Hắc Thiên thì thào, cũng cảm thấy uy áp thần cảnh này có chút quen thuộc, sự tỉnh táo trên mặt cuối cùng cũng bị vẻ khiếp sợ thay thế. Trong toàn bộ đại lục Long Tường này, ông chỉ biết một vị cường giả thần cảnh, đó chính là viện trưởng Hàn Công. Nhưng hiển nhiên khí tức này không phải thuộc về Hàn Công, mà là một người hoàn toàn xa lạ.
Không chỉ một mình Hắc Thiên thấy khiếp sợ, cả đám người Phù Dung tiên tử cũng bị áp chế tới mức đứng im một chỗ, trên mặt tràn đầy sự kinh ngạc, bọn họ tranh đoạt hồi lâu, vậy mà bên cạnh vẫn có một vị cường giả Thần cảnh đang ẩn núp sao?
Du Tiểu Mặc kích động tới mức túm chặt cánh tay Lam Cầu, móng tay gần như bấm sâu vào thịt hắn, khí thế này là của Lăng Tiêu, cuối cùng thì y cũng chịu ra tay rồi.
Lam Cầu đưa mắt nhìn cánh tay đang bị tàn phía của mình, không nhịn được mà liếc mắt khinh bỉ, chẳng phải ngài đã sớm biết thực lực của Lăng Tiêu lão đại sao, còn kích động đến vậy, mà có kích động cũng đừng trút lên hắn chớ, tuy rằng không hề đau.
Trong mây mù dày đặc, xuất hiện một bóng người như ẩn như hiện.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, bóng người màu đen kia bước ra khỏi làn mây mù, lộ rõ khuôn mặt trước đám đông.
Vừa nhìn đã biết người này là người ngoài, đó là một nam nhân cực kỳ tuấn mỹ, giữa cặp lông mày đẹp đẽ kia là hoa văn hình một ngọn lửa màu tím, phảng phất như một vật sống, nhún nhảy giữa lông mày y, làm cho khuôn mặt tuấn mỹ kia được phủ thêm một sự quyến rũ tà mị, chỉ cần nhìn thấy một lần sẽ không bao giờ quên nổi.
Ngoài ra, bên tai phải của y còn đeo một chiếc hoa tai màu tím…
Nam nhân mặc cẩm bào màu đen, nhưng phong thái lạnh lùng khát máu, tuyệt đối không có ai chỉ vì y đẹp mà dám mơ tưởng đến mỹ mạo ấy, có điều con mắt màu đen kia lại khiến người ta cảm thấy ý cười như có như không, nhìn chỉnh thể khí chất thì rất cân đối, nhưng lại khiến người ta cảm thấy kỳ lạ.
Lăng Tiêu ở trước mắt là một Lăng Tiêu mà Du Tiểu Mặc chưa bao giờ nhìn thấy.
Sau khi thấy Lăng Tiêu xuất hiện, Du Tiểu Mặc liền che miệng, vẻ mặt khó mà tin nổi.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Lăng Tiêu mặc trang phục màu đen, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy ký hiệu hình ngọn lửa giữa lông mày, mị lực còn đáng sợ hơn trước, làm hắn nhìn thấy mà xấu hổ tới mức tim cứ đập mãi.
“Đại nhân… Vẫn luôn… Anh tuấn như vậy sao?”
Lam Cầu vừa do dự vừa đố kỵ, hắn là một người rất yêu cái đẹp, nhưng điều kiện bẩm sinh của hắn chưa đủ, cho nên mỗi lần nhìn thấy nam nhân nào đẹp trai hơn mình, hắn sẽ vô thức đố kỵ với đối phương.
Khi còn sống ở thâm sơn, hắn đã từng giết chết không biết bao nhiêu kẻ đã đẹp trai mà còn dám xông vào địa bàn của hắn.
Khóe miệng Du Tiểu Mặc giật giật, cũng đoán được đại khái.
Hắn nói: “Không, bình thường ảnh không có lẳng lơ như vậy.”
Lam Cầu: “…”
Xà Cầu: “…” Có thể nói ra mấy lời này sao? Nếu bị đại nhân nghe thấy ngươi nhất định sẽ phải chết.
Ngừng một lúc, Du Tiểu Mặc lại nói: “Mấy lời này các ngươi nghe hiểu là được rồi, nhớ đừng có nói cho Lăng Tiêu đó nha.”
Hai người: “…”
U Minh Hải Yêu bị ép hiện nguyên hình, sau khi cảm giác được khí thế của cường giả Thần cảnh này, sắc mặt thay đổi, bởi vì Lăng Tiêu thay đổi khí tức một chút, cho nên cả hắn và Đông Thần đều chỉ cảm giác như thể đã nhìn thấy người này ở đâu đó rồi.
Lúc này U Minh Hải Yêu quyết định, hắn sẽ bỏ qua nguyên tố chi tâm, nhưng Lăng Tiêu lại không muốn bỏ qua cho chúng, y đã sớm có sát tâm.
Thời điểm U Minh Hải Yêu ném nguyên tố chi tâm đi, Lăng Tiêu không đuổi theo nó, y tiếp tục đi về phía hai kẻ kia, bóng dáng vốn đứng im bỗng biến mất ngay tại chỗ.
Lúc này, Lăng Tiêu dứt khoát khóa chặt cả hai lại, không để cho chúng có cơ hội bỏ chạy như lần trước.
Cả U Minh Hải Yêu và Đông Thần đều rùng mình.
Bọn hắn kinh hãi nhận ra, người nam nhân này muốn giết chúng, vì sao chứ?
Cả hai đều không thể hiểu nổi, nếu như là vì nguyên tố chi tâm, thế thì không cần thiết, hơn nữa rõ ràng là thực lực của y cao hơn tất cả mọi người ở đây, cho dù một mình y cũng có thể xử lý hết đám người này, nhưng y không hề, ngược lại còn xuất hiện ở một giây cuối cùng, tại sao?
Một đống câu hỏi cứ vang lên trong đầu, nhưng… Đông Thần nhìn qua nam nhân, chân mày nhíu chặt, gã cảm giác mình đã từng gặp người nam nhân này ở đâu đó, nhưng sao gã chưa hề thấy mặt y, chắc chắn gã không thể quên được khuôn mặt này, nhưng mà, thân hình của y cũng quen lắm, giống như…
Dường như đã nghĩ ra điều gì, hai mắt Đông Thần trợn tròn, chẳng lẽ là nam nhân kia?
Lăng Tiêu nheo mắt lại, y thu hết nét mặt của Đông Thần vào trong đáy mặt, bị phát hiện ra rồi hả.
Lăng Tiêu không có ý định cho đối phương cơ hội mở miệng, y bước về phía trước một bước, dưới chân lập tức hiện lên ngọn lửa màu đỏ, chỉ một giây sau, bóng y ẩn hiện như quỷ mị, chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện bên cạnh Đông Thần, cú đấm mang theo ngọn lửa màu đó xé đôi không khí, chuẩn bị đánh thẳng vào đầu gã.
Sức mạnh và tốc độ kinh khủng bày ra trong thoáng chốc, đồng tử của Đông Thần đột nhiên co lại, nhưng đã không kịp làm gì, gã chỉ có thể né tránh theo bản năng, cơ thể nghiêng về phía sau, cố gắng tránh khỏi cú đấm của y, có điều gã chỉ tránh được một nửa.
Xung quanh nắm đấm còn mang theo lửa và sức mạnh, đánh thẳng vào đầu gã, sau khi cảm giác choáng váng trôi qua, suy nghĩ của gã mãi mãi dừng lại ở giây phút này.
Có thể nói đầu chính là nhược điểm của bất cứ ai, dù người đó có lợi lại thế nào cũng không thể luyện cho đầu cứng đến nỗi đao thương bất nhập.
Lăng Tiêu hừ một tiếng, bởi vì cái gọi là tranh thủ lúc ngươi bệnh đòi mạng của ngươi, đương nhiên y sẽ không bỏ qua cơ hội này, cú đấm kế tiếp phá vỡ phòng ngự mà Đông Thần mới tạo ra, chuẩn bị đập trúng đầu gã.
Cú đấm này vẫn có một ngọn lửa quấn quanh, nhưng màu sắc của lửa đã thay đổi, không phải đỏ cũng chẳng phải tím, như thể hai loại màu sắc dung hợp mà thành, tuyệt đối là ngọn lửa mạnh nhất từ xưa đến nay, cho dù Đông Thần là cường giả đế cảnh, cho dù lực phòng ngự của y không giống bình thường, nhưng đầu cũng bị đập nát.
Một tiếng “Ầm” vang lên, một đống óc đỏ tươi nổ tung bắn khắp nơi như pháo hoa, cơ thể Đông Thần rơi xuống.
“A a a!!! Ta muốn giết ngươi!” Tiếng gào giận giữ của U Minh Hải Yêu đồng thời vang lên, lửa giận hừng hực như muốn đốt cháy mọi thứ, cảm giác tận mắt nhìn thấy người khế ước mình bị giết chết, loại cảm giác này gần như đã khiến hắn phát điên, nhưng một giây sau, hắn đột nhiên hộc máu, cơ thể lung lay như sắp đổ.
Vì quan hệ giữa hai người là khế ước bản mệnh, tính mạnh gần như dính liền vào nhau.
Đông Thần vừa chết, hắn cũng bị khế ước cắn trả, tu vi tụt xuống cấp chín.
“Giết ta?” Lăng Tiêu cười cợt như thể nghe được chuyện gì vui lắm, “Chỉ với tu vi hiện tại của ngươi, cũng đòi giết ta?”
Hai mắt U Minh Hải Yêu đỏ thẫm, trong mắt cũng lộ ra sát ý dữ tợn, “Ngươi chớ đắc ý, chúng ta đã báo cáo chuyện của các ngươi cho cấp trên rồi, nhanh thôi, họ sẽ phái người mạnh hơn ngươi đến, lúc ấy chính là ngày dỗ của các ngươi!”
Nói xong, cơ thể của hắn đột nhiên phồng lên, đây là khởi điểm của việc tự bạo.
Mọi người hốt khoảng, rối rít lui về phía sau, tuy rằng tu vi của hắn đã giảm, nhưng uy lực khi tự bạo cũng đủ để làm cường giả Đế cảnh như họ bị thương.
Ánh mắt Lăng Tiêu toàn một màu lãnh lẽo, ngọn lửa trên tay y nhanh chóng quấn lên thân thể U Minh Hải Yêu, trước khi hắn kịp tự bạo, ngọn lửa đã tiến vào trong cơ thể hắn, mấy giây kế tiếp, động tác tự bạo ngừng lại, cơ thể U Minh Hải Yêu rơi xuống biển cùng với Đông Thần.
Hai gã cường giả cấp mười, lại bị một nam nhân bí ẩn giết chết nhanh như vậy.
Tất cả những người có mặt đều dùng ánh mắt kiêng kỵ nhìn y.
Lăng Tiêu không để ý tới bọn họ, y ngửa tay kéo nguyên tố chi tâm lại, nguyên tố chi tâm chỉ giãy dụa trong chốc lát liền yên lặng nằm im trong tay y.
Làm xong chuyện này, ánh mắt Lăng Tiêu nhìn về phía lão tổ Sài gia.
Phát hiện ra ánh mắt của đối phương, lão tổ Sài gia bỗng cảm thấy da đầu tê dại, lão không hề biết nam nhân này, vì sao y lại nhìn mình?
Lăng Tiêu nheo mắt, nở nụ cười: “Vị Sài gia kia, ta cho ngươi một cơ hội, chỉ cần ngươi có thể tiếp được một chiêu của ta, ta sẽ tha cho ngươi.”
“Vì sao? Hình như giữa ta và các hạ không có thù cũng chẳng có oán.” Lão tổ Sài gia cố nén cơn giận, đã nhiều năm rồi lão chưa từng gặp phải chuyện thế này, nếu không phải thực lực của đối phương cao hơn lão, chắc chắn lão sẽ giết y ngay lập tức.
Lăng Tiêu bóp bóp nguyên tố chi tâm, thờ ơ liếc nhìn lão, rồi cười ha hả: “Ngươi và ta thì không có thù, nhưng mà… Phu nhân của ta không thích ngươi.”
Phu nhân nào đó bị mang ra làm cái cớ: “…”
Lúc này lão tổ Sài gia sầm mặt lại.
Lăng Tiêu nói, “Một câu, nhận hay không?”
Lão tổ Sài gia nào còn lựa chọn khác, bởi vì nếu không tiếp, đối phương sẽ thẳng tay đánh chết lão. Lão tổ Sài gia thẳng thắn dùng hành động đáp lại y, khí thế toàn thân phóng đại, nhanh chóng dựng lên phòng ngự.
Lăng Tiêu chuyển nguyên tố chi tâm qua tay trái, tay phải giơ lên cao, nơi lòng bàn tay y bỗng phát ra tiếng vang “Xì xì…, ngọn lửa màu đỏ phun ra như núi lửa, chỉ trong giây lát đã hình thành một quả cầu lửa thật lớn.
Nhưng vẫn chưa chấm dứt, hỏa cầu còn ra sức lan rộng lơn, một tiếng kêu sắc sảo truyền ra từ bên trong hỏa cầu, một giây sau, đôi cánh lửa bỗng nhiên mở rộng ra hai bên, một con Phượng Hoàng xuất hiện trước mặt mọi người, khí tức làm người ta run rẩy.
Nhìn hình ảnh này này, đồng tử của Hồng Vân bỗng co lại, “Đây là… Khí tức của viễn cổ Yêu Hoàng?”
Không chỉ một mình Hắc Thiên thấy khiếp sợ, cả đám người Phù Dung tiên tử cũng bị áp chế tới mức đứng im một chỗ, trên mặt tràn đầy sự kinh ngạc, bọn họ tranh đoạt hồi lâu, vậy mà bên cạnh vẫn có một vị cường giả Thần cảnh đang ẩn núp sao?
Du Tiểu Mặc kích động tới mức túm chặt cánh tay Lam Cầu, móng tay gần như bấm sâu vào thịt hắn, khí thế này là của Lăng Tiêu, cuối cùng thì y cũng chịu ra tay rồi.
Lam Cầu đưa mắt nhìn cánh tay đang bị tàn phía của mình, không nhịn được mà liếc mắt khinh bỉ, chẳng phải ngài đã sớm biết thực lực của Lăng Tiêu lão đại sao, còn kích động đến vậy, mà có kích động cũng đừng trút lên hắn chớ, tuy rằng không hề đau.
Trong mây mù dày đặc, xuất hiện một bóng người như ẩn như hiện.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, bóng người màu đen kia bước ra khỏi làn mây mù, lộ rõ khuôn mặt trước đám đông.
Vừa nhìn đã biết người này là người ngoài, đó là một nam nhân cực kỳ tuấn mỹ, giữa cặp lông mày đẹp đẽ kia là hoa văn hình một ngọn lửa màu tím, phảng phất như một vật sống, nhún nhảy giữa lông mày y, làm cho khuôn mặt tuấn mỹ kia được phủ thêm một sự quyến rũ tà mị, chỉ cần nhìn thấy một lần sẽ không bao giờ quên nổi.
Ngoài ra, bên tai phải của y còn đeo một chiếc hoa tai màu tím…
Nam nhân mặc cẩm bào màu đen, nhưng phong thái lạnh lùng khát máu, tuyệt đối không có ai chỉ vì y đẹp mà dám mơ tưởng đến mỹ mạo ấy, có điều con mắt màu đen kia lại khiến người ta cảm thấy ý cười như có như không, nhìn chỉnh thể khí chất thì rất cân đối, nhưng lại khiến người ta cảm thấy kỳ lạ.
Lăng Tiêu ở trước mắt là một Lăng Tiêu mà Du Tiểu Mặc chưa bao giờ nhìn thấy.
Sau khi thấy Lăng Tiêu xuất hiện, Du Tiểu Mặc liền che miệng, vẻ mặt khó mà tin nổi.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Lăng Tiêu mặc trang phục màu đen, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy ký hiệu hình ngọn lửa giữa lông mày, mị lực còn đáng sợ hơn trước, làm hắn nhìn thấy mà xấu hổ tới mức tim cứ đập mãi.
“Đại nhân… Vẫn luôn… Anh tuấn như vậy sao?”
Lam Cầu vừa do dự vừa đố kỵ, hắn là một người rất yêu cái đẹp, nhưng điều kiện bẩm sinh của hắn chưa đủ, cho nên mỗi lần nhìn thấy nam nhân nào đẹp trai hơn mình, hắn sẽ vô thức đố kỵ với đối phương.
Khi còn sống ở thâm sơn, hắn đã từng giết chết không biết bao nhiêu kẻ đã đẹp trai mà còn dám xông vào địa bàn của hắn.
Khóe miệng Du Tiểu Mặc giật giật, cũng đoán được đại khái.
Hắn nói: “Không, bình thường ảnh không có lẳng lơ như vậy.”
Lam Cầu: “…”
Xà Cầu: “…” Có thể nói ra mấy lời này sao? Nếu bị đại nhân nghe thấy ngươi nhất định sẽ phải chết.
Ngừng một lúc, Du Tiểu Mặc lại nói: “Mấy lời này các ngươi nghe hiểu là được rồi, nhớ đừng có nói cho Lăng Tiêu đó nha.”
Hai người: “…”
U Minh Hải Yêu bị ép hiện nguyên hình, sau khi cảm giác được khí thế của cường giả Thần cảnh này, sắc mặt thay đổi, bởi vì Lăng Tiêu thay đổi khí tức một chút, cho nên cả hắn và Đông Thần đều chỉ cảm giác như thể đã nhìn thấy người này ở đâu đó rồi.
Lúc này U Minh Hải Yêu quyết định, hắn sẽ bỏ qua nguyên tố chi tâm, nhưng Lăng Tiêu lại không muốn bỏ qua cho chúng, y đã sớm có sát tâm.
Thời điểm U Minh Hải Yêu ném nguyên tố chi tâm đi, Lăng Tiêu không đuổi theo nó, y tiếp tục đi về phía hai kẻ kia, bóng dáng vốn đứng im bỗng biến mất ngay tại chỗ.
Lúc này, Lăng Tiêu dứt khoát khóa chặt cả hai lại, không để cho chúng có cơ hội bỏ chạy như lần trước.
Cả U Minh Hải Yêu và Đông Thần đều rùng mình.
Bọn hắn kinh hãi nhận ra, người nam nhân này muốn giết chúng, vì sao chứ?
Cả hai đều không thể hiểu nổi, nếu như là vì nguyên tố chi tâm, thế thì không cần thiết, hơn nữa rõ ràng là thực lực của y cao hơn tất cả mọi người ở đây, cho dù một mình y cũng có thể xử lý hết đám người này, nhưng y không hề, ngược lại còn xuất hiện ở một giây cuối cùng, tại sao?
Một đống câu hỏi cứ vang lên trong đầu, nhưng… Đông Thần nhìn qua nam nhân, chân mày nhíu chặt, gã cảm giác mình đã từng gặp người nam nhân này ở đâu đó, nhưng sao gã chưa hề thấy mặt y, chắc chắn gã không thể quên được khuôn mặt này, nhưng mà, thân hình của y cũng quen lắm, giống như…
Dường như đã nghĩ ra điều gì, hai mắt Đông Thần trợn tròn, chẳng lẽ là nam nhân kia?
Lăng Tiêu nheo mắt lại, y thu hết nét mặt của Đông Thần vào trong đáy mặt, bị phát hiện ra rồi hả.
Lăng Tiêu không có ý định cho đối phương cơ hội mở miệng, y bước về phía trước một bước, dưới chân lập tức hiện lên ngọn lửa màu đỏ, chỉ một giây sau, bóng y ẩn hiện như quỷ mị, chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện bên cạnh Đông Thần, cú đấm mang theo ngọn lửa màu đó xé đôi không khí, chuẩn bị đánh thẳng vào đầu gã.
Sức mạnh và tốc độ kinh khủng bày ra trong thoáng chốc, đồng tử của Đông Thần đột nhiên co lại, nhưng đã không kịp làm gì, gã chỉ có thể né tránh theo bản năng, cơ thể nghiêng về phía sau, cố gắng tránh khỏi cú đấm của y, có điều gã chỉ tránh được một nửa.
Xung quanh nắm đấm còn mang theo lửa và sức mạnh, đánh thẳng vào đầu gã, sau khi cảm giác choáng váng trôi qua, suy nghĩ của gã mãi mãi dừng lại ở giây phút này.
Có thể nói đầu chính là nhược điểm của bất cứ ai, dù người đó có lợi lại thế nào cũng không thể luyện cho đầu cứng đến nỗi đao thương bất nhập.
Lăng Tiêu hừ một tiếng, bởi vì cái gọi là tranh thủ lúc ngươi bệnh đòi mạng của ngươi, đương nhiên y sẽ không bỏ qua cơ hội này, cú đấm kế tiếp phá vỡ phòng ngự mà Đông Thần mới tạo ra, chuẩn bị đập trúng đầu gã.
Cú đấm này vẫn có một ngọn lửa quấn quanh, nhưng màu sắc của lửa đã thay đổi, không phải đỏ cũng chẳng phải tím, như thể hai loại màu sắc dung hợp mà thành, tuyệt đối là ngọn lửa mạnh nhất từ xưa đến nay, cho dù Đông Thần là cường giả đế cảnh, cho dù lực phòng ngự của y không giống bình thường, nhưng đầu cũng bị đập nát.
Một tiếng “Ầm” vang lên, một đống óc đỏ tươi nổ tung bắn khắp nơi như pháo hoa, cơ thể Đông Thần rơi xuống.
“A a a!!! Ta muốn giết ngươi!” Tiếng gào giận giữ của U Minh Hải Yêu đồng thời vang lên, lửa giận hừng hực như muốn đốt cháy mọi thứ, cảm giác tận mắt nhìn thấy người khế ước mình bị giết chết, loại cảm giác này gần như đã khiến hắn phát điên, nhưng một giây sau, hắn đột nhiên hộc máu, cơ thể lung lay như sắp đổ.
Vì quan hệ giữa hai người là khế ước bản mệnh, tính mạnh gần như dính liền vào nhau.
Đông Thần vừa chết, hắn cũng bị khế ước cắn trả, tu vi tụt xuống cấp chín.
“Giết ta?” Lăng Tiêu cười cợt như thể nghe được chuyện gì vui lắm, “Chỉ với tu vi hiện tại của ngươi, cũng đòi giết ta?”
Hai mắt U Minh Hải Yêu đỏ thẫm, trong mắt cũng lộ ra sát ý dữ tợn, “Ngươi chớ đắc ý, chúng ta đã báo cáo chuyện của các ngươi cho cấp trên rồi, nhanh thôi, họ sẽ phái người mạnh hơn ngươi đến, lúc ấy chính là ngày dỗ của các ngươi!”
Nói xong, cơ thể của hắn đột nhiên phồng lên, đây là khởi điểm của việc tự bạo.
Mọi người hốt khoảng, rối rít lui về phía sau, tuy rằng tu vi của hắn đã giảm, nhưng uy lực khi tự bạo cũng đủ để làm cường giả Đế cảnh như họ bị thương.
Ánh mắt Lăng Tiêu toàn một màu lãnh lẽo, ngọn lửa trên tay y nhanh chóng quấn lên thân thể U Minh Hải Yêu, trước khi hắn kịp tự bạo, ngọn lửa đã tiến vào trong cơ thể hắn, mấy giây kế tiếp, động tác tự bạo ngừng lại, cơ thể U Minh Hải Yêu rơi xuống biển cùng với Đông Thần.
Hai gã cường giả cấp mười, lại bị một nam nhân bí ẩn giết chết nhanh như vậy.
Tất cả những người có mặt đều dùng ánh mắt kiêng kỵ nhìn y.
Lăng Tiêu không để ý tới bọn họ, y ngửa tay kéo nguyên tố chi tâm lại, nguyên tố chi tâm chỉ giãy dụa trong chốc lát liền yên lặng nằm im trong tay y.
Làm xong chuyện này, ánh mắt Lăng Tiêu nhìn về phía lão tổ Sài gia.
Phát hiện ra ánh mắt của đối phương, lão tổ Sài gia bỗng cảm thấy da đầu tê dại, lão không hề biết nam nhân này, vì sao y lại nhìn mình?
Lăng Tiêu nheo mắt, nở nụ cười: “Vị Sài gia kia, ta cho ngươi một cơ hội, chỉ cần ngươi có thể tiếp được một chiêu của ta, ta sẽ tha cho ngươi.”
“Vì sao? Hình như giữa ta và các hạ không có thù cũng chẳng có oán.” Lão tổ Sài gia cố nén cơn giận, đã nhiều năm rồi lão chưa từng gặp phải chuyện thế này, nếu không phải thực lực của đối phương cao hơn lão, chắc chắn lão sẽ giết y ngay lập tức.
Lăng Tiêu bóp bóp nguyên tố chi tâm, thờ ơ liếc nhìn lão, rồi cười ha hả: “Ngươi và ta thì không có thù, nhưng mà… Phu nhân của ta không thích ngươi.”
Phu nhân nào đó bị mang ra làm cái cớ: “…”
Lúc này lão tổ Sài gia sầm mặt lại.
Lăng Tiêu nói, “Một câu, nhận hay không?”
Lão tổ Sài gia nào còn lựa chọn khác, bởi vì nếu không tiếp, đối phương sẽ thẳng tay đánh chết lão. Lão tổ Sài gia thẳng thắn dùng hành động đáp lại y, khí thế toàn thân phóng đại, nhanh chóng dựng lên phòng ngự.
Lăng Tiêu chuyển nguyên tố chi tâm qua tay trái, tay phải giơ lên cao, nơi lòng bàn tay y bỗng phát ra tiếng vang “Xì xì…, ngọn lửa màu đỏ phun ra như núi lửa, chỉ trong giây lát đã hình thành một quả cầu lửa thật lớn.
Nhưng vẫn chưa chấm dứt, hỏa cầu còn ra sức lan rộng lơn, một tiếng kêu sắc sảo truyền ra từ bên trong hỏa cầu, một giây sau, đôi cánh lửa bỗng nhiên mở rộng ra hai bên, một con Phượng Hoàng xuất hiện trước mặt mọi người, khí tức làm người ta run rẩy.
Nhìn hình ảnh này này, đồng tử của Hồng Vân bỗng co lại, “Đây là… Khí tức của viễn cổ Yêu Hoàng?”
/731
|