Truyện Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình - Hoàn Thành
Chương 216: Bình thường có mời cũng mời không nổi bọn họ
/747
|
Editor: Nguyetmai
Nhân viên cửa hàng chế giễu thẳng mặt. Cô ta không ưa nổi dáng vẻ rõ ràng không có tiền, nhưng lại giả vờ thanh cao của Quý Noãn.
Chân Quý Noãn khựng lại, bỗng quét mắt về phía nhân viên hung hăng hỗn láo.
Lúc này, Phong Lăng cũng đã đứng dậy. Vừa rồi cô còn đang chuẩn bị rời đi với Quý Noãn, nhưng bây giờ ánh mắt lại chuyển thành quan sát tìm tòi, rồi lại nhìn cô nhân viên không sợ chết kia. Phong Lăng cảm giác sắp có kịch hay để xem.
Rốt cuộc, Quý Noãn xoay người, ánh mắt sắc lạnh, nhìn về phía sau lưng nhân viên đó: "Quản lý của các người đâu?"
"Tìm quản lý làm gì?" Nhân viên đó bày ra dáng vẻ trơ tráo, không sợ tố cáo, tiếp tục chế nhạo: "Quản lý chúng tôi không rảnh phục vụ những người như cô. Cô gọi quản lý đến thì làm được gì hả?"
Vốn dĩ quản lý cửa hàng đang đứng một bên hóng chuyện, vì Quý Noãn yêu cầu gặp quản lý mà lúc này cô ta đành phải bước từ quầy tính tiền qua.
"Chào cô, ngại quá, xin hỏi cô cần gì?" Quản lý bày vẻ mặt ngoài cười nhưng trong không cười, trong mắt chẳng hề có chút tôn trọng đối với khách hàng. Ngược lại, vì cô ta đã chứng kiến từ đầu đến cuối câu chuyện, biết được cô chẳng có bản lĩnh gì, muốn quậy cũng quậy chẳng nổi.
"Tôi muốn khiếu nại. Nhân viên hướng dẫn của các người ăn nói lỗ mãng, đầu tiên là hất tay khách hàng, bây giờ còn nói năng khiêu khích." Mặt Quý Noãn vô cảm, thần thái sắc sảo lạnh lùng, bồi thêm một câu: "Hơn nữa, cô ta còn có ý đồ so sánh, phân biệt đối xử giữa hai khách hàng với nhau, nâng người này, đạp người kia, hành động khinh người tự cao tự đại này lại càng thêm tội."
Quản lý lập tức mỉm cười: "Cô à, tôi nói cô này, chuyện vừa rồi tôi thấy cả rồi. Nhân viên cửa hàng chúng tôi không làm sai. Quả thật, không phải ai cũng chạm vào lễ phục này được. Nếu như cô có khả năng mua như cô Lăng, dĩ nhiên chúng tôi sẽ không nói gì. Nhưng rõ ràng cô không mua nổi mà lại còn dám sờ, nhân viên sợ cô làm bẩn làm hỏng, nên mới vội vàng hất tay. Sức cũng chẳng mạnh, cô cần gì tính toán chi li?"
"Huống chi nhân viên chúng tôi cũng có mắt, cả người cô từ trên xuống dưới chẳng có gì đặc biệt. Chúng tôi vừa nhìn đã biết cô chỉ là sinh viên tầm thường, muốn ôm chân cô Lăng đi dạo. Nhưng cô phải biết thân biết phận mình chứ, cô ấy có thể mặc thử, nhưng cô thì ngay cả tư cách sờ cũng không có. Đây chính là cuộc sống, cô không tiền không thế, số phận đã định sẽ bị phân biệt đối xử. Cô còn tức giận không phục cái gì?"
Quản lý vừa nói vừa quan sát Quý Noãn, đánh giá cả quần áo, giày dép, túi xách của cô, nhưng vẫn không thể nhận ra nhãn hiệu. Cô ta đại khái nhìn ra được kiểu dáng hơi giống nhãn hiệu nổi tiếng quốc tế, nhưng lại không xác định được là hàng chính hãng hay hàng nhái. Nhưng cho dù là hàng chính hãng, e rằng giá cả cũng chỉ vài nghìn, không phải thương hiệu cao cấp gì.
"Chẳng lẽ từ trên xuống dưới, nhân viên nào ở đây đều có thái độ nịnh nọt kiểu này sao?" Bạch Vi đứng bên cạnh Quý Noãn không chịu được, cau mày, lạnh lùng mắng một câu.
Quý Noãn cũng chỉ cười lãnh đạm, vươn tay ngăn cản Bạch Vi ra mặt giúp cô. Đồng thời cô cầm điện thoại lên, xoay người đi gọi điện.
Các nhân viên và quản lý cửa hàng, bao gồm cả Lăng Phi Phi đang chuẩn bị thay váy ra rồi thử một bộ khác đều đồng loạt nhìn về phía Quý Noãn, tỏ vẻ hóng chuyện.
Gọi điện hả? Cô ta còn có thể gọi cho ai? Chẳng lẽ nghèo quá, không mua nổi lễ phục, bị cửa hàng chế giễu vài câu thì lại giở tính học sinh trung học, tức tối báo cảnh sát bắt người à?
Loại chuyện này, ngay cả Cục Công thương cũng không xen vào, huống chi là cảnh sát. Đúng là vừa ngu ngốc vừa ngây thơ!
Các nhân viên cửa hàng cười khẩy, xoay người, tiếp tục tranh nhau giúp Lăng Phi Phi thay đồ.
Chờ Lăng Phi Phi thay bộ váy ra, nhân viên mới sửa sang bộ váy chỉ bạc đắt tiền, mặc trở lại lên người ma-nơ-canh.
Mười mấy phút ngắn ngủi qua đi, các nhân viên lại bắt đầu xúm xít vây quanh Lăng Phi Phi. Mỗi người một câu, khuyên cô ta hôm nay nhất định phải mua một bộ ở đây.
Đúng lúc này, quản lý cửa hàng bỗng nhiên thấy bóng dáng vài người quản lý của trung tâm mua sắm xuất hiện trước cửa. Nhìn các cấp quản lý mặc vest chỉnh tề, vẻ mặt nghiêm túc, đẩy cửa bước vào, quản lý cửa hàng kinh ngạc, vội vã ra đón: "Trần tổng? Trương tổng? Sao hai người lại có thời gian đích thân đến đây thị sát thế? Chẳng lẽ trung tâm thương mại kiểm tra phòng chữa cháy? Hay là có nhân vật lớn nào đến đây thăm dò thị trường? Có chuyện gì thì hai người có thể gọi điện thông báo một tiếng mà, sao phải đích thân đến chứ…"
Quản lý cửa hàng bày ra vẻ mặt tươi cười niềm nở, nhưng trong lòng lại như bị kiến lửa gặm nhấm.
Trung tâm thương mại này là chuỗi bách hóa trung tâm của Tập đoàn Quý thị. Ngoại trừ Hải Thành, đây chính là trung tâm bách hóa lớn nhất của Quý thị ở trong nước. Bình thường các cấp quản lý và tổng giám sát không bao giờ đích thân đến cửa hàng thị sát. Hầu hết bọn họ đều ngồi trong phòng điều hòa, sung sướng chỉ tay năm ngón. Hôm nay bọn họ đồng loạt xuất hiện, quản lý có linh cảm đã xảy ra chuyện gì đó.
Nếu không, bình thường có muốn cũng không mời được bọn họ.
Thấy quản lý chạy ra đón, còn thấy Trần tổng và Trương tổng của trung tâm thương mại, nhân viên cửa hàng kia vội vàng ùa ra tiếp đón, mặt tươi cười rạng rỡ. Nhất thời một đám người vốn đang vây quanh Lăng Phi Phi đều biến mất tăm.
Lăng Phi Phi vừa mới mặc bộ đồ thứ hai, kiểu dáng này có khóa kéo sau lưng, nhưng chỉ mới kéo được một nửa. Cô ta tức giận gọi bọn họ trở về, nhưng gọi hai tiếng mà chẳng ai để ý.
Trần tổng và Trương tổng là người trực tiếp quản lý trung tâm thương mại này, còn là nhân viên quản lý được Tập đoàn Quý thị ở Hải Thành điều tới, đảm nhiệm chức vị Tổng Giám đốc và Tổng Giám sát ở đây. Bình thường bọn họ hoàn toàn không có cơ hội thấy mặt.
Bảo họ là người lãnh đạo trực tiếp của các cô cũng không quá đáng.
Tiếp đó, một người khác bước vào, là người phụ trách thương hiệu lễ phục may đo cao cấp này, có khả năng quyết định sự sống chết của toàn bộ nhân viên trong cửa hàng này.
"Trần tổng, Trương tổng, hai người…" Quản lý cửa hàng thấy bọn họ nghiêm mặt bước vào, từ đầu đến cuối chẳng thèm liếc mắt nhìn các cô một cái thì cảm giác bất an lại càng tăng cao.
Nhớ đến vừa rồi Quý Noãn đi gọi điện thoại, quản lý cửa hàng bất giác đảo mắt về phía Quý Noãn.
Chẳng lẽ những quản lý cấp cao này đều bị cú điện thoại kia của cô kéo đến?
Từ thái độ của cô Lăng, hình như cô Quý đâu có bản lĩnh này.
Nhưng những người lãnh đạo này không thể bỗng dưng trùng hợp đến cùng một lúc như vậy được…
Vì vậy, dưới ánh mắt khiếp sợ của đám nhân viên, các lãnh đạo đó bước thẳng đến trước mặt Quý Noãn.
Vừa đến gần, vẻ mặt nghiêm túc của bọn họ lập tức biến đổi, chuyển sang cung kính lễ độ: "Cô Quý, không ngờ là cô thật. Xin cô yên tâm, chúng tôi nhất định lập tức giải quyết thái độ phục vụ và cả những vấn đề liên quan khác ở đây!"
Nhân viên cửa hàng chế giễu thẳng mặt. Cô ta không ưa nổi dáng vẻ rõ ràng không có tiền, nhưng lại giả vờ thanh cao của Quý Noãn.
Chân Quý Noãn khựng lại, bỗng quét mắt về phía nhân viên hung hăng hỗn láo.
Lúc này, Phong Lăng cũng đã đứng dậy. Vừa rồi cô còn đang chuẩn bị rời đi với Quý Noãn, nhưng bây giờ ánh mắt lại chuyển thành quan sát tìm tòi, rồi lại nhìn cô nhân viên không sợ chết kia. Phong Lăng cảm giác sắp có kịch hay để xem.
Rốt cuộc, Quý Noãn xoay người, ánh mắt sắc lạnh, nhìn về phía sau lưng nhân viên đó: "Quản lý của các người đâu?"
"Tìm quản lý làm gì?" Nhân viên đó bày ra dáng vẻ trơ tráo, không sợ tố cáo, tiếp tục chế nhạo: "Quản lý chúng tôi không rảnh phục vụ những người như cô. Cô gọi quản lý đến thì làm được gì hả?"
Vốn dĩ quản lý cửa hàng đang đứng một bên hóng chuyện, vì Quý Noãn yêu cầu gặp quản lý mà lúc này cô ta đành phải bước từ quầy tính tiền qua.
"Chào cô, ngại quá, xin hỏi cô cần gì?" Quản lý bày vẻ mặt ngoài cười nhưng trong không cười, trong mắt chẳng hề có chút tôn trọng đối với khách hàng. Ngược lại, vì cô ta đã chứng kiến từ đầu đến cuối câu chuyện, biết được cô chẳng có bản lĩnh gì, muốn quậy cũng quậy chẳng nổi.
"Tôi muốn khiếu nại. Nhân viên hướng dẫn của các người ăn nói lỗ mãng, đầu tiên là hất tay khách hàng, bây giờ còn nói năng khiêu khích." Mặt Quý Noãn vô cảm, thần thái sắc sảo lạnh lùng, bồi thêm một câu: "Hơn nữa, cô ta còn có ý đồ so sánh, phân biệt đối xử giữa hai khách hàng với nhau, nâng người này, đạp người kia, hành động khinh người tự cao tự đại này lại càng thêm tội."
Quản lý lập tức mỉm cười: "Cô à, tôi nói cô này, chuyện vừa rồi tôi thấy cả rồi. Nhân viên cửa hàng chúng tôi không làm sai. Quả thật, không phải ai cũng chạm vào lễ phục này được. Nếu như cô có khả năng mua như cô Lăng, dĩ nhiên chúng tôi sẽ không nói gì. Nhưng rõ ràng cô không mua nổi mà lại còn dám sờ, nhân viên sợ cô làm bẩn làm hỏng, nên mới vội vàng hất tay. Sức cũng chẳng mạnh, cô cần gì tính toán chi li?"
"Huống chi nhân viên chúng tôi cũng có mắt, cả người cô từ trên xuống dưới chẳng có gì đặc biệt. Chúng tôi vừa nhìn đã biết cô chỉ là sinh viên tầm thường, muốn ôm chân cô Lăng đi dạo. Nhưng cô phải biết thân biết phận mình chứ, cô ấy có thể mặc thử, nhưng cô thì ngay cả tư cách sờ cũng không có. Đây chính là cuộc sống, cô không tiền không thế, số phận đã định sẽ bị phân biệt đối xử. Cô còn tức giận không phục cái gì?"
Quản lý vừa nói vừa quan sát Quý Noãn, đánh giá cả quần áo, giày dép, túi xách của cô, nhưng vẫn không thể nhận ra nhãn hiệu. Cô ta đại khái nhìn ra được kiểu dáng hơi giống nhãn hiệu nổi tiếng quốc tế, nhưng lại không xác định được là hàng chính hãng hay hàng nhái. Nhưng cho dù là hàng chính hãng, e rằng giá cả cũng chỉ vài nghìn, không phải thương hiệu cao cấp gì.
"Chẳng lẽ từ trên xuống dưới, nhân viên nào ở đây đều có thái độ nịnh nọt kiểu này sao?" Bạch Vi đứng bên cạnh Quý Noãn không chịu được, cau mày, lạnh lùng mắng một câu.
Quý Noãn cũng chỉ cười lãnh đạm, vươn tay ngăn cản Bạch Vi ra mặt giúp cô. Đồng thời cô cầm điện thoại lên, xoay người đi gọi điện.
Các nhân viên và quản lý cửa hàng, bao gồm cả Lăng Phi Phi đang chuẩn bị thay váy ra rồi thử một bộ khác đều đồng loạt nhìn về phía Quý Noãn, tỏ vẻ hóng chuyện.
Gọi điện hả? Cô ta còn có thể gọi cho ai? Chẳng lẽ nghèo quá, không mua nổi lễ phục, bị cửa hàng chế giễu vài câu thì lại giở tính học sinh trung học, tức tối báo cảnh sát bắt người à?
Loại chuyện này, ngay cả Cục Công thương cũng không xen vào, huống chi là cảnh sát. Đúng là vừa ngu ngốc vừa ngây thơ!
Các nhân viên cửa hàng cười khẩy, xoay người, tiếp tục tranh nhau giúp Lăng Phi Phi thay đồ.
Chờ Lăng Phi Phi thay bộ váy ra, nhân viên mới sửa sang bộ váy chỉ bạc đắt tiền, mặc trở lại lên người ma-nơ-canh.
Mười mấy phút ngắn ngủi qua đi, các nhân viên lại bắt đầu xúm xít vây quanh Lăng Phi Phi. Mỗi người một câu, khuyên cô ta hôm nay nhất định phải mua một bộ ở đây.
Đúng lúc này, quản lý cửa hàng bỗng nhiên thấy bóng dáng vài người quản lý của trung tâm mua sắm xuất hiện trước cửa. Nhìn các cấp quản lý mặc vest chỉnh tề, vẻ mặt nghiêm túc, đẩy cửa bước vào, quản lý cửa hàng kinh ngạc, vội vã ra đón: "Trần tổng? Trương tổng? Sao hai người lại có thời gian đích thân đến đây thị sát thế? Chẳng lẽ trung tâm thương mại kiểm tra phòng chữa cháy? Hay là có nhân vật lớn nào đến đây thăm dò thị trường? Có chuyện gì thì hai người có thể gọi điện thông báo một tiếng mà, sao phải đích thân đến chứ…"
Quản lý cửa hàng bày ra vẻ mặt tươi cười niềm nở, nhưng trong lòng lại như bị kiến lửa gặm nhấm.
Trung tâm thương mại này là chuỗi bách hóa trung tâm của Tập đoàn Quý thị. Ngoại trừ Hải Thành, đây chính là trung tâm bách hóa lớn nhất của Quý thị ở trong nước. Bình thường các cấp quản lý và tổng giám sát không bao giờ đích thân đến cửa hàng thị sát. Hầu hết bọn họ đều ngồi trong phòng điều hòa, sung sướng chỉ tay năm ngón. Hôm nay bọn họ đồng loạt xuất hiện, quản lý có linh cảm đã xảy ra chuyện gì đó.
Nếu không, bình thường có muốn cũng không mời được bọn họ.
Thấy quản lý chạy ra đón, còn thấy Trần tổng và Trương tổng của trung tâm thương mại, nhân viên cửa hàng kia vội vàng ùa ra tiếp đón, mặt tươi cười rạng rỡ. Nhất thời một đám người vốn đang vây quanh Lăng Phi Phi đều biến mất tăm.
Lăng Phi Phi vừa mới mặc bộ đồ thứ hai, kiểu dáng này có khóa kéo sau lưng, nhưng chỉ mới kéo được một nửa. Cô ta tức giận gọi bọn họ trở về, nhưng gọi hai tiếng mà chẳng ai để ý.
Trần tổng và Trương tổng là người trực tiếp quản lý trung tâm thương mại này, còn là nhân viên quản lý được Tập đoàn Quý thị ở Hải Thành điều tới, đảm nhiệm chức vị Tổng Giám đốc và Tổng Giám sát ở đây. Bình thường bọn họ hoàn toàn không có cơ hội thấy mặt.
Bảo họ là người lãnh đạo trực tiếp của các cô cũng không quá đáng.
Tiếp đó, một người khác bước vào, là người phụ trách thương hiệu lễ phục may đo cao cấp này, có khả năng quyết định sự sống chết của toàn bộ nhân viên trong cửa hàng này.
"Trần tổng, Trương tổng, hai người…" Quản lý cửa hàng thấy bọn họ nghiêm mặt bước vào, từ đầu đến cuối chẳng thèm liếc mắt nhìn các cô một cái thì cảm giác bất an lại càng tăng cao.
Nhớ đến vừa rồi Quý Noãn đi gọi điện thoại, quản lý cửa hàng bất giác đảo mắt về phía Quý Noãn.
Chẳng lẽ những quản lý cấp cao này đều bị cú điện thoại kia của cô kéo đến?
Từ thái độ của cô Lăng, hình như cô Quý đâu có bản lĩnh này.
Nhưng những người lãnh đạo này không thể bỗng dưng trùng hợp đến cùng một lúc như vậy được…
Vì vậy, dưới ánh mắt khiếp sợ của đám nhân viên, các lãnh đạo đó bước thẳng đến trước mặt Quý Noãn.
Vừa đến gần, vẻ mặt nghiêm túc của bọn họ lập tức biến đổi, chuyển sang cung kính lễ độ: "Cô Quý, không ngờ là cô thật. Xin cô yên tâm, chúng tôi nhất định lập tức giải quyết thái độ phục vụ và cả những vấn đề liên quan khác ở đây!"
/747
|