Quái thú cấp mười, hơn nữa còn trên trăm con, chỉ cần là người có đầu óc cũng hiểu việc phải làm lúc này là chạy trốn. Tuy rằng với thực lực của Lăng Tiêu có lẽ sẽ không cần e ngại mấy thứ này, nhưng hành lang không gian là một vật rất yếu ớt, một khi bị va chạm kịch liệt, rất có thể sẽ dẫn tới bão không gian lần nữa, hoặc khiến cho toàn bộ hành lang đều sụp đổ, cho nên chỉ cần gặp được mấy thứ này giữa hàng lang không gian, người bình thường đều chọn chạy trốn.
Người cầu cứu là một thanh niên khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, điều làm người khác chú ý nhất là cái đầu trọc của hắn, không biết người này có bản lĩnh gì mà dẫn theo trăm quái thú, tóm lại không ai để ý tới hắn.
Nhưng rủi ro vẫn xảy ra.
Người nọ vừa chạy tới, hơn trăm con quái thú kia cũng đuổi theo, động tĩnh khủng khiếp này rốt cục cũng khiến hành lang bị phá hủy, vỡ vụn từng mảnh, mảnh vỡ còn chưa rơi xuống đã bị năng lượng không gian cuốn mất.
Hình ảnh cuối cùng mà Du Tiểu Mặc nhìn thấy là Ngân Qua và Triển Vũ Hiên bị thứ gì đó cuốn lấy, sau đó bị một mảnh hào quang nuốt gọn, sau đó hai người liền biến mất.
Một giây sau, cả hắn và Lăng Tiêu cũng bị ánh sáng trắng kia bao trùm, âm thanh quái thú gào thét lập tức bị ngăn lại bên ngoài.
Đây là một nơi hoang vu đầy cát đỏ rộng tới nỗi không thấy điểm cuối, bầu trời bao la đầy nắng, mặt trời khủng khiếp như thiêu như đốt đất liền, trong phạm vi một ngàn mét xung quanh không hề có một bóng người hay cây cối.
Du Tiểu Mặc tựa vào Lăng Tiêu, mãi một lát sau, hắn mới kịp tỉnh táo, việc đầu tiên chính là tìm bóng dáng của Ngân Qua và Triển Vũ Hiên, nhưng chung quanh chẳng có ai hết, ngược lại là cách khoảng mười mét có một “thi thể” không biết sống chết ra sao.
“Chẳng lẽ hai người họ…” Du Tiểu Mặc lặng lẽ nhìn chằm chằm vào “thi thể” kia một hồi, đột nhiên giật mình, lo lắng ngẩng đầu lên hỏi.
Lăng Tiêu xoa lưng hắn, an ủi, “Không sao, lúc bị tấn công lối ra hơi lệch một chút, nhưng chắc bây giờ bọn họ cũng an toàn xuất hiện ở một chỗ nào đó trên vị diện cao cấp rồi.”
Du Tiểu Mặc liền yên tâm, nhưng cứ nghĩ tới hơn trăm con quái thú câp smười kia, hắn liền âu sầu hậm hực, nếu không phải đã cách lối ra không xa, có khả năng bọn họ đã chết chắc rồi.
“Rốt cuộc thì đám quái thú kia là thứ gì vậy?”
“Là thú không gian.” Lăng Tiêu còn chưa lên tiếng, cái “thi thể” nằm ngay đơ đằng kia đột nhiên chuyển động, cặp mắt sáng ngời nhìn về phía họ.
Du Tiểu Mặc nhận ra người này, chính là thủ phạm làm hành lang không gian bị vỡ, tên này cũng không có việc gì! Biết rõ người nọ chính là kẻ đã hại bọn họ và Ngân Qua thất lạc, hắn chỉ ước gì tên này không ra được.
“Thú không gian và bão không gian là đặc giản của hành lang đó, nhưng mà tỷ lệ thứ trước xuất hiện còn thấp hơn thứ sau tới một ngàn lần, hơn nữa bình thường thú không gian đều xuất hiện mang theo cả đàn cả lũ, một khi gặp chúng thì tỷ lệ tử vong còn cao hơn bão không gian tới 200%, còn tỷ lệ sống sót là một phần một tỷ.”
Thanh niên nói tiếp.
Du Tiểu Mặc dùng giọng điệu ác ý nói: “Thế sao ngươi không chết?”
Thanh niên sững sờ, chợt nở nụ cười không tim không phổi, “Bởi vì ta chính là người may mắn trong một phần một tỷ đó đây.”
Du Tiểu Mặc nheo mắt lại, “Ta nghĩ, ngươi sẽ xui xẻo nhanh thôi.”
Vừa dứt lời, nhanh niên đột nhiên kêu oa oa rồi nhảy dựng lên như bị kim đâm, sau một lát, hắn đột nhiên cúi người thổ huyết, mấy giây tiếp theo, đống máu đỏ tươi đã bị cát hấp thu.
Du Tiểu Mặc hơi sững sờ, hắn còn chưa ra tay, vừa cúi đầu đã thấy Lăng Tiêu chậm rãi thu tay lại, lập tức minh bạch.
“Xin hai vị hảo hán tha mạng, ta không dám nữa.” Sau khi hộc máu xong, thanh niên lập tức cầu xin, ánh mắt sáng ngời thoáng uể oải khi nhìn về phía Lăng Tiêu, hiển nhiên đã biết là ai ra tay.
Du Tiểu Mặc biết ngay bà, thanh niên này có thể đi qua hành lang không gian một thân một mình, còn sống sót sau khi bị một đàn quái thú cấp mười đuổi biết, hẳn là có bản lĩnh không nhỏ.
“Ta cho ngươi một mạng cũng được, nhưng mà…” Du Tiểu Mặc nói.
“Nhưng mà sao?” Thanh niên vội hỏi.
Du Tiểu Mặc hỏi thăm dù không mang chút hy vọng nào: “Ngươi biết đây là đâu không?”
“Các ngươi đến đại lục Thông Thiên lần đầu đúng không, bảo sao…” Thanh niên sững sờ, đột nhiên lại đổi giọng, “Đây là khu vực man hoang ở Bắc Động nổi danh nhất đại lục Thông Thiên đấy, cũng là nơi hỗn loạn nhất đại lục.”
Đại lục Thông Thiên chính là tên gọi của vị diện cao cấp, bình thường không ai gọi là vị diện cao cấp mà chỉ dùng bốn chữ đại lục Thông Thiên này, trừ khi là người của vị diên trung cấp hay cấp thấp.
Du Tiểu Mặc không ngờ người này lại trả lời rành rọt đến vậy, hỏi tiếp: “Rành thế hả? Chẳng lẽ ngươi là người của đại lục Thông Thiên?”
Thanh niên lắc đầu, “Ta có bản đồ của đại lục Thông Thiên mà sư phụ cho, trước khi đến cũng đã nghiên cứu qua, ở Bắc Động có một nơi rất nổi danh gọi là sa mặc Hồng Sắc, vì hạt cát ở đây có màu đỏ.”
Hai mắt Du Tiểu Mặc lập tức tỏa sáng, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào người nọ.
Thanh niên thình lình chảy một giọt mồ hôi lạnh.
Hắn cảm thấy ánh mắt này cực kỳ quen thuộc, bởi vì chính hắn cứ mỗi lần biết sư phụ có bảo bối gì, đều lộ ra vẻ mặt này.
“Nếu như hai vị muốn, ta có thể phục chế một tấm bản đồ khác cho các ngươi…”
Thanh niên chủ động mở miệng muốn tặng bản đồ, đành phải vậy thôi, nam nhân đứng cạnh thiếu niên đang nhìn hắn bằng ánh mắt rất khủng khiếp, hắn có cảm giác, nếu như hắn dám từ chối một câu thôi, người nam nhân này sẽ thật sự giết hắn.
Du Tiểu Mặc lập tức cười tươi rói, cầm chặt tay người nọ, “Ngươi đúng là người tốt.”
Thanh niên bị dán danh hiệu người tốt cười khan hai tiếng.
Nếu như không phải do hắn đuối lý trước thì còn lâu thanh niên mới phục chế bản đồ đại lục Thông Thiên cho họ. Phải biết, địa vực của đại lục Thông Thiên có thể dùng từ vô biên vô hạn để hình dung, cộng thêm việc ở đại lục này có quá nhiều thế lực phức tạp, cho nên từ xưa tới nay chưa có ai từng vẽ được một tấm bản đồ trọn vẹn về đại lục Thông Thiên, ngay cả sư phụ của hắn cũng không thể.
Tuy tấm bản đồ mà hắn sở hữu không phải là tấm hoàn chỉnh nhất, nhưng rất nhiều nơi mà bản đồ khác không có, thì bản đồ của hắn đều miêu tả được.
Sư phụ đã từng nói với hắn, rất nhiều nơi trên bản đồ đều do ông liều mạng để tìm hiểu, còn dặn hắn đừng tùy tiện đưa cho người xa lạ, kết quả là hắn vừa đặt chân tới đại lục Thông Thiên mà địa đồ đã vào tay người khác. Nếu như bị sư phụ biết, chắc chắn sẽ mắng hắn tới chết luôn.
Sau khi phục chế địa đồ cẩn thận, thanh niên đưa ngọc giản cho họ.
Du Tiểu Mặc mừng rỡ nhận lấy ngọc giản, rồi vội vàng chạy tới tranh công với Lăng Tiêu, “Tốt quá, chúng ta có bản đồ rồi.”
Lăng Tiêu không nói, nhưng qua nét mặt có thể hiểu là y đang vui vẻ.
Dù Lăng Tiêu đã từng ở đại lục Thông Thiên, nhưng nơi y đi qua không nhiều. Bởi vì thời điểm y rời khỏi đại lục Thông Thiên mới vừa tròn một trăm tuổi, trong vòng trăm năm ấy, y còn chưa từng đặt chân tới Bắc Động. Cho nên dù Lăng Tiêu biết rất nhiều thứ, nhưng tất cả đều là nghe nói mà thôi.
“Được rồi, ngươi có thể đi.” Cất ngọc giản đi, Du Tiểu Mặc liền đuổi người.
Thanh niên cười nịnh nọt, “Có người nói gặp nhau chính là có duyên, chúng ta có thể quen biết ở chỗ này, cũng là một loại duyên phận, hay là… Đi cùng?”
Du Tiểu Mặc đánh giá hắn từ đầu đến chân, cười cười, “Không phải là ‘phân vượn*’ sao, nhưng ta nghĩ chúng ta không cùng đường đâu.”
“Ngươi còn chưa hỏi ta, sao đã biết chúng ta không cùng đường?”
Thanh niên ủ rũ, hắn biết mà, ấn tượng đầu tiên hắn để lại cho họ quá tệ.
Du Tiểu Mặc thấy cũng có lý, liền hỏi: “Được rồi, thế ngươi muốn đi đâu.”
Thanh niên đáp ngay: “Mục đích ta tới đại lục Thông Thiên là để tìm sư phụ.”
Du Tiểu Mặc: “… Vậy sư phụ của ngươi ở nơi nào?”
Thanh niên: “Không biết.”
Du Tiểu Mặc: “…”
“Sư phụ của ngươi là ai?” Lúc này, Lăng Tiêu bỗng lên tiếng.
Thanh niên sửng sốt một chút, vội trả lời: “Sư phụ của ta chính là Đạo Thần trong mười Thần ở đại lục Thông Thiên này, ngài họ Đạo, tên Tổ, bản đồ ta đưa cho các ngươi chính là những nơi sư phụ ta đã đi qua.”
“Đạo Tổ? Cái tên này đặc biệt ghê.” Du Tiểu Mặc nói.
“Đương nhiên, Đạo Tổ cũng ngụ ý là tổ tiên của đạo tặc, sư phụ chính là một vị đạo đặc tiếng tăm lừng lẫy khắp đại lục Thông Thiên đó.” Thanh niên đắc chí khoe khoang.
Lăng Tiêu nói: “Nếu sư phụ của ngươi là đạo thần, thì hẳn là không có chỗ ở cố định đúng không, ngươi muốn đến đâu tìm?”
Thanh niên thấy chuyện đi theo đã có hy vọng rồi, liền trả lời: “Đúng là sư phụ của ta không có chỗ ở cố định, ông ấy không ở nơi nào quá một tháng, nhưng ta biết rõ nơi nào có bảo bối hiếm thấy thì chắc chắn nơi đó sẽ có bóng dáng của sư phụ, cho nên ta muốn tới thành Thiên Hương ở Bắc Động nghe ngóng tin tức xem sao.”
Du Tiểu Mặc thấy Lăng Tiêu lại chủ động nói chuyện với người nọ là biết y đã đồng ý cho thanh niên đi theo rồi, đại khái là liên quan tới vị sư phụ Đạo Tổ kia của hắn.
“Đúng rồi, ta là Đạo Vân, các ngươi tên gì?”
Nói một hồi lâu, thanh niên mới nhớ ra mình vẫn chưa tự giới thiệu.
“Ta là Du Tiểu Mặc.” Du Tiểu Mặc chỉ vào Lăng Tiêu rồi nói, “Hắn tên là Lăng Tiêu.”
Cuối cùng, bọn họ vẫn cùng lên đường.
Du Tiểu Mặc vừa nhìn bản đồ vừa nghe thanh niên kể về tình hình ở Bắc Động.
Thành Thiên Hương là thành thị lớn nhất Bắc Động, nó nổi danh không phải vì phồn vinh hay hưng thịnh, mà bên cạnh thành Thiên Hương có mười thế lực của Bắc Động đang chiếm cứ.
*Phân vượn (猿粪): là từ đồng âm với từ 缘分(duyên phận) trong tiếng Trung, nên nó cũng được sử dụng với nghĩa duyên phận, có điều là một cách nói bỡn cợt.
Người cầu cứu là một thanh niên khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, điều làm người khác chú ý nhất là cái đầu trọc của hắn, không biết người này có bản lĩnh gì mà dẫn theo trăm quái thú, tóm lại không ai để ý tới hắn.
Nhưng rủi ro vẫn xảy ra.
Người nọ vừa chạy tới, hơn trăm con quái thú kia cũng đuổi theo, động tĩnh khủng khiếp này rốt cục cũng khiến hành lang bị phá hủy, vỡ vụn từng mảnh, mảnh vỡ còn chưa rơi xuống đã bị năng lượng không gian cuốn mất.
Hình ảnh cuối cùng mà Du Tiểu Mặc nhìn thấy là Ngân Qua và Triển Vũ Hiên bị thứ gì đó cuốn lấy, sau đó bị một mảnh hào quang nuốt gọn, sau đó hai người liền biến mất.
Một giây sau, cả hắn và Lăng Tiêu cũng bị ánh sáng trắng kia bao trùm, âm thanh quái thú gào thét lập tức bị ngăn lại bên ngoài.
Đây là một nơi hoang vu đầy cát đỏ rộng tới nỗi không thấy điểm cuối, bầu trời bao la đầy nắng, mặt trời khủng khiếp như thiêu như đốt đất liền, trong phạm vi một ngàn mét xung quanh không hề có một bóng người hay cây cối.
Du Tiểu Mặc tựa vào Lăng Tiêu, mãi một lát sau, hắn mới kịp tỉnh táo, việc đầu tiên chính là tìm bóng dáng của Ngân Qua và Triển Vũ Hiên, nhưng chung quanh chẳng có ai hết, ngược lại là cách khoảng mười mét có một “thi thể” không biết sống chết ra sao.
“Chẳng lẽ hai người họ…” Du Tiểu Mặc lặng lẽ nhìn chằm chằm vào “thi thể” kia một hồi, đột nhiên giật mình, lo lắng ngẩng đầu lên hỏi.
Lăng Tiêu xoa lưng hắn, an ủi, “Không sao, lúc bị tấn công lối ra hơi lệch một chút, nhưng chắc bây giờ bọn họ cũng an toàn xuất hiện ở một chỗ nào đó trên vị diện cao cấp rồi.”
Du Tiểu Mặc liền yên tâm, nhưng cứ nghĩ tới hơn trăm con quái thú câp smười kia, hắn liền âu sầu hậm hực, nếu không phải đã cách lối ra không xa, có khả năng bọn họ đã chết chắc rồi.
“Rốt cuộc thì đám quái thú kia là thứ gì vậy?”
“Là thú không gian.” Lăng Tiêu còn chưa lên tiếng, cái “thi thể” nằm ngay đơ đằng kia đột nhiên chuyển động, cặp mắt sáng ngời nhìn về phía họ.
Du Tiểu Mặc nhận ra người này, chính là thủ phạm làm hành lang không gian bị vỡ, tên này cũng không có việc gì! Biết rõ người nọ chính là kẻ đã hại bọn họ và Ngân Qua thất lạc, hắn chỉ ước gì tên này không ra được.
“Thú không gian và bão không gian là đặc giản của hành lang đó, nhưng mà tỷ lệ thứ trước xuất hiện còn thấp hơn thứ sau tới một ngàn lần, hơn nữa bình thường thú không gian đều xuất hiện mang theo cả đàn cả lũ, một khi gặp chúng thì tỷ lệ tử vong còn cao hơn bão không gian tới 200%, còn tỷ lệ sống sót là một phần một tỷ.”
Thanh niên nói tiếp.
Du Tiểu Mặc dùng giọng điệu ác ý nói: “Thế sao ngươi không chết?”
Thanh niên sững sờ, chợt nở nụ cười không tim không phổi, “Bởi vì ta chính là người may mắn trong một phần một tỷ đó đây.”
Du Tiểu Mặc nheo mắt lại, “Ta nghĩ, ngươi sẽ xui xẻo nhanh thôi.”
Vừa dứt lời, nhanh niên đột nhiên kêu oa oa rồi nhảy dựng lên như bị kim đâm, sau một lát, hắn đột nhiên cúi người thổ huyết, mấy giây tiếp theo, đống máu đỏ tươi đã bị cát hấp thu.
Du Tiểu Mặc hơi sững sờ, hắn còn chưa ra tay, vừa cúi đầu đã thấy Lăng Tiêu chậm rãi thu tay lại, lập tức minh bạch.
“Xin hai vị hảo hán tha mạng, ta không dám nữa.” Sau khi hộc máu xong, thanh niên lập tức cầu xin, ánh mắt sáng ngời thoáng uể oải khi nhìn về phía Lăng Tiêu, hiển nhiên đã biết là ai ra tay.
Du Tiểu Mặc biết ngay bà, thanh niên này có thể đi qua hành lang không gian một thân một mình, còn sống sót sau khi bị một đàn quái thú cấp mười đuổi biết, hẳn là có bản lĩnh không nhỏ.
“Ta cho ngươi một mạng cũng được, nhưng mà…” Du Tiểu Mặc nói.
“Nhưng mà sao?” Thanh niên vội hỏi.
Du Tiểu Mặc hỏi thăm dù không mang chút hy vọng nào: “Ngươi biết đây là đâu không?”
“Các ngươi đến đại lục Thông Thiên lần đầu đúng không, bảo sao…” Thanh niên sững sờ, đột nhiên lại đổi giọng, “Đây là khu vực man hoang ở Bắc Động nổi danh nhất đại lục Thông Thiên đấy, cũng là nơi hỗn loạn nhất đại lục.”
Đại lục Thông Thiên chính là tên gọi của vị diện cao cấp, bình thường không ai gọi là vị diện cao cấp mà chỉ dùng bốn chữ đại lục Thông Thiên này, trừ khi là người của vị diên trung cấp hay cấp thấp.
Du Tiểu Mặc không ngờ người này lại trả lời rành rọt đến vậy, hỏi tiếp: “Rành thế hả? Chẳng lẽ ngươi là người của đại lục Thông Thiên?”
Thanh niên lắc đầu, “Ta có bản đồ của đại lục Thông Thiên mà sư phụ cho, trước khi đến cũng đã nghiên cứu qua, ở Bắc Động có một nơi rất nổi danh gọi là sa mặc Hồng Sắc, vì hạt cát ở đây có màu đỏ.”
Hai mắt Du Tiểu Mặc lập tức tỏa sáng, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào người nọ.
Thanh niên thình lình chảy một giọt mồ hôi lạnh.
Hắn cảm thấy ánh mắt này cực kỳ quen thuộc, bởi vì chính hắn cứ mỗi lần biết sư phụ có bảo bối gì, đều lộ ra vẻ mặt này.
“Nếu như hai vị muốn, ta có thể phục chế một tấm bản đồ khác cho các ngươi…”
Thanh niên chủ động mở miệng muốn tặng bản đồ, đành phải vậy thôi, nam nhân đứng cạnh thiếu niên đang nhìn hắn bằng ánh mắt rất khủng khiếp, hắn có cảm giác, nếu như hắn dám từ chối một câu thôi, người nam nhân này sẽ thật sự giết hắn.
Du Tiểu Mặc lập tức cười tươi rói, cầm chặt tay người nọ, “Ngươi đúng là người tốt.”
Thanh niên bị dán danh hiệu người tốt cười khan hai tiếng.
Nếu như không phải do hắn đuối lý trước thì còn lâu thanh niên mới phục chế bản đồ đại lục Thông Thiên cho họ. Phải biết, địa vực của đại lục Thông Thiên có thể dùng từ vô biên vô hạn để hình dung, cộng thêm việc ở đại lục này có quá nhiều thế lực phức tạp, cho nên từ xưa tới nay chưa có ai từng vẽ được một tấm bản đồ trọn vẹn về đại lục Thông Thiên, ngay cả sư phụ của hắn cũng không thể.
Tuy tấm bản đồ mà hắn sở hữu không phải là tấm hoàn chỉnh nhất, nhưng rất nhiều nơi mà bản đồ khác không có, thì bản đồ của hắn đều miêu tả được.
Sư phụ đã từng nói với hắn, rất nhiều nơi trên bản đồ đều do ông liều mạng để tìm hiểu, còn dặn hắn đừng tùy tiện đưa cho người xa lạ, kết quả là hắn vừa đặt chân tới đại lục Thông Thiên mà địa đồ đã vào tay người khác. Nếu như bị sư phụ biết, chắc chắn sẽ mắng hắn tới chết luôn.
Sau khi phục chế địa đồ cẩn thận, thanh niên đưa ngọc giản cho họ.
Du Tiểu Mặc mừng rỡ nhận lấy ngọc giản, rồi vội vàng chạy tới tranh công với Lăng Tiêu, “Tốt quá, chúng ta có bản đồ rồi.”
Lăng Tiêu không nói, nhưng qua nét mặt có thể hiểu là y đang vui vẻ.
Dù Lăng Tiêu đã từng ở đại lục Thông Thiên, nhưng nơi y đi qua không nhiều. Bởi vì thời điểm y rời khỏi đại lục Thông Thiên mới vừa tròn một trăm tuổi, trong vòng trăm năm ấy, y còn chưa từng đặt chân tới Bắc Động. Cho nên dù Lăng Tiêu biết rất nhiều thứ, nhưng tất cả đều là nghe nói mà thôi.
“Được rồi, ngươi có thể đi.” Cất ngọc giản đi, Du Tiểu Mặc liền đuổi người.
Thanh niên cười nịnh nọt, “Có người nói gặp nhau chính là có duyên, chúng ta có thể quen biết ở chỗ này, cũng là một loại duyên phận, hay là… Đi cùng?”
Du Tiểu Mặc đánh giá hắn từ đầu đến chân, cười cười, “Không phải là ‘phân vượn*’ sao, nhưng ta nghĩ chúng ta không cùng đường đâu.”
“Ngươi còn chưa hỏi ta, sao đã biết chúng ta không cùng đường?”
Thanh niên ủ rũ, hắn biết mà, ấn tượng đầu tiên hắn để lại cho họ quá tệ.
Du Tiểu Mặc thấy cũng có lý, liền hỏi: “Được rồi, thế ngươi muốn đi đâu.”
Thanh niên đáp ngay: “Mục đích ta tới đại lục Thông Thiên là để tìm sư phụ.”
Du Tiểu Mặc: “… Vậy sư phụ của ngươi ở nơi nào?”
Thanh niên: “Không biết.”
Du Tiểu Mặc: “…”
“Sư phụ của ngươi là ai?” Lúc này, Lăng Tiêu bỗng lên tiếng.
Thanh niên sửng sốt một chút, vội trả lời: “Sư phụ của ta chính là Đạo Thần trong mười Thần ở đại lục Thông Thiên này, ngài họ Đạo, tên Tổ, bản đồ ta đưa cho các ngươi chính là những nơi sư phụ ta đã đi qua.”
“Đạo Tổ? Cái tên này đặc biệt ghê.” Du Tiểu Mặc nói.
“Đương nhiên, Đạo Tổ cũng ngụ ý là tổ tiên của đạo tặc, sư phụ chính là một vị đạo đặc tiếng tăm lừng lẫy khắp đại lục Thông Thiên đó.” Thanh niên đắc chí khoe khoang.
Lăng Tiêu nói: “Nếu sư phụ của ngươi là đạo thần, thì hẳn là không có chỗ ở cố định đúng không, ngươi muốn đến đâu tìm?”
Thanh niên thấy chuyện đi theo đã có hy vọng rồi, liền trả lời: “Đúng là sư phụ của ta không có chỗ ở cố định, ông ấy không ở nơi nào quá một tháng, nhưng ta biết rõ nơi nào có bảo bối hiếm thấy thì chắc chắn nơi đó sẽ có bóng dáng của sư phụ, cho nên ta muốn tới thành Thiên Hương ở Bắc Động nghe ngóng tin tức xem sao.”
Du Tiểu Mặc thấy Lăng Tiêu lại chủ động nói chuyện với người nọ là biết y đã đồng ý cho thanh niên đi theo rồi, đại khái là liên quan tới vị sư phụ Đạo Tổ kia của hắn.
“Đúng rồi, ta là Đạo Vân, các ngươi tên gì?”
Nói một hồi lâu, thanh niên mới nhớ ra mình vẫn chưa tự giới thiệu.
“Ta là Du Tiểu Mặc.” Du Tiểu Mặc chỉ vào Lăng Tiêu rồi nói, “Hắn tên là Lăng Tiêu.”
Cuối cùng, bọn họ vẫn cùng lên đường.
Du Tiểu Mặc vừa nhìn bản đồ vừa nghe thanh niên kể về tình hình ở Bắc Động.
Thành Thiên Hương là thành thị lớn nhất Bắc Động, nó nổi danh không phải vì phồn vinh hay hưng thịnh, mà bên cạnh thành Thiên Hương có mười thế lực của Bắc Động đang chiếm cứ.
*Phân vượn (猿粪): là từ đồng âm với từ 缘分(duyên phận) trong tiếng Trung, nên nó cũng được sử dụng với nghĩa duyên phận, có điều là một cách nói bỡn cợt.
/731
|