VẬT VỀ CHỦ CŨ
Quan trọng là trước khi hai chị em họ ra khỏi nhà thì còn kể cho mẹ mình nghe chuyện tập thẻ này, còn nói cả chuyện thẻ đen là hạng thẻ có ít nhất chục triệu trong ngân hàng.
Bác Cả Quý Noãn nghe xong thì vô cùng kích động, giục hai chị em họ đi mua đồ. Bà ta còn chạy sang hàng xóm hỏi xem ở thành phố Cát có nhà nào tốt nhất để nhà bọn họ đổi nhà. Tiền nhiều như vậy thì ít ra cũng phải mua được một căn nhà to nhất trong nội thành của thành phố Cát. Một cái không đủ thì mua hai cái, Tư Tư và Khả Khả đi học đại học cũng phải có một căn.
Thế nhưng hai chị em nhà này đến bây giờ vẫn không rút được xu nào từ đống thẻ này. Trái lại, buổi sáng họ phấn khích gọi xe đến chợ mua đồ, tiền ăn và tiền xe cũng tốn mất vài trăm, đều phải tự móc tiền túi của mình ra trả.
Cuối cùng họ lôi cả thẻ đen ra nhưng thẻ đã bị khóa do nhập sai mật khẩu ba lần.
***
Quý Noãn quay về nhà bà ngoại đúng lúc Tống Tư Tư và Tống Khả Khả từ bên ngoài về với hai bàn tay trắng, mặt mũi cực kỳ khó coi.
Bác Cả Quý Noãn còn chưa biết chuyện đống thẻ kia không quẹt được, vẫn ngồi ngoài sân vui vẻ buôn chuyện với hàng xóm họ hàng. Nào là nói phải đổi nhà, còn nói sau này chi phí để Tư Tư và Khả Khả kết hôn, sinh con, nuôi con lớn thế nào cũng chi được. Bà ta còn nói phải mua vài căn hộ nhỏ gần trường đại học, rồi mở tiệm làm ăn. Thậm chí bà ta còn nghĩ mời họ hàng thân thích ăn bữa cơm, đến cả khách sạn làm tiệc mời mọi người cũng đã nghĩ xong, chính là khách sạn năm sao đắt nhất thành phố Cát.
Quý Noãn vừa vào đến cửa ngoài thì đã nghe thấy tiếng bác Cả nói chuyện điện thoại, giọng nói phấn khích đến không thể tả thành lời, cứ như thể số tiền kia đã về hết tay mình rồi.
Bất chợt bà ta nhìn thấy Tống Tư Tư và Tống Khả Khả quay về, đang định hỏi sao hai đứa về tay không, nhưng lời chưa ra khỏi miệng thì đã thấy chiếc xe màu đen dừng bên ngoài.
Ba mẹ con nhà nọ vừa nhìn thấy chiếc xe kia, tuy không biết là thương hiệu gì, nhưng cũng biết chắc chắn xe này không rẻ. Ba mẹ con đều thoáng sửng sốt, đưa mắt nhìn ra lại thấy Quý Noãn mở cửa xe bước xuống.
Nhìn thấy Quý Noãn quay trở về, hai chị em hoảng sợ giấu ví tiền của cô đằng sau lưng.
Quý Noãn bước xuống xe, mặt vẫn mỉm cười, nhưng ánh mắt không hề vui vẻ. Cô đi thẳng vào trong sân, nhìn về phía Tống Tư Tư đang cố giấu giếm tay ở sau lưng.
“Sao hả, cả mật khẩu mà cũng không đoán ra được sao?” Quý Noãn cười hỏi.
Cô đang cười, nhưng lại nói toạc ra hành động không khác gì trộm cắp của họ. Ngay lập tức, vẻ mặt của hai chị em thay đổi như sắc cầu vồng.
Bác Cả cũng ngẩn người, đang phấn khích mà nghe mấy lời của Quý Noãn thì chẳng khác gì bị hắt một chậu nước lạnh. Chẳng trách Tư Tư và Khả Khả tay không đi về. Hóa ra đến giờ hai đứa nó vẫn không dùng được một xu nào từ thẻ của Quý Noãn để mua đồ?
Bà ta còn vừa mới gọi báo cho mười mấy người thân đến ăn cơm, còn nhắc đến chuyện đi ăn ở nhà hàng cao cấp năm sao…
Sắc mặt bác Cả cứng lại.
“Đưa ra đây.” Quý Noãn vẫn giữ nụ cười mỉm châm chọc, chìa tay ra: “Vật về chủ cũ.”
Dù sao cũng đã bị Quý Noãn vạch trần rồi, Tống Tư Tư xanh mặt, nén giận một lúc rồi cuối cùng cũng hằn học quẳng ví tiền vào tay Quý Noãn. Ngay khi cô ta ném ví tiền ra, Quý Noãn vừa lúc né kịp, chụp lấy ví tiền trước khi nó bị rơi xuống đất.
Vừa nhìn thấy động tác nhanh nhẹn như có võ của Quý Noãn, Tống Tư Tư vừa rồi còn hống hách quẳng ví tiền ra giờ lại không thốt nên lời.
Sắc mặt cả hai chị em đều rất khó coi, nét mặt của bác Cả cũng không khá hơn. Họ nhìn qua thấy sắc mặt Quý Noãn có vẻ tiều tụy, nhưng không đoán ra được đêm qua cô bị sốt cao phải vào bệnh viện truyền nước đến tận trưa. Họ chỉ nghĩ đêm qua cô đi ra ngoài chơi bời, nên bây giờ cất lời oán trách thẳng thừng: “Nhiều tiền như thế, đưa ít tiền cho hai đứa em đi ra ngoài mua đồ thì có làm sao? Mày về cũng vài ba ngày rồi mà có mua được gì cho nhà không hả? Mấy món đồ nhỏ nhỏ linh tinh, cộng tổng lại cũng chưa đến mười nghìn. Lấy một cái trong đống thẻ ngân hàng này thì bét ra cũng phải được chục triệu, thế mà chỉ tặng quà cho nhà được tí ti như thế, đúng là ki bo keo kiệt!”
Quý Noãn cười lạnh: “Bác Cả cũng coi trọng mình quá nhỉ? Bác không biết vì sao cháu phải đến thành phố Cát sao? Khi mẹ cháu mất, mọi người cũng không thèm đến Hải Thành nhìn mẹ cháu lấy một lần. Bây giờ bà ngoại bị ốm, cháu đến đây cũng vì nghĩ đến tình máu mủ ruột rà mà về thăm thôi. Xét quan hệ giữa cả nhà này với cháu thì cháu chịu về đây cũng đã nể mặt mọi người rồi. Cháu mua quà tặng, đồ bổ dưỡng đều là từ cái tâm, chứ không thiếu nợ mọi người cái gì cả. Kể cả hôm trước bà ngoại phải vào bệnh viện, cháu cũng hết lòng hiếu thuận luôn ở bên cạnh chăm sóc bà. Dù bác có muốn bới bèo ra bọ thì cũng chẳng bới ra được gì đâu. Bây giờ bác lại đứng đây nói cháu keo kiệt là thế nào? Cho dù cháu có tiền hay không có tiền, thì đến cả một người ăn mày cũng biết, muốn có tiền thì phải khúm núm xin xỏ, hoặc bỏ sức ra đàn ca sáo nhị để kiếm về. Đằng này các người cứ thế chìa tay ra là có ý gì?”
“Mày…”
Quý Noãn lại giơ ví tiền lên, trong mắt ẩn hiện tia giễu cợt lạnh lùng: “Huống hồ, mọi người không chỉ chìa tay, mà đến cả ăn trộm ví tiền cũng có thể làm được. Cháu nghĩ đến tình máu mủ ruột rà giữa các người với mẹ cháu nên không muốn đi báo cảnh sát. Nếu không, bây giờ bất cứ lúc nào cháu cũng có thể kiện mẹ con các người vào tù vì tội trộm cắp.”
“Chúng tôi không phải ăn trộm!” Tống Khả Khả bị khí thế lạnh lùng cương quyết của Quý Noãn dọa cho sợ. Hiển nhiên mấy ngày vừa rồi, Quý Noãn còn nghĩ đến quan hệ ruột thịt với mẹ mình nên mới nể mặt họ, hơn nữa còn có vẻ nhẫn nhịn. Nhưng bây giờ đến cả chuyện báo cảnh sát mà chị ta cũng có thể nhắc đến, Tống Khả Khả dè dặt nói: “Chị đi ra ngoài mà không khóa cửa, em với chị em đi vào dọn phòng giúp chị thì nhìn thấy ví tiền của chị rơi dưới đất nên bọn em mới lấy lên xem thôi. Chẳng phải chị đồng ý cho nhà mình hai trăm nghìn rồi sao? Bây giờ bọn em cần đi mua đồ ngay, nên mới cầm ví tiền đi. Hơn nữa, chẳng phải bọn em không mua được gì hay sao?”
“Không tiêu được, mà lại còn bị khóa tài khoản hết rồi.” Quý Noãn bất chợt cười khanh khách nhìn Tống Khả Khả: “Chưa nói đến chuyện tôi không đồng ý chuyện hai trăm nghìn, kể cả đầu tôi có bị ngấm nước mà đồng ý thì sợ là bây giờ cũng không rút ra được.”
“Tại sao, rõ ràng chị có tiền cơ mà!” Tống Tư Tư cuống quýt, cô ta còn tưởng rằng ít nhất cũng có được hai trăm nghìn để mua sắm.
Quý Noãn giơ ví tiền lên huơ huơ trước mặt cô ta, cười thỏa mãn: “Tại sao? Bởi vì thẻ đã bị khóa hết rồi.”
Trong nháy mắt, sắc mặt Tống Tư Tư và Tống Khả Khả trắng bệch ra: “Sao có thể, trong người chị cũng phải có tiền mặt chứ!”
“Không dưng mang theo nhiều tiền mặt trong người như vậy làm gì. Chắc hẳn các người cũng đã lục vali và ví tiền của tôi rồi, có nhìn thấy tiền mặt không?” Quý Noãn vẫn cười, nét mặt vừa châm chọc vừa vô cùng lạnh lùng.
: Giờ Ad lại lên FB chửi con nhỏ bên Sing tiếp đây, mai Ad lại post truyện tiếp nha
Quan trọng là trước khi hai chị em họ ra khỏi nhà thì còn kể cho mẹ mình nghe chuyện tập thẻ này, còn nói cả chuyện thẻ đen là hạng thẻ có ít nhất chục triệu trong ngân hàng.
Bác Cả Quý Noãn nghe xong thì vô cùng kích động, giục hai chị em họ đi mua đồ. Bà ta còn chạy sang hàng xóm hỏi xem ở thành phố Cát có nhà nào tốt nhất để nhà bọn họ đổi nhà. Tiền nhiều như vậy thì ít ra cũng phải mua được một căn nhà to nhất trong nội thành của thành phố Cát. Một cái không đủ thì mua hai cái, Tư Tư và Khả Khả đi học đại học cũng phải có một căn.
Thế nhưng hai chị em nhà này đến bây giờ vẫn không rút được xu nào từ đống thẻ này. Trái lại, buổi sáng họ phấn khích gọi xe đến chợ mua đồ, tiền ăn và tiền xe cũng tốn mất vài trăm, đều phải tự móc tiền túi của mình ra trả.
Cuối cùng họ lôi cả thẻ đen ra nhưng thẻ đã bị khóa do nhập sai mật khẩu ba lần.
***
Quý Noãn quay về nhà bà ngoại đúng lúc Tống Tư Tư và Tống Khả Khả từ bên ngoài về với hai bàn tay trắng, mặt mũi cực kỳ khó coi.
Bác Cả Quý Noãn còn chưa biết chuyện đống thẻ kia không quẹt được, vẫn ngồi ngoài sân vui vẻ buôn chuyện với hàng xóm họ hàng. Nào là nói phải đổi nhà, còn nói sau này chi phí để Tư Tư và Khả Khả kết hôn, sinh con, nuôi con lớn thế nào cũng chi được. Bà ta còn nói phải mua vài căn hộ nhỏ gần trường đại học, rồi mở tiệm làm ăn. Thậm chí bà ta còn nghĩ mời họ hàng thân thích ăn bữa cơm, đến cả khách sạn làm tiệc mời mọi người cũng đã nghĩ xong, chính là khách sạn năm sao đắt nhất thành phố Cát.
Quý Noãn vừa vào đến cửa ngoài thì đã nghe thấy tiếng bác Cả nói chuyện điện thoại, giọng nói phấn khích đến không thể tả thành lời, cứ như thể số tiền kia đã về hết tay mình rồi.
Bất chợt bà ta nhìn thấy Tống Tư Tư và Tống Khả Khả quay về, đang định hỏi sao hai đứa về tay không, nhưng lời chưa ra khỏi miệng thì đã thấy chiếc xe màu đen dừng bên ngoài.
Ba mẹ con nhà nọ vừa nhìn thấy chiếc xe kia, tuy không biết là thương hiệu gì, nhưng cũng biết chắc chắn xe này không rẻ. Ba mẹ con đều thoáng sửng sốt, đưa mắt nhìn ra lại thấy Quý Noãn mở cửa xe bước xuống.
Nhìn thấy Quý Noãn quay trở về, hai chị em hoảng sợ giấu ví tiền của cô đằng sau lưng.
Quý Noãn bước xuống xe, mặt vẫn mỉm cười, nhưng ánh mắt không hề vui vẻ. Cô đi thẳng vào trong sân, nhìn về phía Tống Tư Tư đang cố giấu giếm tay ở sau lưng.
“Sao hả, cả mật khẩu mà cũng không đoán ra được sao?” Quý Noãn cười hỏi.
Cô đang cười, nhưng lại nói toạc ra hành động không khác gì trộm cắp của họ. Ngay lập tức, vẻ mặt của hai chị em thay đổi như sắc cầu vồng.
Bác Cả cũng ngẩn người, đang phấn khích mà nghe mấy lời của Quý Noãn thì chẳng khác gì bị hắt một chậu nước lạnh. Chẳng trách Tư Tư và Khả Khả tay không đi về. Hóa ra đến giờ hai đứa nó vẫn không dùng được một xu nào từ thẻ của Quý Noãn để mua đồ?
Bà ta còn vừa mới gọi báo cho mười mấy người thân đến ăn cơm, còn nhắc đến chuyện đi ăn ở nhà hàng cao cấp năm sao…
Sắc mặt bác Cả cứng lại.
“Đưa ra đây.” Quý Noãn vẫn giữ nụ cười mỉm châm chọc, chìa tay ra: “Vật về chủ cũ.”
Dù sao cũng đã bị Quý Noãn vạch trần rồi, Tống Tư Tư xanh mặt, nén giận một lúc rồi cuối cùng cũng hằn học quẳng ví tiền vào tay Quý Noãn. Ngay khi cô ta ném ví tiền ra, Quý Noãn vừa lúc né kịp, chụp lấy ví tiền trước khi nó bị rơi xuống đất.
Vừa nhìn thấy động tác nhanh nhẹn như có võ của Quý Noãn, Tống Tư Tư vừa rồi còn hống hách quẳng ví tiền ra giờ lại không thốt nên lời.
Sắc mặt cả hai chị em đều rất khó coi, nét mặt của bác Cả cũng không khá hơn. Họ nhìn qua thấy sắc mặt Quý Noãn có vẻ tiều tụy, nhưng không đoán ra được đêm qua cô bị sốt cao phải vào bệnh viện truyền nước đến tận trưa. Họ chỉ nghĩ đêm qua cô đi ra ngoài chơi bời, nên bây giờ cất lời oán trách thẳng thừng: “Nhiều tiền như thế, đưa ít tiền cho hai đứa em đi ra ngoài mua đồ thì có làm sao? Mày về cũng vài ba ngày rồi mà có mua được gì cho nhà không hả? Mấy món đồ nhỏ nhỏ linh tinh, cộng tổng lại cũng chưa đến mười nghìn. Lấy một cái trong đống thẻ ngân hàng này thì bét ra cũng phải được chục triệu, thế mà chỉ tặng quà cho nhà được tí ti như thế, đúng là ki bo keo kiệt!”
Quý Noãn cười lạnh: “Bác Cả cũng coi trọng mình quá nhỉ? Bác không biết vì sao cháu phải đến thành phố Cát sao? Khi mẹ cháu mất, mọi người cũng không thèm đến Hải Thành nhìn mẹ cháu lấy một lần. Bây giờ bà ngoại bị ốm, cháu đến đây cũng vì nghĩ đến tình máu mủ ruột rà mà về thăm thôi. Xét quan hệ giữa cả nhà này với cháu thì cháu chịu về đây cũng đã nể mặt mọi người rồi. Cháu mua quà tặng, đồ bổ dưỡng đều là từ cái tâm, chứ không thiếu nợ mọi người cái gì cả. Kể cả hôm trước bà ngoại phải vào bệnh viện, cháu cũng hết lòng hiếu thuận luôn ở bên cạnh chăm sóc bà. Dù bác có muốn bới bèo ra bọ thì cũng chẳng bới ra được gì đâu. Bây giờ bác lại đứng đây nói cháu keo kiệt là thế nào? Cho dù cháu có tiền hay không có tiền, thì đến cả một người ăn mày cũng biết, muốn có tiền thì phải khúm núm xin xỏ, hoặc bỏ sức ra đàn ca sáo nhị để kiếm về. Đằng này các người cứ thế chìa tay ra là có ý gì?”
“Mày…”
Quý Noãn lại giơ ví tiền lên, trong mắt ẩn hiện tia giễu cợt lạnh lùng: “Huống hồ, mọi người không chỉ chìa tay, mà đến cả ăn trộm ví tiền cũng có thể làm được. Cháu nghĩ đến tình máu mủ ruột rà giữa các người với mẹ cháu nên không muốn đi báo cảnh sát. Nếu không, bây giờ bất cứ lúc nào cháu cũng có thể kiện mẹ con các người vào tù vì tội trộm cắp.”
“Chúng tôi không phải ăn trộm!” Tống Khả Khả bị khí thế lạnh lùng cương quyết của Quý Noãn dọa cho sợ. Hiển nhiên mấy ngày vừa rồi, Quý Noãn còn nghĩ đến quan hệ ruột thịt với mẹ mình nên mới nể mặt họ, hơn nữa còn có vẻ nhẫn nhịn. Nhưng bây giờ đến cả chuyện báo cảnh sát mà chị ta cũng có thể nhắc đến, Tống Khả Khả dè dặt nói: “Chị đi ra ngoài mà không khóa cửa, em với chị em đi vào dọn phòng giúp chị thì nhìn thấy ví tiền của chị rơi dưới đất nên bọn em mới lấy lên xem thôi. Chẳng phải chị đồng ý cho nhà mình hai trăm nghìn rồi sao? Bây giờ bọn em cần đi mua đồ ngay, nên mới cầm ví tiền đi. Hơn nữa, chẳng phải bọn em không mua được gì hay sao?”
“Không tiêu được, mà lại còn bị khóa tài khoản hết rồi.” Quý Noãn bất chợt cười khanh khách nhìn Tống Khả Khả: “Chưa nói đến chuyện tôi không đồng ý chuyện hai trăm nghìn, kể cả đầu tôi có bị ngấm nước mà đồng ý thì sợ là bây giờ cũng không rút ra được.”
“Tại sao, rõ ràng chị có tiền cơ mà!” Tống Tư Tư cuống quýt, cô ta còn tưởng rằng ít nhất cũng có được hai trăm nghìn để mua sắm.
Quý Noãn giơ ví tiền lên huơ huơ trước mặt cô ta, cười thỏa mãn: “Tại sao? Bởi vì thẻ đã bị khóa hết rồi.”
Trong nháy mắt, sắc mặt Tống Tư Tư và Tống Khả Khả trắng bệch ra: “Sao có thể, trong người chị cũng phải có tiền mặt chứ!”
“Không dưng mang theo nhiều tiền mặt trong người như vậy làm gì. Chắc hẳn các người cũng đã lục vali và ví tiền của tôi rồi, có nhìn thấy tiền mặt không?” Quý Noãn vẫn cười, nét mặt vừa châm chọc vừa vô cùng lạnh lùng.
: Giờ Ad lại lên FB chửi con nhỏ bên Sing tiếp đây, mai Ad lại post truyện tiếp nha
/747
|