Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 337: Hơn hai nhóm

/731


Du Tiểu Mặc rất dễ dàng lấy được thông tin từ họ.

Trước đó, quả thật đã có người đến thôn Đào Hoa nghe ngóng tin tức, lúc ấy người gặp phải những kẻ kia là con thứ hai của đại bá, cũng là người trung niên đã nhận ra Du Tiểu Mặc khi nãy, Giang Đào.

Mặc dù Giang Đào đã hơn bốn mươi tuổi rồi, nhưng ông ít khi rời khỏi thôn Đào Hoa, cũng ít có kinh nghiệm đối nhân xử thế, những người kia nói gì nói lấy. Nhưng dù Giang Đào không nói, thì chuyện của Giang Đào Nhi ở cái thôn Đào Hoa này đã chẳng phải là bí mật gì rồi, tìm đại một người cũng hỏi được rõ ràng.

Đúng như bọn họ phán đoán, những kẻ kia tới tìm Du Tiểu Mặc, thậm chí còn hỏi phụ thân của Du Tiểu Mặc có để lại thứ gì cho con hắn hay không.

Có điều mấy việc này tới Giang Đào cũng chẳng biết, bởi vì lúc trước bọn họ không ở chung một mái nhà. Nhưng vẫn lộ ra một ít thông tin, ví dụ như Du Tiểu Mặc bị phái Thiên Tâm mang đi, đây cũng là lý do vì sao những người kia sẽ tìm tới phái Thiên Tâm.

Thực ra Giang Đào không biết, thái gia gia của Du Tiểu Mặc biết rõ chuyện này.

Nhưng dù có biết, đoán chừng thái gia gia cũng không nói ra, dù sao thì sự việc đã xảy ra lâu lắm rồi, mà nói sao thì nói đây cũng là chuyện riêng nhà mình, việc gì phải kể cho người ngoài nghe.

Du Tiểu Mặc không dám ở lại thôn Đào Hoa quá lâu, hắn sợ liên lụy tới bọn họ, sau khi nhận được tin tức mà mình muốn, Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu liền đi nhất.

Trước khi đi, hắn để lại cho cả nhà đại bá một ít linh đan cấp thấp, linh đan cao cấp và trung cấp thì họ không thể dùng được, những loại linh đan hắn để lại đều có lợi cho cơ thể, thậm chí còn kéo dài tuổi thọ, để cho bọn họ thực sự sống lâu trăm tuổi.

Tuy thái gia gia rất lưu luyến hắn, nhưng vẫn phải để hắn ra đi.

Ngày ấy, cụ còn cố ý tiễn hắn tới tận cửa thôn.

Du Tiểu Mặc đi chầm chậm từng bước, chỉ trong mấy giờ ngắn ngủi, hắn đã coi cụ trở thành thái gia gia thực sự rồi, cuối cùng trong một cảnh chia tay lâm li, hắn bị Lăng Tiêu ôm đi mất.

“Bỏ em xuống, em tự đi được.” Du Tiểu Mặc càu nhau kháng nghị.

Lăng Tiêu từ chối nghe, mãi tới khi không còn nhìn thấy thôn Đào Hoa nữa, y mới buông tay.

Du Tiểu Mặc ‘Ối’ một tiếng, mông đã tiếp đất.

Lăng Tiêu lờ đi ánh mắt ai oán của hắn, ngẫm nghỉ: “Xem ra Diệp Hàn đã đoán đúng, quả thật có hơn hai nhóm người đang tìm chúng ta.”

Du Tiểu Mặc nuốt câu chất vất chuẩn bị bật ra khỏi miệng, hỏi: “Vì sao lại nói vậy?”

Lăng Tiêu đáp: “Ngốc, nếu như cái tên Đông Thần kia là kẻ tìm tới thôn Đào Hoa, đương nhiên là hắn sẽ biết tên của em, nhưng xét vào tình hình lúc đó, hắn hoàn toàn không biết, cho nên người nghe ngóng tin tức từ người nhà em là một nhóm người khác.”

Có lý!

Du Tiểu Mặc gật gật đầu, “Thứ chúng muốn tìm hẳn là không gian của em đúng không?”

Trước khi Du Tiểu Mặc chính hiệu gia nhập vào phái Thiên Tâm, thì từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, chỉ có không gian trong giọt nước mắt màu xanh này là đáng giá nhất, ngoài ra, hắn chẳng thể có đồ vật gì quý giá.

Cho nên Du Tiểu Mặc có thể khẳng định, bọn họ tới đây là vì không gian, hơn nữa hẳn là không gian này chính là tín vật duy nhất mà phụ thân để lại cho hắn.

“Chuyện này đợi về rồi hãy nói.” Lăng Tiêu lên tiếng, “Lại nói tiếp, ta cũng có một nghi vấn.”

“Nghi vấn gì?” Du Tiểu Mặc tò mò hỏi.

Lăng Tiêu cười tủm tỉm nhìn hắn, “Hình như em có vẻ không hề quen thuộc với thôn Đào Hoa, đây không quả là quê hương xem đã sinh sống hơn chục năm sao?”

Du Tiểu Mặc lập tức bày ra nét mặt bình tĩnh, dùng giọng điệu chẳng có gì quan trọng giải thích: “À, đó là vì trước kia em bị đập đầu, sau đó tỉnh lại thì mơ mơ màng máng, nhớ nhớ quên quên, thậm chí em còn quên mất làm sao mình lại vào được phái Thiên Tâm ấy, sau này phải nhờ Giang Lưu nói thì em mới biết đấy.”

Mấy câu này không hề sai, lúc hắn tỉnh lại, người đầu tiên nhìn thấy chính là đồng hương Giang Lưu, những chuyện hắn biết cũng nghe được từ miệng Giang Lưu cả.

Lăng Tiêu nheo mắt, “Sao lại đập đầu?”

Du Tiểu Mặc gãi gãi đầu: “Không rõ lắm, hình như là vô ý vấp đá nên trượt chân.”

Lăng Tiêu đột nhiên nói: “Đi đường mà cũng trượt chân, đúng là phong cách của em.”

Du Tiểu Mặc: “…”

Cứ thế là tin hả?

Vì đã thoát nạn, cho nên Du Tiểu Mặc quyết định tha thứ việc y gián tiếp nói mình ngốc.

Hai người bắt đầu lên đường, ý của Lăng Tiêu là đi thẳng về học viện Đạo Tâm, nhưng Du Tiểu Mặc muốn chào tạm biệt với Triệu Đạt Chu, cho nên hai người lại quay về phái Thiên Tâm rồi.

Cùng lúc đó, đám người theo dõi Du Tiểu Mặc từ phía bắc lại tìm tới phái Thiên Tâm một lần nữa, thực lực mạnh mẽ của gã trung niên họ lập tức làm cho toàn bộ cường giả của phái Thiên Tâm đều kinh động.

Chu Bằng lập tức dẫn người tới quảng trường, cũng chính là cái quảng trường lớn mà lúc trước phái Thanh Thành đã dẫn quân tới đánh phái Thiên Tâm, cũng là nơi mà Thang Phàm tàn đời, sau khi hắn nhìn thấy bốn gương mặt quen thuộc trên quảng trường, sắc mặt nặng nề hơn: “Lại là các ngươi, không phải Diệp sư thúc của ta đã tiết lộ tung tích của Du sư đệ cho các ngươi rồi sao, các ngươi còn muốn gì nữa?”

Thiếu niên khinh miệt liếc nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Kêu Triệu Đạt Chu và Du Tiểu Mặc ra.” Bọn chúng đã tra rõ rồi, Triệu Đạt Chu chính là người cùng trở về với Du Tiểu Mặc, cũng là người chúng muốn tìm.

Đúng vậy, những kẻ này chính là nhóm người đã tìm tới phái Thiên Tâm lần trước.

Lần này có thể nói là tìm hoài thì chẳng thấy, tự nhiên lại chui tới cửa. Ban đầu bọn chúng còn đang phát sầu vì chuyện trà trộn vào học viện Đạo Tâm, chỉ là không ngờ mục tiêu lại tự chạy ra.

“Các ngươi đừng khinh người quá đáng.”

Chu Nằng nghe xong liền đoán được bọn chúng đã biết mấy người Du Tiểu Mặc trở về rồi, tuy không biết vì sao bọn chúng lại hay tin, nhưng lần trước là hoàn toàn vào tình trạng bất đắc dĩ, lần này đừng mong bọn họ lại thỏa hiệp.

Gã trung niên nghe xong, sắc mặt rất bình tĩnh: “Một phái Thiên Tâm nho nhỏ, cũng dám làm càn trước mặt lão phu, xem ra các ngươi không uống rượu mời chỉ muốn uống rượu phạt.”

Chu Bằng lập tức nhìn chằm chằm vào đầy kiêng kị.

Lần trước, nếu không phải vì thực lực của gã quá mạnh mẽ, thì bọn họ sẽ không khuất phục.

Tuy sau này đã dốc sức dồn hết tâm trí vào tu luyện, nhưng phái Thiên Tâm vẫn không thể nào xuất hiện một cường giả có thể so đấu với gã, thực lực mạnh nhất cũng chỉ đến Hoàng cảnh bảy sao đỉnh phong, mà gã trung niên này chính là cường giả Đế cảnh chính hiệu, sự chênh lệch ấy quá lớn.

Chu Bằng thản nhiên nói: “Các hạ, ta thừa nhận là thực lực của ngươi rất mạnh, tuy phái Thiên Tâm không được các hạ để vào mắt, nhưng cũng không phải khối xương dễ gặm, tại hạ xin khuyên mấy vị một câu, bây giờ rời đi còn kịp, nếu bị xương nghẹn ngang họng thì chính là tự làm tự chịu rồi.”

Bàn tay đang nâng lên của gã trung niên ngừng lại, ánh mắt âm u nhìn Chu Bằng chằm chằm, lộ ra một sự kinh ngạc.

Người này, hình như không giống lần trước. Thứ khác biệt lớn nhất chính là sự tự tin, tại sao lại thay đổi nhiều như vậy, chẳng lẽ vì cái tên đan sư tên là Du Tiểu Mặc kia đã trở về, làm bọn họ cảm thấy an tâm sao.

Chính gã cũng cảm thấy ý nghĩ này quá buồn cười, gã nhìn thẳng vào Chu Bằng, hừ lạnh một tiếng, “Phô trương thanh thế, các ngươi đã muốn tìm cáo chết, lão phu sẽ thành toàn cho các ngươi.”

“Thành toàn cái đầu ngươi á lão thất phu, còn muốn đối phó với phái Thiên Tâm, cứ qua cửa ải của ta trước rồi nói sau.”

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên giữa âm thanh vang đội hơn cả tiếng sấm sét.

Trong lúc mọi người giật mình, một bóng hồng đã xẹt qua như sao băng nơi chân trời, chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt bọn họ, cẩm bào màu đỏ, trang điểm rất kì cục, đúng là Ngạo Mạn điểu, thành viên với của đội bóng Lam Cầu.

Ngoại trừ Chu Bằng, bất cả mọi người đều bày ra vẻ mặt kinh ngạc.

Sắc mặt gã trung niên hơi khó coi, với nhãn lực của gã, đương nhiên có thể nhìn ra bản thể và thực lực của Lam Cầu. Lần trước không hề thấy con Ngạo Mạn điểu này. Gã đột nhiên có một loại dự cảm rất xấu, cứ như thể, sự việc sẽ không tiến triển theo cách đơn giản nữa, có lẽ sự việc đã nằm ngoài phạm vi gã có thể dự đoán.

Bên phía phái Thiên Tâm, mọi người đang bận rộn thảo luận về lai lịch của Lam Cầu.

“Tên quái dị, tốt nhất đừng có động vào chuyện giữa chúng ta và phái Thiên Tâm, nếu ngươi là Thất Tội thú, chắc hẳn là nghe nói tới Âm Dương Cốc, nếu không muốn bị Âm Dương Cốc truy giết, bây giờ cút ngay cho bổn thiếu gia.”

Sau khi thiếu niên biết người nọ là Ngạo Mạn điểu, hơi hơi ngạc nhiên, nhưng cũng khinh thường hứ một tiếng, Thất Tội thú thì sao chứ, ngay cả Đế Vương thú cũng phải nể Âm DươnG Cốc vài phần.

Âm Dương Cốc?

Sắc mặt Lam Cầu thay đổi.

Hắn đến từ vị diện cao cấp, đương nhiên đã từng nghe nói tới cái tên Âm Dương Cốc này, nhưng thứ khiến hắn thực sự biến sắc không phải là ba chữ ấy, mà là thế lực lớn đứng phía sau Âm Dương Cốc.

Nếu như chúng là người của Âm Dương Cốc thì phiền toái rồi đây.

“Biết sợ thì giao người ra đây, có lẽ bổn thiếu gia sẽ cân nhắc tha cho phái Thiên Tâm một chút.” Biểu lộ của Ngạo Mạn điểu lọt hết vào trong mắt thiếu niên, không khỏi lộ ra một sự vui vẻ đầy khinh miệt, cũng chỉ là một đám người đê tiện.

Trong mắt Lam Cầu lập tức hiện lên sát ý, hắn hận nhất là bị kẻ khác kêu quái dị, Âm Dương Cốc thì sao chứ? Ở vị diện trung cấp này, một tiểu quỷ thò lò mũi xanh cũng dám khoa tay múa chân trước mặt đại gia.

“Coi chừng!”

Gã trung niên đột nhiên gào lớn một tiếng, lập tức xuất hiện trước mặt thiếu niên, chặn lại chiêu đánh lén của Lam Cầu.

Đó là một ánh sáng màu xám rất khó phát hiện, còn mang theo tính ăn mòn mãnh liệt, cái kiêng phòng ngự mà gã trung niên vừa ngưng tụ lại đã bị ăn mòn ra trong nháy mắt.

/731

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status