TU CHÂN GIẢ TẠI DỊ THẾ

Chương 82: Sỉ nhục của nhân loại (1)

/1346


- Thác Ni Tư, ngay cả một cửu tinh Đấu Linh cũng không đánh chết được, ngươi có muốn ta giúp ngươi không.
- Không cần hai ngươi hỗ trợ.
Thác Ni Tư hơi buồn bực, đặc biệt là bị hai ma thú Khiếu Thiên Hổ và Tử Điện Mãng chê cười, ma pháp phong hệ của hắn liền di chuyển.
- Đi chết đi.
Bạch sắc quang mang trong tay của Thác Ni Tư càng lúc càng nồng nặc, mọt quang cầu bắn về phía Cửu Tinh Đấu Linh. Một thác trước Thác Ni Tư đã là một tứ cấp ma pháp sư, thực lực ở trong thâm hải không tệ, nhưng lá gan của hắn rất nhỏ, trong một tháng này hắn theo Nhạc Thành đánh chết các ma thú tứ giai, lá gan đã lớn hơn rất nhiều, trên người cũng đã có sát khí.
- Bành.
Một tiếng vang thật lớn, tên cửu tinh Đấu Linh trước công kích của Thác Ni Tư liền bị ngã xuống mặt đất.
- Tên ngu ngốc, Thác Ni Tư ngươi là sỉ nhục trong nhân loại. Trên người của hắn có vòng tay trữ vật, mau lấy đi.
Khiếu Thiên hổ và Tử Điện Mãng bắt đầu rống lên nói:
- Mau vơ vét thi thể của hắn.
- A.
Thác Ni Tư lần này cũng không phản đối hai ma thú, vội vàng dùng ma pháp lực phong hệ, thân hình xuất hiện ở bên cạnh ti thể của cửu tinh Đấu Linh ma thú.
Ba người bị đánh chết đều mang vóng tay trữ vật, đương nhiên là bị hai thú một người không khách khí lấy đi.
- Thế nào, ngươi không phải muốn giết ta sao, sao phải chạy đi?
Nhạc Thành nói với Lương ngọc.
Lương Ngọc sau khi nhìn thấy Khiếu Thiên hổ, Tử Điện Mãng cùng với Thác Ni Tư thi triển thực lực thì nhanh chóng lùi về phía sau.
Không sợ bị tặc đến trộm, chỉ sợ tặc nhớ kỹ. Đây là câu nói mà Nhạc Thành rất tâm đắc, tên Lương Ngọc tiểu tử này luôn tìm phiền toái cho mình, lần này lại muốn giết mình, tuy Nhạc Thành không sợ Lương Ngọc nhưng bị hắn nhớ như vậy cũng không phải là chuyện tốt.
- Nhạc đại nhân, thiếu gia nhà ta nhất thời đùa giỡn, chúng ta cũng không có ý gì khác.
Nhìn thấy sát khí ở trong mắt Nhạc Thành, nhát tinh Đấu vương vội vàng nói.
- Nhạc Thành, ngươi muốn gì, ta là thiếu gia của Lương gia.
Lương Ngọc hoảng sợ nhìn Nhạc Thành, hắn đã hối hận khi đến tìm Nhạc Thành gây phiền toái.
- Lương gia thì là cái gì?
Nhạc Thành lạnh nhạt nói, ở trên Tả Tinh Đảo, lương gia có thế lực không tệ, nhưng Nhạc Thành không sợ.
- Ngươi luôn tìm phiền phức cho ta, ta đã cảnh cáo ngươi.
Nhạc Thành lạnh lùng nhìn Lương Ngọc chằm chằm.
- Thật xin lỗi, ta không dám nữa, ngươi thả ta đi.
Lương Ngọc đột nhiên quỳ gối trước Nhạc Thành, hoảng sợ khẩn cầu hắn.
Nhìn thấy Lương Ngọc cầu khẩn, Nhạc Thành cảm thấy hơi thất vọng, dù gì cũng là một thiếu gia của Lương gia, lại là một tứ cấp Luyện Dược sư mà thật không có tiền đồ.
- Chủ nhân, đem tên tiểu tử này giết đi là được.
Khiếu Thiên hổ nói với Nhạc Thành.
-Nhạc đại nhân, ta nhất thời bị quỷ ám, ngươi thả ta đi, ta không xứng để đại nhân giết.
Lương Ngọc hoảng sợ cầu khẩn, lúc này hắn biết rằng mình không thể chết, người chết thì làm gì cũng không được nữa.
- Aizzz, ngươi cút đi.
Nhạc Thành nhìn thấy bộ dạng của Lương Ngọc thì không muốn giết hắn nữa, hắn nói đúng, hắn hiện tại không xứng để cho mình giết.
- Đa tạ Nhạc đại nhân.
Lương Ngọc nghe thấy lời nói của Nhạc Thành thì chạy ra, đi dược hai ba bước thì suýt tí nữa té nhào, hận mình không có thêm một cái chân để chạy nhanh hơn.
- Chủ nhân, tại sao người lại thả hắn ra.
Tử Điện mãng khó hiểu hỏi Nhạc Thành.
- giết người phải có phẩm vị. loại người này giết chỉ làm ô uế bàn tay của mình.

/1346

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status