Nói xong, cô mừng rỡ dựa vào tường, nhìn vào ánh mắt lạnh lùng gần như không có chút tình cảm nào của anh ở khoảng cách gần.
Nụ cười trên mặt cô cũng nhạt dần theo vẻ lạnh lùng xa cách của anh, cuối cùng như đọc ra điều gì đó trong đôi mắt sâu thẳm của anh, cánh môi cô run lên: “Anh… Tại sao lại nhìn em như vậy?”
Ánh mắt Mặc Cảnh Thâm nặng nề nhìn cô: "Tôi nên nhìn cô thế nào đây?”
Ít nhất cũng đừng nhìn cô bằng ánh mắt lạnh như băng, xa cách như không có quan hệ gì với cô, thậm chí không có chút tình cảm thế này.
Quý Noãn ngừng nói trong chốc lát mới bất chợt nhìn ra cửa, sau đó lại nhìn anh: “Nếu anh vẫn chưa thích ứng vì mới vừa tỉnh lại, thì bây giờ em sẽ ra ngoài. Anh yên tĩnh nghỉ ngơi trước đi, em sẽ ở ngoài cùng anh, sẽ không rời đi, cũng sẽ không đi vào làm ồn đến anh…”
“Cô Quý.” Giọng nói trầm ấm lành lạnh của anh truyền vào tai cô, giống như kéo người đàn ông đã từng vạch ra đường thẳng song song với sinh mạng của cô mười năm trước đến trước mặt cô lần nữa.
Phòng bệnh lớn như thế, ánh đèn mờ chiếu xuống một chỗ, những hạt bụi trong suốt bay lơ lửng trong không khí. Trong phòng bệnh hoàn toàn yên tĩnh, chỉ duy nhất có tiếng nói mạnh mẽ lạnh thấu xương của Mặc Cảnh Thâm.
Ánh mắt Quý Noãn bỗng sững lại.
Cô Quý?
Mặc Cảnh Thâm lạnh nhạt nhìn cô: “Không cần ngạc nhiên như vậy, dù là mười năm trước hay mười năm sau, thì tất cả cũng nên quay về điểm xuất phát và quỹ đạo ban đầu.”
Trong phòng bệnh yên lặng đến đáng sợ.
Mặc Cảnh Thâm thế này, anh thế này… khiến cô có loại cảm giác khó hiểu, giống như từ trước đến giờ cô vẫn chưa tìm lại được anh, giống như mười năm sau anh cách cô thật xa như vậy, chạm không tới, nhìn không rõ, đoán không được.
Cộng thêm lời nói của anh, cả người cô như bị giội một chậu nước lạnh, toàn thân rét run, cơ thể dựa vào vách tường suýt đứng không vững.
Mọi sự mừng rỡ vì anh tỉnh lại liền nguội lạnh trong tích tắc. Cô nhìn chăm chăm vào mắt anh, không tìm thấy sự dịu dàng và vẻ lo lắng nào của ngày xưa, những tình cảm ngọt ngào cũng biến mất. Anh là Mặc Cảnh Thâm, nhưng không phải Mặc Cảnh Thâm mà cô thân thuộc.
Anh không giống…
Cánh môi cô giật giật: “Anh…”
“Tôi vẫn là tôi, không quên chuyện gì cả.” Giọng nói của anh thản nhiên, nhưng lại tàn nhẫn vô tình: “Chỉ là giấc ngủ này quá lâu, làm tôi mơ một giấc mộng dài.”
Quý Noãn dường như hiểu ra trong phút chốc, máu trong người như đông cứng trong khoảnh khắc này.
Anh đã biết.
Anh đã biết hết mọi chuyện rồi.
Cô sợ nhất là Mặc Cảnh Thâm biết được chuyện cô sống lại, sợ nhất anh biết ban đầu cô theo sát bên anh là để thay đổi quỹ đạo cuộc đời, chỉ muốn sống tốt ở kiếp này một lần nữa. Nhưng hôm nay ác mộng vẫn tới.
Bởi mục đích ban đầu của cô chính là giữ vững cuộc hôn nhân này, dù kết quả đã thay đổi, nhưng cũng thật khác xa so với suy nghĩ ban đầu của cô. Nhưng trong khoảnh khắc này, đối mặt với người đàn ông có thể dễ dàng phân tích rõ ràng hành động của cô khi cô sống lại một lần nữa, cô như bị anh nhìn thấu, trở thành một người khách du lịch giấu quá nhiều tang vật trong ba lô của mình, trần trụi hoàn toàn, bị anh thẳng thừng xé nát gương mặt muốn che giấu nhất.
Quý Noãn không hề suy nghĩ, bỗng giơ tay túm lấy áo anh, giãy giụa muốn tới gần anh. Nhưng từ đầu đến cuối, Mặc Cảnh Thâm không cho cô cơ hội đến gần. Anh lẳng lặng tránh tay cô, cũng chẳng để ý đến sắc mặt trắng bệch của cô. Đôi mắt anh lạnh lùng thâm trầm chỉ nhìn ra cửa phòng bệnh, ý bảo cô có thể đi được rồi.
Sắc mặt Quý Noãn trắng đến gần như trong suốt, ngay cả lúc sẩy thai nằm trong phòng phẫu thuật cũng không trắng như vậy, cô trống rỗng mờ mịt: “Cảnh Thâm… chúng ta…”
Mãi đến khi mấy chữ giáng xuống: “Sau khi về Hải Thành, tôi sẽ đưa đơn ly hôn đã ký cho cô”, Quý Noãn mới ngẩng đầu nhìn anh, mờ mịt hỏi: “Ly hôn?”
Vẻ mặt lạnh lùng của Mặc Cảnh Thâm tràn ra ý cười nào đó không rõ, giống như đùa cợt, như cười mà không phải cười, lại không hề có độ ấm: “Cần lợi dụng cũng đã lợi dụng rồi, cũng nên kết thúc thôi. Tôi chỉ làm theo mong muốn của cô.”
Người đàn ông cao ráo cúi xuống nhìn cô, trên mặt chỉ có vẻ lạnh lùng và u ám. Bờ môi mỏng cong lên, nhưng lại không hề ấm áp như ngày xưa, mà như gai băng làm người đau đớn.
Theo mong muốn của cô?
Kiếp trước, cô không hiểu rõ nên mới dồn cuộc đời mình đến mức ấy. Nếu lúc đó cô đủ tỉnh táo, thì đã không biến cuộc đời mình thành ra thế kia. Anh là Mặc Cảnh Thâm – người tốt với cô nhất trên đời này, trước giờ cô không cam lòng chắp tay nhường anh cho ai khác. Nói cô vì muốn sống tốt ở kiếp này cũng được, nói cô có mục đích cũng được, nhưng bây giờ cô yêu anh là thật, không thể rời xa anh là thật, muốn sống hạnh phúc bên anh trọn đời trọn kiếp cũng là thật.
Ly hôn ư?
Sao có thể chứ? Kiếp này cô hoàn toàn không có ý định ly hôn với anh!
Quý Noãn há hốc mồm, muốn nói gì đó, nhưng lại nhận ra có lúc lời nói thật sự yếu ớt và bất lực cỡ nào. Lúc nhìn vào mắt anh, cô giơ mu bàn tay bị bỏng ở Campuchia lần đó đến giờ vẫn còn hơi đỏ và làn da trên cổ tay cho anh xem.
“Mặc Cảnh Thâm, tất cả những gì chúng ta trải qua đều có thể xem như không tồn tại sao?”
Anh im lặng nhìn tay cô, không nói lời nào.
“Tất cả tình cảm giữa chúng ta đều có thể xem như không tồn tại sao?” Quý Noãn nhìn anh chằm chằm: “Những lời hẹn thề của chúng ta từ trước tới nay đều có thể vì giấc mơ của anh mà trở về con số không tròn trĩnh sao?”
Quý Noãn giàn giụa nước mắt, giơ tay níu lấy cổ áo anh: “Mặc Cảnh Thâm, cuộc sống của em là do em dùng mạng mình để đổi lấy, chồng của em là em hết lòng hết dạ để đổi lấy! Anh dựa vào đâu mà bây giờ phủ định tất cả?”
Mặc Cảnh Thâm hơi cúi người vì lực kéo của cô. Anh không tránh né, mà nhìn vào khuôn mặt đầy nước mắt của cô, chậm rãi cười khẩy. Đây cũng là lần đầu tiên anh thấy cô khóc mà không muốn dỗ dành hoặc muốn ôm cô. Anh cứ nhìn cô khóc như thế, trong đáy mắt trừ vẻ băng giá mỉa mai, thì không có bất cứ tia tình cảm nào khác.
Anh nâng cằm cô lên, nheo mắt lại: “Cuộc đời đúng là cực kỳ thiên vị cô…” Anh chợt ngừng nói trong chốc lát, nhìn chằm chằm vào mắt cô: “Bây giờ cô yêu tôi lắm sao?”
Quý Noãn sửng sốt một lúc, sau đó kiên định gật đầu.
Nhưng Mặc Cảnh Thâm lại như thấy được trò cười buồn cười nhất thiên hạ, càng bóp cằm cô mạnh hơn: “Quý Noãn, tôi đã gặp rất nhiều người thức thời, nhưng tôi chưa bao giờ thấy ai thức thời như cô. Cô biết rõ mình cần gì, muốn gì, để rồi nỗ lực chiến đấu vì nó. Đây chẳng phải là vì cô không muốn lại biến thành oan hồn đáng thương ngậm máu mà chết trong gian nhà tù kia sao?”
Nước mắt Quý Noãn tuôn trào, cô muốn nói không phải, nhưng ánh mắt của anh quá lạnh, tay anh bóp cằm cô cũng quá mạnh.
Cằm cô đã đỏ ửng lên, nhưng ánh mắt của anh lại không chút thương xót. Anh lạnh lùng gằn từng chữ: “Vào cái đêm cô mở mắt ra lần nữa, cô đã leo lên giường tôi với tâm trạng gì, cô không nhớ sao, hả?”
Nụ cười trên mặt cô cũng nhạt dần theo vẻ lạnh lùng xa cách của anh, cuối cùng như đọc ra điều gì đó trong đôi mắt sâu thẳm của anh, cánh môi cô run lên: “Anh… Tại sao lại nhìn em như vậy?”
Ánh mắt Mặc Cảnh Thâm nặng nề nhìn cô: "Tôi nên nhìn cô thế nào đây?”
Ít nhất cũng đừng nhìn cô bằng ánh mắt lạnh như băng, xa cách như không có quan hệ gì với cô, thậm chí không có chút tình cảm thế này.
Quý Noãn ngừng nói trong chốc lát mới bất chợt nhìn ra cửa, sau đó lại nhìn anh: “Nếu anh vẫn chưa thích ứng vì mới vừa tỉnh lại, thì bây giờ em sẽ ra ngoài. Anh yên tĩnh nghỉ ngơi trước đi, em sẽ ở ngoài cùng anh, sẽ không rời đi, cũng sẽ không đi vào làm ồn đến anh…”
“Cô Quý.” Giọng nói trầm ấm lành lạnh của anh truyền vào tai cô, giống như kéo người đàn ông đã từng vạch ra đường thẳng song song với sinh mạng của cô mười năm trước đến trước mặt cô lần nữa.
Phòng bệnh lớn như thế, ánh đèn mờ chiếu xuống một chỗ, những hạt bụi trong suốt bay lơ lửng trong không khí. Trong phòng bệnh hoàn toàn yên tĩnh, chỉ duy nhất có tiếng nói mạnh mẽ lạnh thấu xương của Mặc Cảnh Thâm.
Ánh mắt Quý Noãn bỗng sững lại.
Cô Quý?
Mặc Cảnh Thâm lạnh nhạt nhìn cô: “Không cần ngạc nhiên như vậy, dù là mười năm trước hay mười năm sau, thì tất cả cũng nên quay về điểm xuất phát và quỹ đạo ban đầu.”
Trong phòng bệnh yên lặng đến đáng sợ.
Mặc Cảnh Thâm thế này, anh thế này… khiến cô có loại cảm giác khó hiểu, giống như từ trước đến giờ cô vẫn chưa tìm lại được anh, giống như mười năm sau anh cách cô thật xa như vậy, chạm không tới, nhìn không rõ, đoán không được.
Cộng thêm lời nói của anh, cả người cô như bị giội một chậu nước lạnh, toàn thân rét run, cơ thể dựa vào vách tường suýt đứng không vững.
Mọi sự mừng rỡ vì anh tỉnh lại liền nguội lạnh trong tích tắc. Cô nhìn chăm chăm vào mắt anh, không tìm thấy sự dịu dàng và vẻ lo lắng nào của ngày xưa, những tình cảm ngọt ngào cũng biến mất. Anh là Mặc Cảnh Thâm, nhưng không phải Mặc Cảnh Thâm mà cô thân thuộc.
Anh không giống…
Cánh môi cô giật giật: “Anh…”
“Tôi vẫn là tôi, không quên chuyện gì cả.” Giọng nói của anh thản nhiên, nhưng lại tàn nhẫn vô tình: “Chỉ là giấc ngủ này quá lâu, làm tôi mơ một giấc mộng dài.”
Quý Noãn dường như hiểu ra trong phút chốc, máu trong người như đông cứng trong khoảnh khắc này.
Anh đã biết.
Anh đã biết hết mọi chuyện rồi.
Cô sợ nhất là Mặc Cảnh Thâm biết được chuyện cô sống lại, sợ nhất anh biết ban đầu cô theo sát bên anh là để thay đổi quỹ đạo cuộc đời, chỉ muốn sống tốt ở kiếp này một lần nữa. Nhưng hôm nay ác mộng vẫn tới.
Bởi mục đích ban đầu của cô chính là giữ vững cuộc hôn nhân này, dù kết quả đã thay đổi, nhưng cũng thật khác xa so với suy nghĩ ban đầu của cô. Nhưng trong khoảnh khắc này, đối mặt với người đàn ông có thể dễ dàng phân tích rõ ràng hành động của cô khi cô sống lại một lần nữa, cô như bị anh nhìn thấu, trở thành một người khách du lịch giấu quá nhiều tang vật trong ba lô của mình, trần trụi hoàn toàn, bị anh thẳng thừng xé nát gương mặt muốn che giấu nhất.
Quý Noãn không hề suy nghĩ, bỗng giơ tay túm lấy áo anh, giãy giụa muốn tới gần anh. Nhưng từ đầu đến cuối, Mặc Cảnh Thâm không cho cô cơ hội đến gần. Anh lẳng lặng tránh tay cô, cũng chẳng để ý đến sắc mặt trắng bệch của cô. Đôi mắt anh lạnh lùng thâm trầm chỉ nhìn ra cửa phòng bệnh, ý bảo cô có thể đi được rồi.
Sắc mặt Quý Noãn trắng đến gần như trong suốt, ngay cả lúc sẩy thai nằm trong phòng phẫu thuật cũng không trắng như vậy, cô trống rỗng mờ mịt: “Cảnh Thâm… chúng ta…”
Mãi đến khi mấy chữ giáng xuống: “Sau khi về Hải Thành, tôi sẽ đưa đơn ly hôn đã ký cho cô”, Quý Noãn mới ngẩng đầu nhìn anh, mờ mịt hỏi: “Ly hôn?”
Vẻ mặt lạnh lùng của Mặc Cảnh Thâm tràn ra ý cười nào đó không rõ, giống như đùa cợt, như cười mà không phải cười, lại không hề có độ ấm: “Cần lợi dụng cũng đã lợi dụng rồi, cũng nên kết thúc thôi. Tôi chỉ làm theo mong muốn của cô.”
Người đàn ông cao ráo cúi xuống nhìn cô, trên mặt chỉ có vẻ lạnh lùng và u ám. Bờ môi mỏng cong lên, nhưng lại không hề ấm áp như ngày xưa, mà như gai băng làm người đau đớn.
Theo mong muốn của cô?
Kiếp trước, cô không hiểu rõ nên mới dồn cuộc đời mình đến mức ấy. Nếu lúc đó cô đủ tỉnh táo, thì đã không biến cuộc đời mình thành ra thế kia. Anh là Mặc Cảnh Thâm – người tốt với cô nhất trên đời này, trước giờ cô không cam lòng chắp tay nhường anh cho ai khác. Nói cô vì muốn sống tốt ở kiếp này cũng được, nói cô có mục đích cũng được, nhưng bây giờ cô yêu anh là thật, không thể rời xa anh là thật, muốn sống hạnh phúc bên anh trọn đời trọn kiếp cũng là thật.
Ly hôn ư?
Sao có thể chứ? Kiếp này cô hoàn toàn không có ý định ly hôn với anh!
Quý Noãn há hốc mồm, muốn nói gì đó, nhưng lại nhận ra có lúc lời nói thật sự yếu ớt và bất lực cỡ nào. Lúc nhìn vào mắt anh, cô giơ mu bàn tay bị bỏng ở Campuchia lần đó đến giờ vẫn còn hơi đỏ và làn da trên cổ tay cho anh xem.
“Mặc Cảnh Thâm, tất cả những gì chúng ta trải qua đều có thể xem như không tồn tại sao?”
Anh im lặng nhìn tay cô, không nói lời nào.
“Tất cả tình cảm giữa chúng ta đều có thể xem như không tồn tại sao?” Quý Noãn nhìn anh chằm chằm: “Những lời hẹn thề của chúng ta từ trước tới nay đều có thể vì giấc mơ của anh mà trở về con số không tròn trĩnh sao?”
Quý Noãn giàn giụa nước mắt, giơ tay níu lấy cổ áo anh: “Mặc Cảnh Thâm, cuộc sống của em là do em dùng mạng mình để đổi lấy, chồng của em là em hết lòng hết dạ để đổi lấy! Anh dựa vào đâu mà bây giờ phủ định tất cả?”
Mặc Cảnh Thâm hơi cúi người vì lực kéo của cô. Anh không tránh né, mà nhìn vào khuôn mặt đầy nước mắt của cô, chậm rãi cười khẩy. Đây cũng là lần đầu tiên anh thấy cô khóc mà không muốn dỗ dành hoặc muốn ôm cô. Anh cứ nhìn cô khóc như thế, trong đáy mắt trừ vẻ băng giá mỉa mai, thì không có bất cứ tia tình cảm nào khác.
Anh nâng cằm cô lên, nheo mắt lại: “Cuộc đời đúng là cực kỳ thiên vị cô…” Anh chợt ngừng nói trong chốc lát, nhìn chằm chằm vào mắt cô: “Bây giờ cô yêu tôi lắm sao?”
Quý Noãn sửng sốt một lúc, sau đó kiên định gật đầu.
Nhưng Mặc Cảnh Thâm lại như thấy được trò cười buồn cười nhất thiên hạ, càng bóp cằm cô mạnh hơn: “Quý Noãn, tôi đã gặp rất nhiều người thức thời, nhưng tôi chưa bao giờ thấy ai thức thời như cô. Cô biết rõ mình cần gì, muốn gì, để rồi nỗ lực chiến đấu vì nó. Đây chẳng phải là vì cô không muốn lại biến thành oan hồn đáng thương ngậm máu mà chết trong gian nhà tù kia sao?”
Nước mắt Quý Noãn tuôn trào, cô muốn nói không phải, nhưng ánh mắt của anh quá lạnh, tay anh bóp cằm cô cũng quá mạnh.
Cằm cô đã đỏ ửng lên, nhưng ánh mắt của anh lại không chút thương xót. Anh lạnh lùng gằn từng chữ: “Vào cái đêm cô mở mắt ra lần nữa, cô đã leo lên giường tôi với tâm trạng gì, cô không nhớ sao, hả?”
/747
|