Trời càng khuya, Du Tiểu Mặc không đợi được Lăng Tiêu trở về đành phải ngủ trước.
Mệt mỏi cả một ngày trời, đầu vừa đụng vào gối không bao lâu, toàn thân đã rã rời ngủ say như chết rồi, Lăng Tiêu trở về lúc nào hắn cũng không biết.
Ngày thứ hai lúc trời còn chưa sáng, Du Tiểu Mặc đã bị một loạt tiếng đập cửa rầm rầm đánh thức, cùng với một tiếng gào vô cùng quen thuộc, làm cho lỗ tai của hắn vang lên ong ong, nhắm mắt lại giơ một tay bịt tai còn lại, ngủ tiếp.
Lăng Tiêu mở to mắt, cúi đầu đã nhìn thấy một đám tóc màu đen mềm mại gối lên ngực y.
Chủ nhân của cái đầu này tối hôm qua còn như bạch tuộc tám chân quấn ở trên người y. Tiếng đập cửa bên ngoài vang dội như tiếng trống, vậy mà hắn vẫn ngủ được như heo chết, Lăng Tiêu nhìn ra phía cửa sổ, trời còn chưa sáng, tối hôm qua cũng ngủ khá trễ, khó trách ngủ say tới vậy.
Lăng Tiêu rón rén chuyển Du Tiểu Mặc sang chỗ khác, xuống giường sau đó lại đem chăn đắp kín người hắn, không có gối ôm ấm áp, thân thể Du Tiểu Mặc vô thức run rẩy một cái, khuôn mặt gần như vùi hết vào trong mắt, một nửa khác còn lộ ra bên ngoài đang đỏ bừng, Lăng Tiêu không kiềm chế được vuốt ve một chút, cảm giác mềm lại làm y thiếu chút nữa đã không buông tay nổi.
Sau khi giúp hắn kéo chăn cho ngay ngắn, Lăng Tiêu tùy tiện vớ lấy một bộ quần áo mới đi ra ngoài mở cửa.
Người gõ cửa là La Hạ, đại khái đã xảy ra chuyện gì trọng đại, vội vàng đến mức trán đầy mồ hôi, lúc Lăng Tiêu mở cửa, tay của La Hạ thiếu chút nữa thì đập vào lồng ngực y, vừa thấy y đi ra, lập tức kích động hô một câu, thiếu chút nữa thì bước bọt phun như mưa phùn.
“Đại sư huynh, có việc lớn không tốt rồi, Khương trưởng lão đã xảy ra chuyện!”
“Ngươi chờ ta.” Sắc mặt Lăng Tiêu hơi thay đổi, ném những lời này lại sau đó lập tức quay vào phòng mặc quần áo.
Vừa đi vào, đã thấy Du Tiểu Mặc vốn nên nằm ngay ngắn trong chăn đã thò một tay ra ngoài, cánh tay trắng nõn nà như ngó sen, nhỏ nhắn như tay con gái, nhìn qua cũng biết hắn chưa từng rèn luyện.
Lăng Tiêu đột nhiên có chút không vừa ý với sự gầy yếu của hắn, nếu mà yếu như vậy, về sau gặp được địch nhân, nhỡ trốn không thoát thì phải làm sao bây giờ?
Giờ khắc này, người nào đó toàn hoàn không ý thức được, hiện tại y đã bắt đầu lo lắng không thôi cho tương lai của Du Tiểu Mặc.
Đúng lúc này, Du Tiểu Mặc đang ngủ say đột nhiên bò dậy, hai mắt mờ mịt nhìn về phía Lăng Tiêu, Lăng Tiêu hiển nhiên không ngờ tới việc hắn đột nhiên tỉnh lại, y phục vừa cởi xuống cũng chưa kịp mặc đồ mới, lồng ngực cường tráng rắn chắc phơi bày trong không khí.
Lăng Tiêu thấy Du Tiểu Mặc sau khi bò dậy cũng không làm gì, vừa muốn nói chuyện, đã nghe được giọng điệu nghi ngờ của hắn.
“Ồ? Vừa nãy hình như có người gõ cửa phải không?”
“…” Lăng Tiêu câm nín, phản ứng thần kinh có phải quá chậm không.
Du Tiểu Mặc không nghe thấy câu trả lời của y, lại nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, một mảng mờ mịt ngay cả chút xíu tia nắng cũng không có, lại kéo chăn nằm xuống, toàn bộ quá trình không chút nào dài dòng, cái chăn phồng phồng giờ chỉ lộ ra một mái tóc màu đen.
“…” Lăng Tiêu.
Sau một lát, La Hạ bị nhốt ở ngoài cửa sốt ruột gõ cửa một cái, “Đại sư huynh, huynh đã xong chưa?”
Lăng Tiêu nhanh chóng mặc quần áo vào, đi ra khỏi phòng nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó mới đi cùng La Hạ, Lạ Hạ là được lệnh của chưởng môn tới tìm y bàn bạc về chuyện của Khương trưởng lão, trên đường, La Hạ đem tất cả những điều hắn biết kể lại cho Lăng Tiêu.
Nói ngắn gọn, chính là Khương trưởng lão có khả năng đã bị hãm hại rồi, sau khi trận đấu ngày hôm qua kết thúc, Khương trưởng lão còn đi cùng chưởng môn, hai người bàn về chuyện giải đấu mất nửa canh giờ, sau đó Khương trưởng lão đã rời đi, chưởng môn cứ tưởng Khương trưởng lão đã về phòng rồi, trên thực tế ai cũng cho là vậy.
Nào có thể đoán được, lúc tờ mờ sáng hôm nay, một tên đệ tử tới gian phòng của lão lại phát hiện lão không có trong phòng.
Khương trưởng lão là người chủ trì trận đấu cho nên có rất nhiều việc phải làm, bình thường đều thức dậy sớm hơn người khác, lúc tên đệ tử kia phát hiện đã là giờ mẹo canh ba, thấy Khương trưởng lão vẫn chưa dậy, lúc này mới đi gọi lão.
Phát hiện Khương trưởng lão không ở đây, cũng không tới chỗ các trưởng lão khác, tên đệ tử kia ý thức được điểm kì lạ, lập tức chạy đi báo cho chưởng môn, sau đó chưởng môn vội vàng phái người ra ngoài tìm, cuối cùng ở một vách đá bên cạnh phát hiện ngọc bài của Khương trưởng lão, chưởng môn và các trưởng lão khác vì vậy mới nghi ngờ có lẽ Khương trưởng lão đã bị hãm hại rồi, liền đem tất cả mọi người triệu tập tới, mà Lăng Tiêu thân là đại đệ tử, đương nhiên phải có mặt.
“Hôm nay triệu tập các ngươi tới đây, chắc hẳn mọi người đã biết rồi, ta muốn nghe xem, các ngươi đối với chuyện Khương trưởng lão mất tích cảm thấy ra sao.” Thang Phàm lạnh lùng nói, biểu lộ hoàn toàn không giống như trong phái vừa xảy ra chuyện trọng đại, vừa nói xong, ánh mắt đã rơi vào trên người Lăng Tiêu, “Tiếu nhi, ngươi nói trước đi.”
Lăng Tiêu đứng dậy, chắp tay nói: “Chưởng môn, con cảm thấy trước mắt cần phải xác định là, Khương trưởng lão rốt cục thật sự mất tích, hay là đã bị hãm hại, đồ nhi không biết nhiều cho nên tạm thời không cách nào phán đoán được.”
Thang Phàm không gật đầu, cũng chẳng lắc đầu, chỉ nhìn về phía những người khác, “Các ngươi cũng nghĩ như vậy sao?”
Dứt lời, mấy vị sư đệ bình thường quan hệ rất tốt với Lăng Tiêu lập tức gật đầu phụ họa, rốt rít tỏ vẻ mình cũng đồng ý với quan điểm của Lăng Tiêu, ngược lại người ngồi bên cạnh Lăng Tiêu, biểu hiện trên mặt Lôi Cự hiện ra vẻ khinh thường rõ ràng.
“Lôi Cự, hình như ngươi không đồng ý với quan điểm của Tiếu nhi, chẳng lẽ ngươi có ý khác?” Thang Phàm chú ý tới biểu lộ của Lôi Cự đầu tiên.
“Bẩm chưởng môn, Lôi Cự cho rằng, mặc kệ Khương trưởng lão mất tích hay hãm hại, đều đủ để chứng minh một vấn đề, ở đây đang có một kẻ giấu quỷ trong lòng, các vị ngồi đây hẳn còn nhớ, trước đó một thời gian đã có một sự tình gây huyên náo xôn xao, nghe nói có mấy đại môn phái bắt được mật thám ngay trong phái, mặc dù phái Thiên Tâm không phát hiện ra ma nhân, nhưng không thể đảm là không có, cho nên ta cho rằng, chuyện Khương trưởng lão mất tích rất có thể liên quan tới ma nhân.”
Lôi Cự hướng về phía Thang Phàm rồi chắp tay, trong mắt chỉ toàn ý muốn cướp đoạt hào quang, ánh mắt lúc nhìn về phía Lăng Tiêu càng như bức bách uy hiếp.
“Lôi Cự nói rất có đạo lý, nhưng mà cũng không thể võ đoán, để tránh rối loạn thân tâm.” Sắc mặt Thang Phàm vẫn thờ ơ như trước, chỉ nhìn thôi thì không thể hiểu nỗi lão đang nghĩ cái gì, câu trước thì đồng ý quan điểm của Lôi Cự, câu sau lại đả kích một cái, chiêu thức ấy vận dụng phải gọi là dày công tôi luyện.
“Đa tạ chưởng môn dạy bảo.” Lôi Cự lại chắp tay lần nữa, trên mặt không có chút nào khó chịu, ngược lại còn đắc ý liếc nhìn Lăng Tiêu, so với mấy lời ngắn gọn nói cũng như không của Lăng Tiêu, gã cảm giác đáp án của mình càng tốt hơn.
Sau khi Lôi Cự ngồi xuống, Tiêu trưởng lão ngồi phía đối diện, cũng chính là sư phụ của gã mới mở miệng.
“Chưởng môn sư huynh, ta nghi ngờ có gian tế ẩn núp ở Trung Mạch, vụ án Khương trưởng lão mất tích cần phải coi trọng.”
Thang Phàm liếc nhìn người kia, nói: “Chúng ta phát hiện tại hiện trường nơi Khương trưởng lão mất tích có dấu vết đánh nhau, một người trong đó đúng là Khương trưởng lão, hiện nay chỉ sợ lành ít dữ nhiều, chỉ là kẻ còn lại có thể đánh ngang tay với Khương trưởng lão, ta nghi ngờ hung thủ có thể ở trong phái chúng ta.”
Lời này vừa nói ra, những người ở chỗ này mỗi người một biểu lộ khác nhau.
Các trưởng lão sắc mặt cay độc đều không thèm đổi sắc, ngược lại có mấy đệ tử trẻ tuổi trong lòng nghĩ cái gì, đều ghi hết ở trên mặt rồi.
Đỗ trưởng lão ngồi bên cạnh Tiêu trưởng lão thì cười như phật Di Lặc, giống như hoàn toàn không bị không khí nơi này ảnh hưởng, đưa tay vuốt nhúm râu hoa râm trên cằm, thuận miệng phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này, “Ở đây người có năng lực đánh một trận với Khương sư đệ, trừ chúng ta ra, cũng chỉ có Lâm sư điệt cùng Lôi sư điệt.”
“Đỗ Vân Tài, ngươi có ý gì, chẳng lẽ ngươi nói đệ tử của ta là hung thủ sao?” Tiêu trưởng lão lập tức bất mãn phản bác lại.
“Tiêu trưởng lão đừng vội tức giận, ngươi biết rõ ta chỉ nói người khả nghi thôi mà.” Đỗ Vân Tài vẫn cười híp mắt.
Tiêu trưởng lão còn muốn nói thêm, Thang Phàm đã không nhanh không chậm cắt ngang lời lão: “Đỗ trưởng lão nói rất có đạo lý, thực lực của Lâm Tiếu và Lôi Cự đều không tầm thường, hoàn toàn chính xác có khả năng địch lại Khương trưởng lão, muốn chứng minh họ không liên quan tới vụ án này, chỉ cần hỏi rõ thời điểm Khương trưởng lão mất tích hai người đang ở nơi nào, đang làm gì là đủ.”
“Ta trước.” Lôi Tự đứng ra đầu tiên.
“Khương trưởng lão hẳn là gặp chuyện không may khoảng giờ tuất canh ba, như vậy khoảng thời gian từ giờ tuất đến giờ hợi, ngươi đang ở đâu, có người làm chứng hay không?” Ánh mắt Thang Phàm lạnh lẽo nhìn Lôi Cự, vẫn lạnh nhạt như trước nhưng thoáng chốc đã hóa thành uy áp nhàn nhạt.
Lôi Cự rùng mình, vội nghiêm mặt nói: “Trong khoảng thời gian này trùng hợp ta đang ngồi cùng với mấy vị sư đệ, bọn họ tìm đệ tử để đàm luận về trận đấu ngày mai, mãi cho tới giờ tuất một khắc mới tan cuộc, sau đó ta liền trở về phòng, lúc ấy người ở cùng phòng với ta là Giang Lưu sư đệ cũng ở trong phòng, hắn có thể làm chứng, sau khi ta trở về phòng vẫn một mực ngồi minh tưởng, chưa từng rời khỏi gian phòng nửa bước.”
“Đỗ trưởng lão, làm phiền ngài rồi.” Thang Phàm quay về phía Đỗ Vân Tài gật gật đầu.
Đỗ trưởng lão tuy rằng tiếc nuối không thể xem trò vui nữa, nhưng cũng biết đây là sự việc quan trọng, liền đứng dậy chắp tay về phía Thang Phàm, sau đó rời khỏi đại điện đi tìm Giang Lưu.
“Tiếp theo liền tới phiên Lâm sư điệt rồi.” Ánh mắt Tiêu trưởng lão quăng về phía Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu từ lúc đến đây cho tới bây giờ, vẫn luôn tỏ ra biết tròn biết méo, cũng không quá nổi bất, nếu không nhắc tới thì y còn chẳng có cảm giác tồn tại, không hoảng hốt không bối rối, để cho những người vẫn luôn quan sát y không tìm kiếm được chút sơ hở nào.
Lúc nghe được lời của Tiêu Trưởng lão, Lăng Tiêu đứng dậy, nho nhã nói: “Bẩm chưởng môn, khoảng thời gian từ giờ tuất đến giờ hợi, con vẫn ở cùng với Du sư đệ, lúc ấy hắn đang ngồi bên cạnh con luyện đan, hắn có thể làm chứng cho con.”
“Tiêu trưởng lão, làm phiền ngài tìm Du Tiểu Mặc mang tới.” Thang Phàm nói ra.
“Vâng, chưởng môn!” Tiêu trưởng lão đứng dậy chắp tay, hùng dũng bước ra khỏi đại điện, ánh mắt nhìn Lăng Tiêu đầy ẩn ý khó lường.
Mệt mỏi cả một ngày trời, đầu vừa đụng vào gối không bao lâu, toàn thân đã rã rời ngủ say như chết rồi, Lăng Tiêu trở về lúc nào hắn cũng không biết.
Ngày thứ hai lúc trời còn chưa sáng, Du Tiểu Mặc đã bị một loạt tiếng đập cửa rầm rầm đánh thức, cùng với một tiếng gào vô cùng quen thuộc, làm cho lỗ tai của hắn vang lên ong ong, nhắm mắt lại giơ một tay bịt tai còn lại, ngủ tiếp.
Lăng Tiêu mở to mắt, cúi đầu đã nhìn thấy một đám tóc màu đen mềm mại gối lên ngực y.
Chủ nhân của cái đầu này tối hôm qua còn như bạch tuộc tám chân quấn ở trên người y. Tiếng đập cửa bên ngoài vang dội như tiếng trống, vậy mà hắn vẫn ngủ được như heo chết, Lăng Tiêu nhìn ra phía cửa sổ, trời còn chưa sáng, tối hôm qua cũng ngủ khá trễ, khó trách ngủ say tới vậy.
Lăng Tiêu rón rén chuyển Du Tiểu Mặc sang chỗ khác, xuống giường sau đó lại đem chăn đắp kín người hắn, không có gối ôm ấm áp, thân thể Du Tiểu Mặc vô thức run rẩy một cái, khuôn mặt gần như vùi hết vào trong mắt, một nửa khác còn lộ ra bên ngoài đang đỏ bừng, Lăng Tiêu không kiềm chế được vuốt ve một chút, cảm giác mềm lại làm y thiếu chút nữa đã không buông tay nổi.
Sau khi giúp hắn kéo chăn cho ngay ngắn, Lăng Tiêu tùy tiện vớ lấy một bộ quần áo mới đi ra ngoài mở cửa.
Người gõ cửa là La Hạ, đại khái đã xảy ra chuyện gì trọng đại, vội vàng đến mức trán đầy mồ hôi, lúc Lăng Tiêu mở cửa, tay của La Hạ thiếu chút nữa thì đập vào lồng ngực y, vừa thấy y đi ra, lập tức kích động hô một câu, thiếu chút nữa thì bước bọt phun như mưa phùn.
“Đại sư huynh, có việc lớn không tốt rồi, Khương trưởng lão đã xảy ra chuyện!”
“Ngươi chờ ta.” Sắc mặt Lăng Tiêu hơi thay đổi, ném những lời này lại sau đó lập tức quay vào phòng mặc quần áo.
Vừa đi vào, đã thấy Du Tiểu Mặc vốn nên nằm ngay ngắn trong chăn đã thò một tay ra ngoài, cánh tay trắng nõn nà như ngó sen, nhỏ nhắn như tay con gái, nhìn qua cũng biết hắn chưa từng rèn luyện.
Lăng Tiêu đột nhiên có chút không vừa ý với sự gầy yếu của hắn, nếu mà yếu như vậy, về sau gặp được địch nhân, nhỡ trốn không thoát thì phải làm sao bây giờ?
Giờ khắc này, người nào đó toàn hoàn không ý thức được, hiện tại y đã bắt đầu lo lắng không thôi cho tương lai của Du Tiểu Mặc.
Đúng lúc này, Du Tiểu Mặc đang ngủ say đột nhiên bò dậy, hai mắt mờ mịt nhìn về phía Lăng Tiêu, Lăng Tiêu hiển nhiên không ngờ tới việc hắn đột nhiên tỉnh lại, y phục vừa cởi xuống cũng chưa kịp mặc đồ mới, lồng ngực cường tráng rắn chắc phơi bày trong không khí.
Lăng Tiêu thấy Du Tiểu Mặc sau khi bò dậy cũng không làm gì, vừa muốn nói chuyện, đã nghe được giọng điệu nghi ngờ của hắn.
“Ồ? Vừa nãy hình như có người gõ cửa phải không?”
“…” Lăng Tiêu câm nín, phản ứng thần kinh có phải quá chậm không.
Du Tiểu Mặc không nghe thấy câu trả lời của y, lại nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, một mảng mờ mịt ngay cả chút xíu tia nắng cũng không có, lại kéo chăn nằm xuống, toàn bộ quá trình không chút nào dài dòng, cái chăn phồng phồng giờ chỉ lộ ra một mái tóc màu đen.
“…” Lăng Tiêu.
Sau một lát, La Hạ bị nhốt ở ngoài cửa sốt ruột gõ cửa một cái, “Đại sư huynh, huynh đã xong chưa?”
Lăng Tiêu nhanh chóng mặc quần áo vào, đi ra khỏi phòng nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó mới đi cùng La Hạ, Lạ Hạ là được lệnh của chưởng môn tới tìm y bàn bạc về chuyện của Khương trưởng lão, trên đường, La Hạ đem tất cả những điều hắn biết kể lại cho Lăng Tiêu.
Nói ngắn gọn, chính là Khương trưởng lão có khả năng đã bị hãm hại rồi, sau khi trận đấu ngày hôm qua kết thúc, Khương trưởng lão còn đi cùng chưởng môn, hai người bàn về chuyện giải đấu mất nửa canh giờ, sau đó Khương trưởng lão đã rời đi, chưởng môn cứ tưởng Khương trưởng lão đã về phòng rồi, trên thực tế ai cũng cho là vậy.
Nào có thể đoán được, lúc tờ mờ sáng hôm nay, một tên đệ tử tới gian phòng của lão lại phát hiện lão không có trong phòng.
Khương trưởng lão là người chủ trì trận đấu cho nên có rất nhiều việc phải làm, bình thường đều thức dậy sớm hơn người khác, lúc tên đệ tử kia phát hiện đã là giờ mẹo canh ba, thấy Khương trưởng lão vẫn chưa dậy, lúc này mới đi gọi lão.
Phát hiện Khương trưởng lão không ở đây, cũng không tới chỗ các trưởng lão khác, tên đệ tử kia ý thức được điểm kì lạ, lập tức chạy đi báo cho chưởng môn, sau đó chưởng môn vội vàng phái người ra ngoài tìm, cuối cùng ở một vách đá bên cạnh phát hiện ngọc bài của Khương trưởng lão, chưởng môn và các trưởng lão khác vì vậy mới nghi ngờ có lẽ Khương trưởng lão đã bị hãm hại rồi, liền đem tất cả mọi người triệu tập tới, mà Lăng Tiêu thân là đại đệ tử, đương nhiên phải có mặt.
“Hôm nay triệu tập các ngươi tới đây, chắc hẳn mọi người đã biết rồi, ta muốn nghe xem, các ngươi đối với chuyện Khương trưởng lão mất tích cảm thấy ra sao.” Thang Phàm lạnh lùng nói, biểu lộ hoàn toàn không giống như trong phái vừa xảy ra chuyện trọng đại, vừa nói xong, ánh mắt đã rơi vào trên người Lăng Tiêu, “Tiếu nhi, ngươi nói trước đi.”
Lăng Tiêu đứng dậy, chắp tay nói: “Chưởng môn, con cảm thấy trước mắt cần phải xác định là, Khương trưởng lão rốt cục thật sự mất tích, hay là đã bị hãm hại, đồ nhi không biết nhiều cho nên tạm thời không cách nào phán đoán được.”
Thang Phàm không gật đầu, cũng chẳng lắc đầu, chỉ nhìn về phía những người khác, “Các ngươi cũng nghĩ như vậy sao?”
Dứt lời, mấy vị sư đệ bình thường quan hệ rất tốt với Lăng Tiêu lập tức gật đầu phụ họa, rốt rít tỏ vẻ mình cũng đồng ý với quan điểm của Lăng Tiêu, ngược lại người ngồi bên cạnh Lăng Tiêu, biểu hiện trên mặt Lôi Cự hiện ra vẻ khinh thường rõ ràng.
“Lôi Cự, hình như ngươi không đồng ý với quan điểm của Tiếu nhi, chẳng lẽ ngươi có ý khác?” Thang Phàm chú ý tới biểu lộ của Lôi Cự đầu tiên.
“Bẩm chưởng môn, Lôi Cự cho rằng, mặc kệ Khương trưởng lão mất tích hay hãm hại, đều đủ để chứng minh một vấn đề, ở đây đang có một kẻ giấu quỷ trong lòng, các vị ngồi đây hẳn còn nhớ, trước đó một thời gian đã có một sự tình gây huyên náo xôn xao, nghe nói có mấy đại môn phái bắt được mật thám ngay trong phái, mặc dù phái Thiên Tâm không phát hiện ra ma nhân, nhưng không thể đảm là không có, cho nên ta cho rằng, chuyện Khương trưởng lão mất tích rất có thể liên quan tới ma nhân.”
Lôi Cự hướng về phía Thang Phàm rồi chắp tay, trong mắt chỉ toàn ý muốn cướp đoạt hào quang, ánh mắt lúc nhìn về phía Lăng Tiêu càng như bức bách uy hiếp.
“Lôi Cự nói rất có đạo lý, nhưng mà cũng không thể võ đoán, để tránh rối loạn thân tâm.” Sắc mặt Thang Phàm vẫn thờ ơ như trước, chỉ nhìn thôi thì không thể hiểu nỗi lão đang nghĩ cái gì, câu trước thì đồng ý quan điểm của Lôi Cự, câu sau lại đả kích một cái, chiêu thức ấy vận dụng phải gọi là dày công tôi luyện.
“Đa tạ chưởng môn dạy bảo.” Lôi Cự lại chắp tay lần nữa, trên mặt không có chút nào khó chịu, ngược lại còn đắc ý liếc nhìn Lăng Tiêu, so với mấy lời ngắn gọn nói cũng như không của Lăng Tiêu, gã cảm giác đáp án của mình càng tốt hơn.
Sau khi Lôi Cự ngồi xuống, Tiêu trưởng lão ngồi phía đối diện, cũng chính là sư phụ của gã mới mở miệng.
“Chưởng môn sư huynh, ta nghi ngờ có gian tế ẩn núp ở Trung Mạch, vụ án Khương trưởng lão mất tích cần phải coi trọng.”
Thang Phàm liếc nhìn người kia, nói: “Chúng ta phát hiện tại hiện trường nơi Khương trưởng lão mất tích có dấu vết đánh nhau, một người trong đó đúng là Khương trưởng lão, hiện nay chỉ sợ lành ít dữ nhiều, chỉ là kẻ còn lại có thể đánh ngang tay với Khương trưởng lão, ta nghi ngờ hung thủ có thể ở trong phái chúng ta.”
Lời này vừa nói ra, những người ở chỗ này mỗi người một biểu lộ khác nhau.
Các trưởng lão sắc mặt cay độc đều không thèm đổi sắc, ngược lại có mấy đệ tử trẻ tuổi trong lòng nghĩ cái gì, đều ghi hết ở trên mặt rồi.
Đỗ trưởng lão ngồi bên cạnh Tiêu trưởng lão thì cười như phật Di Lặc, giống như hoàn toàn không bị không khí nơi này ảnh hưởng, đưa tay vuốt nhúm râu hoa râm trên cằm, thuận miệng phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này, “Ở đây người có năng lực đánh một trận với Khương sư đệ, trừ chúng ta ra, cũng chỉ có Lâm sư điệt cùng Lôi sư điệt.”
“Đỗ Vân Tài, ngươi có ý gì, chẳng lẽ ngươi nói đệ tử của ta là hung thủ sao?” Tiêu trưởng lão lập tức bất mãn phản bác lại.
“Tiêu trưởng lão đừng vội tức giận, ngươi biết rõ ta chỉ nói người khả nghi thôi mà.” Đỗ Vân Tài vẫn cười híp mắt.
Tiêu trưởng lão còn muốn nói thêm, Thang Phàm đã không nhanh không chậm cắt ngang lời lão: “Đỗ trưởng lão nói rất có đạo lý, thực lực của Lâm Tiếu và Lôi Cự đều không tầm thường, hoàn toàn chính xác có khả năng địch lại Khương trưởng lão, muốn chứng minh họ không liên quan tới vụ án này, chỉ cần hỏi rõ thời điểm Khương trưởng lão mất tích hai người đang ở nơi nào, đang làm gì là đủ.”
“Ta trước.” Lôi Tự đứng ra đầu tiên.
“Khương trưởng lão hẳn là gặp chuyện không may khoảng giờ tuất canh ba, như vậy khoảng thời gian từ giờ tuất đến giờ hợi, ngươi đang ở đâu, có người làm chứng hay không?” Ánh mắt Thang Phàm lạnh lẽo nhìn Lôi Cự, vẫn lạnh nhạt như trước nhưng thoáng chốc đã hóa thành uy áp nhàn nhạt.
Lôi Cự rùng mình, vội nghiêm mặt nói: “Trong khoảng thời gian này trùng hợp ta đang ngồi cùng với mấy vị sư đệ, bọn họ tìm đệ tử để đàm luận về trận đấu ngày mai, mãi cho tới giờ tuất một khắc mới tan cuộc, sau đó ta liền trở về phòng, lúc ấy người ở cùng phòng với ta là Giang Lưu sư đệ cũng ở trong phòng, hắn có thể làm chứng, sau khi ta trở về phòng vẫn một mực ngồi minh tưởng, chưa từng rời khỏi gian phòng nửa bước.”
“Đỗ trưởng lão, làm phiền ngài rồi.” Thang Phàm quay về phía Đỗ Vân Tài gật gật đầu.
Đỗ trưởng lão tuy rằng tiếc nuối không thể xem trò vui nữa, nhưng cũng biết đây là sự việc quan trọng, liền đứng dậy chắp tay về phía Thang Phàm, sau đó rời khỏi đại điện đi tìm Giang Lưu.
“Tiếp theo liền tới phiên Lâm sư điệt rồi.” Ánh mắt Tiêu trưởng lão quăng về phía Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu từ lúc đến đây cho tới bây giờ, vẫn luôn tỏ ra biết tròn biết méo, cũng không quá nổi bất, nếu không nhắc tới thì y còn chẳng có cảm giác tồn tại, không hoảng hốt không bối rối, để cho những người vẫn luôn quan sát y không tìm kiếm được chút sơ hở nào.
Lúc nghe được lời của Tiêu Trưởng lão, Lăng Tiêu đứng dậy, nho nhã nói: “Bẩm chưởng môn, khoảng thời gian từ giờ tuất đến giờ hợi, con vẫn ở cùng với Du sư đệ, lúc ấy hắn đang ngồi bên cạnh con luyện đan, hắn có thể làm chứng cho con.”
“Tiêu trưởng lão, làm phiền ngài tìm Du Tiểu Mặc mang tới.” Thang Phàm nói ra.
“Vâng, chưởng môn!” Tiêu trưởng lão đứng dậy chắp tay, hùng dũng bước ra khỏi đại điện, ánh mắt nhìn Lăng Tiêu đầy ẩn ý khó lường.
/731
|