Truyền Kiếm

Q.4 - Chương 192 - Lên Núi

/375


Lên rồi ! Lên rồi !

Trên đỉnh núi, rất nhiều người đang nghểnh cao đầu mà nhìn, nhưng không có ai tỏ lòng kính sợ nên có đối với vị cường giả Kiếm Cương kia cả, vài người thậm chí còn rướn cổ lên, đôi mắt đỏ hồng nhìn không chớp mắt nhìn về phía Vấn Tâm Lộ giống như dân cờ bạc đang chờ đợi kết quả cuối cùng vậy.

Lão già áo đỏ tuy bên ngoài trông thật hờ hững, nhưng thật ra trong lòng lão lại vô cùng nóng ruột, vì muốn đối phương xem trọng mình nên lão không thể không tỏ ra cao ngạo giống như những bậc cao nhân. Tinh thần đã tập trung đến mười hai vạn phần, linh thức của lão đã được phóng ra hoàn toàn, cẩn thẩn tìm kiếm những vấn đề có khả năng tồn tại trên thềm đá, tuy vậy nhưng linh thức Kiếm Cương sơ kỳ của lão không cảm thấy có chút vấn đề nào.

Trong lòng đã tạm yên, lão già áo đỏ bước lên bậc thềm thứ nhất.

Những Linh Kiếm Sư đứng xem xung quanh không khỏi nín thở, nhiều người còn ngầm nuốt nước bọt sợ hãi, cho đến khi trông thấy thân hình lão lắc lư dữ dội rồi sau cùng cũng đứng vững được, không ít người mới thở phào một hơi.

Lão già áo đỏ không biết tiếp theo bản thân sẽ gặp việc gì, cả người run như cầy sấy, bước chân đặt lên bậc thềm thứ hai vô cùng chậm chạp, giống như đại quân vượt núi vậy.

Mà theo thời gian, thân hình lão càng lúc càng run lên dữ dội, nếu như có người đứng trước mặt thì có thể sẽ trông thấy hai mắt lão giờ đã đỏ quạch, khuôn mặt già nhăn nheo đã nổi gân xanh, giống như lão đang phải chịu một nỗi đau kinh khủng.

Đúng lúc bước lên bậc thềm thứ bảy, lão đột nhiên gào lên một tiếng thảm thiết.

Đừng tới đây ! Ngươi đã chết rồi ! Ngươi còn tới tìm ta làm gì ? Ta không định giết người ! Đều là người ép ta thôi ! Ta cũng là đồ đệ của người, tại sao trong mắt ngươi lại chỉ có mình sư đệ thôi cơ chứ ? Cút ! Cút ngay !

Lão già như lên cơn điên, bất ngờ rút linh kiếm ra đâm chém loạn xạ vào không khí, trong phút chốc kiếm khí đã giăng ngang dọc trên thềm đá, đụng vào cấm chế xung quanh tạo nên một cơn rung chấn.

A. !

Tiếng gào thét thảm thiết vang lên, một vòng linh quang bảy mầu bay lên từ thềm đá dưới chân lão già áo đỏ, trùm lấy cơ thể lão, ngay sau đấy thân hình lão đã biến mất trên thềm đá, linh quang bẩy mầu lóe lên tại bậc thềm đầu tiên, lộ ra thân hình lão bên trong.

Ài----------

Đám Linh Kiếm Sư đứng xem xung quanh cùng thở dài một tiếng, những Linh Kiếm Sư đã cược vào kèo mười bậc thềm thì tươi cười hớn hở, mà nhưng người cược vào kèo khác thì đau xót không thôi, thật đúng là đầu voi đuôi chuột, trông như vậy mà chẳng được chút tích sự nào.

Đã thoát khỏi bậc thềm đá, lão già áo đỏ đã từ trong ảo cảnh tỉnh táo trở lại, nhưng mặt mũi lão lại xám như tro tàn, không nói một lời điều khiển phi kiếm bay vút lên trời.

Tề Nguyên Hải không hề bất ngờ với thất bại của lão giả, ngậm ngùi nói: Các vị, thật đáng tiếc cho Chu kiếm hữu đã không thành công, nhưng ta có một lời khuyên chân thành dành cho ba vị kiếm hữu trước khi đi lên, Vấn Tâm Thiên Lộ chỉ vấn tâm, nếu là người có ý chí không vững vàng, tâm tình có sơ hở thì cảnh ngộ của Chu kiếm hữu vẫn còn ngay trước mắt, cho nên có tiếp tục đi lên hay không xin các vị hãy suy nghĩ thật kỹ càng.

Ngoại trừ Mạc Vấn, sắc mặt Phó Âm Trúc và lão già áo trắng kia đã có chút khó coi, ánh mắt âm u khó đoán nhìn chằm chằm vào con đường đá không quá lớn kia.

A. . . Đúng rồi, tại hạ còn sơ suất một điều, thật ra chư vị cũng không cần phải đi qua hết Vấn Tâm Thiên Lộ này, chỉ cần leo lên đủ một trăm bậc sẽ được tính là đã vượt qua vòng khảo nghiệm thứ nhất của bổn môn. Tề Nguyên Hải bỗng tủm tỉm cười rồi nói thêm.

Nghe Tề Nguyên Hải nói như vậy, thần sắc Phó Âm Trúc và lão già áo trắng kia trông đã khá lên thấy rõ, bởi Vấn Tâm Thiên Lộ này có chín trăm chín mươi chín bậc (999), hồng bào lão giả kia bước đến bậc thứ bảy đã không giữ vững được tinh thần, mà tu vi của bọn hắn cũng xấp xỉ như nhau, cơ bản là không hề có hi vọng vượt qua được chín trăm chín mươi chín bậc

Lão phu cũng muốn thử một lần xem sao.

Lão già áo trắng kia bước ra, hít sâu một hơi rồi đặt chân lên thềm đá.

Đã nắm rõ ảnh hưởng của Vấn Tâm Lộ nên lão vô cùng cẩn thận, lão già áo đỏ trông như vậy mà cũng không chịu nổi, hơn nữa biểu hiện của lão già kia cũng vô cùng chật vật.

Một bậc, hai bậc, ba bậc. . . Mười bậc !

Lão già áo trắng đã dễ dàng vượt qua mười bậc đầu tiên, nhưng những người đứng trên đỉnh núi còn muốn hưng phấn hơn cả lão, những Linh Kiếm Sư đã đặt cược hò reo sôi nổi.

La sư huynh, ngươi nói lão già này có thể đi đến bậc thứ mấy ? Lưu Duệ thích thú nói.

Khuôn mặt anh tuấn của La Lưu Băng không lộ ra điều gì: Đi nhiều hơn vài bậc thì cũng chỉ là loại vô dụng thôi, lão ta còn chưa đạt mức hóa cảnh, có sống thọ hơn vài năm cũng chỉ uổng phí cuộc đời mà thôi.

Lưu Duệ nhún vai, chuyển chủ đề sang chuyện khác: Ta thấy lão già có dấu hiệu cây trúc đằng kia cũng không tệ, kiếm cảnh đã đến mức hóa cảnh, không biết có thể leo đến bậc thứ một trăm hay không đây. Còn người mặc Hấp Linh Phi Phong kia, đầu yêu thú của hắn nhìn có chút quen mắt, hình như là hình dạng của Lôi Dực Thôn Kim Thú đã tấn giai, nếu có thể thu phục được yêu thú như vậy thì thực lực của hắn cũng không thể đơn giản được.

La Lưu Băng không nói gì nữa, phía dưới lão già áo trắng đi trên Vấn Tâm Lộ đã có kết quả, đến bậc thứ mười chín lão đột nhiên ngừng lại, nhảy xuống thềm đá bên dưới.

Vấn Tâm Thiên Lộ, quả nhiên danh bất hư truyền, lão phu cáo từ.

Lão già áo trắng kia cũng thật dứt khoát, trực tiếp ngự kiếm rời đi, biểu hiện của lão thật sư rất khá, lại rất quyết đoán, gặp chuyện không thể thực hiện liền rút lui, nếu như để lộ sơ hở trong lòng giống như lão già áo đỏ kia thì mất mặt là chỉ là chuyện nhỏ, nhưng ngộ nhỡ bị kẻ thù nắm lấy thì quả là vạn kiếp bất phục.

Lão già này cũng thật là khôn ngoan. Lưu Duệ vỗ mạnh hai tay, vẻ mặt có chút khinh thường.

Thật ra Vấn Tâm Thiên Lộ này cũng không khó đi như vậy, việc này không hề liên quan đến tu vi mạnh hay yếu, nếu là một người hành động quang minh lỗi lạc, không làm điều gì hổ thẹn với lương tâm thì dù cho chỉ là một người bình thường đi chăng nữa cũng có thể đi một mạch lên đến đỉnh, ngược lại nếu có gì khuất tất ở trong lòng thì không khác gì phải đối mặt với tâm ma, chỉ có thể dựa vào tu vi tâm cảnh mà chống chọi, chỉ là trên đời này có thể có bao nhiêu người không làm điều gì hổ thẹn với lương tâm đây ? Đã là con người thì sẽ có dục vọng, có dục vọng thì sẽ sinh ra tâm ma, vậy chỉ còn cách xem ngươi có thể hàng phục được tâm ma trong lòng mình hay không thôi.

Dưới chân núi, Phó Âm Trúc hấp háy đôi mắt, sắc mặt âm u nhìn lên Vấn Tâm Lộ, rồi đảo mắt qua Mạc Vấn cách đó không xa, trông thấy đối phương không có hành động gì thì không khỏi khẽ nhíu hàng lông mày.

Nhưng không lâu sau lão đã bước ra, mỉm cười với Mạc Vấn: Vị kiếm hữu này, tại hạ đi trước một bước vậy.

Nói xong, lão hất hai ống tay áo, bước lên thềm đá.

Đi lên bậc thềm đầu tiên, Phó Âm Trúc cũng không nóng vội bước tiếp lên trên, lão cứ đứng yên như vậy, tựa như đã cảm nhận được điều gì. Dừng lại được độ nửa khắc, thân hình lão vụt chuyển động, bước chân rất nhanh đi qua từng bậc thềm.

Ồ, đã qua ba mươi bậc rồi, lão già này cũng có chút ý tứ, tâm chí kiên định, chỉ không biết là bậc chính nhân quân tử hay phường đại gian đại ác đây, nhưng xem đôi kiếm thị song sinh kia thì chắc lão cũng chẳng tốt đẹp gì. Lưu Duệ cười nói.

Ánh mắt La Lưu Băng tỏa ra vẻ sắc lạnh, bộ dáng giống như đã nảy sinh ý giết người vậy.

Lưu Duệ khẽ rùng mình: Đệ nói với sư huynh điều này, huynh cần phải kiềm chế lại, nếu lão thật sự vượt qua được Vấn Tâm Lộ thì sẽ là trưởng bối trong sư môn, huynh mà giết lão thì chính là phạm thượng đó.

Lão làm cho ta cảm thấy khó chịu. La Lưu Băng lạnh lùng nói ra vài chữ.

Lưu Duệ đành bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng mặc niệm cho lão già kia.

Phó Âm Trúc không hề biết mình đã bị một vị đệ tử thiên tài liệt vào sổ đen, lão đang gắng sức leo lên thềm đá. Trên đường đi, vô số thiếu niên nam nữ bị lão hành hạ đến chết cứ từng người từng người xuất hiện nhưng đều không làm dao động được tâm cảnh của lão, ngược lại còn lại bị lão chém giết thêm một lần nữa. Không bao lâu sau lão đã đi qua hơn bốn mươi bậc, hướng đến bậc thứ năm mươi.

Lúc này đây uy lực thật sự của Vấn Tâm Lộ đã hoàn toàn mở ra, những sự việc trước đây mà lão không dám đối diện đã bắt đầu xuất hiện, làm cho lão cuối cùng đã cảm nhận được áp lực, tốc độ bỗng nhiên chậm lại. Từ bậc thứ bốn mươi lăm trở đi, mỗi bước chân đều nặng như chì, mỗi lần đều phải dừng lại một khoảng thời gian ngắn.

Rốt cuộc lão cũng bước đến bậc thứ năm mươi, vừa mới đặt chân xuống, vẻ ngoài trấn tĩnh của Phó Âm Trúc đã đột nhiên biến mất, lão điên cuồng quát lên: Con tiện nhân kia ! Ngươi trả lại hài nhi cho ta ! Trả lại hài nhi cho ta ! Ngươi đi chết đi !

Linh quang bẩy mầu lóe lên, một khắc sau Phó Âm Trúc đã hiện ra ở bậc thềm đầu tiên, khuôn mặt lão âm trầm nhìn về bốn phía xung quanh rồi không nói một lời đã tế xuất Linh kiếm, hai tay nắm lấy cổ đôi song sinh như xách hai con gà con, ngự kiếm bay thẳng đi.

Trên đỉnh núi, La Lưu Băng hừ lạnh một tiếng, lấy ra một thanh phi kiếm nhị giai rồi đuổi theo hướng Phó Âm Trúc.

La sư huynh ! Tứ sư huynh ! Sư huynh ! !

Bóng người ẩn hiện, chỉ còn nhìn thấy một vệt sáng phía chân trời, Lưu Duệ cười khổ không thôi.

Dừng lại ! Cái gì thế này ? Như này không phải muốn chơi người khác sao ?

Một bước, còn thiếu một bước nữa cơ mà !

Rất nhiều Linh Kiếm Sư đấm ngực dậm chân, chỉ còn thiếu một bước, cuối cùng là thiên đường hay địa ngục đây, không ít người chửi ầm lên, dưới cơn say linh thạch này đoán chừng có là lão quái Kiếm Nguyên thì cũng bị bọn họ mắng chửi.

Dưới chân núi vốn có bốn người, giờ chỉ còn lại mình Mạc Vấn, Lăng Tuyết Nhi so với Mạc Vấn còn muốn hồi hộp hơn, nàng đang chăm chú vân vê tà áo, cũng không biết là đang nghĩ đến điều gì, có lẽ là lo lắng Mạc Vấn không vượt qua được khảo nghiệm lần này thì lại giận chó đánh mèo, ngộ nhỡ lại đuổi mình đi thì biết làm sao đây ? Nếu không phải thế thì cũng mang theo linh kiếm bí mật trốn đi ?

Tề Nguyên Hải cũng không nóng vội, đứng từ xa quan sát Mạc Vấn, gã kỳ vọng rất nhiều vào vị Linh Kiếm Sư bí ẩn đã thuần phục Lôi Dực Thôn Kim thú làm kỵ sủng này, Hấp Linh Phi Phong tuy có thể che giấu khí tức của Linh Kiếm Sư, nhưng không thể giấu đi khí chất của một người được, gã có thể cảm nhận qua lớp áo choàng đen này một loại khí chất trầm lắng như vực sâu, Linh Kiếm Sư bình thường không thể có loại khí chất này được, có thể thấy rõ người này khống chế tâm cảnh bản thân đạt đến một trạng thái đáng sợ.

Lớp áo choàng đen khẽ lay động, Mạc Vấn chậm rãi bước lên thềm đá.

Bắt đầu nhận cược rồi ! Bắt đầu nhận cược rồi ! Luật lệ như cũ ! Nhanh tay đặt cược nào !

Sới bạc trên đỉnh núi lại diễn ra một lần nữa.

Nghe ta nói này, người này khoác cái tấm vải đen kín mít như vậy để làm gì cơ chứ ? Có đáng tin không đây ? Một Linh Kiếm Sư tỏ ra không tin tưởng vào Mạc Vấn.

Ngu ngốc, đấy là Hấp Linh Phi Phong đó ! Linh bảo nhị gia hạ phẩm ! Đúng là không hiểu biết gì !

Hấp Linh Phi Phong là trang phục chuyên biệt của Luyện Khí Sư hoặc Luyện Đan Sư, người như vậy tinh thần rất kiên định, nhất định sẽ dễ dàng đi qua Vấn Tâm Lộ, ta cược hắn có thể vượt qua ! Mười khối linh thạch !

Ta thấy hắn chỉ giả bộ như vậy thôi, ta cược hắn không thể đi qua được mười bậc thang ! Năm khối linh thạch !

. . .

Ngay trong lúc mọi người đang đặt tiền sôi nổi, Mạc Vấn đã chính thức bước lên thềm đá Vấn Tâm Lộ, hắn đi vô cùng chậm rãi, không nhanh không chậm, giống như đang đi dạo vậy, chậm rãi bước đều qua từng bậc thềm.

Đôi mắt Tề Nguyên Hải lóe lên, tinh quang bắn ra bốn phía. Hơn hai mươi năm này số người có thể nhàn nhã đi trên Vấn Tâm Lộ như thế này chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay ! Có lẽ hôm nay Thiên Trì Kiếm Tông sẽ thu được một nhân vật khó lường đây, nghĩ đến nhiệm vụ của mình đã có thể hoàn thành, tâm trạng của gã không khỏi vô cùng dễ chịu.

Ái chà ? Có lẽ Nhị sư huynh đã gặp được đối thủ rồi. Lưu Duệ mỉm cười.


/375

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status