Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 197: Một tiếng sấm lớn

/731


Chỉ có?

Đồng tử của Lạc Thành Nguyên co lại, âm thanh thốt ra cũng trở nên khàn khàn trong thoáng chốc, thậm chí còn kèm theo một chút khiếp sợ, “Chẳng lẽ… phái Thiên Tâm còn có vị cường hoàng Hoàng cảnh thứ ba sao?”

Những lời này vừa rơi xuống, quảng trường còn âm ĩ đột nhiên lặng ngắt như tờ, từng ánh mắt xung quanh quảng trường đều thể hiện sự chấn kinh đến tột đỉnh, đồng loạt nhìn về phía Thang Phàm.

Sự yên lặng ngắn ngủi qua đi, bên cạnh quảng trường trong nháy mắt đã bùng nổ từng đợt âm thanh khiếp sợ.

“Vị cường giả Hoàng cảnh thứ ba ư, sao có thể?”

“Từ khi nào phái Thiên Tâm đã có được vị cường giả Hoàng cảnh thứ ba, sao tới giờ ta vẫn chưa từng được nghe nói tin tức về phái Thiên Tâm có cường giả Hoàng cảnh tấn cấp.”

“Thời điểm cường giả Tiên cảnh tấn cấp thành Hoàng cảnh, âm thanh đột phá lúc ấy rất lớn, nếu như phái Thiên Tâm thật sự có vị cường giả Hoàng cảnh thứ ba, sao lại chẳng có dấu hiệu gì?”

“Lần này, chỉ sợ phái Thiên Tâm sẽ thực sự chở thành môn phái đứng đầu vùng phía nam rồi.”

Nếu lời Lạc Thành Nguyên nói là sự thật, phái Thiên Tâm có được vị cường giả Hoàng cảnh thứ ba, như vậy dùng sức mạnh của một mình Lạc Thành Nguyên để chống chọi với ba vị cường giả Hoàng cảnh là không thể nào, bởi vì lão đã đánh ngang tay với Thang Phàm, nếu thêm một người nữa, chỉ cần Thang Phàm níu chân lão, tất cả những người lão mang tới hôm nay sẽ chết tại đây.

Sắc mặt Lạc Thành Nguyên trong nháy mắt đã tồi tệ đến cực điểm, tình thế nghịch chuyển thế này là chuyện vạn lần lão cũng không ngờ được, mật thám lão cài vào phái Thiên Tâm có địa vị không thấp, nếu như phái Thiên Tâm thật sự có vị cường giả Hoàng cảnh thứ ba, sao mật thám của lão có thể không dò ra nổi.

Nhưng nhìn nét mặt của Thang Phàm không hề giống đang nói láo, như vậy giải thích hợp lý nhất chính là, sự tồn tại của cường giả Hoàng cảnh thứ ba chỉ có một mình Thang Phàm biết. Suy đoán này rút ra được cũng nhờ nhìn biểu lộ của mấy đệ tử và trưởng lão của phái Thiên Tâm, hiển nhiên là họ cũng không hề biết gì về việc này.

Viên Mạch đứng không xa, nhìn bóng lưng Thang Phàm, đột nhiên nhíu mày.

Lão không biết lời của Thang Phàm có phải là thật không, bởi vì tới một vị đại trưởng lão như lão mà hoàn toàn chẳng biết gì.

Thang Phàm chậm rãi bước tới phía trước vài bước, ánh mắt đảo qua đám đông đứng trên quảng trường, cuối cùng chuyển về phía phái Thanh Thành, chỉ nhàn nhạt liếc qua, nhưng cái kiểu nhìn bằng nửa con mắt kia cứ như tất cả mọi người đều là sâu bọ, có một người khẽ nhíu mày.

“Qua hôm nay, trên vùng đất này sẽ không còn sự tồn tại của phái Thanh Thành nữa, Thang Phàm ta dùng danh nghĩa cam đoan với mọi người, còn các thế lực khác, thuần phục hoặc diệt vong, quyền chủ động trong tay các ngươi, nhưng ta sẽ cho các ngươi thời gian một ngày, nếu hết ngày mai còn chưa có câu trả lời, như vậy, ta liền xem các ngươi đối nghịch với phái Thiên Tâm.

Trong bầu không khí yên tĩnh, âm thanh cuồng ngạo trầm tĩnh của Thang Phàm vang vọng, chậm rãi rơi vào tai tất cả mọi người, phảng phất như sự việc này đã xảy ra rồi.

“Bà mẹ nó, cái lão già Thang Phàm này cũng quá kiêu ngạo rồi á.”

Trong đám người, Du Tiểu Mặc nhỏ giọng nói một câu.

Thế nhưng mà hình như hắn đã quên mất, quảng trường giờ phút này vốn im phăng phắc, dù hắn có nói nhỏ thì cũng trở nên rõ mồn một.

Dưới tuyên ngôn của người ta mà còn chỉ thẳng tên họ rồi nói ‘Cái lão già Thang Phàm này quá kiêu ngạo rồi’ lá gan hẳn là phải lớn lắm, không chỉ đám người đứng bên cạnh hắn nghe được, ngay cả đám cường giả lơ lửng trên không cũng nghe rõ ràng.

Từng ánh mắt ngạc nhiên nhìn qua phía Du Tiểu Mặc đang đứng, cực kỳ tò mò, không biết tên nào lại dám làm chim đầu đàn trong thời khắc mấu chốt này.

Du Tiểu Mặc lúng túng tới mức muốn về với ông bà luôn.

Bốn con yêu thú ở cạnh hắn cũng im lặng, lần này gây ra gió lớn rồi.

Chỉ là vì Du Tiểu Mặc đã cải trang, tóc mái cũng thả xuống, cho nên chẳng mấy người nhận ra hắn, việc này phải nhắc tới hai tháng trước hắn đã từng đùa giỡn với Lăng Tiêu bên ngoài Vạn Mãng Yêu Nguyên, khi đó đã có nhiều người nhớ mặt hắn.

Nhưng mà, đối với một cường giả chân chính mà nói, ví dụ như Thang Phàm, lão chỉ cần liếc mắt cũng đã nhận ra Du Tiểu Mặc.

Tên tiểu đan sư vốn đang bị giám thị này, vậy mà lại xuất hiện trên quảng trường trong khi lão hoàn toàn không biết, hiển nhiên, có khả năng Du Tiểu Mặc đã trốn được người giám thị rồi.

Thang Phàm nhàn nhạt nheo mắt lại, trong mắt lóe lên một tia tàn khốc.

Với tư cách đệ tử của phái Thiên Tâm, vậy mà dám chỉ mặt gọi tên chưởng môn, quả nhiên không thể giữ lại Du Tiểu Mặc này nữa rồi.

Thang Phàm có chút hối hận vì không giải quyết hắn sớm hơn, ngón tay giấu trong tay áo lập tức bắn ra một thứ gì đó.

Không đợi Xà Cầu ra tay, chiêu đánh lén kia đã sớm bị Lạc Thành Nguyên phát hiện, đương nhiên Lạc Thành Nguyên cũng nhận ra thân phận của Du Tiểu Mặc, tuy chỉ gặp qua một lần, nhưng ấn tượng về tiểu đan sư này với lão rất sâu.

Giờ lại gặp Thang Phàm ra tay với tiểu đan sư này, Lạc Thành Nguyên đột nhiên nghĩ ra một sách lược, lập tức chặn lại chiêu thức của Thang Phàm, không chỉ vậy, còn tận lực khiến âm thanh nổ thật lớn.

“Thang Phàm, uổng cho ngươi làm một đại chưởng môn, vậy mà lén lút ra tay với một đan sư trói gà không chặt, ngươi đúng là làm mất mặt phái Thiên Tâm.” Sau khi sự chú ý của mọi người bị hấp dẫn tới chỗ hai sức mạnh đụng vào nhau, Lạc Thành Nguyên lập tức quát lớn.

Tiểu đan sư tay chói gà không chặt, câu nói kia có thể là vô tình, nhưng Thang Phàm thậm chí ngay cả một tiểu đan sư cũng không bỏ qua, một kẻ hẹp hòi như vậy, sao có tư cách làm chưởng môn của một môn phái lớn thế này, nếu như làm việc cho lão, chẳng phải mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ sao?

Trong lúc nhất thời, những thế lực nhỏ vốn còn muốn quy thuận phái Thiên Tâm lập tức do dự.

Thang Phàm nhìn rõ nét mặt của họ, sắc mặt bỗng nhiên trở nên âm u, bị Lạc Thành Nguyên đánh đòn phủ đầu thế này, dưới mắt lão càng không có khả năng nói ra Du Tiểu Mặc là người của phái Thiên Tâm, nếu không mọi người biết lão còn muốn giết cả đệ tử phái Thiên Tâm, chỉ sợ ngay cả các đệ tử và trưởng lão khác cũng sẽ nghi ngờ lão.

Thế nhưng mà lão có thể nghĩ tới đó, sao Lạc Thành Nguyên lại không.

Không cho Thang Phàm cơ hội lên tiếng, Lạc Thành Nguyên đã nói tiếp, “Chắc hẳn chư vị còn không biết, vị tiểu đan sư này thật ra là đệ tử của phái Thiên Tâm, cũng chỉ vì một câu vô tình, vậy mà Thang Phàm lại muốn giết hắn, các ngươi ngẫm lại, nếu các ngươi làm việc cho họ, sẽ có kết cục thế nào?”

Tiếng bàn tán xì xào và âm thanh kinh hô lại vang lên khắp quảng trường.

Ngay tới bên phái Thiên Tâm cũng hoảng loạn, tiểu đan sư kia thật sự là đệ tử của phái Thiên tâm sao.

Thành công trở thành tâm điểm của sự chú ý, Du Tiểu Mặc che mặt, xong rồi.

Mới nãy hắn còn muốn len lén bỏ trốn, ai ngờ Lạc Thành Nguyên lại vạch trần thân phận của hắn, đây không phải là ép Thang Phàm giết hắn nhanh nhanh sao?

Quả nhiên, hắn lập tức cảm giác được một ánh mắt sắc như dao khóa chặt lại.

Ngẩng đầu nhìn lên, đúng là Thang Phàm, ánh mắt âm u tới mức người bên ngoài nhìn cũng thấy rõ sát ý trong đó, sau một lát, Thang Phàm rời mắt nhìn về phía Lạc Thành Nguyên, lạnh lùng nhếch mép: “Lạc Thành Nguyên, chờ ta giải quyết hắn xong sẽ tới lượt ngươi.”

Dứt lời, ánh mắt lại nhìn sang Du Tiểu Mặc vẫn còn đang mải thở phào, thản nhiên nói, “Ngươi thân là đệ tử của phái Thiên Tâm, lại dám nhục mạ chưởng môn trước mặt mọi người, một kẻ bất trung bất nghĩa như thế, ta dùng thân phận chưởng môn của phái Thiên Tâm tuyên bố, từ hôm nay trở đi, Du Tiểu Mặc ngươi sẽ bị trục xuất khỏi sư môn!”

Đồng tử của Du Tiểu Mặc co lại, Thang Phàm trục xuất hắn ra khỏi sư môn, hắn không nghe lầm chứ?

Tiếng ồn ào của đám đông lại vang lên một lần nữa, xem ra Thang Phàm là một người rất coi trọng thể diện.

Trong chốc lát, không ít người đều đồng tình nhìn về phía Du Tiểu Mặc.

Du Tiểu Mặc lệ rơi đầy mặt, “Xà Cầu, làm sao giờ, ta bị trục xuất khỏi sư môn rồi.”

Khóe miệng Xà Cầu giật một cái, “Lão trục xuất ngươi khỏi sư môn là tổn thất của lão, ngươi đau lòng làm gì.” Hơn nữa không lâu sau đại nhân sẽ dẫn ngươi rời khỏi phái Thiên Tâm rồi, như vậy không phải tốt hơn sao, đương nhiên, nó sẽ không nói cho Du Tiểu Mặc nghe mấy câu này đâu.

Du Tiểu Mặc khóc, “Thế nhưng mà đó giờ ta đâu có muốn rời khỏi sư môn, lại còn bị trục xuất đột ngột tới vậy.”

Hắn ở Đô Phong đã gần một năm rồi, nơi đó còn có các sư huynh đệ, hắn không nỡ.

Xà Cầu câm nín, ngài đã giết mất hai nhân vật quan trọng của phái Thiên Tâm rồi đó, mặc dù là gián tiếp, nhưng lại còn không muốn rời khỏi phái Thiên Tâm, ngài phải yêu thích phái Thiên Tâm đến cỡ nào chớ!

Nhưng cũng may là Thang Phàm mắt mù, bằng không sau này đại nhân muốn dụ hắn rời khỏi phái Thiên Tâm chắc phải tốn công lắm, sự việc xảy ra bất ngờ này ấy mà, nó thích!

Có điều Xà Cầu cũng không định nói cho hắn biết, nói vòng vo, “Thế thì cũng chịu thôi, lão già Thang Phàm kia đã trục xuất ngươi khỏi sư môn trước mặt mọi người, ngươi cam chịu số phận đi, nhưng ngươi phải thông cảm cho lão, dù sao lão cũng đã già rồi, trong đầu chắc toàn phân, có khi mắt cũng bị phân che rồi ấy chứ.”

Mở miệng là nói một tiếng phân, nói tới chẳng có chút ngại ngần nào, quan trọng là giọng của Xà Cầu không hề nhỏ, đặc biệt giữa lúc rất nhiều người đều chú ý tới Du Tiểu Mặc, lời nói của nó cứ như sấm đánh ngang tai.

Thậm chí lại còn có người dám nói trước mặt Thang Phàm, không chỉ mắng lão già rồi, còn nói trong đầu lão toàn phân, người nào thế, quá ‘Mạnh’ rồi, nhất định phải quỳ lạy!

/731

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status