Việc này gọi là phong thủy luân chuyển!
Mới một giây trước thôi, Thang Vân Kỳ còn rất uy phong chỉ dùng một câu đã muốn quyết định sự sống chết của Du Tiểu Mặc, thái độ và giọng điệu đều làm cho một người một thú ở đây cảm thấy chán ghét, kết quả một giây sau, sự xuất hiện của Xà Cầu đã làm tình thế thay đổi, người bất lợi lúc này đã là nàng.
Đối với một người cao ngạo tới mức không ai bì nổi như Thang Vân Kỳ, sự đả kích này đã vượt quá giới hạn chịu đựng của nàng nhiều lắm, trong lúc nhất thời, Thang Vân Kỳ không nói nổi câu nào, bốn phía chìm vào yên tĩnh.
Du Tiểu Mặc thở dài một tiếng, “Đã bảo ngươi trốn đi, vậy mà không chịu tin ta.”
Khóe mắt Xà Cầu giật một cái, “Chủ nhân, ngươi không hợp nói mấy câu như vậy đâu.”
Du Tiểu Mặc chớp chớp mắt, “Thật hả? Vậy ta hơp nói mấy câu như thế nào?”
Xà Cầu nói, “Nói cái gì cũng không hợp, ngươi tốt nhất là nên im lặng xem cuộc vui.”
Du Tiểu Mặc cằn nhằn, “Xà Cầu, sao ngươi lại y xì Lăng Tiêu, đáng ghét như nhau vậy?”
Xà Cầu rất vui vẻ nói, “Ta rất vinh hạnh được giống đại nhân!”
Du Tiểu Mặc, “…” Hết thuốc chữa rồi, tên kia có gì hay ho đâu? Học ai không học mà cứ học y!
Xà Cầu chỉ vào Thang Vân Kỳ nói, “Chủ nhân, ngươi muốn xử lý nàng thế nào.”
Du Tiểu Mặc lập tức nhớ tới cô ả kia vẫn còn đứng đó, làm ra vẻ suy nghĩ khổ sở lắm, trước mặt thì không gian của hắn chưa bị lộ, giết hay không giết cô ta, thật là một câu hỏi khó!
Sau khi hoảng loạn qua đi, Thang Vân Kỳ cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Gặp cái vẻ mặt đang suy nghĩ của Du Tiểu Mặc, Thang Vân Kỳ hất cằm cười lạnh một tiếng, nói chắc như đinh đóng cột, “Du Tiểu Mặc, ta tin rằng ngươi không dám giết ta, nếu như cha ta biết được, ngươi nhất định sẽ chết không có chỗ chôn đâu, cha ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, ta khuyên ngươi tốt nhất nên để ta đi.”
Tiểu thư, mấy câu này quá là mất lòng nhau rồi à nha?
Hiện tại hắn đang nắm quyền chủ động trong tay, cô nàng này chẳng những không thèm sợ, còn ra vẻ ‘Ta bố thí cho ngươi cơ hội chuộc lỗi’ bà nó chớ, ai thèm sự bố thí của ngươi!
Tới người hiền lành như hắn, sau khi nghe xong cũng không kiềm chế nổi cơn giận.
Du Tiểu Mặc nhìn về phía Xà Cầu, “Ngươi nói… Nếu như… Liệu có bị ai phát hiện không?”
Xà Cầu muốn học theo Tiểu Hắc lườm hắn một cái, nhưng nó là ma thú cao quý ưu nhã nha, “Cho dù có ai phát hiện, ta cũng sẽ giết kẻ đó, cho hắn không có cơ hội tố cáo.”
Du Tiểu Mặc ‘Ồ’ một tiếng, “Ngươi biết ta đang nói gì sao?”
Xà Cầu rốt cục cũng không kiềm chế nổi mà lườm hắn một cái, “Ngươi muốn nói gì đều viết hết lên mặt rồi.”
Du Tiểu Mặc sờ sờ má, chẳng lẽ rõ ràng như vậy sao?
Xà Cầu lại hỏi thêm, “Cho nên, làm ơn nói cho ta biết quyết định chính xác của ngươi.” Tuy nó rất muốn giết Thang Vân Kỳ, nhưng làm một yêu thú đạt chuẩn, nó vẫn tôn trọng ý kiến của chủ nhân.
Du Tiểu Mặc nghiêng đầu liếc nhìn Thang Vân Kỳ, “Thế thì… cứ làm theo ý ngươi đi.”
Vẻ mặt tràn đầy tự tin của Thang Vân Kỳ vỡ vụn trong giây lát, trong lòng vẫn khẳng định Du Tiểu Mặc chẳng dám động tới một cọng lông tơ của nàng, vậy mà lúc này dám ngầm đồng ý cho yêu thú giết nàng sao?
Không đời nào, cuối cùng Thang Vân Kỳ cũng sợ hãi lui về phía sau vài bước, nàng là đại tiểu thư không ai sánh nổi của phái Thiên Tâm, cha nàng là chưởng môn, tương lai của nàng huy hoàng tới vậy, sao có thể chết ở chỗ này.
“Du…” Thang Vân Kỳ muốn mắng thật lớn, nhưng nàng chỉ phun ra được một chữ, những câu tiếp theo dù có cố mãi cũng không nói ra được, chuyện chỉ xảy ra trong nháy mắt, một cái đầu lưỡi đỏ tươi đã rớt xuống dưới chân nàng.
Thang Vân Kỳ cố lau dòng máu đỏ tươi tuôn ra không ngừng, trong miệng lại chỉ có thể phát ra mấy tiếng ú ớ, một cơn đau nhức kịch liệt truyền tới từ vị trí đầu lưỡi đứt rời, hầu như đã khiến nàng suýt hôn mê, nhưng Thang Vân Kỳ không chỉ không hôn mê, ngược lại còn thấy rất rõ đầu lưỡi đang nằm ngay dưới chân mình.
Thang Vân Kỳ trợn mắt, gần như không thể tin nổi, đầu lưỡi nàng đã đứt? Nàng không thể nói gì nữa rồi sao?
Du Tiểu Mặc rùng mình một cái, theo phản xạ che miệng mình, đúng là Xà Cầu nói được thì làm được, hắn vừa gật đầu, Xà Cầu đã quyết đoán cắt lưỡi Thang Vân Kỳ, có vẻ như còn là toàn bộ…
Xà Cầu vẩy máu dính trên móng tay, hờ hững liếc nhìn Thang Vân Kỳ vẫn đang bàng hoàng, “Rốt cuộc cũng biết sợ hãi rồi sao, nữ nhân, nhưng đáng tiếc là hối hận cũng muộn rồi, hành vi ngu xuẩn của người sẽ phải trả giá rất nhiều, mà cái giá kia chính là chết!”
Thang Vân Kỳ thực sự hối hận, cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng nghĩ có ngày mình sẽ chết.
Xà Cầu giống như đọc được nét mặt Thang Vân Kỳ, dùng một nụ cười nhẹ nhàng tới độc ác, nói: “Thực ra ngươi nên cảm ơn ta mới phải, bởi vì người giết ngươi là ta, chứ không phải Lăng Tiêu đại nhân, bởi vì… Nếu như để ngài tự thân động thủ, ngươi chỉ có chết thảm hơn thôi.”
Thang Vân Kỳ lắc đầu điên cuồng, không thể nào, chắc chắn Tiếu ca sẽ không giết nàng đâu!
Xà Cầu mỉm cười, nhìn thẳng vào mắt Thang Vân Kỳ, khẽ nói, “Muốn biết tại sao không? Thực ra rất đơn giản, bởi vì Tiếu ca mà ngươi yêu nhất đã chết từ lâu rồi, cái người mà ngươi quấn quít ngày đêm kia là giả mạo thôi.”
Đồng tử của Thang Vân Kỳ co lại, nếu như nàng còn có thể nói chuyện, nàng tuyệt đối sẽ khàn giọng gào thét phủ nhận lời của Xà Cầu, nhưng hiện tại nàng đã câm, ngược lại trong đầu còn nhớ tới hành vi khác thường gần một năm nay của Tiếu ca, nếu quả thật như lời hắn nói, vậy chẳng phải nghi vấn mấy tháng nay đã có đáp án sao?
Thế nhưng mà, nàng không thể chấp nhận sự thật rằng Tiếu ca yêu quý của nàng đã chết, người lợi hại như Tiếu ca sao có thể chết được, mang theo đầy nghi vấn và hối hận, trái tim của Thang Vân Kỳ bị Xà Cầu móc ta.
Du Tiểu Mặc đứng ở phía đối diện không thể chịu được, vội vàng xoay người, hắn phát hiện mỗi người bên cạnh hắn đều là phần tử bạo lực máu me, không phải ruột óc, thì chính là tim phổi rồi này này kia kia, chẳng lẽ không thể cho người ta được toàn thây sao?
Xà Cầu quay lại đã thấy Du Tiểu Mặc đang cố nhắm mắt làm ngơ ở một góc, cũng không bất ngờ.
Dù sao nó đã sớm đoán được Du Tiểu Mặc sẽ không dám nhìn trọn vẹn, đương nhiên, nó cũng không nhận ra hành động của bản thân là bạo lực rồi máu me gì đâu.
Sau khi giải quyết xong Thang Vân Kỳ, lúc này Xà Cầu mới chú ý tới Thất Vĩ Yêu hồ một mực im lặng nhìn chủ nhân mình bị giết, theo phản ứng của nó, Xà Cầu đã hiểu Thang Vân Kỳ là một kẻ rất ích kỷ.
Có thể khế ước được yêu hồ mang huyết mạch của Cửu Vĩ Yêu hồ, đây là may mắn tới cỡ nào, vậy mà nàng chỉ ký khế ước bình thường với nó, còn mở miệng là phun ra hai chữ phế vật, khó trách Thất Vĩ Yêu hồ tình nguyện chịu cắn trả cũng phải nhắm mắt làm ngơ, chỉ cần nữ nhân kia chết, nó sẽ tự do.
“Này, có hứng thú đi theo chủ nhân và đại nhân nhà ta không?”
Dưới ánh mắt cảnh giác của Thất Vĩ Yêu hồ, Xà Cầu đột nhiên mở miệng đề nghị.
Lúc này thì không chỉ Thất Vĩ Yêu hồ kinh ngạc, Du Tiểu Mặc cũng vội vàng quay lại, ngạc nhiên nhìn chúng.
Sau khi im lặng một lúc lâu, Thất Vĩ Yêu hồ mới nói, “Tại sao?” Tại sao ngươi là một yêu thú cấp cao, lại tình nguyện đi theo một đan sư yếu ớt, thậm chí không hề có năng lực tự vệ? Nó không hiểu.
Xà Cầu mỉm cười: “Bây giờ ta không có thời gian giải thích cho ngươi, nhưng ta có thể cam đoan, ngươi tuyệt đối sẽ không hối hận.” Nói xong câu đó, môi của Xà Cầu đột nhiên khẽ nhúc nhích.
Mắt của Thất Vĩ Yêu hồ vốn đã lớn, bây giờ còn trợn tròn lên đầy ngạc nhiên, đè nén xúc động muốn thốt ra thành lời, nó cũng truyền âm: “Ngươi nói thật sao?”
Xà Cầu gật gật đầu, “Ta thề với danh nghĩa Cửu Dực Linh Tê xà, tuyệt không nói ngoa nửa câu.”
“Được, ta đồng ý!” Thất Vĩ Yêu hồ sảng khoái đáp ứng.
Trong mắt Du Tiểu Mặc thì cuộc đối thoại của họ chỉ có ba câu, Xà Cầu nói hai câu, Thất Vĩ Yêu hồ nói một câu, sau đó Thất Vĩ Yêu hồ đột nhiên đồng ý với lời mời của Xà Cầu, quả thực là vô cùng vô cùng kì quặc! Mà đáng giận nhất là, bọn chúng còn không thèm thương lượng với người khế ước như hắn, đã tự quyết định với nhau.
Du Tiểu Mặc không cam lòng kháng nghị: “Xà Cầu, không phải ngươi nên trưng cầu ý kiến của ta trước mới đúng sao?”
Xà Cầu nhìn về phía hắn, khuôn mặt lộ ra một chút không hề nhún nhường nhưng vẫn phải làm bộ: “Thật có lỗi, suýt chút nữa thì quên mất ngươi rồi, vậy ý của chủ nhân thế nào đây?”
Du Tiểu Mặc cắn răng, cái gì gọi là ‘Suýt chút nữa đã quên mất ngươi’ chứ, quá đáng ghét!
Thất Vĩ Yêu hồ đi đến trước mặt Du Tiểu Mặc, cúi thấp cái đầu cao quý của nó, khẩn cầu nói: “Cầu xin ngài hãy thu nhận ta, ngay cả khế ước bình thường cũng được, ta tình nguyện.”
Cái câu tình nguyện này cũng không phải tùy tùy tiện tiện là nói ra được đâu, tuy nó bị lời nói của Xà Cầu thuyết phục, nhưng quyết định này cũng đã được cân nhắc kỹ càng.
Từ thái độ của Cửu Dực Linh Tê xà có thể thấy, người khế ước với nó là người hoàn toàn không hề kiêu ngạo, khác xa với Thang Vân Kỳ, cùng là khế ước bình thường, nhưng thái độ hai người đối xử với yêu thú chênh lệch như trời và đất, chủ nhân như vậy, cộng thêm mấy lời của Xà Cầu, dù là khế ước bình thường nó cũng tình nguyện.
Người ta đã thành khẩn như vậy rồi, nếu giờ hắn mà cự tuyệt, người khác sẽ bảo hắn lòng gan dạ sắt mất.
Cuối cùng Du Tiểu Mặc vẫn gật đầu đồng ý, “Ngươi đã chuẩn bị gia nhập đội bóng của ta, vậy ta cũng tiện thể lấy cho ngươi một cái tên, lông trên người ngươi vừa nhiều vừa bông, hay là kêu Mao Cầu đi ha.”
Thất Vĩ Yêu hồ, “…”
Sau một hồi im lặng, Thất Vĩ Yêu hồ liếc nhìn về phía Xà Cầu, ta có thể đổi ý sao?
Xà Cầu giả ho một tiếng, thật có lỗi, không thể, chủ nhân đã bán, không cho trả lại đâu!
Thất Vĩ Yêu hồ, “…” Cuối cùng nó đành phải chấp nhận, dù sao thì so với Xà Cầu, nó thấy Mao Cầu nghe đỡ hơn nhiều lắm, cũng may mà nó không bị gọi là Hồ Cầu, vậy chẳng khác nào thành áo lông cáo luôn.
Sau khi nhận thêm thành viên mới, một người hai thú liền nhanh chóng rời khỏi hiện trường án mạng.
Dưới mắt bởi vì nguyên nhân Yêu Phong sụp đổ, tuy mọi người lạc mất nhau, nhưng sau khi ổn định lại, sớm muộn cũng sẽ tìm đến đây, chuyện thi thể của Thang Vân Kỳ bị phát hiện là chuyện sớm hay muộn thôi.
Du Tiểu Mặc vốn có ý định để ngũ sư huynh khế ước Thất Vĩ Yêu hồ, nhưng nghĩ đến việc đám người kia đã biết yêu thú khế ước của Thang Vân Kỳ, nếu như bị họ nhận ra, nhất định sẽ mang đến phiền toái cho ngũ sư huynh, vì vậy cũng gạt ý nghĩ này đi.
Cũng trùng hợp không lâu trước Lăng Tiêu đã thu một con Lục Dực Thần hổ mới sinh, tuy phải chăm bẵm từ ấu kỳ, nhưng tiềm lực của Lục Dực Thần hổ rất lớn, hơn nữa chăm sóc từ nhỏ cũng thêm tình cảm.
Cùng lúc đó, phía Phương Thần Nhạc và Phục Tử Lâm đang xảy ra một việc ép mua ép bán.
Bởi vì Yêu Phong sụp đổ, làm Tuyệt Mệnh Hồn thú vất vả lắm mới tìm được Phục Tử Lâm, cũng may mà Lăng Tiêu có nói cho nó biết, yêu thú khế ước của Phương Thần Nhạc là Độc Vĩ Giao.
Vì tránh né đám xác núi rơi xuống, Phương Thần Nhạc đành bất đắc dĩ để Độc Vĩ Giao hiện thân, chỉ là không ngờ bọn họ đứng đúng chỗ khe núi nứt ra, tuy Độc Vĩ Giao là yêu thú cấp tám, trước mắt thì cũng cấp bảy rồi, vì bảo vệ hai sư huynh đệ Phương Thần Nhạc, thiếu chút nữa đã bị xác núi đè cho dẹp lép, cũng may mà cơ thể nó rất bắt mắt, cùng tình cờ được Tuyệt Mệnh Hồn thú tìm tới bắt gặp, nếu không hai người một thú rất có thể sẽ rơi vào khe núi rồi.
Thế nhưng mà lúc này phát sinh vấn đề, Hồn thú muốn khế ước với Phục Tử Lâm, nhưng Phục Tử Lâm là một người cẩn thận đã quen, hắn không tin Hồn thú lại vô duyên vô cớ từ bỏ tự do mà chạy đến khế ước với hắn, căn bản là không thể nói chuyện.
Cho dù Tuyệt Mệnh Hồn thú là ân nhân cứu mạng, nhưng hắn tuyệt đối không thể vì chút ân tình mà nói giỡn với tương lai của mình được.
“Rốt cuộc thì ngươi muốn thế nào mới khế ước vỡi lão tử?” Tuyệt Mệnh Hồn thú bực bội hỏi.
“Vì sao ngươi cứ nhất định phải khế ước với ta?” Phục Tử Lâm không thay đổi nét mặt mà hỏi ngược lại.
“Ta… Ta không thích sống quá tự do, cho nên muốn tìm người khế ước, không được sao?” Mặt Tuyệt Mệnh Hồn thú phải vặn vẹo lắm mới phun ra được một cái lý do dối lòng thế này, bà nó, ai mà không thích sống tự do chứ, nó còn cảm thấy không đủ tự do kia kìa.
Phương Thần Nhạc không mắc mưu, “Đã như vậy, ngươi không cần phải tìm ta, tìm mấy người khác đi.”
Tính tình của Tuyệt Mệnh Hồn thú vốn không tốt đẹp là bao, nó đã chủ động đưa tới cửa, vậy mà con người này dám từ chối, điên cuồng gào thét, “Mẹ nó, lão tử thích ngươi rồi thì sao, lão tử muốn khế ước với ngươi thì sao, lão tử không có kiên nhẫn nữa, đến cùng ngươi có khế ước với lão tử không?”
Phục Tử Lâm, “…”
Phương Thần Nhạc, “…”
Cuối cùng thì khế ước vẫn được lập, nhưng tạm thời chỉ ký khế ước bình thường, bởi vì Phục Tử Lâm nói, bây giờ hắn còn chưa tin tưởng nó, cho nên phải xem biểu hiện đã, nếu như thật sự không có vấn đề, sau này sẽ sửa thành khế ước bản mệnh.
Tuyệt Mệnh Hồn thú vừa nghiến răng, vừa rưng rưng ký khế ước bình thường với hắn, nếu như cái thế giới này có bảng xếp hạng những người khốn khổ, nó tuyệt đối sẽ đứng đầu cho coi!
Mới một giây trước thôi, Thang Vân Kỳ còn rất uy phong chỉ dùng một câu đã muốn quyết định sự sống chết của Du Tiểu Mặc, thái độ và giọng điệu đều làm cho một người một thú ở đây cảm thấy chán ghét, kết quả một giây sau, sự xuất hiện của Xà Cầu đã làm tình thế thay đổi, người bất lợi lúc này đã là nàng.
Đối với một người cao ngạo tới mức không ai bì nổi như Thang Vân Kỳ, sự đả kích này đã vượt quá giới hạn chịu đựng của nàng nhiều lắm, trong lúc nhất thời, Thang Vân Kỳ không nói nổi câu nào, bốn phía chìm vào yên tĩnh.
Du Tiểu Mặc thở dài một tiếng, “Đã bảo ngươi trốn đi, vậy mà không chịu tin ta.”
Khóe mắt Xà Cầu giật một cái, “Chủ nhân, ngươi không hợp nói mấy câu như vậy đâu.”
Du Tiểu Mặc chớp chớp mắt, “Thật hả? Vậy ta hơp nói mấy câu như thế nào?”
Xà Cầu nói, “Nói cái gì cũng không hợp, ngươi tốt nhất là nên im lặng xem cuộc vui.”
Du Tiểu Mặc cằn nhằn, “Xà Cầu, sao ngươi lại y xì Lăng Tiêu, đáng ghét như nhau vậy?”
Xà Cầu rất vui vẻ nói, “Ta rất vinh hạnh được giống đại nhân!”
Du Tiểu Mặc, “…” Hết thuốc chữa rồi, tên kia có gì hay ho đâu? Học ai không học mà cứ học y!
Xà Cầu chỉ vào Thang Vân Kỳ nói, “Chủ nhân, ngươi muốn xử lý nàng thế nào.”
Du Tiểu Mặc lập tức nhớ tới cô ả kia vẫn còn đứng đó, làm ra vẻ suy nghĩ khổ sở lắm, trước mặt thì không gian của hắn chưa bị lộ, giết hay không giết cô ta, thật là một câu hỏi khó!
Sau khi hoảng loạn qua đi, Thang Vân Kỳ cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Gặp cái vẻ mặt đang suy nghĩ của Du Tiểu Mặc, Thang Vân Kỳ hất cằm cười lạnh một tiếng, nói chắc như đinh đóng cột, “Du Tiểu Mặc, ta tin rằng ngươi không dám giết ta, nếu như cha ta biết được, ngươi nhất định sẽ chết không có chỗ chôn đâu, cha ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, ta khuyên ngươi tốt nhất nên để ta đi.”
Tiểu thư, mấy câu này quá là mất lòng nhau rồi à nha?
Hiện tại hắn đang nắm quyền chủ động trong tay, cô nàng này chẳng những không thèm sợ, còn ra vẻ ‘Ta bố thí cho ngươi cơ hội chuộc lỗi’ bà nó chớ, ai thèm sự bố thí của ngươi!
Tới người hiền lành như hắn, sau khi nghe xong cũng không kiềm chế nổi cơn giận.
Du Tiểu Mặc nhìn về phía Xà Cầu, “Ngươi nói… Nếu như… Liệu có bị ai phát hiện không?”
Xà Cầu muốn học theo Tiểu Hắc lườm hắn một cái, nhưng nó là ma thú cao quý ưu nhã nha, “Cho dù có ai phát hiện, ta cũng sẽ giết kẻ đó, cho hắn không có cơ hội tố cáo.”
Du Tiểu Mặc ‘Ồ’ một tiếng, “Ngươi biết ta đang nói gì sao?”
Xà Cầu rốt cục cũng không kiềm chế nổi mà lườm hắn một cái, “Ngươi muốn nói gì đều viết hết lên mặt rồi.”
Du Tiểu Mặc sờ sờ má, chẳng lẽ rõ ràng như vậy sao?
Xà Cầu lại hỏi thêm, “Cho nên, làm ơn nói cho ta biết quyết định chính xác của ngươi.” Tuy nó rất muốn giết Thang Vân Kỳ, nhưng làm một yêu thú đạt chuẩn, nó vẫn tôn trọng ý kiến của chủ nhân.
Du Tiểu Mặc nghiêng đầu liếc nhìn Thang Vân Kỳ, “Thế thì… cứ làm theo ý ngươi đi.”
Vẻ mặt tràn đầy tự tin của Thang Vân Kỳ vỡ vụn trong giây lát, trong lòng vẫn khẳng định Du Tiểu Mặc chẳng dám động tới một cọng lông tơ của nàng, vậy mà lúc này dám ngầm đồng ý cho yêu thú giết nàng sao?
Không đời nào, cuối cùng Thang Vân Kỳ cũng sợ hãi lui về phía sau vài bước, nàng là đại tiểu thư không ai sánh nổi của phái Thiên Tâm, cha nàng là chưởng môn, tương lai của nàng huy hoàng tới vậy, sao có thể chết ở chỗ này.
“Du…” Thang Vân Kỳ muốn mắng thật lớn, nhưng nàng chỉ phun ra được một chữ, những câu tiếp theo dù có cố mãi cũng không nói ra được, chuyện chỉ xảy ra trong nháy mắt, một cái đầu lưỡi đỏ tươi đã rớt xuống dưới chân nàng.
Thang Vân Kỳ cố lau dòng máu đỏ tươi tuôn ra không ngừng, trong miệng lại chỉ có thể phát ra mấy tiếng ú ớ, một cơn đau nhức kịch liệt truyền tới từ vị trí đầu lưỡi đứt rời, hầu như đã khiến nàng suýt hôn mê, nhưng Thang Vân Kỳ không chỉ không hôn mê, ngược lại còn thấy rất rõ đầu lưỡi đang nằm ngay dưới chân mình.
Thang Vân Kỳ trợn mắt, gần như không thể tin nổi, đầu lưỡi nàng đã đứt? Nàng không thể nói gì nữa rồi sao?
Du Tiểu Mặc rùng mình một cái, theo phản xạ che miệng mình, đúng là Xà Cầu nói được thì làm được, hắn vừa gật đầu, Xà Cầu đã quyết đoán cắt lưỡi Thang Vân Kỳ, có vẻ như còn là toàn bộ…
Xà Cầu vẩy máu dính trên móng tay, hờ hững liếc nhìn Thang Vân Kỳ vẫn đang bàng hoàng, “Rốt cuộc cũng biết sợ hãi rồi sao, nữ nhân, nhưng đáng tiếc là hối hận cũng muộn rồi, hành vi ngu xuẩn của người sẽ phải trả giá rất nhiều, mà cái giá kia chính là chết!”
Thang Vân Kỳ thực sự hối hận, cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng nghĩ có ngày mình sẽ chết.
Xà Cầu giống như đọc được nét mặt Thang Vân Kỳ, dùng một nụ cười nhẹ nhàng tới độc ác, nói: “Thực ra ngươi nên cảm ơn ta mới phải, bởi vì người giết ngươi là ta, chứ không phải Lăng Tiêu đại nhân, bởi vì… Nếu như để ngài tự thân động thủ, ngươi chỉ có chết thảm hơn thôi.”
Thang Vân Kỳ lắc đầu điên cuồng, không thể nào, chắc chắn Tiếu ca sẽ không giết nàng đâu!
Xà Cầu mỉm cười, nhìn thẳng vào mắt Thang Vân Kỳ, khẽ nói, “Muốn biết tại sao không? Thực ra rất đơn giản, bởi vì Tiếu ca mà ngươi yêu nhất đã chết từ lâu rồi, cái người mà ngươi quấn quít ngày đêm kia là giả mạo thôi.”
Đồng tử của Thang Vân Kỳ co lại, nếu như nàng còn có thể nói chuyện, nàng tuyệt đối sẽ khàn giọng gào thét phủ nhận lời của Xà Cầu, nhưng hiện tại nàng đã câm, ngược lại trong đầu còn nhớ tới hành vi khác thường gần một năm nay của Tiếu ca, nếu quả thật như lời hắn nói, vậy chẳng phải nghi vấn mấy tháng nay đã có đáp án sao?
Thế nhưng mà, nàng không thể chấp nhận sự thật rằng Tiếu ca yêu quý của nàng đã chết, người lợi hại như Tiếu ca sao có thể chết được, mang theo đầy nghi vấn và hối hận, trái tim của Thang Vân Kỳ bị Xà Cầu móc ta.
Du Tiểu Mặc đứng ở phía đối diện không thể chịu được, vội vàng xoay người, hắn phát hiện mỗi người bên cạnh hắn đều là phần tử bạo lực máu me, không phải ruột óc, thì chính là tim phổi rồi này này kia kia, chẳng lẽ không thể cho người ta được toàn thây sao?
Xà Cầu quay lại đã thấy Du Tiểu Mặc đang cố nhắm mắt làm ngơ ở một góc, cũng không bất ngờ.
Dù sao nó đã sớm đoán được Du Tiểu Mặc sẽ không dám nhìn trọn vẹn, đương nhiên, nó cũng không nhận ra hành động của bản thân là bạo lực rồi máu me gì đâu.
Sau khi giải quyết xong Thang Vân Kỳ, lúc này Xà Cầu mới chú ý tới Thất Vĩ Yêu hồ một mực im lặng nhìn chủ nhân mình bị giết, theo phản ứng của nó, Xà Cầu đã hiểu Thang Vân Kỳ là một kẻ rất ích kỷ.
Có thể khế ước được yêu hồ mang huyết mạch của Cửu Vĩ Yêu hồ, đây là may mắn tới cỡ nào, vậy mà nàng chỉ ký khế ước bình thường với nó, còn mở miệng là phun ra hai chữ phế vật, khó trách Thất Vĩ Yêu hồ tình nguyện chịu cắn trả cũng phải nhắm mắt làm ngơ, chỉ cần nữ nhân kia chết, nó sẽ tự do.
“Này, có hứng thú đi theo chủ nhân và đại nhân nhà ta không?”
Dưới ánh mắt cảnh giác của Thất Vĩ Yêu hồ, Xà Cầu đột nhiên mở miệng đề nghị.
Lúc này thì không chỉ Thất Vĩ Yêu hồ kinh ngạc, Du Tiểu Mặc cũng vội vàng quay lại, ngạc nhiên nhìn chúng.
Sau khi im lặng một lúc lâu, Thất Vĩ Yêu hồ mới nói, “Tại sao?” Tại sao ngươi là một yêu thú cấp cao, lại tình nguyện đi theo một đan sư yếu ớt, thậm chí không hề có năng lực tự vệ? Nó không hiểu.
Xà Cầu mỉm cười: “Bây giờ ta không có thời gian giải thích cho ngươi, nhưng ta có thể cam đoan, ngươi tuyệt đối sẽ không hối hận.” Nói xong câu đó, môi của Xà Cầu đột nhiên khẽ nhúc nhích.
Mắt của Thất Vĩ Yêu hồ vốn đã lớn, bây giờ còn trợn tròn lên đầy ngạc nhiên, đè nén xúc động muốn thốt ra thành lời, nó cũng truyền âm: “Ngươi nói thật sao?”
Xà Cầu gật gật đầu, “Ta thề với danh nghĩa Cửu Dực Linh Tê xà, tuyệt không nói ngoa nửa câu.”
“Được, ta đồng ý!” Thất Vĩ Yêu hồ sảng khoái đáp ứng.
Trong mắt Du Tiểu Mặc thì cuộc đối thoại của họ chỉ có ba câu, Xà Cầu nói hai câu, Thất Vĩ Yêu hồ nói một câu, sau đó Thất Vĩ Yêu hồ đột nhiên đồng ý với lời mời của Xà Cầu, quả thực là vô cùng vô cùng kì quặc! Mà đáng giận nhất là, bọn chúng còn không thèm thương lượng với người khế ước như hắn, đã tự quyết định với nhau.
Du Tiểu Mặc không cam lòng kháng nghị: “Xà Cầu, không phải ngươi nên trưng cầu ý kiến của ta trước mới đúng sao?”
Xà Cầu nhìn về phía hắn, khuôn mặt lộ ra một chút không hề nhún nhường nhưng vẫn phải làm bộ: “Thật có lỗi, suýt chút nữa thì quên mất ngươi rồi, vậy ý của chủ nhân thế nào đây?”
Du Tiểu Mặc cắn răng, cái gì gọi là ‘Suýt chút nữa đã quên mất ngươi’ chứ, quá đáng ghét!
Thất Vĩ Yêu hồ đi đến trước mặt Du Tiểu Mặc, cúi thấp cái đầu cao quý của nó, khẩn cầu nói: “Cầu xin ngài hãy thu nhận ta, ngay cả khế ước bình thường cũng được, ta tình nguyện.”
Cái câu tình nguyện này cũng không phải tùy tùy tiện tiện là nói ra được đâu, tuy nó bị lời nói của Xà Cầu thuyết phục, nhưng quyết định này cũng đã được cân nhắc kỹ càng.
Từ thái độ của Cửu Dực Linh Tê xà có thể thấy, người khế ước với nó là người hoàn toàn không hề kiêu ngạo, khác xa với Thang Vân Kỳ, cùng là khế ước bình thường, nhưng thái độ hai người đối xử với yêu thú chênh lệch như trời và đất, chủ nhân như vậy, cộng thêm mấy lời của Xà Cầu, dù là khế ước bình thường nó cũng tình nguyện.
Người ta đã thành khẩn như vậy rồi, nếu giờ hắn mà cự tuyệt, người khác sẽ bảo hắn lòng gan dạ sắt mất.
Cuối cùng Du Tiểu Mặc vẫn gật đầu đồng ý, “Ngươi đã chuẩn bị gia nhập đội bóng của ta, vậy ta cũng tiện thể lấy cho ngươi một cái tên, lông trên người ngươi vừa nhiều vừa bông, hay là kêu Mao Cầu đi ha.”
Thất Vĩ Yêu hồ, “…”
Sau một hồi im lặng, Thất Vĩ Yêu hồ liếc nhìn về phía Xà Cầu, ta có thể đổi ý sao?
Xà Cầu giả ho một tiếng, thật có lỗi, không thể, chủ nhân đã bán, không cho trả lại đâu!
Thất Vĩ Yêu hồ, “…” Cuối cùng nó đành phải chấp nhận, dù sao thì so với Xà Cầu, nó thấy Mao Cầu nghe đỡ hơn nhiều lắm, cũng may mà nó không bị gọi là Hồ Cầu, vậy chẳng khác nào thành áo lông cáo luôn.
Sau khi nhận thêm thành viên mới, một người hai thú liền nhanh chóng rời khỏi hiện trường án mạng.
Dưới mắt bởi vì nguyên nhân Yêu Phong sụp đổ, tuy mọi người lạc mất nhau, nhưng sau khi ổn định lại, sớm muộn cũng sẽ tìm đến đây, chuyện thi thể của Thang Vân Kỳ bị phát hiện là chuyện sớm hay muộn thôi.
Du Tiểu Mặc vốn có ý định để ngũ sư huynh khế ước Thất Vĩ Yêu hồ, nhưng nghĩ đến việc đám người kia đã biết yêu thú khế ước của Thang Vân Kỳ, nếu như bị họ nhận ra, nhất định sẽ mang đến phiền toái cho ngũ sư huynh, vì vậy cũng gạt ý nghĩ này đi.
Cũng trùng hợp không lâu trước Lăng Tiêu đã thu một con Lục Dực Thần hổ mới sinh, tuy phải chăm bẵm từ ấu kỳ, nhưng tiềm lực của Lục Dực Thần hổ rất lớn, hơn nữa chăm sóc từ nhỏ cũng thêm tình cảm.
Cùng lúc đó, phía Phương Thần Nhạc và Phục Tử Lâm đang xảy ra một việc ép mua ép bán.
Bởi vì Yêu Phong sụp đổ, làm Tuyệt Mệnh Hồn thú vất vả lắm mới tìm được Phục Tử Lâm, cũng may mà Lăng Tiêu có nói cho nó biết, yêu thú khế ước của Phương Thần Nhạc là Độc Vĩ Giao.
Vì tránh né đám xác núi rơi xuống, Phương Thần Nhạc đành bất đắc dĩ để Độc Vĩ Giao hiện thân, chỉ là không ngờ bọn họ đứng đúng chỗ khe núi nứt ra, tuy Độc Vĩ Giao là yêu thú cấp tám, trước mắt thì cũng cấp bảy rồi, vì bảo vệ hai sư huynh đệ Phương Thần Nhạc, thiếu chút nữa đã bị xác núi đè cho dẹp lép, cũng may mà cơ thể nó rất bắt mắt, cùng tình cờ được Tuyệt Mệnh Hồn thú tìm tới bắt gặp, nếu không hai người một thú rất có thể sẽ rơi vào khe núi rồi.
Thế nhưng mà lúc này phát sinh vấn đề, Hồn thú muốn khế ước với Phục Tử Lâm, nhưng Phục Tử Lâm là một người cẩn thận đã quen, hắn không tin Hồn thú lại vô duyên vô cớ từ bỏ tự do mà chạy đến khế ước với hắn, căn bản là không thể nói chuyện.
Cho dù Tuyệt Mệnh Hồn thú là ân nhân cứu mạng, nhưng hắn tuyệt đối không thể vì chút ân tình mà nói giỡn với tương lai của mình được.
“Rốt cuộc thì ngươi muốn thế nào mới khế ước vỡi lão tử?” Tuyệt Mệnh Hồn thú bực bội hỏi.
“Vì sao ngươi cứ nhất định phải khế ước với ta?” Phục Tử Lâm không thay đổi nét mặt mà hỏi ngược lại.
“Ta… Ta không thích sống quá tự do, cho nên muốn tìm người khế ước, không được sao?” Mặt Tuyệt Mệnh Hồn thú phải vặn vẹo lắm mới phun ra được một cái lý do dối lòng thế này, bà nó, ai mà không thích sống tự do chứ, nó còn cảm thấy không đủ tự do kia kìa.
Phương Thần Nhạc không mắc mưu, “Đã như vậy, ngươi không cần phải tìm ta, tìm mấy người khác đi.”
Tính tình của Tuyệt Mệnh Hồn thú vốn không tốt đẹp là bao, nó đã chủ động đưa tới cửa, vậy mà con người này dám từ chối, điên cuồng gào thét, “Mẹ nó, lão tử thích ngươi rồi thì sao, lão tử muốn khế ước với ngươi thì sao, lão tử không có kiên nhẫn nữa, đến cùng ngươi có khế ước với lão tử không?”
Phục Tử Lâm, “…”
Phương Thần Nhạc, “…”
Cuối cùng thì khế ước vẫn được lập, nhưng tạm thời chỉ ký khế ước bình thường, bởi vì Phục Tử Lâm nói, bây giờ hắn còn chưa tin tưởng nó, cho nên phải xem biểu hiện đã, nếu như thật sự không có vấn đề, sau này sẽ sửa thành khế ước bản mệnh.
Tuyệt Mệnh Hồn thú vừa nghiến răng, vừa rưng rưng ký khế ước bình thường với hắn, nếu như cái thế giới này có bảng xếp hạng những người khốn khổ, nó tuyệt đối sẽ đứng đầu cho coi!
/731
|