn đâu ra bộ váy đẹp thế? Anh chưa thấy em mặc bao giờ?”.

Cẩm Hi “xì” một tiếng: “Mượn á? Lải Nhải, anh coi thường người khác quá đấy. Là phụ nữ, tốt xấu gì tôi cũng phải có mấy bộ đồ tử tế để diện trong những trường hợp quan trọng chứ”.

Nghe cô nói vậy, mọi người đều phì cười.

Nhiệm vụ của tổ Khiên Đen ngày hôm nay là đột nhập vào câu lạc bộ với tư cách hội viên VIP, để xem trong đó có gì bất thường, đồng thời quan sát ba đối tượng tình nghi ở cự ly gần. Vì câu lạc bộ phân thành hai nơi cho đàn ông và phụ nữ nên cần hai người tham gia.

Khách nữ đương nhiên là Bạch Cẩm Hi, còn khách nam thì… Hàn Trầm là Tổ trưởng nên không cần đích thân ra mặt. Tuy nhiên, Cẩm Hi phân tích: “Mặt Lạnh thoạt nhìn cũng biết là nhân vật “trượng nghĩa hành sự” khó gần, chỉ thiếu ba chữ “Bao Thanh Thiên” khắc trên trán. Lải Nhải trông thanh tú như sinh viên đại học. Còn Châu Tiểu Triện thì miễn bàn, cậu ấy nói chuyện thật thà, dễ bị đuổi ra ngoài cũng không biết chừng”.

Câu này khiến Châu Tiểu Triện vô cùng phẫn nộ, nhưng không có cách nào phản bác. Cuối cùng, ngẫm đi nghĩ lại, cũng chỉ có Hàn Trầm là thích hợp nhất.

“Đến giờ rồi.” Lải Nhải nhắc nhở.

Cẩm Hi gật đầu, kiểm tra lại một lần camera mini và máy nghe lén gắn ở cổ áo, sau đó quay sang Hàn Trầm. Anh cởi áo jacket, cũng cài thiết bị tương tự lên người rồi đẩy cửa xe: “Chúng ta đi thôi!”.

Cẩm Hi đi bên cạnh Hàn Trầm, bất giác liếc anh vài cái. Thật là… cô mất công trang điểm nửa ngày, còn anh chỉ cần cởi áo khoác, mặc áo sơ mi màu tối như bình thường là lập tức giống một công tử nhà giàu ngay.

Hai người đi theo hai lối dành cho khách nam và khách nữ vào câu lạc bộ. Cẩm Hi đi tới nơi dành cho khách nữ, phát hiện nơi này rất đẹp, có cây xanh nước chảy, khiến con người có cảm giác lạc vào khuôn viên thời cổ đại. Đi dọc theo bức tường chạm trổ màu trắng là đến khu vực nghỉ ngơi. Lúc này, nơi đó không đông, có khoảng hai chục cô gái trẻ ăn mặc thời thượng đang ngồi bên bàn vuông uống trà trò chuyện. Cẩm Hi vừa xuất hiện, họ đều hướng ánh mắt về phía cô. Xung quanh phòng nghỉ có rất nhiều tủ quần áo và tủ giày dép, bên trong đều là hàng hiệu. Các cô gái có thể tùy ý chọn đồ, sau đó đi “gặp khách”.

Chứng kiến cảnh tượng này, Cẩm Hi thầm cảm thán trong lòng. Có thể biến việc “dẫn mối” trở thành có đẳng cấp đến mức này, ông chủ câu lạc bộ cũng thật sự là một nhân tài kinh doanh.

Ba nạn nhân bị sát hại cũng là hội viên ở đây. Những người phụ nữ xinh đẹp trước mặt chắc không biết, bản thân đã trở thành mục tiêu của tên giết người biến thái lúc nào không hay.

Đến chín giờ tối, bên ngoài vang lên tiếng nhạc xập xình. Các cô gái từng tốp vui vẻ rời đi, Cẩm Hi cũng đi theo bọn họ ra ngoài. Bên ngoài là đại sảnh rộng lớn, ánh đèn rực rỡ, sàn nhảy ở giữa có bốn, năm đôi nam nữ đang khiêu vũ. Xung quanh là bàn uống nước, cũng không khác các quán bar là bao. Chỉ có điều, ngọn đèn pha lê trên trần, bàn ghế kiểu hoàng gia châu Âu, tấm thảm nhung trắng trải sàn, và những chai rượu đặt trên bàn đều toát ra vẻ xa hoa vô tận.

Vì đông người, ánh đèn nhấp nháy nên Cẩm Hi nhất thời không tìm thấy Hàn Trầm. Cô đến quầy bar ngồi xuống, gọi đồ uống.

Một lúc sau, Cẩm Hi phát hiện ra Hàn Trầm. Anh ngồi ở một góc, tuy nhiên, ghế bên cạnh còn có một người phụ nữ. Cẩm Hi ngậm ống mút, quan sát bọn họ từ xa, chỉ thấy người phụ nữ vừa nói chuyện vừa nở nụ cười dịu dàng với Hàn Trầm, còn anh tựa người vào thành ghế, dáng vẻ biếng nhác, nhìn rất thu hút. Thảo nào chưa gì đã có phụ nữ đến bắt chuyện với anh.

Hàn Trầm nói câu gì đó với người phụ nữ. Cô ta cười cười, đứng dậy đi mất. Giây tiếp theo, như có giác quan thứ sáu, anh liền quay về phía Cẩm Hi. Cô cười tủm tỉm. Xem ra, về việc từ chối phụ nữ, anh đã vô cùng thành thạo.

Hàn Trầm cúi xuống cầm điện thoại. Cẩm Hi nhanh chóng nhận được tin nhắn, chỉ vẻn vẹn hai từ: Lại đây.

Hôm nay, nhiệm vụ của hai người chỉ là quan sát ở vòng ngoài chứ không cần “thâm nhập” vào đám đông nam nữ đang “đi săn” kia. Cẩm Hi đương nhiên bằng lòng ở bên anh. Vừa định đứng dậy, cô chợt nghe thấy giọng nói khá quen thuộc: “Hình như tôi chưa từng gặp em. Có thể hân hạnh cùng uống một ly không?”.

Cẩm Hi giật mình, quay đầu. Người vừa xuất hiện mỉm cười với cô, chiếc đồng hồ vàng trên tay anh ta sáng lấp lánh. Đó chính là đối tượng tình nghi thứ nhất, Kim Lan Hanh.

Bạch Cẩm Hi chớp chớp mắt. Người vừa xuất hiện mỉm cười với cô, cô chẳng có lý do né tránh. Thế là cô nở nụ cười lịch sự với anh ta: “Được thôi!”.

Trong chiếc Land Rover ở bên ngoài hộp đêm, ba thành viên tổ Khiên Đen đề cao cảnh giác khi nhìn thấy gương mặt tươi cười của Kim Lan Hanh phóng to trên màn hình. Còn ở bên trong, Hàn Trầm vẫn ngồi yên bất động.

Kim Lan Hanh ngồi xuống cạnh Cẩm Hi rồi giơ tay cởi cúc cổ áo. Cùng một động tác, bình thường Hàn Trầm làm, cứ gọi là vô cùng gợi cảm. Vậy mà bây giờ, nhìn nước da ngăn đen và cái cổ ngắn ngun ngủn của anh ta… Cẩm Hi lặng lẽ cầm cốc nước ngọt lên uống một ngụm.

“Tôi họ Kim, tên Lan Hanh, làm quản lý ở Công ty vật liệu xây dựng Kim Thị.” Kim Lan Hanh cất giọng thản nhiên, sau đó nhìn Cẩm Hi, tựa hồ chờ phản ứng của cô.

Cẩm Hi cũng không phụ lòng mong đợi của anh ta, giơ tay ôm miệng, tỏ ra vô cùng kinh ngạc: “Anh chính là Kim thiếu gia của Kim Thị sao?”.

Kim Lan Hanh hưởng thụ thái độ của cô. Lại quan sát người phụ nữ bên cạnh từ đầu đến chân, anh ta càng hài lòng hơn: “Em còn chưa giới thiệu tên mình”.

“Vâng.” Cẩm Hi ngậm ống mút: “Em tên Châu Tiểu Triện”.

Trong xe Land Rover, Châu Tiểu Triện đang uống nước, liền phun hết ra ngoài: “Tại sao chị ấy lại lấy tên tôi?”. Mặt Lạnh nhếch miệng, Lải Nhải cười ha hả. Trên màn hình, Kim Lan Hanh cười rất tươi: “Tiểu Triện… Tiểu Triện… Đúng là cái tên dễ nghe vô cùng”.

Cẩm Hi gật đầu: “Anh quá khen”.

Hai người đều mang mục đích riêng, anh một câu tôi một lời, nhanh chóng trở nên thân thiết. Trong lúc tán gẫu với anh ta, Cẩm Hi cũng chú ý đến một hình bóng quen thuộc ở sàn nhảy phía trước. Đó là đối tượng tình nghi thứ hai Tưởng Tử Dịch. Cô lập tức đưa mắt ra hiệu cho Hàn Trầm, lúc này vẫn ngồi yên ở chỗ cũ.

“Tiểu Triện, tôi có thể mời em khiêu vũ không?” Kim Lan Hanh hỏi.

Cẩm Hi đã tìm hiểu được tương đối. Cảm thấy không cần tiếp tục dây dưa, cô liền chống cằm, cười nói với đối phương: “Kim thiếu, vừa rồi anh nói mời tôi uống rượu. Rượu vẫn chưa uống đã muốn khiêu vũ sao?”.

“Chuyện nhỏ. Tiểu Triện muốn uống rượu thì cứ gọi thoải mái đi.” Anh ta búng tay, gọi nhân viên pha chế.

Anh chàng nhân viên mang tờ menu đến. Mặc dù trên đó không ghi giá nhưng trước khi đến đây, Cẩm Hi đã xem qua tư liệu về hộp đêm này, giá các loại rượu đều từ một trăm đến hơn một nghìn nhân dân tệ một ly, mở chai càng đắt hơn. Cô lướt từ trên xuống dưới, Kim Lan Hanh lên tiếng: “Gọi hai ly Margarita nhé!”.

Cẩm Hi có chút ấn tượng về loại rượu này, hình như hai trăm tệ một ly. Cẩm Hi không trả lời mà chỉ tay vào loại có tên “Carnival mộng ảo” ở cuối tờ menu: “Kim thiếu, nếu anh thật sự muốn mời tôi uống rượu thì chọn loại này đi. Uống xong, tôi sẽ cùng anh khiêu vũ”.

Kim Lan Hanh dường như có chút bất ngờ, nhất thời lặng thinh. Cẩm Hi nhìn anh ta bằng ánh mắt chờ đợi.

Thật ra, “Carnival mộng ảo” không phải là một loại rượu mà là người được yêu cầu phải thanh toán toàn bộ tiền rượu cho tất cả những người đang uống vào thời khắc này, tổng cộng cũng lên đến vài chục ngàn, nhiều thì cả trăm ngàn tệ. Nghe nói, trước kia có vị đại gia vì một nụ cười của giai nhân đã chơi trò ném tiền qua cửa sổ này. Nếu là một cô gái thích hư vinh, muốn câu được “rùa vàng” hào phóng thì yêu cầu này cũng không phải là quá đáng.

Chỉ có điều… Kim Lan Hanh tỏ ra khó xử. Anh ta nhìn cô vài giây, cười nói: “Em gái, tôi còn chưa được lợi lộc gì đâu. Muốn tôi móc hầu bao thì em phải bày tỏ thành ý trước đã”.

Cẩm Hi nở nụ cười chế giễu, cất giọng không mặn không nhạt: “Kim thiếu, loại đàn ông ra vẻ ta đây tôi gặp nhiều rồi, đến Carnival cũng không chơi nổi thì đừng nói chuyện với tôi. Nếu không có khả năng, anh cũng đừng miễn cưỡng bản thân. Anh tưởng, người phụ nữ nào cũng bám lấy anh sao? Anh tưởng phụ nữ ai cũng thích anh sao? Nói thật, những người đàn ông bo bo mà lúc nào cũng tự cho mình là nhất thật sự rất buồn nôn”.

Câu nói này biểu lộ sự sỉ nhục rõ ràng, nhưng đến bất thình lình khiến Kim Lan Hanh ngây người trong giây lát.

Bên ngoài hộp đêm, ba thành viên tổ Khiên Đen cũng bất ngờ, Lải Nhải lẩm bẩm: “Tiểu Bạch muốn làm gì vậy? Định vuốt râu hùm hay sao?”.

Bạch Cẩm Hi đúng là đang vuốt râu hùm. Mắng xong, cô vẫn giữ bộ dạng thản nhiên, nhưng trên thực tế toàn thân đầy cảnh giác. Ngộ nhỡ Kim Lan Hanh hất nước vào người, cô sẽ lập tức né tránh.

Nào ngờ, Kim Lan Hanh trầm tư trong giây lát, không tức giận mà chỉ lắc đầu: “Tiểu Triện, em nói như vậy là không đúng rồi. Những người đàn ông ở đây đều có tiền, nhưng chẳng mấy ai thật lòng như tôi. Tôi không chịu mời Carnival thì có gì không đúng? Tôi và em chẳng quen biết, tự nhiên vung tiền bừa bãi, nếu đổi lại là em, em có bằng lòng không? Phải đặt mình trong hoàn cảnh người khác chứ em gái. Tất nhiên, tôi phải thấy sự chân thành của em, mới có thể tiêu tiền vì em, có đúng không?”.

Phân tích của anh ta khiến Cẩm Hi không biết nói gì hơn. Thấy cô im lặng, có lẽ lòng tự trọng cũng bị tổn thương nên Kim Lan Hanh đứng dậy: “Nếu đã bất đồng quan điểm, tôi đành coi như chúng ta không có duyên phận. Chúc em chơi vui vẻ!”. Nói đến mức này mà Cẩm Hi vẫn không giữ lại, anh ta đành bỏ đi.

Cẩm Hi mỉm cười, quay đầu gọi anh ta: “Khoan đã, Kim Lan Hanh, tôi có mấy vấn đề muốn hỏi anh”.

Kim Lan Hanh vẫn giữ thái độ lịch sự: “Tiểu Triện cứ hỏi đi”.

“Anh có thích môn thể thao nhảy bungee hay nhảy dù không?”

Kim Lan Hanh lắc đầu: “Không. Tôi thích những môn thể thao nhẹ nhàng như chơi golf và bơi lội hơn”.

Cẩm Hi nở nụ cười ngọt ngào với anh ta, đồng thời vẫy tay: “Được rồi, chào anh”.

Kim Lan Hanh có chút nghi hoặc, cũng không đành lòng, đi một đoạn vẫn quay đầu. Chờ anh ta đi xa, Cẩm Hi mới nhảy xuống, cầm cốc đồ uống đi về phía Hàn Trầm.

Lúc này, cô đã cởi áo khoác ngoài, chỉ mặc bộ váy màu xanh lam. Thân hình cô uyển chuyển sinh động, đôi mắt đen lấp lánh dưới ánh đèn, khóe mắt cong cong, lộ vẻ vừa thông minh, lanh lợi đắc ý.

Hàn Trầm mỉm cười, dõi theo hình bóng của cô. Cẩm Hi đảo tròng mắt, quan sát xung quanh rồi từ tốn mở miệng: “Anh chàng đẹp trai, tôi có thể ngồi ở đây không?”.

“Có thể.”

Cẩm Hi đã sớm bài xích và phản cảm với nơi trông có vẻ tao nhã cao quý nhưng thực chất bẩn thỉu này, thế là cô ngồi thẳng vào lòng Hàn Trầm. Anh liền khoác vai cô một cách tự nhiên.

Hai người yên lặng một lúc, Cẩm Hi chợt nhớ ra một vấn đề quan trọng. Thôi xong rồi, cô quên mất trên người mình và Hàn Trầm đều có gắn camera, mà đầu kia ngoài Châu Tiểu Triện và Mặt Lạnh còn có cả Lải Nhải.

Trong xe ô tô, chứng kiến cảnh hai người ôm nhau, Mặt Lạnh và Châu Tiểu Triện đều lặng thinh. Lải Nhải cố nhịn một lúc, không chịu nổi lên tiếng: “Lão đại và Tiểu Bạch đóng kịch giống thật đấy, đúng là có kinh nghiệm quá đi mất”.

Mặt Lạnh: “… Ừ.” Châu Tiểu Triện phụ họa: “Đúng thế”.

Trong hộp đêm, ánh đèn nhấp nháy, ngày càng nhiều đôi nam nữ bước ra sàn nhảy, tiếng nhạc cũng trở nên dồn dập hơn. Cẩm Hi đảo mắt một vòng, thấy các đôi nam nữ khác đang ngồi ở bàn uống nước, thì thầm to nhỏ, còn có một vài cô gái vô cùng xinh đẹp ngồi giữa mấy người đàn ông, trò chuyện vui vẻ. Tuy nhiên, cả đại sảnh không xuất hiện bất cứ hình ảnh đáng xấu hổ nào, mọi người đều quần áo chỉnh tề, thái độ lịch sự.

“Em có thu hoạch gì không?” Hàn Trầm nói nhỏ bên tai cô.

“Có. Qua cuộc nói chuyện vừa rồi, em cũng đã gặt hái tương đối.”

Ở đây tai vách mạch rừng, Hàn Trầm không tiện hỏi nhiều.

Cẩm Hi thì thầm: “Nếu coi nơi này chỉ là chốn uống rượu trò chuyện, nó chính là quán bar. Còn nếu anh coi nó là nơi tìm kiếm những cuộc gặp gỡ bất ngờ, hay cung cấp những người phụ nữ tươi mới, thì nó sẽ là như thế”.

“Ừ.”

“Trước kia ở Bắc Kinh anh đã từng đến những nơi như thế này chưa Hàn thiếu?” Cẩm Hi cười cười hỏi anh. Hàn Trầm nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm.

Anh đột nhiên di chuyển tay xuống thắt lưng Cẩm Hi, véo cô một cái ở chỗ mọi người không nhìn thấy. Cẩm Hi nhói đau, nhưng không thể có phản ứng mạnh, chỉ trừng mắt với anh.

“Em thử nói xem? Liệu bạn gái trước đây của anh có cho anh đi hay không?”

Cẩm Hi cười tủm tỉm. Đúng lúc này, sàn nhảy bỗng vang lên âm thanh huyên náo, hai người liền quay đầu về hướng đó.

Một người phụ nữ ở bên cạnh cười nói: “Ồ, là Tưởng điên khùng”. Người đàn ông khác cất giọng khinh miệt: “Anh ta đúng là điên thật, tưởng nơi này là quán bar hay sao?”.

Hộp đêm đang phát một b㮠nhạc có tiết tấu rất nhanh, Tưởng Tử Dịch hôm qua chỉnh tề lịch sự bây giờ đang điên cuồng lắc lư trong sàn nhảy, thu hút sự chú ý của mọi người. Không chỉ Cẩm Hi, ba thành viên tổ Khiên Đen ở bên ngoài cũng suýt rớt cằm khi chứng kiến bộ dạng của Tưởng Tử Dịch. Vì anh ta nhảy rất nhập tâm, cũng rất chuyên nghiệp. Anh ta đã tháo kính, để lộ gương mặt trắng trẻo, thân hình lắc lư theo điệu nhạc, động tác vừa bạo dạn vừa gợi cảm.

Khách của hộp đêm phần lớn là có địa vị trong xã hội, đều tỏ ra nghiêm chỉnh, làm gì có ai suồng sã như anh ta. Rất nhiều người dõi theo Tưởng Tử Dịch như thể xem trò vui, nhưng anh ta không hề bận tâm, nhảy càng cuồng nhiệt hơn. Ngay sau đó, một cô gái tiến vào sàn nhảy, bắt đầu vũ điệu quấn quýt đầy thách thức, khiến mọi người ồ lên tán thưởng.

“Anh ta chẳng biết ngại là gì.” Cẩm Hi cảm thán. Hàn Trầm nhìn chằm chằm Tưởng Tử Dịch, sắc mặt không chút biểu cảm.

Điệu nhạc sôi nổi kết thúc, một bản nhạc buồn da diết vang lên. Người phụ nữ nhảy cùng Tưởng Tử Dịch bỏ đi, để lại một mình anh ta, cúi thấp đầu, lặng lẽ đứng yên. Tất cả mọi người vẫn dõi theo anh ta bằng cặp mắt đầy hứng thú.

“Tên đó lại lên cơn điên rồi.” Người đàn ông bên cạnh tiếp tục nhận xét.

Lúc này, điệu nhạc càng trở nên bi tráng. Tưởng Tử Dịch bỗng ngẩng đầu, ánh mắt trống rỗng, gương mặt lộ vẻ bi thương. Trước mặt bao nhiêu người, anh ta đột nhiên mở miệng:

“Tôi ở đây đợi mặt trời mọc

Tôi ở đây chờ bình minh tới

Phía trước tôi một khoảng không tĩnh mịch

Giấc mộng của tôi không một chút âm thanh.

Tôi muốn được ôm em một lần

Nhưng lại không thể nắm bắt được ảo ảnh cuối cùng của em.

A!

Tất cả đều vô cùng nực cười, nực cười nhất là bản thân tôi.

Bị lưu đày ở thế giới không có em!”

Sau khi anh ta đọc xong, xung quanh rộ lên tiếng ồn ào và tràng vỗ tay giòn giã.

“Hay lắm! Tưởng điên khùng!”

“Đúng là tài tử có khác, lại làm thơ rồi!”

Mọi người cười nói, nhưng Tưởng Tử Dịch ngước nhìn trần nhà, khóe mắt ngấn lệ. Sau đó, anh ta quay người, nhanh chóng khuất dạng.

Cẩm Hi quay sang Hàn Trầm. Nếu bài thơ này đúng là do anh ta viết thì quả thực không tồi. Thêm vào đó là giọng đọc chứa chan tình cảm và vẻ mặt bi thương của anh ta, khiến Cẩm Hi cũng có chút xót xa trong lòng.

Cô nghĩ bụng: Tối nay đúng là thu hoạch rất lớn. Đúng lúc này, Hàn Trầm bóp nhẹ tay cô một cái. Thuận theo ánh mắt anh, cô phát hiện đối tượng tình nghi thứ ba Tư Đồ Dập đang ngồi ở một góc. Anh ta cùng một cô gái thanh tú đứng dậy, cô gái khoác tay anh ta, còn anh ta cúi đầu cười với cô ta. Sau đó, hai người đi về phía cửa ra vào.

Đi một đoạn, như thể có linh cảm, Tư Đồ Dập đột nhiên quay đầu về phía Hàn Trầm và Cẩm Hi. Hàn Trầm bình tĩnh dõi mắt anh ta, còn Cẩm Hi nở nụ cười thản nhiên như không.

Tư Đồ Dập không đổi sắc mặt, ôm người phụ nữ đi ra ngoài.

Mười phút sau, Hàn Trầm và Cẩm Hi quay về xe ô tô.

“Thế nào rồi lão đại? Có phát hiện gì không?” Lải Nhải hỏi. “Tiếp theo chúng ta sẽ làm gì? Có cần tiếp tục theo dõi bọn họ không ạ?”

Hàn Trầm quay sang Cẩm Hi. Cô hắng giọng, cố ý liếc Hàn Trầm một cái mới lên tiếng: “Căn cứ vào phân tích tâm lý tội phạm, chúng ta đã có thể loại trừ hai đối tượng tình nghi. Hiện tại chỉ còn lại một người mà thôi”.


/73

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status