“Hai vị, xin dừng bước.”
Sau khi mua được ngọc giản, Du Tiểu Mặc nhấc chân định rời đi cùng Lăng Tiêu, Hùng Tiếu đứng sau vẫn luôn chú ý tới họ đột nhiên lên tiếng gọi lại, hai người cùng dừng bước.
Hùng Tiếu đi tới, chắp tay khách khí nói: “Tại hạ Hùng Tiếu, đã gặp tức là có duyên, không biết nên xưng hô hai vị thế nào?”
Mấy người đang chuẩn bị rời đi vừa nghe thấy câu này đã đồng loạt dừng lại, quay đầu dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn chằm chằm vào Hùng Tiếu đang khách khí kia, một người đứng vị trí thứ hai mươi mốt trên Thông Thiên Bảng như Hùng Tiếu, lại chủ động bắt chuyện với hai người kia, đây là việc nở này nở mặt lắm đấy.
Thương Minh tài cao thế lớn, có rất nhiều, rất nhiều người muốn kết giao với họ.
Ví dụ như gia tộc Xích Huyết và Ngự Thú Công Hội, kể cả những thế lực lớn như họ cũng có suy nghĩ muốn kết giao với Thương Minh.
Nhưng có rất ít người lọt vào mắt của minh chủ Thương Minh và các đệ tử, không phải là do tính tình họ cao ngạo, khinh thường kết giao với người khác, mà mấy người này đều là một đám người cổ quái, nếu không hợp mắt ấy mà, cho dù bối cảnh có mạnh mẽ đến đâu, họ cũng chẳng thèm đếm xỉa tới.
Giống như Thành Đông Thanh, Hùng Tiếu không thích gã nên mỉa thẳng mặt, hoàn toàn không nể nang ai, mặc dù Thành Đông Thanh là người khiêu khích trước, nhưng dù gã không khiêu khích, Hùng Tiếu cũng không có ý định thoải mái với gã.
Du Tiểu Mặc cũng hơi kinh ngạc, thuận miệng nói: “Ta là Du Tiểu… A!”
Còn chưa nói hết câu, bên hông đã nhói lên ngứa ngáy, làm hắn sợ tới mức nhảy dựng.
“Du Tiểu A?”
Kiều Vô Song đi tới, tình cờ nghe được cái tên này, nét mặt vẫn trở nên quái dị, lần đầu hắn nghe thấy cái tên kì cục như vậy đó, lại cộng với dáng vẻ của người nọ, cảm giác rất kỳ quái, thấy hai người nhìn qua, còn nói: “Quên chưa giới thiệu, ta là Kiều Vô Song.”
Du Tiểu Mặc toát mồ hôi: “Chào ngươi.”
“Không phải là Du Tiểu A, mà là Du Tiểu Hắc*.” Lăng Tiêu vốn im lặng bỗng thờ ơ giải thích.
Du Tiểu Mặc chột dạ phụ họa nói: “Đúng đúng đúng, không phải là A, mà là Hắc.”
“Bất kể là A hay là Hắc thì cũng chỉ là một cái tên thôi.” Hùng Tiếu cường sang sảng, vừa nhìn về phía Lăng Tiêu, “Không biết nên xưng hô vị này thế nào?”
Lăng Tiêu nghiêm túc trả lời: “Lăng Mặc.”
Du Tiểu Mặc: “…”
Hùng Tiếu không hề phát hiện ra bầu không khí kì lạ giữa hai người, chắp tay vui vẻ nói: “Hóa ra là Lăng Mặc huynh, có thể quen biết hai vị, cuối cùng chuyến đi hôm nay cũng không uổng công.”
Du Tiểu Mặc tỉnh táo lại, liền nói: “Có thể nhận thức hai vị, chúng ta cũng rất vui.”
Hùng Tiếu lấy lại bình tĩnh, nét mặt nghiêm túc, chỉ thấy y trịnh trọng nói: “Du Tiểu Hắc huynh đệ, hôm nay các ngươi đã đắc tội Thành Đông Thanh, sau này phải cẩn thận, với trí tuệ của Thành Đông Thanh, hắn nhất định sẽ tùy cơ trả thù các ngươi, nếu các ngươi quyết định muốn tới chỗ đó, phải coi cừng hắn và Hồ Ân đó.”
Nghe được ba chữ “Du Tiểu Hắc”, Du Tiểu Mặc hơi lúng túng, hắn phỏng đoán “cái chỗ kia” có thể là chỉ nơi giấu bảo bối, không nén nổi rục rịch, “Đa tạ Hùng đại ca đã nhắc nhở, chúng ta sẽ chú ý.”
Kiều Vô Song nhìn thoáng qua hai người như có điều suy nghĩ, mới nói: “Hùng lão ca, đây là lần đầu tiên ta thấy ngươi có hứng thú với hai người xa lạ như vậy.”
“Thực ra thì ta cũng không rõ nữa, chỉ cảm thấy hai người bọn họ rất vừa mắt, nhất là Du Tiểu Hắc kia, ta rất có thiện cảm với hắn.” Hùng Tiếu bật cười lắc đầu.
Kiều Vô Song biết rõ mấy thứ như cảm giác rất khó để mà nói rõ ràng, không hỏi thêm, nói tiếp: “Hùng lão ca, ngươi có chú ý tới Lăng Mặc kia không?”
Hùng Tiếu lập tức thu nét vui vẻ lại, trầm ngâm nói: “Đương nhiên là có chú ý, ta không thể cảm giác được tu vi của hắn, nếu như hắn không dùng thủ đoạn để che giấu khí tức, vậy thì chắc thực lực phải cao hơn ta, ta nghĩ rất có khả năng là giả thuyết thứ hai, bảo sao bọn họ lại dám khiêu chiến với cả Ngọc Tiên Thành và Đan Sư Công Hội, chẳng qua nếu chỉ là cường giả Thần cảnh thì chưa đáng kể.”
Kiều Vô Song nói: “Hi vọng hai người họ đừng đụng phải cường giả của mấy thế lực kia quá sớm, nhưng ta nghe nói, có một vị thiếu gia của gia tộc Xích Huyết muốn tới đây, không biết có thật không?”
Hùng Tiếu nghe được câu hỏi đầy tính thăm dò này, cũng không quan tâm, chỉ đáp: “Trong lòng Kiều lão đệ đã có đáp án, cần gì phải hỏi ta.”
Bên kia, Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu không quay về khách sạn.
Bọn họ đi dạo một vòng quanh thành Lục Nguyệt, mua được không ít đặc sản địa phương rồi mới về.
Sau khi vào phòng, Du Tiểu Mặc lấy ngọc giản ra, ngọc giản có màu đen, bề ngoài bóng loáng tới mức có ánh sáng lưu động, không có cấm chế, hắn có thể dễ dàng đọc được tin tức bên trong.
Không vội vã tiêu hóa, hắn đưa ngọc giản cho Lăng Tiêu.
Tốc độ của Lăng Tiêu lúc nào cũng nhanh hơn hắn.
Du Tiểu Mặc sợ hãi than thở: “Không ngờ bên dưới sơn mạch Lục Nguyệt lại cất giấu một cung điện tự nhiên, còn thai nghén ra một con Thôn Kim thú.”
Tuy Du Tiểu Mặc không được gọi là kiến thức uyên bác, nhưng hắn vẫn nghe nói tới tên tuổi của Thôn Kim thú.
Thôn Kim thú là một loại yêu thú vừa công vừa thủ, lực phòng ngự của nó cực kì cường hãn, điều này quyết định bởi tính chất ăn kim loại của nó, kim loại càng cứng, càng hiếm hoi, sức phòng ngự càng mạnh, lại có thể tăng tu vi của nó lên, nói ngắn gọn thì, Thôn Kim thú là một loại yêu thú ăn kim loại để sống.
Nói tới công kích của nó, cũng liên quan tới việc nó ăn kim loại.
Thôn Kim thú thuộc kim, cho nên bất cứ loại công kích mang tính chất vật lý nào đều vô dụng với nó, ngược lại, nó có thể khống chế thành phần kim loại trong cơ thể người, nhờ chiêu này mà giết người một cách vô hình, đây cũng là điểm mạnh nhất của Thôn Kim thú.
Cho dù nó không phải là Đế Vương Thú, nhưng công kích và phòng ngự của nó còn lợi hại hơn, cho nên mọi người xưng Thôn Kim thú là ngụy Đế Vương Thú.
“Tình hình thế này, xem ra tất cả mọi người đều tới vì Thôn Kim thú rồi.”
Du Tiểu Mặc nghĩ đến sự lợi hại của nó, trong lòng cứ ngứa ngáy không thôi, nhưng hắn biết việc này không thể bép buộc, trong ngọc giản cũng không nói tới thực lực của Thôn Kim thú, hắn không muốn đánh mà chưa nắm chắc được gì.
Lăng Tiêu nói: “Thực ra có một truyền thuyết về Thôn Kim thú.”
“Truyền thuyết?”
“Truyền thuyết nói rằng Thôn Kim thú là một loại yêu thú đặc biệt được trời xanh phù hộ, nếu đạt được nó có thể ngự trị chúng sinh, là một loại yêu thú biểu tượng cho quyền lợi, tài phú và địa vị.”
Hai mắt Du Tiểu Mặc sáng ngời: “Tốt như vậy hả? Vậy nếu mỗi người đều bắt được một con Thôn Kim thú, chẳng phải mọi người đều ngự trị được?”
Lăng Tiêu khinh bỉ liếc hắn, “Em cho rằng Thôn Kim thú là cái gì, chạy đầy đường như yêu thú cấp thấp hả?”
Du Tiểu Mặc cười khan một tiếng, hắn chỉ đùa chút thôi mà, “Thế theo ý anh, số lượng của Thôn Kim thú cũng ít như Tứ Linh Đế Vương thú hả?”
Lăng Tiêu đáp: “Đúng là Tứ Linh Đế Vương thú rất ít ỏi, nhưng Thôn Kim thú còn ít hơn, có thể nói là độc nhất vô nhị, bởi vì mỗi ngàn tỷ năm mới thai nghén được một con Thôn Kim thú, em nói có hi hữu hay không?”
Du Tiểu Mặc nuốt nước miếng.
Ngàn tỷ năm mới có một con? Thiếu nữ đã thành đàn bà luôn rồi.
“Nhưng mà, muốn thai nghén ra một con Thôn Kim thú không hề dễ, cho nên có một điều làm ta chú ý.” Lăng Tiêu đột nhiên nói, nét mặt như đang suy nghĩ gì.
Du Tiểu Mặc hỏi: “Điều gì?”
Lăng Tiêu nói: “Đợi ta xác nhận xong sẽ nói cho em biết, nếu như ta đoán đúng, vậy thì bất kể thế nào, chúng ta nhất định phải có một chân mới được.”
Du Tiểu Mặc bị y nói mà trong lòng ngứa ngáy quá chừng, “Có thể nói cho em biết ngay không?”
Lăng Tiêu đáp: “Không thể!”
Du Tiểu Mặc lại hỏi: “Vì sao chớ?”
Lăng Tiêu nhìn hắn, cười dịu dàng: “Bởi vì ta biết nhất định là em đang muốn nghe ngay bây giờ.”
Du Tiểu Mặc: “…”
Mẹ nó chớ!
Oán niệm sau khi bị lừa của Du Tiểu Mặc sâu như lỗ đen vũ trụ ấy, không biết hắn rất tò mò sao? Lại còn cố ý không nói cho hắn nghe, chỉ bởi vì hắn muốn biết, nếu biết trước thì đã nói với y là hắn không hề muốn nghe, mặc dù ý nghĩ này nghe có vẻ rất ngu.
Vài ngày sau, Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu đều ở trong khách sạn.
Phía dưới khách sạn là quán rượu, lúc nào cũng có người bàn tán về tin tức mới nhất trong thành Lục Nguyệt, cho nên dù hai người không ra ngoài nhưng vẫn biết được kha khá.
Cuối cùng thì quân tiếp viện của gia tộc Xích Huyết và Đan Sư Công Hội đã tới thành Lục Nguyệt vào hôm qua, nghe nói mỗi thế lực đều phái một cường giả Thần cảnh tới, xem ra là quyết tâm phải có được Thôn Kim thú rồi.
Du Tiểu Mặc cứ tưởng Hồ Ân và Thành Đông Thanh phải chạy tới khách sạn để báo thù kia, ai dè từ hôm đó tới giờ hoàn toàn không thấy động tĩnh gì, làm hắn cứ tưởng hai người này đổi tính rồi chứ.
Lăng Tiêu lại nói cho hắn bởi, bởi vì ngày xuất phát đã tới gần, đại khái là hai cường giả Thần cảnh của gia tộc Xích Huyết và Đan Sư Công Hội không muốn phức tạp, cho nên không tới tìm họ ngay.
“Lúc nào thì chúng ta xuất phát?”
Lại đợi thêm mấy ngày nữa, rốt cục Du Tiểu Mặc cũng không nhịn nổi, hình như đám người của gia tộc Xích Huyết cũng đang chuẩn bị, vậy mà bọn họ lại chẳng hề có động tác gì.
Hắn cho rằng có lẽ Lăng Tiêu sẽ biết rõ, vậy mà y lại nói: “Làm sao ta biết được, trong ngọc giản đâu có nói gì, lối vào địa cung thường di dộng ngẫu nhiên, nếu muốn vào thì nhất định phải tìm được cửa.” Thái độ này phải gọi là thờ ơ hết sức.
Du Tiểu Mặc giương nanh múa vuốt bổ nhào lên người Lăng Tiêu, bóp cổ y, gào lên: “Sao anh lại không biết, chẳng phải anh rất lợi hại sao?”
Lăng Tiêu để mặc cho hắn bóp, một tay đặt ngay mông hắn, xoa xoa dần xuống phía dưới, dùng một loại giọng điệu rất chi là hả hê để trả lời: “Có một sự thật phải nói cho em biết, nam nhân của em không phải là vạn năng, cũng có việc không thể làm được, nhưng mà không ngờ trong lòng phu nhân, ta lại hoàn hảo tới vậy, vi phu cảm giác cực kì vinh hạnh, cho nên vi phu quyết định, chúng ta song tu đi.”
Du Tiểu Mặc muốn cắn chết tên này đi cho rồi, cái đồ trong đầu đầy *** trùng.
Vì vậy hắn làm thế thật, há miệng cắn cổ y không chút do dự.
*Du Tiểu Hắc: cái chữ Hắc này không phải là đen, mà là cười ha ha mà qt hay dịch là hắc hắc ấy, nhưng để Du Tiểu Ha nghe kì quá nên mình để là Du Tiểu Hắc nha.
Sau khi mua được ngọc giản, Du Tiểu Mặc nhấc chân định rời đi cùng Lăng Tiêu, Hùng Tiếu đứng sau vẫn luôn chú ý tới họ đột nhiên lên tiếng gọi lại, hai người cùng dừng bước.
Hùng Tiếu đi tới, chắp tay khách khí nói: “Tại hạ Hùng Tiếu, đã gặp tức là có duyên, không biết nên xưng hô hai vị thế nào?”
Mấy người đang chuẩn bị rời đi vừa nghe thấy câu này đã đồng loạt dừng lại, quay đầu dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn chằm chằm vào Hùng Tiếu đang khách khí kia, một người đứng vị trí thứ hai mươi mốt trên Thông Thiên Bảng như Hùng Tiếu, lại chủ động bắt chuyện với hai người kia, đây là việc nở này nở mặt lắm đấy.
Thương Minh tài cao thế lớn, có rất nhiều, rất nhiều người muốn kết giao với họ.
Ví dụ như gia tộc Xích Huyết và Ngự Thú Công Hội, kể cả những thế lực lớn như họ cũng có suy nghĩ muốn kết giao với Thương Minh.
Nhưng có rất ít người lọt vào mắt của minh chủ Thương Minh và các đệ tử, không phải là do tính tình họ cao ngạo, khinh thường kết giao với người khác, mà mấy người này đều là một đám người cổ quái, nếu không hợp mắt ấy mà, cho dù bối cảnh có mạnh mẽ đến đâu, họ cũng chẳng thèm đếm xỉa tới.
Giống như Thành Đông Thanh, Hùng Tiếu không thích gã nên mỉa thẳng mặt, hoàn toàn không nể nang ai, mặc dù Thành Đông Thanh là người khiêu khích trước, nhưng dù gã không khiêu khích, Hùng Tiếu cũng không có ý định thoải mái với gã.
Du Tiểu Mặc cũng hơi kinh ngạc, thuận miệng nói: “Ta là Du Tiểu… A!”
Còn chưa nói hết câu, bên hông đã nhói lên ngứa ngáy, làm hắn sợ tới mức nhảy dựng.
“Du Tiểu A?”
Kiều Vô Song đi tới, tình cờ nghe được cái tên này, nét mặt vẫn trở nên quái dị, lần đầu hắn nghe thấy cái tên kì cục như vậy đó, lại cộng với dáng vẻ của người nọ, cảm giác rất kỳ quái, thấy hai người nhìn qua, còn nói: “Quên chưa giới thiệu, ta là Kiều Vô Song.”
Du Tiểu Mặc toát mồ hôi: “Chào ngươi.”
“Không phải là Du Tiểu A, mà là Du Tiểu Hắc*.” Lăng Tiêu vốn im lặng bỗng thờ ơ giải thích.
Du Tiểu Mặc chột dạ phụ họa nói: “Đúng đúng đúng, không phải là A, mà là Hắc.”
“Bất kể là A hay là Hắc thì cũng chỉ là một cái tên thôi.” Hùng Tiếu cường sang sảng, vừa nhìn về phía Lăng Tiêu, “Không biết nên xưng hô vị này thế nào?”
Lăng Tiêu nghiêm túc trả lời: “Lăng Mặc.”
Du Tiểu Mặc: “…”
Hùng Tiếu không hề phát hiện ra bầu không khí kì lạ giữa hai người, chắp tay vui vẻ nói: “Hóa ra là Lăng Mặc huynh, có thể quen biết hai vị, cuối cùng chuyến đi hôm nay cũng không uổng công.”
Du Tiểu Mặc tỉnh táo lại, liền nói: “Có thể nhận thức hai vị, chúng ta cũng rất vui.”
Hùng Tiếu lấy lại bình tĩnh, nét mặt nghiêm túc, chỉ thấy y trịnh trọng nói: “Du Tiểu Hắc huynh đệ, hôm nay các ngươi đã đắc tội Thành Đông Thanh, sau này phải cẩn thận, với trí tuệ của Thành Đông Thanh, hắn nhất định sẽ tùy cơ trả thù các ngươi, nếu các ngươi quyết định muốn tới chỗ đó, phải coi cừng hắn và Hồ Ân đó.”
Nghe được ba chữ “Du Tiểu Hắc”, Du Tiểu Mặc hơi lúng túng, hắn phỏng đoán “cái chỗ kia” có thể là chỉ nơi giấu bảo bối, không nén nổi rục rịch, “Đa tạ Hùng đại ca đã nhắc nhở, chúng ta sẽ chú ý.”
Kiều Vô Song nhìn thoáng qua hai người như có điều suy nghĩ, mới nói: “Hùng lão ca, đây là lần đầu tiên ta thấy ngươi có hứng thú với hai người xa lạ như vậy.”
“Thực ra thì ta cũng không rõ nữa, chỉ cảm thấy hai người bọn họ rất vừa mắt, nhất là Du Tiểu Hắc kia, ta rất có thiện cảm với hắn.” Hùng Tiếu bật cười lắc đầu.
Kiều Vô Song biết rõ mấy thứ như cảm giác rất khó để mà nói rõ ràng, không hỏi thêm, nói tiếp: “Hùng lão ca, ngươi có chú ý tới Lăng Mặc kia không?”
Hùng Tiếu lập tức thu nét vui vẻ lại, trầm ngâm nói: “Đương nhiên là có chú ý, ta không thể cảm giác được tu vi của hắn, nếu như hắn không dùng thủ đoạn để che giấu khí tức, vậy thì chắc thực lực phải cao hơn ta, ta nghĩ rất có khả năng là giả thuyết thứ hai, bảo sao bọn họ lại dám khiêu chiến với cả Ngọc Tiên Thành và Đan Sư Công Hội, chẳng qua nếu chỉ là cường giả Thần cảnh thì chưa đáng kể.”
Kiều Vô Song nói: “Hi vọng hai người họ đừng đụng phải cường giả của mấy thế lực kia quá sớm, nhưng ta nghe nói, có một vị thiếu gia của gia tộc Xích Huyết muốn tới đây, không biết có thật không?”
Hùng Tiếu nghe được câu hỏi đầy tính thăm dò này, cũng không quan tâm, chỉ đáp: “Trong lòng Kiều lão đệ đã có đáp án, cần gì phải hỏi ta.”
Bên kia, Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu không quay về khách sạn.
Bọn họ đi dạo một vòng quanh thành Lục Nguyệt, mua được không ít đặc sản địa phương rồi mới về.
Sau khi vào phòng, Du Tiểu Mặc lấy ngọc giản ra, ngọc giản có màu đen, bề ngoài bóng loáng tới mức có ánh sáng lưu động, không có cấm chế, hắn có thể dễ dàng đọc được tin tức bên trong.
Không vội vã tiêu hóa, hắn đưa ngọc giản cho Lăng Tiêu.
Tốc độ của Lăng Tiêu lúc nào cũng nhanh hơn hắn.
Du Tiểu Mặc sợ hãi than thở: “Không ngờ bên dưới sơn mạch Lục Nguyệt lại cất giấu một cung điện tự nhiên, còn thai nghén ra một con Thôn Kim thú.”
Tuy Du Tiểu Mặc không được gọi là kiến thức uyên bác, nhưng hắn vẫn nghe nói tới tên tuổi của Thôn Kim thú.
Thôn Kim thú là một loại yêu thú vừa công vừa thủ, lực phòng ngự của nó cực kì cường hãn, điều này quyết định bởi tính chất ăn kim loại của nó, kim loại càng cứng, càng hiếm hoi, sức phòng ngự càng mạnh, lại có thể tăng tu vi của nó lên, nói ngắn gọn thì, Thôn Kim thú là một loại yêu thú ăn kim loại để sống.
Nói tới công kích của nó, cũng liên quan tới việc nó ăn kim loại.
Thôn Kim thú thuộc kim, cho nên bất cứ loại công kích mang tính chất vật lý nào đều vô dụng với nó, ngược lại, nó có thể khống chế thành phần kim loại trong cơ thể người, nhờ chiêu này mà giết người một cách vô hình, đây cũng là điểm mạnh nhất của Thôn Kim thú.
Cho dù nó không phải là Đế Vương Thú, nhưng công kích và phòng ngự của nó còn lợi hại hơn, cho nên mọi người xưng Thôn Kim thú là ngụy Đế Vương Thú.
“Tình hình thế này, xem ra tất cả mọi người đều tới vì Thôn Kim thú rồi.”
Du Tiểu Mặc nghĩ đến sự lợi hại của nó, trong lòng cứ ngứa ngáy không thôi, nhưng hắn biết việc này không thể bép buộc, trong ngọc giản cũng không nói tới thực lực của Thôn Kim thú, hắn không muốn đánh mà chưa nắm chắc được gì.
Lăng Tiêu nói: “Thực ra có một truyền thuyết về Thôn Kim thú.”
“Truyền thuyết?”
“Truyền thuyết nói rằng Thôn Kim thú là một loại yêu thú đặc biệt được trời xanh phù hộ, nếu đạt được nó có thể ngự trị chúng sinh, là một loại yêu thú biểu tượng cho quyền lợi, tài phú và địa vị.”
Hai mắt Du Tiểu Mặc sáng ngời: “Tốt như vậy hả? Vậy nếu mỗi người đều bắt được một con Thôn Kim thú, chẳng phải mọi người đều ngự trị được?”
Lăng Tiêu khinh bỉ liếc hắn, “Em cho rằng Thôn Kim thú là cái gì, chạy đầy đường như yêu thú cấp thấp hả?”
Du Tiểu Mặc cười khan một tiếng, hắn chỉ đùa chút thôi mà, “Thế theo ý anh, số lượng của Thôn Kim thú cũng ít như Tứ Linh Đế Vương thú hả?”
Lăng Tiêu đáp: “Đúng là Tứ Linh Đế Vương thú rất ít ỏi, nhưng Thôn Kim thú còn ít hơn, có thể nói là độc nhất vô nhị, bởi vì mỗi ngàn tỷ năm mới thai nghén được một con Thôn Kim thú, em nói có hi hữu hay không?”
Du Tiểu Mặc nuốt nước miếng.
Ngàn tỷ năm mới có một con? Thiếu nữ đã thành đàn bà luôn rồi.
“Nhưng mà, muốn thai nghén ra một con Thôn Kim thú không hề dễ, cho nên có một điều làm ta chú ý.” Lăng Tiêu đột nhiên nói, nét mặt như đang suy nghĩ gì.
Du Tiểu Mặc hỏi: “Điều gì?”
Lăng Tiêu nói: “Đợi ta xác nhận xong sẽ nói cho em biết, nếu như ta đoán đúng, vậy thì bất kể thế nào, chúng ta nhất định phải có một chân mới được.”
Du Tiểu Mặc bị y nói mà trong lòng ngứa ngáy quá chừng, “Có thể nói cho em biết ngay không?”
Lăng Tiêu đáp: “Không thể!”
Du Tiểu Mặc lại hỏi: “Vì sao chớ?”
Lăng Tiêu nhìn hắn, cười dịu dàng: “Bởi vì ta biết nhất định là em đang muốn nghe ngay bây giờ.”
Du Tiểu Mặc: “…”
Mẹ nó chớ!
Oán niệm sau khi bị lừa của Du Tiểu Mặc sâu như lỗ đen vũ trụ ấy, không biết hắn rất tò mò sao? Lại còn cố ý không nói cho hắn nghe, chỉ bởi vì hắn muốn biết, nếu biết trước thì đã nói với y là hắn không hề muốn nghe, mặc dù ý nghĩ này nghe có vẻ rất ngu.
Vài ngày sau, Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu đều ở trong khách sạn.
Phía dưới khách sạn là quán rượu, lúc nào cũng có người bàn tán về tin tức mới nhất trong thành Lục Nguyệt, cho nên dù hai người không ra ngoài nhưng vẫn biết được kha khá.
Cuối cùng thì quân tiếp viện của gia tộc Xích Huyết và Đan Sư Công Hội đã tới thành Lục Nguyệt vào hôm qua, nghe nói mỗi thế lực đều phái một cường giả Thần cảnh tới, xem ra là quyết tâm phải có được Thôn Kim thú rồi.
Du Tiểu Mặc cứ tưởng Hồ Ân và Thành Đông Thanh phải chạy tới khách sạn để báo thù kia, ai dè từ hôm đó tới giờ hoàn toàn không thấy động tĩnh gì, làm hắn cứ tưởng hai người này đổi tính rồi chứ.
Lăng Tiêu lại nói cho hắn bởi, bởi vì ngày xuất phát đã tới gần, đại khái là hai cường giả Thần cảnh của gia tộc Xích Huyết và Đan Sư Công Hội không muốn phức tạp, cho nên không tới tìm họ ngay.
“Lúc nào thì chúng ta xuất phát?”
Lại đợi thêm mấy ngày nữa, rốt cục Du Tiểu Mặc cũng không nhịn nổi, hình như đám người của gia tộc Xích Huyết cũng đang chuẩn bị, vậy mà bọn họ lại chẳng hề có động tác gì.
Hắn cho rằng có lẽ Lăng Tiêu sẽ biết rõ, vậy mà y lại nói: “Làm sao ta biết được, trong ngọc giản đâu có nói gì, lối vào địa cung thường di dộng ngẫu nhiên, nếu muốn vào thì nhất định phải tìm được cửa.” Thái độ này phải gọi là thờ ơ hết sức.
Du Tiểu Mặc giương nanh múa vuốt bổ nhào lên người Lăng Tiêu, bóp cổ y, gào lên: “Sao anh lại không biết, chẳng phải anh rất lợi hại sao?”
Lăng Tiêu để mặc cho hắn bóp, một tay đặt ngay mông hắn, xoa xoa dần xuống phía dưới, dùng một loại giọng điệu rất chi là hả hê để trả lời: “Có một sự thật phải nói cho em biết, nam nhân của em không phải là vạn năng, cũng có việc không thể làm được, nhưng mà không ngờ trong lòng phu nhân, ta lại hoàn hảo tới vậy, vi phu cảm giác cực kì vinh hạnh, cho nên vi phu quyết định, chúng ta song tu đi.”
Du Tiểu Mặc muốn cắn chết tên này đi cho rồi, cái đồ trong đầu đầy *** trùng.
Vì vậy hắn làm thế thật, há miệng cắn cổ y không chút do dự.
*Du Tiểu Hắc: cái chữ Hắc này không phải là đen, mà là cười ha ha mà qt hay dịch là hắc hắc ấy, nhưng để Du Tiểu Ha nghe kì quá nên mình để là Du Tiểu Hắc nha.
/731
|