�NG CỔ
Hai mươi mét, mười lăm mét, tám mét, bốn mét…
Khoảng cách càng tới gần, sắc mặt gã bỉ ổi từ dữ tợn hóa thành cuồng hỉ cực đổ, sắp, sắp rồi, gã có thể đạt được Thôn Kim thú, đến lúc ấy gã có thể ngự trị chúng sinh, gia tộc Xích Huyết, Đan Sư Công Hội, Thương Minh gì chứ, tất cả đều phải thần phục dưới chân gã.
“ẦM!!!”
Một sức mạnh khủng khiếp đột nhiên xuất hiện chặt đứt mộng đẹp của gã, chỉ đúng hai mét, ngay khi giấc mộng đẹp của gã sắp thành sự thật, mộng ảo như một chiếc gương, đột nhiên vỡ nát, rơi lả tả từng mảnh vụn.
Gã bỉ ổi trợn tròn mắt như không thể tin nổi, chật vật quay đầu lại, rốt cục cũng nhìn thấy người ra tay.
Đó là một nam nhân anh tuấn, trong bóng tối, đồng tử màu đen của y còn lóe lên một tia sáng tím, đứng từ trên cao nhìn xuống gã, ánh mắt như thể đang nhìn một con kiến không biết tự lượng sức mình, cái nhìn của bậc bề trên.
Gã đã từng tưởng tượng hình ảnh bản thân mình đứng ở chỗ cao nhất, dùng loại ánh mắt như thế này nhìn mọi người, mà vốn gã đã có cơ hội thực hiện, nhưng chỉ còn một chút, một chút thôi, đã bị người nam nhân này đánh nát.
Tới tận lúc chết gã bỉ ổi vẫn không hiểu, rõ ràng gã chỉ thấy trong sơn động có hai người thôi mà.
Tại sao lại xuất hiện kẻ thứ ba, cho dù thực lực của đối phương mạnh hơn gã, nhưng trong sơn động nhỏ hẹp thế này, làm gì có nơi để ẩn thân.
Thế thì, đến cùng y đã trốn ở nơi nào!
“Chết rồi hả?” Du Tiểu Mặc ôm Thôn Kim thú đang nằm ngoan ngoãn trong lòng hắn đi tới, dùng mũi chân đụng đụng vào đầu gã bỉ ổi, con mắt gã trợn to như thể chết không nhắm mắt.
Lăng Tiêu rời cái chân đang dẫm trên người gã bỉ ổi, bộ dạng không thèm đếm xỉa tới: “Chết rồi, nào có đánh đấm gì, chỉ đá một cước thôi.” Nhưng cước kia lại ẩn chứa sức gió sắc nhọn, ngay sau khi đá trúng gã bỉ ổi liền trực tiếp phá vỡ khí quan trong cơ thể gã, suýt nữa thì đã đá gã thành hai mảnh.
Du Tiểu Mặc câm nín, đúng là chỉ có một cước,chỉ là từ trước tới nay Lăng Tiêu ra tay rất tàn nhẫn, nếu người này không chết thì cũng biến thành tàn phế, nhưng mà…
Du Tiểu Mặc cúi đầu vuốt ve bộ lông màu xanh lam của Thôn Kim thú, hắn không thể ngờ được, tiểu yêu thú đột nhiên nhào vào lòng hắn lại là Thôn Kim thú kia, chẳng lẽ đây chính là vầng sáng của nhân vật chính trong truyền thuyết sao? Hắn không chủ động đi tìm, Thôn Kim thú lại tự mình đưa tới cửa, ngại ghê, có muốn không hả hê cũng không được mà.
“Các ngươi nói sao vận khí của ta lại tốt thế này nhỉ?”
Du Tiểu Mặc nâng Thôn Kim thú lên cười ha ha, cái vẻ mặt đắc ý kia làm ai nhìn thấy cũng chỉ muốn đánh cho một trận.
Nhưng hai tay hắn đen thùi lùi, vuốt vuốt làm bộ lông của Thôn Kim thú cũng dính bẩn, cứ bết lại từng nhúm từng nhúm, vô cùng khó coi.
Lăng Tiêu thấy hắn không thèm nể mặt ai như vậy, lền nhìn về phía Tiểu Cầu, “Tiểu Cầu, ngươi nói đi?”
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Tiểu Cầu lập tức gật đầu, “Chủ nhân đỉnh cao.”
Du Tiểu Mặc vui quá chừng.
Để lại thi thể cô đơn của gã bỉ ổi, ba người rời khỏi sơn động, Du Tiểu Mặc tạm thời kín đáo đưa Thôn Kim thú cho lăng Tiêu, sau đó mang Tiểu Cầu vào không gian tắm rửa, lúc đi ra, hai người đã sạch sẽ, lần này Du Tiểu Mặc đổi qua một bộ đồ màu đen, bởi vì khó bẩn hơn.
Bọn họ mới tới mỏ quặng này không lâu, thực ra lúc ấy Du Tiểu Mặc không có ý định thu thập đá nữa, nhưng lại thây nguyên tố Kim trong viên đá này còn cao hơn tất cả những chỗ hắn từng đi qua, liền xao lòng.
Lúc gã bỉ ổi đuổi theo Thôn Kim thú tới, hắn mới đào được một lát.
Nhưng mà chỗ này bẩn hết sức, không bao lâu cả người hắn đã lấm lem đất, Tiểu Cầu giúp hắn cũng không thoát được.
Cuối cùng chính là cảnh tượng mà gã bỉ ổi đã nhìn thấy.
Lại nói tới Thôn Kim thú, lúc đầu nó biểu hiện rất bình tĩnh, bất kể là đi theo Du Tiểu Mặc hay Lăng Tiêu, nó đều ngoan ngoãn vô cùng, Lăng Tiêu muốn buông nó ra, nó còn không chịu.
Tướng mạo của Thôn Kim thú không có có tí ti gì liên quan tới uy vũ, ngược lại còn là kiểu đáng yêu, không biết nguyên hình của nó có giống như bây giờ không, chứ lúc này, bề ngoài của nó như một con mèo rừng, lông và mắt đều có màu xanh nhạt, chỉ to gấp đôi Tiểu Cầu lúc mới ra đời mà thôi.
“Bây giờ chúng ta phải làm gì?” Du Tiểu Mặc nhìn chằm chằm vào Thôn Kim thú.
“Rời khỏi nơi này rồi nói sau.” Lăng Tiêu nói, y không trả lại Thôn Kim thú cho Du Tiểu Mặc, khi chưa xác định nó có phải là thứ nguy hiểm hay không, y sẽ không mạo hiểm.
Du Tiểu Mặc cũng không đòi lại, lập tức rời khỏi quặng mỏ.
Ngay nửa giờ sau khi bọn hắn rời đi, Du Minh và Du Thanh Sơn cũng đuổi tới nơi này, cũng phát hiện ra thi thể gả bỉ ổi trong sơn động, một kích chết ngay, hiển nhiên là người sát hại có thực lực cao hơn gã rất nhiều.
Bởi vì có quá nhiều người đáng để tình nghi, cho nên hai người không xác định cụ thể là ai, hơn nữa vì mùi kim loại trong sơn động quá nồng nặc, át cả khí tức mà Du Tiểu Mặc đã để lại, Du Minh không thể phán đoán lúc ấy có bao nhiêu người trong sơn động.
“Minh lão, xem ra rất có thể Thôn Kim thú đã bị bắt mất rồi.” Du Thanh Sơn nhíu mày thật chặt, trong sơn động hẹp thế này, Thôn Kim thú có muốn trốn cũng chẳng thoát nổi.
Du Minh cũng biết khả năng này rất lớn, cuối cùng quyết định: “Đã như vậy, chúng ta tạm thời không tìm Thôn Kim thú nữa, mặc dù không có nó dẫn đường sẽ rất phiền toái, nhưng nhất định phải lấy được thứ bên trong Hoàng Thổ Chi Nhãn và Thái Dương Chi Nhãn.”
Hiện tại, hai người chỉ có thể hy vọng kẻ bắt được Thôn Kim thú không biết được ý nghĩa thực sự của nó.
Sau đó, hai người nhanh chóng rời khỏi quặng mỏ.
Cùng lúc đó, dưới tình huống rất nhiều người mờ mịt, một số người đã bắt đầu tìm kiếm Hoàng Thổ Chi Nhãn và Thái Dương Chi Nhãn.
Về phần Lăng Tiêu mà Du Tiểu Mặc, đã có Thôn Kim thú, rốt cục thì bọn hắn cũng không cần phải mờ mịt tìm kiếm nữa.
Nếu như đổi thành người không biết gì, có lẽ sau khi bắt được Thôn Kim thú đã thật sự rời khỏi nơi này, nhưng tình cờ làm sao, Lăng Tiêu lại biết rõ Thôn Kim thú có cảm ứng với Hoàng Thổ Chi Nhãn và Thái Dương Chi Nhãn, có nó chẳng khác nào có người dẫn đường, cũng đỡ tốn thời gian hơn so với việc bọn họ đi tìm thế này nhiều.
Thôn Kim thú không thể nói chuyện, nhưng nó biết rõ Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc đang muốn tìm cái gì.
Không cần hai người mở miệng, nó đã chủ động dẫn họ tới, rất chi là xum xoe.
Ba người một thú phải đi hơn một canh giờ mới tới được đích, đây là một nơi rất hoang vu, vừa đổ nát lại vừa thê lương, thoạt nhìn không hề giống nơi Thái Dương Chi Nhãn tồn tại, bởi vì nguyên tố Kim ở nơi này mỏng manh hơn bất cứ nơi nào Du Tiểu Mặc từng đi qua.
Một chỗ thế này, liệu có Thái Dương Chi Nhãn không?
Du Tiểu Mặc nghi ngờ nhìn về Thôn Kim thú đang dẫn đường, đừng bảo là nó đang lừa họ, cố ý dẫn bọn họ tới chỗ có bẫy rập rồi tiêu diệt họ nha?
Nghĩ sao cũng thấy không đáng tin, bẫy rập có lợi hại đến mấy cũng chỉ là vật chết, huống chi bên cạnh hắn còn có cường giả Thần cảnh Lăng Tiêu cơ mà, làm sao có thể dùng bẫy rập để đối phó với họ được.
Thôn Kim thú không hề biết suy nghĩ của Du Tiểu Mặc, nó quay đầu lại kêu một tiếng với hai người, sau đó liền chạy về phía trước.
Du Tiểu Mặc lập tức nhìn về phía Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu phiên dịch: “Nó bảo chúng ta đuổi theo.”
Hai người đi theo nó tới trước một miệng giếng cổ, đường kính khoảng hai mét, miệng giếng cũng được dựng từ kim loại rất cứng rắn, độ cao khoảng nửa mét, có lẽ đã bị năm tháng ăn mòn, toàn bộ giếng cổ đều lộ ra một tia tang thương.
“Miệng giếng này phải là Thái Dương Chi Nhãn.” Lăng Tiêu đi vào, trong mắt bỗng hiện lên sự vui mừng nhàn nhạt, rốt cục thì y cũng tìm được rồi.
Du Tiểu Mặc buồn phiền, thò đầu ra ngó xuống bên trong giếng cổ, chỉ thấy một màu đen thui, hoàn toàn không nhìn được đáy giếng, bên trong cũng không có nước, càng không cảm giác được chút gió lưu động nào.
Đang lúc hắn chuẩn bị thu ánh mắt này, linh hồn đột nhiên rung động.
Một giây sau, một dòng khí lưu đột nhiên phóng lên từ dưới đáy giếng, khí thể hung mãnh làm hắn hết hồn, suýt chút nữa thì đã ngã xuống, cũng may mà Lăng Tiêu kịp thời kéo hắn lại.
Du Tiểu Mặc kinh ngạc, “Cơn gió này…”
Nói đúng hơn thì không phải là gió, mà là nguyên tố Kim đậm đặc tới cực điểm.
Lăng Tiêu giải thích: “Chỉ sợ dòng khí lưu này chính là nguyên tố bạo động mà Thái Dương Chi Nhãn phát ra vài ngày một lần, em may mắn lắm, vừa tới đã gặp.”
Khóe miệng Du Tiểu Mặc giật giật, hắn không thèm cái thứ may mắn kiểu này đâu nhá, lại tập trung vào trọng điểm, “Đã tìm được Thái Dương Chi Nhãn rồi, bây giờ chúng ta phải xuống dưới sao?” Rất có thể dưới đáy giếng có thứ mà Lăng Tiêu đang tìm.
Lăng Tiêu gật đầu, nhưng y lo lắng khi bỏ lại Du Tiểu Mặc một mình ở phía trên, cũng không thể để Thôn Kim thú chạy mất, tốt nhất là tất cả cùng xuống dưới.
Sau khi xuống dưới, Du Tiểu Mặc mới biết đáy giếng này sâu thế nào.
Nửa giờ sau, bọn họ vẫn còn đang rơi xuống, cái giếng này không phải sâu bình thường đâu, lúc hắn đang định nói câu này, thì “BÙM!” một tiếng, cuối cùng cũng tới đáy giếng.
Mãi cho tới khi tới đáy, Du Tiểu Mặc mới biết gì phải không thể nhìn thấy nguyên tố Kim ở bên trên, hóa là là chìm hết xuống dưới đáy giếng rồi, dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy nguyên tố Kim đang lưu động, nhất là dưới chân họ ấy, có một lớp gì đó sền sệt như chất lỏng, như thể nó được hình thành từ nguyên tố Kim đậm đặc tới mức tận cùng.
Hai mươi mét, mười lăm mét, tám mét, bốn mét…
Khoảng cách càng tới gần, sắc mặt gã bỉ ổi từ dữ tợn hóa thành cuồng hỉ cực đổ, sắp, sắp rồi, gã có thể đạt được Thôn Kim thú, đến lúc ấy gã có thể ngự trị chúng sinh, gia tộc Xích Huyết, Đan Sư Công Hội, Thương Minh gì chứ, tất cả đều phải thần phục dưới chân gã.
“ẦM!!!”
Một sức mạnh khủng khiếp đột nhiên xuất hiện chặt đứt mộng đẹp của gã, chỉ đúng hai mét, ngay khi giấc mộng đẹp của gã sắp thành sự thật, mộng ảo như một chiếc gương, đột nhiên vỡ nát, rơi lả tả từng mảnh vụn.
Gã bỉ ổi trợn tròn mắt như không thể tin nổi, chật vật quay đầu lại, rốt cục cũng nhìn thấy người ra tay.
Đó là một nam nhân anh tuấn, trong bóng tối, đồng tử màu đen của y còn lóe lên một tia sáng tím, đứng từ trên cao nhìn xuống gã, ánh mắt như thể đang nhìn một con kiến không biết tự lượng sức mình, cái nhìn của bậc bề trên.
Gã đã từng tưởng tượng hình ảnh bản thân mình đứng ở chỗ cao nhất, dùng loại ánh mắt như thế này nhìn mọi người, mà vốn gã đã có cơ hội thực hiện, nhưng chỉ còn một chút, một chút thôi, đã bị người nam nhân này đánh nát.
Tới tận lúc chết gã bỉ ổi vẫn không hiểu, rõ ràng gã chỉ thấy trong sơn động có hai người thôi mà.
Tại sao lại xuất hiện kẻ thứ ba, cho dù thực lực của đối phương mạnh hơn gã, nhưng trong sơn động nhỏ hẹp thế này, làm gì có nơi để ẩn thân.
Thế thì, đến cùng y đã trốn ở nơi nào!
“Chết rồi hả?” Du Tiểu Mặc ôm Thôn Kim thú đang nằm ngoan ngoãn trong lòng hắn đi tới, dùng mũi chân đụng đụng vào đầu gã bỉ ổi, con mắt gã trợn to như thể chết không nhắm mắt.
Lăng Tiêu rời cái chân đang dẫm trên người gã bỉ ổi, bộ dạng không thèm đếm xỉa tới: “Chết rồi, nào có đánh đấm gì, chỉ đá một cước thôi.” Nhưng cước kia lại ẩn chứa sức gió sắc nhọn, ngay sau khi đá trúng gã bỉ ổi liền trực tiếp phá vỡ khí quan trong cơ thể gã, suýt nữa thì đã đá gã thành hai mảnh.
Du Tiểu Mặc câm nín, đúng là chỉ có một cước,chỉ là từ trước tới nay Lăng Tiêu ra tay rất tàn nhẫn, nếu người này không chết thì cũng biến thành tàn phế, nhưng mà…
Du Tiểu Mặc cúi đầu vuốt ve bộ lông màu xanh lam của Thôn Kim thú, hắn không thể ngờ được, tiểu yêu thú đột nhiên nhào vào lòng hắn lại là Thôn Kim thú kia, chẳng lẽ đây chính là vầng sáng của nhân vật chính trong truyền thuyết sao? Hắn không chủ động đi tìm, Thôn Kim thú lại tự mình đưa tới cửa, ngại ghê, có muốn không hả hê cũng không được mà.
“Các ngươi nói sao vận khí của ta lại tốt thế này nhỉ?”
Du Tiểu Mặc nâng Thôn Kim thú lên cười ha ha, cái vẻ mặt đắc ý kia làm ai nhìn thấy cũng chỉ muốn đánh cho một trận.
Nhưng hai tay hắn đen thùi lùi, vuốt vuốt làm bộ lông của Thôn Kim thú cũng dính bẩn, cứ bết lại từng nhúm từng nhúm, vô cùng khó coi.
Lăng Tiêu thấy hắn không thèm nể mặt ai như vậy, lền nhìn về phía Tiểu Cầu, “Tiểu Cầu, ngươi nói đi?”
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Tiểu Cầu lập tức gật đầu, “Chủ nhân đỉnh cao.”
Du Tiểu Mặc vui quá chừng.
Để lại thi thể cô đơn của gã bỉ ổi, ba người rời khỏi sơn động, Du Tiểu Mặc tạm thời kín đáo đưa Thôn Kim thú cho lăng Tiêu, sau đó mang Tiểu Cầu vào không gian tắm rửa, lúc đi ra, hai người đã sạch sẽ, lần này Du Tiểu Mặc đổi qua một bộ đồ màu đen, bởi vì khó bẩn hơn.
Bọn họ mới tới mỏ quặng này không lâu, thực ra lúc ấy Du Tiểu Mặc không có ý định thu thập đá nữa, nhưng lại thây nguyên tố Kim trong viên đá này còn cao hơn tất cả những chỗ hắn từng đi qua, liền xao lòng.
Lúc gã bỉ ổi đuổi theo Thôn Kim thú tới, hắn mới đào được một lát.
Nhưng mà chỗ này bẩn hết sức, không bao lâu cả người hắn đã lấm lem đất, Tiểu Cầu giúp hắn cũng không thoát được.
Cuối cùng chính là cảnh tượng mà gã bỉ ổi đã nhìn thấy.
Lại nói tới Thôn Kim thú, lúc đầu nó biểu hiện rất bình tĩnh, bất kể là đi theo Du Tiểu Mặc hay Lăng Tiêu, nó đều ngoan ngoãn vô cùng, Lăng Tiêu muốn buông nó ra, nó còn không chịu.
Tướng mạo của Thôn Kim thú không có có tí ti gì liên quan tới uy vũ, ngược lại còn là kiểu đáng yêu, không biết nguyên hình của nó có giống như bây giờ không, chứ lúc này, bề ngoài của nó như một con mèo rừng, lông và mắt đều có màu xanh nhạt, chỉ to gấp đôi Tiểu Cầu lúc mới ra đời mà thôi.
“Bây giờ chúng ta phải làm gì?” Du Tiểu Mặc nhìn chằm chằm vào Thôn Kim thú.
“Rời khỏi nơi này rồi nói sau.” Lăng Tiêu nói, y không trả lại Thôn Kim thú cho Du Tiểu Mặc, khi chưa xác định nó có phải là thứ nguy hiểm hay không, y sẽ không mạo hiểm.
Du Tiểu Mặc cũng không đòi lại, lập tức rời khỏi quặng mỏ.
Ngay nửa giờ sau khi bọn hắn rời đi, Du Minh và Du Thanh Sơn cũng đuổi tới nơi này, cũng phát hiện ra thi thể gả bỉ ổi trong sơn động, một kích chết ngay, hiển nhiên là người sát hại có thực lực cao hơn gã rất nhiều.
Bởi vì có quá nhiều người đáng để tình nghi, cho nên hai người không xác định cụ thể là ai, hơn nữa vì mùi kim loại trong sơn động quá nồng nặc, át cả khí tức mà Du Tiểu Mặc đã để lại, Du Minh không thể phán đoán lúc ấy có bao nhiêu người trong sơn động.
“Minh lão, xem ra rất có thể Thôn Kim thú đã bị bắt mất rồi.” Du Thanh Sơn nhíu mày thật chặt, trong sơn động hẹp thế này, Thôn Kim thú có muốn trốn cũng chẳng thoát nổi.
Du Minh cũng biết khả năng này rất lớn, cuối cùng quyết định: “Đã như vậy, chúng ta tạm thời không tìm Thôn Kim thú nữa, mặc dù không có nó dẫn đường sẽ rất phiền toái, nhưng nhất định phải lấy được thứ bên trong Hoàng Thổ Chi Nhãn và Thái Dương Chi Nhãn.”
Hiện tại, hai người chỉ có thể hy vọng kẻ bắt được Thôn Kim thú không biết được ý nghĩa thực sự của nó.
Sau đó, hai người nhanh chóng rời khỏi quặng mỏ.
Cùng lúc đó, dưới tình huống rất nhiều người mờ mịt, một số người đã bắt đầu tìm kiếm Hoàng Thổ Chi Nhãn và Thái Dương Chi Nhãn.
Về phần Lăng Tiêu mà Du Tiểu Mặc, đã có Thôn Kim thú, rốt cục thì bọn hắn cũng không cần phải mờ mịt tìm kiếm nữa.
Nếu như đổi thành người không biết gì, có lẽ sau khi bắt được Thôn Kim thú đã thật sự rời khỏi nơi này, nhưng tình cờ làm sao, Lăng Tiêu lại biết rõ Thôn Kim thú có cảm ứng với Hoàng Thổ Chi Nhãn và Thái Dương Chi Nhãn, có nó chẳng khác nào có người dẫn đường, cũng đỡ tốn thời gian hơn so với việc bọn họ đi tìm thế này nhiều.
Thôn Kim thú không thể nói chuyện, nhưng nó biết rõ Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc đang muốn tìm cái gì.
Không cần hai người mở miệng, nó đã chủ động dẫn họ tới, rất chi là xum xoe.
Ba người một thú phải đi hơn một canh giờ mới tới được đích, đây là một nơi rất hoang vu, vừa đổ nát lại vừa thê lương, thoạt nhìn không hề giống nơi Thái Dương Chi Nhãn tồn tại, bởi vì nguyên tố Kim ở nơi này mỏng manh hơn bất cứ nơi nào Du Tiểu Mặc từng đi qua.
Một chỗ thế này, liệu có Thái Dương Chi Nhãn không?
Du Tiểu Mặc nghi ngờ nhìn về Thôn Kim thú đang dẫn đường, đừng bảo là nó đang lừa họ, cố ý dẫn bọn họ tới chỗ có bẫy rập rồi tiêu diệt họ nha?
Nghĩ sao cũng thấy không đáng tin, bẫy rập có lợi hại đến mấy cũng chỉ là vật chết, huống chi bên cạnh hắn còn có cường giả Thần cảnh Lăng Tiêu cơ mà, làm sao có thể dùng bẫy rập để đối phó với họ được.
Thôn Kim thú không hề biết suy nghĩ của Du Tiểu Mặc, nó quay đầu lại kêu một tiếng với hai người, sau đó liền chạy về phía trước.
Du Tiểu Mặc lập tức nhìn về phía Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu phiên dịch: “Nó bảo chúng ta đuổi theo.”
Hai người đi theo nó tới trước một miệng giếng cổ, đường kính khoảng hai mét, miệng giếng cũng được dựng từ kim loại rất cứng rắn, độ cao khoảng nửa mét, có lẽ đã bị năm tháng ăn mòn, toàn bộ giếng cổ đều lộ ra một tia tang thương.
“Miệng giếng này phải là Thái Dương Chi Nhãn.” Lăng Tiêu đi vào, trong mắt bỗng hiện lên sự vui mừng nhàn nhạt, rốt cục thì y cũng tìm được rồi.
Du Tiểu Mặc buồn phiền, thò đầu ra ngó xuống bên trong giếng cổ, chỉ thấy một màu đen thui, hoàn toàn không nhìn được đáy giếng, bên trong cũng không có nước, càng không cảm giác được chút gió lưu động nào.
Đang lúc hắn chuẩn bị thu ánh mắt này, linh hồn đột nhiên rung động.
Một giây sau, một dòng khí lưu đột nhiên phóng lên từ dưới đáy giếng, khí thể hung mãnh làm hắn hết hồn, suýt chút nữa thì đã ngã xuống, cũng may mà Lăng Tiêu kịp thời kéo hắn lại.
Du Tiểu Mặc kinh ngạc, “Cơn gió này…”
Nói đúng hơn thì không phải là gió, mà là nguyên tố Kim đậm đặc tới cực điểm.
Lăng Tiêu giải thích: “Chỉ sợ dòng khí lưu này chính là nguyên tố bạo động mà Thái Dương Chi Nhãn phát ra vài ngày một lần, em may mắn lắm, vừa tới đã gặp.”
Khóe miệng Du Tiểu Mặc giật giật, hắn không thèm cái thứ may mắn kiểu này đâu nhá, lại tập trung vào trọng điểm, “Đã tìm được Thái Dương Chi Nhãn rồi, bây giờ chúng ta phải xuống dưới sao?” Rất có thể dưới đáy giếng có thứ mà Lăng Tiêu đang tìm.
Lăng Tiêu gật đầu, nhưng y lo lắng khi bỏ lại Du Tiểu Mặc một mình ở phía trên, cũng không thể để Thôn Kim thú chạy mất, tốt nhất là tất cả cùng xuống dưới.
Sau khi xuống dưới, Du Tiểu Mặc mới biết đáy giếng này sâu thế nào.
Nửa giờ sau, bọn họ vẫn còn đang rơi xuống, cái giếng này không phải sâu bình thường đâu, lúc hắn đang định nói câu này, thì “BÙM!” một tiếng, cuối cùng cũng tới đáy giếng.
Mãi cho tới khi tới đáy, Du Tiểu Mặc mới biết gì phải không thể nhìn thấy nguyên tố Kim ở bên trên, hóa là là chìm hết xuống dưới đáy giếng rồi, dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy nguyên tố Kim đang lưu động, nhất là dưới chân họ ấy, có một lớp gì đó sền sệt như chất lỏng, như thể nó được hình thành từ nguyên tố Kim đậm đặc tới mức tận cùng.
/731
|