Càng ngày càng nhiều người tiến vào hội trường, đấu giá hội cũng sắp bắt đầu.
Những ghế phía dưới đầy ắp người, mà những người trong mỗi phòng riêng cũng bắt đầu nhập tòa, toàn bộ hội trường cực kỳ náo nhiệt, mãi tới khi tiếng chiêng đồng vang lên.
“Các tiên sinh, các nữ sĩ, hoan nghênh tới phòng đấu giá Thương Ưng, về quy định của đấu giá hội, đoán chừng mọi người đều biết, ta cũng không muốn nói nhiều, hiện tại ta tuyên bố, đấu giá hội chính thức bắt đầu.”
Bên cạnh bàn đấu giá, chẳng biết từ khi nào đã có một nam tử mặc cẩm bào xanh tướng mạo tuấn lãng xuất hiện, bề ngoài khoảng ba mươi tuổi, nhưng khí tức toàn thân lại cực kỳ mạnh mẹ, Đế cảnh bảy sao, tuyệt đối đủ để làm cho người chỗ này kiêng dè không thôi.
Chỉ một người chủ trì đấu giá thôi mà Thương Minh cũng phái ra cường cả Đế cảnh bảy sao, có người này tọa trấn, chắc không ai dám xông lên đoạt bảo hoặc làm sai quy định của phòng đấu giá nữa rồi.
“Thân phận của người tên Nhạc Thiên Sơn này không hề bình thường đâu, ta thăm dò rồi, tuy rằng thực lực của người này trong Thương Minh không cao lắm, nhưng hắn chính là đệ tử của minh chủ Thương Minh, rất nhiều người đều muốn nịnh bợ hắn.” Đạo Vân nói.
Du Tiểu Mặc nhìn về phía Đạo Vân, mới đi ra ngoài một ngày mà đã nghe được tin tức về người của đấu giá hội luôn hả, bảo sao Lăng Tiêu lại nói tin tức của đạo tặc linh thông hơn người bình thường nhiều lắm, xem ra Đạo Vân cũng coi như là chân truyền của sư phụ hắn rồi.
“Ngoài việc này ra, ngươi còn nghe được gì nữa?” Du Tiểu Mặc hỏi.
Nói đến nghề nghiệp, Đạo Vân liền hớn hở như mở cờ trong bụng: “Thương Minh khác với gia tộc Xích Huyết, nghe nói người thành lập ra nó là một cường giả Thánh cảnh, cường giả này thu tổng cộng gần trăm đồ đệ, mà ai cũng có thành tửu tốt, Thương Minh có thể phát triển đến ngày hôm nay đều liên quan tới các đồ đệ của người nọ.”
Linh quang trong đầu Du Tiểu Mặc lóe lên, dò hỏi: “Vậy ngươi có thăm dò được tin tức về sư phụ của ngươi không?”
Đạo Vân ủ rũ: “Làm gì có chuyện dễ dàng như thế, hành tung của sư phụ không thể nghe ngóng trong vòng một ngày ngắn ngủi được đâu, thời gian ta ở nơi này quá ngắn, tạm thời không thể nghe được tin tức bí mật hơn.”
Ngụ ý là, không dò được tin tức về nơi có bảo bối hiếm thấy.
Du Tiểu Mặc còn định nói thêm, đột nhiên một bàn tay trượt đến hông hắn, nhẹ nhàng vuốt ve.
Du Tiểu Mặc “Ối” một tiếng, cả người đều mềm nhũn.
Đạo Vân kinh ngạc nhìn qua: “Ngươi làm sao thế?”
Đôi má Du Tiểu Mặc hiện lên một chút đỏ ửng nhàn nhạt, nghe thấy Đạo Vân hỏi, vội vàng lắc đầu: “Không, không có việc gì… Bắt đầu đấu giá rồi, mau xem thôi.”
Đạo Vân không nghi ngờ gì, quả nhiên nhìn về phía đài đấu giá.
Du Tiểu Mặc thấy sự chú ý của hắn đã dời qua chỗ khác, lập tức gạt bỏ cái tay đang sờ mó bên hông mình ra, quay đầu lại trợn mắt nhìn Lăng Tiêu: “Đừng có lộn xộn.”
Lăng Tiêu thấp giọng cười nói: “Phu nhân, em không thể ngăn cản quyền lợi được làm phu quân của vi phu chứ.”
Miệng Du Tiểu Mặc dúm lại, cái này mà cũng coi là quyền lợi hả? “Anh có quyền lợi của anh, thì em cũng có quyền lợi của em, bây giờ em kháng nghị.”
Lăng Tiêu cười khẽ: “Kháng nghị bị bác bỏ.”
Du Tiểu Mặc bất mãn: “Cái gì chớ?”
Lăng Tiêu nói: “Lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó.”
Du Tiểu Mặc đỏ mặt, mạnh miệng: “Ai gả cho anh?” Rõ ràng hắn là nam nhân mà, sao có thể dùng từ gả để hình dung.
Lăng Tiêu lập tức lên án: “Phu nhân, cơ thể và trái tim của ta, còn nhiều lần thứ nhất nữa, tất cả đều cho em hết, em phải phụ trách ta đến cùng.”
Du Tiểu Mặc cắn lưỡi, lại trợn mắt nhìn y: “Ai không phải là lần đầu tiên? Bao nhiêu lần đầu tiên của em cũng cho anh hết, sao không thấy anh phụ trách với em đến cùng?”
Nói xong, Du Tiểu Mặc chỉ muốn cắn đứt đầu lưỡi mình cho rồi.
Ánh mắt sáng lấp lánh của Lăng Tiêu tràn đầy vui vẻ, nét mặt như thể đã gãi đúng chỗ ngứa rồi: “Nếu phu nhân đã nói như vậy, ta nhất định sẽ phụ trách với em tới cùng, xin phu nhân cứ yên tâm.”
Vì vậy, cái bàn tay xấu xa kia lại tiếp tục sờ mó eo hắn, lần này còn muốn dời xuống dưới.
Du Tiểu Mặc sợ tới mức phải túm ngay tay y lại: “Anh đừng có làm loạn, ở đây có nhiều người đều đang nhìn kia kìa.” Nếu như gian phòng không có vách tường trong suốt thì hắn cần gì phải lo lắng như vậy.
“Yên tâm, bọn họ đều đang xem đấu giá, không chú ý đến em đâu.” Lăng Tiêu thì thầm vào tai hắn, tai phải đang có ý đồ lần mò vào giữa hai chân.
Du Tiểu Mặc lập tức kẹp chặt chân lại: “Thế cũng không được.”
Nơi này nhiều cường giả như vậy, người nào không đặt chú ý ở bốn phương tám hướng chứ, nói không chừng có vài người không hứng thú mới đấu giá hội, đang quan sát người xung quanh. Mặc dù ai tới tham gia đấu giá hội cũng vì có hứng thú với vật phẩm, nhưng không thiếu mấy kẻ ngược đời, bởi vì chính hắn cũng là một trong số đó.
“Được rồi, ta biết rồi.”
Lăng Tiêu chỉ giằng co vài giây rồi buông tha cho hắn.
Du Tiểu Mặc thở phào một tiếng.
Khi hai người đang mải cãi cọ, phiên đấu giá phía dưới đang khí thế hừng hực, không khí trong hội trường vô cùng kịch liệt, quá nhiều sự cạnh tranh, mỗi vật phẩm đều bị đội giá lên gấp vài lần, mà cái giá cao nhất hiện nay đã là bốn mươi bốn ngàn linh tinh, nhưng đến đây mới chỉ là hai phần ba buổi đấu giá thôi đó, có thể tưởng tượng được, giá cả mấy món đồ phía sau sẽ leo cao đến nhường nào.
Bởi vì vật phẩm được Thương Minh mang ra đấu giá đều là đồ tốt, cho nên giá chỉ có tăng chứ chưa hề giảm, một vài thế lực nhỏ không có đủ linh tinh, đành phải đỏ mắt mà nhìn.
Vật phẩm thứ năm, Du Tiểu Mặc nhìn thấy trên bàn đấu giá được đặt một cái ***g thú, bên trong là một con Thiên Huyễn Miêu Cầu, hơn nữa còn là thành hiên, chắc chắn cấp bậc phải cao hơn Miêu Cầu nhà hắn.
“Thiên Huyễn Miêu Cầu thành niên không những có thể tùy ý biến ảo thành bộ dạng mà mọi người mong muốn, chúng còn có thêm một kỹ năng, đó chính là tạo ra mộng cảnh, ngay cả cường giả Đế cảnh cũng khó mà phát hiện ra được, bây giờ bắt đầu cạnh tranh, giá khởi điểm là năm vạn linh tinh.” Nhạc Thiên Sơn cao giọng giới thiệu tư liệu về Thiên Huyễn Miêu Cầu, loại yêu thú kiểu này dù là ở đại lục Thông Thiên thì cũng khá hiếm thấy, chớ nói chi là Thiên Huyễn Miêu Cầu đã thành niên, bởi vì bọn chúng rất khó sinh sôi nảy nở.
Đây cũng là lần đầu tiên Du Tiểu Mặc được nghe nói Thiên Huyễn Miêu Cầu thành niên có bản lĩnh tạo ra mộng cảnh.
Xem ra sau này này thường xuyên đốc thúc Miêu Cầu tu luyện, để nó mau mau trưởng thành mới được.
Nhạc Thiên Sơn vừa dứt lời đã có người ra giá ngay, mộng cảnh có thể che mắt được cường giả Đế cảnh, tuyệt đối là bảo bối hiếm có.
“Sáu vạn linh tinh!”
“Bảy vạn rưỡi!”
“Tám vạn linh tinh!”
Mọi người bắt đầu lên giá, các gia tộc khác cũng tiếp bước, sau mấy lần cạnh tranh, giá cả đã tăng lên gần gấp đôi, nhưng vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại, một số người cạnh tranh đến mức đỏ mặt tía tai, thời gian dần qua, ai không đấu được phải bất đắc dĩ bỏ cuộc, chỉ còn lại những gia tộc mạnh mẽ.
Du Tiểu Mặc phát hiện, hình như cả Đường Hạo và Hồ Phong ngồi ở phòng đối diện đều chưa ra giá lần nào, xem ra bọn họ thật sự có hứng thú với những món đồ phía sau nữa.
Cuối cùng, Thiên Huyễn Miêu Cầu và ***g thú được mua với giá mười lăm vạn linh tinh, người thắng được nó là một nữ tu luyện giả.
Vật phẩm phía sau là một quyển kỹ pháp cao cấp hạ phẩm dùng cho đan sư.
Kỹ pháp dành cho đan sư không thể so được với công pháp, số lượng của nó khá thưa thớt, cho nên chỉ cần là cao cấp, là có thể làm mọi mọi người cạnh tranh khốc liệt, lần này cũng không ngoại lệ.
Sau khi thế lực lớn nhất Bắc Động – gia tộc Hạ Nhĩ ra giá, đã còn lại vài người, một vài thế lực thấy gia tộc Hạ Nhĩ gia tay cùng nhao nhao rời khỏi trận chiến, cuối cùng quyển kỹ pháp được gia tộc Hạ Nhĩ mua với cái giá hai mươi ba vạn.
“Tiếp theo, ta tin mọi người đã chờ mong rất lâu, đúng vậy, bây giờ chính là vật phẩm đấu giá cuối cùng, chắc quý vị khách quan đã nghe nói tới.” Trên mặt Nhạc Thiên Sơn là nụ cười thản nhiên, sau đó y ra lệnh cho người mang Thiên Công Đỉnh lên.
Đó là một cái bàn kéo, bên trên được phủ vải đỏ, thứ đồ bày dưới tấm vải đỏ không lớp, sau đó, Nhạc Thiên Sơn liền lật tấm vải lên, một cái lô đỉnh lớn cỡ quả bóng đá yên lặng đứng trên khay.
Mặt mũi Du Tiểu Mặc tràn đầy kinh ngạc, “Đây là Thiên Công ĐỈnh?”
Lần đầu tiên hắn thấy lô đỉnh nhỏ vậy đó, có thể dùng cái thứ đồ chơi này để luyện đan thật sao?
Lăng Tiêu nói: “Nó chính là Thiên Công Đỉnh, đừng nhìn hình dạng bây giờ, trên thực chất nó có thể biến lớn hay nhỏ tùy ý, rất thuận tiện.”
Du Tiểu Mặc mở hai mắt thật to nhìn chằm chằm vào Thiên Công Đỉnh.
Thiên Công Đỉnh vừa xuất hiện, tất cả sự chú ý đã tập trung hết vào nó, không ít người đều nhìn chằm chằm, như thể chỉ hận không được ôm ngay về nhà, nhất là các đan sư có mặt ở đây, một lô đỉnh tốt luôn là thứ cần thiết.
Trong số những người tham giá đấu giá hội có không ít đan sư, rất nhiều người đều tới vì Thiên Công Đỉnh, khi bọn họ nhìn thấy hiện vật, rất nhiều tiếng thở gấp đã vang lên, nếu không có Thương Minh uy hiếp, chỉ sợ sẽ có người nhảy dựng lên tranh đoạt.
Căn phòng đối diện Du Tiểu Mặc, Hồ Phong và Đường Hạo cũng tỉnh táo ngay lập tức, trong mắt lóe ra ánh sáng nhất định phải có được.
“Quả nhiên là Thiên Công Đỉnh, không ngờ Thương Minh lại cam lòng lấy lô đỉnh xếp hạng bảy mang đi đấu giá, ta nhất định phải mua được, sau đó tặng cho vị đại nhân kia.” Đường Hạo siết chặt nắm tay, lúc nói đến vị đại nhân kia, trong giọng nói có một sự kiêng kị và hướng tới.
Hồ Phong ngồi đối diện hắn cũng ôm mục đích như vậy, cả hai bên đều quyết tâm phải lấy bằng được Thiên Công Đỉnh về, nhưng Thiên Công Đỉnh chỉ có một.
Phía đối diện, Du Tiểu Mặc nhìn rõ ràng nét mặt của hai người này.
Quả nhiên, mục tiêu của bọn hắn cũng là Thiên Công Đỉnh.
Những ghế phía dưới đầy ắp người, mà những người trong mỗi phòng riêng cũng bắt đầu nhập tòa, toàn bộ hội trường cực kỳ náo nhiệt, mãi tới khi tiếng chiêng đồng vang lên.
“Các tiên sinh, các nữ sĩ, hoan nghênh tới phòng đấu giá Thương Ưng, về quy định của đấu giá hội, đoán chừng mọi người đều biết, ta cũng không muốn nói nhiều, hiện tại ta tuyên bố, đấu giá hội chính thức bắt đầu.”
Bên cạnh bàn đấu giá, chẳng biết từ khi nào đã có một nam tử mặc cẩm bào xanh tướng mạo tuấn lãng xuất hiện, bề ngoài khoảng ba mươi tuổi, nhưng khí tức toàn thân lại cực kỳ mạnh mẹ, Đế cảnh bảy sao, tuyệt đối đủ để làm cho người chỗ này kiêng dè không thôi.
Chỉ một người chủ trì đấu giá thôi mà Thương Minh cũng phái ra cường cả Đế cảnh bảy sao, có người này tọa trấn, chắc không ai dám xông lên đoạt bảo hoặc làm sai quy định của phòng đấu giá nữa rồi.
“Thân phận của người tên Nhạc Thiên Sơn này không hề bình thường đâu, ta thăm dò rồi, tuy rằng thực lực của người này trong Thương Minh không cao lắm, nhưng hắn chính là đệ tử của minh chủ Thương Minh, rất nhiều người đều muốn nịnh bợ hắn.” Đạo Vân nói.
Du Tiểu Mặc nhìn về phía Đạo Vân, mới đi ra ngoài một ngày mà đã nghe được tin tức về người của đấu giá hội luôn hả, bảo sao Lăng Tiêu lại nói tin tức của đạo tặc linh thông hơn người bình thường nhiều lắm, xem ra Đạo Vân cũng coi như là chân truyền của sư phụ hắn rồi.
“Ngoài việc này ra, ngươi còn nghe được gì nữa?” Du Tiểu Mặc hỏi.
Nói đến nghề nghiệp, Đạo Vân liền hớn hở như mở cờ trong bụng: “Thương Minh khác với gia tộc Xích Huyết, nghe nói người thành lập ra nó là một cường giả Thánh cảnh, cường giả này thu tổng cộng gần trăm đồ đệ, mà ai cũng có thành tửu tốt, Thương Minh có thể phát triển đến ngày hôm nay đều liên quan tới các đồ đệ của người nọ.”
Linh quang trong đầu Du Tiểu Mặc lóe lên, dò hỏi: “Vậy ngươi có thăm dò được tin tức về sư phụ của ngươi không?”
Đạo Vân ủ rũ: “Làm gì có chuyện dễ dàng như thế, hành tung của sư phụ không thể nghe ngóng trong vòng một ngày ngắn ngủi được đâu, thời gian ta ở nơi này quá ngắn, tạm thời không thể nghe được tin tức bí mật hơn.”
Ngụ ý là, không dò được tin tức về nơi có bảo bối hiếm thấy.
Du Tiểu Mặc còn định nói thêm, đột nhiên một bàn tay trượt đến hông hắn, nhẹ nhàng vuốt ve.
Du Tiểu Mặc “Ối” một tiếng, cả người đều mềm nhũn.
Đạo Vân kinh ngạc nhìn qua: “Ngươi làm sao thế?”
Đôi má Du Tiểu Mặc hiện lên một chút đỏ ửng nhàn nhạt, nghe thấy Đạo Vân hỏi, vội vàng lắc đầu: “Không, không có việc gì… Bắt đầu đấu giá rồi, mau xem thôi.”
Đạo Vân không nghi ngờ gì, quả nhiên nhìn về phía đài đấu giá.
Du Tiểu Mặc thấy sự chú ý của hắn đã dời qua chỗ khác, lập tức gạt bỏ cái tay đang sờ mó bên hông mình ra, quay đầu lại trợn mắt nhìn Lăng Tiêu: “Đừng có lộn xộn.”
Lăng Tiêu thấp giọng cười nói: “Phu nhân, em không thể ngăn cản quyền lợi được làm phu quân của vi phu chứ.”
Miệng Du Tiểu Mặc dúm lại, cái này mà cũng coi là quyền lợi hả? “Anh có quyền lợi của anh, thì em cũng có quyền lợi của em, bây giờ em kháng nghị.”
Lăng Tiêu cười khẽ: “Kháng nghị bị bác bỏ.”
Du Tiểu Mặc bất mãn: “Cái gì chớ?”
Lăng Tiêu nói: “Lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó.”
Du Tiểu Mặc đỏ mặt, mạnh miệng: “Ai gả cho anh?” Rõ ràng hắn là nam nhân mà, sao có thể dùng từ gả để hình dung.
Lăng Tiêu lập tức lên án: “Phu nhân, cơ thể và trái tim của ta, còn nhiều lần thứ nhất nữa, tất cả đều cho em hết, em phải phụ trách ta đến cùng.”
Du Tiểu Mặc cắn lưỡi, lại trợn mắt nhìn y: “Ai không phải là lần đầu tiên? Bao nhiêu lần đầu tiên của em cũng cho anh hết, sao không thấy anh phụ trách với em đến cùng?”
Nói xong, Du Tiểu Mặc chỉ muốn cắn đứt đầu lưỡi mình cho rồi.
Ánh mắt sáng lấp lánh của Lăng Tiêu tràn đầy vui vẻ, nét mặt như thể đã gãi đúng chỗ ngứa rồi: “Nếu phu nhân đã nói như vậy, ta nhất định sẽ phụ trách với em tới cùng, xin phu nhân cứ yên tâm.”
Vì vậy, cái bàn tay xấu xa kia lại tiếp tục sờ mó eo hắn, lần này còn muốn dời xuống dưới.
Du Tiểu Mặc sợ tới mức phải túm ngay tay y lại: “Anh đừng có làm loạn, ở đây có nhiều người đều đang nhìn kia kìa.” Nếu như gian phòng không có vách tường trong suốt thì hắn cần gì phải lo lắng như vậy.
“Yên tâm, bọn họ đều đang xem đấu giá, không chú ý đến em đâu.” Lăng Tiêu thì thầm vào tai hắn, tai phải đang có ý đồ lần mò vào giữa hai chân.
Du Tiểu Mặc lập tức kẹp chặt chân lại: “Thế cũng không được.”
Nơi này nhiều cường giả như vậy, người nào không đặt chú ý ở bốn phương tám hướng chứ, nói không chừng có vài người không hứng thú mới đấu giá hội, đang quan sát người xung quanh. Mặc dù ai tới tham gia đấu giá hội cũng vì có hứng thú với vật phẩm, nhưng không thiếu mấy kẻ ngược đời, bởi vì chính hắn cũng là một trong số đó.
“Được rồi, ta biết rồi.”
Lăng Tiêu chỉ giằng co vài giây rồi buông tha cho hắn.
Du Tiểu Mặc thở phào một tiếng.
Khi hai người đang mải cãi cọ, phiên đấu giá phía dưới đang khí thế hừng hực, không khí trong hội trường vô cùng kịch liệt, quá nhiều sự cạnh tranh, mỗi vật phẩm đều bị đội giá lên gấp vài lần, mà cái giá cao nhất hiện nay đã là bốn mươi bốn ngàn linh tinh, nhưng đến đây mới chỉ là hai phần ba buổi đấu giá thôi đó, có thể tưởng tượng được, giá cả mấy món đồ phía sau sẽ leo cao đến nhường nào.
Bởi vì vật phẩm được Thương Minh mang ra đấu giá đều là đồ tốt, cho nên giá chỉ có tăng chứ chưa hề giảm, một vài thế lực nhỏ không có đủ linh tinh, đành phải đỏ mắt mà nhìn.
Vật phẩm thứ năm, Du Tiểu Mặc nhìn thấy trên bàn đấu giá được đặt một cái ***g thú, bên trong là một con Thiên Huyễn Miêu Cầu, hơn nữa còn là thành hiên, chắc chắn cấp bậc phải cao hơn Miêu Cầu nhà hắn.
“Thiên Huyễn Miêu Cầu thành niên không những có thể tùy ý biến ảo thành bộ dạng mà mọi người mong muốn, chúng còn có thêm một kỹ năng, đó chính là tạo ra mộng cảnh, ngay cả cường giả Đế cảnh cũng khó mà phát hiện ra được, bây giờ bắt đầu cạnh tranh, giá khởi điểm là năm vạn linh tinh.” Nhạc Thiên Sơn cao giọng giới thiệu tư liệu về Thiên Huyễn Miêu Cầu, loại yêu thú kiểu này dù là ở đại lục Thông Thiên thì cũng khá hiếm thấy, chớ nói chi là Thiên Huyễn Miêu Cầu đã thành niên, bởi vì bọn chúng rất khó sinh sôi nảy nở.
Đây cũng là lần đầu tiên Du Tiểu Mặc được nghe nói Thiên Huyễn Miêu Cầu thành niên có bản lĩnh tạo ra mộng cảnh.
Xem ra sau này này thường xuyên đốc thúc Miêu Cầu tu luyện, để nó mau mau trưởng thành mới được.
Nhạc Thiên Sơn vừa dứt lời đã có người ra giá ngay, mộng cảnh có thể che mắt được cường giả Đế cảnh, tuyệt đối là bảo bối hiếm có.
“Sáu vạn linh tinh!”
“Bảy vạn rưỡi!”
“Tám vạn linh tinh!”
Mọi người bắt đầu lên giá, các gia tộc khác cũng tiếp bước, sau mấy lần cạnh tranh, giá cả đã tăng lên gần gấp đôi, nhưng vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại, một số người cạnh tranh đến mức đỏ mặt tía tai, thời gian dần qua, ai không đấu được phải bất đắc dĩ bỏ cuộc, chỉ còn lại những gia tộc mạnh mẽ.
Du Tiểu Mặc phát hiện, hình như cả Đường Hạo và Hồ Phong ngồi ở phòng đối diện đều chưa ra giá lần nào, xem ra bọn họ thật sự có hứng thú với những món đồ phía sau nữa.
Cuối cùng, Thiên Huyễn Miêu Cầu và ***g thú được mua với giá mười lăm vạn linh tinh, người thắng được nó là một nữ tu luyện giả.
Vật phẩm phía sau là một quyển kỹ pháp cao cấp hạ phẩm dùng cho đan sư.
Kỹ pháp dành cho đan sư không thể so được với công pháp, số lượng của nó khá thưa thớt, cho nên chỉ cần là cao cấp, là có thể làm mọi mọi người cạnh tranh khốc liệt, lần này cũng không ngoại lệ.
Sau khi thế lực lớn nhất Bắc Động – gia tộc Hạ Nhĩ ra giá, đã còn lại vài người, một vài thế lực thấy gia tộc Hạ Nhĩ gia tay cùng nhao nhao rời khỏi trận chiến, cuối cùng quyển kỹ pháp được gia tộc Hạ Nhĩ mua với cái giá hai mươi ba vạn.
“Tiếp theo, ta tin mọi người đã chờ mong rất lâu, đúng vậy, bây giờ chính là vật phẩm đấu giá cuối cùng, chắc quý vị khách quan đã nghe nói tới.” Trên mặt Nhạc Thiên Sơn là nụ cười thản nhiên, sau đó y ra lệnh cho người mang Thiên Công Đỉnh lên.
Đó là một cái bàn kéo, bên trên được phủ vải đỏ, thứ đồ bày dưới tấm vải đỏ không lớp, sau đó, Nhạc Thiên Sơn liền lật tấm vải lên, một cái lô đỉnh lớn cỡ quả bóng đá yên lặng đứng trên khay.
Mặt mũi Du Tiểu Mặc tràn đầy kinh ngạc, “Đây là Thiên Công ĐỈnh?”
Lần đầu tiên hắn thấy lô đỉnh nhỏ vậy đó, có thể dùng cái thứ đồ chơi này để luyện đan thật sao?
Lăng Tiêu nói: “Nó chính là Thiên Công Đỉnh, đừng nhìn hình dạng bây giờ, trên thực chất nó có thể biến lớn hay nhỏ tùy ý, rất thuận tiện.”
Du Tiểu Mặc mở hai mắt thật to nhìn chằm chằm vào Thiên Công Đỉnh.
Thiên Công Đỉnh vừa xuất hiện, tất cả sự chú ý đã tập trung hết vào nó, không ít người đều nhìn chằm chằm, như thể chỉ hận không được ôm ngay về nhà, nhất là các đan sư có mặt ở đây, một lô đỉnh tốt luôn là thứ cần thiết.
Trong số những người tham giá đấu giá hội có không ít đan sư, rất nhiều người đều tới vì Thiên Công Đỉnh, khi bọn họ nhìn thấy hiện vật, rất nhiều tiếng thở gấp đã vang lên, nếu không có Thương Minh uy hiếp, chỉ sợ sẽ có người nhảy dựng lên tranh đoạt.
Căn phòng đối diện Du Tiểu Mặc, Hồ Phong và Đường Hạo cũng tỉnh táo ngay lập tức, trong mắt lóe ra ánh sáng nhất định phải có được.
“Quả nhiên là Thiên Công Đỉnh, không ngờ Thương Minh lại cam lòng lấy lô đỉnh xếp hạng bảy mang đi đấu giá, ta nhất định phải mua được, sau đó tặng cho vị đại nhân kia.” Đường Hạo siết chặt nắm tay, lúc nói đến vị đại nhân kia, trong giọng nói có một sự kiêng kị và hướng tới.
Hồ Phong ngồi đối diện hắn cũng ôm mục đích như vậy, cả hai bên đều quyết tâm phải lấy bằng được Thiên Công Đỉnh về, nhưng Thiên Công Đỉnh chỉ có một.
Phía đối diện, Du Tiểu Mặc nhìn rõ ràng nét mặt của hai người này.
Quả nhiên, mục tiêu của bọn hắn cũng là Thiên Công Đỉnh.
/731
|