Ranh giới chỉ còn như ngàn cân treo sợi tóc, Du Tiểu Mặc phải dùng tới đầu gối đễ trụ vững hy vọng có thể ngăn không cho cơ thể mình ngã sấp xuống.
Chỉ là dù đã cố gắng tới vậy nhưng Du Tiểu Mặc vẫn phải chịu một cú đập đầu thật mạnh xuống mặt đất, đau quá là đau, thiếu chút nữa thì nước mắt phá đê ùa ra rồi.
Đằng Tử Tâm đánh lén hắn xong nhưng vẫn không hề hài lòng với kết quả này, thậm chí còn muốn tiếp tục công kích Du Tiểu Mặc, có điều ả đã không còn cơ hội rồi, Đồng Việt Húc đã thoát khỏi hai kẻ níu chân mình, chặn ngay trước mặt Đằng Tử Tâm.
“Đằng Tử Tâm, ngươi thật sự quá hèn hạ!” Đồng Việt Húc trầm mặt.
Đằng Tử Tâm hừ lạnh một tiếng, “Hỗn chiến là thế, chẳng lẽ ngươi còn hy vọng người khác sẽ hạ thủ lưu tình với ngươi, Đồng Việt Húc, ngươi quá ngây thơ rồi đó!”
Đồng Việt Húc nói: “Đã như vậy, ngươi cũng đừng trách ta không hạ thủ lưu tình.”
Đằng Tử Tâm cười lạnh: “Đồng Việt Húc, ngươi đánh giá mình cao quá rồi, chỉ bằng ngươi còn chưa phải là đối thủ của ta đâu.”
Đồng Việt Húc bình tĩnh nói: “Có phải ngay không, phải đánh rồi mới biết được.” Nói dứt lời y liền bày ra tư thế chuẩn bị công kích, ngay tại lúc Đồng Việt Húc muốn ra tay, Du Tiểu Mặc đột nhiên gọi y lại.
“Đợi một chút!” Du Tiểu Mặc cố chịu đựng đau đớn, gắng gượng đứng lên.
Đồng Việt Húc đề phòng liếc nhìn Đằng Tử Tâm, đi đến bên ngoài, đỡ lấy một cánh tay của hắn, lo lắng hỏi: “Ngươi làm sao thế, vết thương có nặng không?”
Du Tiểu Mặc lắc đầu, “Không có gì đáng ngại, ta có thể ráng kiên trì thêm một lát nữa.”
Thực ra Du Tiểu Mặc là một người rất sợ đau, bởi vì từ nhỏ đến lớn hắn ít khi bị thương, cho nên cũng không hề có sức chống cự với đau đớn, nhưng hắn không muốn nhìn thấy sắc mặt đắc ý kênh kiệu của Đằng Tử Tâm, hơn nữa hắn còn muốn cho ả biết rằng, đánh lén hắn sẽ phải trả một cái giá rất lớn.
Đồng Việt Húc thấy sắc mặt Du Tiểu Mặc không tốt lắm, hai hàm thì nghiến chặt vào nhau, đại khái cũng hiểu được sự kiên trì của hắn, không khuyên bảo nữa, chỉ nhẹ nhàng nói: “Cần ta giúp không?”
Du Tiểu Mặc lập tức nói: “Cần!”
Đồng Việt Húc hỏi: “Muốn ta giúp ngươi thế nào?”
Du Tiểu Mặc nói: “Ngươi cứ đứng ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của Đằng Tử Tâm, đừng để ả làm ta bị thương.”
Đồng Việt Húc đáp: “… Được.”
Đồng Việt Húc cho rằng, Du Tiểu Mặc muốn mình đứng cạnh quan sát Đằng Tử Tâm, không cho nàng có cơ hội đánh lén.
Du Tiểu Mặc kéo cánh tay đang được Đồng Việt Húc đỡ ra, bước về phía trước hai bước, sau đó làm bộ sờ vào túi trữ vật, nhưng trên thực tế hắn đang lấy ra khỏi không gian một bình linh thủy nhỏ, bên trong chỉ đựng năm giọt linh thủy mà thôi, Du Tiểu Mặc ngửa đầu uống cạn.
Quy định của trận đấu không hề cấm thí sinh dùng cách khác để khôi phục lại sức mạnh linh hồn, Du Tiểu Mặc dựa vào lỗ hổng này, nên mới dám uống linh thủy trước mặt nhiều người như vậy
Đằng Tử Tâm thấy thế, ánh mắt lập lòe hai cái.
Du Tiểu Mặc ném cái bình rỗng vào trong túi trữ vật, nhìn Đằng Tử Tâm rồi nhếch miệng cười: “Ta nhớ được có một lần đi ra khỏi biệt viện của sư phụ, có ai đó đã tiện tay giật mất túi trữ vật của ta, trùng hợp làm sao, bên trong cũng có một bình linh thủy nhỏ, không biết Đằng sư điệt có thấy qua chưa nhỉ?”
Đằng Tử Tâm lạnh mặt, “Khi đó ta đi sớm hơn ngươi, làm sao ta có thể…”
Nói đến đây, sắc mặt Đằng Tử Tâm đột nhiên thay đổi, câu nói kế tiếp cũng nghẹn trong cổ không thể nói ra được.
Du Tiểu Mặc cười đến là đắc ý: “Ái chà, ta cũng chưa nói là lúc nào, vậy mà Đằng sư điệt lại biết rõ ta đang nói gì cơ đấy.”
Hắn không nói rõ ràng, nhưng ai biết suy nghĩ chỉ cần nghe xong cũng hiểu rõ là có ý gì rồi.
Đồng Việt Húc nghe rành rọt từng từ trong cuộc nói chuyện của họ, đôi mắt mở lớn một chút, rồi lại dùng ánh mắt khó mà tin nổi nhìn về phía Đằng Tử Tâm, y biết rõ chuyện Du Tiểu Mặc bị trộm mất túi trữ vật, với tài trí của Đồng Việt Húc, chỉ cần mấy câu nói này thôi cũng hiểu được đại khái sự thật là gì rồi.
Du Tiểu Mặc đột nhiên hạ giọng: “Bình linh thủy kia, chắc hẳn ngươi còn chưa dùng hết chứ hả, bây giờ… Ngươi có dám dùng nó trước mặt mọi người không?”
Sắc mặt Đằng Tử Tâm lập lòe lúc trắng lúc xanh, tuy đã bị hắn nói trúng, nhưng nàng còn chưa ngu tới mức mắc phải chiêu khích tướng của hắn: “Ngươi đang nói cái gì, ta nghe mà không hiểu gì hết, nếu như ngươi muốn kéo dài thời gian, nằm mơ!”
Vừa nói xong, nàng lập tức kết thủ ấn, muốn thừa dịp sức mạnh linh hồn của Du Tiểu Mặc chưa khôi phục hoàn toàn mà tiêu diệt hắn.
Một dòng sức mạnh linh hồn cường đại nhanh chóng ngưng tụ thành một bàn tay trước mặt nàng, Đằng Tử Tâm hét lên một tiếng, lập tức đánh về phía Du Tiểu Mặc.
Cảm nhận được sự áp bách mà bàn tay kia mang tới, Du Tiểu Mặc giơ tay lên, chỉ trong thoáng chốc, giữa lòng bàn tay của hắn đã nhanh chóng ngưng tụ lại một bức tường chắc chắn dày dặn bằng linh hồn, thủ ấn của Đằng Tử Tâm lập tức nện mạnh vào bức tường.
“Oành!”
Hai dòng năng lượng đụng vào nhau vang lên tiếng ầm ầm nhức óc, sóng linh hồn vô hình cấp tốc khuếch tán ra khỏi nơi chúng tiếp xúc, gió lốc lật tung đá vụn trên mặt võ đài, bắn tứ tung, một vài người ngồi gần võ đài sợ tới mức la lớn, vội vàng chạy trốn.
Du Tiểu Mặc liếc nhìn Đằng Tử Tâm đứng ở phía đối diện, hai tay len lén kết mấy cái thủ ấn, đầu ngón tay cũng lặng lẽ ngưng tụ lại một dòng sức mạnh linh hồn, thừa dịp gió lốc kia vẫn còn chưa tan hẳn, hắn lập tức bắn đám sức mạnh linh hồn trên đầu ngón tay kia ra.
Năng lượng ấy xuyên qua gió lốc, hòa vào với năng lượng còn sót lại trong cơn cuồng phong, đợi tới lúc Đằng Tử Tâm kịp phát hiện thì đã không còn kịp nữa rồi, nàng hốt hoảng dựng lên một bức tường phòng ngự, nhưng bị phá hỏng một cách dễ dàng, đám sức mạnh linh hồn còn lại đánh trúng vai phải của nàng, máu lập tức trào ra.
Đằng Tử Tâm che vai phải đang bị thương, vừa sợ vừa giận.
Mười mấy giây sau, đợi cơn bão linh hồn kia tán đi, tình hình trên võ đài rốt cuộc cũng hiện rõ.
Phía khán giả lập tức vang lên từng đợt âm thanh nghi ngờ, sao mới nháy mắt mà vai phải của Đằng Tử Tâm cũng bị thương rồi.
Đúng lúc này, phía bên Phong Trì Vân cũng phân ra thắng bại, dù thực lực của Thanh Thu không tệ, nhưng đối mặt với một Phong Trì Vân có kinh nghiệm chiến đấu phong phú thì quả thực nàng không phải là đối thủ, cũng không lâu sau đã trở nên yếu thế, bị Phong Trì Vân ép cho phải xuống khỏi võ đài.
Về phần hai trợ thủ của Đằng Tử Tâm, hai người đó đã bị Đồng Việt Húc làm bị thương rồi, cũng mất một nửa sức chiến đấu, cho nên bên phía Đằng Tử Tâm chỉ còn lại một mình Chung Cảnh Sơn, cơ mà đáng tiếc ghê, một tên Chung Cảnh Sơn căn bản không đủ nhìn.
Tình thế thay đổi trong nháy mắt.
Du Tiểu Mặc nói: “Nhận thua không?”
Đằng Tử Tâm mím chặt môi không nói lời nào.
Du Tiểu Mặc nhếch miệng cười: “Nếu ngươi không nhận thua, ta sẽ đánh cho tới khi ngươi nhận thua mới thôi.”
Ngụ ý chính là, hắn không định đá Đằng Tử Tâm khỏi võ đài, chỉ trừ khi nàng chủ động nhận thua, không thể không nói, chiêu này rất độc, so với bị đá khỏi võ đài, thì việc ép một kẻ kiêu ngạo như Đằng Tử Tâm chủ động nhận thua, sự đả kích sẽ tăng lên gấp bội.
Chung Cảnh Sơn nghĩ đến việc bản thân từng giúp Sài Tuấn hãm hại Du Tiểu Mặc, không biết hắn có mang thù không, gã chỉ sợ hắn đột nhiên quay sang đối phó với mình, liền vội vàng chủ động nhảy xuống võ đài, dù có ở trên võ đài thì bọn hắn cũng chẳng còn phần thắng, so với việc đứng trên đấy để bị sỉ nhục, còn không bằng dứt khoát một chút.
Đáng tiếc là Đằng Tử Tâm không thể nào dứt khoát như vậy.
Du Tiểu Mặc cũng chẳng thèm bất ngờ, Đằng Tử Tâm không nhận thua thì càng tốt, hắn càng có lý do đánh ả.
Lúc này, Hải Lan vội vàng đi đến bên cạnh Đằng Tử Tâm, khẽ nói: “Tử Tâm, chúng ta đã thua, nên nhận thua đi!”
Đằng Tử Tâm u ám liếc nhìn mấy người Phong Trì Vân vừa đi tới, lại căm hận liếc nhìn Du Tiểu Mặc, rốt cục cũng bỏ cuộc, nếu tiếp tục đánh nữa thì người thua thiệt chính là nàng, nhưng muốn nàng chủ động mở miệng nhận thua hả, không đời nào.
Nghĩ vậy, Đằng Tử Tâm xoay người bỏ đi.
Du Tiểu Mặc lập tức vung ra một chưởng.
Sắc mặt Đằng Tử Tâm thay đổi, miễn cưỡng phải trốn sang bên cạnh, sau khi trụ vững thân thể mới giận dữ nhìn về phía Du Tiểu Mặc, “Du Tiểu Mặc, đừng tưởng rằng ta sợ ngươi.”
Du Tiểu Mặc cười hì hì: “Đương nhiên ngươi không sợ ta rồi, từ trước đến nay Đằng đại tiểu thư không sợ trời không sợ đất, lúc nào cũng bày cái vẻ mặt chỉ mình ta là cao quý nhất, làm sao có thể sợ một nhân vật bé nhỏ như ta đây!”
Hải Lan thấy hắn mỉa mai, cả giận nói: “Du Tiểu Mặc, chúng ta đã nhận thua, ngươi đừng khinh người quá đáng, đàn ông như ngươi thật đáng hổ thẹn.”
Du Tiểu Mặc kinh ngạc nói: “Mới nãy các ngươi có nhận thua sao?”
Hải Lan cứng họng không trả lời được.
Du Tiểu Mặc nói tiếp: “Tùy tiện xoay người thì có thể nói lên cái gì chớ, làm sao ta biết cô ta không chuẩn bị sát chiêu gì nữa, có khi lại làm ta bớt cảnh giác đi, rồi đánh lén thêm lần nữa cũng nên? Vì phòng ngừa vạn nhất, đương nhiên ta chỉ có thể xuống tay trước thôi.”
Lúc hai người nói chuyện, Phong Trì Vân và bạn hắn đã ngăn chặn đường lui của Đằng Tử Tâm.
Bây giờ, trừ khi các nàng chủ động nhận thua, nếu không thì cũng chỉ có thể đánh tiếp.
Đằng Tử Tâm liếc nhìn bốn phía, sắc mặt vô cùng âm u.
Tuy đám người Phong Trì Vân đã bị tổn thất không ít sức mạnh linh hồn, nhưng cả nàng và Hải Lan cũng bị tổn thất không ít, nếu bây giờ thật sự đánh tiếp, thì phần thắng của các nàng còn chưa tới nổi ba phần.
“Du Tiểu Mặc, coi như ngươi lợi hại, ta nhận thua!” sau khi Đằng Tử Tâm căm hận ném ra những lời này, nàng liền dẫn theo hai người kia rời khỏi võ đài.
Mấy người này vừa rời khỏi, đồng thời cũng hạ dấu chấm hết cho cuộc hỗn chiến này.
Ba thí sinh có thực lực vượt trội là Đằng Tử Tâm, Sài Chính và Thanh Thu, dưới sự nỗ lực của đám người Du Tiểu Mặc, cuối cùng lại chịu cảnh toàn quân bị diệt, quá bất ngờ.
Du Tiểu Mặc lập tức hưng phấn vẫy vẫy tay với mấy người còn lại, “Các ngươi mau mau tới đây, chúng ta chia năm phần điểm này nào.”
Mọi người sững sờ, đúng rồi, những phần điểm này có cao có thấp, có điều, cái giọng điệu hưng phấn này của Du Tiểu Mặc là muốn làm gì thế?
Người kinh ngạc không chỉ có khán giả, mà cả đám người đứng trên võ đài cũng không hiểu Du Tiểu Mặc đang muốn làm gì.
Dưới đài, ánh mắt Lăng Tiêu nhìn Du Tiểu Mặc sáng tới mức lạ thường.
Chỉ là dù đã cố gắng tới vậy nhưng Du Tiểu Mặc vẫn phải chịu một cú đập đầu thật mạnh xuống mặt đất, đau quá là đau, thiếu chút nữa thì nước mắt phá đê ùa ra rồi.
Đằng Tử Tâm đánh lén hắn xong nhưng vẫn không hề hài lòng với kết quả này, thậm chí còn muốn tiếp tục công kích Du Tiểu Mặc, có điều ả đã không còn cơ hội rồi, Đồng Việt Húc đã thoát khỏi hai kẻ níu chân mình, chặn ngay trước mặt Đằng Tử Tâm.
“Đằng Tử Tâm, ngươi thật sự quá hèn hạ!” Đồng Việt Húc trầm mặt.
Đằng Tử Tâm hừ lạnh một tiếng, “Hỗn chiến là thế, chẳng lẽ ngươi còn hy vọng người khác sẽ hạ thủ lưu tình với ngươi, Đồng Việt Húc, ngươi quá ngây thơ rồi đó!”
Đồng Việt Húc nói: “Đã như vậy, ngươi cũng đừng trách ta không hạ thủ lưu tình.”
Đằng Tử Tâm cười lạnh: “Đồng Việt Húc, ngươi đánh giá mình cao quá rồi, chỉ bằng ngươi còn chưa phải là đối thủ của ta đâu.”
Đồng Việt Húc bình tĩnh nói: “Có phải ngay không, phải đánh rồi mới biết được.” Nói dứt lời y liền bày ra tư thế chuẩn bị công kích, ngay tại lúc Đồng Việt Húc muốn ra tay, Du Tiểu Mặc đột nhiên gọi y lại.
“Đợi một chút!” Du Tiểu Mặc cố chịu đựng đau đớn, gắng gượng đứng lên.
Đồng Việt Húc đề phòng liếc nhìn Đằng Tử Tâm, đi đến bên ngoài, đỡ lấy một cánh tay của hắn, lo lắng hỏi: “Ngươi làm sao thế, vết thương có nặng không?”
Du Tiểu Mặc lắc đầu, “Không có gì đáng ngại, ta có thể ráng kiên trì thêm một lát nữa.”
Thực ra Du Tiểu Mặc là một người rất sợ đau, bởi vì từ nhỏ đến lớn hắn ít khi bị thương, cho nên cũng không hề có sức chống cự với đau đớn, nhưng hắn không muốn nhìn thấy sắc mặt đắc ý kênh kiệu của Đằng Tử Tâm, hơn nữa hắn còn muốn cho ả biết rằng, đánh lén hắn sẽ phải trả một cái giá rất lớn.
Đồng Việt Húc thấy sắc mặt Du Tiểu Mặc không tốt lắm, hai hàm thì nghiến chặt vào nhau, đại khái cũng hiểu được sự kiên trì của hắn, không khuyên bảo nữa, chỉ nhẹ nhàng nói: “Cần ta giúp không?”
Du Tiểu Mặc lập tức nói: “Cần!”
Đồng Việt Húc hỏi: “Muốn ta giúp ngươi thế nào?”
Du Tiểu Mặc nói: “Ngươi cứ đứng ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của Đằng Tử Tâm, đừng để ả làm ta bị thương.”
Đồng Việt Húc đáp: “… Được.”
Đồng Việt Húc cho rằng, Du Tiểu Mặc muốn mình đứng cạnh quan sát Đằng Tử Tâm, không cho nàng có cơ hội đánh lén.
Du Tiểu Mặc kéo cánh tay đang được Đồng Việt Húc đỡ ra, bước về phía trước hai bước, sau đó làm bộ sờ vào túi trữ vật, nhưng trên thực tế hắn đang lấy ra khỏi không gian một bình linh thủy nhỏ, bên trong chỉ đựng năm giọt linh thủy mà thôi, Du Tiểu Mặc ngửa đầu uống cạn.
Quy định của trận đấu không hề cấm thí sinh dùng cách khác để khôi phục lại sức mạnh linh hồn, Du Tiểu Mặc dựa vào lỗ hổng này, nên mới dám uống linh thủy trước mặt nhiều người như vậy
Đằng Tử Tâm thấy thế, ánh mắt lập lòe hai cái.
Du Tiểu Mặc ném cái bình rỗng vào trong túi trữ vật, nhìn Đằng Tử Tâm rồi nhếch miệng cười: “Ta nhớ được có một lần đi ra khỏi biệt viện của sư phụ, có ai đó đã tiện tay giật mất túi trữ vật của ta, trùng hợp làm sao, bên trong cũng có một bình linh thủy nhỏ, không biết Đằng sư điệt có thấy qua chưa nhỉ?”
Đằng Tử Tâm lạnh mặt, “Khi đó ta đi sớm hơn ngươi, làm sao ta có thể…”
Nói đến đây, sắc mặt Đằng Tử Tâm đột nhiên thay đổi, câu nói kế tiếp cũng nghẹn trong cổ không thể nói ra được.
Du Tiểu Mặc cười đến là đắc ý: “Ái chà, ta cũng chưa nói là lúc nào, vậy mà Đằng sư điệt lại biết rõ ta đang nói gì cơ đấy.”
Hắn không nói rõ ràng, nhưng ai biết suy nghĩ chỉ cần nghe xong cũng hiểu rõ là có ý gì rồi.
Đồng Việt Húc nghe rành rọt từng từ trong cuộc nói chuyện của họ, đôi mắt mở lớn một chút, rồi lại dùng ánh mắt khó mà tin nổi nhìn về phía Đằng Tử Tâm, y biết rõ chuyện Du Tiểu Mặc bị trộm mất túi trữ vật, với tài trí của Đồng Việt Húc, chỉ cần mấy câu nói này thôi cũng hiểu được đại khái sự thật là gì rồi.
Du Tiểu Mặc đột nhiên hạ giọng: “Bình linh thủy kia, chắc hẳn ngươi còn chưa dùng hết chứ hả, bây giờ… Ngươi có dám dùng nó trước mặt mọi người không?”
Sắc mặt Đằng Tử Tâm lập lòe lúc trắng lúc xanh, tuy đã bị hắn nói trúng, nhưng nàng còn chưa ngu tới mức mắc phải chiêu khích tướng của hắn: “Ngươi đang nói cái gì, ta nghe mà không hiểu gì hết, nếu như ngươi muốn kéo dài thời gian, nằm mơ!”
Vừa nói xong, nàng lập tức kết thủ ấn, muốn thừa dịp sức mạnh linh hồn của Du Tiểu Mặc chưa khôi phục hoàn toàn mà tiêu diệt hắn.
Một dòng sức mạnh linh hồn cường đại nhanh chóng ngưng tụ thành một bàn tay trước mặt nàng, Đằng Tử Tâm hét lên một tiếng, lập tức đánh về phía Du Tiểu Mặc.
Cảm nhận được sự áp bách mà bàn tay kia mang tới, Du Tiểu Mặc giơ tay lên, chỉ trong thoáng chốc, giữa lòng bàn tay của hắn đã nhanh chóng ngưng tụ lại một bức tường chắc chắn dày dặn bằng linh hồn, thủ ấn của Đằng Tử Tâm lập tức nện mạnh vào bức tường.
“Oành!”
Hai dòng năng lượng đụng vào nhau vang lên tiếng ầm ầm nhức óc, sóng linh hồn vô hình cấp tốc khuếch tán ra khỏi nơi chúng tiếp xúc, gió lốc lật tung đá vụn trên mặt võ đài, bắn tứ tung, một vài người ngồi gần võ đài sợ tới mức la lớn, vội vàng chạy trốn.
Du Tiểu Mặc liếc nhìn Đằng Tử Tâm đứng ở phía đối diện, hai tay len lén kết mấy cái thủ ấn, đầu ngón tay cũng lặng lẽ ngưng tụ lại một dòng sức mạnh linh hồn, thừa dịp gió lốc kia vẫn còn chưa tan hẳn, hắn lập tức bắn đám sức mạnh linh hồn trên đầu ngón tay kia ra.
Năng lượng ấy xuyên qua gió lốc, hòa vào với năng lượng còn sót lại trong cơn cuồng phong, đợi tới lúc Đằng Tử Tâm kịp phát hiện thì đã không còn kịp nữa rồi, nàng hốt hoảng dựng lên một bức tường phòng ngự, nhưng bị phá hỏng một cách dễ dàng, đám sức mạnh linh hồn còn lại đánh trúng vai phải của nàng, máu lập tức trào ra.
Đằng Tử Tâm che vai phải đang bị thương, vừa sợ vừa giận.
Mười mấy giây sau, đợi cơn bão linh hồn kia tán đi, tình hình trên võ đài rốt cuộc cũng hiện rõ.
Phía khán giả lập tức vang lên từng đợt âm thanh nghi ngờ, sao mới nháy mắt mà vai phải của Đằng Tử Tâm cũng bị thương rồi.
Đúng lúc này, phía bên Phong Trì Vân cũng phân ra thắng bại, dù thực lực của Thanh Thu không tệ, nhưng đối mặt với một Phong Trì Vân có kinh nghiệm chiến đấu phong phú thì quả thực nàng không phải là đối thủ, cũng không lâu sau đã trở nên yếu thế, bị Phong Trì Vân ép cho phải xuống khỏi võ đài.
Về phần hai trợ thủ của Đằng Tử Tâm, hai người đó đã bị Đồng Việt Húc làm bị thương rồi, cũng mất một nửa sức chiến đấu, cho nên bên phía Đằng Tử Tâm chỉ còn lại một mình Chung Cảnh Sơn, cơ mà đáng tiếc ghê, một tên Chung Cảnh Sơn căn bản không đủ nhìn.
Tình thế thay đổi trong nháy mắt.
Du Tiểu Mặc nói: “Nhận thua không?”
Đằng Tử Tâm mím chặt môi không nói lời nào.
Du Tiểu Mặc nhếch miệng cười: “Nếu ngươi không nhận thua, ta sẽ đánh cho tới khi ngươi nhận thua mới thôi.”
Ngụ ý chính là, hắn không định đá Đằng Tử Tâm khỏi võ đài, chỉ trừ khi nàng chủ động nhận thua, không thể không nói, chiêu này rất độc, so với bị đá khỏi võ đài, thì việc ép một kẻ kiêu ngạo như Đằng Tử Tâm chủ động nhận thua, sự đả kích sẽ tăng lên gấp bội.
Chung Cảnh Sơn nghĩ đến việc bản thân từng giúp Sài Tuấn hãm hại Du Tiểu Mặc, không biết hắn có mang thù không, gã chỉ sợ hắn đột nhiên quay sang đối phó với mình, liền vội vàng chủ động nhảy xuống võ đài, dù có ở trên võ đài thì bọn hắn cũng chẳng còn phần thắng, so với việc đứng trên đấy để bị sỉ nhục, còn không bằng dứt khoát một chút.
Đáng tiếc là Đằng Tử Tâm không thể nào dứt khoát như vậy.
Du Tiểu Mặc cũng chẳng thèm bất ngờ, Đằng Tử Tâm không nhận thua thì càng tốt, hắn càng có lý do đánh ả.
Lúc này, Hải Lan vội vàng đi đến bên cạnh Đằng Tử Tâm, khẽ nói: “Tử Tâm, chúng ta đã thua, nên nhận thua đi!”
Đằng Tử Tâm u ám liếc nhìn mấy người Phong Trì Vân vừa đi tới, lại căm hận liếc nhìn Du Tiểu Mặc, rốt cục cũng bỏ cuộc, nếu tiếp tục đánh nữa thì người thua thiệt chính là nàng, nhưng muốn nàng chủ động mở miệng nhận thua hả, không đời nào.
Nghĩ vậy, Đằng Tử Tâm xoay người bỏ đi.
Du Tiểu Mặc lập tức vung ra một chưởng.
Sắc mặt Đằng Tử Tâm thay đổi, miễn cưỡng phải trốn sang bên cạnh, sau khi trụ vững thân thể mới giận dữ nhìn về phía Du Tiểu Mặc, “Du Tiểu Mặc, đừng tưởng rằng ta sợ ngươi.”
Du Tiểu Mặc cười hì hì: “Đương nhiên ngươi không sợ ta rồi, từ trước đến nay Đằng đại tiểu thư không sợ trời không sợ đất, lúc nào cũng bày cái vẻ mặt chỉ mình ta là cao quý nhất, làm sao có thể sợ một nhân vật bé nhỏ như ta đây!”
Hải Lan thấy hắn mỉa mai, cả giận nói: “Du Tiểu Mặc, chúng ta đã nhận thua, ngươi đừng khinh người quá đáng, đàn ông như ngươi thật đáng hổ thẹn.”
Du Tiểu Mặc kinh ngạc nói: “Mới nãy các ngươi có nhận thua sao?”
Hải Lan cứng họng không trả lời được.
Du Tiểu Mặc nói tiếp: “Tùy tiện xoay người thì có thể nói lên cái gì chớ, làm sao ta biết cô ta không chuẩn bị sát chiêu gì nữa, có khi lại làm ta bớt cảnh giác đi, rồi đánh lén thêm lần nữa cũng nên? Vì phòng ngừa vạn nhất, đương nhiên ta chỉ có thể xuống tay trước thôi.”
Lúc hai người nói chuyện, Phong Trì Vân và bạn hắn đã ngăn chặn đường lui của Đằng Tử Tâm.
Bây giờ, trừ khi các nàng chủ động nhận thua, nếu không thì cũng chỉ có thể đánh tiếp.
Đằng Tử Tâm liếc nhìn bốn phía, sắc mặt vô cùng âm u.
Tuy đám người Phong Trì Vân đã bị tổn thất không ít sức mạnh linh hồn, nhưng cả nàng và Hải Lan cũng bị tổn thất không ít, nếu bây giờ thật sự đánh tiếp, thì phần thắng của các nàng còn chưa tới nổi ba phần.
“Du Tiểu Mặc, coi như ngươi lợi hại, ta nhận thua!” sau khi Đằng Tử Tâm căm hận ném ra những lời này, nàng liền dẫn theo hai người kia rời khỏi võ đài.
Mấy người này vừa rời khỏi, đồng thời cũng hạ dấu chấm hết cho cuộc hỗn chiến này.
Ba thí sinh có thực lực vượt trội là Đằng Tử Tâm, Sài Chính và Thanh Thu, dưới sự nỗ lực của đám người Du Tiểu Mặc, cuối cùng lại chịu cảnh toàn quân bị diệt, quá bất ngờ.
Du Tiểu Mặc lập tức hưng phấn vẫy vẫy tay với mấy người còn lại, “Các ngươi mau mau tới đây, chúng ta chia năm phần điểm này nào.”
Mọi người sững sờ, đúng rồi, những phần điểm này có cao có thấp, có điều, cái giọng điệu hưng phấn này của Du Tiểu Mặc là muốn làm gì thế?
Người kinh ngạc không chỉ có khán giả, mà cả đám người đứng trên võ đài cũng không hiểu Du Tiểu Mặc đang muốn làm gì.
Dưới đài, ánh mắt Lăng Tiêu nhìn Du Tiểu Mặc sáng tới mức lạ thường.
/731
|