�
Đây là lần đầu tiên Đoàn Kỳ Thiên kinh ngạc, và cũng là lần đầu tiên bị đối phương làm cho á khẩu nói không lên lời, vậy mà lão chỉ có thể cố gắng dìm sự bực bội trong lòng xuống, đúng là làm người ta khó chịu tới cực điểm.
“Sư phụ đừng giận, tính Lăng Tiêu thế đó, ngài đừng để ý tới hắn.” Du Tiểu Mặc vội vàng xuống nước, chỉ sợ lão đầu trút hết cơn giận lên người hắn, như thế thì xui xẻo lắm.
Đoàn Kỳ Thiên không thèm nể nang gì, lão lấy ra một thứ, giận dữ ném cho hắn, rồi lại còn phẫn nộ nói một câu: “Cầm lấy!”
Du Tiểu Mặc cuối quít đỡ món đồ kia, hắn phát hiện lão đầu ném cho mình một chiếc ngọc giản, hơn nữa ngọc giản này không hề giống với cái mà hắn đã mua ở Tiên Cơ Lầu, đỏ rực một màu, vô thức hỏi: “Sư phụ, đây là cái gì?”
“Ngươi không có mắt à?” Đoàn Kỳ Thiên hậm hực.
Khóe mắt Du Tiểu Mặc giật giật, hắn biết mà, lão đầu bị Lăng Tiêu chọc giận thì người xui xẻo nhất vẫn là hắn, đương nhiên hắn biết đây là ngọc giản chứ, cái hắn hỏi là thứ đồ bên trong kìa.
“Không phải là vi sư đưa cho ngươi.” Ngoài dự kiến, Đoàn Kỳ Thiên phủ nhận.
“Không phải sư phụ cho con hả? Vậy là ai?” Du Tiểu Mặc kinh ngạc hỏi.
“Là quyết định sau khi vi sư thương lượng với Hắc Thiên.”
Đoàn Kỳ Thiên kinh ngạc, “Vậy thì vì sao?”
Đoàn Kỳ Thiên giải thích: “Chính là vì nam nhân của ngươi đã nói, học viện Đạo Tâm có được nguyên tố chi tâm là nhờ các ngươi, không thể phủ nhận được điều này, cho nên vì đáp tạ các ngươi, và còn đền bù tổn thất ba phần linh tinh bị mất kia nữa, Hắc Thiên đã thương lượng với ta, quyết định đưa ngọc giản này cho các ngươi.”
Nhờ sự nhắc nhở của lão đầu, Du Tiểu Mặc mới nhớ ra.
Cuối cùng vẫn chưa lấy lại được ba phần linh tinh, tuy rằng một trong hai kẻ kia đã bị đại trưởng lão đánh bại, nhưng linh tinh không có trên người gã, mà là trên người gã trung niên tên Mục Thân kia.
Mấy ngày nay hắn luôn lo lắng cho Lăng Tiêu, nên quên béng chuyện này.
“Bên trong ngọc giản này là thứ gì?” Du Tiểu Mặc nhìn ngọc giản trong tay, có thể trở thành món đồ mà lão đầu và đại trưởng lão quyết định lấy ra để đền bù tổn thất, chắc chắn sẽ không phải đồ bình thường.
Đoàn Kỳ Thiên nói: “Ngọc giản này không phải là ngọc giản thông thường, nói nghiêm chỉnh thì, nó là một loại ngọc giản bị cấm chế, rất hiếm thấy, bình thường nếu ai đó quyết định đặt cấm chế lên ngọc giản, thì thứ bên trong đều cực kỳ quý giá, ta và Hắc Thiên đã từng thử, nhưng với thực lực của chúng ta không thể phá được cấm chế đặt trên ngọc giản, cho nên có thể khẳng định, người đặt cấm chế này, tuyệt đối là một đan sư cấp mười một hoặc mười hai.”
Du Tiểu Mặc hít một hơi.
Món đồ của cường giả Thần cảnh hoặc Thánh cảnh, hẳn là có thể so sánh với nguyên tố chi tâm luôn ấy.
Nhưng mà…
“Sư phụ, theo ý của ngài, cả ngài và đại trưởng lão đều không biết bên trong là thứ gì, chỉ biết là một thứ rất quý giá?”
Trên mặt Đoàn Kỳ Thiên hiện lên một chút ngại ngùng, nhưng lão vẫn ưỡn ngực, hùng hồn xác nhận: “Đúng thế!”
Khóe miệng Du Tiểu Mặc giật giật, vậy mà ngài cũng nói được.
Nếu như là cấm chế mà cường giả Thánh cảnh đặt, vậy thì tới Lăng Tiêu cũng không phá được, chẳng phải ngọc giản trên tay hắn sẽ biến thành một núi vàng chỉ được nhìn chứ không được dùng hả?
“Đúng rồi, sư phụ, vì sao sư phụ lại kết luận là đan sư?” Du Tiểu Mặc tò mò hỏi, hắn vừa nghĩ tới vấn đề này.
“Bởi vì vi sư và Hắc thiên tìm thấy ngọc giản này ở một động phủ cổ tồn tại ít nhất là mười vạn năm trở nên, đồ vật trong động phủ kia toàn là linh đan và linh thảo, còn có một vài bản công pháp và kỹ pháp liên quan đến linh hồn, rất rõ ràng, chủ nhân của động phủ phải là một đan sư.” Đoàn Kỳ Thiên nói.
“Hóa ra là thế.”
“Nhận đi.” Lăng Tiêu im lặng không nói gì nãy giờ bỗng nhiên ném qua một câu.
Du Tiểu Mặc nhận chiếc ngọc giản không hề do dự, lời Lăng Tiêu nói không bao giờ sai mà.
Đoàn Kỳ Thiên lại khó chịu, tiểu đồ đệ mà lão phải vất vả lắm mới thu được lại đi nghe lời người khác răm rắp, lão có cảm giác đồ đệ của mình bị người ta cướp mất.
“Sư phụ, sư phụ làm sao thế?” Du Tiểu Mặc vừa ngẩng đầu đã thấy lão đầu mang cái vẻ mặt “Ta không vui chút nào, ngươi nhanh tới dỗ dành ta đi” để nhìn hắn, hết hồn à nha, lão đầu lại lên cơn gì đó, nhưng mà hắn không dám hỏi ra miệng.
“Ngươi đi ra ngoài cho ta.” Nói xong cũng chẳng thèm quan tâm hắn có đồng ý hai không, quay người đi ra khỏi phòng trước.
“Em đi ra ngoài một chút, đợi lát nữa sẽ trở lại liền.” Du Tiểu Mặc nói với Lăng Tiêu sau đó đuổi theo, lão đầu đang đứng bên ngoài chờ hắn, vừa nhìn thấy hắn ló đầu ra đã mắng một câu “Chậm rề rề”.
Du Tiểu Mặc tự động gạt bỏ mấy câu như thế này, “Sư phụ, ngài gọi con ra có chuyện gì thế?”
Đoàn Kỳ Thiên hơi do dự, “Quyển công pháp song tu vi sư đưa cho ngươi lần trước đấy, có phải ngươi đã tu luyện với hắn hay không?”
Du Tiểu Mặc đỏ mặt, “Dạ…”
Đoàn Kỳ Thiên lại hỏi: “Thế ngươi ở trên hay hắn ở trên?”
Du Tiểu Mặc không nói nổi thành lời.
Mà cũng không cần hắn phải trả lời, Đoàn Kỳ Thiên đã đoán ra đáp án ngay, sắc mặt lại khó coi hơn, “Đúng là vô dụng, đường đường nam tử hán, ngươi không thể leo lên trên được sao?”
Sư phụ, ngài cho rằng đồ nhi không muốn sao, chỉ là độ khó của kỹ thuật này quá cao, mà giá trị vũ lực của đồ nhi lại quá thấp.
Du Tiểu Mặc âm thầm ai oán, hắn nhớ lại cơ hội mà Lăng Tiêu đã cho hắn lần trước, kết quả là hắn còn chẳng có dũng khí để phản công luôn, cuối cùng chân còn mềm nhũn, nhưng mà có đánh chết hắn cũng không kể cho lão đầu nghe đâu.
Thấy hắn không nói lời nào, Đoàn Kỳ Thiên cảm thấy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lấy một cái bình nhỏ ra, hậm hực nói: “Cầm lấy.”
Du Tiểu Mặc đưa tay ra nhận, “Đây là cái gì?”
Đoàn Kỳ Thiên hừ một cái, “Đây là một loại linh đan tên là Cổ Tâm đan mà vi sư nghiên cứu được, ngươi chỉ cần cho hắn ăn viên linh đan này, vi sư cam đoan tâm nguyện ngươi có thể thành công, cơ hội chỉ có một lần, tự ngươi nắm chắc, vi sư đi đây.”
Nói xong lão đi thật.
Du Tiểu Mặc nhìn Cổ Tâm Đan trên tay mà sững sờ mãi, thực ra hắn chẳng có tâm nguyện gì, hơn nữa, nếu thật sự cho Lăng Tiêu ăn cái thứ này ấy, hắn có cảm giác người xui xẻo cuối cùng vẫn là hắn thôi, tốt nhất là đừng có thử.
Du Tiểu Mặc trịnh trọng thu Cổ Tâm Đan lại, hắn quyết định phải giấu kỹ viên linh đan này đi, tuyệt đối không thể để Lăng Tiêu phát hiện.
“Em còn đứng đó làm gì?” Tiếng Lăng Tiêu bỗng vang lên bên tai.
Du Tiểu Mặc sợ tới mức la lên, quay đầu lại đã thấy Lăng Tiêu đang đứng sau lưng hắn, không biết đã đứng đó được bao lâu rồi, “Anh anh anh… Sao anh lại ra đây làm gì?”
Lăng Tiêu nheo mắt, “Sao, ta không thể ra à?”
Du Tiểu Mặc gượng cười, “Đương nhiên là không phải.”
Lăng Tiêu hừ một tiếng, quay người trở về phòng.
Du Tiểu Mặc vội vàng đi theo.
Đúng lúc nào, Lăng Tiêu đột nhiên xoay người, ánh mắt mang theo ý cười như có như không nhìn hắn, chế nhạo: “Đúng rồi, lúc nào muốn dùng viên Cổ Tâm Đan kia, nhớ rõ nói cho ta biết một tiếng, ta rất chờ mong.”
Du Tiểu Mặc: “…”
Quả nhiên đã bị nghe hết.
Hai người đi vào trong phòng, Lăng Tiêu xòe tay về phía hắn, “Đem ngọc giản kia ra cho ta xem một chút.”
Du Tiểu Mặc đưa ngọc giản cho y không hề chần chừ, hắn cũng muốn biết liệu Lăng Tiêu có thể phá bỏ cấm chế kia không, nếu như có thể, vậy thì sẽ biết được món đồ bên trong là gì rồi.
Lăng Tiêu dùng ngón cái và ngón trỏ ma sát ngọc giản vài cái, trong ánh mắt chờ mong của Du Tiểu Mặc, y nói: “Sư phụ em nói không sai, bên trên ngọc giản này có mấy loại cấm chế rất mạnh.”
“Mấy loại?” Du Tiểu Mặc la lên, hắn còn tưởng chỉ có một chứ.
“Đúng, là mấy loại cấm chế, bản thân những cấm chế này không mạnh lắm, nhưng nếu chồng lên nhau, sẽ biến thành một loại cấm chế rất mạnh, kiểu cấm chế thế này rất khó giải, bởi vì chỉ cần phạm sai lầm trong khâu nào đó, ngọc giản này sẽ lập tức hóa thành bụi, đoán sơ sơ thì, chủ nhân của ngọc giản này có thể là một đan sư cấp mười hai.” Lăng Tiêu nói.
“Nghiêm khắc quá vậy, nếu không giải được thì phải làm sao đây?” Mong muốn tìm kho báu của Du Tiểu Mặc lại bị đả kích.
“Cái này thì chưa chắc.” Lăng Tiêu cười nói.
Du Tiểu Mặc thấy cái vẻ mặt đã tính trước của y, ánh mắt sáng lên, “Chẳng lẽ anh có cách rồi hả?”
Lăng Tiêu nói, “Nếu trước ngày hôm nay, có lẽ ta đã không có cách nào, nhưng giờ khác rồi, chờ tới khi ta chuyển hóa tu vi của kẻ kia thành công, ta sẽ có cách.”
Du Tiểu Mặc đã hiểu, xem ra vẫn liên quan tới tu vi, “Vậy phải đợi bao lâu?”
Lăng Tiêu ước chừng, “Ba tháng.”
“Lâu thế!” Du Tiểu Mặc cảm thán, thực ra trước đây hắn còn tưởng rằng Lăng Tiêu đã xong hẳn rồi cơ, đột nhiên nhớ tới còn có việc này, “Thế rốt cục thì cái Huyết Tế Hiến Tế kia là gì?”
“Là một loại bí pháp của Kỳ Lân tộc, yên tâm đi, nếu không sử dụng được, ta sẽ không dùng, sở dĩ cần tới ba tháng là vì tu vi của ba kẻ kia rất cao, tu vi càng cao thì càng khó hấp thu, nếu muốn chuyển hóa hoàn toàn thì khá phiền toái, điều này rất bình thường.” Lăng Tiêu biết hắn đang lo lắng, liền an ủi.
Du Tiểu Mặc phải xác định y không lừa gạt nữa rồi mới chịu tin.
Sau hôm ấy, bọn họ bắt đầu chuẩn bị cho chuyến đi tới vị diện cao cấp, một vị diện tương đương với một không gian khác, cho nên có rất nhiều việc cần phải chuẩn bị, ví dụ như hành lang không gian.
Đây là lần đầu tiên Đoàn Kỳ Thiên kinh ngạc, và cũng là lần đầu tiên bị đối phương làm cho á khẩu nói không lên lời, vậy mà lão chỉ có thể cố gắng dìm sự bực bội trong lòng xuống, đúng là làm người ta khó chịu tới cực điểm.
“Sư phụ đừng giận, tính Lăng Tiêu thế đó, ngài đừng để ý tới hắn.” Du Tiểu Mặc vội vàng xuống nước, chỉ sợ lão đầu trút hết cơn giận lên người hắn, như thế thì xui xẻo lắm.
Đoàn Kỳ Thiên không thèm nể nang gì, lão lấy ra một thứ, giận dữ ném cho hắn, rồi lại còn phẫn nộ nói một câu: “Cầm lấy!”
Du Tiểu Mặc cuối quít đỡ món đồ kia, hắn phát hiện lão đầu ném cho mình một chiếc ngọc giản, hơn nữa ngọc giản này không hề giống với cái mà hắn đã mua ở Tiên Cơ Lầu, đỏ rực một màu, vô thức hỏi: “Sư phụ, đây là cái gì?”
“Ngươi không có mắt à?” Đoàn Kỳ Thiên hậm hực.
Khóe mắt Du Tiểu Mặc giật giật, hắn biết mà, lão đầu bị Lăng Tiêu chọc giận thì người xui xẻo nhất vẫn là hắn, đương nhiên hắn biết đây là ngọc giản chứ, cái hắn hỏi là thứ đồ bên trong kìa.
“Không phải là vi sư đưa cho ngươi.” Ngoài dự kiến, Đoàn Kỳ Thiên phủ nhận.
“Không phải sư phụ cho con hả? Vậy là ai?” Du Tiểu Mặc kinh ngạc hỏi.
“Là quyết định sau khi vi sư thương lượng với Hắc Thiên.”
Đoàn Kỳ Thiên kinh ngạc, “Vậy thì vì sao?”
Đoàn Kỳ Thiên giải thích: “Chính là vì nam nhân của ngươi đã nói, học viện Đạo Tâm có được nguyên tố chi tâm là nhờ các ngươi, không thể phủ nhận được điều này, cho nên vì đáp tạ các ngươi, và còn đền bù tổn thất ba phần linh tinh bị mất kia nữa, Hắc Thiên đã thương lượng với ta, quyết định đưa ngọc giản này cho các ngươi.”
Nhờ sự nhắc nhở của lão đầu, Du Tiểu Mặc mới nhớ ra.
Cuối cùng vẫn chưa lấy lại được ba phần linh tinh, tuy rằng một trong hai kẻ kia đã bị đại trưởng lão đánh bại, nhưng linh tinh không có trên người gã, mà là trên người gã trung niên tên Mục Thân kia.
Mấy ngày nay hắn luôn lo lắng cho Lăng Tiêu, nên quên béng chuyện này.
“Bên trong ngọc giản này là thứ gì?” Du Tiểu Mặc nhìn ngọc giản trong tay, có thể trở thành món đồ mà lão đầu và đại trưởng lão quyết định lấy ra để đền bù tổn thất, chắc chắn sẽ không phải đồ bình thường.
Đoàn Kỳ Thiên nói: “Ngọc giản này không phải là ngọc giản thông thường, nói nghiêm chỉnh thì, nó là một loại ngọc giản bị cấm chế, rất hiếm thấy, bình thường nếu ai đó quyết định đặt cấm chế lên ngọc giản, thì thứ bên trong đều cực kỳ quý giá, ta và Hắc Thiên đã từng thử, nhưng với thực lực của chúng ta không thể phá được cấm chế đặt trên ngọc giản, cho nên có thể khẳng định, người đặt cấm chế này, tuyệt đối là một đan sư cấp mười một hoặc mười hai.”
Du Tiểu Mặc hít một hơi.
Món đồ của cường giả Thần cảnh hoặc Thánh cảnh, hẳn là có thể so sánh với nguyên tố chi tâm luôn ấy.
Nhưng mà…
“Sư phụ, theo ý của ngài, cả ngài và đại trưởng lão đều không biết bên trong là thứ gì, chỉ biết là một thứ rất quý giá?”
Trên mặt Đoàn Kỳ Thiên hiện lên một chút ngại ngùng, nhưng lão vẫn ưỡn ngực, hùng hồn xác nhận: “Đúng thế!”
Khóe miệng Du Tiểu Mặc giật giật, vậy mà ngài cũng nói được.
Nếu như là cấm chế mà cường giả Thánh cảnh đặt, vậy thì tới Lăng Tiêu cũng không phá được, chẳng phải ngọc giản trên tay hắn sẽ biến thành một núi vàng chỉ được nhìn chứ không được dùng hả?
“Đúng rồi, sư phụ, vì sao sư phụ lại kết luận là đan sư?” Du Tiểu Mặc tò mò hỏi, hắn vừa nghĩ tới vấn đề này.
“Bởi vì vi sư và Hắc thiên tìm thấy ngọc giản này ở một động phủ cổ tồn tại ít nhất là mười vạn năm trở nên, đồ vật trong động phủ kia toàn là linh đan và linh thảo, còn có một vài bản công pháp và kỹ pháp liên quan đến linh hồn, rất rõ ràng, chủ nhân của động phủ phải là một đan sư.” Đoàn Kỳ Thiên nói.
“Hóa ra là thế.”
“Nhận đi.” Lăng Tiêu im lặng không nói gì nãy giờ bỗng nhiên ném qua một câu.
Du Tiểu Mặc nhận chiếc ngọc giản không hề do dự, lời Lăng Tiêu nói không bao giờ sai mà.
Đoàn Kỳ Thiên lại khó chịu, tiểu đồ đệ mà lão phải vất vả lắm mới thu được lại đi nghe lời người khác răm rắp, lão có cảm giác đồ đệ của mình bị người ta cướp mất.
“Sư phụ, sư phụ làm sao thế?” Du Tiểu Mặc vừa ngẩng đầu đã thấy lão đầu mang cái vẻ mặt “Ta không vui chút nào, ngươi nhanh tới dỗ dành ta đi” để nhìn hắn, hết hồn à nha, lão đầu lại lên cơn gì đó, nhưng mà hắn không dám hỏi ra miệng.
“Ngươi đi ra ngoài cho ta.” Nói xong cũng chẳng thèm quan tâm hắn có đồng ý hai không, quay người đi ra khỏi phòng trước.
“Em đi ra ngoài một chút, đợi lát nữa sẽ trở lại liền.” Du Tiểu Mặc nói với Lăng Tiêu sau đó đuổi theo, lão đầu đang đứng bên ngoài chờ hắn, vừa nhìn thấy hắn ló đầu ra đã mắng một câu “Chậm rề rề”.
Du Tiểu Mặc tự động gạt bỏ mấy câu như thế này, “Sư phụ, ngài gọi con ra có chuyện gì thế?”
Đoàn Kỳ Thiên hơi do dự, “Quyển công pháp song tu vi sư đưa cho ngươi lần trước đấy, có phải ngươi đã tu luyện với hắn hay không?”
Du Tiểu Mặc đỏ mặt, “Dạ…”
Đoàn Kỳ Thiên lại hỏi: “Thế ngươi ở trên hay hắn ở trên?”
Du Tiểu Mặc không nói nổi thành lời.
Mà cũng không cần hắn phải trả lời, Đoàn Kỳ Thiên đã đoán ra đáp án ngay, sắc mặt lại khó coi hơn, “Đúng là vô dụng, đường đường nam tử hán, ngươi không thể leo lên trên được sao?”
Sư phụ, ngài cho rằng đồ nhi không muốn sao, chỉ là độ khó của kỹ thuật này quá cao, mà giá trị vũ lực của đồ nhi lại quá thấp.
Du Tiểu Mặc âm thầm ai oán, hắn nhớ lại cơ hội mà Lăng Tiêu đã cho hắn lần trước, kết quả là hắn còn chẳng có dũng khí để phản công luôn, cuối cùng chân còn mềm nhũn, nhưng mà có đánh chết hắn cũng không kể cho lão đầu nghe đâu.
Thấy hắn không nói lời nào, Đoàn Kỳ Thiên cảm thấy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lấy một cái bình nhỏ ra, hậm hực nói: “Cầm lấy.”
Du Tiểu Mặc đưa tay ra nhận, “Đây là cái gì?”
Đoàn Kỳ Thiên hừ một cái, “Đây là một loại linh đan tên là Cổ Tâm đan mà vi sư nghiên cứu được, ngươi chỉ cần cho hắn ăn viên linh đan này, vi sư cam đoan tâm nguyện ngươi có thể thành công, cơ hội chỉ có một lần, tự ngươi nắm chắc, vi sư đi đây.”
Nói xong lão đi thật.
Du Tiểu Mặc nhìn Cổ Tâm Đan trên tay mà sững sờ mãi, thực ra hắn chẳng có tâm nguyện gì, hơn nữa, nếu thật sự cho Lăng Tiêu ăn cái thứ này ấy, hắn có cảm giác người xui xẻo cuối cùng vẫn là hắn thôi, tốt nhất là đừng có thử.
Du Tiểu Mặc trịnh trọng thu Cổ Tâm Đan lại, hắn quyết định phải giấu kỹ viên linh đan này đi, tuyệt đối không thể để Lăng Tiêu phát hiện.
“Em còn đứng đó làm gì?” Tiếng Lăng Tiêu bỗng vang lên bên tai.
Du Tiểu Mặc sợ tới mức la lên, quay đầu lại đã thấy Lăng Tiêu đang đứng sau lưng hắn, không biết đã đứng đó được bao lâu rồi, “Anh anh anh… Sao anh lại ra đây làm gì?”
Lăng Tiêu nheo mắt, “Sao, ta không thể ra à?”
Du Tiểu Mặc gượng cười, “Đương nhiên là không phải.”
Lăng Tiêu hừ một tiếng, quay người trở về phòng.
Du Tiểu Mặc vội vàng đi theo.
Đúng lúc nào, Lăng Tiêu đột nhiên xoay người, ánh mắt mang theo ý cười như có như không nhìn hắn, chế nhạo: “Đúng rồi, lúc nào muốn dùng viên Cổ Tâm Đan kia, nhớ rõ nói cho ta biết một tiếng, ta rất chờ mong.”
Du Tiểu Mặc: “…”
Quả nhiên đã bị nghe hết.
Hai người đi vào trong phòng, Lăng Tiêu xòe tay về phía hắn, “Đem ngọc giản kia ra cho ta xem một chút.”
Du Tiểu Mặc đưa ngọc giản cho y không hề chần chừ, hắn cũng muốn biết liệu Lăng Tiêu có thể phá bỏ cấm chế kia không, nếu như có thể, vậy thì sẽ biết được món đồ bên trong là gì rồi.
Lăng Tiêu dùng ngón cái và ngón trỏ ma sát ngọc giản vài cái, trong ánh mắt chờ mong của Du Tiểu Mặc, y nói: “Sư phụ em nói không sai, bên trên ngọc giản này có mấy loại cấm chế rất mạnh.”
“Mấy loại?” Du Tiểu Mặc la lên, hắn còn tưởng chỉ có một chứ.
“Đúng, là mấy loại cấm chế, bản thân những cấm chế này không mạnh lắm, nhưng nếu chồng lên nhau, sẽ biến thành một loại cấm chế rất mạnh, kiểu cấm chế thế này rất khó giải, bởi vì chỉ cần phạm sai lầm trong khâu nào đó, ngọc giản này sẽ lập tức hóa thành bụi, đoán sơ sơ thì, chủ nhân của ngọc giản này có thể là một đan sư cấp mười hai.” Lăng Tiêu nói.
“Nghiêm khắc quá vậy, nếu không giải được thì phải làm sao đây?” Mong muốn tìm kho báu của Du Tiểu Mặc lại bị đả kích.
“Cái này thì chưa chắc.” Lăng Tiêu cười nói.
Du Tiểu Mặc thấy cái vẻ mặt đã tính trước của y, ánh mắt sáng lên, “Chẳng lẽ anh có cách rồi hả?”
Lăng Tiêu nói, “Nếu trước ngày hôm nay, có lẽ ta đã không có cách nào, nhưng giờ khác rồi, chờ tới khi ta chuyển hóa tu vi của kẻ kia thành công, ta sẽ có cách.”
Du Tiểu Mặc đã hiểu, xem ra vẫn liên quan tới tu vi, “Vậy phải đợi bao lâu?”
Lăng Tiêu ước chừng, “Ba tháng.”
“Lâu thế!” Du Tiểu Mặc cảm thán, thực ra trước đây hắn còn tưởng rằng Lăng Tiêu đã xong hẳn rồi cơ, đột nhiên nhớ tới còn có việc này, “Thế rốt cục thì cái Huyết Tế Hiến Tế kia là gì?”
“Là một loại bí pháp của Kỳ Lân tộc, yên tâm đi, nếu không sử dụng được, ta sẽ không dùng, sở dĩ cần tới ba tháng là vì tu vi của ba kẻ kia rất cao, tu vi càng cao thì càng khó hấp thu, nếu muốn chuyển hóa hoàn toàn thì khá phiền toái, điều này rất bình thường.” Lăng Tiêu biết hắn đang lo lắng, liền an ủi.
Du Tiểu Mặc phải xác định y không lừa gạt nữa rồi mới chịu tin.
Sau hôm ấy, bọn họ bắt đầu chuẩn bị cho chuyến đi tới vị diện cao cấp, một vị diện tương đương với một không gian khác, cho nên có rất nhiều việc cần phải chuẩn bị, ví dụ như hành lang không gian.
/731
|