Ngay lúc Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc chạy tới đảo Lưu Ly, những người khác cũng lọt vào mai phục như học viện Đạo Tâm, chỉ có điều mấy người này khá may mắn, không gặp hai gã cường giả cấp mười cùng một lúc. Còn bên phía Diêm Pháp, cũng như Lăng Tiêu đã nói, Diêm Pháp không phải là cường giả Hoàng cảnh bảy sao bình thường, lão đã đặt nửa chân vào ngưỡng cửa Đế cảnh, cuối cùng đã làm cho Tuyết Sư bị trọng thương, mà Ngân Qua, bí mật y có một nửa huyết mạch yêu thú cũng theo đó mà bại lộ.
Cùng lúc ấy, ở trên đảo Tĩnh Phong phía tây nam Huyễn Sa hải.
Đảo Tĩnh Phong nổi tiếng vì không có gió thổi, bởi vậy mà trên đảo gần như không có linh khí, cũng chẳng có tu luyện giả nào chịu ở trên đảo. Giờ phút này, gần biên giới của đảo có rất nhiều thi thể yêu thú nằm ngổn ngang, một số nhỏ mới là tu luyện giả loài người, những thi thể này bắt đầu phân bố từ hồ cạn vào tận trong đảo. Chỉ mấy phút sau, bầu không khí của hải đảo đã bị một tiếng gào thét phá vỡ.
Chỉ thấy hai luồng ánh sáng một đen một đỏ nhanh chóng bay ra ngoài, mấy giây sau đã tới biên giới đảo, tốc độ không hề chậm. Nhưng mà, một mũi tên màu đỏ rực lại dùng lộ tuyến quỷ dị bắn trúng luống sáng màu đen kia, một tiếng ‘Phập’ vang lên, mũi tên bắn xuyên qua người nọ, kẻ kia phát ra một tiếng kêu thảm thiết, rơi xuống khỏi không trung, chẳng biết sống chết ra sao. Tên còn lại kinh hãi không thôi, lập tức tăng tốc, bản thể của hắn là Lôi Diện Tử Điêu, tốc cao hơn người thường rất nhiều, chỉ trong khoảng khắc đã biến mất.
Không lâu sau, phía trên không trung lại xuất hiện thêm ba bóng người. Ba người này không xa lạ gì, chính là Phù Dung tiên tử, Hắc Vân lão nhân và Phi Hạt, ba người này đáng lẽ nên chia nhau ra để hành động, nhưng chẳng biết tại sao lại đứng cùng một nơi.
“Đáng tiếc, để một tên chạy thoát rồi, liệu như vậy có ảnh hưởng tới kế hoạch của chúng ta không?” Phù Dung tiên tử cau mày nhìn về phía hai người kia, Hắc Vân lão nhân trầm giọng nói: “Không có gì đáng ngại, kẻ nọ cũng không biết kế hoạch của chúng ta.”
“Lần này cũng may mà có Hắc Vân lão huynh, nếu không có huynh, chúng ta không thể chém giết hai con yêu thú cấp mười nhẹ nhõm thế được, những kẻ kia có nằm mơ cũng không ngờ tới, huynh là một cường giả Đế cảnh, lại còn là bảy sao đỉnh phong.” Phi Hạt cười đắc ý.
“Đúng vậy, đợi Hắc Thiên và Lưu Ly Thủy Giao đánh đến ngươi chết ta sống, khi đó chẳng còn kẻ nào là đối thủ của Hắc Vân huynh nữa rồi, chúng ta có thể ngư ông đắc lợi.” Đôi mắt đẹp đẽ của Phù Dung tiên tử lóe lên vẻ tính toán.
Tuy trước đó đã từng thỏa thuận với tứ đại gia tộc và học viện Đạo Tâm, nhưng bọn họ chưa từng có ý định chia xẻ linh mạch mới lấy người còn lại, hết thảy chỉ là kế hoãn binh, lợi dụng bọn họ quét dọn chướng ngại mà thôi.
“Được rồi, giải quyết hết mấy kẻ còn lại, rồi tiến thành bước hai.” Hắc Vân lão nhân lên tiếng, sau đó xoay người bay xuống phía dưới. Phù Dung tiên tử và Phi Hạt âm thầm liếc nhìn nhau. Tuy mũi tên của Hắc Vân lão nhân bắn trúng kẻ nọ, nhưng có vài yêu thú sinh mệnh rất dai dẳng, một mũi tên chưa hẳn đã chấm dứt được đối phương hoàn toàn, vì lý do an toàn, bọn họ phải đi xuống dưới kiểm tra một phen. Sau khi giải quyết xong vấn đề trên đảo, ba người lại hóa thành ba luồng ánh sáng bay ra khỏi đảo Tĩnh Phong, nhanh chóng bay về phía đảo Lưu Ly, chỉ là khi bọn họ mới rời đi được một lát, phía dưới mặt biển đột nhiên xuất hiện một cái bóng khổng lồ.
Cùng mục đích với những người kia, còn có Đoàn Kỳ Thiên. Nhiều phe thế lực đang chạy tới đảo Lưu Ly, có thể tưởng tượng, tình hình sắp tới trên đảo Lưu Ly sẽ “náo nhiệt” lắm cho coi. Lúc này, Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu lên đường đầu tiên đã đặt chân tới đảo Lưu Ly. Vì Lưu Ly Thủy Giao có ý đồ dẫn dắt tầm mắt của mọi người tới đảo Hỏa, cho nên phòng ngự của đảo Lưu Ly lúc này yếu hơn trước đến vài lần, dưới tình huống không kinh động đến ai, hai người đã lẻn vào một cách dễ dàng.
Lúc tới bên ngoài đảo, đám Xà Cầu đã chia nhau ra, đi vào bằng nhiều hướng khác nhau, vừa phát hiện ra tin tức gì mới, liền dùng đá truyền âm để báo cho Du Tiểu Mặc. Diện tích của đảo Lưu Ly còn lớn gấp mười lần đảo Kính Hoa, mãi phía bên ngoài đảo là rừng nhiệt đới dày đặc, yêu thú cấp thấp và cấp trung phân bố khắp nơi, không tạo thành bất cứ nguy hiểm nào. Xuyên qua rừng nhiệt đới kia, chính là những dãy núi ngang dọc gập gềnh, hiểm trở và trùng điệp, trong những ngọn núi cao là những trạm gác ngầm được Lưu Ly Thủy Giao sắp đặt, chỉ cần bất cẩn bị phát hiện, là những trạm gác ngầm khác sẽ biết tin ngay.
Chỉ có điều yêu thú gác trạm có thực lực quá kém, bọn họ an toàn đi qua nơi đó mà chẳng ai hay biết. Khi hai người chuẩn bị chạy đến hành cung của Lưu Ly Thủy Giao, mặt đất một nhiên lay động, âm thanh chấn động đến muốn điếc tai đột ngột vang lên, một luồng uy áp làm người ta kinh hãi nhanh chóng tản ra bốn phía của đảo Lưu Ly, thực lực hơi thấp đã bị đánh cho ngất xỉu.
“Cái gì thế?” Du Tiểu Mặc che ngực, hắn bị hoảng hốt. Lăng Tiêu khẽ nói: “Hẳn là Lưu Ly Thủy Giao, xem ra hắn đã giao chiến với Hắc Thiên rồi.”
Du Tiểu Mặc giục: “Thế thì chúng ta phải nhanh lên.”
Lực phá hoại khi hai đại cường giả chiến đấu có thể miêu tả bằng câu thủy thiên diệt địa, tòa Lưu Ly hành cung mới nãy còn rất hoàn hảo, lúc này đã bị nổ tung mất một nửa, tới mặt đất cũng nứt ra, khắp nơi đều là đổ nát, những người hầu và hộ vệ bên trong hành cung chật vật chạy trốn khắp nơi, một số chạy hơi chậm, nếu không phải vì thất khiếu chảy máu mà chết, thì cũng bị rơi vào khe nứt, bị đá vụn đè chết.
Sau khi Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu lẻn vào Lưu Ly hành cung, còn tình cờ gặp được một lão già mập với tròm râu hoa râm đang bị một mảng tường lớn đè bên trên, chẳng biết ở đâu đó có người ai gọi một tiếng đại nhân… Đại nhân? Chắc đại nhân là chỉ lão mập kia, Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu liếc nhau. Nếu được gọi là đại nhân, chắc địa vị trong hành cung không thấp đâu ha. Hai người đi qua, Lăng Tiêu nâng mảng tường đè lão lên, chỉ thấy nơi lão già mập kia bị đè biến thành một viên thịt tròn ủng, sau khi được giải thoát, viên thịt lập tức vọt ra khỏi đây. Lăng Tiêu vươn tay, bắt được một cái đuôi trơn bóng. Du Tiểu Mặc nhìn chằm chằm, “Thằn lằn?” Nói chính xác hơn thì, là một con thằn lằn phồng căng, như một quả bóng nhỏ, nẩy nẩy mãi. Lăng tiêu thẳng tay ném gã vào trong hố, con thằn lại lại biến thành một lão già mập mạp, mắt trợn tròn, mặt hoảng sợ nhìn bọn họ.
“Các các các ngươi là… Là ai? Muốn… Muốn làm gì?” Lão già mập lắp bắp.
Du Tiểu Mặc ngồi xổm xuống miệng hố, hỏi: “Vừa này có ai đó gọi ngươi là đại nhân, địa vị của ngươi trên đảo Lưu Ly cao lắm hả?”
Cặp mắt lão già mập đảo một vòng, “Các ngươi hiểu nhầm rồi, ta chỉ mang họ Đại, tên Nhân mà thôi.”
“À thế à!” Du Tiểu Mặc ngẩng đầu nhìn về phía Lăng tiêu. Lăng Tiêu cười cười, đột nhiên buông tay.
Một tiếng ‘Rầm’ vang lên, mảng tường to lớn lại đè xuống một lần nữa.
“Ối!!! Cứu mạng!!! Lão già mập không kịp biến về nguyên hình, lại bị đè xuống, ngục phủ ngũ tạng cũng suýt bị nặn ra luôn. “Ôi ôi ôi…. Ta nói ta nói…”
Lăng Tiêu đưa tay nhấc mảng tường lên. Lão già mập mạp kia vội vàng thở hổn hển mấy cái, sau đó mới lên tiếng: “Ta là tổng quản của Lưu Ly hành cung, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong hành cung đều do ta làm chủ, hai vị hảo hán muốn hỏi vì cứ hỏi, lão nhất định sẽ nói hết.”
※※※
Một phút sau, lão già mập ngồi trên miệng hố thở hổn hển. Nhìn hướng Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc rời đi, chắp tay trước ngực, vẻ mặt thì rất chờ mong: “Cầu ông trời phù hộ, chủ nhân nhất định phải hi sinh trong trận chiến này, nếu không chủ nhân là biết ta nói việc kia cho hai người nọ, nhất định sẽ giết ta mất.” Nói xong lão liền bỏ trốn mất dạng.
Trên đảo Lưu Ly có một hồ nước tên là Tuyền Hồ. Nước trong Tuyền Hồ ấm áp quanh năm, giống như suối nước nóng, nhưng Tuyền Hồ không sao giờ nguội đi. Ngoài ra, Tuyền Hồ còn có một điểm dặc thù khác, đó chính là trong hồ có hai mật độ nước khác nhau, chia ra làm hai tầng trên và dưới, vĩnh viễn không hòa làm một.
Nước ở nửa phía trên có màu trong suốt, chỉ cần đứng bên hồ cũng có thể thấy hình ảnh hai loại nước giao nhau, thoạt nhìn thì có vẻ là một cái hồ rất nông, nhưng thực tế nó sâu vô cùng.
Nước ở nửa dưới có màu xanh như nước biển, chẳng biết sâu bao nhiêu, bởi vì nó kết nối thẳng với biển Vô Tận.
Vì phòng ngừa yêu thú có ý đồ bất chính sẽ theo Tuyền Hồ lẻn vào đảo Lưu Ly, cho nên Tuyền Hồ luôn bị Lưu Ly Thủy Giao hạ lệnh phong ấn. Mãi đến một đoạn thời gian trước, cũng là trước khi tin tức về linh mạch chưa bị truyền ra, Lưu Ly Thủy Giao đột nhiên thay đổi thái độ, mỗi ngày đều tới Tuyền Hồ, có lần còn đi tới năm sáu ngày, lúc trở về thì toàn thân đã ướt nhẹp. Lão già mập nọ là tổng quản của hành cung, bởi thế cũng là một trong số ít những người được biết chuyện này. Nhưng mãi tới khi tin về linh mạch bị truyền đi, Lưu Ly Thủy Giao không tới Tuyền Hồ lần nào nữa, đã thế còn hạ lệnh không cho bất cứ kẻ nào được tới gần Tuyền Hồ, phái trọng binh canh gác, từng có một người hầu bất cẩn lạc đường tới Tuyền Hồ, chẳng kịp thanh minh gì đã bị giết chết, khi ấy mọi người mới biết được tình hình nghiêm trọng,
Chuyện này để lại ấn tượng rất sâu sắc cho lão, vì vậy lão mới cho rằng bên dưới Tuyền Hồ có thứ gì đó làm chủ nhân rất để tâm. Tuyền Hồ nằm phía sau Lưu Ly hành cung, nếu muốn đi tới đó thì phải xuyên qua chiến trường. Nhưng để tránh bị phát hiện, hai người cố ý đi đường vòng. Cùng lúc đó, phía Tiểu Hắc cũng truyền tới tin tức về Tuyền Hồ, bởi vì bọn họ tiến vào đảo Lưu Ly bằng nhiều hướng khác nhau, cho nên nhóm Tiểu Hắc đã sớm phát hiện ra sự tồn tại của Tuyền Hồ.
Cùng lúc ấy, ở trên đảo Tĩnh Phong phía tây nam Huyễn Sa hải.
Đảo Tĩnh Phong nổi tiếng vì không có gió thổi, bởi vậy mà trên đảo gần như không có linh khí, cũng chẳng có tu luyện giả nào chịu ở trên đảo. Giờ phút này, gần biên giới của đảo có rất nhiều thi thể yêu thú nằm ngổn ngang, một số nhỏ mới là tu luyện giả loài người, những thi thể này bắt đầu phân bố từ hồ cạn vào tận trong đảo. Chỉ mấy phút sau, bầu không khí của hải đảo đã bị một tiếng gào thét phá vỡ.
Chỉ thấy hai luồng ánh sáng một đen một đỏ nhanh chóng bay ra ngoài, mấy giây sau đã tới biên giới đảo, tốc độ không hề chậm. Nhưng mà, một mũi tên màu đỏ rực lại dùng lộ tuyến quỷ dị bắn trúng luống sáng màu đen kia, một tiếng ‘Phập’ vang lên, mũi tên bắn xuyên qua người nọ, kẻ kia phát ra một tiếng kêu thảm thiết, rơi xuống khỏi không trung, chẳng biết sống chết ra sao. Tên còn lại kinh hãi không thôi, lập tức tăng tốc, bản thể của hắn là Lôi Diện Tử Điêu, tốc cao hơn người thường rất nhiều, chỉ trong khoảng khắc đã biến mất.
Không lâu sau, phía trên không trung lại xuất hiện thêm ba bóng người. Ba người này không xa lạ gì, chính là Phù Dung tiên tử, Hắc Vân lão nhân và Phi Hạt, ba người này đáng lẽ nên chia nhau ra để hành động, nhưng chẳng biết tại sao lại đứng cùng một nơi.
“Đáng tiếc, để một tên chạy thoát rồi, liệu như vậy có ảnh hưởng tới kế hoạch của chúng ta không?” Phù Dung tiên tử cau mày nhìn về phía hai người kia, Hắc Vân lão nhân trầm giọng nói: “Không có gì đáng ngại, kẻ nọ cũng không biết kế hoạch của chúng ta.”
“Lần này cũng may mà có Hắc Vân lão huynh, nếu không có huynh, chúng ta không thể chém giết hai con yêu thú cấp mười nhẹ nhõm thế được, những kẻ kia có nằm mơ cũng không ngờ tới, huynh là một cường giả Đế cảnh, lại còn là bảy sao đỉnh phong.” Phi Hạt cười đắc ý.
“Đúng vậy, đợi Hắc Thiên và Lưu Ly Thủy Giao đánh đến ngươi chết ta sống, khi đó chẳng còn kẻ nào là đối thủ của Hắc Vân huynh nữa rồi, chúng ta có thể ngư ông đắc lợi.” Đôi mắt đẹp đẽ của Phù Dung tiên tử lóe lên vẻ tính toán.
Tuy trước đó đã từng thỏa thuận với tứ đại gia tộc và học viện Đạo Tâm, nhưng bọn họ chưa từng có ý định chia xẻ linh mạch mới lấy người còn lại, hết thảy chỉ là kế hoãn binh, lợi dụng bọn họ quét dọn chướng ngại mà thôi.
“Được rồi, giải quyết hết mấy kẻ còn lại, rồi tiến thành bước hai.” Hắc Vân lão nhân lên tiếng, sau đó xoay người bay xuống phía dưới. Phù Dung tiên tử và Phi Hạt âm thầm liếc nhìn nhau. Tuy mũi tên của Hắc Vân lão nhân bắn trúng kẻ nọ, nhưng có vài yêu thú sinh mệnh rất dai dẳng, một mũi tên chưa hẳn đã chấm dứt được đối phương hoàn toàn, vì lý do an toàn, bọn họ phải đi xuống dưới kiểm tra một phen. Sau khi giải quyết xong vấn đề trên đảo, ba người lại hóa thành ba luồng ánh sáng bay ra khỏi đảo Tĩnh Phong, nhanh chóng bay về phía đảo Lưu Ly, chỉ là khi bọn họ mới rời đi được một lát, phía dưới mặt biển đột nhiên xuất hiện một cái bóng khổng lồ.
Cùng mục đích với những người kia, còn có Đoàn Kỳ Thiên. Nhiều phe thế lực đang chạy tới đảo Lưu Ly, có thể tưởng tượng, tình hình sắp tới trên đảo Lưu Ly sẽ “náo nhiệt” lắm cho coi. Lúc này, Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu lên đường đầu tiên đã đặt chân tới đảo Lưu Ly. Vì Lưu Ly Thủy Giao có ý đồ dẫn dắt tầm mắt của mọi người tới đảo Hỏa, cho nên phòng ngự của đảo Lưu Ly lúc này yếu hơn trước đến vài lần, dưới tình huống không kinh động đến ai, hai người đã lẻn vào một cách dễ dàng.
Lúc tới bên ngoài đảo, đám Xà Cầu đã chia nhau ra, đi vào bằng nhiều hướng khác nhau, vừa phát hiện ra tin tức gì mới, liền dùng đá truyền âm để báo cho Du Tiểu Mặc. Diện tích của đảo Lưu Ly còn lớn gấp mười lần đảo Kính Hoa, mãi phía bên ngoài đảo là rừng nhiệt đới dày đặc, yêu thú cấp thấp và cấp trung phân bố khắp nơi, không tạo thành bất cứ nguy hiểm nào. Xuyên qua rừng nhiệt đới kia, chính là những dãy núi ngang dọc gập gềnh, hiểm trở và trùng điệp, trong những ngọn núi cao là những trạm gác ngầm được Lưu Ly Thủy Giao sắp đặt, chỉ cần bất cẩn bị phát hiện, là những trạm gác ngầm khác sẽ biết tin ngay.
Chỉ có điều yêu thú gác trạm có thực lực quá kém, bọn họ an toàn đi qua nơi đó mà chẳng ai hay biết. Khi hai người chuẩn bị chạy đến hành cung của Lưu Ly Thủy Giao, mặt đất một nhiên lay động, âm thanh chấn động đến muốn điếc tai đột ngột vang lên, một luồng uy áp làm người ta kinh hãi nhanh chóng tản ra bốn phía của đảo Lưu Ly, thực lực hơi thấp đã bị đánh cho ngất xỉu.
“Cái gì thế?” Du Tiểu Mặc che ngực, hắn bị hoảng hốt. Lăng Tiêu khẽ nói: “Hẳn là Lưu Ly Thủy Giao, xem ra hắn đã giao chiến với Hắc Thiên rồi.”
Du Tiểu Mặc giục: “Thế thì chúng ta phải nhanh lên.”
Lực phá hoại khi hai đại cường giả chiến đấu có thể miêu tả bằng câu thủy thiên diệt địa, tòa Lưu Ly hành cung mới nãy còn rất hoàn hảo, lúc này đã bị nổ tung mất một nửa, tới mặt đất cũng nứt ra, khắp nơi đều là đổ nát, những người hầu và hộ vệ bên trong hành cung chật vật chạy trốn khắp nơi, một số chạy hơi chậm, nếu không phải vì thất khiếu chảy máu mà chết, thì cũng bị rơi vào khe nứt, bị đá vụn đè chết.
Sau khi Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu lẻn vào Lưu Ly hành cung, còn tình cờ gặp được một lão già mập với tròm râu hoa râm đang bị một mảng tường lớn đè bên trên, chẳng biết ở đâu đó có người ai gọi một tiếng đại nhân… Đại nhân? Chắc đại nhân là chỉ lão mập kia, Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu liếc nhau. Nếu được gọi là đại nhân, chắc địa vị trong hành cung không thấp đâu ha. Hai người đi qua, Lăng Tiêu nâng mảng tường đè lão lên, chỉ thấy nơi lão già mập kia bị đè biến thành một viên thịt tròn ủng, sau khi được giải thoát, viên thịt lập tức vọt ra khỏi đây. Lăng Tiêu vươn tay, bắt được một cái đuôi trơn bóng. Du Tiểu Mặc nhìn chằm chằm, “Thằn lằn?” Nói chính xác hơn thì, là một con thằn lằn phồng căng, như một quả bóng nhỏ, nẩy nẩy mãi. Lăng tiêu thẳng tay ném gã vào trong hố, con thằn lại lại biến thành một lão già mập mạp, mắt trợn tròn, mặt hoảng sợ nhìn bọn họ.
“Các các các ngươi là… Là ai? Muốn… Muốn làm gì?” Lão già mập lắp bắp.
Du Tiểu Mặc ngồi xổm xuống miệng hố, hỏi: “Vừa này có ai đó gọi ngươi là đại nhân, địa vị của ngươi trên đảo Lưu Ly cao lắm hả?”
Cặp mắt lão già mập đảo một vòng, “Các ngươi hiểu nhầm rồi, ta chỉ mang họ Đại, tên Nhân mà thôi.”
“À thế à!” Du Tiểu Mặc ngẩng đầu nhìn về phía Lăng tiêu. Lăng Tiêu cười cười, đột nhiên buông tay.
Một tiếng ‘Rầm’ vang lên, mảng tường to lớn lại đè xuống một lần nữa.
“Ối!!! Cứu mạng!!! Lão già mập không kịp biến về nguyên hình, lại bị đè xuống, ngục phủ ngũ tạng cũng suýt bị nặn ra luôn. “Ôi ôi ôi…. Ta nói ta nói…”
Lăng Tiêu đưa tay nhấc mảng tường lên. Lão già mập mạp kia vội vàng thở hổn hển mấy cái, sau đó mới lên tiếng: “Ta là tổng quản của Lưu Ly hành cung, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong hành cung đều do ta làm chủ, hai vị hảo hán muốn hỏi vì cứ hỏi, lão nhất định sẽ nói hết.”
※※※
Một phút sau, lão già mập ngồi trên miệng hố thở hổn hển. Nhìn hướng Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc rời đi, chắp tay trước ngực, vẻ mặt thì rất chờ mong: “Cầu ông trời phù hộ, chủ nhân nhất định phải hi sinh trong trận chiến này, nếu không chủ nhân là biết ta nói việc kia cho hai người nọ, nhất định sẽ giết ta mất.” Nói xong lão liền bỏ trốn mất dạng.
Trên đảo Lưu Ly có một hồ nước tên là Tuyền Hồ. Nước trong Tuyền Hồ ấm áp quanh năm, giống như suối nước nóng, nhưng Tuyền Hồ không sao giờ nguội đi. Ngoài ra, Tuyền Hồ còn có một điểm dặc thù khác, đó chính là trong hồ có hai mật độ nước khác nhau, chia ra làm hai tầng trên và dưới, vĩnh viễn không hòa làm một.
Nước ở nửa phía trên có màu trong suốt, chỉ cần đứng bên hồ cũng có thể thấy hình ảnh hai loại nước giao nhau, thoạt nhìn thì có vẻ là một cái hồ rất nông, nhưng thực tế nó sâu vô cùng.
Nước ở nửa dưới có màu xanh như nước biển, chẳng biết sâu bao nhiêu, bởi vì nó kết nối thẳng với biển Vô Tận.
Vì phòng ngừa yêu thú có ý đồ bất chính sẽ theo Tuyền Hồ lẻn vào đảo Lưu Ly, cho nên Tuyền Hồ luôn bị Lưu Ly Thủy Giao hạ lệnh phong ấn. Mãi đến một đoạn thời gian trước, cũng là trước khi tin tức về linh mạch chưa bị truyền ra, Lưu Ly Thủy Giao đột nhiên thay đổi thái độ, mỗi ngày đều tới Tuyền Hồ, có lần còn đi tới năm sáu ngày, lúc trở về thì toàn thân đã ướt nhẹp. Lão già mập nọ là tổng quản của hành cung, bởi thế cũng là một trong số ít những người được biết chuyện này. Nhưng mãi tới khi tin về linh mạch bị truyền đi, Lưu Ly Thủy Giao không tới Tuyền Hồ lần nào nữa, đã thế còn hạ lệnh không cho bất cứ kẻ nào được tới gần Tuyền Hồ, phái trọng binh canh gác, từng có một người hầu bất cẩn lạc đường tới Tuyền Hồ, chẳng kịp thanh minh gì đã bị giết chết, khi ấy mọi người mới biết được tình hình nghiêm trọng,
Chuyện này để lại ấn tượng rất sâu sắc cho lão, vì vậy lão mới cho rằng bên dưới Tuyền Hồ có thứ gì đó làm chủ nhân rất để tâm. Tuyền Hồ nằm phía sau Lưu Ly hành cung, nếu muốn đi tới đó thì phải xuyên qua chiến trường. Nhưng để tránh bị phát hiện, hai người cố ý đi đường vòng. Cùng lúc đó, phía Tiểu Hắc cũng truyền tới tin tức về Tuyền Hồ, bởi vì bọn họ tiến vào đảo Lưu Ly bằng nhiều hướng khác nhau, cho nên nhóm Tiểu Hắc đã sớm phát hiện ra sự tồn tại của Tuyền Hồ.
/731
|