Ba cảnh quay cuối cùng ở Cầm Cổ Trấn được quay ở Tư gia. Cũng là những cảnh quay cho phân đoạn cuối cùng của phim, nên ai cũng tất bật chuẩn bị cho tốt quan cảnh, vì ba cảnh cuối khá cần nhiều đến đạo cụ và hiệu ứng, vì là những cảnh trọng điểm cũng như cao trào cho phim ngắn này mà.
Thắng Nam ngẩn ngơ cả buổi, không màn để tâm khi Lý An mắng cho một trận cái tội thức sáng đêm, sáng ra mắt gấu trúc làm Lý An giật cả mình, phải đấp mấy lớp phấn mới mong che đi được. Trong cái rủi có cái may, may là cô trở về phòng ngủ trước khi Lý An trở về. Lúc đó, cô mở mắt nhìn trần phòng mãi, nhớ đến nụ hôn bất ngờ của Hàn Mặc Niên không giấu được vẻ ngất ngây vui sướng.
Tình trạng vui vẻ đó chưa hề có chút nguôi, thế nên cô thức đến sáng mới thiu thiu ngủ thì chưa đầy một giờ đã phải thức.
Nhắc lại vẫn thấy ngượng, tay cô bất giác đưa lên trán, rồi cười ngô nghê. Xong nụ hôn đó, anh đưa cô về đến ngã rẻ, rồi cũng chần chừ mới quay đi, trong bóng tối, không biết cô có nhìn nhầm không, cô thấy tai anh đỏ lên, dù mặt vẫn lạnh tanh.
Sáng nay nghe tin từ người trong đoàn, anh đã đi rồi. Anh nói trưa này anh sẽ đến đón cô, phải cố gắng hoàn thành nhanh chóng thôi.
Hàn Mặc Niên: Mười một giờ tôi sẽ đến đón em, làm việc tốt nhé.
Thắng Nam nhìn mãi vào tin nhắn anh gửi vào 6 giờ 42 sáng. Tin nhắn lần này mang theo chút ngọt ngào, làm cô sảng khoái tinh thần, cười miết, đến cả phân đoạn phải khóc lại cười, bị đạo diễn la cắt NG lần.
Cô chấn chỉnh tinh thần lại, không thôi thì cảnh quay này đến chiều cũng không xong nổi. Cô hít một hơi, nhớ đến việc làm cô đau lòng nhất, rồi thế, nước mắt tuông, cô mím môi, nhìn Lục Thiều.
Chưa đầy năm phút, đạo diễn lần này bảo cắt, còn khen rất tốt.
Còn hai cảnh nữa, cũng chỉ toàn khóc, cô hít hít mũi nói với đạo diễn: “Không cần nghỉ ngơi đâu ạ, em muốn diễn luôn.”
*
“Em đi đâu?” Lý An đang soạn đồ lại trước khi rời khỏi Cầm Cổ Trấn, nghe đến Thắng Nam muốn rời đi trước, cô bất ngờ nên thuận miệng hỏi thôi.
“Bạn em... hẹn em hôm nay đi gặp mặt bạn bè cũ.” Thắng Nam liếc mắt qua lại, cắn môi.
Lý An thở dài, đứng dậy mặt đối mặt cùng Thắng Nam.
“Em đừng giấu chị, nói thật đi. Em đang cắn môi kìa.” Lý An dừng tay, cô vạch trần tại chổ lời nói dối của Thắng Nam.
Thắng Nam thót tim, mặt cô đỏ bừng vì xấu hổ, nhưng không dám khai thật với Lý An: “Chị... em đi một lát thôi. Nha!”
“Không! Trừ khi em nói thật. Chị sợ người ta làm hại em thì biết làm sao?” Lý An cau mày, mặt nghiêm trọng hẳn đi.
“Không có đâu! Người ta... tốt với em lắm.” Cô cố gắng năn nỉ.
“Không! Em đi nghỉ ngơi đi, rồi ba mươi phút nữa chúng ta về lại thành phố.” Lý An cứng rắn nói, “Trừ khi em cho chị biết người đó là ai, chị phải thăm dò người đó mới có quyết định cho em nên đi hay không.”
Thắng Nam rối rít, cô nhìn đồng hồ điện thoại, 10 giờ 55 phút rồi, chưa kịp tắt đã thấy tin nhắn Hàn Mặc Niên gửi đến.
Hàn Mặc Niên: tôi đến rồi, tôi đợi em ở cổng sau Cầm Cổ Trấn.
Cổng sau Cầm Cổ Trấn chính là cái cổng cách chổ cô và anh tối hôm qua đứng không xa lắm, hình như hơn trăm mét thôi.
Chết rồi! Cô đành làm liều vậy.
“Chị, bạn em tới rồi! Em đi đây, tối em sẽ về! Chị yên tâm nha.” Sau đó, Thắng Nam vớ lấy túi xách trên giường, xong cong giò chạy.
Lý An mới vừa ngồi xuống, đang xếp đồ lại, không kịp phản ứng, đến khi Thắng Nam đã mất hút thì mới đùng đùng tức giận. Rõ ràng, là có chuyện gì đó, cô biết Thắng Nam không hề có bạn bè, nếu có đã thấy con bé nhắc đến rồi!
Người đó là ai? Lý An nghiến răng nghiến lợi, tay cầm lấy điện thoại.
*
Lúc Thắng Nam chạy ra đến cửa sau Cầm Cổ Trấn đã là năm phút sau. Cổng sau chỉ người trong Tư gia mới được dùng, thông ra một đoạn đường dài đến Kim Cảnh, một huyện lớn.
Thắng Nam ngồi vào trong xe, mới để ý đến điện thoại đang reo đến giờ vẫn chưa dứt. Cô cầm lên ngập ngừng mấy giây rồi vội tắt máy. Chưa được lâu chuông lại đổ, cô bối rối nhìn Hàn Mặc Niên.
Hàn Mặc Niên bỗng nhiên nhướng mày, anh lấy điện thoại từ tay Thắng Nam, ấn nút nhận cuộc gọi còn không quên mở loa lớn.
Thắng Nam tròn mắt lớn, cô chưa kịp nói gì đã nghe tiếng thét cấp vô địch của Lý An.
Giọng Lý An tề tựu đầy đủ công lực có thể làm người ta nhức cả đầu óc: “Tiểu Nammmmmm! Em khá lắm! Không nghe lời chị! Cái tên đó là ai? Chị biết em không hề có bạn ngoài nhóm Tiếu Tiếu, em đừng có hòng qua mặt chị, khai thật mau lên! Em đấy! Chẳng còn xem chị là chị em đúng không? Không nghe lời chị? Chị chỉ muốn tốt cho em thôi? Cái người em nằn nặc đòi đi gặp cho bằng được là ai? Là đàn ông đúng không? Khá lắm!”
Thắng Nam hốt hoảng cùng xấu hổ, muốn tìm cái lỗ nào đó trên xe rồi trốn luôn cho rồi. Cô nhìn Hàn Mặc Niên đang cố nhịn cười, anh đang lắng nghe lời Lý An nói mà khoé môi cứ giật giật.
Cô chịu không nổi nữa, muốn vươn cánh tay qua lấy lại điện thoại, Hàn Mặc Niên đã nhanh tay, nắm tay cô lại, anh nhìn cô cười, nụ cười mỉm nhưng thể hiện tâm trạng anh rất tốt.
“Nè, em đâu rồi? Có nghe chị nói không Tiểu Nam? Em đang ở cùng ai? Kêu họ nói chuyện với chị đi!” Giọng Lý An càng lúc càng to.
“Chào cô Lý.” Hàn Mặc Niên bỗng tắt loa ngoài, anh áp điện thoại cô vào tai mình, đôi mắt anh vẫn không quên chăm chú nhìn diễn biến sắc mặt của Thắng Nam.
Tim Thắng Nam nhảy thót, cô bối rối, chuyến này tiu thật rồi!
Hàn Mặc Niên dùng một tay nghe máy, tay còn lại nắm chặt tay Thắng Nam, anh đan những ngón tay mình vào những ngón tay xinh xắn của cô.
Cảm nhận hơi ấm từ anh, Thắng Nam khẽ mím môi, không làm càn nữa, mặc anh xử lý. Cô muốn quay mặt đi, không nhìn anh nữa, nhìn một chút nữa thôi, cô sợ mặt mình sẽ bốc khói mất.
Nhưng anh nào cho phép, đôi mắt kiên định của anh làm cô chần chừ, giờ đây cô mới để ý được, bên khoé mắt trái của anh... có một nốt ruồi nhỏ, mờ, nhưng... nhìn thật ra dáng yêu nghiệt làm sao.
“Vâng, tôi là Hàn Mặc Niên.” Hàn Mặc Niên từ tốn nói với đầu dây bên kia.
“Ồ, tôi xin lỗi. Là tôi chưa xin phép cô Lý trước đã mời Thắng Nam.”
“Cô yên tâm, cám ơn cô.”
Anh cúp máy, ngón tay anh khẽ gõ nhịp trên khớp xương tay cô, giọng anh nghe dịu dàng làm sao: “Xong rồi.”
Cô ngượng ngùng, cũng nhìn hành động của anh, rồi lại nhìn anh. Đôi mắt đen sâu đó như muốn cháy bỏng da cô: “Cám ơn anh... anh Hàn.”
Hàn Mặc Niên bỗng chau mày.
“Sau này gọi tôi là Mặc Niên.” Anh buông tay trong một giây tích tắc, quay người ngồi ngay ngắn.
Thắng Nam hoảng hốt lẫn thất vọng, cô nhìn bàn tay đã mất đi hơi ấm, hạ giọng gật đầu: “Vâng.”
Trong xe liền im lặng.
Thắng Nam lo lắng, lo lắm! Cảm xúc của Hàn Mặc Niên thay đổi như thời tiết. Mới vui đó, ôn nhu đó, giờ lại lạnh nhạt, xa cách quá...
Cô cắn môi, suy nghĩ lại xem mình đã làm gì để anh giận, anh lơ mình như thế, nhưng cuối cùng vẫn không ra. Cô rầu.
Một lúc sau, thấy cô gục đầu mãi, Hàn Mặc Niên thở dài, anh đưa bàn tay phải vuốt nhẹ lên má cô, không nói gì, một tay lái xe đối với anh vẫn được.
Thắng Nam ngập ngừng mấy giây, mới dùng tay chạm nhẹ vào tay anh, cô âu yếm, nụ cười cũng bắt đầu xuất hiện trên môi.
Buột miệng, cô muốn gọi tên anh thật nhiều. “Mặc Niên.”
Hàn Mặc Niên thoáng sựng người, nhưng sau đó là một loạt ấm áp tràn ngập vào người anh.
“Mặc Niên.” Thắng Nam gọi tiếp.
“Sao?” Hàn Mặc Niên nhướng mày.
“Mặc Niên...” Thắng Nam nở nụ cười, đôi mắt lấp lánh như sao trời, cô nhìn anh, nhìn mãi không chán.
Lòng Hàn Mặc Niên như trăm hoa đua nở, nhìn đến bàn tay còn đang áp má cô không được buông, anh thấy dễ chịu, cả giọng nói cô nghe ngọt ngào quá, cả thân thể anh đều dễ chịu.
“Mặc Niên...”
Thắng Nam nói, nói cho đến khi anh chỉ bất lực cười, thì cô mới nói điều khác ngoài hai chữ tên anh. “Tên anh đẹp lắm!” Đẹp nhất trong đời cô, làm cô muốn gọi mãi.
Hàn Mặc Niên nhếch khoé miệng, trong lòng bao cảm xúc không tên dâng trào. Má cô ấm nóng chạm vào da tay anh, làm tay anh ngứa ngứa, muốn vẹo một phát. “Lần đầu tiên có người khen tên tôi đẹp đấy.”
“Không những tên đẹp, cả anh... anh cũng rất đẹp trai.” Thắng Nam ngượng ngùng.
Hàn Mặc Niên bỗng dưng không biết trả lời ra sao, anh buông tay nhanh, rồi xoa đầu cô, ánh mắt cũng nhìn về phía trước, “Nếu mệt em nghỉ một chút đi, hơn nửa giờ nửa mới đến nơi.”
“Chúng ta đi đâu?” Thắng Nam thuận miệng hỏi.
“Đến một nơi em sẽ thích. Ngoan nghe lời tôi, nhắm mắt nghỉ mệt một tí đi.”
Giọng anh quá đỗi dịu dàng, Thắng Nam cảm thấy ngọt ngào vô cùng, nên cô rất nghe lời anh, nhắm mắt dựa ghế, khoé môi vẫn vươn nụ cười.
Anh biết 5 giờ sáng cô đã thức, anh có đọc sơ qua lịch trình hôm nay nên rõ. Giờ đây, khi cô nhắm mắt ngủ say như một thiên thần, anh lại thấy xót xa trong lòng. Mắt cô có quần thâm thấy rõ dù mặt có được lớp phấn che đến đâu, thần sắc cô vẫn nhợt nhạt, may mắn hai má cô vẫn còn ửng hồng, làm anh yên tâm đôi chút.
Trong xe im lặng, Hàn Mặc Niên tập trung lái, đôi khi ngó nhìn người phụ nữ của mình bên cạnh, lòng anh nhẹ bẫng, cảm giác dễ chịu này đang lan toả khắp người. Phút giây tâm tư anh đôi lúc lại nghĩ, nếu duy nhất trên đời này cô là người mỗi anh có thể đụng chạm, thì anh cũng thấy không có vấn đề gì to tát... lại cảm nhận rất vui.
Anh không ghét cô, anh còn có những xúc cảm lạ lùng khi bên cạnh cô, anh đang tìm hiểu những xúc cảm đó là gì, anh muốn biết, thật lòng muốn biết! Còn cô chính là chiếc chìa khoá quý báo đó, nên anh sẽ trân trọng.
Đến thôn Bình An, Hàn Mặc Niên đánh thức Thắng Nam dậy. Khuôn mặt ngáy ngủ của cô nhìn anh, làm anh bật cười, khẽ nhéo má cô trong niềm yêu thương chìu chuộng.
Thắng Nam đi theo anh vào con đường đất nhỏ, chiếc xe Mercedes của anh đã được để nhờ ở nhà trưởng thôn. Cô ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh vật thôn xung quanh, bạt ngàn là ruộng lúa, trên đường toàn là những cây ngô đồng lâu năm toả ngát mùi hương, trời không nắng gắt, mát mẻ vô cùng.
“Anh đưa em đi đâu?” Thắng Nam tò mò bèn hỏi Hàn Mặc Niên.
“Chúng ta đến đây ăn trưa, chiều sẽ lên thuyền dạo sông Phú Bình.” Hàn Mặc Niên bây giờ mới đi chậm lại, đợi cô đi theo cùng.
“Dạo sông ạ?” Đôi mắt Thắng Nam phát sáng.
Hàn Mặc Niên rất thích nhìn nét mặt của Thắng Nam biến đổi, anh khẽ ừ.
Tâm trạng hai người rất tốt, đi một mạch đã đến cuối thôn chẳng hay, trưởng thôn đã đứng đợi từ bao giờ.
Tay bắt mặt mừng, trưởng thôn hết kể trên trời rồi lại dưới đất một hồi, xong mới rời đi, bỏ lại một trai một gái ngồi trong căn nhà sàn bằng gỗ, sát bờ sông Phú Bình.
Trên bàn bao nhiêu là món ăn dân dã của người trong thôn nấu, Thắng Nam nghe Hàn Mặc Niên và trưởng thôn trò chuyện rất vui vẻ, bây giờ không khí còn hai người, cô mới dám tò mò hỏi anh.
Anh rất từ tốn trả lời đơn giản nhất cho cô dễ hiểu: “Thôn Bình An đang nằm trong phần đất quy hoạch của công ty cũ, trước khi công ty anh mua lại, hơn phân nửa người dân ở đây do bị ép giá đã bán đất cho công ty đó, còn lại một số người sống ở đây từ nhỏ đến lớn, cũng có gia đình mấy đời ở thôn Bình An này, nên bảo họ rời đi là chuyện không thể. Họ sống bằng nghề trồng lúa và trồng bông, quanh năm suốt tháng chỉ lòng vòng trong thôn, giờ bảo họ đi, họ chẳng biết phải đi đâu, cứ thế họ không bán đất, cứ chống đối với công ty đó mãi, cho đến khi anh trai anh thu mua thành công.”
Thắng Nam nghe Hàn Mặc Niên nói đến đây không thể không thốt lên câu khen ngợi: “Họ thật đáng ngưỡng mộ.”
“Ừm, anh cũng thấy thế. Đó cũng là một lí do khi công ty anh bắt đầu muốn thu mua lại công ty đó.” Hàn Mặc Niên chầm chậm gấp thức ăn vào chén cho Thắng Nam, lãng sang chuyện khác: “Em ăn đi, tất cả không phải là đặc sản gì, họ ở đây trồng được gì thì lấy nấy làm đồ ăn thôi. Cá thì bắt ở sông, nên không sợ đồ ăn bẩn.”
“Không, em thích lắm!” Thắng Nam cười rất tươi, không hiểu tại sao hôm nay rất vui, vui nhất 21 năm của cô rồi.
Hàn Mặc Niên cũng cười, sau đó hai người im lặng thưởng thức đồ ăn dân dã lại đầy ngọt ngào từ tấm lòng người làm ra.
Sau khi ngồi trong nhà sàn gỗ ngắm một khúc sông chán chê, hai người đi tản bộ quanh dọc bờ sông Phú Bình, dòng nước chảy êm ả, cách xa xa có thể thấy ruộng lúa trãi dài xanh mướt một vùng trời, cảm nhận mùi gió cây thoang thoảng.
Cuối một đoạn sông có chổ neo đậu thuyền của dân trong thôn, Hàn Mặc Niên bước xuống một chiếc thuyền lớn, sạch sẽ và đủ chổ cho cả mười người ngồi. Có người đã đứng ở đầu thuyền đợi anh, khi nhìn thấy anh, rất hào hứng chào anh: “Chào cậu Hàn.”
Hàn Mặc Niên cũng mỉm cười gật đầu chào lại: “Làm phiền bác Tấn.”
Bác Tấn xua xua tay, cười đôn hậu: “Ôi, cậu đừng khách sáo thế. Hôm nay trăng tròn, trên Kiến An có lễ hội hoa đăng, cậu Hàn và bạn cứ ở lại chơi một đêm, vì lễ hội hoa đăng vào lúc 12 giờ đêm, nghe nói đông vui lắm.”
“Ồ, cái này...” Hàn Mặc Niên cũng biết đến lễ hội hoa đăng Kiến An, là cảm ơn thần linh phù hộ cho họ một năm sung túc, mùa màng bội thu, nên lễ hội này, năm nào cũng rất đông người, anh chỉ sợ Thắng Nam... thôi, đành từ chối thôi.
Chưa kịp nói, Thắng Nam đã mở lời theo thói quen tự nhiên trước: “Hoa đăng ạ? Chắc sẽ đẹp lắm.”
Trong buổi chiều tà, ánh mặt trời còn le lói màu vàng ươm, cô gái trong chiếc áo phông rộng và quần jean xanh đậm cười tươi, trên đầu cô là chiếc nón được đan bằng trúc do người trong thôn tặng. Cô cười ngây ngốc, đưa tay cho Hàn Mặc Niên nắm làm trọng tâm, đôi chân bé thoăn thoắt bước xuống thuyền.
Còn không quên ngượng ngùng cám ơn anh.
Thời tiết mát mẻ, lòng anh thì... ấm áp.
“Thôi được.” Hàn Mặc Niên nhìn qua bác Tấn mở lời nhờ: “Trước tiên cứ cho cháu lên đồi, sau đó sẽ đến Kiến An xem hoa đăng.”
Bàn tay anh khẽ siết chặt tay Thắng Nam, không buông.
Trong buổi chiều đầy màu nắng, lòng Thắng Nam trăm hoa đua nở.
Thắng Nam ngẩn ngơ cả buổi, không màn để tâm khi Lý An mắng cho một trận cái tội thức sáng đêm, sáng ra mắt gấu trúc làm Lý An giật cả mình, phải đấp mấy lớp phấn mới mong che đi được. Trong cái rủi có cái may, may là cô trở về phòng ngủ trước khi Lý An trở về. Lúc đó, cô mở mắt nhìn trần phòng mãi, nhớ đến nụ hôn bất ngờ của Hàn Mặc Niên không giấu được vẻ ngất ngây vui sướng.
Tình trạng vui vẻ đó chưa hề có chút nguôi, thế nên cô thức đến sáng mới thiu thiu ngủ thì chưa đầy một giờ đã phải thức.
Nhắc lại vẫn thấy ngượng, tay cô bất giác đưa lên trán, rồi cười ngô nghê. Xong nụ hôn đó, anh đưa cô về đến ngã rẻ, rồi cũng chần chừ mới quay đi, trong bóng tối, không biết cô có nhìn nhầm không, cô thấy tai anh đỏ lên, dù mặt vẫn lạnh tanh.
Sáng nay nghe tin từ người trong đoàn, anh đã đi rồi. Anh nói trưa này anh sẽ đến đón cô, phải cố gắng hoàn thành nhanh chóng thôi.
Hàn Mặc Niên: Mười một giờ tôi sẽ đến đón em, làm việc tốt nhé.
Thắng Nam nhìn mãi vào tin nhắn anh gửi vào 6 giờ 42 sáng. Tin nhắn lần này mang theo chút ngọt ngào, làm cô sảng khoái tinh thần, cười miết, đến cả phân đoạn phải khóc lại cười, bị đạo diễn la cắt NG lần.
Cô chấn chỉnh tinh thần lại, không thôi thì cảnh quay này đến chiều cũng không xong nổi. Cô hít một hơi, nhớ đến việc làm cô đau lòng nhất, rồi thế, nước mắt tuông, cô mím môi, nhìn Lục Thiều.
Chưa đầy năm phút, đạo diễn lần này bảo cắt, còn khen rất tốt.
Còn hai cảnh nữa, cũng chỉ toàn khóc, cô hít hít mũi nói với đạo diễn: “Không cần nghỉ ngơi đâu ạ, em muốn diễn luôn.”
*
“Em đi đâu?” Lý An đang soạn đồ lại trước khi rời khỏi Cầm Cổ Trấn, nghe đến Thắng Nam muốn rời đi trước, cô bất ngờ nên thuận miệng hỏi thôi.
“Bạn em... hẹn em hôm nay đi gặp mặt bạn bè cũ.” Thắng Nam liếc mắt qua lại, cắn môi.
Lý An thở dài, đứng dậy mặt đối mặt cùng Thắng Nam.
“Em đừng giấu chị, nói thật đi. Em đang cắn môi kìa.” Lý An dừng tay, cô vạch trần tại chổ lời nói dối của Thắng Nam.
Thắng Nam thót tim, mặt cô đỏ bừng vì xấu hổ, nhưng không dám khai thật với Lý An: “Chị... em đi một lát thôi. Nha!”
“Không! Trừ khi em nói thật. Chị sợ người ta làm hại em thì biết làm sao?” Lý An cau mày, mặt nghiêm trọng hẳn đi.
“Không có đâu! Người ta... tốt với em lắm.” Cô cố gắng năn nỉ.
“Không! Em đi nghỉ ngơi đi, rồi ba mươi phút nữa chúng ta về lại thành phố.” Lý An cứng rắn nói, “Trừ khi em cho chị biết người đó là ai, chị phải thăm dò người đó mới có quyết định cho em nên đi hay không.”
Thắng Nam rối rít, cô nhìn đồng hồ điện thoại, 10 giờ 55 phút rồi, chưa kịp tắt đã thấy tin nhắn Hàn Mặc Niên gửi đến.
Hàn Mặc Niên: tôi đến rồi, tôi đợi em ở cổng sau Cầm Cổ Trấn.
Cổng sau Cầm Cổ Trấn chính là cái cổng cách chổ cô và anh tối hôm qua đứng không xa lắm, hình như hơn trăm mét thôi.
Chết rồi! Cô đành làm liều vậy.
“Chị, bạn em tới rồi! Em đi đây, tối em sẽ về! Chị yên tâm nha.” Sau đó, Thắng Nam vớ lấy túi xách trên giường, xong cong giò chạy.
Lý An mới vừa ngồi xuống, đang xếp đồ lại, không kịp phản ứng, đến khi Thắng Nam đã mất hút thì mới đùng đùng tức giận. Rõ ràng, là có chuyện gì đó, cô biết Thắng Nam không hề có bạn bè, nếu có đã thấy con bé nhắc đến rồi!
Người đó là ai? Lý An nghiến răng nghiến lợi, tay cầm lấy điện thoại.
*
Lúc Thắng Nam chạy ra đến cửa sau Cầm Cổ Trấn đã là năm phút sau. Cổng sau chỉ người trong Tư gia mới được dùng, thông ra một đoạn đường dài đến Kim Cảnh, một huyện lớn.
Thắng Nam ngồi vào trong xe, mới để ý đến điện thoại đang reo đến giờ vẫn chưa dứt. Cô cầm lên ngập ngừng mấy giây rồi vội tắt máy. Chưa được lâu chuông lại đổ, cô bối rối nhìn Hàn Mặc Niên.
Hàn Mặc Niên bỗng nhiên nhướng mày, anh lấy điện thoại từ tay Thắng Nam, ấn nút nhận cuộc gọi còn không quên mở loa lớn.
Thắng Nam tròn mắt lớn, cô chưa kịp nói gì đã nghe tiếng thét cấp vô địch của Lý An.
Giọng Lý An tề tựu đầy đủ công lực có thể làm người ta nhức cả đầu óc: “Tiểu Nammmmmm! Em khá lắm! Không nghe lời chị! Cái tên đó là ai? Chị biết em không hề có bạn ngoài nhóm Tiếu Tiếu, em đừng có hòng qua mặt chị, khai thật mau lên! Em đấy! Chẳng còn xem chị là chị em đúng không? Không nghe lời chị? Chị chỉ muốn tốt cho em thôi? Cái người em nằn nặc đòi đi gặp cho bằng được là ai? Là đàn ông đúng không? Khá lắm!”
Thắng Nam hốt hoảng cùng xấu hổ, muốn tìm cái lỗ nào đó trên xe rồi trốn luôn cho rồi. Cô nhìn Hàn Mặc Niên đang cố nhịn cười, anh đang lắng nghe lời Lý An nói mà khoé môi cứ giật giật.
Cô chịu không nổi nữa, muốn vươn cánh tay qua lấy lại điện thoại, Hàn Mặc Niên đã nhanh tay, nắm tay cô lại, anh nhìn cô cười, nụ cười mỉm nhưng thể hiện tâm trạng anh rất tốt.
“Nè, em đâu rồi? Có nghe chị nói không Tiểu Nam? Em đang ở cùng ai? Kêu họ nói chuyện với chị đi!” Giọng Lý An càng lúc càng to.
“Chào cô Lý.” Hàn Mặc Niên bỗng tắt loa ngoài, anh áp điện thoại cô vào tai mình, đôi mắt anh vẫn không quên chăm chú nhìn diễn biến sắc mặt của Thắng Nam.
Tim Thắng Nam nhảy thót, cô bối rối, chuyến này tiu thật rồi!
Hàn Mặc Niên dùng một tay nghe máy, tay còn lại nắm chặt tay Thắng Nam, anh đan những ngón tay mình vào những ngón tay xinh xắn của cô.
Cảm nhận hơi ấm từ anh, Thắng Nam khẽ mím môi, không làm càn nữa, mặc anh xử lý. Cô muốn quay mặt đi, không nhìn anh nữa, nhìn một chút nữa thôi, cô sợ mặt mình sẽ bốc khói mất.
Nhưng anh nào cho phép, đôi mắt kiên định của anh làm cô chần chừ, giờ đây cô mới để ý được, bên khoé mắt trái của anh... có một nốt ruồi nhỏ, mờ, nhưng... nhìn thật ra dáng yêu nghiệt làm sao.
“Vâng, tôi là Hàn Mặc Niên.” Hàn Mặc Niên từ tốn nói với đầu dây bên kia.
“Ồ, tôi xin lỗi. Là tôi chưa xin phép cô Lý trước đã mời Thắng Nam.”
“Cô yên tâm, cám ơn cô.”
Anh cúp máy, ngón tay anh khẽ gõ nhịp trên khớp xương tay cô, giọng anh nghe dịu dàng làm sao: “Xong rồi.”
Cô ngượng ngùng, cũng nhìn hành động của anh, rồi lại nhìn anh. Đôi mắt đen sâu đó như muốn cháy bỏng da cô: “Cám ơn anh... anh Hàn.”
Hàn Mặc Niên bỗng chau mày.
“Sau này gọi tôi là Mặc Niên.” Anh buông tay trong một giây tích tắc, quay người ngồi ngay ngắn.
Thắng Nam hoảng hốt lẫn thất vọng, cô nhìn bàn tay đã mất đi hơi ấm, hạ giọng gật đầu: “Vâng.”
Trong xe liền im lặng.
Thắng Nam lo lắng, lo lắm! Cảm xúc của Hàn Mặc Niên thay đổi như thời tiết. Mới vui đó, ôn nhu đó, giờ lại lạnh nhạt, xa cách quá...
Cô cắn môi, suy nghĩ lại xem mình đã làm gì để anh giận, anh lơ mình như thế, nhưng cuối cùng vẫn không ra. Cô rầu.
Một lúc sau, thấy cô gục đầu mãi, Hàn Mặc Niên thở dài, anh đưa bàn tay phải vuốt nhẹ lên má cô, không nói gì, một tay lái xe đối với anh vẫn được.
Thắng Nam ngập ngừng mấy giây, mới dùng tay chạm nhẹ vào tay anh, cô âu yếm, nụ cười cũng bắt đầu xuất hiện trên môi.
Buột miệng, cô muốn gọi tên anh thật nhiều. “Mặc Niên.”
Hàn Mặc Niên thoáng sựng người, nhưng sau đó là một loạt ấm áp tràn ngập vào người anh.
“Mặc Niên.” Thắng Nam gọi tiếp.
“Sao?” Hàn Mặc Niên nhướng mày.
“Mặc Niên...” Thắng Nam nở nụ cười, đôi mắt lấp lánh như sao trời, cô nhìn anh, nhìn mãi không chán.
Lòng Hàn Mặc Niên như trăm hoa đua nở, nhìn đến bàn tay còn đang áp má cô không được buông, anh thấy dễ chịu, cả giọng nói cô nghe ngọt ngào quá, cả thân thể anh đều dễ chịu.
“Mặc Niên...”
Thắng Nam nói, nói cho đến khi anh chỉ bất lực cười, thì cô mới nói điều khác ngoài hai chữ tên anh. “Tên anh đẹp lắm!” Đẹp nhất trong đời cô, làm cô muốn gọi mãi.
Hàn Mặc Niên nhếch khoé miệng, trong lòng bao cảm xúc không tên dâng trào. Má cô ấm nóng chạm vào da tay anh, làm tay anh ngứa ngứa, muốn vẹo một phát. “Lần đầu tiên có người khen tên tôi đẹp đấy.”
“Không những tên đẹp, cả anh... anh cũng rất đẹp trai.” Thắng Nam ngượng ngùng.
Hàn Mặc Niên bỗng dưng không biết trả lời ra sao, anh buông tay nhanh, rồi xoa đầu cô, ánh mắt cũng nhìn về phía trước, “Nếu mệt em nghỉ một chút đi, hơn nửa giờ nửa mới đến nơi.”
“Chúng ta đi đâu?” Thắng Nam thuận miệng hỏi.
“Đến một nơi em sẽ thích. Ngoan nghe lời tôi, nhắm mắt nghỉ mệt một tí đi.”
Giọng anh quá đỗi dịu dàng, Thắng Nam cảm thấy ngọt ngào vô cùng, nên cô rất nghe lời anh, nhắm mắt dựa ghế, khoé môi vẫn vươn nụ cười.
Anh biết 5 giờ sáng cô đã thức, anh có đọc sơ qua lịch trình hôm nay nên rõ. Giờ đây, khi cô nhắm mắt ngủ say như một thiên thần, anh lại thấy xót xa trong lòng. Mắt cô có quần thâm thấy rõ dù mặt có được lớp phấn che đến đâu, thần sắc cô vẫn nhợt nhạt, may mắn hai má cô vẫn còn ửng hồng, làm anh yên tâm đôi chút.
Trong xe im lặng, Hàn Mặc Niên tập trung lái, đôi khi ngó nhìn người phụ nữ của mình bên cạnh, lòng anh nhẹ bẫng, cảm giác dễ chịu này đang lan toả khắp người. Phút giây tâm tư anh đôi lúc lại nghĩ, nếu duy nhất trên đời này cô là người mỗi anh có thể đụng chạm, thì anh cũng thấy không có vấn đề gì to tát... lại cảm nhận rất vui.
Anh không ghét cô, anh còn có những xúc cảm lạ lùng khi bên cạnh cô, anh đang tìm hiểu những xúc cảm đó là gì, anh muốn biết, thật lòng muốn biết! Còn cô chính là chiếc chìa khoá quý báo đó, nên anh sẽ trân trọng.
Đến thôn Bình An, Hàn Mặc Niên đánh thức Thắng Nam dậy. Khuôn mặt ngáy ngủ của cô nhìn anh, làm anh bật cười, khẽ nhéo má cô trong niềm yêu thương chìu chuộng.
Thắng Nam đi theo anh vào con đường đất nhỏ, chiếc xe Mercedes của anh đã được để nhờ ở nhà trưởng thôn. Cô ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh vật thôn xung quanh, bạt ngàn là ruộng lúa, trên đường toàn là những cây ngô đồng lâu năm toả ngát mùi hương, trời không nắng gắt, mát mẻ vô cùng.
“Anh đưa em đi đâu?” Thắng Nam tò mò bèn hỏi Hàn Mặc Niên.
“Chúng ta đến đây ăn trưa, chiều sẽ lên thuyền dạo sông Phú Bình.” Hàn Mặc Niên bây giờ mới đi chậm lại, đợi cô đi theo cùng.
“Dạo sông ạ?” Đôi mắt Thắng Nam phát sáng.
Hàn Mặc Niên rất thích nhìn nét mặt của Thắng Nam biến đổi, anh khẽ ừ.
Tâm trạng hai người rất tốt, đi một mạch đã đến cuối thôn chẳng hay, trưởng thôn đã đứng đợi từ bao giờ.
Tay bắt mặt mừng, trưởng thôn hết kể trên trời rồi lại dưới đất một hồi, xong mới rời đi, bỏ lại một trai một gái ngồi trong căn nhà sàn bằng gỗ, sát bờ sông Phú Bình.
Trên bàn bao nhiêu là món ăn dân dã của người trong thôn nấu, Thắng Nam nghe Hàn Mặc Niên và trưởng thôn trò chuyện rất vui vẻ, bây giờ không khí còn hai người, cô mới dám tò mò hỏi anh.
Anh rất từ tốn trả lời đơn giản nhất cho cô dễ hiểu: “Thôn Bình An đang nằm trong phần đất quy hoạch của công ty cũ, trước khi công ty anh mua lại, hơn phân nửa người dân ở đây do bị ép giá đã bán đất cho công ty đó, còn lại một số người sống ở đây từ nhỏ đến lớn, cũng có gia đình mấy đời ở thôn Bình An này, nên bảo họ rời đi là chuyện không thể. Họ sống bằng nghề trồng lúa và trồng bông, quanh năm suốt tháng chỉ lòng vòng trong thôn, giờ bảo họ đi, họ chẳng biết phải đi đâu, cứ thế họ không bán đất, cứ chống đối với công ty đó mãi, cho đến khi anh trai anh thu mua thành công.”
Thắng Nam nghe Hàn Mặc Niên nói đến đây không thể không thốt lên câu khen ngợi: “Họ thật đáng ngưỡng mộ.”
“Ừm, anh cũng thấy thế. Đó cũng là một lí do khi công ty anh bắt đầu muốn thu mua lại công ty đó.” Hàn Mặc Niên chầm chậm gấp thức ăn vào chén cho Thắng Nam, lãng sang chuyện khác: “Em ăn đi, tất cả không phải là đặc sản gì, họ ở đây trồng được gì thì lấy nấy làm đồ ăn thôi. Cá thì bắt ở sông, nên không sợ đồ ăn bẩn.”
“Không, em thích lắm!” Thắng Nam cười rất tươi, không hiểu tại sao hôm nay rất vui, vui nhất 21 năm của cô rồi.
Hàn Mặc Niên cũng cười, sau đó hai người im lặng thưởng thức đồ ăn dân dã lại đầy ngọt ngào từ tấm lòng người làm ra.
Sau khi ngồi trong nhà sàn gỗ ngắm một khúc sông chán chê, hai người đi tản bộ quanh dọc bờ sông Phú Bình, dòng nước chảy êm ả, cách xa xa có thể thấy ruộng lúa trãi dài xanh mướt một vùng trời, cảm nhận mùi gió cây thoang thoảng.
Cuối một đoạn sông có chổ neo đậu thuyền của dân trong thôn, Hàn Mặc Niên bước xuống một chiếc thuyền lớn, sạch sẽ và đủ chổ cho cả mười người ngồi. Có người đã đứng ở đầu thuyền đợi anh, khi nhìn thấy anh, rất hào hứng chào anh: “Chào cậu Hàn.”
Hàn Mặc Niên cũng mỉm cười gật đầu chào lại: “Làm phiền bác Tấn.”
Bác Tấn xua xua tay, cười đôn hậu: “Ôi, cậu đừng khách sáo thế. Hôm nay trăng tròn, trên Kiến An có lễ hội hoa đăng, cậu Hàn và bạn cứ ở lại chơi một đêm, vì lễ hội hoa đăng vào lúc 12 giờ đêm, nghe nói đông vui lắm.”
“Ồ, cái này...” Hàn Mặc Niên cũng biết đến lễ hội hoa đăng Kiến An, là cảm ơn thần linh phù hộ cho họ một năm sung túc, mùa màng bội thu, nên lễ hội này, năm nào cũng rất đông người, anh chỉ sợ Thắng Nam... thôi, đành từ chối thôi.
Chưa kịp nói, Thắng Nam đã mở lời theo thói quen tự nhiên trước: “Hoa đăng ạ? Chắc sẽ đẹp lắm.”
Trong buổi chiều tà, ánh mặt trời còn le lói màu vàng ươm, cô gái trong chiếc áo phông rộng và quần jean xanh đậm cười tươi, trên đầu cô là chiếc nón được đan bằng trúc do người trong thôn tặng. Cô cười ngây ngốc, đưa tay cho Hàn Mặc Niên nắm làm trọng tâm, đôi chân bé thoăn thoắt bước xuống thuyền.
Còn không quên ngượng ngùng cám ơn anh.
Thời tiết mát mẻ, lòng anh thì... ấm áp.
“Thôi được.” Hàn Mặc Niên nhìn qua bác Tấn mở lời nhờ: “Trước tiên cứ cho cháu lên đồi, sau đó sẽ đến Kiến An xem hoa đăng.”
Bàn tay anh khẽ siết chặt tay Thắng Nam, không buông.
Trong buổi chiều đầy màu nắng, lòng Thắng Nam trăm hoa đua nở.
/59
|