Truyện Cổ Tích Mèo Và Sói

Chương 10: Khách quí

/18


Hiện tại trong đầu của Tú Triết đang tự hỏi, ngày hôm nay con mèo của hắn tại sao lại đặc biệt cao hứng như vậy? Cái người mà suốt ngày chỉ trầm lắng nhìn hắn, xem tivi, đọc sách, cứ vờ như hắn ko tồn tại hôm nay đột nhiên ngồi vừa mỉm cười vừa ngân nga trong miệng. Nhưng mặc kệ là lý do gì, nhìn thấy gương mặt xinh xắn ấy cười bản thân hắn cũng cảm thấy muốn cười. Chậm rãi tới bên cạnh cô ngồi xuống nhìn gương mặt cô đang tủm tỉm, anh khẽ nhếch khóe môi dịu dàng hỏi.

“Có chuyện vui sao?”

“Sao hỏi vậy?” Minh hơi chớp chớp làn mi nhìn người vừa ngồi xuống bên cạnh.

“Vì xem tâm trạng cô rất tốt.” Tú Triết chậm chạp nói.

“Vậy sao?” Minh lơ đễnh hỏi lại, khóe môi xinh xắn nở 1 nụ cười.

Tú Triết chậm rãi vươn cánh tay quàng qua thành ghế, người cũng dần nhích lại phía cô, nhưng Minh hoàn toàn ko có chút phản ứng nào. Anh liền tiện đà ngồi gần hơn 1 chút, con người ngây thơ vẫn ko phản ứng.

“Chuyện gì vui như vậy?” hắn vừa mỉm cười vừa hỏi, ngồi bên cạnh cô thật dễ chịu.

Minh ngước mắt lên nhìn hắn, đôi mắt to tròn ánh lên tia sáng tinh nghịch, khóe môi hồng chúm chím như nụ hoa mới nở, trên gương mặt thiên thần lộ ra 1 vẻ cười ngây ngốc có thể khiến người ta ngơ ngẩn.

“Ko nói cho anh biết đâu!” cô thản nhiên lè lưỡi trêu ghẹo, tâm trạng tốt có nhìn kẻ thù cũng tốt hơn.

Tú Triết lặng lẽ ngồi xuống chiếc ghế, cánh tay vươn ra sau lưng Minh, đôi mắt anh chăm chú nhìn nụ cười trên gương mặt của cô, một gương mặt xinh xắn rạng ngời. Hắn ko kìm lòng được từ từ ghé mặt lại gần chiếc cổ mềm mại của cô. Hắn nhẹ nhàng cọ cọ chiếc mùi vào làn da của cô, thư thái ngửi mùi kẹo ngọt ngào trên người con mèo con. Một cảm giác mềm mại, ấm áp lan tràn khắp cơ thể làm hắn thấy thật dễ chịu, ko cam lòng mà nhắm mắt lại.

“Này!” Minh vừa nhìn cái người đang ở trên vai mình dụi dụi, vừa lim dim, trong lòng cô có chút cảm giác tê rân khó tả. Cả người cô trở nên nóng bức đến nghẹn lời.

“Hửm?” Tú Triết vẫn im lặng hưởng thụ cảm giác yên bình lúc này chỉ chậm rãi nói.

“Anh định ngồi thế này đến bao giờ?” cô lơ đễnh hỏi. Còn ngồi nữa thì cô sẽ là người ko ổn đấy.

“Yên lặng 1 chút!” Triết nói giọng trầm trầm, đôi mắt cũng ko buồn mở ra, đôi cánh tay cứng cáp lại vòng qua ôm chặt lấy cô hơn 1 chút.

Minh chán nản thở dài 1 hơi. Cảm giác vai mình nặng thật nặng, cảm giác rõ ràng được làn da khô ráp nam tính đang ở rất gần cổ mình, mái tóc ngắn hơi chạm vào má làm cho cô cảm giác ngưa ngứa, hơi thở nóng ấm của hắn làm cho cả người cô cũng muốn run rẩy. Càng ngày cô lại càng cảm thấy như có chút áp lực vô hình từ hắn dần dần chiếm cứ lấy người cô. Làm cho bản năng chạy trốn của cô báo động liên hồi, Minh thật muốn chạy trốn. Muốn vọt thật nhanh khỏi ghế, chạy tới 1 nơi ko có hắn đôi khi ôm cô, ko có hắn buổi tối lại vào phòng cô ngủ để mỗi sáng sớm tỉnh dậy cô lại nhìn thấy gương mặt hắn bên cạnh mỗi bình minh, ko làm cho cô cảm giác trái tim mình nặng nề đến cực điểm, ko làm cho cô đôi khi bị chính những rung động của mình vây lại. Cô ko rõ cảm giác áp bức này là gì, nhưng bản năng nói với cô rằng điều đó ko phải chuyện tốt. Cho nên, cô nhất định phải nghĩ cách. Bản năng nói với cô phải chạy trốn, nhưng cơ thể của cô dần dần lại rơi vào vòng tay của con sói già. Cô ko phải là thỏ trắng, ko ngây ngốc mà luôn luôn mở tròn 2 mất ngây thơ ko biết được âm mưu của sói già. Cô là 1 con mèo kiêu hãnh, với bản năng nhạy bén. Cô giỏi nhất là chạy trốn, nhưng tại sao với người này cô chạy trốn mãi cũng ko thoát ra được?

Minh trầm ngâm rơi vào suy nghĩ, để mặc cho người ta tàn sát thế nào thì tàn sát mà hoàn toàn lơ đễnh ko để ý. Cho tới khi cô phát hiện dường như có gì ko ổn, cô thật sự cảm giác mát mát. Dù rằng phòng bật điều hòa, nhưng mà cũng ko thể mát ở chỗ..

Minh cúi đầu xuống nhìn trước ngực mình. Đôi mắt tròn to của cô mở lớn.. Điên rồi.

“Buông tay!!” Minh tức giận lấy 2 tay che ngực, hét toáng lên.

“Chuyện gì?” Hắn rất lơ đễnh, bàn tay bị cô ghì nhưng những ngón tay vẫn ko an phận ngọ nguậy bên trong chiếc áo lót của cô.

“Dê già! Anh mau dừng tay cho tôi!” Minh tức giận nhíu mày.

Hắn lơ đễnh mơ mành nhìn gương mặt đang đỏ bừng của cô, con ngươi sẫm lại như mặt bể rộng, giống như muốn nhấn chìm con mèo con trong biển lớn, ko cho cô có đường chạy thoát. Hắn chăm chú nhìn đôi môi hồng tươi của cô, người hắn tự giác tiến lại gần cô, gần hơn, lại gần hơn 1 chút nữa.

Cốc cốc..

Minh lo lắng thở hổn hển. Hơi thở của hắn nhẹ nhàng dừng lại trên môi cô, tựa như làn gió dừng lại mang theo mùi thơm mát của cây cỏ. Minh cảm giác cả người đang nóng bừng bừng, trái tim của cô suýt chút nữa đã theo bản năng mà nhào ra khỏi lồng ngực chạy trốn. Khi khoảng cách của 2 người càng lúc càng gần, cũng là lúc trái tim của cô dường như muốn vượt ngục. Cái cảm giác này là gì, cô lo sợ, nhưng sự lo sợ này lại xuất phát từ đáy sâu nhất trong lòng cô. Cô phải làm sao? Chưa bao giờ cô sợ hãi như vậy, nhưng cảm giác sợ hãi này ko làm cho trái tim cô đau khổ như khi bố mẹ mất, cái cảm giác trái tim run lên bần bật này, cô phải làm sao? Phải làm sao?

“Chuyện gì?” Tú Triết tức giận mở cửa, nhìn thấy gương mặt sợ sệt như gà mắc tóc của Luân.

Luân đang tự mình muốn đánh mình. Ko phải xử lý cái tên khôn lỏi dám đẩy hắn tới thì đúng hơn. Cái tên khốn khôn ranh ấy, rõ ràng biết đi quấy rầy đại ca lúc ở trong phòng với con mèo con là tội chết. Ko lần nào ko bị mắng té tát hết. Nhẹ thì đau lưng nhức mỏi 3 ngày, nặng có khi bong gân, trật khớp. Đáng chết. Rõ ràng là tội chết mà.

“Dạ.. Lão Thành tới rồi ạ!” Luân nói.

“Hắn ta tới làm gì?” Tú Triết nheo lại đôi mắt, gương mặt lập tức trở nên lạnh lùng, giống như trái tim của hắn trở thành băng giá, đôi mắt sâu thẳm như muốn giết người. Hắn lạnh lùng bước ra ngoài, mạnh tay đóng mạnh cửa.

Minh ngồi trên ghế chỉ cảm giác cánh cửa bị sập mạnh làm cho trái tim cô giật bắn ra ngoài. Một luông ko khí lạnh tràn ngập trong ko khí, tạo ra 1 áp lực vô hình làm cho cô cảm thấy càng lúc càng lo lắng. Mọi người đều nói rằng cô rất nhạy cảm, cho nên nếu cô cảm giác ko khí kì lạ có nghĩa là chắc chắn có chuyện. Nhưng có chuyện hay ko cô cũng ko thể tham gia, hay tốt nhất nên tránh xa nguy hiểm càng xa càng tốt. Minh tự nhủ thầm trong đầu, vớ lấy chiếc điều khiển tivi cô lười nhác nằm trên ghế, mặc kệ những cảm giác bất an, lẫn sự khó chịu trong lồng ngực. Mặc kệ áp lực hắn đối với cô mỗi ngày 1 lớn, cô nên bỏ qua những nguy hiểm, vấn đề cô phải bận tâm bây giờ là trở về nhà. Ko phải sao? Minh chống tay lên cằm suy nghĩ, nhưng nghĩ mãi, nghĩ mãi cô vẫn chưa thể nghĩ ra cách nào thoát khỏi đây. Từ lúc cô chốn thoát 2 lần, hắn liên tục tăng thêm người canh gác cô, mỗi khi hắn ra ngoài dù vội vã tới đâu cũng sẽ ko quên khóa cửa. Thậm trí ngay cả cửa sổ cũng bị hắn đóng đinh khung lại từ bên ngoài. Hiện tại cô cảm giác mình y như con thú nhốt trong lồng cho người ta thưởng thức. Haizz. Cô nên làm gì đây? Minh ngán ngẩm ngồi trên chiếc ghế mềm mại, điều hòa mát mẻ làm cho cô từ từ chìm sâu vào giấc ngủ.

Trong căn phòng khách rộng lớn, Tú Triết lạnh lùng ngồi xuống ghế, đôi mắt trầm xuống tựa như vực sâu ko đáy ko có chút ánh sáng, cả gương mặt giống như bức tượng đá tản ra hơi lạnh, cùng sát khí ko hề che đậy đối với người đối diện. Hắn lạnh nhạt lướt mắt nhìn người phía trước, như thể muốn nhìn thấy xem tên cáo già này đang nghĩ điều gì.

“Có phải ta làm phiền cháu ko?” người đàn ông với đôi mắt nhỏ hẹp ánh lên tia xảo quyệt, chiếc mũi to trơn bóng trên gương mặt lại có 1 vết sẹo dài càng làm cho ông ta trở nên nguy hiểm. Người đàn ông chậm rãi đặt cốc café xuống mắt bàn, nhếch đôi môi dài mỏng quẹt mỉm cười.

“Ko dám!” Tú Triết lạnh lùng trả lời, gương mặt hoàn toàn ko có chút cử động vẫn như 1 bức tượng vững như bàn thạch.

“Đã quen với công việc mới hay chưa?” người đàn ông khoanh 2 tay trên đùi hỏi.

“Cũng tạm ổn!” hắn lạnh lẽo trả lời.

“Ta nghe cha cháu nói công việc hiện tại rất khá.” Người đàn ông ngó lơ toàn bộ vẻ thờ ơ của hắn, vẫn tiếp tục mỉm cười.

“Chắc vậy. Nếu ko..” hắn vô cùng bình thản dừng lại 1 chút, đôi mắt sáng quắc nhìn về phía đối diện.

“.. đã ko có người nhòm ngó. Ko phải sao?”

Người đàn ông nghe xong lời này, khóe miệng lập tức trở nên cứng ngắc, trên gương mặt già nua thoáng chút hiện lên vẻ bàng hoàng, vết sẹo dài trên má vì vậy lại càng hiện rõ trên làn da rệu rạo. Nhưng rất nhanh, ông ta thu lại vẻ bàng hoàng của mình, nở 1 nụ cười âm hiểm, giọng nói của ông cũng trở nên trầm trầm hiếm thấy.

“Miếng mồi ngon thì mới có người giành giật. Cái khó ko phải lấy được thiên hạ, mà là giữ được thiên hạ.”

“Nên việc đầu tiên để giữ thiên hạ chính là loại bỏ toàn bộ những nguy cơ đe dọa chính mình.” Hắn lạnh lùng cắt ngang gương mặt già nua đang đắc ý kia.

Người đàn ông im lặng, đôi mắt thâm trầm đánh giá người con trai ngồi đối diện. Con người nâu sẫm lại trong khe hở nhỏ hẹp, làm cho người ta ko thể nhìn rõ thứ ánh sáng gì ẩn chứa trong đó. Là tức giận? Là toan tính? Là âm hiểm? Hay bất cứ điều gì khác cũng thật khó bị phát hiện ra.

Tú Triết ngồi dựa sâu vào trong ghế, lông mày hơi nhướng lên, con mắt nheo lại nhìn con cáo già đối diện gửi 1 thông điệp cảnh báo. Trừ khi người đối diện bị khiếm thị, hay có tật về mắt, nếu ko ko lý nào ko nhận được cái thông điệp sặc mùi thuốc súng này của hắn.

Sau 1 hồi đưa đẩy trong phòng khách, Luân dẫn theo người khách về phòng, Tú Triết chậm rãi đi trong hành lang cùng Nam, lúc này Nam mới có thể nói chuyện với hắn.

“Đại ca, hôm nay anh nói vậy có khiến lão ta bực bội hay ko?” cậu lo lắng hỏi.

“Tôi chính là muốn hắn bực bội!” Tú Triết thờ ơ nói.

“Đại ca, nhỡ lão gây gì đó bất lợi cho chúng ta..” Nam vẫn ko khỏi lo lắng.

“Hắn ta đến đây ko phải vốn muốn gây bất lợi rồi sao? Tên cáo già ấy nhăm nhe chức vụ bang chủ lâu lắm rồi. Hắn muốn đối phó với tôi là chuyện đương nhiên. Cậu nghĩ chỉ nói vài lời có thể ngăn được lão sao?” Tú Triết lạnh nhạt hỏi, đôi mắt nheo lại kiên nghị nhìn về xa x

ăm.

“Nhưng chúng ta vẫn nên cẩn thận.” Nam đồng tình nói.

“Được rồi. Gia tăng thêm người trông chừng lão ta cho tôi. Có bất cứ chuyện gì thì lập tức thông báo!” Tú Triết lạnh lùng nói.

“Rõ thưa đại ca!” Nam kiên định trả lời, rồi lập tức xoay người đi làm việc.

Tú Triết đứng im lặng trong hành lang dài, gương mặt càng lúc càng trở nên lạnh. Từng khoảng tối của hành lang, hắt vào gương mặt góc cạnh cứng rắn của hắn tọa ra những khoảng sáng tối tựa như những khối đá lạnh lẽo, lại vô cùng rắn chắc. Hắn miên man trong đầu suy nghĩ, lý do tên cáo già tới nơi này. Chắc chắn ko đơn giản chỉ có đễn thăm hỏi rồi. Hắn thật muốn biết lão cáo già này còn muốn giở trò gì đây?

Dừng chân trước cánh cửa đóng kín, trong đôi mắt sẫm của hắn đột nhiên có chút dao động như mặt hồ gợn sóng, vẻ mặt lạnh lùng có chút ấm ấp. Hắn rút chiếc chìa khóa nhỏ trong ngực áo, tra khóa vào ổ.

Trong căn phòng rộng rãi bị nhấn chìm trong ko khí ấm áp, giọng nói đều đều của người dẫn chương trình thời sự đang điểm lại tin trong ngày, ngoài ra căn phòng hoàn toàn ko có chút tiếng động nào khác. Tú Triết chậm rãi bước về phía chiếc ghế sofa, đôi mắt lấp lánh ánh sáng tựa mặt trời. Anh chậm rãi cúi người xuống dựa vào thành ghế, nhìn gương mặt đang ngủ vùi trên ghế sofa.

Minh nằm dài trên ghế, đầu rúc vào trong tấm đệm êm ái, đôi mắt nhắm nghiền, khóe môi hơi mở, chiếc mũi nhỏ nhắn phập phồng theo từng hơi thở đều đều của cô. Dường như mọi thứ bên ngoài đều ko thể nào tác động tới người con gái đang thiêm thiếp này, cô giống như ở 1 thế giới khác, ko bị bất cứ điều gì làm phiền, ko bị bất cứ phiền muộn nào khác. Cô đang ở trong 1 thế giới chỉ ngập tràn hạnh phúc, bình yên tựa như từng tiếng hít thở đều đều của cô. Hắn rất nhiều lần tự hỏi, thật ra cô mơ thấy gì mà tại sao lần nào khi hắn nhìn vào gương mặt ngủ say của cô, hắn cũng thấy cô khẽ mỉm cười. Hắn thật tò mò, thế giới cô thấy trong mơ đó có những gì, là 1 thế giới hoàn toàn ko phiền muộn, hoàn toàn ko phải lo lắng âu sầu? Là 1 thế giới thế nào? Hắn thật hy vọng, trong thế giới bình an ấy, sẽ có hắn chứ?

Tú Triết ko hề biết bản thân mình đang mỉm cười. Nhìn gương mặt tựa như con mèo nhỏ đang say giấc nồng ấy, hắn ko chịu được mà nhẹ nhàng vươn bàn tay của mình ra, khẽ vuốt vuốt mái tóc mềm mại của cô, lại nhẹ nhàng vuốt gò má mềm mại, mịn màng của cô, trái tim hắn giống như đang được đắm mình trong ánh nắng ấm áp đầu xuân, làm tan chảy những tảng băng găm sâu trong trái tim hắn. Gương mặt hà khắc, cứng rắn thường ngày, giờ trở nên hiền hòa. Chăm chú nhìn con mèo nhỏ đang nằm trên ghế, chỉ cần hắn vươn bàn tay ra là có thể chạm vào tới giống như hắn được chạm vào hạnh phúc.

“Giấc mơ của em là của anh. Em cũng là của anh.” Hắn nhẹ nhàng thì thầm.

Minh dường như cảm giác được bàn tay hắn di chuyển trên má, cô hơi vặn người trở mình. Trong giấc mơ yên bình của cô, đột nhiên có 1 áng mấy đen che lại mặt trời, thảm cỏ xanh ngút ngàn bị bóng tối che kín trở thành 1 ko gian tối tăm trống rỗng. Cô cảm giác hoang mang, lo lắng. Cô hoàn toàn ko biết mình phải đi đâu, thì đột nhiên giữa những bước chân lạc lối của mình, cô nghe thấy tiếng nói. Giống như dẫn đường cho cô ra khỏi bóng tối, cô bước theo tiếng nói, nhưng tiếng nói cứ như đang trêu ghẹo cô. Tiếng nói ấy càng lúc càng nhỏ, bỏ mặc lại cô đằng sau lưng lạc lối giữa bóng tối. Cô lo sợ. Cô càng chạy thật nhanh, cố gắng níu giữ nốt chút âm thanh còn lại, nhưng càng chạy tiếng nói ấy lại ngày 1 xa, ngày 1 nhỏ. Giống như ông trời đang đùa giỡn với cô vậy. Nỗi lo sợ trong cô mỗi ngày 1 lớn, cô càng lúc càng cố gắng chạy nhanh hơn, cô lo sợ. Cô biết rõ ràng cô lo sợ. Ko phải cô là 1 con mèo chỉ biết kiêu ngạo, luôn nhạy cảm, nhanh nhẹn, lại dẻo dai. Mọi người nói cô rất giỏi thoát hiểm, mọi người nói cô kiêu ngạo, lại kiên cường. Mọi người nói cô rất giỏi chịu đựng, dù việc vất vả thế nào cũng ko làm khó được cô. Bởi vì, cô là người lo lắng chuyện nhà cửa, cô vừa học lại vừa đi làm thêm. Giặt giũ, nấu nướng, quét dọn đều 1 tay cô làm hết. Nhưng họ đâu biết, cô ko phải là người mỗi sáng đều có thể tự giác dậy sớm. Cô ko phải là người thích làm việc nhà cửa hay nấu cơm. Chỉ bởi vì nếu cô ko làm những công việc ấy, cô sẽ lại lo sợ, cô sẽ lại suy nghĩ về những người đã ra đi. Mọi người ko biết cô vốn là người rất ham ngủ, nhưng mỗi khi nhìn chị gái của mình cô sẽ phải cố gắng gượng dậy khỏi giường, điều đó khó khăn tới mức nào ko ai biết. Họ nói cô kiên cường, giỏi chịu đựng, đó là bởi vì cô im lặng ko dám nói điều gì. Đó ko phải bởi vì cô kiên cường, đơn giản là bởi vì cô quá lo sợ. Nếu cô nói ra, cô sẽ càng thêm lo lắng. Cho nên cô mói im lặng. KHi người khác khóc, cô ko dám khóc. KHi người khác buồn cô sẽ cố cười. Khi người ta yếu đuối, cô sẽ nhắm mắt lại ngủ. Như thế cô sẽ vượt qua được mỗi nỗi sợ của chính mình. Ai cũng nói cô giỏi chạy trốn, ai cũng nói cô gặp chuyện gì cũng có thể thoát nạn. Nhưng có ai biết được tại sao cô luôn chạy trốn trước nguy hiểm? Bởi vì hơn ai hết cô sợ. Sợ hơn bất cứ ai.

Trong cơn mê man lạc lối, Minh vô thức rơi nước mắt. Nơi sâu kín nhất trong tâm hồn của cô, phút chốc bị phơi bầy ko chút che đậy.

“Đừng.. đừng đi. Đứng bỏ tôi lại. Đừng..”

Tú Triết nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang rơi lệ, trái tim hắn phút chốc thắt lại. Bàn tay nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt nóng bỏng đang chảy nhẹ xuống má của cô, nhiệt độ nóng ấm của giọt nước mắt truyền từ đầu ngón tay, rơi vào trong lòng hắn trở thành giọt dầu sôi bỏng rát. Trái tim hắn thổn thức buồn bực. Hắn nắm lấy bàn tay đang giơ lên tìm kiếm vô thức của cô. Dùng bàn tay to lớn của hắn nắm lấy, khẽ siết chặt. Nhẹ nhàng áp lên má hắn như muốn truyền cho cô chút hơi ấm.

“Anh ở đây. Anh ở đây.. Sẽ ko bao giờ bỏ em lại. Anh hứa!” hắn trầm giọng nói. Đôi mắt của hắn sẫm lại, chậm rãi đặt 1 nụ hôn lên mu bàn tay của cô như đánh đánh dấu khẳng định cho lời hứa của mình. Hắn sẽ ko bao giờ bỏ cô lại, ko bao giờ.

Trong cơn mê như người tìm được chút ánh sáng, gương mặt của Minh dãn ra. Cặp chân mày của cô cũng ko nhăn lại nữa, khóe môi của cô nhẹ nhàng nhếch lên, giống như con mèo tìm được 1 vị trí ấm áp, cô siết chặt hơn bàn tay của hắn, thu lại vào trong lòng. Giữa chặt lấy như 1 bảo vật.

Tú Triết nhìn bàn tay mình bị kéo vào trong lòng hắn, trái tim cảm giác ấm áp, vui vẻ. Khóe môi hắn nở 1 nụ cười hài lòng, trong đôi mắt ánh lên những tia sáng tựa như ánh nắng vàng mùa thu dịu dàng. Nếu có thể cứ như vậy, để cho cô giữ chặt hắn trong lòng, hắn có thể chấp nhận từ bỏ tất cả, chỉ để được yêu thương cô. Hắn tự hứa với bản thân mình, món hàng này hắn đã định, sẽ suốt đời là của hắn, cũng suốt đời ko thể rời khỏi hắn. Đến bây giờ hắn vẫn ko rõ cảm giác muốn độc chiếm này là gì, chỉ đơn giản hắn đã quyết định, sẽ ko thay đổi, cũng ko muốn thay đổi. Ít nhất tới lúc này, cô ấy đã là món hàng của hắn, vậy đừng mong cô ấy có thể chạy trốn khỏi lòng bàn tay của hắn.

Khi Minh tỉnh dậy thì sắc trời đã tối, cô cũng ko biết tại sao cô lại ngủ ngon như vậy. Khi tỉnh dậy tinh thần cô hoàn toàn rất sảng khoái. Ngồi dậy khỏi giường, Minh dụi dụi mắt, khi đã thoát hoàn toàn khỏi cơn buồn ngủ, lúc này cô nghe thấy tiếng bụng mình đang kêu òng ọc. Cũng phải, cô đã ko ăn tối. Nhưng bây giờ làm sao kiếm được đồ ăn đây? Minh chán nản đi ra cửa, lúc này khi cô đã đủ tỉnh táo cô mới nghe thấy dường như có tiếng người nói chuyện. Trong bóng tối, Minh mở tròn đôi mắt to đen láy, đôi tai của cô dỏng lên, bắt đầu nghe ngóng tình hình.

Một giọng nữ run rẩy trong bóng tối vang lên.

“Ý anh em phải tới đó?” người con gái nói.

“Biết rồi vậy mau đi!” giọng nam trầm mặc, tựa như đá tảng vang lên.

“Anh thật sự muốn em đi?” người con gái giọng nói ko giấu được run rẩy vang lên.

Người con trai im lặng ko nói thêm lời nào. Chỉ nghe tiếng cô gái thút thít, run rẩy trong bóng tối. Sau đó là 1 tiếng cạch của cánh cửa. Rồi tiếng đóng cửa. Sau đó, cánh cửa phòng cô mở ra.

Từ ánh đèn hắt vào từ hành lang, 1 người con trai cao lớn đứng ở cửa, trong chiếc quần bò sẫm màu tăm tối, chiếc áo phông ôm lấy thân hình vạm vỡ, chiếc bóng cao lớn của người con trai đổ dài trên nền nhà, tạo thành 1 khoảng tối rộng lớn phủ vào lòng người hơi lạnh buốt.

“Đã dậy rồi?” giọng người con trai vang lên, nhưng trong giọng nói trầm ấy lại có chút ấm áp hiếm thấy của dịu dàng.

“Anh.. anh bảo cô ấy đi đâu?” Minh nhíu mày nhìn gương mặt góc cạnh kia trong lòng có chút buồn bực ko nói lên lời.

Tú Triết bỏ qua câu hỏi của cô. Anh chậm rãi bước lại gần giường, ngồi xuống cạnh cô. Dùng đôi mắt sâu thẳm ko đáy của mình chăm chú nhìn cô. Trong phút chốc, hắn có 1 suy nghĩ, hắn ko muốn để cô biết những chuyện đang xảy ra. Trong phút chốc muốn mang cô giấu ở 1 nơi ko có ai có thể nhìn thấy, ko ai có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của cô. Giấu cô đi khỏi cái thế giới tăm tối ở bên ngoài. Ko muốn cho bất cứ điều xấu nào ảnh hưởng tới cô. Hắn dịu dàng nhìn vào gương mặt lo lắng, cảnh giác của cô. Sự quan tâm của cô đang đặt sai chỗ. Hay phải nói, người đó ko xứng đáng được cô quan tâm. Hắn nhẹ nhàng vuốt vuốt mái tóc mềm mại của cô, mỉm cười đến dịu dàng.

“Đã đói rồi phải ko?” hắn hỏi.

Minh lại nghe thấy tiếng bụng mình reo vang như trả lời hộ. Cô bối rối cúi người xuống nhìn bụng mình, gật gù nói.

“Cũng hơi hơi!” nhưng khi nói xong câu này cô mới chợt nhận ra có gì đó ko ổn. Cô lập tức ngẩng đầu lên, nhìn vào người đối diện mở lớn đôi mắt tròn xoe của mình.

“Ko đúng. Tôi đang hỏi anh để cô ấy đi đâu mà!” Minh nhăn mặt ko cho là đúng nói.

Tú Triết mỉm cười, nhìn cô yêu chiều. Hắn hơi thở ra 1 hơi, nhẹ nhàng vuốt ve gò má ửng hồng của cô. Đôi mắt sẫm lại lo lắng những giọt nước mắt của cô lại vô tình rơi 1 lần nữa khi hắn ko ở đây.

“Để lấy đồ ăn cho em nhé!” hắn nhẹ nhàng nói.

Minh hơi nhăn mày với hắn, khi hắn rời đi cô theo bản năng vô thức kéo lại cánh tay áo của hắn. Gương mặt xinh xắn của cô lo lắng nhìn hắn, đôi mắt đen to tròn như cầu khẩn.

“Anh định bảo cô ấy đi đâu?”

“Đừng lo, cô ta sẽ ko sao đâu!” hắn xoa đầu cô trấn an.

“Thật?” Minh nghiêm nghị nhìn hắn, đôi mắt cô nhăn lại như muốn xác định xem, hắn thật sự đang nghĩ điều gì trong đầu.

“An tâm đi.” Tú Triết nói như để trấn an cô.

Minh hơi nhăn mày, nhìn hắn chăm chú như muốn tìm chút ít manh mối ít ỏi, nhưng ngoài đôi mắt sâu thẳm ko thấy đáy kia, một vài tia sáng ấm áp làm cho người ta bối rối, cô hoàn toàn ko tìm thấy điều gì khác thường. Cô hơi nghiêm mặt, suy nghĩ 1 hồi lâu rồi cô tiếp tục làm theo bản năng của chính mình.

“Tạm tin!” cô lạnh nhạt nói.

“Vậy ăn cơm được rồi chứ?” hắn dịu dàng nói.

Minh chỉ có thể gật đầu. Dù sao cô cũng đói đến chết. Nếu ko ăn làm sao có sức nghĩ cách làm sao thoát ra ngoài. Cho nên điều quan trọng bây giờ là phải điền no cái bụng mới được. Nghĩ sao làm vậy, cô lập tức muốn ăn 1 bữa thật ngon.

Tú Triết mỉm cười, đi ra ngoài mang đồ ăn tới cho cô. Minh ngoài việc chờ đợi trong nhàm chán, cô chỉ biết đứng dậy đi đến chiếc tivi giết thời gian như thường nhật.

Trong dãy hành lang dài, một người con trai cao lớn bước từng bước chậm rãi. Trên tay hắn cầm 1 chiếc khay toàn đồ ăn đang bốc khói tỏa hương thơm ngào ngạt. Gương mặt góc cạnh mọi khi như bức tượng ko biểu cảm, nay thoáng chút hiện lên nét dịu dàng. Một người con gái bước tới gần hắn, gương mặt xinh xắn của cô ngập tràn nước mắt, cô nhìn hắn như thể nhìn thấy 1 người mà cô căm ghét nhất.

“Làm sao anh có thể?” Mi tức giận run rẩy nhìn người con trai trước mặt. Cô ko biết nên khóc hay nên cười.

Tú Triết ko buồn nhìn cô gái đứng đó, vì đối với hắn dường như đó là 1 việc thừa thãi. Hắn ko cần 1 người phải nói với hắn có thể hay ko thể. Hắn ko cần.

“Anh đứng lại đó.” Mi gần như phát điên. Cơ thể nhỏ nhắn của cô run rẩy, cô biết rõ tối nay cô ko thể thoát, nhưng cô ko còn cách nào khác.

“Anh thật nực cười. Cuối cùng tôi là gì trong lòng anh?” Mi cảm giác cả gương mặt cô nóng bỏng bởi nước mắt, trái tim cô khó chịu rất khó chịu. Cô cứ nghĩ rằng cô có thể có được người đàn ông ở trước mắt, nhưng mà, cô đã tự đánh giá quá cao bản thân mình. Đánh giá quá cao mỗi tối khi hắn ở cạnh cô. Cô có tự tin về sắc đẹp của mình, cứ nghĩ rằng cô có đủ khả năng làm chị cả của 1 băng nhóm, có thể bước vào trái tim lạnh băng để kiếm được 1 chỗ dựa vững chắc. Cô đã bỏ qua tất cả những thái độ hờ hững lạnh lùng của con người này, những hành động thô lỗ khi họ ở bên nhau. Cô nghĩ rằng anh ta càng thô lỗ càng chứng tỏ hắn cần cô. Nhưng ko phải, cô chỉ đơn giản là 1 công cụ. 1 cái lò sưởi 37 độ cho hắn giải quyết vấn đề. Giống như bao nhiêu người khác. Cô đã bỏ qua mỗi buổi sáng tỉnh dậy bên cạnh cô là hơi lạnh trống vắng ko bóng người. Cô lại càng bỏ quên 1 người con gái luôn bị hắn nhốt tận sâu trong căn phòng đó.

Tú Triết hờ hững quay người lại, dùng gương mặt như tượng đá nhìn người con gái ở đối diện. Con người sâu thẳm của hắn chỉ có giá lạnh, ko biểu cảm, ko thương xót, có hay chăng chỉ là sự khinh thường vốn có của hắn.

“Cô ko có tư cách hỏi điều này!” hắn lạnh như băng nói.

“Khốn kiếp. Anh có biết anh hết sức nực cười hay ko? Anh đang muốn làm gì? Trước mặt mọi người anh tỏ vẻ thân mật với tôi. Sau đó thì sao? Giờ anh ném tôi cho 1 lão già?” Mi cảm giác mình muốn phát điên rồi cô gào lên đầy tức giận, bàn tay cô siết chặt run rẩy. Cả người cô như đứng ko còn vững.

“Cô nên nhớ mình tới đây để làm gì!” hắn bình thản nói, hoàn toàn ko để vào mắt biểu cảm hiện tại của cô. Bởi vì với hắn cô ta cũng chỉ là 1 món hàng cần phải bán đi.

Mi đứng lặng ở đó, đôi mắt cô trở nên trắng dã, nước mắt nóng bỏng như mưa chảy xuống gương mặt thanh thoát của cô. Mái tóc mềm mại bây giờ rối bù. Cô như con người đang rơi xuống vực sâu ko đáy. Đến lúc này cô mới để ý tới chiếc khay thức ăn trong tay hắn. Cặp lông mày lá liễu của cô nhăn lại, đôi mắt cô mở lớn, cô tự mình phủ nhận. Ko tin được mà lắc đầu nhìn hắn. Cô lùi người lại, lo sợ nhìn người con trai ở trước mặt. Rồi như điên dại, cô đau khổ cười ra tiếng.

“Đại ca, anh thật sự là tên xã hội đen nực cười nhất mà tôi từng gặp. Anh lợi dụng tôi.. Anh lợi dụng tôi để gây sự chú ý của cô ấy?” cô gào toáng lên đầy căm phẫn.

Tú Triết hơi chau mày. Chưa bao giờ sức chịu đựng của anh được kiểm định cả. Hơn nữa anh vô cùng ghét những đứa con gái phiền toái, ưa gào thét vì ghen tị. Anh bực bội rút điện thoại trong túi ra, chậm rãi ấn số.

“Lập tức đến mang con điên trong hành lang vào phòng lão Thành cho tôi. Đừng để cô ta phát điên ở giữa hành lang nữa!” hắn lạnh lùng ra lệnh.

“Anh.. Anh là tên khốn kiếp. Anh xem chúng tôi là gì? ANh xem chúng tôi là đồ vật anh muốn dùng thì dùng muốn vứt thì vứt sao?” Mi tức giận lao tới đấm liên tục vào ngực hắn.

Tú Triết đứng im lặng, hoàn toàn ko để tâm tới cô ta. Hiện tại anh chỉ để ý tới khay đồ ăn trong tay mình, có thể bị cô ta làm đổ hay ko. Anh chán nản hất mạnh tay 1 cái, làm cho cô gái yếu ớt ngã nhào xuống đất.

“Cô nên nhớ chính bản thân cô tìm tới đây, tôi ko phải là người mong cô đến. Cô cũng rõ hơn ai hết, sẽ có 1 ngày như hôm nay.” Hắn lạnh lùng dùng đôi mắt sâu thẳm của mình từ trên cao nhìn xuống người con gái đang nằm bò trên sàn nhà, hoàn toàn ko để cô ta trong mắt. Nói rồi hắn xoay người bước đi.

“Anh là đồ khốn nạn. Tên chết tiệt. Đồ khốn kiếp. Anh ko cảm thấy bản thân mình rất nực cười sao? Nếu ai cũng vậy thì cô ta là cái gì? Cô ta cũng chỉ là món hàng mà anh mua về mà thôi. Cô ta đã đến đây cũng có nghĩa cô ta cũng hám lợi như tôi mà thôi. Một ngày tim được người quyền lực cô ta cũng sằn sàng leo lên..”

Cổ họng Mi bị 1 gọng kìm như sắt bóp chặt làm cho cô đau đớn. Cô ko thể nào nói thêm lời nào, chỉ cảm thấy chiếc cổ thanh mảnh của mình như sắp gãy làm đôi. Gương mặt xinh xắn của cô nhăn lại, đau đớn. Cô lo sợ nhìn gương mặt lạnh lùng, góc cạnh đang ở gần rất gần mình. Hơi thở của hắn tựa như luồng hơi lạnh từ địa ngục thổi lên mặt buốt giá thấu xương, đôi mắt của hắn tựa như họng súng đã lên đạn, tràn ngập sát khí, lại mang lại mùi vị lạnh lùng của chết chóc.

“Cô là 1 người thông minh, cho nên cô cũng hiểu tôi nếu muốn giết cô sẽ đơn giản thế nào. Nếu cô còn dám nói những lời này 1 lần nữa, hoặc chỉ cần tôi nghe loáng thoáng bất cứ lời nào từ miệng cô truyền ra 1 lần nữa, tôi dám lấy danh dự ra đảm bảo. Người nhà cô, ngay cả xác cũng ko tìm được.” hắn lạnh lùng nhả từng chữ.

Đúng lúc này 2 gã to lớn xuất hiện cùng với Luân trong hành lang. Luân ngỡ ngàng nhìn thấy Tú Triết gương mặt như giết người, bàn tay đang bóp cổ cô gái làm cho cô ta cả mặt tím tái, gần như sắp chết đến nơi.

“Đại.. đại ca!” Luân lo lắng nói.

Tú Triết hừ lạnh 1 tiếng, mạnh mẽ hất tay làm cả người Mi ngã vật ra đất. Cô gái run rẩy cố tìm lại hơi thở đã mất đi của mình, đôi mắt của cô lu mờ như thể bị bao phủ bởi 1 màn sương mù dày đặc. Hắn lạnh lùng đứng thẳng người dậy, bê lại chiếc khay đồ ăn, lạnh lùng nhìn đám đàn em nhả lại 1 câu.

“Mang cô ta đi!”

“Rõ thưa đại ca!”

Hai gã hộ vệ to lớn lập tức túm lấy người con gái còn đang mềm nhũn trên mặt đất. Mặc kệ cho cô gái còn đang run rẩy, mềm nhũn ko thể cử động, họ vẫn lạnh lùng lôi cô đi như thể lôi 1 bao cát. Mọi người đều chìm trong im lặng mà rời đi, bỏ lại 1 hành lang trống trải, lạnh lẽo như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Cạch.

Minh thò đầu ra khỏi thành ghế sofa, cô nhích nhích chiếc mũi, ngửi mùi thơm ngát của đồ ăn vào đầy xoang mũi, chiếc lưỡi mềm mại liếm khóe môi thèm thuồng như chú mèo con bị bỏ đói lâu ngày.

“Đã quay lại rồi!” cô nói bằng giọng nói ngọt ngào của mình. Làm cho người ta ko khỏi cảm thấy ngây dại.

Tú Triết mỉm cười, thở ra 1 cái nhẹ nhõm. Yêu thương tiến lại gần sofa đặt lại đồ ăn trên bàn. Nhìn thấy gương mặt đói bụng của cô làm cho người ta ko khỏi mềm lòng. Mà ngay cả 1 người lạnh lùng như hắn, cũng cảm thấy chính mình muốn yêu thương cô nhiều hơn. Nhưng mà.. lời nói kia của đứa con gái đó vẫn như 1 mũi giáo đâm vào tim hắn. Nói hắn ko để ý là ko đúng. Hắn để ý, thật sự rất để ý. Nhưng lại vừa cảm thấy hài lòng vì sự xuất hiện của cô ở đây. Bởi vì nếu cô ko ở đây, hắn sẽ ko có năng lực để giữ cô lại, càng ko có cơ hội tiếp cận cô. Nhưng những điều cô gái kia nói thật làm hắn đau đầu. Cô ở bên cạnh người khác? Mới nghĩ hắn đã ko muốn nghĩ tới. Hắn căm hận chính mình quá mâu thuẫn, càng buồn cười hơn nữa về những suy nghĩ của mình. Hắn phải làm gì?

Minh mặc dù cảm thấy được hắn đang trầm tư, nhưng cô cũng ko muốn hỏi. Có lẽ hắn muốn nói hắn sẽ nói thôi. Minh cầm lấy bát cơm bắt đầu công tác chiến đấu yêu thích của mình. Minh hoàn toàn ko để ý 1 ánh mắt đang vô cùng hỗn loạn nhìn cô chăm chú. Ko biết qua bao lâu, người con trai ấy mới bắt đầu lên tiếng.

“Tại sao em lại bán mình vào đây?” hắn đã trốn tránh vấn đề này rất lâu, cũng ko nghĩ muốn hỏi. Nhưng hôm nay 1 hòn đá ném xuống làm cho hắn ko thể kím lòng. Hắn muốn ko hỏi, nhưng miệng hắn đã hỏi mất rồi.

“Ko rõ!” Minh vừa gặm thịt gà vừa trả lời.

“Cái gì?” Tú Triết nhíu mày, dù có suy nghĩ cô sẽ tìm 1 cái cớ nào đó nhưng ko nghĩ cô lại thản nhiên nói ra 1 câu ko rõ tỉnh bơ như vậy.

“Tôi ko rõ tại sao tôi lại ở đây!” Minh thành thật nhai thịt gà vừa nói. Cô thật sự đâu có biết, chỉ biết khi cô bước vào phòng đó, điều cuối cùng cô nhìn thấy là 1 ông già mặc áo da báo đang hút thuốc, sau đó.. Sau đó thì hoàn toàn ko biết gì hết.

“Ko phải anh nói anh mua tôi sao?” Lúc này Minh mới nhớ ra điều gì, cô ngẩng gương mặt lên, trên khóe miệng toàn là dầu mỡ bóng lưỡng vì cô vừa gặm thịt gà. Cô ngước đôi mắt to tròn, trong veo của mình nhìn vào người đối diện ngơ ngác.

“Tại sao tôi lại ở đây?” cô thật sự rất muốn biết nha. Mọi cô gái tới đây vì muốn lấy chồng nước ngoài, xuất khẩu ra biên giới. Nhưng còn cô? Tại sao cô lại ở đây? Ko phải cô tới cứu chị gái cô sao? Sao cô lại ở đây? Cô cũng rất muốn biết nha.

Tú Triết bị câu hỏi của cô làm cho ngơ ngẩn. Lại nhìn gương mặt dễ thương của cô với khóe miệng dính đầy mỡ, hắn bật cười. Dùng bàn tay vừa lau khóe miệng của cô, vừa dịu dàng nhìn cô nhẹ nhàng nói.

“Em nói xem việc cuối cùng em làm là gì?” Tú Triết mỉm cười

nhìn cô hỏi. Bàn tay rất rất ko kìm chế được mà nhẹ véo cặp má bầu bĩnh của cô.

“Tôi nhớ chị tôi ở vũ trường gọi tôi tới!” Minh lơ đễnh nói, lại cầm lấy chiếc đùi gà gặm tiếp.

“Chị gái?” Tú Triết hơi nhíu mày.

“Phải. Chị gái tôi vẫn thường hay gọi tôi đến cứu mà!” Minh thản nhiên vừa gặm thịt gà vừa ngước lên nhìn hắn.

“Thường?” Tú Triết nghe được từ này ko khỏi nhíu mày. Hắn đánh hơi thấy mùi nguy hiểm. Nhưng chợt nhớ ra điều gì hắn hỏi.

“Vậy nhà cô có 2 người là?”

“Tôi với chị gái. Sống cùng nhau từ rất lâu rồi.” Minh thản nhiên vừa gặm thịt gà vừa nói.

Tú Triết cảm giác mình thật đúng là ngốc. Hắn nhiều lần nói với mình là xã hội đen lạnh lùng, ko ngờ hắn cũng có cái gọi là trí tưởng tượng. Lại còn rất giàu trí tưởng tượng nữa chứ. Hắn đã từng suy nghĩ ra những gì ko biết. Nhưng mà, chị gái của cô cũng thật tán tận lương tâm. Làm sao có thể mang bán em gái độc nhất của mình chứ?

“Phải rồi. Anh nói anh mua tôi!” Minh lơ đễnh nhìn hắn.

Tú Triết hơi nhướng 1 bên lông mày, như thể đang suy nghĩ gì đó. Rồi anh khẽ gật đầu. Muốn hiểu được cô đang suy nghĩ điều gì.

“Anh mua tôi hết bao nhiêu?” Minh mở lớn đôi mắt chớp chớp nhìn hắn hỏi, như 1 đứa trẻ tò mò thế giới bên ngoài. Người ta vẫn bảo buôn người phạm pháp, nhưng lợi nhuận cao nên người ta vẫn làm. Cô thật muốn biết, 1 con người trong mắt những kẻ coi thường pháp luật này trị giá bao nhiêu đây?

“Hỏi làm gì?” Triết chau mày nhìn cô khó hiểu.

Minh đặt miếng thịt gà xuống bát, nghiêm túc quay ra đối mặt với hắn. Cặp lông mày của cô hơi nhíu lại, đôi mắt mở lớn lấp lánh, hàng lông mi dài cong lên như đang khiêu khích người khác. Gương mặt dễ thương nghiêm nghị làm cho người đối diện ko biết nên khóc hay nên cười với cô đây.

“Tôi muốn chuộc thân!” Minh nghiêm túc nói.

“Hả?” Tú Triết mở tròn mắt nhìn cô. Hắn cũng buôn người được vài chuyến rồi. Nhưng cái trường hợp đặc biệt này chắc chỉ có hắn mới gặp qua thôi nhỉ.

Minh nhìn gương mặt ko cho là thật của hắn thì vô cùng phật lòng. Cảm giác như thể tự tôn của mình vừa bị kéo xuống chân cho người ta làm miếng lót giầy. Cô tức giận hừ 1 tiếng, môi dưới trề ra thể hiện sự ko hài lòng, cô chống nạnh nhìn hắn nghiêm túc nói.

“Có gì ko được? Lầu xanh ngày xưa các kỹ nữ cũng có thể chuộc thân. Tại sao tôi ko được, tú ông?” Minh nghiêm túc hỏi.

“Em vừa gọi tôi là cái gì?” Tú Triết nhăn mặt hỏi lại.

“Tú ông!” Minh thản nhiên trả lời.

“Này nhóc, em thử gọi lần nữa xem!” Tú Triết ko tin được nói.

“Ko phải tú ông, vậy là má mì?” Minh hoàn toàn ko biết sợ cơn bão tiếp tục ko coi xã hội đen là cái đinh rỉ.

“Ranh con, cẩn thận cái mồm của em đấy!” Hắn tức giận nói.

Minh cắn môi dưới, lông mày hơi nhăn lại, gương mặt vô cùng ko cam chịu nhìn hắn. Ko phải anh là người bán con gái người ta cho mấy lão già sao? Còn ko phải là mà mì thì gọi là gì đây. Minh bĩu môi rất ko tình nguyện, gương mặt cúi xuống nhưng vẫn lén lút lườm hắn. Cô tự cho cô có lúc ngu ngốc, nhưng ko biết tại sao cô lại ko cảm thấy sợ hắn. Ít nhất là lúc này.

“Sao? Tôi nói sai gì hay sao mà em tỏ thái độ như vậy?” hắn rất muốn cười khi nhìn gương mặt như đứa trẻ bị mắng nhưng ko hài lòng như vậy, nhưng mà hắn lại phải cố tỏ ra bản thân mình đang tức giận. Có lúc hắn thấy làm xã hội đen thật tốt, lạnh lùng đã thành thói quen.

“Ko có!” Tuy miệng nói ko có, nhưng Minh lại chán nản tru miệng bực bội cầm miếng thịt gà lên cắn 1 miếng nữa.

“Còn nói ko có!” Tú Triết nhìn gương mặt phụng phịu của cô ko khỏi bật cười. Hắn vươn tay ra kéo cổ cô về phía mình, bàn tay còn lại gõ lên đầu cô.

“Á.. Cẩn thận bẩn áo!” Minh kêu lên vội vàng lấy miếng thịt gà ra khỏi miệng.

“Bẩn thì thay ra thôi!” hắn thản nhiên nói, tiếp tục giữ chặt lấy cô, dựa đầu cô vào người hắn.

Minh hơi nhướng mày, quay người lại, dựa lưng vào vai hắn, tiếp tục ăn thịt gà. Cô ko thoát ra được thì xem hắn như nệm người cũng được, nhưng đang ăn thì ko thể ngừng được. Minh dựa vào người hắn, đôi mắt to tròn ngước lên nhìn trần nhà. Mặc cho cánh tay hắn vòng qua vai ôm lấy cô, cô bình thản nhìn lên trần nhà như đang suy tư điều gì.

“Tôi ko thể chuộc mình sao?” cô lơ đễnh nói.

Tú Triết còn đang im lặng gục đầu trên vai cô, ngửi mùi hương ngọt ngào trên người cô. Mỗi khi hắn ở cạnh cô như thế, hắn cảm thấy thật dễ chịu, giống như thế giới trở nên vô cùng bình an. Nghe được lời cô nói, hắn hơi nhíu mày, cúi xuống dụi mũi vào bờ vai gầy của cô, giọng nói của hắn trầm xuống.

“Ko được!”

“Vậy thì giá bán ra là bao nhiêu?” Minh lại tiếp tục hỏi.

“Hả?” lần này hắn dừng lại, ngửa mặt lên nhìn cô. Hắn chỉ thấy 1 gương mặt xinh xắn đang ngước đôi mắt to tròn trong veo tựa như 2 viên bi trong suốt, hàng lông mi cong dài khẽ chớp chớp, khóe môi đỏ mọng xinh xắn đang cắn 1 miếng thịt gà lơ. Cô lơ đễnh 1 cách đầy hấp dẫn nhìn hắn, làm cho hắn hơi khựng lại.

“Anh có thể bán tôi được bao nhiêu?” Minh thật lòng hỏi.

Trái tim của hắn lúc này thắt lại, mỗi 1 chữ “bán” rời đi khỏi khóe miệng xinh xắn kia làm cho hắn 1 lần lo lắng. Hắn đột nhiên suy nghĩ, nếu gương mặt của cô lúc này, đôi mắt trong veo của cô lúc này, nếu cũng có 1 người giống như hắn đang ôm cô như thế này, cô cũng dùng tư thế này để nhìn người đó. Thì cái người ấy chắc chắn sẽ ko ngại bất cứ giá nào để đấu giá có được cô. Giá bán của cô? Hắn chưa từng nghĩ tới. Hay vốn rằng hắn ko có ý định bán đi.

“Hỏi làm gì?” hắn trầm giọng nói, đôi mắt có chút lạnh đi. Hắn ko muốn nghe điều này. Cho nên bất giác, hắn cúi xuống cắn lên bờ vai của cô 1 cái.

“A! ” Minh khẽ rên lên 1 tiếng, cô nhăn mặt lại, miếng thịt gà trong miệng cũng bị nhả ra 1 cách luyến tiếc.

“Đó là trừng phạt vì tội ăn nói linh tinh!” hắn lạnh giọng nói.

“Anh ko thể bán lại cho tôi sao?” Minh thẫn thờ nói.

“Em muốn mua?” Tú Triết ngạc nhiên hỏi.

“Có gì ko được?” Minh nhìn hắn hỏi lại. Chưa bao giờ thấy người tự mình mua bản thân mình sao. Ko. Đúng là chưa thấy bao giờ. Nhưng mà, còn có thể làm gì khác? Cô đã chứng kiến đủ chuyện cổ tích rồi. Ko phải hiện tại cô cũng đang sống trong truyện cổ tích sao? Ngày xửa ngày xưa, vào 1 buổi sáng đẹp trời, bạn tỉnh giấc, và có 1 phép màu đưa bạn nằm trên giường của 1 tên xã hội đen. Khi ấy bạn biết, thế giới này chuyện cổ tích còn rất rất nhiều. Ai nói rằng cổ tích chỉ có trong sách vở? Hiện tại cô đang ở trong 1 câu chuyện cổ đây. Phải. Đúng là khó tin, ngay cả cô còn cảm thấy khó tin, chứ đừng nói là người khác. Nhưng vòng tay cứng ngắc đang ôm lấy vai cô là thật. Thân hình vạm vỡ cô đang dựa vào cũng là thật. Cảm giác đau đớn trên vai cô cũng là thật. Cho nên câu chuyện này thật sự đang rơi thẳng xuống đầu cô. Cô là người não phải phát triển hơn não trái. Tức là khuynh hướng nghệ thuật của cô cao hơn người bình thường, với dân kiến trúc đó có thể là điều đương nhiên, nhưng tại sao có trí tưởng tượng bay xa tới đâu, cô cũng ko thể ngờ rằng mình có thể gặp phải cái chuyện này. Xã hội đen? Chứ ko phải hoàng tử? Được rồi. Từ lúc nào cái đám người giết người, thu phí bảo kê, coi thường luật pháp, buôn bán người bất hợp pháp lại có thể trở thành nhân vật chính diện vậy? Cô rất muốn kiến nghị. Vô cùng muốn kiến nghị.

“Ko được!” hắn nghiêm túc trả lời.

“Tại sao?” Minh hỏi.

“Bởi vì ko bán!” hắn chắc chắn trả lời.

Minh cảm giác có điểm ko đúng. Vừa cầm thịt gà đưa lên miệng, cô vừa suy nghĩ thử xem chỗ nào ko đúng. Sau khi suy nghĩ hồi lâu, cô đột nhiên nhớ tới gì đó. Cô bật thẳng người dậy, quay mặt lại đối diện với hắn.

“Nếu anh ko bán tôi, anh giữ tôi lại làm gì?” Minh nghi ngờ hỏi.

Tú Triết bị câu hỏi của cô làm cho có chút sững sờ. Hắn ko biết phải trả lời thế nào? Giữ cô lại, ko muốn bán đúng là suy nghĩ của hắn. Nhưng hắn cũng ko rõ tại sao.

“Tôi chỉ nói ko bán cho cô!” hắn trả lời.

“Dù sao cũng là bán. Tại sao ko thể bán cho tôi?” Cô nhíu mày hỏi.

“Hỏi nhiều. Có tin tôi cho em mất ngủ 1 đêm hay ko?” hắn nhíu mày nhìn cô cảnh cáo.

Minh lập tức ngậm miệng. Cô quyết định ăn ăn ăn. Cô cần có sức khỏe. Có sức khỏe sẽ có thể nghĩ ra cách trốn khỏi đây. Hơn nữa, cô ko nghe, ko thấy, ko biết hắn đang nói gì.

Tú Triết nhìn gương mặt lập tức tập trung tiếp năng lượng của cô trái tim hắn thắt lại 1 nhịp. Bàn tay hắn siết chặt cô hơn 1 chút, ghé sát lại bên vành tai nhỏ nhắn của cô, để có thể ngửi được gần hơn mùi hương trên người cô. Hắn cẩn thận chạm đôi môi mình vào vành tai mát rượi của cô. Cảm giác trơn mềm trượt trên đầu môi làm cho hắn xao động, hắn đắm đuối cọ sát, như người ta tìm được 1 chiếc túi chườm giữa mùi đông ấm áp, yêu thích ko buông tay.

Trái ngược với hắn, Minh chậm rãi gặm thịt gà. Mặc cho mọi cảm xúc nhột nhột nơi vành tai, cô phải tập trung tinh thần. Tập trung tinh thần. Cô cần năng lượng, cần năng lượng. Nhưng mà..

“Anh ko thể để yên cho tôi ăn được à?” Minh tức giận muốn vùng ra khỏi tay hắn.

Tú Triết lười nhác mở đôi mắt sắc lẻm, nhìn người con gái trong lòng đang tru miệng đầy mờ bóng lưỡng lên tức giận nhìn hắn. Hắn ko biết nên giận hay nên cười. Bởi vì cô hoàn toàn ko có chút uy hiếp nào với hắn. Nhẹ nhàng vươn tay, lau đi đôi môi đầy dầu mỡ của cô, hắn nhẹ nhàng cười nói.

“Được rồi. Em ăn đi!”

Nói rồi hắn chậm rãi dựa đầu vào vai cô, quay mặt đi 1 hướng khác. Hắn thản nhiên dựa vào vai cô, ngồi trên ghế huýt sáo.

Minh khẽ nuốt nước bọt. Hắn ta đang làm cái gì? Huýt sáo? Cái bài hát kì quặc gì thế này? Cô chưa nghe bao giờ. Minh lơ đễnh cầm miếng thịt gà đưa lên miệng, lại quay mặt lại nhìn hắn.

“Bài hát gì vậy?” cô ngây ngốc hỏi.

“Cũng ko biết nữa! Chỉ cảm thấy hay hay!” hắn tiếp tục huýt sáo nói.

Minh khẽ nhún vai, nhưng sao cô thấy bài hát này quen quen. Dường như cô đã nghe được ở đâu rồi. Nhưng cô lại hoàn toàn ko nhớ ra. Minh vừa cắn 1 miếng thịt gà, vừa nhướng mắt lên suy nghĩ, đôi mắt to tròn của cô dao động, nhìn trần nhà, lại nhìn những ngọn đèn sáng lung linh trên trần. Trong đầu cô cố hồi tưởng theo giai điệu ngân nga từ miệng hắn cất lên, bất giác cô cũng ngân nga theo giai điệu ấy. Những âm thanh rấ

t nhỏ từ 2 cá thể xa lạ, hòa quyện lại thành 1 bản giao hưởng ngọt ngào.

Lại một bình minh nữa ló dạng nơi chân trời, mọi vật trên núi rừng bừng tỉnh sau cơn ngủ say trở mình tràn ngập sức sống. Suối reo vang hân hoan, chim rời tổ kiếm mồi hót vang chào ngày mới, mây cũng trở mình lười nhác thức dậy mở tung màn sương cho ánh sáng mặt trời chiếu rọi khắp nơi, ông mặt trời kiêu kì hãnh diện khoe khoang sắc vàng như ông vua rực rỡ nhất thế giới mời gọi vùng cao thức dậy chào đón 1 ngày mới. Từ mờ sáng những con người bản cao đã thức dậy bận rộn với công việc của mình, nhưng trong căn nhà sang trọng trên đỉnh đồi buổi sáng bây giờ mới chỉ bắt đầu.

Tú Triết hơi nhăn mày vì chút ánh sáng chiếu vào từ khung cửa sổ, anh vô thức rúc sâu vào tấm lưng mềm mại đang nằm bên cạnh mình, vòng tay hắn siết thêm chặt, kéo cái vật thể mềm mại ấm áp ấy về hướng mình.

Minh cảm giác cơ thể mình bị di chuyển, lại cảm giác sau lưng có 1 gương mặt đang dụi qua dụi lại, làm cho cô trong cơn mơ cũng bị giật mình tỉnh giấc. Ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào làm cho đôi mắt của cô nhăn lại, cô chớp chớp mắt, cố gắng làm quen với ánh sáng của 1 ngày mới. Minh quay người lại, nhưng lại bị vướng thân hình to lớn đang ôm cứng lấy cô. Khuôn mặt góc cạnh đang dựa vào vai cô, hơi thở đều đều của hắn xuyên qua lớp vải ăn sâu vào trong da thịt của cô. Minh khẽ nhấc người đứng dậy, nhưng lại bị cánh tay rắn chắc đè ngang người làm cho cô ko thể ngồi dậy. Cô hơi nhướng mày, muốn cầm cánh tay của hắn nhấc ra khỏi người cô, nhưng bàn tay của cô vừa chạm vào tay hắn, vừa muốn nhấc ra..

“Làm gì?” một giọng nói lạnh như băng vang lên.

“Muốn dậy!” Minh nói.

Tú Triết lập tức kéo cô nằm lại lên giường, ôm lấy cô vào trong ngực mình, đôi mắt vẫn mơ màng ko buồn mở.

“Vẫn còn sớm mà. Ngủ thêm 1 chút!” hắn lơ mơ nói.

Minh hiện tại đang thầm oán hận ko thôi. Làm sao hắn ta có thể ôm cô như ôm cái gối. Hắn muốn ngủ nhưng ko phải cô. Đôi khi co tự hỏi cuối cùng hắn ta là dạng người gì? Lúc hắn tốt bụng thì rất dịu dàng, nhưng khi hắn xấu xa thì có lẽ ko ai có thể dám đăng quang ngôi vị quán quân với hắn. Nhưng lại càng kì lạ hơn, cô ko thấy sợ hắn. Ko biết nguyên nhân, chỉ là cô ko sợ.

Minh nhìn gương mặt lạnh như băng bên cạnh, cô thở dài. Hắn có thể coi là đẹp trai ko nhỉ? Có lẽ ko. Mặt góc cạnh, sống mũi cao thẳng, đôi mắt sâu thăm thẳm lạnh như biển đêm, đôi môi mỏng hẹp y như lưỡi dao sắc bén. Nếu nói gương mặt hắn sắc sảo có lẽ hợp lý hơn là điển trai. Hắn có vẻ mặt góc cạnh, mạnh mẽ, đôi khi là sắt đá làm cho người ta phải sợ hãi.

“Nhắm mắt lại!” một giọng nói trầm ấm vang lên kéo cô lại với thực tại.

Minh giật mình ngơ ngác nhìn hắn. Đôi mắt sắc bén của hắn mở ra. Con mắt như ô cửa sổ đột nhiên mở ra, để lộ ra con ngươi nâu sẫm thăm thẳm lạnh lùng nhìn cô. Minh hơi lùi người lại, nhưng lại bị cánh tay rắn như đá tảng của hắn kéo lại gần. Hơi thở lạnh như băng của hắn mơn trớn như gió mùa đông Bắc thổi qua da thịt mềm mại của cô. Minh hơi nhíu mày, cô cảnh giác nhìn người con trai đối diện. Hắn lớn hơn cô khá nhiều, có phải ko? Cô chưa từng hỏi tuổi của hắn. Cho nên cô cũng ko rõ. Chỉ biết rằng hắn ko giống những người bạn của cô, hắn lớn hơn, mạnh mẽ hơn, có cái gì đó làm cho người ta ko thể coi thường. Chắc đó là sự khác biệt của xã hội đen và người thường.

Tú Triết chậm rãi tiến lại gần kề gương mặt của cô, đôi mắt nâu nhìn sâu vào trong đáy mắt cô, thích thú tìm tòi suy nghĩ đang ẩn hiện trong óc con mèo nhỏ.

“Nhìn đủ chưa?” hắn châm chọc.

Minh hơi nheo đôi mắt đen lại, mọi chú ý đều đổ dồn vào con ngươi sâu thẳm của hắn. Đôi khi cô tự hỏi với 1 con mắt sâu như vậy, có khi nào hắn phát ra tia x xuyên thấu mọi vật hay ko? Nhưng làm sao 1 con người lại có khả năng phát ra tia x, rõ ràng cô đang tự dọa mình.

Tú Triết nhìn gương mặt cô biến đổi liên tục. Ban đầu là nheo mắt lại chăm chú nhìn hắn rất suy tư. Lúc sau lại có vẻ bất mãn. Sau đó 5 giây thì lại là ánh mắt cảnh giác. Tiếp theo 3 giây lại thành kì thị. Sau đó cô hoàn toàn ko nể tình ai bất nhã thở dài, lắc đầu. Này. Hắn đã tử tế cho cô ngắm trộm, lại còn bị phê bình và tự phê bình thế này. Hắn lại ko phải đang mở đại hội đúc kết, kiểm điểm kinh nghiệm những việc đầu năm và cuối năm. Có phải hắn chiều chuộng cô quá, nên cô mới ko coi ai ra gì, mang hắn ra làm thú quí hiếm để ngắm hay ko?

Tú Triết trầm ngâm, cặp lông mày rậm rạp như lưỡi đao sắc nhọn đang giương cao đe dọa, gương mặt góc cạnh như 1 tảng đá trầm lặng nhìn cô chăm chú. Đôi cánh tay rắn chắc cơ bắp của hắn mạnh mẽ kéo cô lại gần hắn.

Bị bất ngờ, Minh “A” 1 tiếng. Đôi mắt cô mở lớn, nhìn con ngươi của hắn rất gần, rất gần. Mũi cô chạm vào chiếc mũi cao ngạo của hắn. Hơi lạnh truyền qua làn da càng làm cho cô lo lắng. Minh cảm giác rõ ràng trái tim mình như người đi thi Bước nhảy hoàn vũ đang điên cuồng trong vũ điệu sôi động nhất, sao làn da của hắn mát lạnh, ánh mắt của hắn lại như tia hàn băng, mà cô lại cảm thấy nóng, rất nóng. Mồ hôi từ trên đỉnh đầu cứ như nước mưa muốn thaots ra ngoài. Trái tim của cô cứ rung lên từng nhịp từng nhịp, tay chân cô mềm nhũn vô lực, càng nguy hiểm hơn là lòng bàn tay của cô cũng ướt đẫm mồ hôi. Mỗi khi hơi thở của hắn càn quét qua làn da, lại là 1 lần cô run rẩy. Cô sợ hắn. Hay là..

Tú Triết nhìn vào con mắt đang dao động của cô. Nó nhìn trái, nhìn phải, nhưng lại rất sợ vô tình bắt gặp con ngươi của hắn. Cô như thể con mèo con mới bị bắt về nhà, hoảng loạn, sợ hãi. Muốn bỏ chạy, nhưng lại ko thể chạy. Muốn trốn đi, nhưng lại ko thể trốn. Gò má non mềm hơi hồng hồng, lại thêm ánh nắng sớm mai rải lên 1 màu vàng rộn đầy sức sống, đôi môi mọng đỏ của cô như miếng thạch trơn mềm, bóng loáng làm cho người ta thèm khát. Hắn chậm rãi nhìn cô sợ hãi, đôi mắt vẫn lạnh như băng, từ từ lại gần cô, đôi môi càng lúc càng gần bờ môi của cô hơn.

Từng chút, từng chút 1 tiếp cận nó.

Cốc.. Cốc..

Bờ môi lạnh băng của hắn chạm vào làn môi trơn mềm của cô ngọt ngào. Vốn là 2 cơ thể hoàn toàn khác nhau. Vốn là 2 thân nhiệt hoàn toàn khác nhau, nhưng khi chạm vào nhau lại có sự hòa hợp ko ngờ. Bờ môi lạnh của hắn tản ra sự mát mẻ làm dịu đi nhiệt độ của làn môi đỏ mọng của cô. Giống như vốn là 2 mảnh của 1 bức tranh ghép lại, mới tạo ra bức tranh hoàn chỉnh. Mới có sự hài hòa hiếm có ko gì có thể bù đắp.

Cốc.. Cốc..

Bờ môi hắn vẫn dừng bên môi cô, hắn muốn nhiều hơn 1 chút. Nhưng tiếng gõ cửa dường như ko để cho hắn cơ hội.

Minh cứng đơ người nhìn ra phía cửa. Cô muốn lùi người lại, để làn môi mình cách xa hắn ra 1 chút. Nhưng bàn tay cứng ngắc của hắn giữ lấy chiếc gáy của cô. Từng ngón tay cứng rắn, lạnh như đá hoa cương giữa lấy cô thật chặt.

Cốc.. cốc..

Minh mở trừng mắt nhìn hắn. Làm ơn buông cô ra. Trái tim của cô sắp trở thành tiểu nhân bán nước chạy ra khỏi lồng ngực của cô đến nơi rồi. Minh vô lực hua hua tay chỉ ra hướng cửa ra vào, đôi mắt trong veo của cô giao động như thể thúc giục hắn cửa ra đằng kia, cô ko tiễn.

“Đại ca.. có chuyện ko ổn rồi!” Từ ngoài cửa tiếng gõ cửa ngày càng lớn, giọng của Nam vang lên đầy thúc giục.

Tú Triết tức giận mở trừng mắt, nhìn gương mặt đang hết sức giẫy dụa của cô, hắn có chút phật lòng. Mặc dù cô ko tự nguyện cũng ko cần bầy ra bộ mặt đuổi khách như vậy chứ.

Cắn vào môi cô 1 cái để trừng phạt, hắn mới chậm rãi rời cô đi. Minh vừa ôm khóe môi vừa nhíu mày ko hài lòng nhìn hắn. Ai nói xã hội đen là hổ báo? Phải gọi là giống cún con thích cắn người có lẽ có lý hơn.

Tú Triết vẫn lạnh lùng nhìn cô răn đe, vừa xoay người bước ra mở cửa. Bên ngoài cánh cửa, Nam đang đứng hết sức sốt ruột, bàn tay vẫn còn đang giơ giữa ko trung muốn gõ thêm vài cái nữa.

Hắn lười nhác lạnh nhạt nhìn tên đàn em thích phá hoại chuyện tốt của hắn, đôi mắt nâu nheo lại nhìn hắn trừng trừng.

“Chuyện gì?”

“Đại ca, lão gia gọi.” Nam vừa nuốt nước bọt, vừa cố rặn ra từng chữ. Bàn tay hắn run rẩy đưa điện thoại cho Tú Triết.

Tú Triết lập tức thay đổi sắc mặt. Gương mặt góc cạnh trở nên nghiêm túc, lại có chút vô cảm trong đôi mắt sâu. Nếu bình thường hắn tỏa ra hơi lạnh, thì giờ ngay cả chút hơi lạnh xót lại cũng ko có. Hắn thận trọng đóng cửa lại, cầm lấy điện thoại bước nhanh về phía phòng làm việc.

Minh nhìn cánh cửa đóng im ỉm, cô khẽ thở phào nhẹ nhõm. Cô cúi mặt xuống nhìn bàn tay đang đặt trên ngực của cô. Trái tim cô vẫn cứ phập phồng như trống hội, nhưng giờ đã vững vàng hơn. Thật may mắn, cô vẫn còn trái tim mình ở đây. Thật may mắn.

Cạch.

Còn đang ngơ ngác nằm trên giường, cửa căn phòng của cô bật mở. Một cô hầu gái lễ phép cúi đầu chào cô.

“Thưa cô đến bữa trưa rồi ạ!”

Minh thất thần như người vừa tỉnh mộng, đã đến bữa ăn trưa rồi sao? Lại cúi đầu nhìn xuống chiếc bụng dẹp lép của mình. Hèn gì cô thấy có chút đói bụng. Minh cố gắng chấn chỉnh lại tinh thần, rời khỏi chiếc giường êm ấm. Trong hành lang cô lơ đễnh hỏi.

“Hắn ta.. à chủ của cô đâu rồi?” Ko phải cô quan tâm đến hắn đâu. Chỉ là hôm nay hơi bất thường, bình thường hắn là người giam cô nếu ko có lệnh của hắn, cô ko thể rời phòng. Dĩ nhiên phải tìm hắn, thì mới tìm được chìa khóa mở cửa chứ.

“Cậu chủ đang bận việc trong phòng, cậu nói cô ăn cơm trước ạ!” cô hầu gái lễ phép nói.

“Thì ra vậy.” Cô lơ đễnh nói. Trong lòng lại cảm thấy có chút bất an. Trái tim của cô dạo này giống như bị bệnh. Cô nên đi khám bác sỹ thì hơn.

Minh vừa lo lắng cho cảm giác kì lạ trong lòng mình, vừa bước theo cô gái người hầu dọc theo hành lang. Tới đoạn quẹo của hành lang, cô vô tình gặp 1 người làm cho cô đá văng những ý tưởng kì quái ra ngoài ngay lập tức.

“Mi, cô đi đâu cả tối qua tôi ko thấy?” Làm cho cái tên khốn ấy lại vác xác vào nằm cạnh tôi cả đêm. Minh thầm nói trong lòng.

“Tối qua tôi có việc.” Mi thờ ơ trả lời, trong đôi mắt xinh đẹp có 1 ánh sáng lạnh như băng. Bờ môi cô phờ phạc, gương mặt trắng bệch. Dù sao cả tối hôm qua cô bị tên già ghê tởm ấy hành hạ ko biết bao nhiêu lần. Cô hận. Cô thật sự hận. Trong lòng cô hiện tại chỉ có duy nhất 1 ý nghĩ làm cho người đó p

hải hối hận.

“Cô sao vậy? Sắc mặt ko tốt lắm?” Minh nhíu mày nhìn cô quan tâm hỏi.

“Tôi ko sao. Cô đi đâu đây?” Mi bị kéo ra khỏi suy nghĩ thất thần, cô liền kiếm 1 cái cớ để hỏi.

“Tôi đi ăn trưa!” Minh trả lời.

“Thưa cô, cậu chủ nói cô ko được ăn muộn giờ. Chúng ta, đi thôi.” Cô hầu gái ở 1 bên thúc giục. Cậu chủ nói ko nên cho cô tiếp xúc với người ngoài. Nếu cô ấy lại chạy trốn thì.

Minh lơ đễnh nhìn cô hầu gái đang khó xử, nên hoàn toàn ko nhìn thấy người con gái xinh đẹp bên cạnh mình đôi mắt phút chốc trở nên xấu xa, trong đôi mắt xinh đẹp của cô ta ngoài vẻ mệt mỏi vừa ánh lên chút ánh sáng hiểm độc.

Người con gái xinh xắn với gương mặt phờ phạc đột nhiên lảo đảo. Minh nhìn thấy tấm thân gầy yếu của Mi như sắp ngã nhào xuống đất bèn vội vàng giang tay ra đỡ.

“Ko sao chứ?” Minh lo lắng hỏi.

“Tôi.. tôi mệt quá!” Mi dựa người vào vai Minh, cặp lông mày lá liễu yêu kiều chau lại, gương mặt xinh xắn yếu ớt cần người ta che chở.

Trong lòng Minh chợt lướt qua 1 hình ảnh, mái tóc xoăn mềm mại màu hạt dẻ, hàng lông mi cong vút đen láy như tấm lụa đen nhánh mềm mại, làm cho người ta cảm thấy mê mẩn, đôi môi căng mọng khép hờ với cánh môi hình trái tim, tựa như ẩn như hiện hàm răng trắng tinh như ngọc trai trong vỏ sò. Người ấy là người mà cô yêu thương nhất, là người mỗi khi uống say về nhà lại 1 lần cô đỡ vào giường. Trái tim của Minh như thắt lại, bàn tay đỡ lấy Mi thêm cẩn thận hơn. Đôi mắt trong veo của cô ấm áp lạ thường.

“Tôi.. tôi khát nước.” Mi thều thào, bàn tay day day thái dương, đôi mắt nhắm nghiền vô lực.

“Được. Được.” Minh lo lắng nhìn gương mặt yếu ớt của Mi. Vội vàng quay sang nói với cô giúp việc “Chị làm ơn lấy hộ em 1 ly nước.” Cô dùng ánh mắt cầu xin nhìn chị giúp việc. Ko phải cô lười nhác, chỉ là hiện tại 1 người đang nằm trong vòng tay cô, làm sao cô có thể bỏ đi đây?

“Vâng. Vâng.” Chị giúp việc nhìn sắc mặt tái nhợt của cô gái, lại nghe Minh nói cho nên có chút hoảng hốt. Cậu chủ nói phải đối xử với cô ấy thật tốt, bất cứ yêu cầu gì của cô ấy cũng phải tuân theo. Cô ấy muốn gì cũng phải thực hiện bằng được. Cho nên, cô lập tức như cỗ máy lao thẳng về phía phòng bếp.

Trong hành lang dài hiện tại chỉ có 1 cô gái đang dựa vào nhau. Mi dựa đầu vào vai Minh, khi nhìn thấy người giúp việc đã đi khỏi cô dùng giọng nói yếu ớt mảnh như sợi dây đàn của mình rên rỉ.

“Minh, tôi mệt. Có thể đưa tôi về phòng ko?”

“Được. Dĩ nhiên là được rồi!” Minh lập tức dìu Mi bước đi hướng phòng cô, nhưng Mi lập tức ngăn lại.

“Ko phải bên đó!”

“Hả?” Minh ngơ ngác ko hiểu.

“Tôi đổi phòng rồi. Là hướng này!” Mi vội vàng yếu ớt nói ko ra hơi chỉ hành lang mình vừa bước tới.

“Vậy sao?” Minh hơi nhíu mày thấy kì lạ. Ko phải căn phòng bên phòng cô vẫn rất tốt sao? Nhưng cô ko dám hỏi. Dù sao đây cũng ko phải nhà cô. Phân bố phòng thế nào cũng là quyền của hắn.

Minh nhanh chóng đỡ Mi tới phía cuối hành lang, ở đó có 1 cánh cửa phòng rất lớn. Thoạt nhìn trông rất uy nghiêm, lại rất sang trọng. Mi với tay mở cánh cửa lớn, khung cảnh căn phòng hiện ra trước mắt, với sàn gỗ bóng loáng, những dãy cửa sổ khung kính trong suốt nhìn ra bầu trời cao vời vợi bên ngoài, rèm cửa buông thõng màu xanh lá mạ dịu dàng lại ko kém phần trang nhã. Có vẻ như đây là căn phòng khách vì phía cuối phòng, sau bộ sofa lớn còn có 1 cánh cửa khác. Mi yếu ớt chỉ tay vào cánh cửa vẫn đang khép hờ, gương mặt yếu đuối nói.

“Bên đó là phòng ngủ.” Cô chỉ tay về phía cánh cửa mong muốn được đi tới đó.

Minh vẫn còn đang hứng thú với thiết kế trang nhã của căn phòng, nhưng sao căn phòng này lại có cảm giác thật xa cách. Dù là lối kiến trúc sang trọng kiểu Châu Âu, dù cho đồ dùng cao cấp tới đâu nhưng vẫn cảm giác xa cách lạ thường. Nhưng ko ngờ tên ấy cũng rất sông xênh, đối với người yêu cũng thật tốt. Cho Mi ở căn phòng lớn như vậy. Nghĩ lại trong trái tim của cô có 1 chút cảm giác ko vui ko nói nên lời. Minh lắc lắc đầu cố thoát khỏi suy nghĩ của chính mình. Trái tim rầm rập đập liên hồi. Điên rồi. Cô thật sự điên rồi. Chắc chắn cô đang bị rối loạn tiêu hóa. Ôi trời ơi.

“Sao vậy?” Mi nhẹ giọng hỏi. Nhìn gương mặt đang thần ra của Minh trong đáy mắt xinh đẹp của cô thoáng chút bất an.

“Ko sao. Tôi đỡ cô về giường.” Minh lắc đầu cố gắng kéo lên nụ cười.

“Được.” Gần như thở phào nhẹ nhõm, Mi yếu ớt dựa gần hơn vào người Minh 1 cách yếu ớt.

Minh cẩn thận đỡ cô gái đi từng bước thật chậm. Họ cách cánh cửa càng lúc càng gần.

10 bước, 9 bước, 8 bước.. 3 bước, 2 bước, 1 bước.

Cạch.

Minh còn đang tò mò nhìn vào trong căn phòng, muốn biết được phòng ngủ này còn rộng lớn bao nhiêu. Nhưng cô còn chưa kịp nhìn ngắm phong cách kiến trúc bên trong, đã bị 1 bàn tay thanh mảnh từ đằng sau đẩy mạnh vào trong.

“A!” hoàn toàn ko phòng bị gì, Minh lập tức như con thoi lao thẳng xuống mặt đất. Ngay khi cô còn chưa tìm hiểu xem mình bị lực hấp dẫn kéo tới đâu, thì bên tai cô đã nghe 1 tiếng rầm rất lớn. Cánh cửa ra vào đã bị đóng lại 1 cách vô cùng ko thương tiếc.

Ngồi bệt trên mặt đất ngơ ngác, Minh chớp đôi mắt to 2 cái. Lúc này trong lòng cô dấy lên 1 cảm giác nguy hiểm. Rất rất nguy hiểm. Cô lao thẳng ra cửa, cố gắng vặn tay nắm cửa, nhưng vô hiệu, cánh cửa như bị 1 vật gì đó chặn lại ko thể mở ra được. Minh lo lắng đấm vào cánh cửa. Cả người cô tràn ngập 1 nỗi sợ hãi ko tên, chân tay cô trở nên cương cứng, tê dại vì sợ hãi, trái tim nhạy cảm của cô run lên bần bật trong lồng ngực.

“Mi, mau mở cửa. Cô làm gì vậy?” Minh lo lắng vừa đấm mạnh vào cửa vừa nói.

Bên kia cánh cửa hoàn toàn ko có tiếng động trả lời. Sự im lặng ấy lại càng khiến Minh lo lắng mà đập cửa mạnh hơn nữa. Cô cố gắng gào thật to nhưng càng gào lên cô lại càng thêm sợ hãi.

Đúng lúc cô còn đang lo lắng ko hiểu chuyện gì, thì đột nhiên cô nghe thấy 1 tiếng loạt soạt từ đâu đó vang lên. Lo lắng, Minh quay đầu nhìn lại căn phòng ngủ lớn, trên chiếc giường êm ái kia.. có người.


/18

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status