Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 342: Người quen

/731


Lần thứ hai đặt chân tới Tiên Cơ Lầu, đã là hơn một năm về sau.

Bởi vì chuyện về biển Vô Tận được lưu truyền sôi sùng sục, vô số người chạy tới phía đó, nhưng mà biển Vô Tận quá lớn, cho nên lượng tiêu thụ bản đồ của biển Vô Tận đắt hàng hơn bất cứ lúc nào.

Bản đồ của Tiên Cơ Lầu là bản đầy đủ cặn kẽ nhất Viêm Thành, lại còn có thể nghe ngóng chuyện linh mạch ở nơi nào, chỉ có điều là giá rất đắt.

Sảnh lớn của Tiên Cơ Lầu đầy ắp người, tiếng ồn như một cái chợ vỡ.

Lúc Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu chen vào được, mới nhìn thấy cái màn hình lớn ở đại sảnh đang hiện lên rất nhiều tin tức, bởi vì gần đây chuyện về biển Vô Tận đang thịnh, cho nên phía trên màn hình cũng toàn tin tức về vấn đề này.

Du Tiểu Mặc nhìn kỹ, bản đồ của biển Vô Tận có năm loại, giá cả khác nhau.

Loại thứ nhất rất đắt, những năm vạn thủy tinh tệ, phải gọi là quá quá đắt, hơn nữa bản đồ cũng không toàn diện, bên trên chỉ ghi chú là 70% diện tích, còn 30% dư lại thì tới Tiên Cơ Lầu cũng không có đầy đủ.

Loại thứ hai và thứ ba được chào giá theo thứ tự là ba vạn và một vạn thủy tinh tệ.

Du Tiểu Mặc lập tức bỏ qua ba loại này, hắn lại cảm nhận được cảm giác thiếu tiền rồi, bởi vì có cộng toàn bộ thủy tinh tệ trên người hắn lại, cũng chưa tới một vạn.

Cuối cùng, hắn chọn loại thứ tư, giá là năm ngàn thủy tinh tệ, cũng vừa vặn lấy sạch tài sản của hắn.

Trước khi rời khỏi Tiên Cơ Lầu, Du Tiểu Mặc run rẩy ôm túi trữ vật, bây giờ thì thật sự không còn đồng nào rồi.

Lăng Tiêu thấy hắn khóc lóc thảm thiết, nhân tiện nói: “Chẳng phải trên người em còn có linh đan sao?”

Du Tiểu Mặc quăng cho y một ánh mắt lên án, “Đều bị anh ăn hết rồi, chẳng còn bao nhiêu.” Nhưng dù có còn thì hắn cũng không định kiếm tiền nhờ bán linh đan nữa.

Lăng Tiêu tự biết mình đuối lý.

Du Tiểu Mặc đột nhiên nhớ ra một vấn đề. Lăng Tiêu phát hiện ra sự khác thường của hắn, “Làm sao thế?”

Du Tiểu Mặc nói: “Em hết thủy tinh tệ rồi, không xài được truyền tống trận, cũng chẳng đi nổi Hỏa Diễm điểu, mà cũng không đi tới phố buôn bán được luôn, dù muốn bán linh thảo cũng chịu.”

Lăng Tiêu dừng một chút, “Ở đây có một khu giao dịch, chúng ta thử tới đó xem sao.”

Khu giao dịch không giống như phố buôn bán, nơi đó thường dùng vật đổi vật, nhưng cũng không loại trừ khả năng có người muốn dùng thủy tinh tệ để buôn bán, một số món có giá trị nhỏ, vẫn sử dụng thủy tinh tệ để trao đổi. Hai người đi dạo một vòng, cuối cùng chọn được một góc để bày quầy bán hàng.

Du Tiểu Mặc lấy ra một tấm vải trong không gian rồi trải trên mặt đất, lúc những người khác tưởng rằng hắn chuẩn bị bày hàng hóa ra, thì Du Tiểu Mặc lại kéo Lăng Tiêu tới ngồi xuống, sau đó mới lấy ra hai cái hộp ngọc trong suốt ra khỏi không gian, trong hộp là một cây linh thảo cấp bảy và cấp tám.

Sau đó, hắn đặt cái hộp ngọc lên mảnh đất trống trước mặt…

Mấy người thấy cảnh này đều vào trạng thái khóe miệng giật giật. Bình thường người ta trải vải ra là để đặt bảo bối, hắn thì làm ngược lại.

Du Tiểu Mặc không biết suy nghĩ của người ta, bởi vì đây là lần đầu tiên bọn họ tới đây bán hàng, ngay từ đầu sẽ chẳng có khách mấy, vì mời chào hàng, hắn đã làm một tấm biển để ngay cạnh. Trên đó có viết: Linh thảo thượng phẩm, không có thủy tinh tệ không bán! Ánh mắt mọi người nhìn Du Tiểu Mặc lập tức biến thành ánh mắt đang nhìn một tên ngốc. Linh Thảo cấp bảy cấp tám thượng phẩm rất quý giá, người bình thường đều bán theo kiểu lấy vật đổi vật, bởi vì dùng thủy tinh tệ không thể ước lượng được giá trị thực sự của chúng, hơn nữa lúc nào mà chẳng kiếm được thủy tinh tệ, còn linh thảo thượng phẩm thì không phải hôm nào cũng gặp…

Cho nên sự khác biệt lớn nhất giữa hai điều này là, một cái lúc nào cũng có, một cái thì có tiền cũng chẳng mua được. Quả nhiên chiêu này rất hữu hiệu! Không lâu sau, liên tiếp có khách hàng tìm tới cửa. Đa số là do tò mò, những người này chẳng mấy người có tiền, cho dù có, cũng không mua nổi, bởi vì cái giá Du Tiểu Mặc đặt ra là ba vạn và năm vạn thủy tinh tệ một cây. Giá tiền này đối với người thường đã gọi là nằm ngoài tầm tay! Bày hàng từ sáng mãi tới xế chiều, bọn họ vẫn chưa gặp được vị khách hàng giàu có nào.

“Có muốn nghỉ ngơi một lát không?” Lăng tiêu chống cằm, nhìn mồ hôi đang túa ra trên trán Du Tiểu Mặc.

“Không cần.” Du Tiểu Mặc lắc đầu kiên quyết.

“Em toát mồ hôi rồi.” Lăng Tiêu hời hợt chỉ vào vấn đề

“Không sao, em còn chịu được.” Phơi nắng cả một buổi sáng, không chảy mồ hôi mới là lạ á, trước kia bán hàng ở học viện Đạo Tâm, mỗi gian hàng đều có mái che, cho nên đây là lần đầu tiên hắn bán hàng giữa trời nắng thế này, nhưng hắn vẫn còn chịu được.

Lăng Tiêu chậm rãi nói: “Em không nghĩ đến việc dùng sức mạnh linh hồn để cản ánh mặt trời sao?”

Du Tiểu Mặc đứng hình mất một giây, “… Dùng sức mạnh linh hồn có thể cản ánh nắng?”

Lăng Tiêu giải thích: “Nói đúng ra thì, không phải ngăn cản ánh nắng, mà là nếu như em dùng sức mạnh linh hồn phủ khắp toàn thân thì có thể ngăn cản nhiệt độ của mặt trời, không thấy nóng nữa.” Nói cách khác, thực ra là hắn đang mang theo một cái điều hòa di động, chỉ là hắn không biết mà thôi.

Du Tiểu Mặc im lặng thiệt lâu, “Sao anh không nói sớm?”

Lăng Tiêu liếc nhìn hắn, “Ta không ngờ chỉ số thông minh của em lại là số âm ấy mà.”

Du Tiểu Mặc: “…” Sao hắn lại có cảm giác không thể phản bác nổi vậy nè.

Lăng Tiêu nhìn Du Tiểu Mặc chằm chằm, đã mấy năm rồi, sao vẫn như một tên ngốc thế này, nhưng đây cũng là chỗ đáng yêu của hắn, người nào đó thường xuyên khi dễ Du Tiểu Mặc bày tỏ, y rất vui. Du Tiểu Mặc bị đả kích đã không còn bất kỳ di chứng nào, dù sao thì hắn cũng quen rồi, sau khi đem sức mạnh linh hồn bao phủ khắp toàn thân, cả người hắn lập tức trở nên nhẹ nhàng thư thái, toàn thân còn có cảm giác man mát, giống như mặt trời trên đỉnh đầu không hề tồn tại.

Thời gian vội vã trôi đi, tới gần lúc hoàng hôn, rốt cục thì quầy hàng của hai người cũng nghênh đón một… Người quen có tiền.

Mái tóc dài màu bạch kim vô cùng bắt mắt, thậm chí còn gây chú ý hơn cả cái mặt nạ xấu kinh dị của Lăng Tiêu, khuôn mặt anh tuấn bất phàm, người này không phải ai khác, mà chính là Ngân Qua, không biết vì sao y cũng chạy tới đây.

Nhìn thấy bọn họ, trong mắt Ngân Qua nhanh chóng lóe lên một chút kinh ngạc, nhưng lại nhanh chóng biến mất, bình tĩnh bước tới trước mặt bọn họ như không có chuyện gì xảy ra, “Hóa hình thảo bán thế nào?”

Du Tiểu Mặc thấy Ngân Qua không có ý định “ôn chuyện”, liền nói thẳng: “Ba vạn thủy tinh tệ.” Hắn sợ Ngân Qua tưởng là kim tệ, cho nên cố ý cường điệu ba chữ cuối cùng, tuy loại chuyện này ít khi xảy ra hiểu lầm. Ngân Qua sảng khoái thanh toán tiền, sau đó cầm hóa hình thảo đi.

Du Tiểu Mặc liếc nhìn bóng lưng y, “Lăng Tiêu, anh cảm thấy Ngân Qua mua cây hóa hình thảo kia để làm gì, hắn có yêu thú khế ước hả?”

Lăng Tiêu hờ hững đáp: “Ai biết được, nói không chừng là mua cho người khác.”

Tỷ lệ biến hóa thành công của hóa hình thảo thượng phẩm là 85%, rất cao, nói như vậy, chỉ cần phẩm chất của yêu thú không tệ tới nỗi nhân thần cộng phẫn, thì đa số yêu thú đều có thể biến hóa thành công. Du Tiểu Mặc cảm thấy hắn vừa tình cờ bắt được linh cảm gì đó, nhưng lại biến mất trong nháy mắt. Bán được một cây linh thảo cấp bảy, nhìn khu giao dịch càng ngày càng vắng, chắc không còn khách hàng tới hỏi mua nữa, Du Tiểu Mặc quyết định thu quán.

Bọn họ ở lại khách sạn gần đó một đêm, hôm sau lại chạy tới phố buôn bán. Thoạt nhìn thì ba vạn thủy tinh tệ rất nhiều, nhưng cũng chẳng giữ được bao lâu, để đề phòng tình huống hôm qua lại xảy ra, cho nên hắn quyết định phải tranh thủ bán thêm vài cây linh thảo. Còn tin tức vì linh mạch nằm dưới biển Vô Tận, giá Tiên Cơ Lầu đưa ra rất cao, hắn không mua nổi, đành phải bỏ qua. Đi ra khỏi Linh Thảo Các, túi trữ vật trên hông Du Tiểu Mặc đã nhiều hơn hai mươi mấy vạn thủy tinh tệ. Vốn là hắn còn định kiếm thêm nhiều nhiều thủy tinh tệ nữa, nhưng bị Lăng Tiêu cản lại, nói là đợi sau khi trở về có cần thì kiếm thêm, nhiều quá sau này cũng chẳng dùng tới. Nguyên một đường Du Tiểu Mặc đều suy nghĩ về câu nói này, khi biết bọn họ gần tới điểm truyền tống, hắn mới hiểu ra.

“Em biết rồi, anh nói sau này có khi không dùng tới, có phải là tiền tệ ở vị diện cao cấp không phải là thủy tinh tệ đúng không?” Du Tiểu Mặc hào hứng chạy tới trước mặt Lăng Tiêu hỏi.

Lăng Tiêu vui vẻ, “Ừm.”

Rõ ràng là Du Tiểu Mặc không hề hài lòng với câu trả lời này, phàn nàn: “Sao anh không…”

Lăng Tiêu nói: “Ta làm sao?”

Du Tiểu Mặc nghĩ nghĩ, cuối cùng phải nuốt cái câu ‘Sao anh không khen em thông minh’ xuống, trời đất chứng giám, hắn có cảm giác nếu nói ra sẽ bị khinh bỉ liền.

Du Tiểu Mặc tỏ vẻ tức giận hỏi: “À, loại tiền lưu thông ở vị diện cao cấp là gì?”

Lăng Tiêu nở một nụ cười đầy ý tứ, “Linh tinh.”

Du Tiểu Mặc sững sờ, “Không đùa chứ?”

Hắn phải vất vả lắm mới kiếm được một khối linh tinh, vậy mà giờ nó lại trở thành loại tiền tệ lưu thông ở vị diện cao cấp. Lăng Tiêu không nói tiếp, đi thẳng vào điểm truyền tống. Du Tiểu Mặc vội vàng đuổi theo. Tình hình ở điểm truyền tống hơi khác lúc trước. Nếu lúc trước luôn có người của tứ đại gia tộc thay phiên canh gác, thì đoạn thời gian gần đây, vì chuyện của biển Vô Tận, tứ đại gia tộc quyết định thông qua điểm truyền tống để tuyển nhận những người có năng lực, cho nên bọn họ phái người tới đóng giữ tại điểm truyền tống.

Hai người đi vào liền thấy bốn điểm báo danh, còn viết cả công việc và thù lao, người nào hứng thú có thể tới báo danh. Du Tiểu Mặc phát hiện, Đằng gia là bên trả thù lao cao nhất, bọn họ chỉ tuyển những cường giả có tu vi từ Tiên cảnh trở lên, thù lao là linh đan vào linh thảo, nếu có tu vi Hoàng cảnh, có thể thỏa thuận về thù lao.

/731

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status