Lúc trước Thương Sùng từng nói với cô, vết thương trên tay hắn là do lúc quyết đấu với Tư Đồ Nam vô tình bị quẹt trúng.
Sở Niệm hít sâu một hơi, cô tin tưởng Thương Sùng, và cũng tin vào mỗi điều hắn nói với cô.
Thanh Tang đứng đối diện với cô, quẹt mũi cười lạnh. Chân mày dài nhướnglên châm chọc.
“Ta thật không biết nên nói là ngươi quá ngây thơ, hay là chỉ biết tự lừa mình dối người. Đêm đó, ngươi rõ ràng cảm nhận được thi khí dày đặc, Sở Niệm, ngươi rốt cuộc cần thêm bao nhiêu lý do nữa để không viện cớ nữa?”
Sở Niệm nắm chặt bàn tay, cô không muốn thừa nhận rằng lần này Thanh Tang đã nói trúng tâm sự mình.
Lừa mình dối người… cô làm vậy cũng chỉ vì muốn tìm thêm một lý do nữa để bên hắn nhiều thêm một ngày nữa thôi.
Chẳng lẽ… chẳng lẽ tất cả đều sai rồi sao?!
Khẽ chớp đôi mắt đầy chua xót, Sở Niệm cau mày, trong lòng đau cực kỳ.
“Thanh Tang, vì sao cô lại phải như vậy?! Tôi chỉ muốn cùng anh ấy bên nhau, chẳng lẽ như vậy không được sao? Cô biết rõ anh ấy vì tôi mới biến thành Hạn Bạt, một mũi tên xuyên tim…làm sao tôi có thể rời khỏi anh ấy chứ?!”
Thanh Tang quay đầu sang một bên, đôi mắt lạnh lẽo cũng nhuốm vẻ đồng tình trước những lời của Sở Niệm. “Ta chỉ không muốn Thương Sùng lại phải chịu thương tổn…”
“Tôi cũng không muốn!” Sở Niệm cắt lời, giọt nước mắt trong veo theo làn mi rơi xuống. “Anh ấy là người mà tôi yêu thương nhất, khiến hắn bị thương, tôi còn đau lòng khổ sở hơn bất cứ ai trên thế gian này!”
“Tôi có thể không quan tâm anhMeoMupấy là người hay quỷ. Tôi cũng có thể từ bỏ làm truyền nhân Sở Gia. Tôi biết, sẽ có ngày tôi già đi và chết. Nhưng mà Thanh Tang, tôi yêu Thương Sùng và tôi sẽ không rời khỏi anh ấy.”
“Tôi không biết cái tử kiếp mà cô nói là gì, tôi cũng không nhớ những gì đã phát sinh ngàn năm trước. Nếu như tôi sẽ mang phiền toái đến cho anh ấy, tôi có thể từ bỏ tất cả mọi thứ của mình, cùng anh ấy đến nơi không có ai mà sống. Anh ấy đã tìm tôi lâu đến như vậy, Sở Niệm tôi… không thể để anh ấy lại một mình.”
Sở Niệm sau cùng đã không còn nhịn nổi, bật khóc trước mặt Thanh Tang. Những hồi ức thống khổ, chỉ cần nghĩ lại cô cũng cảm thấy đau đến tê tâm liệt phế.
Không còn hy vọng sống, còn bị kẻ địch bắn một mũi tên xuyên tim. Cô đau cho hắn, càng đau lòng hơn vì trước đó hắn không hề được lựa chọn đường sống.
Chỉ vì muốn tìm được mình, người đàn ông này, đã chịu bao khổ sở…
Trước kia không biết gì, cô thật sự cho rằng kiếp trước mình tích không ít công dức mới có thể tìm được người đàn ông sủng ái mình tới vậy.
Nhưng sau khi biết chân tướng lúc sau, cô mới hiểu được Thương Sùng rốt cuộc đã làm cho mình bao nhiêu việc.
Khi cô còn nhỏ, hắn chỉ có thể núp trong bóng tối mà bảo hộ cô.
Đến khi cô trưởng thành, hắn không tiếc từ bỏ mọi thứ đi đến bên cạnh cô.
Chỉ là muốn cùng mình yêu đương mà thôi, những giấu diếm hắn đã làm cũng chỉ vì bất đăc dĩ.
Sở Niệm ngồi xổm trên mặt đất khóc òa đến đỏ cả đôi mắt. Cô đã nợ Thương Sùng quá nhiều, sao cô nỡ để hắn lại một mình chứ.
Chua xót, áy náy…Sở Niệm khóc càng khiến cho tim đau thắt lại.
Theo lẽ thường thì Thanh Tang vốn sinh sống nơi địa phủ không còn khả năng MeoMupđộng lòng trắc ẩn. Cô ta đã quen nhìn thấy con người không cam lòng, khổ sở… thời điểm cô ta trở thành Quỷ Mẫu cũng đã xóa bỏ hết thất tình lục dục và mọi tâm ma…
Nhưng mà… nhìn dáng vẻ Sở Niệm khóc lóc, từng tiếng tê tâm liệt phế, tuyệt vọng… vậy mà lại khiến cho cô ta cảm thấy chua xót.
Thở dài, Thanh tang nhắm mắt lại. Cố gắng duy trì lý trí.
Khẩu khí vẫn lạnh nhạt và cứng ngắc như ngày thường, nhưng thái độ đã mềm mỏng hơn rất n hiều.
“Ngươi có thể vì Thương Sùng làm những việc này, ta có thể biết ngươi có bao nhiêu yêu hắn. Chính là Sở Niệm, ta lúc trước nói những điều đó với ngươi… cũng là sự thật.”
“Ca ca hiện đã động tâm với ngươi, hắn không chiếm được ngươi, cũng không cho Thương Sùng chút tiện nghi nào. Không nên liên lụy hắn, hắn đã chết rồi… nếu hơn nữa hắn sẽ hoàn toàn biến mất.”
Khom lưng ngồi xuống nhìn vào mắt Sở Niệm, Thanh Tang nghiêm túc nhắc nhở: “Ca ca ta là Minh Vương, lưỡng bại câu thương, đối với Thương Sùng, hay đối với địa phủ đều không phải là một chuyện tốt. Sở Niệm, ngươi vẫn nên mau chóng nghĩ kỹ lại.”
Sở Niệm cúi gằm đầu giấu mặt giữa hai đầu gối, cô vòng tay ôm chặt hai chân, nhìn vô ùng chật vật, nhưng ngay khi Thanh Tang xoay người tính rời đi, chợt nghe cô nói:
“Làm sao mới có thể khiến Minh Vương buông tay với tôi? Phải chăng… chỉ cần tôi chết thì Thương Sùng MeoMup sẽ không có việc gì?”
Thanh Tang thân mình loạng choạng, cô không thể phủ nhận, Sở Niệm lúc này--- đáng thương vô cùng. “Muốn cho ca ca buông tay… đó là không thể nào. Nếu ngươi lại chết đi, ngươi cho rằng Thương Sùng sẽ biến thành cái dạng gì?!”
Chấp nhất cô tịch suốt ngàn năm để đổi lấy vài thập niên ở kiếp này… ngươi có thể chết, còn chàng thì sao? Muốn sống không bằng chết, lại trở về hình dạng cùng cuộc sống như trước ư?
Lẳng lặng thở dài, Thanh Tang nói: “Tìm một lý do rời khỏi chàng. Chỉ cần ngươi không liên lụy chàng… ta sẽ có cách khiến chàng hoàn toàn quên ngươi.”
Hai mắt đẫm lệ, Sở Niệm dùng hết sức lực đứng lên, rời đi? Chỉ là nghe cũng đã làm cô đau lòng giống muốn chết.
Cho dù nói những tin tức kia, cũng không thể không thừa nhận lần này Thanh Tang đã uy hiếp cô mạnh mẽ rồi.
Sở Niệm tin tưởng, trên đời này sẽ không ai mạo hiểm dùng sinh mạng của người mình yêu mà mạo hiểm. Huống chi dù kết cục thế nào, thì cô và Thương Sùng cũng không gánh vác nổi.
Sinh ly tử biệt cũng đã cũng đủ làm người lo lắng, MeoMupyêu nhau còn không thể ở bên nhau… Sở Niệm hai vai run rẩy, mỗi nhịp thở đều khiến trái tim đau đến tê liệt.
Cô muốn nói với Thanh Tang, cô muốn gặp Minh Vương.
Cô muốn nói với Thanh Tang, cô sẽ không dễ dàng lùi bước.
Nhưng mà… lời nói tới miệng, Sở Niệm vẫn vịn ở bồn rửa tay không nói ra được.
Cửa toilet mở ra, Thanh Tang rời đi, nơi này cũng chỉ còn lại một m ình Sở Niệm.
Hóa ra, một mình giấu diếm thống khổ và rối rắm như vậy.
Cô đã chấp nhận từ bỏ nguyên tắc và sứ mệnh, vì sao… vì sao ông trời vẫn không cho cô cùng Thương Sùng ở bên nhau?!
Sảnh ngoài, tiệc rượu.
Thương Sùng sau khi trả lời xong câu hỏi cuối của phóng viên mới đi sang hội trường bên cạnh, mệt mỏi xoa trán.
Dở khóc dở cười mà cảm thán tinh thần bát quái của nhân loại thật đúng là khổng lồ và hơn nữa còn nhàm chán, chính là vì Sở Niệm, hắn cảm thấy mọi chuyện đều đáng.
Sở Niệm hít sâu một hơi, cô tin tưởng Thương Sùng, và cũng tin vào mỗi điều hắn nói với cô.
Thanh Tang đứng đối diện với cô, quẹt mũi cười lạnh. Chân mày dài nhướnglên châm chọc.
“Ta thật không biết nên nói là ngươi quá ngây thơ, hay là chỉ biết tự lừa mình dối người. Đêm đó, ngươi rõ ràng cảm nhận được thi khí dày đặc, Sở Niệm, ngươi rốt cuộc cần thêm bao nhiêu lý do nữa để không viện cớ nữa?”
Sở Niệm nắm chặt bàn tay, cô không muốn thừa nhận rằng lần này Thanh Tang đã nói trúng tâm sự mình.
Lừa mình dối người… cô làm vậy cũng chỉ vì muốn tìm thêm một lý do nữa để bên hắn nhiều thêm một ngày nữa thôi.
Chẳng lẽ… chẳng lẽ tất cả đều sai rồi sao?!
Khẽ chớp đôi mắt đầy chua xót, Sở Niệm cau mày, trong lòng đau cực kỳ.
“Thanh Tang, vì sao cô lại phải như vậy?! Tôi chỉ muốn cùng anh ấy bên nhau, chẳng lẽ như vậy không được sao? Cô biết rõ anh ấy vì tôi mới biến thành Hạn Bạt, một mũi tên xuyên tim…làm sao tôi có thể rời khỏi anh ấy chứ?!”
Thanh Tang quay đầu sang một bên, đôi mắt lạnh lẽo cũng nhuốm vẻ đồng tình trước những lời của Sở Niệm. “Ta chỉ không muốn Thương Sùng lại phải chịu thương tổn…”
“Tôi cũng không muốn!” Sở Niệm cắt lời, giọt nước mắt trong veo theo làn mi rơi xuống. “Anh ấy là người mà tôi yêu thương nhất, khiến hắn bị thương, tôi còn đau lòng khổ sở hơn bất cứ ai trên thế gian này!”
“Tôi có thể không quan tâm anhMeoMupấy là người hay quỷ. Tôi cũng có thể từ bỏ làm truyền nhân Sở Gia. Tôi biết, sẽ có ngày tôi già đi và chết. Nhưng mà Thanh Tang, tôi yêu Thương Sùng và tôi sẽ không rời khỏi anh ấy.”
“Tôi không biết cái tử kiếp mà cô nói là gì, tôi cũng không nhớ những gì đã phát sinh ngàn năm trước. Nếu như tôi sẽ mang phiền toái đến cho anh ấy, tôi có thể từ bỏ tất cả mọi thứ của mình, cùng anh ấy đến nơi không có ai mà sống. Anh ấy đã tìm tôi lâu đến như vậy, Sở Niệm tôi… không thể để anh ấy lại một mình.”
Sở Niệm sau cùng đã không còn nhịn nổi, bật khóc trước mặt Thanh Tang. Những hồi ức thống khổ, chỉ cần nghĩ lại cô cũng cảm thấy đau đến tê tâm liệt phế.
Không còn hy vọng sống, còn bị kẻ địch bắn một mũi tên xuyên tim. Cô đau cho hắn, càng đau lòng hơn vì trước đó hắn không hề được lựa chọn đường sống.
Chỉ vì muốn tìm được mình, người đàn ông này, đã chịu bao khổ sở…
Trước kia không biết gì, cô thật sự cho rằng kiếp trước mình tích không ít công dức mới có thể tìm được người đàn ông sủng ái mình tới vậy.
Nhưng sau khi biết chân tướng lúc sau, cô mới hiểu được Thương Sùng rốt cuộc đã làm cho mình bao nhiêu việc.
Khi cô còn nhỏ, hắn chỉ có thể núp trong bóng tối mà bảo hộ cô.
Đến khi cô trưởng thành, hắn không tiếc từ bỏ mọi thứ đi đến bên cạnh cô.
Chỉ là muốn cùng mình yêu đương mà thôi, những giấu diếm hắn đã làm cũng chỉ vì bất đăc dĩ.
Sở Niệm ngồi xổm trên mặt đất khóc òa đến đỏ cả đôi mắt. Cô đã nợ Thương Sùng quá nhiều, sao cô nỡ để hắn lại một mình chứ.
Chua xót, áy náy…Sở Niệm khóc càng khiến cho tim đau thắt lại.
Theo lẽ thường thì Thanh Tang vốn sinh sống nơi địa phủ không còn khả năng MeoMupđộng lòng trắc ẩn. Cô ta đã quen nhìn thấy con người không cam lòng, khổ sở… thời điểm cô ta trở thành Quỷ Mẫu cũng đã xóa bỏ hết thất tình lục dục và mọi tâm ma…
Nhưng mà… nhìn dáng vẻ Sở Niệm khóc lóc, từng tiếng tê tâm liệt phế, tuyệt vọng… vậy mà lại khiến cho cô ta cảm thấy chua xót.
Thở dài, Thanh tang nhắm mắt lại. Cố gắng duy trì lý trí.
Khẩu khí vẫn lạnh nhạt và cứng ngắc như ngày thường, nhưng thái độ đã mềm mỏng hơn rất n hiều.
“Ngươi có thể vì Thương Sùng làm những việc này, ta có thể biết ngươi có bao nhiêu yêu hắn. Chính là Sở Niệm, ta lúc trước nói những điều đó với ngươi… cũng là sự thật.”
“Ca ca hiện đã động tâm với ngươi, hắn không chiếm được ngươi, cũng không cho Thương Sùng chút tiện nghi nào. Không nên liên lụy hắn, hắn đã chết rồi… nếu hơn nữa hắn sẽ hoàn toàn biến mất.”
Khom lưng ngồi xuống nhìn vào mắt Sở Niệm, Thanh Tang nghiêm túc nhắc nhở: “Ca ca ta là Minh Vương, lưỡng bại câu thương, đối với Thương Sùng, hay đối với địa phủ đều không phải là một chuyện tốt. Sở Niệm, ngươi vẫn nên mau chóng nghĩ kỹ lại.”
Sở Niệm cúi gằm đầu giấu mặt giữa hai đầu gối, cô vòng tay ôm chặt hai chân, nhìn vô ùng chật vật, nhưng ngay khi Thanh Tang xoay người tính rời đi, chợt nghe cô nói:
“Làm sao mới có thể khiến Minh Vương buông tay với tôi? Phải chăng… chỉ cần tôi chết thì Thương Sùng MeoMup sẽ không có việc gì?”
Thanh Tang thân mình loạng choạng, cô không thể phủ nhận, Sở Niệm lúc này--- đáng thương vô cùng. “Muốn cho ca ca buông tay… đó là không thể nào. Nếu ngươi lại chết đi, ngươi cho rằng Thương Sùng sẽ biến thành cái dạng gì?!”
Chấp nhất cô tịch suốt ngàn năm để đổi lấy vài thập niên ở kiếp này… ngươi có thể chết, còn chàng thì sao? Muốn sống không bằng chết, lại trở về hình dạng cùng cuộc sống như trước ư?
Lẳng lặng thở dài, Thanh Tang nói: “Tìm một lý do rời khỏi chàng. Chỉ cần ngươi không liên lụy chàng… ta sẽ có cách khiến chàng hoàn toàn quên ngươi.”
Hai mắt đẫm lệ, Sở Niệm dùng hết sức lực đứng lên, rời đi? Chỉ là nghe cũng đã làm cô đau lòng giống muốn chết.
Cho dù nói những tin tức kia, cũng không thể không thừa nhận lần này Thanh Tang đã uy hiếp cô mạnh mẽ rồi.
Sở Niệm tin tưởng, trên đời này sẽ không ai mạo hiểm dùng sinh mạng của người mình yêu mà mạo hiểm. Huống chi dù kết cục thế nào, thì cô và Thương Sùng cũng không gánh vác nổi.
Sinh ly tử biệt cũng đã cũng đủ làm người lo lắng, MeoMupyêu nhau còn không thể ở bên nhau… Sở Niệm hai vai run rẩy, mỗi nhịp thở đều khiến trái tim đau đến tê liệt.
Cô muốn nói với Thanh Tang, cô muốn gặp Minh Vương.
Cô muốn nói với Thanh Tang, cô sẽ không dễ dàng lùi bước.
Nhưng mà… lời nói tới miệng, Sở Niệm vẫn vịn ở bồn rửa tay không nói ra được.
Cửa toilet mở ra, Thanh Tang rời đi, nơi này cũng chỉ còn lại một m ình Sở Niệm.
Hóa ra, một mình giấu diếm thống khổ và rối rắm như vậy.
Cô đã chấp nhận từ bỏ nguyên tắc và sứ mệnh, vì sao… vì sao ông trời vẫn không cho cô cùng Thương Sùng ở bên nhau?!
Sảnh ngoài, tiệc rượu.
Thương Sùng sau khi trả lời xong câu hỏi cuối của phóng viên mới đi sang hội trường bên cạnh, mệt mỏi xoa trán.
Dở khóc dở cười mà cảm thán tinh thần bát quái của nhân loại thật đúng là khổng lồ và hơn nữa còn nhàm chán, chính là vì Sở Niệm, hắn cảm thấy mọi chuyện đều đáng.
/535
|