Editor: Mộc Yên Chi
Phùng lão phu nhân nhìn Nhị thái thái Tiêu thị, thần sắc âm tình bất định.
Người con dâu này của nàng quản gia lâu rồi có phải quên đương gia làm chủ bá phủ chân chính là ai hay không, vậy mà đã đưa tay trong đến từ tâm đường rồi!
Khương Tự trước khi đi nói câu kia, để Phùng lão phu nhân không cách nào không giận.
Phòng bếp đang êm đẹp vì cái gì kiếm chuyện với Khương Tự? Mà lại còn là thời gian Khương Thiến trở về?
Hiển nhiên là chuyện Khương Tự ở từ tâm đường lên mặt với Khương Thiến truyền đến chỗ Tiêu thị, Tiêu thị lúc này mới cho Khương Tự nhận một chút cho biết mặt.
Phùng lão phu nhân là người từng trải, đối với loại thủ đoạn trong nhà này không chút nào để ý, có thể dùng đến trên người bà mới sẽ không thể nhịn.
Khương Thiến cũng không có đi Nhã Hinh uyển, Tiêu thị lại tìm tới Khương Tự, cái này chẳng phải là chứng minh Tiêu thị đáp trả chuyện phát sinh ở từ tâm đường rõ rõ ràng ràng!
Một bên giường, há lại cho người khác ngủ say sưa, đối với Phùng lão phu nhân thế này muốn khống chế người khác mạnh mẽ mà nói, cái này tuyệt đối không thể chịu đựng được.
Phùng lão phu nhân càng nghĩ càng giận, đưa tay liền đem nước trà giội lên mặt Tiêu thị, nghiến răng nghiến lợi nói: Ta còn chưa có chết đâu!
Nước trà kia đã nguội một nửa, giội ở trên mặt cũng không bỏng người, nhưng Tiêu thị cũng là người tuổi đã cao, lại quản gia nhiều năm, giờ phút này trên mặt nước trà chảy ròng, má bên cạnh thái dương còn mang theo lá trà non, chỉ cảm thấy mặt nóng giống lửa cháy, hận không thể có một cái lỗ chui vào.
Lão phu nhân, lời này của ngài để con dâu thật sự là không đất dung thân, không biết con dâu chỗ nào làm không được tốt, làm cho ngài giận đến như vậy...
Phùng lão phu nhân tỉnh táo lại, nhìn thấy Tiêu thị một thân chật vật Tiêu thị cỗ khí trong lòng kia mặc dù ra hơn phân nửa, lại có mấy phần hối hận.
Mới vừa rồi là có hơi quá, Tiêu thị dù sao cũng là quản gia, lại coi như không nhìn Tiêu thị, cũng phải nhìn hai người cháu trai để cho nàng ta lưu chút mặt mũi.
Thôi, ngươi lại trở về đi, sáng sớm ngày mai liền để một nhà Lưu bà tử xuất phủ, đừng làm cho ta tức giận thêm. Ngữ khí Phùng lão phu nhân chậm rãi.
Lão phu nhân muốn nghỉ ngơi thêm, con dâu lui xuống trước đi.
Tiêu thị vừa đi, bên trong Từ Tâm đường to như vậy hết sức yên tĩnh, cây kim rơi cũng nghe tiếng.
Ánh mắt Phùng lão phu nhân quét lấy bọn người Phùng mụ mụ, không nói một lời.
Bầu không khí ngột ngạt làm cho bọn người Phùng mụ mụ không ngẩng đầu lên được, mồ hôi lặng lẽ ướt đẫm y phục phía sau lưng.
Phùng mụ mụ đi đầu quỳ xuống, A Phúc cùng A Hỉ nối gót quỳ xuống theo.
Về phần các nha hoàn bà tử khác đều quỳ ở bên ngoài, là không có tư cách vào trog.
Nói một chút đi, là ai lắm mồm hả? Phùng lão phu nhân duỗi tay ra muốn nâng chung trà lên uống, bàn tay đến một nửa mới nhớ tới ly kia trà đã giội lên trên mặt Tiêu thị, sắc mặt không khỏi trầm hơn.
A Phúc thấy thế đánh bạo đứng dậy, linh hoạt đổi một chén trà mới bưng tới cho Phùng lão phu nhân, lại lần nữa trở lại chỗ cũ thành thật quỳ xuống.
Phùng lão phu nhân nâng chung trà lên nhấp một cái, mặc dù nổi trận lôi đình, nhưng đối hành động tinh ý của A Phúc vẫn là hài lòng.
Không ai thừa nhận? Phùng lão phu nhân lại uống một ngụm trà, giọng điệu đã nghe không ra hỉ nộ.
Nhưng Phùng lão phu nhân càng như thế, hạ nhân quỳ đầy đất càng cảm thấy trong lòng phát rét.
A Hỉ rốt cục không chịu nổi áp lực, dập đầu bịch bịch nói: Là tiểu tỳ... Tiểu tỳ nhất thời lắm miệng...
Thấy là một trong nha hoàn bên người, khóe môi Phùng lão phu căng cứng, ở trên cao nhìn chằm chằm A Hỉ đang quỳ trên mặt đất liều mạng dập đầu không nói một lời.
Như thế không lâu sau, A Hỉ đã dập đầu đến tóc mai tán loạn: Nhị cô nãi nãi sau khi đi tiểu nha hoàn Nhã Hinh uyển tìm đến tiểu tỳ nói chuyện, tiểu tỳ nghĩ đến Nhị thái thái đối Nhị cô nãi nãi một tấm từ mẫu chi tâm, lúc này mới nhịn không được nhiều lời hai câu. Lão phu nhân, tiểu tỳ biết sai, tiểu tỳ nếu là biết sẽ làm ra chuyện lớn đến như vậy, chính là đánh chết tiểu tỳ cũng không dám nói lung tung a...
A Hỉ bịch bịch bịch lại dập đầu mấy vang mấy tiếng, trên cái trán trắng nõn non mềm đã là một mảnh tím xanh: Tiểu tỳ thật biết sai rồi, cầu lão phu nhân tha tiểu tỳ đi, tiểu tỳ cũng không dám nữa...
Đủ rồi.
Phùng lão phu nhân phun ra hai chữ, toàn thân A Hỉ lập tức cứng đờ dừng dập đầu, sợ hãi nhìn qua bà. Từ ngày mai, ngươi liền đi châm tuyến phòng làm việc đi. Nhìn thấy cái trán A Hỉ một mảnh máu thịt be bét, Phùng lão phu nhân mềm lòng một chút, bỏ đi suy nghĩ đem người đuổi khỏi phủ.
Tạ... Tạ lão phu nhân... A Hỉ ngồi liệt trên sàn nhà, đã không còn hy vọng.
Từ thân phận đại nha hoàn từ tâm đường nở mày nở mặt suy bại làm nha hoàn châm tuyến phòng, đả kích như vậy làm nàng hận không thể lập tức chết mới thống khoái.
A Phúc thấy thần sắc A Hỉ có chút không đúng, đến cùng nhớ tới tình cảm hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, vội vàng lôi kéo nàng nói: Lão phu nhân, tiểu tỳ mang A Hỉ xuống dưới thu thập một chút.
Đi thôi. Một hồi ầm ĩ Phùng lão phu nhân cũng mệt mỏi, âm thanh lạnh lùng nói, Phùng mụ mụ, những người này liền giao cho ngươi đánh, về sau lại có lắm miệng hết thảy đuổi ra phủ đi!
Đêm nay, hạ nhân Từ Tâm đường dường như cấm toàn thể âm thanh, thở mạnh cũng không dám.
Nhã Hinh uyển nơi đó giống vậy cũng không khá hơn chút nào.
Tiêu thị một thân chật vật từ Từ Tâm đường trở lại chỗ ở, mới vừa vào nhà liền lật ngược cái bàn, trên bàn ấm trà chén trà rơi xuống mặt đất, mảnh sứ vỡ bắn tung tóe khắp nơi.
Đây là thế nào? Khương Nhị lão gia vừa lúc tiến đến, phát hiện ngay cả cái chỗ đặt chân đều không có, nhíu mày hỏi.
Tiêu thị lại vừa xấu hổ lại vừa ủy khuất, đuổi hạ nhân lui ra mới nói rõ tình huống.
Hồ đồ! Khương Nhị lão gia nghe xong lập tức khiển trách một tiếng, Ngươi một người thím đem loại chuyện nhỏ nhặt này gây khó dễ trên người chất nữ làm cái gì? Truyền đi vẻ vang mặt mũi sao?
Trên mặt Tiêu thị nóng rát, hận nói: Ai ngờ Khương Tự không giữ thể diện mặt mũi như thế, lại xé rách mặt mũi với thiếp phân cao thấp.
Trong phủ nhà khác những người mẹ cả kia gây khó dễ thứ nữ hoặc là mẹ kế gây khó dễ đích nữ con vợ cả, cái nào không phải là loại chuyện gây khó dễ nhỏ nhặt trên đầu người khác?
Những nữ hài bị người kia gây khó dễ ai dám lên tiếng hả? Làm sao đến phiên nàng lại không được?
Ngươi cũng đừng không phục, ngươi coi Tứ nha đầu là người dễ đối phó? Trước kia nàng có một cửa hôn nhân tốt, tự nhiên yêu quý thanh danh, hiện tại lại khác biệt.
Làm sao không cùng?
Vò đã mẻ không sợ rơi chứ sao. Nhấc đến Khương Tự, Khương Nhị lão gia cũng không có lòng tốt.
Hôm đó tại trước nhà kho bị chất nữ ép cho nói không ra lời chuyện này hắn cũng không có quên.
Tiêu thị dẫu môi còn định nói thêm, Khương Nhị lão gia lạnh lùng nói: Tóm lại, nha đầu kia hiện tại là chân trần không sợ mang giày, ngươi cách xa nàng lấy một chút!
Khương Nhị lão gia nói xong, nhìn thấy sắc mặt bà vợ dưới ánh đèn bên trên thái dương mang theo lá trà đã vàng, quả nhiên là một kẻ thiếu phụ luống tuổi đã có chồng, chỗ nào còn muốn ở lại, nhấc chân hướng Tây Khoa viện đi.
Tiêu thị ở cùng Khương Nhị lão gia không được đến một câu an ủi ngược lại bị một trận quở trách, còn trơ mắt nhìn nam nhân nhà mình đi ngủ với tiểu thiếp, tức giận tới mức run, con mắt chuyển động gọi bà tử tâm phúc tới thì thầm vài câu.
Bà tử tâm phúc gật đầu, lặng lẽ đi ra.
Chủ tớ Khương Tự trở lại Hải Đường cư, A Man không kịp chờ đợi hỏi: Cô nương, ngài làm sao biết lão phu nhân cùng Nhị thái thái không dám làm khó ngài?
Khương Tự cười nhạt một tiếng: Không khác, vô dục tắc cương* mà thôi.
*Vô dục tắc cương ý chỉ con người không có nhiều ham muốn thì sẽ sống được đơn giản hơn, thoải mái hơn và càng tự do hơn.
Nàng không có đòi hỏi gì, đương nhiên có thể dùng đồ cưới mẫu thân lưu lại cùng tổ mẫu rao giá trên trời. Tổ mẫu không nỡ từ bỏ dùng đồ cưới của mẫu thân kiếm lời, thì nàng chống lại Nhị thẩm đương nhiên chỉ có thể sống chết mặc bây.
Về phần Nhị thẩm, chẳng qua cho là nàng là người không có mẫu thân che chở, cho rằng nàng da mặt mỏng sẽ dùng biện pháp uyển chuyển để giải quyết. Như vậy, chỉ sợ nàng chưa kịp có hành động phòng bếp bên kia liền sẽ thu tay lại, vậy nàng chỉ có thể ăn cái ngậm bồ hòn này.
Chỉ tiếc Nhị thẩm không biết, ngay từ rất lâu trước đó nàng cũng đã hiểu rõ, người sống trên đời, mặt mũi cùng tôn nghiêm là hai chuyện khác nhau.
Mặt mũi không quan trọng bằng được sống sung sướng, mà được sống sung sướng là không thể ném đi tôn nghiêm!
Ngủ đi, ngày mai còn có náo nhiệt nhìn. Khương Tự ra hiệu A Man hai người hầu hạ nàng rửa mặt.
A Man cùng A Xảo nhìn thoáng qua nhau, không hẹn mà cùng nghĩ: Ngày mai sẽ có cái gì náo nhiệt chứ?
Phùng lão phu nhân nhìn Nhị thái thái Tiêu thị, thần sắc âm tình bất định.
Người con dâu này của nàng quản gia lâu rồi có phải quên đương gia làm chủ bá phủ chân chính là ai hay không, vậy mà đã đưa tay trong đến từ tâm đường rồi!
Khương Tự trước khi đi nói câu kia, để Phùng lão phu nhân không cách nào không giận.
Phòng bếp đang êm đẹp vì cái gì kiếm chuyện với Khương Tự? Mà lại còn là thời gian Khương Thiến trở về?
Hiển nhiên là chuyện Khương Tự ở từ tâm đường lên mặt với Khương Thiến truyền đến chỗ Tiêu thị, Tiêu thị lúc này mới cho Khương Tự nhận một chút cho biết mặt.
Phùng lão phu nhân là người từng trải, đối với loại thủ đoạn trong nhà này không chút nào để ý, có thể dùng đến trên người bà mới sẽ không thể nhịn.
Khương Thiến cũng không có đi Nhã Hinh uyển, Tiêu thị lại tìm tới Khương Tự, cái này chẳng phải là chứng minh Tiêu thị đáp trả chuyện phát sinh ở từ tâm đường rõ rõ ràng ràng!
Một bên giường, há lại cho người khác ngủ say sưa, đối với Phùng lão phu nhân thế này muốn khống chế người khác mạnh mẽ mà nói, cái này tuyệt đối không thể chịu đựng được.
Phùng lão phu nhân càng nghĩ càng giận, đưa tay liền đem nước trà giội lên mặt Tiêu thị, nghiến răng nghiến lợi nói: Ta còn chưa có chết đâu!
Nước trà kia đã nguội một nửa, giội ở trên mặt cũng không bỏng người, nhưng Tiêu thị cũng là người tuổi đã cao, lại quản gia nhiều năm, giờ phút này trên mặt nước trà chảy ròng, má bên cạnh thái dương còn mang theo lá trà non, chỉ cảm thấy mặt nóng giống lửa cháy, hận không thể có một cái lỗ chui vào.
Lão phu nhân, lời này của ngài để con dâu thật sự là không đất dung thân, không biết con dâu chỗ nào làm không được tốt, làm cho ngài giận đến như vậy...
Phùng lão phu nhân tỉnh táo lại, nhìn thấy Tiêu thị một thân chật vật Tiêu thị cỗ khí trong lòng kia mặc dù ra hơn phân nửa, lại có mấy phần hối hận.
Mới vừa rồi là có hơi quá, Tiêu thị dù sao cũng là quản gia, lại coi như không nhìn Tiêu thị, cũng phải nhìn hai người cháu trai để cho nàng ta lưu chút mặt mũi.
Thôi, ngươi lại trở về đi, sáng sớm ngày mai liền để một nhà Lưu bà tử xuất phủ, đừng làm cho ta tức giận thêm. Ngữ khí Phùng lão phu nhân chậm rãi.
Lão phu nhân muốn nghỉ ngơi thêm, con dâu lui xuống trước đi.
Tiêu thị vừa đi, bên trong Từ Tâm đường to như vậy hết sức yên tĩnh, cây kim rơi cũng nghe tiếng.
Ánh mắt Phùng lão phu nhân quét lấy bọn người Phùng mụ mụ, không nói một lời.
Bầu không khí ngột ngạt làm cho bọn người Phùng mụ mụ không ngẩng đầu lên được, mồ hôi lặng lẽ ướt đẫm y phục phía sau lưng.
Phùng mụ mụ đi đầu quỳ xuống, A Phúc cùng A Hỉ nối gót quỳ xuống theo.
Về phần các nha hoàn bà tử khác đều quỳ ở bên ngoài, là không có tư cách vào trog.
Nói một chút đi, là ai lắm mồm hả? Phùng lão phu nhân duỗi tay ra muốn nâng chung trà lên uống, bàn tay đến một nửa mới nhớ tới ly kia trà đã giội lên trên mặt Tiêu thị, sắc mặt không khỏi trầm hơn.
A Phúc thấy thế đánh bạo đứng dậy, linh hoạt đổi một chén trà mới bưng tới cho Phùng lão phu nhân, lại lần nữa trở lại chỗ cũ thành thật quỳ xuống.
Phùng lão phu nhân nâng chung trà lên nhấp một cái, mặc dù nổi trận lôi đình, nhưng đối hành động tinh ý của A Phúc vẫn là hài lòng.
Không ai thừa nhận? Phùng lão phu nhân lại uống một ngụm trà, giọng điệu đã nghe không ra hỉ nộ.
Nhưng Phùng lão phu nhân càng như thế, hạ nhân quỳ đầy đất càng cảm thấy trong lòng phát rét.
A Hỉ rốt cục không chịu nổi áp lực, dập đầu bịch bịch nói: Là tiểu tỳ... Tiểu tỳ nhất thời lắm miệng...
Thấy là một trong nha hoàn bên người, khóe môi Phùng lão phu căng cứng, ở trên cao nhìn chằm chằm A Hỉ đang quỳ trên mặt đất liều mạng dập đầu không nói một lời.
Như thế không lâu sau, A Hỉ đã dập đầu đến tóc mai tán loạn: Nhị cô nãi nãi sau khi đi tiểu nha hoàn Nhã Hinh uyển tìm đến tiểu tỳ nói chuyện, tiểu tỳ nghĩ đến Nhị thái thái đối Nhị cô nãi nãi một tấm từ mẫu chi tâm, lúc này mới nhịn không được nhiều lời hai câu. Lão phu nhân, tiểu tỳ biết sai, tiểu tỳ nếu là biết sẽ làm ra chuyện lớn đến như vậy, chính là đánh chết tiểu tỳ cũng không dám nói lung tung a...
A Hỉ bịch bịch bịch lại dập đầu mấy vang mấy tiếng, trên cái trán trắng nõn non mềm đã là một mảnh tím xanh: Tiểu tỳ thật biết sai rồi, cầu lão phu nhân tha tiểu tỳ đi, tiểu tỳ cũng không dám nữa...
Đủ rồi.
Phùng lão phu nhân phun ra hai chữ, toàn thân A Hỉ lập tức cứng đờ dừng dập đầu, sợ hãi nhìn qua bà. Từ ngày mai, ngươi liền đi châm tuyến phòng làm việc đi. Nhìn thấy cái trán A Hỉ một mảnh máu thịt be bét, Phùng lão phu nhân mềm lòng một chút, bỏ đi suy nghĩ đem người đuổi khỏi phủ.
Tạ... Tạ lão phu nhân... A Hỉ ngồi liệt trên sàn nhà, đã không còn hy vọng.
Từ thân phận đại nha hoàn từ tâm đường nở mày nở mặt suy bại làm nha hoàn châm tuyến phòng, đả kích như vậy làm nàng hận không thể lập tức chết mới thống khoái.
A Phúc thấy thần sắc A Hỉ có chút không đúng, đến cùng nhớ tới tình cảm hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, vội vàng lôi kéo nàng nói: Lão phu nhân, tiểu tỳ mang A Hỉ xuống dưới thu thập một chút.
Đi thôi. Một hồi ầm ĩ Phùng lão phu nhân cũng mệt mỏi, âm thanh lạnh lùng nói, Phùng mụ mụ, những người này liền giao cho ngươi đánh, về sau lại có lắm miệng hết thảy đuổi ra phủ đi!
Đêm nay, hạ nhân Từ Tâm đường dường như cấm toàn thể âm thanh, thở mạnh cũng không dám.
Nhã Hinh uyển nơi đó giống vậy cũng không khá hơn chút nào.
Tiêu thị một thân chật vật từ Từ Tâm đường trở lại chỗ ở, mới vừa vào nhà liền lật ngược cái bàn, trên bàn ấm trà chén trà rơi xuống mặt đất, mảnh sứ vỡ bắn tung tóe khắp nơi.
Đây là thế nào? Khương Nhị lão gia vừa lúc tiến đến, phát hiện ngay cả cái chỗ đặt chân đều không có, nhíu mày hỏi.
Tiêu thị lại vừa xấu hổ lại vừa ủy khuất, đuổi hạ nhân lui ra mới nói rõ tình huống.
Hồ đồ! Khương Nhị lão gia nghe xong lập tức khiển trách một tiếng, Ngươi một người thím đem loại chuyện nhỏ nhặt này gây khó dễ trên người chất nữ làm cái gì? Truyền đi vẻ vang mặt mũi sao?
Trên mặt Tiêu thị nóng rát, hận nói: Ai ngờ Khương Tự không giữ thể diện mặt mũi như thế, lại xé rách mặt mũi với thiếp phân cao thấp.
Trong phủ nhà khác những người mẹ cả kia gây khó dễ thứ nữ hoặc là mẹ kế gây khó dễ đích nữ con vợ cả, cái nào không phải là loại chuyện gây khó dễ nhỏ nhặt trên đầu người khác?
Những nữ hài bị người kia gây khó dễ ai dám lên tiếng hả? Làm sao đến phiên nàng lại không được?
Ngươi cũng đừng không phục, ngươi coi Tứ nha đầu là người dễ đối phó? Trước kia nàng có một cửa hôn nhân tốt, tự nhiên yêu quý thanh danh, hiện tại lại khác biệt.
Làm sao không cùng?
Vò đã mẻ không sợ rơi chứ sao. Nhấc đến Khương Tự, Khương Nhị lão gia cũng không có lòng tốt.
Hôm đó tại trước nhà kho bị chất nữ ép cho nói không ra lời chuyện này hắn cũng không có quên.
Tiêu thị dẫu môi còn định nói thêm, Khương Nhị lão gia lạnh lùng nói: Tóm lại, nha đầu kia hiện tại là chân trần không sợ mang giày, ngươi cách xa nàng lấy một chút!
Khương Nhị lão gia nói xong, nhìn thấy sắc mặt bà vợ dưới ánh đèn bên trên thái dương mang theo lá trà đã vàng, quả nhiên là một kẻ thiếu phụ luống tuổi đã có chồng, chỗ nào còn muốn ở lại, nhấc chân hướng Tây Khoa viện đi.
Tiêu thị ở cùng Khương Nhị lão gia không được đến một câu an ủi ngược lại bị một trận quở trách, còn trơ mắt nhìn nam nhân nhà mình đi ngủ với tiểu thiếp, tức giận tới mức run, con mắt chuyển động gọi bà tử tâm phúc tới thì thầm vài câu.
Bà tử tâm phúc gật đầu, lặng lẽ đi ra.
Chủ tớ Khương Tự trở lại Hải Đường cư, A Man không kịp chờ đợi hỏi: Cô nương, ngài làm sao biết lão phu nhân cùng Nhị thái thái không dám làm khó ngài?
Khương Tự cười nhạt một tiếng: Không khác, vô dục tắc cương* mà thôi.
*Vô dục tắc cương ý chỉ con người không có nhiều ham muốn thì sẽ sống được đơn giản hơn, thoải mái hơn và càng tự do hơn.
Nàng không có đòi hỏi gì, đương nhiên có thể dùng đồ cưới mẫu thân lưu lại cùng tổ mẫu rao giá trên trời. Tổ mẫu không nỡ từ bỏ dùng đồ cưới của mẫu thân kiếm lời, thì nàng chống lại Nhị thẩm đương nhiên chỉ có thể sống chết mặc bây.
Về phần Nhị thẩm, chẳng qua cho là nàng là người không có mẫu thân che chở, cho rằng nàng da mặt mỏng sẽ dùng biện pháp uyển chuyển để giải quyết. Như vậy, chỉ sợ nàng chưa kịp có hành động phòng bếp bên kia liền sẽ thu tay lại, vậy nàng chỉ có thể ăn cái ngậm bồ hòn này.
Chỉ tiếc Nhị thẩm không biết, ngay từ rất lâu trước đó nàng cũng đã hiểu rõ, người sống trên đời, mặt mũi cùng tôn nghiêm là hai chuyện khác nhau.
Mặt mũi không quan trọng bằng được sống sung sướng, mà được sống sung sướng là không thể ném đi tôn nghiêm!
Ngủ đi, ngày mai còn có náo nhiệt nhìn. Khương Tự ra hiệu A Man hai người hầu hạ nàng rửa mặt.
A Man cùng A Xảo nhìn thoáng qua nhau, không hẹn mà cùng nghĩ: Ngày mai sẽ có cái gì náo nhiệt chứ?
/34
|